Toàn bộ lối vào của trò tàu lượn siêu tốc đều là mặt sàn bằng thép không gỉ ghép lại, đầu gối của Cố Liễu Liễu va đúng vào chỗ nối giữa hai tấm thép.
Cô đau đớn hít một hơi, sau đó dần dần tỉnh táo lại.
Cô vẫn đang trong vòng tay của Giang Việt.
Cố Liễu Liễu cố gắng lùi lại, muốn giữ khoảng cách với Giang Việt.
Nhưng Giang Việt không cho cô cơ hội đó. Anh dùng một tay giữ chặt vai cô, tay kia nắm lấy cổ tay cô, sau đó anh đứng dậy rồi cúi người đỡ Cố Liễu Liễu lên: “Từ từ thôi.”
Đầu gối trái của Cố Liễu Liễu bị trầy xước, một mảng da lớn bị bong ra, máu chảy xuống dọc theo bắp chân.
Cô mím môi, nhìn thấy đạo diễn quay phim hốt hoảng gọi điện cho bác sĩ đi cùng đoàn, cô phẩy tay: “Không sao đâu, chỉ cần sát trùng là được.”
Người quay phim ngồi xuống kiểm tra tình hình: “Không ổn đâu, tốt nhất là đi bệnh viện xử lý, không biết có cần tiêm phòng uốn ván không.”
“Uốn ván?” Cố Liễu Liễu cúi đầu nhìn: “Không cần đâu nhỉ? Vết thương cũng không sâu lắm…”
“Đi bệnh viện.” Giang Việt nói chắc nịch: “Đoàn phim không cần đi theo, tôi sẽ đưa cô ấy đi, xử lý xong rồi sẽ quay lại gặp mọi người.”
Nói xong, anh cúi người xuống bế Cố Liễu Liễu lên ngang hông mình. Lối vào trò chơi tàu lượn siêu tốc ở tầng 2, cần phải đi xuống cầu thang.
Cố Liễu Liễu còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị nhấc bổng lên. Cô hoảng sợ vỗ vào lưng Giang Việt, gấp gáp nói: “Giang Việt! Em tự đi được!”
Giang Việt không đáp lại, bước chậm xuống cầu thang, lực tay siết chặt, giữ cô cố định trong vòng tay.
Cố Liễu Liễu còn định vùng vẫy tiếp thì đột nhiên Giang Việt nới lỏng tay. Cô bỗng chốc rơi xuống vài centimet, theo phản xạ lập tức đưa tay ôm lấy cánh tay anh: “A—”
Hồn bay mất một nửa, Cố Liễu Liễu nhắm chặt mắt, thầm chửi thề trong lòng.
Người đàn ông này vẫn như xưa, để khiến cô ngoan ngoãn, anh cố tình giả vờ như không giữ chắc cô, dọa cô sợ, nhưng lần nào cô cũng mắc bẫy.
Khi đã xuống đến mặt đất, Cố Liễu Liễu nghe thấy tiếng xôn xao của đám đông xung quanh.
“Giang Việt, em nói lại lần nữa, thả em xuống.” Cô nghiến răng nói: “Mất mặt lắm rồi.”
Giang Việt từ từ đặt cô xuống đất rồi nắm tay để cô dựa vào tay vịn cầu thang.
Đám đông xung quanh không ngừng xôn xao. Mặc dù lịch trình quay lần này không được tiết lộ trước, nhưng Giang Việt rất nổi tiếng, dù là fan hay không phải fan, thì lúc này ai cũng rút điện thoại ra chụp ảnh điên cuồng.
“Chúng ta đi thôi…” Cố Liễu Liễu chưa từng trải qua cảnh tượng như thế này, cô chưa bao giờ bị nhiều người vây quanh chụp ảnh đến vậy.
Đám người này vốn đang xếp hàng chờ chơi tàu lượn siêu tốc, nhưng giờ lại đứng im không nhúc nhích để xem Giang Việt, nhân viên gọi thế nào cũng không đi.
Giang Việt: “Chờ chút, em không đi được đâu.”
Đoàn phim không biết Giang Việt đang đợi gì, lập tức kéo nhau lại gần.
Khoảng ba phút sau, Giang Việt nhìn thấy chiếc xe lửa nhỏ ở đằng xa, anh chỉ vào nó và ra hiệu cho nhân viên hỗ trợ.
