Không Kết Hôn Thật Khó Kết Thúc

Chương 92

Giang Việt trở về ký túc xá, bật đèn lên, đối diện với một cánh tay đang thò ra từ giường. Anh giả vờ như không nhìn thấy, cúi người vòng qua nó.

“Kẹo đâu rồi?” Bạn cùng phòng Khuông Cảnh Tồn thò đầu ra hỏi: “Lão Giang, kẹo mà tôi nhờ cậu mua đâu? Cả chiều nay tôi không ăn miếng kẹo nào, nếu không có thêm, tôi chết ngạt mất.”

Khuông Cảnh Tồn nghiện kẹo đến phát cuồng, suốt ngày mang theo vài viên trong túi. Hôm nay nằm dài trên giường, tự dưng nhớ đến mùi vị của cây kẹo que Fujiya, nên nhờ Giang Việt – người duy nhất còn sống trong phòng – mua hộ.

Cậu ta đã bắn hàng chục tin nhắn WeChat cho Giang Việt, nhưng Giang Việt không chịu giúp. Cuối cùng, Khuông Cảnh Tồn đành hứa sẽ viết hộ bài luận giữa kỳ, Giang Việt mới đồng ý.

Khuông Cảnh Tồn chờ mong mãi đến khi Giang Việt về, ai ngờ anh lại trở về tay không.

“Mai mua lại.” Giang Việt đi ra ban công lấy khăn, chuẩn bị vào nhà tắm.

Khuông Cảnh Tồn nghe thế lập tức thấy có gì đó không ổn. Bình thường nếu Giang Việt quên mua, anh sẽ thẳng thắn nói ra. Nhưng hôm nay anh lại nói là “mai mua lại”...

Lại?

Khuông Cảnh Tồn cảm thấy mình phát hiện ra chuyện gì đó rất to tát, cậu ta bật dậy, cả giường lắc lư.

“Cậu đã mua nhưng tặng người khác rồi đúng không?”

Giang Việt không phủ nhận, anh bước thẳng vào nhà tắm, cửa vừa đóng lại còn chưa kịp khóa, thì đã bị mở ra.

Khuông Cảnh Tồn dẫn đầu, hai bạn cùng phòng khác vừa nằm dài trên giường cũng xuống theo, họ đứng đó, nhìn anh chằm chằm.

Giang Việt bình tĩnh rửa mặt, chẳng hề bận tâm đến ánh mắt của họ.

“Nói đi, cô gái nào may mắn được cậu tặng kẹo thế?”

“Nói đi, cô gái nào mà được cậu tặng kẹo cho bạn cùng phòng của cô ấy nữa?”

“Nói đi, cậu thích ai rồi? Tên là gì? Là nam hay nữ? Khoa nào? Lớp nào? Có xinh không?”

Giang Việt rửa mặt xong, đi qua mở vòi sen.

“Có ra ngoài không?” Anh liếc ba người đang đứng dựa vào khung cửa.

“Không! Trừ khi cậu nói cho bọn tôi biết cô gái đó là ai.”

“Nếu không bọn tôi sẽ đứng đây xem cậu tắm.”

“Rồi sẽ quay video cậu tắm và đăng lên diễn đàn trường.”

Giang Việt đành bất lực nói: “Một đàn em, mới quen thôi, gặp trên đường về nên tiện tay tặng cô ấy.”

Anh đưa tay đẩy ba người ra ngoài rồi khóa cửa đi tắm.

Kể từ hôm đó, mỗi lần Giang Việt ra ngoài đều có ba cái đuôi lẽo đẽo theo sau.

Họ thật sự rất muốn biết cô gái nào lại may mắn nhận được kẹo từ Giang Việt, vì vậy ngày nào cả ba cũng bám theo anh đi qua giảng đường, phòng đàn, đến thư viện, chỉ mong được nhìn thấy dung nhan của đàn em ấy.

Cho đến chiều thứ Sáu, khi Giang Việt bảo sau tiết học lại đến thư viện, Khuông Cảnh Tồn là người đầu tiên bỏ cuộc.

