Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc

Chương 76

Cố Liễu Liễu sốt ruột, mặt cô đỏ lên và lập tức cúp máy.

Cô đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt và tẩy trang. Nhìn vào gương, thấy tóc con trên trán mình, cô chợt nhớ lại cái băng đô tai thỏ đã bị Giang Việt lấy mất.

Cô tức giận gọi video lại, vừa kết nối lập tức trừng mắt nhìn anh.

“Chuyện gì vậy?” Giang Việt nghĩ rằng cô vẫn đang giận vì chuyện vừa rồi.

Cố Liễu Liễu đặt điện thoại lên giá trên bồn rửa mặt, chất vấn anh: “Anh lấy băng đô rồi, em lấy gì để rửa mặt?”

Giang Việt ngơ ngác, vừa định nói gì thì bị Cố Liễu Liễu ngắt lời.

“Anh đừng nói dùng nước, dùng sữa rửa mặt, dùng tay…” Cô kéo sợi tóc lòa xòa trên đầu: “Cái đó em dùng để kẹp mái, anh phải đền cho em.”

Giang Việt cười khúc khích, không ngờ chiếc băng đô tai thỏ lại có ích như vậy.

“Anh còn tưởng em đeo cái đó để làm dáng cho đáng yêu.”

Cố Liễu Liễu: “......”

Cái tư duy gì thế này? Ai lại đeo tai thỏ ở nhà để làm dáng?

“Cái đáng yêu của em cần phải giả vờ à?” Cô không cảm xúc hỏi.

“Không cần.” Giang Việt trả lời rất nhanh.

“Thái độ anh vậy là tốt.” Cố Liễu Liễu lẩm bẩm một câu, rồi lấy hai cái kẹp tóc lên cài tóc vào.

Ngày hôm sau, khi trở về đến khách sạn, lễ tân gọi cô lại và đưa cho cô một hộp bưu phẩm.

“Cô mua gì vậy?” Vân Tô Úc tò mò hỏi.

“Tôi đâu có mua gì…” Mấy ngày nay Cố Liễu Liễu không mua sắm gì cả, dù có mua, thì cô cũng điền tên của Đới Khả Khả, để nhờ cô ấy nhận giúp.

Cô mở hộp bưu phẩm ra, bên trong có một túi giấy nhỏ.

Trong túi giấy là đủ loại băng đô nằm gọn ở bên trong. Có tai cáo, tai mèo, tai chó, thậm chí còn có cả tai chuột Mickey, chia ra thành Mickey và Minnie...

“Ờ... thầy Giang gửi à?” Vân Tô Úc nhìn một đống băng đô đó, cảm thấy hơi cạn lời.

“Chắc là vậy…” Hôm qua Cố Liễu Liễu bắt anh đền băng đô, hôm nay anh lập tức gửi cho cô năm cái khác nhau.

Vân Tô Úc cười ngượng, giúp cô đóng hộp lại: “Về phòng rồi mở ra xem tiếp nhé, thầy Giang đúng là thú vị thật.”

Cố Liễu Liễu quay đầu lại, thấy cô ấy có biểu cảm kỳ lạ, lập tức hiểu ngay trong đầu cô ấy đang nghĩ đến điều linh tinh gì.

Cô vội giải thích: “Không phải, vì anh ấy lấy mất băng đô của tôi…”

“Tôi biết mà, làm hỏng rồi nên đền lại cho cô vài cái.” Vân Tô Úc vỗ vai cô, mặt đầy vẻ “Tôi biết, tôi hiểu mà”.

“Dù tôi chưa yêu bao giờ, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết. Những chi tiết nhỏ nhặt giữa các cặp đôi! Hơn nữa hai người lại yêu xa, nên càng cần những thứ như vậy, tôi hiểu mà.”

Vừa đúng lúc thang máy dừng ở tầng 8, Vân Tô Úc ra khỏi thang máy.

Chỉ còn lại Cố Liễu Liễu đứng trong thang máy, trong đầu rối loạn, cô ấy hiểu cái gì mà hiểu...

---

Giang Việt đã ấn định ngày tham gia đoàn phim, bên phía Triệu Hoành cũng đã bàn bạc với hai biên kịch về cách để thực hiện mong muốn của anh.

