Sáng hôm sau, ba cặp khách mời trải nghiệm dự án nhà nông vui vẻ đặc trưng tại khu nghỉ dưỡng. Họ xuống đồng hái rau tươi và tự dựng bếp để nấu cơm trưa.
Phần nấu cơm trưa được phát sóng trực tiếp hoàn toàn, vẫn chia thành ba nhóm.
Kim Tịch Yểu và Cảnh Hành Chỉ một nhóm, lo việc rửa rau, nhặt rau và kể chuyện cười.
Vân Tô Úc và Nam Tuân một nhóm, phụ trách cắt rau, nêm nếm gia vị và tạo “đường”.
Cố Liễu Liễu và Giang Việt phụ trách khâu cuối cùng là nấu nướng các món ăn, mỗi người một bếp, ai cũng chuyên tâm nấu ăn, đeo mic nhưng không nói câu nào, khiến khán giả xem “kịch câm” đến sốt ruột.
[Cố Liễu Liễu, đừng nhìn rau nữa, nhìn mẹ đi con!]
[Vì sao Liễu Liễu lại có thể yên tâm để anh Việt nấu ăn? Thật khó tin.]
[Anh Việt cẩn thận đấy, đừng có làm, bị bỏng thì phải làm sao?]
[Chương trình làm ơn bảo họ nói chuyện với chúng tôi đi!]
Cố Liễu Liễu chỉ đạo Giang Việt làm món rau xào: “Anh thử dầu bằng tay trước, cảm thấy hơi nóng rồi thì bỏ rau vào xào.”
Cô vừa mới thả con cá đã làm sạch vào chảo dầu thì vô tình thấy Giang Việt đưa tay định thử ngay sát chảo dầu.
“Anh đưa tay gần vậy làm gì?” Cô giật mình, kéo tay Giang Việt lên.
“Không nóng.” Giang Việt cúi xuống nhìn lửa: “Lửa hơi nhỏ phải không?”
“Không nóng thì đợi thêm chút nữa…” Cố Liễu Liễu lật con cá lại: “Em cứ tưởng anh sẽ biểu diễn cho khán giả xem món chân gà chiên dầu đấy.”
[Phụt hahaha, chân gà chiên dầu, anh Việt thật sự không phản bác sao? Hóa ra là tuổi già rồi nên tính tình cũng dịu hơn (không phải).]
[Anh Việt: Tay anh đẹp vậy mà em lại gọi là chân gà sao?]
[Anh Việt nấu ăn trông nghiêm túc quá, muốn lấy chồng rồi…]
[Nhìn anh Việt nấu ăn như vậy, đột nhiên mị thấy hơi lo cho đĩa rau xào này.]
Chẳng bao lâu, Cố Liễu Liễu gắp cá đã rán chín ra. Khi cô đang chuẩn bị nước sốt, thì vô tình thấy chảo bên cạnh đã bắt đầu bốc khói, nhưng Giang Việt vẫn đang ngẩn ngơ nhìn xa xăm, không động đậy, chẳng biết anh đang nghĩ gì.
“Anh tránh ra.” Cô kéo tay Giang Việt qua một bên: “Để em làm.”
Cố Liễu Liễu lắc giỏ rau để ráo nước, rồi một tay cô cầm chảo, còn tay kia thì đổ rau vào chảo dầu.
“Xèo—” Những lá rau còn đọng nhiều nước, khi cho vào chảo lập tức phát ra tiếng xèo xèo lớn.
Cô đã quen với những âm thanh như vậy từ khi học nấu ăn ở đại học, làm như không có gì xảy ra mà chuẩn bị xào tiếp.
Nhưng Giang Việt ở bên cạnh lại bị giật mình, anh bước tới một bước lớn, chắn trước mặt Cố Liễu Liễu, rồi kéo tay cô lùi lại vài bước.
Cố Liễu Liễu suýt làm rơi chảo, cô không bị dầu nóng làm giật mình, mà là bị Giang Việt doạ: “Anh làm gì vậy?”
“Buông em ra, sắp cháy rồi.”
Cô lập tức tiến lên xào rau, quay lại nhìn thấy biểu cảm ngượng ngùng của Giang Việt, Cố Liễu Liễu hiểu ra: “Ồ... Thầy Giang, anh bị chảo dầu dọa à?”
