“Nhanh sửa soạn rồi xuống dưới, hai chúng ta ở trên này lâu quá không hay đâu.” Mặt Cố Liễu Liễu đỏ bừng, đẩy anh ra. Nói chuyện về việc xảy ra tối qua vào lúc này quả thật có chút kỳ quặc.
Cô vừa định đi, lại bị Giang Việt kéo vào lòng: “Cha anh nói họ đã đặt khách sạn rồi.”
Lúc ở phòng khách, Giang Thành Đông đã nói bà Văn Thu trước khi đến đã kiên quyết đặt khách sạn, bảo Giang Việt không cần dọn phòng cho họ.
Cố Liễu Liễu hơi ngạc nhiên, vẫn cảm thấy không ổn: “Nhưng mà…”
Giang Việt hôn nhẹ vào mũi cô: “Mẹ anh nói hai chúng ta lâu lắm rồi mới gặp, cần không gian riêng.”
Mặt Cố Liễu Liễu càng đỏ hơn, cô chui ra khỏi vòng tay anh, chạy vào phòng tắm để tẩy trang. Sau khi lớp phấn được tẩy đi, gò má vốn dĩ là màu trắng hồng của cô lúc này đã đỏ như một con cua luộc.
Cô nhúng khăn rửa mặt vào nước lạnh rồi áp lên mặt để hạ nhiệt.
“Hết rồi, nước lạnh rồi.” Giang Việt lấy khăn rửa mặt khỏi mặt cô, chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Trông đáng yêu lắm.”
“Không đáng yêu.” Cố Liễu Liễu cố gắng hít thở sâu: “Nếu cứ thế này, cha mẹ anh chắc chắn sẽ nghĩ chúng ta trên này đang làm…”
“Trên này làm gì cơ?” Giang Việt hỏi. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Cố Liễu Liễu trừng mắt nhìn anh, sau đó bước ra khỏi phòng tắm: “Anh làm gì, trong lòng anh không rõ hả?”
Giang Việt cười, bước theo cô, rồi kéo cô vào lòng: “Như thế này à?”
Anh cúi xuống hôn cô, chỉ thoáng qua rồi buông ra ngay: “Hay như thế này?”
“Hôm nay anh sao thế…” Cố Liễu Liễu c ắn môi dưới, có chút bực bội: “Sao cứ muốn ôm hôn suốt.”
Giang Việt khẽ cười: “Ngày nào anh cũng muốn ôm hôn em.”
Có lẽ vì nửa tháng không gặp, nên anh đã tích góp cảm giác này lại.
“Xuống dưới thôi.” Cố Liễu Liễu nắm tay anh bước ra khỏi phòng. Ở lại lâu hơn nữa, không biết anh sẽ làm cái gì.
Giang Thành Đông vừa đặt món ăn cuối cùng lên bàn thì thấy họ bước xuống.
“Chú dì vất vả rồi ạ.” Cố Liễu Liễu buông tay Giang Việt ra, vào bếp lấy cơm.
Giang Việt cũng theo vào, Giang Thành Đông thấy vậy thì kéo Văn Thu ra khỏi bếp: “Để chúng nó làm đi.”
Văn Thu có chút lo lắng, đứng ở cửa thấp giọng nói: “Hai mươi mấy năm nay, anh thấy con trai vào bếp được mấy lần?”
Lúc đi học thì bài vở nặng nề, lên đại học thì Giang Việt hiếm khi về nhà. Hơn nữa, ở nhà lúc nào cũng có người giúp việc lo liệu, Giang Việt chẳng mấy khi có cơ hội làm việc nhà.
Giờ nhìn thấy con trai và Cố Liễu Liễu tranh nhau lấy cơm, Văn Thu thấy thật lạ.
“Liễu Liễu, lại đây.” Bà gọi Cố Liễu Liễu: “Để nó làm, chú và dì lần đầu tiên thấy Giang Việt vào bếp làm việc.”
Cố Liễu Liễu ngạc nhiên: “Thầy Giang bình thường siêng năng lắm mà.”
“Muốn làm vợ vui thì phải siêng chứ sao.” Giang Thành Đông hừ một tiếng: “Điểm này là giống chú.”
Giang Việt bưng bát cơm ra ngoài, bất lực nhìn cha mẹ vạch trần mình: “Mẹ à, bình thường con về nhà mẹ đều nói con ở ngoài vất vả, không cho con làm gì.”
Người giúp việc trong nhà cũng vậy, chăm sóc từng việc nhỏ nhặt, mỗi lần về nhà, Giang Việt đều cảm thấy mình như không biết động tay động chân vào việc gì.