Lúc còn trẻ, nhạc công đã từng kiếm sống ở nước Đại Chu, trong một lần tại lễ hội đèn lồng, anh đã gặp một cô gái, trong khoảnh khắc chợt nhìn thấy cô, anh đã không thể nào quên được nữa.

Sau này, nước Đại Chu sụp đổ, anh lưu lạc đến Trung Nguyên và gặp lại cô gái đó ở trong cung, người vừa mới vào hậu cung của hoàng đế.

Do nhạc công biết chơi những bản nhạc cũ của nước Chu, nên dần dần anh quen biết nữ chính, lợi dụng việc có thể tự do ra vào cung, để giúp cô thực hiện những việc bí mật.

Sự xuất hiện của nhạc công đã xoa dịu nỗi phiền muộn trong lòng nữ chính. Đôi khi cô nhắc đến những phong tục xưa của nước Chu, cũng thể hiện nét hồn nhiên vui tươi như khi còn nhỏ...

Sau này, việc hai người thân thiết đã bị hoàng đế phát hiện.

Một lần tình cờ, hoàng đế đến nơi ở của nữ chính, thì thấy cô đang múa trong vườn, còn nhạc công đang chơi nhạc bên cạnh, cảnh tượng thật hài hòa.

Đó là lần đầu tiên hoàng đế thấy cô cười vui vẻ như vậy, không giống vẻ lạnh lùng và chống đối khi đối diện với mình.

Tất nhiên hoàng đế không thể chấp nhận nhạc công, có ý định lấy anh ra làm chỗ để trút giận.

Hoàng đế tìm cớ để bắt giam nhạc công vào ngục, chặt đứt gân tay anh, còn ép nữ chính phải tự tay giết anh.

“Tay ta đã không thể đàn cho cô nữa, sống cũng chẳng còn niềm vui gì.” Nhạc công biết cô đang khó xử, nhưng anh lại không thể không chết.

Cuối cùng, nữ chính dùng con dao găm đã theo mình hơn mười năm, tự tay kết liễu mạng sống của anh.

Trong giây phút lâm chung, nhạc công nằm trong vòng tay cô, và mơ về đám cưới của hai người.

Giữa núi rừng, họ bái đường, rồi hứa hẹn ở bên nhau đến bạc đầu.

Trong giấc mơ, cô không còn bị nỗi hận nước thù nhà bủa vây, không còn phải nhẫn nhục chịu đựng, không còn bị giam cầm trong những bức tường cao của hoàng cung...

Triệu Hoành đã chỉnh sửa một chút về tuyến này, thêm vào một số bối cảnh, khiến nhân vật nhạc công trở nên phong phú hơn.

“Lúc đầu tôi còn thắc mắc, một nhạc công của nước địch, tại sao cô có thể tâm sự với anh ta, giờ thì hợp lý rồi.” Việc quay phim vốn là một quá trình sáng tạo, trong quá trình đó, đạo diễn và diễn viên thường có thể nảy ra những ý tưởng rất hay.

“Tiểu Giang có biết chơi cổ cầm không?” Triệu Hoành đột nhiên hỏi cô.

Cố Liễu Liễu lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe anh ấy nói qua, chắc là không biết.”

Trong ấn tượng của cô, Giang Việt dường như biết chơi không ít nhạc cụ phương Tây, nhưng lại không liên quan nhiều đến nhạc cụ cổ điển của Trung Quốc.

“Tôi vẫn muốn cậu ấy cố gắng học một chút.” Nếu đổi là một diễn viên khác, có lẽ Triệu Hoành sẽ không yêu cầu cao đến vậy, nhưng ông ấy nghĩ rằng có lẽ các nhạc cụ đều có mối liên hệ với nhau, người như Giang Việt, chuyên về âm nhạc, chắc chắn sẽ học nhanh thôi.

Cố Liễu Liễu gật đầu: “Tôi sẽ nói lại với anh ấy.”

Buổi tối khi gọi điện, cô hỏi thử, ai ngờ Giang Việt nói anh biết chơi.

“Anh học cổ cầm từ khi nào vậy?” Cố Liễu Liễu kinh ngạc hỏi.