“Tôi muốn về ngủ. Tôi bắt đầu nghi ngờ cô đàn em đó là do lão Giang tự tưởng tượng ra thôi. Năm ngày rồi, tôi chưa thấy nổi cái bóng.”

“Tôi cũng thế, buồn ngủ quá rồi.”

“Thôi bỏ đi, chúng ta về thôi.”

Bốn người chia tay trước thư viện, Giang Việt đeo ba lô lên lầu, vừa ngồi xuống bên cạnh cửa sổ đã thấy một người ở phía dưới.

Thực ra, anh chưa quen Cố Liễu Liễu đến mức có thể nhận ra cô từ xa. Nhưng Giang Việt nhìn thấy trên quảng trường trước thư viện, có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang giúp các cô chú nhân viên khuân sách.

Chẳng mấy chốc, vài sinh viên khác cũng nhiệt tình giúp đỡ, sau khi xếp xong sách, Giang Việt thấy Cố Liễu Liễu lén lút bước vào phòng tự học.

Anh vẫn giữ tư thế nhìn vào màn hình máy tính, chỉ hơi ngẩng đầu lên một chút.

Không lâu sau, Giang Việt nghe thấy tiếng bước chân cố ý đi nhẹ nhàng tiến đến gần.

“Đàn anh, em ngồi đây được không?” Cố Liễu Liễu ôm sách, nhẹ nhàng hỏi.

Giang Việt vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải ánh mắt của ít nhất ba nam sinh.

Anh chỉ tay vào chỗ bên cạnh mình, sau đó nhấc sách trên ghế lên và đặt lên bàn.

Cố Liễu Liễu lặng lẽ trải tập ra, bắt đầu học.

Khi cô ghi chép và tổng hợp xong các điểm chính của vài môn chuyên ngành, thì đã trôi qua được hai giờ.

Cố Liễu Liễu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, chợt nhớ ra, hình như cô đến thư viện là để tán trai.

Cô cúi xuống nhắn tin cho Quý Tư Nghiên nhờ giúp đỡ.

Cố Liễu Liễu: [Mình đã viết xong ghi chú chuyên ngành rồi.]

Quý Tư Nghiên: [Mau, cho mình chép!]

Cố Liễu Liễu: [Nhưng Giang Việt ngồi ngay bên cạnh, tụi mình ngồi sát nhau hai giờ mà chưa nói câu nào.]

Quý Tư Nghiên: [????? Cậu thật sự không biết phân biệt chuyện chính chuyện phụ à? Cậu nghĩ kỹ lại đi, cậu đến thư viện là để học à?]

Cố Liễu Liễu: [Nhưng trong thư viện thì đâu thể trò chuyện được...]

Quý Tư Nghiên: [Làm rơi đồ, hỏi mượn bút, giả vờ lạnh, chạm vào tay anh ấy.]

Cố Liễu Liễu nhìn dòng tin nhắn một lúc, nghĩ ngợi vài giây. Làm rơi đồ thì không được, thư viện quá yên tĩnh, thứ gì rơi xuống cũng phát ra tiếng lớn. Mượn bút cũng không ổn, trước mặt Giang Việt chỉ có một cây bút đen, còn trước mặt cô là cả chục cây đủ loại. Giả vờ lạnh cũng không thể, dù máy lạnh ở thư viện mạnh, nhưng cô đang mặc một chiếc áo khoác mùa thu rất dày.

Cuối cùng chỉ còn cách giả vờ vô tình chạm vào tay Giang Việt...

Cố Liễu Liễu bặm môi, tự động viên bản thân.

Cô bình tĩnh nhìn vào quyển sách trước mặt, rồi từ từ dịch chuyển tay trái của mình về phía tay anh.

Dịch mãi, dịch mãi...

Dịch một hồi lâu, Cố Liễu Liễu cảm thấy cả người mình đã nghiêng đi rồi mà vẫn chưa chạm được vào mục tiêu.

Cô cẩn thận liếc mắt nhìn sang, mới phát hiện Giang Việt đã thay đổi tư thế, anh buông thõng tay phải xuống dưới.