Nhân viên lập tức hiểu ý anh, chạy qua nói chuyện với người trên xe lửa nhỏ, rồi vẫy tay gọi họ.
Người trên xe lửa nhỏ nghe nói có du khách bị thương ở chân, nên cần xe lửa đưa ra ngoài, ai ai cũng vui vẻ hợp tác xuống xe và chờ chuyến tiếp theo.
Cố Liễu Liễu mở to mắt, kinh ngạc nói: “Anh không định để em ngồi cái đó đúng không?”
Cô thà đi khập khễnh ra ngoài còn hơn là ngồi một chiếc xe lửa điện Thomas (*) chậm rì rì để người khác chiêm ngưỡng.
(*) Xe lửa điện Thomas:
“Anh sẽ đi cùng em.” Giang Việt cũng không thích ngồi, nhưng đó là phương tiện tốt nhất ở thời điểm hiện tại.
Cố Liễu Liễu im lặng vài giây, rồi mỉa mai: “Anh đi cùng chỉ tổ thu hút thêm nhiều ánh mắt hơn thôi.”
Giang Việt nghiêng đầu nhìn cô, thản nhiên nói: “Đi cái này hoặc để anh bế em.”
Giọng anh trầm thấp, tiếng ồn ào của du khách xung quanh rất lớn, nên ngoài Cố Liễu Liễu ra, không ai nghe được câu đó.
“Em có thể đi được.” Cố Liễu Liễu cười gượng gạo: “Đi thôi, thầy Giang.”
Cô được Giang Việt đỡ lên toa thứ hai của xe lửa nhỏ, những nhân viên khác và người quay phim thì ngồi ở phía sau.
Người lái xe lửa nhỏ hét lớn: “Các bạn nhỏ và các bạn lớn đều ngồi vững nhé, Thomas chuẩn bị xuất phát! Mục tiêu của chúng ta là— Vương quốc Hạnh Phúc!”
Cố Liễu Liễu nhìn nụ cười rạng rỡ và động tác nhiệt tình của người lái, nghĩ rằng nếu mình trẻ hơn hai mươi tuổi, thì có lẽ cũng sẽ bị câu nói đó làm cho phấn khích mà nhảy cẫng lên.
Nhưng giờ đây, cô chỉ muốn rời khỏi thế giới tươi đẹp này.
Còn gì mất mặt hơn việc sau khi ngã xuống, lại quỳ xuống đất ôm chầm lấy người yêu cũ?
Tất nhiên là việc cùng người yêu cũ cướp chiếc xe lửa nhỏ của bọn trẻ con, rồi chậm rãi lái nó cùng với một đoàn nhân viên, tiến thẳng tới “Vương quốc Hạnh Phúc”.
Xe lửa nhỏ đưa họ đến cổng bãi đậu xe ở phía sau. Khi cả nhóm xuống xe, Giang Việt trao đổi với đạo diễn, yêu cầu họ không đi theo nữa.
Đoàn đạo diễn tất nhiên không thể làm trái ý anh, dù sao anh cũng là một phần nhà đầu tư, họ tiễn hai người lên xe, sau đó người quay phim ghi lại cảnh xe rời đi rồi tự mình đi tìm chỗ tránh nắng.
Trong xe, Cố Liễu Liễu xót xa nhìn đầu gối của mình, khẽ thở dài.
Cô chống cằm, vô tình liếc thấy khuôn mặt của người lái xe trông rất khó chịu, cô tò mò nhìn thêm vài lần.
Gương mặt của Giang Việt khó coi như thể ai đó đang nợ anh vài chục triệu, trong khi lúc nãy trên xe lửa nhỏ anh vẫn còn bình thường.
Cố Liễu Liễu vốn không định hỏi anh, nhưng từ đây đến bệnh viện gần nhất cũng phải mất gần một tiếng, suốt quãng đường mà không nói một câu nào thì cô thật sự không chịu nổi...
Cố Liễu Liễu mím môi, giả vờ vô tình bắt chuyện: “Sáng nay anh không có công việc sao? Đạo diễn nói anh sẽ quay lại sau bữa trưa.”
“Kết thúc sớm.” Lúc này đang là đèn đỏ, nhưng Giang Việt vẫn nhìn thẳng phía trước, không hề liếc nhìn cô một cái.
“Ồ…”
Cố Liễu Liễu cố gắng tìm chủ đề khác, nhưng khi cô chuẩn bị giả vờ ngủ để xua tan sự ngượng ngùng thì Giang Việt lại chủ động mở lời.
