Sắc mặt của Cố Liễu Liễu dần trầm xuống. Dù cô luôn miệng nói không cần bận tâm đ ến những gì cư dân mạng nói, nhưng khi bị người ta vu khống vô cớ, tâm trạng cô chắc chắn vẫn bị ảnh hưởng.
“Phía trước có cửa hàng tiện lợi, xuống mua giúp anh một ly cà phê được không?” Giang Việt nhận ra cảm xúc của cô không ổn, lập tức đỗ xe bên lề đường.
“Vâng.” Cố Liễu Liễu kéo miệng cười với anh, sau đó đeo khẩu trang vào.
Trước khi ra ngoài, cô mặc thêm áo khoác vào. Bộ đồ bên trong là đồ cô mặc từ trưa, khi livestream, khán giả đều đã nhìn thấy.
“Anh cũng đeo khẩu trang vào đi.” Cố Liễu Liễu nhắc nhở Giang Việt. Dù ở đây ít người, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
“Ừm.” Giang Việt cười, nhìn theo cô bước vào cửa hàng tiện lợi, sau đó anh cầm điện thoại của mình lên, mở diễn đàn mà cô vừa xem.
Từ lúc Cố Liễu Liễu biết nội dung cuộc nói chuyện trên xe bị phát trực tiếp, cô chỉ tỏ ra lo lắng và bối rối, nhưng từ khi vừa xem điện thoại, sắc mặt cô đã bắt đầu thay đổi.
Giang Việt hiểu cô quá rõ, mọi cảm xúc của cô đều hiện rõ trên khuôn mặt.
Vừa vào khu vực diễn đàn, Giang Việt đã thấy bài viết đó.
Anh lướt nhanh qua vài trang, thấy rất nhiều lời không thiện chí, thậm chí là xúc phạm đến Cố Liễu Liễu.
Thực ra, chuyện này trong giới giải trí không hiếm gặp. Khi mới ra mắt, Giang Việt cũng từng bị người khác chỉ trích, khi ấy anh chỉ cười cho qua. Nhưng giờ đây, khi nó liên quan đến Cố Liễu Liễu, đặc biệt là vì mình mà cô bị bôi nhọ, Giang Việt không thể ngồi yên mà nhìn được.
Anh đăng nhập vào Weibo, sau vài phút thì thoát ra, rồi liên lạc với công ty để tìm cách xóa bài.
Ngước lên thì thấy Cố Liễu Liễu đang cầm đồ trở lại, Giang Việt nhanh chóng cất điện thoại vào túi.
“Cà phê của anh đây.” Cố Liễu Liễu mở cửa xe, cười khổ: “Vừa rồi thu ngân nhìn em hơi lâu, em sợ quá, suýt nữa muốn bỏ cả cà phê để chạy đi đấy.”
Giang Việt uống một ngụm cà phê rồi đậy nắp lại, để sang một bên.
“Thế kết quả là gì? Nhìn vì em quá xinh à?”
Cố Liễu Liễu lắc đầu, sau đó tháo khẩu trang và mũ lưỡi trai ra: “Cô ấy bảo áo khoác của em đẹp, hỏi mua ở đâu.”
“Được người lạ khen phong cách ăn mặc vốn cũng chẳng nhiều lắm, lại còn vào lúc này.” Cô cười khổ: “Lái xe đi, chị Phương Hoa nói đang chờ em ở nhà anh.”
“Ừ, giờ nhà anh đông vui lắm.” Giang Việt khởi động xe, quay đầu trở về nhà: “Lưu Văn Đào nói họ chuẩn bị ở lại nhà mình qua đêm.”
Người của Thanh Việt và mấy nhân viên bên Cố Liễu Liễu đều ở đó, chỉ đợi hai người về.
Cố Liễu Liễu thấy anh quay đầu xe, ngạc nhiên hỏi: “Anh vòng qua đây mua cà phê à?”
Giang Việt rất kén chọn cà phê, rất ít khi uống cà phê ở các chuỗi cửa hàng, huống chi là cà phê ở cửa hàng tiện lợi.
Cố Liễu Liễu cứ tưởng anh tiện đường ghé qua mua để uống cho tỉnh táo, ai ngờ anh lại cố tình vòng qua.
“Ừ, anh hơi buồn ngủ, lại nghĩ có cửa hàng tiện lợi ở gần đây nên ghé vào.”