Cố Liễu Liễu hít một hơi sâu, thôi bỏ đi, tiếp tục học vậy.

Cô ngồi học đến 7 giờ tối, trời đã gần tối đen.

Khi đang vận động cổ, Cố Liễu Liễu bỗng thấy Giang Việt đang thu dọn đồ đạc, mới nhớ ra “mục đích” thực sự của mình khi đến thư viện hôm nay.

“Đi không?” Giang Việt chủ động hỏi.

Cố Liễu Liễu nhìn vào sách, ngập ngừng: “Đàn anh đi trước đi, em còn một chương nữa chưa xem xong.”

Dù hôm nay cô chưa nói được mấy câu với Giang Việt, nhưng cũng không thể bỏ qua việc học.

Giang Việt hơi ngạc nhiên, anh mỉm cười, đặt lại balo xuống: “Anh đợi em.”

“Không cần đâu, em…”

“Cứ học đi.” Giang Việt đeo tai nghe lên.

Thấy vậy, Cố Liễu Liễu cúi đầu tiếp tục học, thỉnh thoảng lại cầm bút viết vài dòng.

7 giờ 45 phút, cuối cùng Cố Liễu Liễu cũng ngẩng đầu lên.

Cô thấy Giang Việt ngồi bên cạnh, mắt nhắm như đang thiền định, không biết nên gọi anh hay...

Cô lưỡng lự vài giây, cuối cùng quyết định thu dọn đồ đạc trước.

Cô chậm rãi nhét sách vở và máy tính vào balo, rồi khuỷu tay cô vô tình chạm phải một thứ gì đó mềm mại.

Cô nhìn theo khuỷu tay mình, thấy ngay cánh tay của Giang Việt.

Cố Liễu Liễu hít một hơi sâu, thật là khi muốn thì không chạm được, còn khi sắp rời đi lại vô ý chạm trúng.

“Xong rồi?” Giang Việt mở mắt.

Cố Liễu Liễu gật đầu, kéo ghế đứng dậy.

Lúc này cô mới nhận ra, Giang Việt bị cô nhốt trong bàn, có nghĩa là nếu cô không đứng lên thì anh cũng không ra được.

Cảm giác vui vẻ vì được anh chờ đợi đột nhiên tan biến, Cố Liễu Liễu cúi đầu lầm lũi đi phía trước, trong lúc chờ thang máy, cô nhắn tin cho Quý Tư Nghiên.

Cố Liễu Liễu: [Ngày 1, tiến độ 0%]

“Ăn tối không?” Giang Việt hỏi.

Cố Liễu Liễu gật đầu: “Có ạ.”

“Đi cùng đi.”

Hai người cùng đi đến nhà ăn, Cố Liễu Liễu gọi một bát cháo đậu xanh, Giang Việt cũng gọi một bát tương tự, thêm một cái bánh bao.

“Đàn anh, lần trước em quên cảm ơn anh về kẹo que.”

“Không sao.”

Cố Liễu Liễu nhìn anh, thấy anh không có ý định tiếp tục nói gì thêm sau lời “không sao” ấy.

Cô hít một hơi sâu, rồi hỏi tiếp: “Đàn anh, em tình cờ thấy máy tính của anh, phần mềm đó hình như…”

Cố Liễu Liễu không thể diễn tả rõ phần mềm đó là gì, nhưng rõ ràng không giống phần mềm mà sinh viên ngành máy tính thường dùng.

“Phần mềm phối nhạc.”

Ánh mắt Cố Liễu Liễu sáng lên: “Anh còn biết hát nữa à?”

“Ừ, biết chút chút.”

“Vậy đàn anh, tháng sau…”

Cô chưa kịp nói hết câu, Giang Việt đã ngắt lời: “Đừng gọi là đàn anh, gọi là Giang Việt đi.”

“Em không nhận ra mỗi lần em gọi đàn anh trong thư viện, không chỉ có mình anh quay lại nhìn em à?”

Bình Luận (0)
Comment