Tối qua vì cân nhắc cô là lần đầu, hơn nữa bản thân Giang Việt cũng không có nhiều kinh nghiệm, nên cả hai đều đang trong trạng thái khám phá. Đến sau đó, cả hai dần dần hòa hợp, nhưng Giang Việt sợ cô khó chịu, nên vẫn luôn kiềm chế, không dám đòi hỏi quá nhiều.
Nhưng anh không ngờ trong vòng tay mình lại là một “chú mèo con tham lam” không biết chán, sáng sớm vừa tỉnh đã bắt đầu gây náo loạn.
“Em đã hỏi vậy rồi, anh còn có thể nói không sao?” Giang Việt cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn…”
Cố Liễu Liễu giơ tay đặt ngón trỏ lên môi anh, ngăn lại nửa câu sau. Sau đó, cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay miêu tả đường viền môi của Giang Việt, giả vờ dữ dằn nói: “Anh có chết cũng là của em.”
Giang Việt ôm lấy cô: “Tranh thủ thời gian thôi.”
Hôm qua Văn Thu nói sẽ đến nấu ăn trưa, vì vậy cả hai phải xuống nhà trước 10 giờ, không thể chậm trễ quá lâu.
Vì vậy, buổi sáng hôm nay mọi thứ diễn ra vội vàng hơn so với tối qua.
Giang Việt vừa định xoay người, lại bất ngờ bị cô đẩy ngược trở về.
“Anh có thể để em thử không?” Cố Liễu Liễu nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi.
Giang Việt sững sờ trong vài giây, anh không có ý kiến gì, chỉ là cả hai vẫn còn ít kinh nghiệm, bây giờ mà...
“Có hơi khó không?” Anh vừa tỉnh dậy, giọng vẫn còn khàn.
Cố Liễu Liễu lắc đầu: “Em thích học mà.”
Nửa tiếng sau, người yêu thích học hỏi cuối cùng cũng tìm được cách, nhưng vừa học được chưa bao lâu, Cố Liễu Liễu đã nằm vật ra trên người anh, không muốn nhúc nhích.
Cô học được rồi, nhưng vì học quá lâu nên thể lực cạn kiệt, thật sự mệt rã rời.
Giang Việt khẽ cười, vừa định hành động thì đột nhiên nghe thấy tiếng động dưới lầu.
Cả hai nhìn nhau, chỉ trong chốc lát, Cố Liễu Liễu đã trở nên lo lắng: “Cha mẹ anh tới sớm thế à?”
Cô cử động mạnh khiến Giang Việt khẽ rên lên, anh nhìn điện thoại rồi nói: “Không sớm đâu.”
Họ thức dậy lúc 9 giờ, giờ đã gần 10 giờ rồi.
“Vậy thì…” Cố Liễu Liễu c*n m** d***, không biết nên tiếp tục hay nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà.
Giang Việt nhanh chóng giúp cô quyết định, anh bế cô vào phòng tắm, rồi đóng cửa lại.
Cố Liễu Liễu tựa vào bồn rửa mặt, tức giận nhìn người trong gương.
Giang Việt thì làm như không liên quan, nhưng rõ ràng chân cô mềm nhũn, tay cũng mềm, ngay cả cốc súc miệng cũng không cầm nổi.
Rõ ràng là không liên quan gì đến anh, rõ ràng tất cả vấn đề đều là từ cô.
Cuối cùng, “chú mèo con tham lam” đã thỏa mãn, còn “con sói xám đầy năng lượng” cũng đã được no nê.
Giang Việt cẩn thận giúp cô vệ sinh sạch sẽ, rồi bế cô ra ngoài.
“Mặc quần áo thôi.” Mất khá nhiều thời gian, giờ đã là 11 giờ rồi.
Giang Việt chọn cho Cố Liễu Liễu một chiếc áo len cổ nửa cao, anh đoán rằng độ cao của chiếc cổ áo này là phù hợp nhất với tình trạng của cô hôm nay.
“Anh ra ngoài đi.” Cố Liễu Liễu ôm áo len ngồi trên giường, giục anh.
Người trước mắt thì thản nhiên mặc áo sơ mi, còn không thèm cài cúc, rồi lại đi lấy quần.
“Bây giờ biết ngại rồi à?” Giang Việt khẽ cười, sau khi mặc chỉnh tề, anh lại giúp Cố Liễu Liễu mặc đồ.
Cuối cùng, Cố Liễu Liễu đỏ mặt đi xuống nhà.