Giang Việt khẽ ho một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh: “Anh sợ em bị dầu bắn trúng.”
Cố Liễu Liễu liếc anh một cái: “Vậy cảm ơn anh nhé.”
[Ha ha ha, Giang Việt rõ ràng là sợ chết khiếp, nét mặt còn sắp vỡ ra rồi, nhưng vẫn sĩ diện.]
[Tôi đổ gục rồi, Giang Việt ngay lập tức che chắn cho Cố Liễu Liễu!]
[Trời ơi, họ thực sự là một cặp đúng không, đây là cặp tự nhiên nhất.]
[Tôi đổ rồi, CP Bồ Đoàn quả thật là trời sinh một đôi, mau kết hôn đi.]
Một mình Cố Liễu Liễu đảm nhận hầu hết phần xào nấu, Giang Việt bị cô chiếm lấy phần nấu nướng, nên đành phải chuyển sang bên cạnh giã tỏi cùng Nam Tuân.
Năm người nhanh chóng hoàn thành xong công việc chuẩn bị nguyên liệu, rồi đồng loạt tụ tập bên bếp để chăm sóc đầu bếp.
“Uống nước đi, Liễu Liễu.” Kim Tịch Yểu mở nắp chai nước khoáng rồi đưa cho cô.
Vân Tô Úc lột một quả nho và đưa đến miệng cô: “Bếp trưởng, mở miệng ra, a—”
Bên bếp quá nóng, Cảnh Hành Chỉ liên tục dùng quạt giấy để thổi gió đến cho Cố Liễu Liễu.
Nam Tuân và Giang Việt không chen vào được, chỉ có thể đứng bên cạnh rửa sạch và lau khô bát đũa sẽ dùng vào lúc sau.
Người quay phim di chuyển ống kính từ trái sang phải, ghi lại từng hành động của các khách mời.
[Lúc này, một người biết nấu ăn chính là cha, tất cả mọi người đều phải lần lượt chăm sóc.]
[Cười chết, Giang Việt đứng sau Cố Liễu Liễu một lúc lâu, định làm gì đó, nhưng thấy ai cũng đã làm hết rồi.]
[Cố Liễu Liễu thực sự nấu ăn rất giỏi, đột nhiên nhớ đến một diễn viên nữ trước đó tự xưng nấu ăn rất tốt.]
[Lầu trên ơi, đừng nhắc cái đồ xúi quẩy đó, đẩy đi!]
Món ăn nhanh chóng được bưng ra ngoài, khi Cố Liễu Liễu vừa định mang món cá kho lên bàn, thì đĩa trên tay đã bị người khác giật mất.
“Để tôi mang lên, bếp trưởng nghỉ ngơi đi.”
Một vài người vội vàng chạy tới mang món ăn đi, Giang Việt lại đến muộn, khi anh đến thì các đĩa đã bị họ mang đi hết.
Anh nhìn bàn ăn không còn gì cần mình mang nữa, nên đi đến bên cạnh Cố Liễu Liễu, đợi cô rửa tay xong rồi cùng đi đến bàn ăn.
“Đi thôi.”
Hai người từ từ đi về phía bàn ăn, bốn khách mời để lại hai chỗ ở giữa cho đầu bếp và bạn đồng hành. Giang Việt nhanh chân hơn một chút, kéo ghế cho Cố Liễu Liễu.
[Tôi không sống nổi, Giang Việt: Họ mang món ăn lên, anh đến đón em.]
[Ôi ôi ôi, kéo ghế, quý ông Giang Việt.]
[Chương trình này có thể quay mãi không? Tôi có thể quyên góp, tôi thật sự muốn xem mãi mãi.]
Khi ăn, Cố Liễu Liễu bị những lời khen ngợi làm chóng mặt. Những người này, ngoài Giang Việt ra, ai cũng có thể nói chuyện, không ngừng khen ngợi người và món ăn.
Cô không có khẩu vị, chỉ múc một bát canh, rồi uống từng ngụm nhỏ.
Nhìn đĩa trên bàn dần dần vơi đi, Cố Liễu Liễu cảm thấy rất vui, làm đầu bếp, hạnh phúc nhất là khi thấy họ ăn sạch món ăn.