“Anh sẽ không ép buộc em.”
Gì cơ?
Cố Liễu Liễu giật mình quay đầu nhìn anh.
Ép buộc gì? Ép buộc ở phương diện nào?
Còn đang trên đường mà! Phía trước có camera giám sát đó anh bạn!
Giang Việt nói tiếp, giọng không thay đổi: “Vì vậy nếu em muốn đổi bạn cộng sự thì không cần phải ép buộc bản thân ngồi tàu lượn siêu tốc, cứ nói với anh là được.”
“Ồ…” Cố Liễu Liễu vuốt những lọn tóc xõa xuống ở bên thái dương.
Ngoài miệng thì cô đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ, nói với anh có ích gì chứ, cô đã tỏ ra rõ ràng như vậy mấy ngày nay rồi, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì?
“Chờ đã…” Cố Liễu Liễu phản ứng chậm một chút: “Ép buộc bản thân ngồi tàu lượn siêu tốc?”
Giang Việt nhìn cô một cái: “Sao thế?”
Anh không nghĩ rằng cách dùng từ của mình có gì sai.
Cố Liễu Liễu nghiêm túc nói: “Làm rõ ràng nhé. Em không ép bản thân vì điểm số mà ngồi hai lượt tàu lượn siêu tốc.”
Giang Việt có chút bị cô làm cho bất ngờ: “Em còn ngồi hai lượt?”
Chiếc tàu lượn đó là chiếc lớn nhất và cao nhất mà anh từng thấy trong đời, vậy mà cô còn ngồi tận hai lượt?
“Điều đó không quan trọng.” Cố Liễu Liễu liếc nhìn biểu cảm như chưa từng thấy sự đời của anh, rồi nói tiếp: “Em không hề sợ tàu lượn siêu tốc, em rất thích tàu lượn siêu tốc, càng kinh khủng thì càng k*ch th*ch và có cảm giác mất trọng lượng mạnh lại càng thích.”
Giang Việt im lặng hồi lâu, trong đầu anh hồi tưởng lại, chắc chắn rằng trí nhớ của mình không sai, rồi anh mới nói: “Trước đây em nói em chỉ chơi được đu quay, còn những trò cao hơn năm mét thì em không dám chơi.”
Cố Liễu Liễu lấy tay che mặt, giọng nói buồn bã: “Đó là vì anh không dám.”
Lúc đó, cô hớn hở muốn đi chơi công viên với Giang Việt, anh lập tức đồng ý, sau đó hai người cùng ngồi ở quán cà phê lên kế hoạch.
Cố Liễu Liễu lập tức khoanh tròn tàu lượn siêu tốc đầu tiên, cô hào hứng quay sang nhìn Giang Việt, lại phát hiện sắc mặt anh không được ổn.
Liên tưởng đến việc lần trước anh nói rằng mình sợ độ cao khi leo núi, Cố Liễu Liễu hỏi anh có phải anh sợ không.
Giang Việt vì giữ thể diện, nên nói cũng tạm ổn.
Cố Liễu Liễu hiểu ý, lập tức đánh một dấu X trên vòng tròn: “Trò này tuyệt đối không thể chơi, em rất sợ những trò cảm giác mạnh kiểu này, chỉ cần cao hơn năm mét là thấy lo lắng rồi.”
Nói xong, sắc mặt Giang Việt tốt lên không ít.
Chuyến đi công viên lần đó, họ chỉ chơi đu quay, xe điện đụng và cả chiếc máy bay nhỏ mà trẻ em ngồi... không hề chạm tới bất cứ trò nào cao hơn năm mét.
Vì vậy, Giang Việt luôn nghĩ rằng Cố Liễu Liễu giống anh, cũng sợ những trò chơi k*ch th*ch.
Sáng nay khi vừa bước vào công viên, nghe đạo diễn nói rằng Cố Liễu Liễu đã đi tàu lượn siêu tốc, anh ngây người trong vài giây.
Trên đường đến trò tàu lượn siêu tốc, anh liên tục nghĩ có phải lần gặp lại này anh đã tạo quá nhiều áp lực cho Cố Liễu Liễu, đến mức cô phải liều mạng chơi trò mình sợ để kiếm điểm, đổi bạn đồng hành, và tránh xa anh hay không.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Giang Việt không còn hứng thú gì nữa.
Nhưng bây giờ biết được sự thật, anh đã cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Tại sao trước đây em không nói với anh?”