“Liễu Liễu, lại đây. Uống chút chè củ sen trân châu đi, sáng nay dì quên mua gừng rồi, nên bảo chú đi mua, giờ chú vẫn chưa về.” Văn Thu gọi Cố Liễu Liễu lại ăn sáng, mặc dù bữa sáng này muộn vài giờ, nhưng vẫn phải ăn.
“Dạ, cảm ơn dì đã vất vả ạ.”
“Không vất vả gì.”
Vừa quay lại, Văn Thu nhìn thấy con dâu tương lai bước đi chậm chạp, mặt đỏ bừng, đi được hai bước lại quay đầu lườm Giang Việt.
Con trai bà thì không biết ngại, mặt dày không chịu được, cứ cười nhìn người ta mãi.
Văn Thu cũng từng trẻ, nhìn qua dáng vẻ của họ thì hiểu hết mọi chuyện.
“Giang Việt, đi rót cho Liễu Liễu ly nước ấm.” Văn Thu chỉ đạo.
Bà múc cho Cố Liễu Liễu một bát chè củ sen trân châu, rồi nhân lúc Giang Việt đang ở trong bếp, bà hạ giọng, nói có vẻ vô tình: “Hồi cha nó trẻ cũng thường xuyên đi công tác…”
Cố Liễu Liễu ăn một viên trân châu, nhẹ nhàng đáp: “Cháu ghe Giang Việt nói rồi ạ, chú hồi trẻ bận rộn công việc.”
Giang Việt kể lúc nhỏ có thời gian ở với ông bà nội, khu gần nhà ông bà không có bạn cùng tuổi chơi cùng, nên anh mới có tính cách hơi trầm như vậy.
“Ôi chao, nó biết gì đâu? Sinh nó xong thì cha nó nhàn rồi. Hồi chúng ta mới cưới nhau, chắc phải hai tháng mới gặp được một, hai lần. Nhớ lần lâu nhất, cha nó đi công tác nước ngoài, một lần đi tận ba tháng rưỡi, lúc đó không có điện thoại video, vé máy bay lại đắt, hai vợ chồng chỉ biết gọi điện mỗi ngày.”
“Giang Việt, khuấy nồi canh rồi thả bí đao vào.” Văn Thu lớn tiếng nói.
Giang Việt trong bếp đáp: “Dạ, con biết rồi.”
Rồi Văn Thu hạ giọng thấp hơn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía bếp: “Cháu với Giang Việt đều bận rộn công việc, dù gặp nhau không dễ, nhưng có những chuyện cũng đừng nên chiều chuộng quá, phải chú ý sức khỏe của mình.”
Cố Liễu Liễu theo phản xạ gật đầu, sau đó cô lại uống thêm một ngụm chè củ sen nữa, đột nhiên thấy câu này có gì đó sai sai.
Bận rộn công việc, không nên chiều chuộng quá? Còn dặn cô chú ý sức khỏe?
Cố Liễu Liễu hiểu ra hàm ý trong lời của Văn Thu, nhưng thực tế hình như ngược lại, sáng nay rõ ràng là Giang Việt chiều chuộng cô mà...
Nhưng chuyện đã đến nước này, đành để Giang Việt gánh vác “tội lỗi” này vậy.
Cố Liễu Liễu lơ đễnh đưa một muỗng chè vào miệng, và ngay lập tức bị vụn hoa quế trong đó làm nghẹn.
“Khụ khụ khụ…” Cô cúi người ho, như thể muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng.
Mặt cô đỏ bừng lên, trong chốc lát cũng cảm thấy đã tỉnh táo hơn, có thể dùng cớ này để che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Giang Việt bưng nước ấm ra, vội vã vỗ lưng cô, nửa đùa nửa thật nói: “Sao em ăn vội vậy? Đồ mẹ làm ngon quá à?”
Cố Liễu Liễu vừa ho vừa nghe anh nói, lại muốn cười.
Cô khó khăn lắm mới thở được bình thường, thấy Văn Thu đang lo lắng nhìn mình, vội nói: “Dì ơi, xin lỗi, cháu bị nghẹn hoa quế ạ.”
“Mau, uống chút nước đi.” Văn Thu chỉ vào ly nước trên bàn.
Giang Việt đưa ly nước đến bên miệng cô, Cố Liễu Liễu uống một ngụm nước từ tay anh, tư thế này đột nhiên khiến cô nhớ lại ly nước lạnh đêm qua...
Mặt cô nóng ran, uống xong lại giả vờ ho khan hai tiếng, rồi đưa tay chạm vào má.
“Trời ơi, nhìn cháu ho mà mặt đỏ hết lên rồi.” Văn Thu xót xa nhìn cô.
