Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc

Chương 91

Công việc đón tân sinh viên diễn ra trong ba ngày. Vào buổi tối ngày cuối cùng, Tần Văn Hiên và một số bạn học thân thiết đã hẹn nhau ăn tiệc tại quán ăn vỉa hè trước cổng trường.

Lúc đang bàn bạc chuyện này, Cố Liễu Liễu vẫn đang giúp vài đàn em mới tới cuối cùng chuyển hành lý. Sau khi chuyển xong, cô quay lại thì Quý Tư Nghiên đã đeo balo, kéo cô đi cùng nhóm bạn đến cổng trường.

“Làm gì vậy?” Cố Liễu Liễu bị kéo đi mà không hiểu chuyện gì, bước chân vội vàng theo kịp.

“Đi ăn, bọn mình đi trước, anh Tần và mấy người nữa chuyển nốt hành lý xong sẽ tới ngay.”

Lần này, mỗi ngày nhà trường đều cấp cho mỗi người 80 tệ trợ cấp, mọi người đều hô hào phải tiêu hết, ăn đồ ngon để bù sức.

Quán ăn vỉa hè trước cổng trường là địa điểm tụ tập quen thuộc của họ, vừa rẻ vừa ngon, ăn xong chỉ cần đi bộ năm phút là về đến ký túc xá, rất tiện lợi.

Cố Liễu Liễu ngồi xuống bàn tròn lớn trước quán, sau đó cô và một bạn nam cùng khoa đi lấy hai thùng bia, còn lấy thêm hai chai nước ngọt lớn.

Món ăn đã được gọi, những người ngồi đó đã bóc xong một chậu tôm hùm. Mãi đến lúc đó, Tần Văn Hiên và mấy người nữa mới từ từ đến nơi.

“Ông chủ, cho thêm món nữa.” Tần Văn Hiên kéo chiếc ghế nhựa bên cạnh Cố Liễu Liễu ra rồi ngồi xuống: “Em còn muốn ăn gì nữa không, Liễu Liễu?”

Cố Liễu Liễu lắc đầu: “Em sao cũng được, tùy thôi.”

“Liễu Liễu? Liễu nào cơ?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên, vỏ tôm hùm trong tay Cố Liễu Liễu rơi xuống đất. Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt mà cô đã nhớ nhung suốt hai ngày rưỡi bỗng xuất hiện trước mắt.

Phải mất hai giây để cô nhận ra góc nhìn của mình lúc này rất xấu, cô lập tức ngồi thẳng lại, quay lưng về phía Giang Việt.

Cô cảm thấy hơi căng thẳng, ngơ ngác nhìn đôi găng tay dính đầy nước sốt tôm hùm của mình, cúi đầu l**m môi.

“Liễu trong xuân hoa thu nguyệt bao giờ hết.” Tần Văn Hiên cười giải thích: “Khá đặc biệt nhỉ, dễ nhớ.”

Anh ta tiếp tục giới thiệu với Giang Việt: “Đây là trụ cột sức mạnh của bộ phận bọn tôi, Cố Liễu Liễu, đàn em của tôi. Còn kia là Quý Tư Nghiên, cô gái mặc áo đỏ là Tạ Kỳ Kỳ, bên kia là Đại Tráng, mấy người khác thì cậu quen rồi.”

“Đàn anh Kỳ, các anh với đàn em này quen nhau từ trước à?” Quý Tư Nghiên hỏi.

Cô ấy vừa nhìn thấy Giang Việt là mắt đã sáng lên. Quý Tư Nghiên nhớ rất rõ hôm trước, cô bạn cùng phòng của mình giống như mất hồn chỉ vì giúp đàn em này chuyển một chuyến hành lý.

“Đàn em?” Tần Văn Hiên lấy một chiếc cốc sạch mà Cố Liễu Liễu vừa tráng nước nóng đưa cho Giang Việt và rót nước ngọt: “Đây là đàn anh, Giang Việt ở khoa Máy tính.”

Quý Tư Nghiên ngẩn người, liếc nhìn Cố Liễu Liễu. Nhưng cô bạn lại co rụt cổ, giả vờ làm chim cút, không có ý định ngẩng đầu lên.

Một đàn anh năm ba khác nói: “Khi lão Giang còn ở hội sinh viên thì các cậu còn chưa vào trường. Nếu không phải do cậu ấy không muốn làm nữa, thì bây giờ chức hội trưởng cũng không đến lượt lão Trương.”

