Khi quay phim truyền hình, thường không quay theo thứ tự cốt truyện mà cần cân nhắc đến địa điểm, bối cảnh, mùa và lịch trình của diễn viên.
Hai lần này Giang Việt đều gặp trúng thời điểm, nhưng thật sự quá trùng hợp. Ngày mai sẽ quay cảnh nữ chính cùng vị hôn phu cưỡi ngựa đi chơi...
Cảnh đêm động phòng lần trước diễn ra trong cung điện, lần này là ngày thứ hai sau lễ cưới, tại hành lang bên ngoài cung điện. Tuy nhiên, giữa chốn đông người không có cảnh thân mật nào, chỉ có cảnh Nam Tuân nắm tay Cố Liễu Liễu, sau đó cô rút tay ra.
Trong “Quân Trắc”, cốt truyện chủ yếu xoay quanh sự nghiệp báo thù của nữ chính, tình cảm không chiếm nhiều và việc tiếp xúc thân thể lại càng ít. Nhưng cứ lần nào Giang Việt đến cũng gặp phải.
Khi anh không có mặt, Cố Liễu Liễu hàng ngày bày mưu tính kế với hoàng đế, nâng đỡ các đại thần.
Khi anh đến, Cố Liễu Liễu lại phải lo chuyện bái đường hay động phòng.
Trời dần tối, nếu trễ thêm chút nữa thì sẽ không kịp nối tiếp cảnh quay trước. Do đó, cảnh quay này tiến triển rất nhanh chóng, các diễn viên đã quay suốt cả ngày, đến lúc này tinh thần vẫn rất tốt.
Sau khi kết thúc công việc, trời đã tối đen.
Cố Liễu Liễu vào phòng thay trang phục, sau khi ra ngoài, cô thấy Giang Việt đang mặc một chiếc áo khoác ngắn màu hồng nhạt ánh ngọc trai, ngắm bộ trang phục cưới mà thợ may đang gấp rút làm cho anh.
“Anh mặc cái này của em đi?” Cố Liễu Liễu đang mặc một chiếc áo lông vũ dài màu đen, vừa nói vừa định cởi ra để đưa cho anh.
Dù khi Giang Việt mặc màu hồng, Cố Liễu Liễu cảm thấy trông lạ lẫm nhưng lại rất đẹp, nhưng quả thật có hơi kỳ lạ, chắc anh cũng cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
“Không cần.” Giang Việt đi tới cúi xuống, kéo khóa áo cho cô: “Áo này dài, ấm hơn.”
Áo khoác màu đen có thể che phủ từ đầu đến chân, còn chiếc áo hồng trên người anh lại quá ngắn.
Hơn nữa, Cố Liễu Liễu không thích mặc quần quá dày vào mùa đông nên chiếc áo khoác ngắn này không đủ ấm.
Thấy cô đang nhìn mình, Giang Việt quay lại nhìn vào gương, rồi hỏi: “Kỳ lạ lắm hả?”
Cố Liễu Liễu lắc đầu mạnh như trống lắc: “Thật ra là rất đẹp, chỉ là không quen thôi.”
Giang Việt ít khi mặc đồ sáng màu, huống hồ là màu hồng nhạt, khi sống một mình, khắp nhà anh cũng chẳng có vật gì màu hồng.
“Vậy đi thôi.” Giang Việt nắm tay cô đi ra ngoài.
Thực ra lúc trước khi Đới Khả Khả đưa đến chiếc áo này, Giang Việt đã rất phản đối, anh luôn ôm trong lòng mà không chịu mặc. Nhưng sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ ngoài trời giảm nhanh, khiến anh lạnh đến run lên, lúc này không còn quan tâm đến chuyện thể diện nữa.
Áo khoác lông vũ đen, áo khoác lông vũ hồng, miễn là ấm là áo tốt.
Hơn nữa, mặc áo của bạn gái không phải là chuyện đáng xấu hổ.
Khi về đến khách sạn, Cố Liễu Liễu không chờ đợi được nữa mà lấy ra cây cổ cầm do tổ đạo cụ gửi đến hôm qua.
Cô dọn sạch chiếc bàn thấp bên cửa sổ, rồi thu dọn hết những thứ lộn xộn của mình vào trong hộp.