Ngay sau đó, bà đưa bát chè củ sen đang ăn dở của Cố Liễu Liễu cho Giang Việt: “Con ăn bát này đi, để Liễu Liễu ăn bát không có hoa quế của con.”
Nghe vậy, Giang Việt lập tức đẩy bát chè về phía Cố Liễu Liễu: “Em ăn đi, không hết thì để phần lại cho anh.”
Văn Thu mỉm cười nhìn hai người đang ăn: “May mà Giang Việt không thích hoa quế, nên mẹ đã múc riêng một bát không bỏ vào.”
“Dạ?” Cố Liễu Liễu dừng lại: “Anh ấy không thích hoa quế à?”
“Ừ, không thích mùi hoa quế.” Giang Việt nói không thích nhưng vẫn đưa thức ăn vào miệng mà không hề nhíu mày.
Cố Liễu Liễu đặt thìa xuống: “Vậy chúng ta đổi lại đi, em sẽ ăn cẩn thận hơn.”
Giang Việt: “Không cần, ăn không chết đâu.”
Văn Thu: “Không sao, chết làm sao được.”
Cố Liễu Liễu lắc đầu, hai mẹ con nhà này thật sự rất ăn ý...
---
Sau khi ăn xong bữa trưa, Văn Thu và Giang Thành Đông chuẩn bị đi tham quan vài địa điểm nổi tiếng ở thành phố A. Giang Việt để lại xe cho họ, còn anh và Cố Liễu Liễu có cuộc họp với đoàn làm chương trình vào buổi chiều nên không thể đi cùng.
Cuộc họp buổi chiều cần ghi hình, Cố Liễu Liễu trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc áo len cổ cao mà Giang Việt chọn cho cô vào buổi sáng, kết hợp với một chiếc váy dài.
Ban đầu cô cũng định trang điểm qua cho Giang Việt, nhưng sau khi quan sát kỹ, cô nhận thấy anh chẳng cần chỉnh sửa gì cả nên bỏ qua.
Đới Khả Khả tiện đường đón Trang Tử Triều, nên đến hơi muộn so với giờ hẹn một chút.
Trên đường, Cố Liễu Liễu tranh thủ xem lại tập đầu tiên của chương trình.
Tập đầu tiên chủ yếu tập trung vào việc chia nhóm và chọn kịch bản, phần lớn là những nội dung cuộc sống thường ngày, không có phần biểu diễn.
Cuối cùng, trong đoạn trailer của tập hai, Cố Liễu Liễu thấy sân khấu nhạc kịch của Hoàng Tư Ngạn xuất hiện vài giây ngắn ngủi.
Cô xem đi xem lại hai lần, rồi chọc tay vào cánh tay Giang Việt, hỏi: “Điểm của Tiểu Hoàng chắc không cao lắm phải không?”
“Ừ, làm sao em biết?” Ở lần đầu tiên, điểm số của Hoàng Tư Ngạn chỉ ở mức trung bình, không đạt kỳ vọng.
“Cậu ấy diễn hơi quá.” Chỉ từ vài câu thoại trong trailer thôi mà đã cảm nhận được sự cố gắng quá mức.
Biểu diễn nhạc kịch thường hơi phóng đại hơn so với diễn xuất điện ảnh, nhưng đây dù sao cũng là chương trình ghi hình phát sóng, việc điều chỉnh độ phóng đại là một thách thức.
Cố Liễu Liễu vừa xem xong, nhận thấy phong cách của các nhóm khác nhau rất rõ rệt. Cô nghĩ rằng đây cũng là điều mà đoàn chương trình cần phải cân nhắc trong quá trình ghi hình: làm thế nào để cân bằng phong cách diễn xuất của các khách mời sao cho khán giả cảm thấy thoải mái hơn.
“Sau tập tiếp theo sẽ có người bị loại…”
Giang Việt nhìn cô, đùa: “Bà chủ bắt đầu lo lắng cho nhân viên rồi sao?” Anh là ông chủ mà còn chưa lo lắng.
“Thật sự bị loại ngay lần đầu thì mất mặt lắm đó.” Cố Liễu Liễu thuộc kiểu người khá coi trọng danh dự. Nếu cô tham gia một chương trình và bị loại ngay vòng đầu tiên, chắc chắn cô sẽ thấy xấu hổ.
Giang Việt nhếch mép cười: “Có lẽ vì biết mình đang nguy hiểm nên mới mời em đến làm trợ diễn đấy.”
“Ý anh là gì?” Cố Liễu Liễu nhíu mày, đánh nhẹ anh một cái: “Em mà đi, chẳng phải sẽ giúp cậu ấy bị loại nhanh hơn sao? Hơn nữa, chưa chắc đã được hợp tác với cậu ấy đâu.”