Giang Việt tự nghĩ mình không phải là người khó gần, dù anh sợ nhưng nếu lúc đó Cố Liễu Liễu nói cô thích, anh cũng sẵn lòng đứng ở dưới giữ túi xách cho cô và đợi cô chơi xong.
“Dĩ nhiên là vì lòng tự trọng mong manh của anh!” Cố Liễu Liễu đáp một cách hiển nhiên.
Giang Việt học giỏi, ngoại hình đẹp, là người rất nổi bật trong trường đại học.
Với kinh nghiệm của Cố Liễu Liễu qua bao nhiêu năm, cô thấy những chàng trai như thế thường có lòng tự trọng rất cao, nên cô đã chu đáo chăm sóc đến cảm xúc của Giang Việt về tất cả các phương diện.
Giang Việt im lặng hồi lâu, không biểu cảm hỏi: “Vậy bây giờ em... em không còn quan tâm đến lòng tự trọng mong manh của anh nữa?”
Cố Liễu Liễu lườm anh một cái, cảm thấy anh thật vô lý: “Tại sao phải quan tâm đến lòng tự trọng của người yêu cũ?”
“Đến bệnh viện rồi.” Giang Việt nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, quay xe vào bãi đậu.
Cố Liễu Liễu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ủa? Không phải chúng ta đi đến bệnh viện Nhân dân số Một hả?”
Bệnh viện Nhân dân số Một của thành phố A là bệnh viện gần công viên giải trí nhất, Cố Liễu Liễu vẫn nghĩ rằng Giang Việt sẽ đưa cô đến đó.
“Đây là bệnh viện?” Cô nhìn vào thiết kế của tòa nhà: “Trông giống công ty công nghệ hơn.”
Bên ngoài là khung thép và kính, không có biển hiệu nổi bật nào.
“Bệnh viện tư, ít người, tính riêng tư cao.” Giang Việt đỗ xe vào chỗ VIP, rồi đi vào thang máy.
Chẳng mấy chốc, điện thoại của Giang Việt đã reo lên.
Anh bắt máy: “Alo?”
“Sao cậu lại đưa một em gái đến đây?” Tống Dương nhận được cuộc gọi từ bảo vệ, nói rằng nhìn thấy xe của Giang Việt, trong xe còn có một cô gái.
Giang Việt nhấn nút tầng, rồi hỏi: “Cô ấy bị trầy đầu gối, cậu có ở văn phòng không?”
“Có, cậu trực tiếp đến phòng điều trị đi, hôm nay tôi không có bệnh nhân.”
Cúp điện thoại xong, thang máy cũng mở ra.
Giang Việt dìu Cố Liễu Liễu ra ngoài, cô cảnh giác nhìn vào camera trên cao, rồi hỏi anh: “Không cần đeo khẩu trang à?”
Giang Việt: “Không cần.”
“Ồ…” Anh nói không cần thì không cần, dù sao về độ nổi tiếng thì Giang Việt nổi hơn cô nhiều.
Bệnh viện rất yên tĩnh, hành lang trống rỗng, cũng không có tiếng động nào.
Cố Liễu Liễu nhìn xung quanh, thấy những chai nước khoáng miễn phí trên bàn đều có giá hơn hai mươi tệ một chai, chẳng trách không có ai.
Giang Việt đưa cô đến một phòng ở cuối hành lang, đẩy cửa bước vào.
Tống Dương đã chờ sẵn, anh ấy nhìn thấy người bước vào, tò mò đánh giá: “Đến rồi à? Ngồi đi.”
Anh ấy ra hiệu cho Cố Liễu Liễu ngồi xuống ghế, sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì: “Ồ— tôi nhận ra cô rồi!”
Cố Liễu Liễu ngượng ngùng: “Chào anh.”
“Chào cô, Cố Liễu Liễu dũng mãnh.” Tống Dương trêu chọc một câu. Sau đó, anh ấy nhanh chóng nghiêm túc trở lại, đeo găng tay vào, chuẩn bị giúp Cố Liễu Liễu xử lý vết thương.
“Cố chịu một chút, hơi đau đấy.” Tống Dương vừa khử trùng vừa không quên nhìn lướt qua người bạn cũ, đùa rằng: “Đau không? Nếu đau thì để Giang Việt cho cô cắn tay nhé.”
Cố Liễu Liễu không biểu lộ cảm xúc: “Không cần, tôi không ăn thịt sống.”