Chiếc bàn thấp bằng gỗ tự nhiên, dài và hẹp, rất phù hợp để đặt cổ cầm lên.
Cố Liễu Liễu lấy thêm một cây đàn hương, đặt vào một cái lư hương nhỏ hình con thỏ rất đáng yêu.
Sau khi sắp xếp xong, Giang Việt bước ra ngoài với chiếc áo choàng tắm, dây lưng quấn lỏng lẻo quanh eo, không buộc chặt.
Giờ đây anh càng trở nên tự nhiên hơn, ngay cả việc mặc quần áo cũng không chỉnh tề.
Cố Liễu Liễu nhớ lúc hai người mới tái hợp, mỗi tối sau khi tắm, Giang Việt vẫn mặc áo ngủ và quần ngủ tử tế, mặc dù cuối cùng chúng cũng bị vứt xuống đất, nhưng ít nhất anh vẫn giữ thể diện.
Giang Việt đi tới, ngắm nghía lư hương hình con thỏ một lúc.
Cái lư rất tinh xảo, chất liệu gốm sứ, con thỏ nhỏ bé với đôi cánh tay ngắn ôm lấy chiếc khăn, hai tay nâng cây nhang mảnh, trông rất ngộ nghĩnh.
“Nhạc sư đêm nay có thể đàn một khúc cho công chúa nghe không?” Cố Liễu Liễu bước tới, nâng cằm anh lên, tỉ mỉ ngắm nhìn: “Nhạc sư thật tuấn tú, chỉ dựa vào tài nghệ để sống, có phải hơi phí phạm không?”
Giang Việt cúi xuống, đến gần cô, khẽ hỏi: “Vậy khuôn mặt này, công chúa có thích không?”
Anh đến rất gần, gần đến mức khi Cố Liễu Liễu ngẩng đầu lên, môi có thể chạm vào má anh.
Cố Liễu Liễu nhanh chóng hôn nhẹ lên má anh: “Công chúa thích chết đi được!”
Sau đó cô đẩy nhẹ anh lên giường: “Công chúa phải đi tắm trước đã.”
Giang Việt thuận thế ngồi bên mép giường, nhìn cô nhảy nhót như chú thỏ con chạy vào phòng tắm.
Khi Cố Liễu Liễu tắm xong, Giang Việt thử gảy vài nốt trên cây đàn, nhưng lập tức cau mày, âm thanh quá tệ.
Anh lập tức nhắn tin cho Trang Tử Triều, bảo cậu ấy tìm người mang cây đàn của anh ở thành phố A đến.
Sau đó, anh suy nghĩ rồi bảo cậu ấy mang luôn đàn không hầu và sáo đến, tiện thể về nhà lấy cho anh một chiếc áo khoác lông vũ. Anh không thể ngày nào cũng mặc chiếc áo lông vũ màu hồng này đi khắp phim trường được.
Khi Cố Liễu Liễu tắm xong bước ra, thấy Giang Việt đang ngồi nghiêm chỉnh sau bàn dài, nhìn chằm chằm vào cây đàn hương đã cháy được một nửa.
Cây cổ cầm đã biến mất, những thứ lộn xộn của cô lại được Giang Việt sắp xếp ngay ngắn trở lại, anh còn phân loại chúng.
“Cây đàn đâu rồi?” Cố Liễu Liễu thắc mắc hỏi.
“Anh cất rồi, chất lượng âm thanh kém quá, ngày mai sẽ có người mang cây đàn của anh tới.” Giang Việt đứng dậy, đi sấy tóc cho cô.
Thấy cô mặc áo ngủ chỉnh tề, Giang Việt nhếch môi, nhẹ nhàng nói: “Có cần cài hết cúc áo đến cái trên cùng không?”
Cố Liễu Liễu ngẩn ra, chưa kịp nói gì thì đã nghe anh nói tiếp: “Dù sao cũng phải cởi ra thôi.”
Nghe xem, đây là lời gì chứ!
Cố Liễu Liễu dùng ngón tay chạm vào vai anh, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, không vui nói: “Anh không thể không cởi được à?”