“Tại sao lại chưa chắc?” Giang Việt hỏi cô.
Lần trước Hoàng Tư Ngạn nói sẽ mời Cố Liễu Liễu làm trợ diễn, Giang Việt nghĩ rằng cô đã đồng ý, chỉ có mình anh mới cần đến buổi họp hôm nay để chọn kịch bản.
Cố Liễu Liễu l**m môi: “À... chẳng hạn như có kịch bản nào đó mà em thích hơn, không muốn giúp cậu ấy thì sao?”
“Anh tài xế, còn bao lâu nữa mới đến vậy?” Cô lập tức chuyển đề tài.
“Mười phút nữa.”
Xe dừng lại trước tòa nhà quay phim, nhân viên đã đợi sẵn ở sảnh.
“Thầy Giang, cô Cố, hai người theo tôi, đạo diễn và mọi người đã chờ sẵn trong phòng họp.”
Phòng họp lớn ở tầng 2, nhân viên của đoàn chương trình đã ngồi thành vòng tròn, chỉ còn lại vài chỗ trống.
Cố Liễu Liễu và Giang Việt ngồi xuống. Thấy ghế bên cạnh cũng có đặt nước, cô hỏi: “Còn khách mời trợ diễn cũng sẽ đến à?”
“Hoàng Tư Ngạn và Văn Tâm Dư, hiện tại chỉ còn hai người họ chưa xác định khách mời trợ diễn.”
Năm phút sau, Hoàng Tư Ngạn và một vị khách mời thường trú khác là Văn Tâm Dư, vội vã đẩy cửa bước vào, hai người vẫn còn mặc trang phục biểu diễn, chắc vừa mới tập xong.
“Được rồi, đủ người rồi, chúng ta bắt đầu thôi.” Đạo diễn ra hiệu cho nhân viên bắt đầu chiếu PPT phần giới thiệu kịch bản.
Đồng thời, máy quay cũng bắt đầu ghi hình, vì phần này sẽ được chỉnh sửa và phát sóng trong chương trình chính.
“Vị khách mời trợ diễn khác không thể có mặt hôm nay vì buổi tối có buổi biểu diễn. Nhưng cô ấy là một diễn viên nhạc kịch rất chuyên nghiệp, hai người chắc chắn đã nghe đến tên, cô Trương Ngữ Giới.”
Cố Liễu Liễu và Giang Việt không quen, nhưng Hoàng Tư Ngạn và Văn Tâm Dư rõ ràng cảm thấy hứng thú.
Trương Ngữ Giới là diễn viên nhạc kịch chuyên nghiệp, xuất thân từ trường lớp bài bản. Sau khi tốt nghiệp thì gia nhập đoàn kịch và bắt đầu từ vai B cho nữ chính, dần dần đảm nhận các vai chính.
Các khách mời trợ diễn lần này tổng cộng có sáu người, trong đó ba người là diễn viên nhạc kịch chuyên nghiệp, còn lại là những người đa tài.
“Hiện tại, các nhóm khác đã được quyết định, chỉ còn lại thầy Giang, cô Cố và cô Trương Ngữ Giới.” Đạo diễn lật xem tài liệu trong tay: “Nhóm của Tiểu Hoàng thiếu một vai nữ, còn nhóm của Tâm Dư thì thiếu một cặp vợ chồng…”
“Ban đầu Tiểu Hoàng mời Cố Liễu Liễu làm trợ diễn, nên theo lý thì thầy Giang và cô Trương Ngữ Giới sẽ tham gia vào nhóm của Tâm Dư.” Đạo diễn nhìn Cố Liễu Liễu và Giang Việt với vẻ khó xử, tuy là vậy nhưng thần sắc của ông lộ rõ suy nghĩ.
Đoàn làm chương trình tất nhiên muốn Cố Liễu Liễu và Giang Việt, cặp đôi thật ngoài đời, đóng vai vợ chồng, nhưng Cố Liễu Liễu đã được Hoàng Tư Ngạn mời làm trợ diễn trước... Điều này khiến tình huống trở nên khó xử.
Lần trước, tổng đạo diễn đã hứa sẽ cố gắng sắp xếp để Cố Liễu Liễu và Giang Việt có thể diễn cùng nhau.
Nhưng kế hoạch không theo kịp sự thay đổi. Kịch bản cho buổi biểu diễn thứ hai là do diễn viên tự chọn, và do thứ hạng không cao, nên Hoàng Tư Ngạn không có nhiều lựa chọn, cuối cùng chỉ chọn được kịch bản hiện tại.