Cố Liễu Liễu ừ một tiếng, không để tâm lắm. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Nửa chặng đường sau, Cố Liễu Liễu liên tục quay đầu nhìn Giang Việt lái xe, không hề chạm vào điện thoại.
“Hôm nay sao em cứ nhìn anh vậy?” Giang Việt tranh thủ lúc dừng đèn đỏ thì hỏi cô.
“Vì anh đẹp trai mà…” Cố Liễu Liễu cúi đầu: “Giờ anh giống như hoàng tử được cưng chiều nhất, còn em chỉ là một cô gái không có gia thế gì, mọi người sẽ không nghĩ chúng ta yêu thật đâu, họ chỉ nghĩ em thủ đoạn cao siêu.”
Giang Việt cau mày: “Nói linh tinh gì thế?”
“Không, em đùa mà.” Cố Liễu Liễu cong môi cười: “Tại dạo này em xem nhiều phim cổ trang quá, cảm xúc dâng trào.”
“Đừng nghĩ linh tinh.” Giang Việt xoa đầu cô: “Biết đâu sau này cô Cố nhận quá nhiều giải thưởng nữ chính xuất sắc, lúc đó là anh trèo cao đấy.”
“Lúc đó anh không cần ra ngoài làm việc nữa, dù sao anh cũng chỉ thích viết nhạc và hát, không thích những việc khác.”
“Không phải.” Giang Việt nhanh chóng phản bác.
“Hử?”
Giang Việt nhìn thẳng phía trước, giọng bình tĩnh: “Anh không chỉ thích viết nhạc và hát, anh còn thích em.”
Cố Liễu Liễu nghe xong thì trong lòng vui như mở hội, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra lạnh lùng: “Biết rồi, biết anh thích em rồi.”
3 giờ chiều, Giang Việt và Cố Liễu Liễu cuối cùng cũng về đến nhà.
Vừa mở cửa, tiếng nói chuyện ồn ào bên trong lập tức im bặt. Trong nhà chia thành hai phe, phe đại diện cho Thanh Việt do Lưu Văn Đào đứng đầu chiếm cứ khu vực phòng ăn, còn phe Hòa Duyệt do Lưu Phương Hoa dẫn đầu thì tụ tập gần bàn trà trong phòng khách.
Khi hai người vừa bước vào nhà, Lưu Văn Đào là người đầu tiên lao đến, mắng Giang Việt không thương tiếc: “Không phải bảo chờ hai người về rồi mới đưa ra thông báo sao? Trong điện thoại trả lời rất đàng hoàng, mà chưa đầy bao lâu đã thấy một bài đăng Weibo. Giám đốc Lý gọi điện cho tôi, mấy phút trước nhân viên kỹ thuật vừa mới khôi phục xong server, thì cậu lại làm nó sập lần nữa.”
Giang Việt liếc nhìn anh ấy một cái, rồi tự mình giúp Cố Liễu Liễu lấy đôi dép.
Sau khi thay giày xong, anh đẩy vali của Cố Liễu Liễu vào trong, nhẹ nhàng đáp lại: “Một ngày sập hai lần, chứng tỏ server của họ có vấn đề.”
Lưu Văn Đào tức giận đến nghẹn lời, phẩy tay bỏ đi.
“Anh đăng Weibo à? Đăng lúc nào vậy?” Cố Liễu Liễu kéo tay Giang Việt. Suốt dọc đường đi, hai người vẫn luôn ở cạnh nhau, anh thậm chí còn không động vào điện thoại.
Lưu Văn Đào đã trở lại phòng ăn, lúc này ở khu vực lối vào chỉ còn lại hai người họ.
“Em cứ nghỉ ngơi đi, không cần lo lắng.” Giang Việt kéo cô vào phòng dành cho khách, đẩy luôn vali của cô vào: “Ngủ đi, anh sẽ đun nước nóng cho em, tiện thể bảo họ nói chuyện nhỏ lại.”
Cửa phòng dành cho khách khép lại, Cố Liễu Liễu ngồi trên giường, mở điện thoại ra.
Weibo bị lag, không vào được, nên cô chuyển qua mở WeChat.
Quý Tư Nghiên đã gửi cho cô mấy chục tin nhắn, cô ấy là người hay chụp màn hình, chắc chắn sẽ gửi những thông tin quan trọng cho cô.
Quý Tư Nghiên: [Trời ơi, cậu với Giang Việt đỉnh quá đi! Mọi người trong nhóm lớp phát điên rồi.]