Hiện tại hội trưởng hội sinh viên của họ là một người có vẻ ngoài chững chạc, tính cách rất nghiêm túc. Những người quen biết thường gọi vui anh ta là lão Trương.

“Đúng vậy, rất lợi hại.” Tần Văn Hiên đeo găng tay dùng một lần, chậm rãi bóc tôm: “Nhìn gương mặt kia mà xem, khuynh đảo chúng sinh, chỉ cần cậu ấy dùng chút “mỹ nam kế” trong buổi bảo vệ luận văn thì có thể muốn gì được nấy.”

Giang Việt liếc anh ta một cái, Tần Văn Hiên liền lập tức nói thêm: “Nhưng cậu ấy vẫn là người có thực lực.”

“Ê, tôi nghe bạn cùng phòng của cậu nói cậu tới từ hôm trước, tôi cứ tưởng cậu qua chỗ bọn tôi để chào hỏi, sao lại lặng lẽ bỏ đi thế?” Người đã giúp Cố Liễu Liễu sửa băng đô hôm nọ lên tiếng.

“Tại các cậu không ai thấy tôi thôi.” Giang Việt cầm đôi đũa dùng một lần.

Đôi tay của anh dài và trắng, những chiếc đũa tre dùng một lần xù xì trông như hai cây ngọc trắng khi ở trong tay anh.

Giang Việt cẩn thận làm sạch những mảnh tre thừa trên đũa rồi gắp một miếng đồ ăn nguội và đưa lên miệng.

Anh vô tình liếc nhìn Cố Liễu Liễu, thấy cô rụt cổ lại giả vờ như không tồn tại, anh khẽ cười một tiếng.

“Cậu quen Liễu Liễu à?” Tần Văn Hiên cảm thấy có điều gì đó không bình thường.

Anh ta quen Giang Việt ba năm, chưa từng thấy anh nhìn chằm chằm vào cô gái nào, hôm nay lại cứ nhìn Cố Liễu Liễu suốt.

“Ừ.” Giang Việt khẽ mỉm cười: “Từng gặp.”

Đúng lúc nhân viên phục vụ mang một chậu tôm luộc mới ra. Cố Liễu Liễu nhìn mấy lần nhưng vì khoảng cách quá xa nên không động đũa.

Cô cúi đầu, cố gắng giảm sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất. Khi nghe Giang Việt nói từ “từng gặp”, cô lại càng cúi thấp đầu hơn, như thể không muốn nhớ lại chuyện hôm đó.

Giang Việt đổi sang đôi đũa sạch khác, gắp một con tôm rồi đặt vào bát trước mặt cô, chậm rãi nói: “Hôm qua phơi quần áo ngoài sân, thấy cô ấy kéo hai chiếc vali, đi rất nhanh.”

Mọi người xung quanh đều cười, trêu nhau rằng lát nữa sẽ để dành đồ ăn ngon cho Cố Liễu Liễu bồi bổ sức khỏe.

“Đúng thế, các cậu không biết sức cô ấy lớn cỡ nào đâu.” Tần Văn Hiên cười nói: “Ngày đầu tiên có một đàn em trong vali toàn là mỹ phẩm, tôi thử nhấc lên mà suýt chút nữa không cầm nổi, nhưng cô ấy lại nhấc lên đi phăm phăm, không hề th* d*c một chút nào.”

Cố Liễu Liễu ngượng ngùng uống một ngụm nước ngọt, không nói gì.

Ngày thường cô không bận tâm lắm khi mọi người đùa rằng cô có sức mạnh, nhưng hôm nay không hiểu sao cô lại sợ rằng hình tượng của mình trong mắt Giang Việt sẽ biến thành một cô gái chỉ có sức lực.

Giang Việt liếc nhìn Tần Văn Hiên: “Nói nhỏ thôi, không bằng người ta thì có gì đáng tự hào à?”

Tần Văn Hiên cười gượng hai tiếng: “Phải, phải…”

Mọi người trên bàn biết hai người này có quan hệ rất tốt, nên đồng loạt hùa theo Giang Việt trêu đùa Tần Văn Hiên, bảo rằng sau này anh ta không thể vác nặng, phải tìm bạn gái có sức mạnh mới ổn.

“Có bạn gái thì chắc chắn không nỡ để cô ấy phải mang đồ.” Tần Văn Hiên liếc nhìn Cố Liễu Liễu đầy ẩn ý, nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy anh ta đang nói gì, tâm trí chỉ tập trung vào đĩa sườn, nghĩ cách ăn sao cho thật thanh lịch.