Một trong những người liên quan, Văn Tâm Dư, đang cúi đầu không dám nói gì, nhưng cô ấy thầm nghĩ: chia rẽ cặp đôi thật ngoài đời để làm trợ diễn cho mình, chẳng phải sẽ bị trách móc sao?
Nhưng trong tình huống này, cô ấy không dám lên tiếng, bởi vì nếu cô ấy chủ động đề nghị để Cố Liễu Liễu và Giang Việt đóng vai cặp vợ chồng cho mình thì khi chương trình phát sóng, có lẽ nhiều người sẽ chỉ trích cô ấy cố tình lợi dụng sự nổi tiếng của họ.
Hoàng Tư Ngạn gõ ngón tay xuống bàn, lúc này cậu ấy chính là người phá vỡ sự bế tắc: “Liễu Liễu, tôi nghĩ cô nên cùng Giang Việt giúp đỡ Tiểu Văn.”
Mọi người nghe xong câu này, ánh mắt ai cũng sáng lên.
“Anh Tư Ngạn…” Văn Tâm Dư nhìn cậu ấy.
Hoàng Tư Ngạn nói ngay: “Nếu em thấy không ổn…”
“Không sao đâu, thầy Giang cũng muốn hợp tác với diễn viên nhạc kịch chuyên nghiệp.” Cố Liễu Liễu mỉm cười với cô ấy: “Không cần phải căng thẳng quá, bọn tôi chỉ là những chiếc đinh ốc, ai cần thì cứ lấy, không cần phải cố ghép đôi đâu.”
Dù sao thì cô Trương Ngữ Giới cũng là diễn viên nhạc kịch chuyên nghiệp, có cô ấy trợ diễn thì cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn. Đây là chương trình có yếu tố loại bỏ, mà thứ hạng của Văn Tâm Dư ở lần đầu tiên cũng không tốt, vì vậy suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn cũng là điều bình thường.
Cố Liễu Liễu và Giang Việt không nhất thiết phải làm việc chung với nhau, họ là khách mời trợ diễn trước, rồi mới là bạn trai bạn gái sau.
“Không có gì không ổn cả.” Văn Tâm Dư lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy cô Cố là do anh Tư Ngạn mời…”
Hoàng Tư Ngạn cười: “Không sao, dù gì cô ấy cũng muốn ở bên Giang Việt, cô Trương chuyên nghiệp hơn. Phải cảm ơn em mới đúng.”
Cậu ấy đã nói như vậy rồi thì Văn Tâm Dư cũng không còn cảm thấy áp lực nữa: “Vậy được, em rất thích kịch bản này, cảm ơn anh Tư Ngạn.”
Cuối cùng kết quả là tất cả đều vui vẻ, hai nhóm ngay lập tức bắt đầu thảo luận riêng.
Cố Liễu Liễu nắm tay Giang Việt bước ra ngoài, nụ cười trên mặt cô vô tình lọt vào mắt Hoàng Tư Ngạn.
Hoàng Tư Ngạn nhìn cặp đôi đang hạnh phúc kia với vẻ chán ghét, bước đến và nói: “Cố Liễu Liễu, có phải nụ cười của cô hơi quá đáng rồi không?”
“Hử?” Cố Liễu Liễu quay lại nhìn cậu ấy: “Tôi cười như thế nào?”
Hoàng Tư Ngạn mở miệng cười một cách khoa trương: “Cô cười thế này nè.”
“Không phải.” Giang Việt cau mày.
“Không phải à?” Hoàng Tư Ngạn sờ vào khóe miệng.
Giang Việt khẳng định: “Cô ấy cười đẹp hơn cậu.”
“Tôi chịu thua.” Hoàng Tư Ngạn thở dài, giả vờ buồn bã nhìn Cố Liễu Liễu: “Cô cười vui vẻ như vậy, khiến tôi không khỏi nghĩ rằng cô vốn dĩ không muốn giúp tôi, mà chỉ muốn ở bên anh Việt thôi.”
Cố Liễu Liễu biết cậu ấy đang đùa, nên cô giả vờ ngạc nhiên: “Lẽ nào bị cậu nhìn thấu rồi?”
“Chậc.” Hoàng Tư Ngạn lắc đầu: “Tình bạn của chúng ta chỉ có thế thôi.”
“Anh bạn trẻ, tôi nói cho cậu một chân lý.” Cố Liễu Liễu nghiêm túc.
Sau đó cô trang trọng nói với Hoàng Tư Ngạn một câu—
“Tình bạn quý giá, lời hứa đáng trân trọng, nhưng vì tình yêu, hãy lùi lại một bước.”