Quý Tư Nghiên: [Không ngờ Giang Việt nhìn bề ngoài lạnh lùng thế mà yêu đương lại đỉnh vậy...]
Quý Tư Nghiên: [Hai người có định công khai việc là người yêu cũ của nhau không? Mình sắp không nhịn được nữa rồi, rất mong chờ phản ứng của mọi người.]
……
Quý Tư Nghiên: [Trời ạ, mình sắp tức chết rồi, mấy người trong nhóm ẩn danh đó, học hành chín năm lận mà chỉ biết đi bịa chuyện thôi à?]
Quý Tư Nghiên: [Giang Việt đỉnh thật! Mình đơn phương thừa nhận rồi, anh ấy chính là người chồng duy nhất và tốt nhất của bạn thân mình!]
Quý Tư Nghiên: [(Hình ảnh) Quá đàn ông luôn, ôi ôi ôi.]
Cố Liễu Liễu mở bức ảnh, đó là một ảnh chụp màn hình dài bao gồm nội dung bài viết chính trên Weibo và một số bình luận nóng hổi.
Giang Việt: “Sự việc xảy ra đột ngột, tôi xin phản hồi một vài điều sau:
1. Tôi và Liễu Liễu thực sự đang yêu nhau. Trước đó không công khai là vì chúng tôi vừa mới xác định mối quan hệ, chưa nghĩ ra cách nào để thông báo với mọi người.
2. Tôi tham gia chương trình giải trí là có mục đích cá nhân, và mục đích cá nhân đó chính là cô ấy.
3. Xin cộng đồng mạng ngừng lại tất cả những suy đoán ác ý và bịa đặt về cô ấy, nếu không sẽ phải chịu hậu quả.”
[Giang Việt ngầu quá! Fan CP Bồ Đoàn đâu rồi? Mau nhảy lên nào!!!]
[Đỉnh cao của các show hẹn hò đây rồi, là fan cũ, tôi phải nói một lời công bằng. Thực ra chúng tôi rất thích Liễu Liễu. Mọi người đều biết Giang Việt trước đây như thế nào, tính cách cứng nhắc, ít nói và không tham gia chương trình. Nhưng trong show “Rung động”, anh ấy đã thay đổi, trở nên vui vẻ hơn, cười nhiều hơn. Liễu Liễu chính là mặt trời nhỏ của anh ấy!]
[Anh Việt, nhớ tiếp tục ghi hình “Rung động” nhé, giờ chúng tôi biết Bồ Đoàn là thật rồi, có thể yên tâm cày, không còn lo hai người chia tay nữa.]
[Mục đích cá nhân là cô ấy? Tôi chết mất... Anh này nói chuyện quá chết người rồi.]
[Anh Việt nói dừng mọi suy đoán ác ý về cô ấy... Sao cũng được, nhưng đừng đụng vào bà xã của tôi.]
Cố Liễu Liễu cảm thấy mắt mình nóng lên, sau đó cô nghe tiếng gõ cửa, nhanh chóng lau mắt: “Vào đi.”
Giang Việt mang nước tới: “Nóng lắm, cẩn thận.”
“Ừ.” Cố Liễu Liễu hít mũi: “Anh có phải đi luôn không?”
Giang Việt đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh cô: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Liễu Liễu giơ tay ôm anh, vùi đầu vào lòng anh, giọng khẽ khàng: “Nếu không gấp thì ở lại với em một lát.”
“Được.” Giang Việt giúp cô cởi áo khoác: “Em nằm xuống nghỉ đi, anh sẽ ở lại với em một lúc.”
Cố Liễu Liễu nằm xuống giường, nắm lấy tay Giang Việt, nhưng vẫn chưa thấy đủ, cô lập tức ngồi dậy dựa vào vai anh.
Giang Việt giơ tay ôm lấy cô, tay đặt lên bụng cô, truyền đến sự ấm áp qua lớp vải áo: “Ban đầu mọi người đều rất hoang mang, nhưng tình hình hiện tại tốt hơn nhiều so với dự đoán.”
Trên mạng có rất nhiều bình luận ủng hộ, cộng đồng fan CP Bồ Đoàn cũng đang ngày càng mở rộng.
“Nhưng chắc cũng có nhiều người không thể chấp nhận được?” Cố Liễu Liễu ngước lên nhìn anh: “Anh không có bất cứ tin đồn nào suốt mấy năm qua, có lẽ nhiều fan đã quen với hình tượng của anh... họ nghĩ rằng anh nên ở trên bục cao kia.”
