“Liễu Liễu, nhanh lên, nhiều tân sinh viên đã đến rồi, anh Tần đã gọi giục ba lần đấy.” Quý Tư Nghiên là bạn cùng phòng của cô, một tay kéo cô ra khỏi nhà vệ sinh, tay còn lại giật mũ áo hoodie lôi cô ra ngoài.
Hôm nay là ngày đầu tiên chào đón tân sinh viên tại trường A, cả bốn người trong phòng ký túc của Cố Liễu Liễu đều là thành viên hội sinh viên. Cô và Quý Tư Nghiên được phân công ra cổng giúp tân sinh viên và phụ huynh tìm đường, mang hành lý. Hai người bạn cùng phòng còn lại không ở cùng nhóm nhưng đã dậy sớm hơn họ, rời đi từ khi trời còn chưa sáng.
Lúc này mới chỉ là 6 giờ 30 phút sáng, trời vừa hửng sáng chưa lâu.
Cố Liễu Liễu vẫn còn rất buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở đánh răng rửa mặt, rồi bôi kem chống nắng qua loa lên mặt, sau đó cô đeo balo và theo Quý Tư Nghiên ra khỏi phòng ký túc.
“Chẳng phải nói 8 giờ mới bắt đầu báo danh à? Sao tân sinh viên năm nay đến sớm thế?” Cố Liễu Liễu ngáp liên tục, dọc đường đi cứ tựa đầu lên vai Quý Tư Nghiên, trông uể oải, không có chút sức lực nào.
“Năm nào cũng vậy mà. Anh Tần kể năm anh ấy chào đón tân sinh viên lần đầu, có mấy bạn còn đến vào nửa đêm. Họ không muốn thuê khách sạn nghỉ ngơi, nên đành phải theo anh chị khóa trên về phòng ký túc ở tạm một đêm.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến cổng khu ký túc xá.
Lều che nắng chào đón tân sinh viên đã được dựng lên, bầu không khí toàn bộ khu vực rất náo nhiệt, đang phát bữa sáng.
Cố Liễu Liễu lại ngáp thêm một cái, rồi tìm đại một chiếc ghế ngồi xuống, cúi đầu nhai bánh mì.
Từ nhỏ, cô đã coi giấc ngủ là quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Ba năm cấp ba, ngoài việc học và ăn uống, cô đều dành hết từng phút rảnh rỗi để chợp mắt.
Mà khi đó việc buồn ngủ là hết sức bình thường, cả lớp ai cũng buồn ngủ, nên Cố Liễu Liễu không thấy mình có gì đặc biệt.
Nhưng từ khi lên đại học, cô ngày càng cảm thấy mình chẳng làm gì nên hồn.
Trong trường có rất nhiều người dường như là động cơ vĩnh cửu, luôn tràn đầy năng lượng. Ví dụ như bạn cùng phòng Quý Tư Nghiên, mỗi ngày đều liên tục dậy sớm, 7 giờ sáng chạy bộ, sau đó ăn sáng rồi đi học tiết 8 giờ. Trưa ăn xong thì lên thư viện tự học, chờ đến tiết học buổi chiều, tối hết tiết lại lên thư viện tự học tiếp.
Còn Cố Liễu Liễu mãi mãi là người đến lớp đúng lúc 8 giờ, buổi trưa phải ngủ trưa, tối 11 giờ đeo tai nghe và bịt mắt đi ngủ, từ ngày đầu tiên nhập học đến giờ vẫn thế, không hề thay đổi.
Bánh mì còn chưa ăn hết thì đã có vài tân sinh viên đến.
Mỗi năm đón tân sinh viên đều có hệ thống gọi tên, đến lượt ai thì người đó phải ra giúp, bất kể hành lý nhiều hay ít cũng phải ra mặt.
Quản lý chỉ vào một cô gái mặc áo đỏ đứng cuối hàng: “Liễu Liễu.”
Cố Liễu Liễu ngẩng đầu nhìn, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.
Cô gái áo đỏ này đến cùng cha, mỗi người đẩy một chiếc xe kéo nhỏ, trên đó chất đủ bốn cái vali, mỗi người bốn cái.
Quản lý liếc nhìn tám chiếc vali, cũng thấy Cố Liễu Liễu đi giúp một mình thì hơi quá sức, nên tốt bụng nói: “Quý Tư Nghiên, em đi cùng với bạn này đi.”