“Mệt hả?” Chỉ có Giang Việt phát hiện ra sự khác thường của cô.
Bình thường Cố Liễu Liễu không thích uống canh khi ăn cơm, hôm nay lại ôm bát canh không chịu buông, khi ngồi cũng cúi người.
“Ừ, hơi đau bụng.” Cô bị đau bụng khi đến tháng, vừa rồi đứng lâu quá, lưng cũng mỏi.
Bên cạnh, Vân Tô Úc nghe thấy cuộc trò chuyện của họ: “Cố Liễu Liễu, ăn xong thì vào nằm nghỉ một chút đi, ngoài này chúng tôi sẽ dọn dẹp.”
Cố Liễu Liễu lắc đầu: “Không cần đâu, tôi chỉ cần ngồi một lúc là được.”
Những người khác đều bận rộn làm việc ở bên ngoài này, mà hiện tại chương trình còn đang phát sóng trực tiếp, cô không thể một mình vào nghỉ ngơi được.
Vân Tô Úc cũng không kiên trì nữa, chỉ âm thầm bảo nhân viên đưa cho cô một miếng dán giữ ấm và một viên thuốc giảm đau, rồi bảo với cô khi nào không chịu nổi nữa thì hãy uống.
Sau khi ăn xong, năm người bận rộn dọn dẹp, Cố Liễu Liễu bị họ yêu cầu ngồi yên trên ghế.
Cô chỉ cần có động thái đứng dậy là ngay lập tức bị chỉ tay bảo ngồi yên.
Sau khi gỡ khăn trải bàn dùng một lần xong, Giang Việt thấy sắc mặt Cố Liễu Liễu tái nhợt, đi nói với đạo diễn về tình hình.
Sau khi đạo diễn đồng ý, Giang Việt kéo Cố Liễu Liễu đứng dậy: “Vào trong nghỉ ngơi chút đi.”
“Không cần đâu, chương trình còn đang phát sóng.”
Giang Việt không còn cách nào khác, ra hiệu cho nhân viên đưa điện thoại cho mình.
Anh đưa điện thoại lên trước mặt Cố Liễu Liễu: “Em tự xem đi.”
Dòng bình luận chạy rất nhanh, họ đều khuyên Cố Liễu Liễu đi nghỉ ngơi.
[Đi nghỉ đi, chúng tôi sẽ đi xem các phòng livestream khác.]
[Con ngoan, đi ngủ đi, mặt đã tái nhợt rồi.]
[Không sao đâu, nghỉ ngơi đi, chúng tôi cũng cần ngủ trưa.]
[Nhanh đi! Nghỉ ngơi đi!]
[Đi đi, nếu không đi tôi cũng không xem nữa đâu, nhanh lên.]
“Được rồi, khi nào mọi người dọn dẹp xong thì gọi tôi.” Cố Liễu Liễu đi về phía chiếc xe ngôi nhà di động, Giang Việt vẫn theo sau cô.
Trước khi lên xe, cô tắt livestream, rồi nhét điện thoại vào túi áo của Giang Việt: “Ra ngoài rồi bật lại nhé.”
“Được.” Giang Việt theo cô vào xe ngôi nhà di động và đóng cửa lại.
Vào trong, Cố Liễu Liễu lập tức nằm phịch xuống giường, ôm bụng r*n r*: “Đau quá…”
Vừa rồi vì đang livestream nên cô phải giữ bình tĩnh, bây giờ đã buông lỏng, cảm giác đau càng dữ dội hơn.
“Em muốn đi bệnh viện không?” Giang Việt ngồi cạnh cô, giúp cô mở miếng dán giữ ấm mà Vân Tô Úc đưa, rồi dán lên áo lót của cô.
Cố Liễu Liễu nằm nghiêng trên giường, nắm tay Giang Việt: “Không cần đâu, em vẫn luôn như vậy mà, mai sẽ ổn thôi.”
Sau đó cô nghe thấy điện thoại của mình reo, cầm lên xem tin nhắn.
“Chị Phương Hoa nói muốn mời em tham gia một chương trình truyền hình thực tế, kiểu như là biểu diễn nhạc kịch, có vẻ là vừa hát vừa diễn? Em cũng không hiểu lắm. Chị ấy nói bên tổ chức cũng mời anh, vậy em có thể vẫn ôm đùi của thầy Giang không?”