Giang Việt dừng lại, suy nghĩ một chút, sau đó rất nghiêm túc hỏi cô: “Em thích mặc quần áo à?”
Cố Liễu Liễu hít một hơi, không trả lời.
Cô nhìn Giang Việt sấy tóc cho mình, nhìn anh kéo rèm cửa, tắt đèn phòng khách, rồi nhìn anh đi lấy một cốc nước ấm.
Sau đó, Giang Việt đứng trước bảng điều khiển điều hòa, cúi đầu nghiên cứu xem chỉnh nhiệt độ giảm mấy độ là hợp lý.
Rồi anh từ tốn đi vào nhà vệ sinh rửa tay, cẩn thận dùng bọt xà phòng rửa kỹ các ngón tay.
Anh luôn chuẩn bị mọi thứ một cách chậm rãi, thong thả, mãi mà chưa vào đề. Đôi khi Cố Liễu Liễu cảm thấy anh lề mề, nhưng anh lại nói ngược rằng cô sốt ruột.
Giang Việt nói được làm được, hôm nay đúng là để cô mặc quần áo.
Chỉ có điều sau đó, khi mồ hôi thấm ra, cộng với cổ áo ngủ cao, cả chiếc áo đều bị dồn lên cổ, thực sự rất bức bối.
“Nóng…” Cố Liễu Liễu cắn nhẹ vào vai anh, tỏ vẻ nũng nịu.
“Hửm?” Giang Việt dừng lại, nhìn cô.
Cố Liễu Liễu dùng ánh mắt ra hiệu, nhưng anh lại vờ như không hiểu: “Nóng thì làm sao?”
“Anh giúp em cởi ra.” Cô đỏ mặt, ngón tay vẽ vòng quanh eo anh.
Giang Việt khẽ cười một tiếng, sau đó chậm rãi, từng ngón tay từ từ cởi từng chiếc nút.
Quần áo bị anh vứt sang bên giường, như thể vừa giải thoát khỏi gông cùm, anh đặt tay của Cố Liễu Liễu lên bên tai, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Tấm ga trải giường bị kéo căng ra, để lại những nếp nhăn sâu nông.
Cố Liễu Liễu nín thở, nhịp thở không đều. Cả người cô dường như mất hồn, từ đầu đến chân đều tê dại.
Lý trí dần vỡ vụn, từng chút từng chút mất đi.
Lúc này, trong đầu cô chỉ còn lại duy nhất người đàn ông trước mặt, từng nụ cười, từng động tác, từng nhịp thở và tiếng thì thầm của anh, tất cả đều khiến cô mê đắm không rời.
Cuối cùng, trong cơn mê man, Cố Liễu Liễu nghe thấy Giang Việt nói rằng anh yêu cô.
Cơ hội chỉ cần nói vài câu đã có thể làm vui lòng bạn trai như thế này, Cố Liễu Liễu tất nhiên không thể bỏ lỡ. Cô ôm lấy cổ Giang Việt, như chú tiểu tụng kinh, ngọt ngào nói liên tục hơn mười lần “Em yêu anh”.
Giang Việt vốn đã định buông tha cho cô, nhưng đột nhiên nghe được một tràng tỏ tình như vậy, anh lại cảm thấy rung động.
Cố Liễu Liễu nhận ra sự thay đổi của anh, cô từ từ rút tay lại, rồi chui vào chăn, cuộn tròn như quả bóng.
Cô nói nhỏ: “Mai yêu anh có được không? Em mệt quá rồi…”
--
Hôm sau, Trang Tử Triều mang nhạc cụ của Giang Việt đến.
Cây đàn này đúng là thứ quý giá, dù Cố Liễu Liễu không hiểu rõ, nhưng cũng có thể nhận ra nó đẹp hơn nhiều so với cây đàn mà tổ đạo cụ đưa đến.
Giang Việt chụp ảnh định trang, rồi cầm cuốn sách nhạc cổ do thầy dạy đàn đưa để nghiên cứu.
Buổi chiều, hậu trường buổi chụp ảnh định trang của “Quân Trắc” được đăng lên Weibo chính thức, tin đồn Giang Việt sẽ tham gia với tư cách khách mời đã lan truyền từ lâu, nay coi như đã chính thức xác nhận.