Hai người tiến lại gần, cô gái thấy họ đến lập tức thả tay khỏi xe đẩy, đứng bên cạnh, chỉ nhìn họ.
Cố Liễu Liễu và Quý Tư Nghiên liếc nhìn nhau, Quý Tư Nghiên định bước tới giúp thì bị Cố Liễu Liễu kéo lại.
“Chào bạn, xe đẩy cần phải đẩy đến dưới lầu ký túc xá để đặt đúng chỗ. Ngoài ra, về nguyên tắc, chúng mình không giúp tân sinh viên mang hành lý, chỉ vì thấy đồ của bạn nhiều quá nên mới qua đây giúp.”
“Cứ để đó, để đó, chú làm. Lệ Lệ, con ra lều kia nghỉ đi.” Cha của Lệ Lệ cười với Cố Liễu Liễu và Quý Tư Nghiên: “Các cháu vất vả rồi, để chú tự chuyển, không sao đâu.”
Lệ Lệ thoải mái đi ra lều uống nước khoáng miễn phí, còn tranh thủ bôi thêm kem chống nắng.
Cố Liễu Liễu tức giận siết chặt nắm tay, rồi cùng Quý Tư Nghiên đẩy xe kéo về phía ký túc xá tân sinh viên.
“Chẳng phải nói ký túc xá có thang máy à? Sao ở đây lại không có?” Lệ Lệ nhìn cầu thang, sắc mặt thay đổi: “Tôi ở tầng 4! Sao lại không có thang máy?”
Ký túc xá trường A mới chỉ sửa chữa một nửa trong kỳ nghỉ hè, các tòa nhà đã được sửa đều lắp thang máy. Lần này, ký túc xá tân sinh viên được phân đều giữa tòa nhà mới và cũ, không may tòa nhà của Lệ Lệ lại không có thang máy.
“Ký túc xá là do trường sắp xếp.” Cố Liễu Liễu và Quý Tư Nghiên mỗi người xách thử một vali, cánh tay suýt gãy rời. Cô công chúa này rốt cuộc mang theo bao nhiêu đồ vậy?
Họ vừa định mang lên thì thấy Tần Văn Hiên bước xuống.
“Liễu Liễu?” Tần Văn Hiên lập tức đi tới định nhận vali từ tay Cố Liễu Liễu: “Để anh giúp cho.”
“Đàn anh, không cần đâu.”
“Không sao, hai em không xách nổi đâu.”
Cố Liễu Liễu chỉ vào bốn chiếc vali phía sau: “Ý em là nếu anh thực sự muốn giúp thì đi mang mấy cái ở phía sau kìa.”
Cô xách vali một mạch lên đến tầng 4, rồi lập tức quay xuống giúp Quý Tư Nghiên.
Sau kỳ thi đại học, Cố Liễu Liễu bị Kim Chi Chi bắt vào phòng gym, tập trung rèn luyện sức mạnh tay, trước khi nhập học cô đã có thể nhấc một bao gạo chỉ bằng một tay.
Sau khi đến trường, cô cũng không lơ là, tiếp tục duy trì việc nâng tạ. Giờ đây, cô đã trở thành trụ cột của đội đón tân sinh viên phụ trách vận chuyển hành lý, xách vali 24 inch lên tầng 4 bằng một tay cũng không có vấn đề gì.
Nhưng dù vậy, chạy lên chạy xuống hai, ba lần liên tiếp cũng khiến cô thấm mệt.
Cuối cùng, cô và Quý Tư Nghiên dìu nhau xuống lầu, chân run rẩy.
Về đến lều, Cố Liễu Liễu uống một ngụm nước khoáng, thở dài: “Kiếp trước chắc là mình đi cướp của giết người, kiếp này mới phải làm hội sinh viên đón tân sinh viên.”
Vừa ngồi xuống được một lúc, cô thấy Tần Văn Hiên cầm hai chiếc băng đô đi tới.
“Đây, đội vào đi.”
Cố Liễu Liễu nhìn chiếc băng đô có sừng ác quỷ nhỏ phát sáng, đầy nghi hoặc hỏi: “Đội cái này để làm gì?”
“Có tân sinh viên phản ánh không biết chúng ta cụ thể phụ trách công việc gì, nên câu lạc bộ nhảy đường phố đã lấy băng đô từ lần tổ chức hoạt động trước đưa qua đây để đội cho dễ phân biệt.”