Giang Việt cũng không tỏ vẻ gì, hỏi Tống Dương: “Cô ấy có cần tiêm phòng uốn ván không?”
“Không cần, chỉ là vết trầy xước. Tất nhiên, nếu người nhà kiên quyết, cũng không phải là không được.”
Cố Liễu Liễu lườm anh một cái, không nói gì.
Giang Việt dường như không để tâm đến từ “người nhà”: “Người này lúc nào cũng không nghiêm túc, đừng để ý đến cậu ta.”
Tống Dương cười mỉm, anh ấy xử lý xong vết thương rồi băng lại, thậm chí còn tỉ mỉ thắt một chiếc nơ nhỏ.
“Xong rồi, đừng để dính nước, nhớ thay băng đúng giờ.” Tống Dương vỗ vai Giang Việt: “Cậu qua đây lấy thuốc, tôi sẽ chỉ cậu cách dùng.”
Cố Liễu Liễu vừa nghe vậy thì lập tức dựa vào bàn, rồi muốn đứng dậy: “Anh nói với tôi là được, tôi có thể tự thay ở nhà.”
“Được, được, cô cứ ngồi yên đấy.” Tống Dương dỗ dành như dỗ trẻ con, sau đó dẫn Giang Việt ra ngoài: “Tôi sẽ dạy cậu ta, rồi để cậu ta về chỉ lại cho cô.”
Anh ấy đóng cửa phòng điều trị lại, rồi liếc nhìn Giang Việt đầy sâu xa: “Tôi vừa thấy tin hot trên mạng đấy.”
“Cái gì?”
“Giang Việt Cố Liễu Liễu, bế công chúa.” Tống Dương lắc đầu chép miệng: “Giữa ban ngày ban mặt, thế giới thật chẳng còn đạo lý gì nữa…”
Giang Việt chẳng buồn để ý: “Đi lấy thuốc?”
“Thuốc thang gì, để tôi lấy vài thứ cho cậu từ phòng tôi, nếu cậu có tiền nhiều thì cứ mời tôi ăn cơm.” Tống Dương dẫn anh vào văn phòng, từ ngăn kéo lấy ra vài loại thuốc và dặn dò cách dùng.
“Nhưng lần này cậu bị anh Ngôn nhồi bùa mê thuốc lú gì mà lại đi tham gia cái chương trình này? Còn gặp được một... cô gái kỳ lạ mạnh mẽ nữa chứ.”
Giang Việt cười lạnh: “Anh ta có thể cho tôi cái bùa mê thuốc lú gì chứ?”
Người duy nhất có thể khiến anh mê muội chính là Cố Liễu Liễu.
“Vậy thì là cậu…” Tống Dương đột nhiên nhớ đến thông tin trên mạng về Cố Liễu Liễu vào ngày hôm qua: “Cô ấy cũng là sinh viên Đại học A?”
“Oh wow Giang Việt, cô ấy có phải là “ánh trăng” không?”
Họ chơi với nhau từ nhỏ, Giang Việt là người duy nhất trong nhóm chưa từng có bạn gái.
Không ai ngờ rằng sau khi Giang Việt nổi tiếng, bài hát đầu tiên của anh lại là một bản tình ca đầy sự chua xót, sau đó, khi bị các anh em trong nhóm truy hỏi, họ mới biết bài hát “Trăng trong nước” là anh viết cho bạn gái thời đại học.
Vì Giang Việt không chịu nói tên cô gái đó, nên khi ở trong nhóm, họ đều dùng biệt danh “ánh trăng” để ám chỉ cô.
“Ừm.”
“Cũng là cô ấy đá cậu?”
“Ừ.”
“Học ăn cay cũng là vì cô ấy?”
“Ừ.”
“Vậy nên, lúc đó cậu không muốn đi du học cũng vì cô ấy?”
“Ừ.”
Tống Dương l**m môi, biểu lộ sự ngưỡng mộ: “Anh em chúng tôi có thể mời Cố Liễu Liễu ăn một bữa được không?”
Giang Việt nhìn anh ấy đầy khó hiểu.
“Chúng tôi muốn học hỏi cô ấy, làm sao có thể thuần phục được một Giang Việt hoang dã.”
--------------------
Lời của tác giả:
Giang Việt hoang dã: Chỉ cần Cố Liễu Liễu hôn một cái, tự động chui vào quả bóng Pokemon.