“Phải, lúc trước mẹ còn lo con bắt Liễu Liễu phải chăm sóc, giờ thì yên tâm rồi.”
Văn Thu kéo Cố Liễu Liễu ngồi xuống cạnh mình, nhìn cô không rời mắt: “Tốt quá, ngoài đời Liễu Liễu còn xinh hơn trên TV. Không như Giang Việt, từ nhỏ đã ăn ảnh, ngoài đời nhìn không đẹp bằng trên TV.”
Cố Liễu Liễu nghe Văn Thu nói vậy thì không nhịn được cười, cô liếc nhìn Giang Việt, người vốn quen bị mẹ chê bai, đang bình thản bóc tôm.
“Dì ơi, các fan đều nói ngoài đời thầy Giang đẹp trai hơn đấy ạ.”
“Thật à?” Văn Thu nhìn kỹ Giang Việt hai lần: “Fan có lẽ đeo kính lọc màu đấy.”
Không hổ danh là một người hăng hái trong việc ghép cặp đôi, đến cả “kính lọc màu của fan” cũng biết.
“Ừ, còn mẹ ruột thì chắc đeo kính lọc màu ngược.” Giang Việt chia ba con tôm đã bóc xong cho mọi người.
Giang Thành Đông liếc nhìn Giang Việt, hừ một tiếng, cười mà như không: “Được đấy, có bạn gái rồi còn biết hiếu thảo với cha nữa.”
Văn Thu cầm đũa gắp con tôm đó lên và ngắm nghía nó.
“Tiểu Việt, con còn nhớ bài văn cuối kỳ năm lớp 4 của con không?” Câu hỏi của bà khiến ba người còn lại đều ngơ ngác.
Đương sự Giang Việt mất vài giây mới phản ứng kịp, cảm thấy buồn cười: “Mẹ à, sao mẹ không hỏi con có nhớ bài tập làm văn mô tả tranh năm lớp 2 không?”
“Cuối kỳ năm lớp 4, con viết bài văn về lòng hiếu thảo.” Văn Thu gắp con tôm đó lên: “Con viết là con bóc tôm cho cha mẹ, bóc cả một đĩa. Sau đó bài văn được điểm cao nhất lớp.”
Giang Thành Đông cũng nhớ ra: “Đúng rồi, mẹ con còn cho cha xem bài văn đó.”
Giang Việt cố gắng nhớ lại, nhưng vô ích. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Trong trí nhớ của anh, những bài văn thời tiểu học chẳng qua đều là mấy đề tài như giúp đỡ bà cụ qua đường, hoặc cha mẹ cõng mình đến bệnh viện trong mưa lớn... Chỉ có vài ý tưởng cũ kỹ, việc anh viết về bóc tôm có lẽ cũng được coi là sáng tạo.
“Sau khi xem xong bài văn đó, mẹ đã nói với cha, con trai mình bao giờ mới bóc tôm cho chúng ta nhỉ? Cha con trả lời mẹ hai chữ, mơ đi. Không ngờ phải đợi hơn mười năm mới được ăn.”
Con tôm Giang Việt bóc cho Giang Thành Đông đã bị ông ăn từ lâu, ông liếc nhìn con trai, không cảm xúc nói: “Xem ra con tôm này mẹ con phải mang về để thờ rồi.”
Văn Thu bỏ con tôm lại vào bát, thấy Cố Liễu Liễu muốn cười nhưng không dám, bà mỉm cười vỗ tay cô: “Nhà chúng ta lúc nào cũng thế, muốn cười thì cứ cười thoải mái.”
Cố Liễu Liễu bật cười, tay ôm lấy đầu, miệng cười không ngớt.
Trong suốt bữa tối, nụ cười của cô không hề tắt.
Văn Thu nói chuyện rất hài hước, bà liên tục kể về những kỷ niệm thời thơ ấu của Giang Việt, trong khi Giang Thành Đông ở bên cạnh cứ giữ bộ mặt nghiêm nghị, thỉnh thoảng lại thêm vài câu châm biếm.
Lúc đầu Giang Việt còn phản bác đôi câu, nhưng sau đó đành bỏ cuộc, cha mẹ cứ nhất quyết kể hết chuyện xưa của anh, anh còn biết làm gì được?
Sau bữa ăn, Giang Việt lái xe đưa họ đến khách sạn nghỉ ngơi.
Khi anh quay về nhà, đèn dưới tầng 1 đã tắt.
Giang Việt lên tầng 2, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, anh lấy quần áo rồi ra ngoài để rửa mặt.