Cố Liễu Liễu nhìn về phía xa xa, thấy trên đầu mọi người đều đã đội băng đô, đủ kiểu, đủ màu.
Cô bất đắc dĩ đội băng đô lên, rồi tìm một tấm bảng phản quang để chỉnh lại tóc mái.
Sau khi tiễn thêm vài tân sinh viên lên lầu, Cố Liễu Liễu ở dưới lầu đột nhiên bị ai đó gọi lại.
“Băng đô không sáng nữa rồi.” Người đó là phó quản lý của bộ phận bên cạnh: “Em tháo ra, tôi sửa cho.”
“Không cần đâu, có cái hình dáng để phân biệt là được rồi.” Cố Liễu Liễu không muốn rắc rối thêm, dù sao cái băng đô này cũng xấu, sáng hay không sáng cũng không làm nó đỡ xấu đi.
“Đưa tôi đi, đàn em. Em cứ cho tôi một cái cớ để trốn việc, tôi sắp chết rồi.”
Nghe vậy, Cố Liễu Liễu mỉm cười đưa cái băng đô cho anh ta: “Được rồi, cứ từ từ mà sửa.”
Khoảng nửa tiếng sau, cô lấy lại được cái băng đô đã sửa.
“Không tìm được bóng đèn đỏ, nên tôi lấy cái đèn trắng ấm thay.”
Cặp sừng quỷ phát ra ánh sáng dịu dàng, Cố Liễu Liễu thấy vậy còn đẹp hơn trước nhiều.
Cô cảm ơn rồi đội băng đô lên lại.
Sau bữa trưa, Cố Liễu Liễu vừa mới giúp một đàn em mang thùng táo vào, trong tay ôm hai quả táo do đàn em tặng, thong thả bước ra ngoài.
Cô đặt hai quả táo lên bàn, vừa định ngồi xuống thì ánh mắt bỗng dưng dừng lại ở một chỗ, không thể rời được.
“Sao thế?” Quý Tư Nghiên nhìn thấy cô đơ ra như kẻ ngốc.
“Nghiên Nghiên, hình như mình yêu rồi…”
Tim của Cố Liễu Liễu đột nhiên bắt đầu đập nhanh, mạnh và gấp gáp.
Cô vội vàng nhét hết đồ trong tay cho Quý Tư Nghiên, háo hức hỏi: “Ký túc xá nam hôm nay có cho nữ sinh vào không?”
“Có á, hôm nay trường đặc cách, cậu…” Quý Tư Nghiên chưa nói hết câu thì cô đã vọt đi: “Lại lén la lén lút nữa rồi.”
Cố Liễu Liễu đã ở đại học A một năm, lần đầu tiên nhìn thấy một nam sinh hoàn toàn trúng ngay gu thẩm mỹ của mình.
Tóc anh hơi buông xuống trước trán, trên người mặc một chiếc áo phông trắng tinh, quần jeans màu xanh nhạt không rách, không có phụ kiện kim loại.
Cả người trông thật sạch sẽ, làm tôn lên vẻ thanh tao.
Nhưng hình như tính cách của anh có vẻ quá lạnh lùng, từ lúc vào cổng trường đến giờ không thấy biểu cảm gì.
Những tân sinh viên khác đến đây hôm nay, nếu không phải đầy háo hức vì kỳ vọng vào cuộc sống đại học, thì cũng là chán nản vì chưa chơi đủ trong kỳ nghỉ, không muốn đi học.
Sáng nay, Cố Liễu Liễu đã gặp nhiều tân sinh viên, nhưng người này thật sự rất đặc biệt.
Khuôn mặt bình thản, không vui không buồn, đôi mắt tĩnh lặng vô cùng, chỉ nhìn thẳng phía trước, không giống những tân sinh viên khác tò mò nhìn xung quanh.
Với thái độ không vui không buồn như vậy, Cố Liễu Liễu nghĩ rằng sau này anh chắc chắn sẽ thành công lớn.
Cố Liễu Liễu bước đến gần anh, trong lòng vẫn có chút do dự. Cô vốn thích những người đàn ông trưởng thành và chín chắn hơn, chưa bao giờ thích kiểu tình chị em.
Nhưng mà diện mạo này...