“Chắc là khoảng hai năm trước.” Giang Việt không nhớ rõ: “Ngoài công việc thường ngày, anh chỉ học nhạc cụ, học nhiều loại, nhưng chẳng thành thạo loại nào.”

“Nhiều loại lắm hả?”

“Trước khi gặp em, thời gian rảnh của anh rất nhiều.”

Từ khi gặp cô và bắt đầu quay chương trình thực tế, bất kỳ khoảng thời gian rảnh nào, Giang Việt cũng muốn dành để ở bên cô.

Cố Liễu Liễu nhếch miệng: “Ồ, vậy ra là em đã làm chậm trễ sự tiến bộ của thầy Giang rồi.”

“Không phải đâu, do anh tự nguyện sa ngã mà thôi.” Giọng điệu của Giang Việt nhẹ nhàng như nước, nhưng Cố Liễu Liễu nghe nổi hết da gà.

Anh quả thật đã thực hiện triệt để ba chữ “không biết xấu hổ”, bây giờ những lời ngọt ngào cứ thốt ra một cách tự nhiên.

“Ngoài cổ cầm, anh còn biết những nhạc cụ gì nữa? Đạo diễn Triệu bảo muốn anh học thêm nhạc cụ khác, dù sao anh cũng là nhạc sĩ tài ba nhất trong cung đình.”

“Sáo, đàn tranh, và cả một chút sáo trúc.” Giang Việt không đợi Cố Liễu Liễu mở lời, đã vội vàng giải thích: “Đàn tranh là do đàn anh của Khương Bạch Vi dạy, không liên quan gì đến cô ta.”

Cố Liễu Liễu không nhịn được cười: “Ồ, biết rồi, anh sợ em ghen à?”

Giang Việt khẽ cười: “Bởi vì em có tí ích kỷ.”

Cô không phải kiểu người sẽ ghen tuông vì những chuyện vô căn cứ như thế này, nhiều lắm chỉ là cảm thấy không thoải mái trong lòng. Nhưng Giang Việt không muốn cô phải chịu bất kỳ cảm giác khác lạ nào vì người khác.

“Đúng vậy, lòng em rất hẹp, chỉ đủ chỗ cho anh mà thôi.” Cố Liễu Liễu ghé sát điện thoại, hôn nhẹ một cái: “Anh nghỉ sớm đi, ngày mai chúng ta được gặp nhau rồi.”

Vốn dĩ Giang Việt định bay đến ngay sau buổi concert hôm nay, nhưng Cố Liễu Liễu nhất quyết yêu cầu anh nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng tới.

Buổi concert kéo dài hơn ba tiếng rất hao tốn sức lực, thêm việc đi máy bay sẽ khiến anh rất mệt mỏi. Nhưng nếu Giang Việt không đủ sức thì với Cố Liễu Liễu, cũng không phải là điều quá tệ...

Hôm sau, Cố Liễu Liễu khoác áo khoác bông dày, đang thảo luận với Triệu Hoành về cảnh quay sắp tới. Đột nhiên cô nghe thấy một trận xôn xao từ nơi không xa, rồi có người gọi tên thầy Giang.

“Đi đi.” Triệu Hoành gấp lại kịch bản: “Lát nữa chúng ta nói tiếp.”

Cố Liễu Liễu vội vàng đứng dậy, áo khoác chưa mặc chỉnh tề đã tuột xuống ghế. Cô cũng không kịp nhặt lên, chạy thẳng về phía Giang Việt.

“Chậm thôi.” Từ xa, Giang Việt thấy cô mặc không đủ ấm, lập tức cởi nút áo khoác cashmere ra.

Cố Liễu Liễu chạy vào lòng anh, ngẩng đầu lên: “Không phải em bảo anh về khách sạn đợi em sao?”

“Anh không đợi nổi.” Giang Việt dùng áo khoác bao bọc lấy cô.

Anh cảm nhận được sự lạnh buốt từ đôi tay đang đặt trên eo mình.

Trang phục cổ trang mùa hè và mùa đông đều rất khó chịu. Mùa hè thì quá nóng, còn mùa đông thì vì muốn giữ dáng vẻ thanh mảnh đẹp mắt, nên không thể mặc thêm áo dày ở bên trong.

Giang Việt nhíu mày: “Sao em không mặc áo khoác đã chạy ra?”