Ảnh hậu trường chỉ có góc nghiêng và bóng lưng của anh, chỉ nhìn thấy anh mặc bộ y phục màu trắng, không tiết lộ nội dung kịch bản và cũng không nói anh đóng vai gì.
Nhưng như vậy cũng đủ để fan tưởng tượng, thậm chí còn viết ra những câu chuyện đồng nhân với bối cảnh cổ đại.
[Mị cược một hào rằng là công chúa nước địch X vương gia bệnh tật.]
[Mị cược năm hào, công chúa nghịch ngợm X trạng nguyên tân khoa phò mã.]
[À, sao cũng được, dù sao trong phim thì Cố Liễu Liễu và Nam Tuân đóng vai hoàng đế là cặp chính, chỉ cần nhân vật của thầy Giang không chết, tôi đều có thể chấp nhận, tôi đã bị “Gió Nổi Hoa Rơi” ngược đến ám ảnh rồi.]
[Tôi nghĩ với tính cách của Giang Việt, anh chắc chắn sẽ chọn một vai cũng thích Cố Liễu Liễu trong phim...]
[Nếu vậy thì nguy rồi, thích Cố Liễu Liễu thì hoàng đế chắc chắn không thể tha cho anh, thầy Giang trong phim này chắc cũng phải nhận hộp cơm (mỉm cười).]
Bộ y phục trong ảnh định trang là mượn tạm thời, còn trang phục của Giang Việt vẫn đang được gấp rút hoàn thành.
Lần này, đạo diễn Triệu Hoành đã chi không ít tiền cho phần phục trang và đạo cụ, Trần Cảnh Minh luôn nói rằng Triệu Hoành không tốn tiền của mình nên không xót, bây giờ hiếm khi có cơ hội vung tay, ông ấy lập tức cố gắng tiêu hết ngân sách.
Nhưng khi Trần Cảnh Minh nhìn thấy bộ y phục của Giang Việt thì cũng không nói gì nữa. Từ chất liệu đến cách cắt may, không biết tốt hơn bộ trong ảnh định trang bao nhiêu lần.
Trần Cảnh Minh thở dài, đi một vòng quanh Giang Việt, miệng lẩm bẩm: “Đáng tiếc, đáng tiếc…”
“Miệng sao không có lời tốt đẹp nào vậy?” Triệu Hoành nghe thấy thì lập tức cau mày, trừng mắt nhìn ông ấy.
“Năm đó không nên nói quá lời như vậy…” Trần Cảnh Minh lắc đầu, quay người bỏ đi.
Để lại mọi người nhìn theo bóng lưng ông ấy mà không hiểu chuyện gì, Triệu Hoành nhíu mày: “Ông ấy lại phát điên gì nữa vậy?”
“Chắc đạo diễn Trần hối hận rồi?” Tay Cố Liễu Liễu nắm chặt cánh tay Giang Việt, kéo anh xoay một vòng, “Hối hận vì năm đó ở trước mặt phóng viên nói rằng, cả đời này sẽ không hợp tác với thầy Giang nữa.”
Nghe cô nói vậy, Triệu Hoành cũng hiểu ra: “Già rồi mà bao nhiêu năm nay mặt mũi vẫn chẳng dày lên chút nào.”
Chỉ là một câu nói mấy năm trước, cũng đáng để Trần Cảnh Minh canh cánh trong lòng.
Triệu Hoành cảm thấy ông ấy hoàn toàn có thể nói vì nể mặt Cố Liễu Liễu, thêm nữa là vai diễn rất hợp với Giang Việt, nên họ mới đóng chung. Đưa ra một cái lý do để mọi người nghe cho qua, sẽ không có ai thực sự lấy chuyện này ra cười nhạo ông ấy.
“Cậu thấy đúng không, Tiểu Giang?” Triệu Hoành vỗ vai Giang Việt.
Giang Việt im lặng vài giây, nét mặt có chút lúng túng.
“Sao vậy, cậu cũng từng thề không hợp tác với lão Trần à?”
“Ừm.”
Triệu Hoành khẽ nhướng mày, cảm thấy sắp có trò vui để xem rồi.