Cố Liễu Liễu chỉ do dự hai giây, rồi nhanh chóng vứt bỏ mọi định kiến cố hữu của mình ra xa.
Dù là tân sinh viên đàn em, nhưng chắc cũng chỉ nhỏ hơn cô một tuổi mà thôi, bốn bỏ làm năm thì cũng coi như bằng tuổi, không tính là tình chị em nữa!
Cô không chần chừ nữa, mà lao tới, rồi nhấc chiếc vali trong tay cậu đàn em lên: “Để chị giúp cậu.”
“Không cần đâu, tôi tự làm được.” Đàn em có vẻ hơi giật mình vì hành động của cô, theo phản xạ định lấy lại vali.
Tim Cố Liễu Liễu như ngừng đập.
Trời ơi!
Giọng anh cũng dễ nghe quá!!!
“Không sao đâu, chị phải đại diện cho trường, mang đến cho các em sự ấm áp như ở nhà vậy.”
Cố Liễu Liễu lắc lắc chiếc vali, không biết là do đồ của anh quá ít, hay vì mình gặp được người con trai đẹp trai mà cảm thấy tràn đầy sức mạnh, cô có cảm giác mình có thể xách năm cái vali lên tầng 5 mà không hề th* d*c.
“Đồ của cậu ít vậy, hèn gì đi báo danh một mình.” Cố Liễu Liễu thấy anh ít nói nên chủ động mở lời.
Nhưng đàn em dường như không muốn nói chuyện phiếm với cô, kiên quyết nói: “Tôi tự mang được.”
“Không sao mà.” Cố Liễu Liễu lục tung trong đầu để tìm từ ngữ. Sớm biết thế này cô đã phải học hỏi Quý Tư Nghiên về cách bắt chuyện với người khác, để khỏi đến lúc cần thì lại bí từ, chẳng nghĩ ra được gì.
“Cậu coi như giúp chị đi, sáng nay chị đã mang hành lý nhiều quá, tay sắp gãy rồi. Đồ của cậu nhẹ như vậy, coi như cho chị cơ hội nghỉ ngơi.”
Cố Liễu Liễu nói câu này rất chân thành, cô nghĩ đàn em năm nhất chưa từng thấy qua cảnh đời, nghe một cô gái xinh đẹp nói như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối.
Ai ngờ, đàn em lại nói một câu khiến cô kinh ngạc.
Anh nghiêm túc, giọng điệu cũng trầm xuống: “Hôm nay hoạt động chào tân sinh viên của mọi người là do ai chịu trách nhiệm? Tại sao lại để bạn nữ mang hành lý?”
Cố Liễu Liễu bị anh làm cho choáng váng, cảm giác như đang ở trong buổi họp của câu lạc bộ và bị trưởng ban chất vấn.
“Ờ... chị khỏe mà…” Trong lòng cô tự mắng mình, sao lại có thể tỏ ra yếu đuối trước một đàn em như thế chứ?
Anh thấy Cố Liễu Liễu không trả lời, cũng không nói gì thêm, để mặc cô xách vali đi về khu ký túc xá nam.
Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến trước tòa nhà ký túc xá dành cho tân sinh viên. Cố Liễu Liễu quay lại hỏi cậu: “Cậu ở tòa số hai hay số ba?”
“Số bốn.”
“Ồ, được rồi…” Cố Liễu Liễu vừa định bước đi, bỗng dừng lại.
Cô quay đầu lại, giọng hơi cao hơn một chút: “Số bốn? Nhưng tân sinh viên năm nay đều ở tòa hai và ba mà?”
“Tân sinh viên?” Đàn em nhíu mày, rồi nở nụ cười: “Tôi không phải tân sinh viên.”
Mắt Cố Liễu Liễu như sắp rớt ra ngoài: “Cậu, cậu…”
“Tôi chuẩn bị vào năm ba.”
“Đàn, đàn anh…” Cố Liễu Liễu nhắm mắt lại, ngón chân không tự chủ được mà co lại: “Đàn anh đáng lẽ phải báo danh từ nửa tháng trước rồi mà, sao hôm nay anh mới đến?”
“Có việc bận.”
“À... ờ…” Cố Liễu Liễu dày mặt nói: "Đã tiễn Phật phải tiễn đến Tây phương, em vẫn sẽ đưa anh đến tòa số bốn.”