Bữa tối hôm đó vì sự xuất hiện của Giang Việt mà Cố Liễu Liễu mất tập trung, ăn uống không thoải mái, đến lúc bữa ăn kết thúc mà vẫn chưa no.

Trên đường về, cô ủ rũ dựa vào vai Quý Tư Nghiên, ngay cả món trái cây trộn yêu thích nhất cũng không buồn mua.

“Đàn em biến thành đàn anh, sao cậu không nói cho mình biết?” Quý Tư Nghiên vẫn nhớ lời cô hôm trước, chỉ mới liếc nhìn Giang Việt một cái mà đã bảo anh là mẫu người lý tưởng của mình, thậm chí còn đặt tên cho con trong tưởng tượng rồi.

“Quên mất tiêu.” Dạo này cô bận tối mắt tối mũi, làm gì có thời gian mà nghĩ đến đàn ông chứ?

“Thế cậu định làm gì?”

Cố Liễu Liễu nghiêng đầu suy nghĩ: “Hẹn anh ấy ra ngoài ăn cơm?”

Quý Tư Nghiên: ...

“Cậu chưa từng thấy mình theo đuổi ai à?”

“Thấy rồi chứ! Cậu chẳng phải toàn hẹn người ta ra ngoài ăn cơm sao?”

Quý Tư Nghiên hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế không đánh cô bạn.

“Thế cậu có nhận ra rằng trước khi mình hẹn người ta đi ăn, mình đã cố tình tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ trên sân tập? Rồi ngồi cạnh người ta một cách vô tình trong các buổi học chung. Thậm chí ở thư viện, mình còn giả vờ vô ý rút nhầm dây sạc của người ta, sau đó thuận tiện bắt chuyện và hỏi bài toán nữa…”

Còn cô thì ngược lại, bỏ qua cả quá trình, chạy thẳng đến kết quả, người ta không sợ mới lạ.

Nghe xong, Cố Liễu Liễu cảm thấy nhức đầu: “Không muốn theo đuổi nữa.”

Sao lại rắc rối thế nhỉ? Có thời gian thì thà ngủ thêm chút còn hơn.

“Mình vừa mới giúp cậu hỏi rồi, khi không có tiết, anh ấy thường tự học ở thư viện tầng 6.”

Cố Liễu Liễu đột ngột quay đầu lại, ôm lấy cô bạn rồi hôn chụt một cái trong không trung. Sau khi hôn xong, cô chợt tỉnh ra: “Nhưng làm sao mình biết được khi nào anh ấy không có tiết?”

Cố Liễu Liễu nhíu mày: “Chẳng lẽ mình phải chạy đến đó chặn đường, rồi hỏi, “Này bạn Giang Việt, cho hỏi vào thứ Sáu bạn có tiết nào không, để mình có thể tình cờ gặp bạn?””

Giọng của cô vang lên rất to, rõ ràng và rành mạch, phát âm chuẩn chỉnh như học sinh thi phát âm tiếng phổ thông loại A.

Quý Tư Nghiên còn chưa kịp nói gì thì Cố Liễu Liễu đột nhiên nhìn thấy bóng người từ phía bãi cỏ chếch trước mặt.

Giây tiếp theo, người đó bước ra, quần jean, áo phông trắng, tay còn cầm một túi kẹo que không hề hợp với phong cách của anh.

Cố Liễu Liễu như ngừng thở, tai đỏ bừng, cô trừng mắt nhìn Quý Tư Nghiên, chỉ muốn đào một cái hố để chôn cả hai xuống.

“Đàn... đàn anh, chuyện đó…” Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, đầu óc trống rỗng, nói năng lắp bắp, rất muốn biến khỏi thế giới này ngay lập tức.

Giây tiếp theo, cả túi kẹo que vẽ một đường cong tuyệt đẹp trong không trung.

Cố Liễu Liễu theo phản xạ giơ tay ra, túi kẹo rơi đúng vào lòng cô.

Cô há hốc miệng, ngạc nhiên nhìn người vừa ném kẹo.

“Anh không có tiết vào các buổi chiều thứ Ba, thứ Năm và thứ Sáu sau giờ học tiết 5-6.”

--------------------

Lời tác giả:

Giang Việt: Đến đi, tình cờ gặp anh đi~ (vẫy tay)

A, các bạn xem này, là một đoạn cập nhật ngắn!!!

Bình Luận (0)
Comment