“Đó không phải là anh.” Giang Việt nói một cách thản nhiên.
“Giang Việt mà họ tưởng tượng ra không phải là anh. Rất nhiều người áp đặt giới hạn cho anh, cho rằng anh không nên lên truyền hình, không nên yêu đương, không nên làm bất cứ điều gì ngoài âm nhạc…”
Giang Việt cười khẽ, không để lộ cảm xúc: “Thậm chí có người còn cho rằng anh không nên viết nhạc tình, vì điều đó làm hạ thấp giá trị của anh.”
Lần trước, bài “Trăng Trong Nước” mà Giang Việt biểu diễn trong đêm hội Trung Thu đã trở thành niềm vui của các fan, nhưng cũng có người cho rằng bài hát quá đơn giản.
Giai điệu nhẹ nhàng, lời ca trực tiếp, có người cảm thấy âm nhạc này thiếu tính nghệ thuật, và cho rằng Giang Việt bây giờ hát những bài như vậy là đang hạ thấp giá trị của mình. Một số người còn nói đây là tác phẩm sơ khai của anh, quá non nớt, không cao cấp như các tác phẩm gần đây.
Trong tâm trí một số người, anh nên thoát tục, chỉ cần dính líu đến tình yêu và d*c v*ng, anh sẽ không còn đặc biệt nữa.
“Họ thích dựng nên một “thần tượng”, tạo ra một vỏ bọc vàng, đặt vào đó một người bình thường có chút tương đồng với hình mẫu lý tưởng của họ và chiêm ngưỡng.”
“Người bên trong chiếc vỏ ấy chỉ có thể phát triển theo hình mẫu mà họ đã định sẵn, nếu anh cố gắng thoát ra khỏi vỏ đó dù chỉ một chút, thì sẽ có rất nhiều người thất vọng.”
“Ở mỗi giai đoạn, anh đều có những điều muốn bày tỏ. Khi bên em, anh viết nhiều ca khúc tình yêu, khi chia tay, anh viết những bài hát buồn. Vài năm sau, anh tiếp xúc với nhiều thể loại âm nhạc khác nhau, không viết nhạc tình nữa vì không thể viết ra.”
Giang Việt vô thức vỗ nhẹ lưng Cố Liễu Liễu: “Không biết chừng sau này chúng ta có con, anh còn viết nhạc thiếu nhi cho nó.”
Cố Liễu Liễu bật cười: “Thật á? Em không thể tưởng tượng nổi anh hát nhạc thiếu nhi sẽ như thế nào.”
Cô ngáp một cái, dần trở nên buồn ngủ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Nhưng chuyện con cái để sau hẵng nghĩ, chúng ta còn trẻ mà. Với lại chị Phương Hoa cũng khổ quá…”
Cô vừa nói xong thì đã lim dim ngủ mất. Giang Việt nhẹ nhàng đặt cô xuống giường và kéo chăn đắp cho cô.
Ra khỏi phòng, Giang Việt và mọi người lại tiếp tục cuộc họp tới tận tối.
“Đã gần 7 giờ rồi, chuẩn bị ăn tối thôi.” Lưu Văn Đào lên tiếng, họp từ trưa đến giờ chỉ mới ăn được chút trà chiều.
Giang Việt gật đầu: “Ừ, mọi người chuẩn bị đi, tôi đi gọi Liễu Liễu.”
“Sếp, mình ăn lẩu được không?” Trang Tử Triều nhìn anh với ánh mắt tha thiết.
Giang Việt không thích trong nhà có mùi lạ, vì vậy trước đây mọi người không bao giờ dám gọi lẩu khi anh có mặt.
“Được, các cậu gọi đi, để Lưu Văn Đào thanh toán.” Giang Việt đồng ý rất nhanh.
Nhân viên của Thanh Việt rất bất ngờ, chờ anh đi rồi, mọi người lập tức nhìn Trang Tử Triều với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Tôi có nghe nhầm không? Sếp đổi tính rồi à?”
“Anh ấy bị kích động gì sao? Đó là lẩu đấy!”
Trang Tử Triều cố tỏ ra bí hiểm mà chỉ về hướng Giang Việt rời đi: “Biết vì sao không?”
“Vì bà chủ thích ăn lẩu đấy.” Cậu ấy đoán được Giang Việt chắc chắn sẽ không từ chối.