Cô cúi đầu bước về phía tòa nhà số bốn, trong đầu không ngừng tính toán xem phải làm sao bây giờ.
Đàn anh năm ba, mà toàn bộ tòa nhà số bốn đều là sinh viên khoa Máy tính...
Nhưng theo lý mà nói, một người đẹp trai như thế, cô đã ở trường một năm rồi, sao có thể chưa từng nghe qua chứ!
Khoa Máy tính có anh chàng đẹp trai nào không? Quý Tư Nghiên chưa bao giờ nhắc đến.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, anh đã học năm ba rồi, lại còn đẹp trai thế này, khả năng anh chưa có bạn gái chắc là cực kỳ nhỏ.
Càng nghĩ, Cố Liễu Liễu càng cảm thấy tuyệt vọng, đến mức đi qua tòa nhà số bốn mà không nhận ra.
Cô cứ đi mãi đến khi tới một góc rẽ mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Lúc này, người đằng sau thong thả lên tiếng gọi cô: “Đàn em, đi quá rồi.”
Cố Liễu Liễu quay lại ngay lập tức, chạy vội về phía anh: “Xin lỗi, em đang suy nghĩ.”
“Đang nghĩ xem làm sao để trốn việc à?” Anh nở một nụ cười nhẹ, có vẻ như đang châm chọc, nhưng không hề mang ác ý.
“Không có, không có đâu.” Cố Liễu Liễu lắc đầu như trống bỏi, rồi trả lại vali cho anh: “Em chỉ đưa đến đây thôi, em phải quay lại tiếp tục đón tân sinh viên…”
“Cảm ơn.” Anh đưa tay vào túi như đang tìm thứ gì đó, nhưng lại không thấy.
“Không cần cảm ơn.” Cố Liễu Liễu xoay người đi, đi được hai bước thì cảm thấy không cam lòng, lập tức dừng lại.
Cô đứng yên tại chỗ, đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm quay đầu lại, chạy đến bên cạnh anh: “Đàn anh, chờ một chút…”
“Sao vậy?”
“Anh có bạn gái chưa?” Cố Liễu Liễu không hỏi tên anh, mà trước hết cô muốn biết anh có còn độc thân không.
Thấy anh nhẹ nhàng lắc đầu, cô như trút được gánh nặng.
“Vậy, vậy anh có thể cho em xin WeChat được không?” Cố Liễu Liễu nuốt nước bọt, sợ mình quá lộ liễu nên vội vàng tìm một lý do vụng về: “Chuyện là, máy tính của em dạo này có chút vấn đề, muốn nhờ ai đó trong khoa Máy tính xem giúp, nhưng em không quen ai trong khoa của các anh cả…”
Anh bật cười khẽ: “Có ai từng nói với em là sinh viên khoa Máy tính không phải thợ sửa máy tính không?”
Cố Liễu Liễu đỏ bừng tai: “Vậy thôi, em, em ra tiệm sửa máy tính vậy…”
“Đưa điện thoại đây.”
“Hả?” Cố Liễu Liễu ngẩng đầu lên, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Cô ngẩn ra hai giây, rồi ngay lập tức ngoan ngoãn lấy điện thoại ra đưa cho anh.
Anh có vẻ bất lực, nhẹ nhàng nói: “Mở khóa đi, anh không cướp đâu.”
“À, à…” Cố Liễu Liễu mở khóa điện thoại, rồi mở giao diện thêm bạn trên WeChat, và đưa cho anh.
Anh nhanh chóng nhập một dãy số điện thoại và nhấn gửi.
Trên đường về, Cố Liễu Liễu cầm chặt điện thoại, cả người như đang bay, bước đi như lơ lửng, cả cơ thể mềm nhũn.
Vừa về đến khu vực đón tân sinh viên, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.
WeChat hiển thị đã xác nhận lời mời kết bạn.
Ngay sau đó, điện thoại lại rung một lần nữa.
Y: [Giang Việt.]
---
Lời của tác giả:
Không ngờ đúng không! Anh ấy ban đầu học khoa Máy tính đấy.
Viết phần ngoại truyện học đường này cứ như mở một bộ truyện mới, ngồi trước máy tính, viết vèo vèo là bốn nghìn chữ rồi.
Ngày mai có việc, khả năng cao sẽ không cập nhật, gặp lại vào ngày kia nhé~