Cố Liễu Liễu tắm xong bước ra, ngồi bên giường lau tóc. Lau xong lại đi sấy khô, rồi đắp mặt nạ và thoa kem dưỡng thể. Sau khi cô chăm sóc kỹ lưỡng từ đầu đến chân xong, Giang Việt vẫn chưa tắm xong.
Cô nằm trên giường, chán quá nên bắt đầu lướt Weibo.
Một lúc sau, cửa phòng được đẩy ra.
Giang Việt bước vào với hương thơm ngào ngạt, cầm máy sấy tóc lên để sấy.
“Sao hôm nay anh tắm lâu vậy…” Cố Liễu Liễu phàn nàn.
“Ừ.”
“Chỉ “ừ” thôi sao?” Cố Liễu Liễu bỏ điện thoại xuống, rướn người lên ngửi anh: “Anh còn xịt nước hoa à?”
Người đàn ông này thật biết tạo cảm giác, cô chịu thua rồi, cô chỉ dùng xịt dưỡng tóc và kem dưỡng thể.
Giang Việt chậm rãi sấy tóc xong, sau đó anh rút phích cắm máy sấy ra, cuộn dây lại một cách gọn gàng rồi cất vào ngăn kéo.
Anh ra ngoài lấy một ly nước nóng bốc hơi rồi bước vào, có vẻ như vừa mới đun sôi.
Sau đó anh nhìn quanh phòng. Hết kiểm tra xem rèm đã kéo kín chưa, lại kiểm tra cửa phòng đã đóng kỹ chưa...
Cố Liễu Liễu nằm úp mặt vào gối, mắt đã díp lại vì buồn ngủ.
“Anh căng thẳng à?” Cô cảm thấy Giang Việt hôm nay hơi khác thường.
Giang Việt lập tức phủ nhận: “Không.”
...
Giang Việt chậm rãi đi đến bên cạnh cô, khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh lại cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.
Cố Liễu Liễu bị anh chọc cười, hai tay vòng qua cổ Giang Việt. Tay cô nhẹ nhàng vuốt v e lưng anh, khẽ chạm đầu lưỡi vào vành tai anh thì thầm một điều gì đó.
Hương đào ngọt ngào từ môi cô quanh quẩn nơi mũi anh, hôm nay Cố Liễu Liễu chủ động hơn một chút, hôn lên chân mày anh rồi chuyển sang hôn yết hầu.
Tai Giang Việt bắt đầu nóng lên.
Cố Liễu Liễu ngửa đầu lên cao hết cỡ, phần thân trên gần như dán sát vào trước ngực anh, hai tay bám chặt vào vai, toàn thân cô cảm nhận nụ hôn này.
Từ từ, Giang Việt đặt cô nằm xuống gối.
...
Không biết đã trôi qua bao lâu, Cố Liễu Liễu kiệt sức nằm trên giường, ngón tay cũng lười nhúc nhích.
Giang Việt bế cô vào phòng tắm, tắm rửa xong lại bế cô ngồi lên đùi mình, định cho cô uống một ngụm nước.
Ly nước nóng trước đó giờ đã nguội lạnh, Giang Việt ôm cô, khẽ nói: “Anh ra ngoài đổ thêm nước nóng.”
“Không cần…” Cố Liễu Liễu rúc vào lòng anh: “Uống nước lạnh cũng được.”
Dù mới tắm xong nhưng cơ thể cô vẫn còn nóng. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Giang Việt ngập ngừng vài giây, rồi đưa ly nước lên môi cô: “Uống chút cho dịu cổ họng.”
Cố Liễu Liễu uống hai ngụm nước lạnh, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, ôm lấy anh rồi khẽ rên: “Buồn ngủ.”
Anh đặt cô xuống gối, đắp chăn cẩn thận cho cô, rồi uống hết phần nước còn lại trong ly.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Cố Liễu Liễu nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng rúc vào lòng anh.
Cô cọ qua cọ lại trêu chọc, Giang Việt mở nửa mắt, đưa tay kéo cô vào lòng: “Em không thấy khó chịu nữa à?”
Tối hôm qua trước khi ngủ, cô còn nghiêm túc cảnh cáo anh rằng phải giữ khoảng cách với cô trong một tuần tới.
Cố Liễu Liễu lắc đầu, hôm qua anh rất kiên nhẫn, nên sau một giấc ngủ dài, cảm giác khó chịu trên người cô đã gần như biến mất.
Cô quấn chặt lấy Giang Việt như một con bạch tuộc, rồi ghé sát tai anh, thì thầm hỏi: “Anh có thể chứ?”