Cố Liễu Liễu nghiêng đầu suy nghĩ: “Vì em muốn gặp anh quá, áo khoác không theo kịp bước chân em.”

“Em thực sự không theo kịp bước chân sếp.” Đới Khả Khả ôm áo khoác chạy tới, mách Giang Việt: “Em còn chưa kịp phản ứng thì chị ấy đã biến mất như một cơn gió.”

Cố Liễu Liễu lè lưỡi, bước đến mặc áo khoác vào: “Chị không giống em, nửa tháng không gặp Trang Tử Triều mà vẫn bình tĩnh như thế.”

Đới Khả Khả trợn mắt nhìn cô: “Sếp đừng nói lung tung, chúng em không có gì hết.”

“Đúng, không có gì hết.” Cố Liễu Liễu cúi xuống kéo khóa áo: “Bây giờ chưa có, nhưng sắp có rồi.”

Cô vô tình đọc được cuộc trò chuyện của họ lần trước, thật là một trận chiến khẩu khí gay gắt, chẳng khác gì oan gia vui vẻ...

Tần suất nhắn tin của hai người đó còn cao hơn cả cô và Giang Việt, mặc dù câu nào cũng không giống lời hay, nhưng từng câu đều là sự quan tâm và nhớ nhung.

“Em dẫn anh ấy vào trong đi, bên ngoài lạnh quá.” Cố Liễu Liễu nhận lấy cốc giữ nhiệt từ tay Đới Khả Khả: “Em cũng vào trong đi, chị quay xong cảnh cuối là được nghỉ rồi.”

“Để Nại Nại đưa thầy Giang vào trong đi, em sẽ ở lại với chị.” Đới Khả Khả chỉ yên tâm khi tự mình giám sát Cố Liễu Liễu, nếu không cô quay xong sẽ lại quên mặc áo khoác hoặc quên mang theo túi giữ ấm.

“Anh ở lại với em, Khả Khả, em cứ vào trong đi.” Giang Việt nắm tay cô, giữ ấm trong tay áo của mình: “Đi thôi, tới chào đạo diễn Triệu.”

“Khả Khả, lấy giúp chị chiếc áo khoác dày khác nhé.” Cố Liễu Liễu không còn cách nào, đành để Đới Khả Khả vào trong lấy áo.

“Thành phố M đã vào xuân rồi đúng không?” Cố Liễu Liễu hỏi anh.

Ở đây vẫn rất lạnh, có lẽ phải nửa tháng nữa thời tiết mới dần ấm lên.

Hơn nữa, Giang Việt ở thành phố M hơn một tuần rồi, đã quen với thời tiết ở đó, giờ đột ngột đến nơi lạnh lẽo thế này, chắc chắn sẽ lạnh hơn người đã quen chịu lạnh như cô.

“Ừ, hoa đào ở thành phố M sắp nở rồi.” Giang Việt nắm tay cô, bước đến chỗ Triệu Hoành: “Đạo diễn, kịch bản tôi đã đọc xong vào hôm qua.”

“Thế nào? Cậu có hài lòng không?” Triệu Hoành dịch chiếc máy sưởi về phía Giang Việt: “Tôi thấy sau khi sửa lại, tình tiết còn hay hơn, gọi là... nếu phải chết cũng chết dưới tay nàng.”

Giang Việt trao đổi với đạo diễn vài câu về vấn đề kịch bản, chẳng mấy chốc, người phụ trách ánh sáng đã thông báo sẵn sàng để quay.

Giang Việt nhìn thấy Nam Tuân đứng lêm từ trong nhóm người, rồi cởi áo khoác ra.

“Sao cậu ta vẫn mặc đồ đỏ thế này?” Giang Việt cau mày.

“À, hôm nay là ngày thứ hai sau đại hôn trong phim của chúng em.” Cố Liễu Liễu giải thích qua loa: “Nhân vật nữ chính vì trải qua chiến tranh nên không thích màu đỏ, thế nên em đã đổi sang mặc đồ màu nhạt, còn anh ấy thì không.”

Giang Việt: ????

Anh đã rời đoàn hơn nửa tháng rồi, mà cảnh quay đại hôn tại sao vẫn chưa quay xong?

Bình Luận (0)
Comment