“Ừ, anh còn đang suy nghĩ.” Giang Việt cầm điện thoại của cô để sang một bên: “Đau bụng thì đừng xem công việc.”
Cùng lúc đó, hầu hết người xem đã quay lại phòng livestream.
[Tôi nghe nói có hai người ngốc không biết tắt livestream?]
[Giang Việt còn tham gia chương trình thực tế nữa à? Vừa hát vừa diễn? Tôi rất mong chờ.]
[Nhân viên đâu? Không ai nhắc nhở họ không tắt livestream à?]
“Không xem nữa, anh không ra ngoài à? Chúng ta cùng biến mất thì không tốt đâu.”
Giang Việt lắc đầu: “Bảo anh ra ngoài, còn giữ tay anh lại hả?”
[????]
[Mẹ ơi, tôi nghe thấy gì vậy? Giữ tay lại?]
[Tại sao giọng nói của Giang Việt lại nhẹ nhàng như vậy? Đảm bảo đó là Giang Việt thật à?]
[Ôi trời ơi, đúng là họ có chuyện gì đó!]
“Ưm…” Cố Liễu Liễu vung tay đẩy anh ra, làm mặt xị xuống: “Thế anh đi đi.”
Biểu cảm của cô lúc này rất tủi thân, rõ ràng là muốn anh đi, nhưng nhìn như thể đang nói— nếu anh dám đi thì em sẽ khóc cho anh xem.
Giang Việt không nhịn được cười, anh cúi người xuống, hôn nhẹ lên môi Cố Liễu Liễu.
Sau khi hôn xong, anh không đứng dậy ngay mà tiếp tục chạm mũi mình vào mũi Cố Liễu Liễu, nhỏ giọng nói: “Sao em còn đáng yêu hơn cả trước đây thế?”
[Mị nghe thấy tiếng quần áo cọ sát? Giang Việt đã đi rồi sao? Nhưng không có tiếng bước chân.]
[Giang Việt nói gì vậy? Tôi không nghe rõ.]
[Sao em… gì gì đó, dù tôi đã mở âm lượng tối đa cũng không nghe rõ.]
“Đó là…” Cố Liễu Liễu mỉm cười.
Giang Việt nhìn cô một lúc, đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
“Ưm…” Cố Liễu Liễu đưa tay đặt lên vai anh, nhẹ nhàng đẩy.
“Nếu có người vào thì sao?”
“Không đâu.”
Giang Việt tin tưởng đội ngũ sản xuất rất tinh mắt, dù có vào cũng sẽ gõ cửa.
Cố Liễu Liễu từ từ buông tay, ôm lấy eo anh.
Cử chỉ của cô vô tình là một gợi ý cho Giang Việt, trước đó chỉ là thử một chút, nhưng giờ Giang Việt đã không còn thỏa mãn với điều đó.
Giang Việt hôn rất say đắm, bốn năm trước, mối quan hệ của hai người chỉ dừng lại ở hôn má, đây là lần đầu tiên anh nếm thử vị môi của cô.
Cố Liễu Liễu cũng là lần đầu tiên gần gũi như vậy, đầu óc cô quay cuồng, tay không tự chủ được mà ôm anh chặt hơn.
Chẳng bao lâu sau, cô vỗ vai Giang Việt.
Giang Việt buông cô ra: “Không khỏe hả?”
Mặt Cố Liễu Liễu đỏ lên, hai mắt đẫm nước, hơi thở gấp gáp: “Em, em không thở được…”
“Không biết thở khi hôn à?” Giang Việt cười nhẹ, cúi đầu xuống, dùng môi chạm nhẹ vào môi cô, “Không biết thở khi hôn, còn hát cái gì chứ?”
“Làm sao! Hát là anh dạy, còn cái này anh chưa dạy.” Cố Liễu Liễu đưa tay đánh anh một cái, sau đó chỉ vào mặt Giang Việt: “Thầy Giang, rõ ràng là lỗi của anh, sao anh lại còn cười em?”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tốt lắm, cả nước đều biết rằng con gái không biết thở khi hôn rồi.