Tống Thanh Thư nghiến chặt hàm răng, thần sắc dữ tợn: “Vậy… vậy dấu vết trên cánh tay nàng là thế nào?”
Phụ nhân lập tức đáp, không hề suy nghĩ: “Là một đạo hoa văn hình trúc diệp.”
Bà ta vừa nói vừa giơ tay mô tả: “Ngay chỗ này, mặt trong cánh tay. Khi ấy ta từng chăm nàng một đoạn thời gian, luôn ngóng trông nàng có thể…”
Tống Thanh Thư đã gần như nghe không rõ đối phương nói gì. Cả người hắn căng cứng đến cực hạn, trong đầu không ngừng nổ ong ong.
Từ lúc thân thể của Nặc Nặc hoàn toàn khôi phục, hắn đã hỏi đại phu. Hai người cũng từng một lần nữa cùng phòng. Tống Thanh Thư vô cùng mong mỏi một đứa hài tử thuộc về hai người bọn họ.
Và hắn… cũng đã nhìn thấy vết trúc diệp văn kia vô số lần.
Cổ họng hắn như nghẹn lại, đầu óc trống rỗng. Một lúc lâu mới gian nan hỏi ra được:
“Ngươi còn nhớ rõ… năm đó đặt nữ hài ấy ở Tịnh Châu là nơi nào không?”
Phụ nhân sắc mặt đau xót, chìm vào hồi ức: “Là một huyện ở phần hạ Tịnh Châu… một nơi gọi là Định Xa. Khi ấy trên người ta thật sự không còn tiền. Đào vong đường xa gian nan, liền đặt nữ hài trước cửa một hộ nhân gia. Ta có dò hỏi trước… đó là gia đình tốt. Nhà ấy vừa lúc cũng sinh một hài tử.”
“Nữ hài ấy khi đó gầy yếu, ta ôm đi đường rất khổ cực, khi nhìn thấy… ta chỉ nghĩ, như vậy vừa khéo…”
Lời còn chưa dứt—
‘Keng! Keng!’
Tay vịn ghế dưới chưởng Tống Thanh Thư nứt toạc.
Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay, gỗ vụn đã cắm sâu vào da thịt, máu theo hoa văn lòng bàn tay chảy xuống. Rõ ràng vết thương ấy sẽ đau đến xuyên tim… nhưng cũng không bằng một phần vạn nỗi đau đang xé ngực hắn.
Hắn sắc mặt vặn vẹo, cố gắng nặn ra vẻ cười, muốn mở miệng, lại phát hiện tiếng nói nghẹn ứ, căn bản phát không ra âm thanh.
Phúc Tử đứng bên cạnh thấy sắc mặt Vương gia khác thường, lập tức hỏi phụ nhân: “Chuyện này… ngoài ngươi ra, còn ai biết?”
Phụ nhân đáp: “Theo nô tỳ thì chỉ có Chỉ Y tỷ tỷ. Bất quá người đỡ đẻ cho Quý phi nương nương năm ấy chắc hẳn cũng biết… chỉ là không rõ các nàng hiện còn hay không…”
Tống Thanh Thư nâng tay,nếu nhìn kỹ, tay hắn đang run không ngừng.
Hắn chậm rãi đứng dậy, giọng nói nghẹn lại trong cổ rốt cuộc cũng được ép xuống:
“Nhi tử của ngươi hiện ở đâu? Mau tìm đại phu xem bệnh. Phúc Tử, những việc còn lại… ngươi tự thu xếp.”
Phúc Tử vội đáp, còn quay đầu nhìn theo Tống Thanh Thư từng bước đi ra cửa, cửa ngạch rõ ràng không cao, vậy mà hắn lại lảo đảo suýt vấp.
Phúc Tử trong lòng nghi hoặc: Vương gia nghe nói còn có một vị muội muội còn sống… sao không vui mừng, mà giống như gặp đại họa trước mắt?
Tống Thanh Thư vịn cửa đứng vững, th* d*c thật mạnh, rồi như gió lốc lao ra ngoài.
Vận mệnh giống như trò thả thẻ vào vò rượu, tất cả đều dựa vào vận khí. Những “kỹ xảo”, “trùng hợp”, “điềm ngẫu nhiên” kia… nay lại như một sợi xích xiết chết cổ hắn.
Một câu “không chắc”, một câu “vừa lúc” của phụ nhân kia lại như từng mũi kim xuyên vào huyệt chí mạng của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy chính mình như rơi xuống vực thẳm, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Thật sự lại có thể xảo hợp đến mức ấy sao?
Vừa lúc Nặc Nặc đến hoa lâu bán dược.
Vừa lúc bị phụ nhân kia nhìn thấy mình.
Vừa lúc phụ nhân nghe được bằng hữu gọi hắn.
Vừa lúc Nặc Nặc được hẹn ra.
Vừa lúc phụ nhân lại đột ngột không đến được…
Làm sao lại có thể có nhiều “vừa lúc” như vậy?
Tống Thanh Thư chỉ muốn đánh chết chính mình mười năm trước, kẻ ăn chơi ph*ng đ*ng, nông nổi vô tri ấy.
Có lẽ mười năm trước, khi bánh răng vận mệnh lần đầu chuyển động, ở con đường phồn hoa của Ngọc Kinh ấy… hắn và phụ nhân kia đã từng lướt qua nhau.
Hắn khi đó không để ý.
Nhưng phụ nhân thì lại biết hắn—Đoan Vương khét tiếng kinh thành, ai không biết?
Hắn lần đầu nhìn thấy Nặc Nặc… đúng là tại cửa hoa lâu.
Tống Thanh Thư không phân biệt nổi lời phụ nhân là thật hay giả. Chỉ có thể bằng mọi giá đi chứng thực, đi nghiền nát hoặc xác nhận cái hy vọng đáng sợ kia trong lòng.
Xuân phong thổi qua, trước mắt hắn mơ hồ như có cảnh tượng năm xưa.
Sợ hãi cuồn cuộn dâng lên, nửa thật nửa giả giữa hiện thực và suy đoán, từng nhát từng nhát đánh vào tim hắn, vậy mà hắn vẫn phải tiếp tục truy tìm chân tướng.
Bên phía Hoàng hậu—
Hoàng hậu sắp mãn tháng ở cữ. Là mẫu nghi thiên hạ, cũng như bao nữ nhân khác khi sinh nở, ở cữ đều đủ loại kiêng kỵ.
Trong Khôn Ninh Cung hiếm thấy tiếng cười vui. Nội điện ấm áp, hương thơm phảng phất.
Tiểu công chúa cầm cái trống bỏi gõ vào người tiểu hoàng tử, miệng líu ríu nói cái gì đó. Tỷ đệ hai người dựa sát bên nhau, cảnh tượng hài hòa hiếm có.
Đúng lúc này, bên ngoài có cung nữ hoảng hốt chạy vào. Động tĩnh quá lớn, dọa tiểu hoàng tử oa oa khóc lớn.
Ma ma lập tức trừng mắt quát nhỏ:
“Làm việc kiểu gì vậy? Dọa Thái tử điện hạ khóc, ngươi có mấy cái đầu mà đền hả?”
Hoàng hậu vẫy tay: “Không sao, mau nói, có chuyện gì?”
Tiểu cung nữ quỳ rạp xuống: “Nương nương, Đoan Vương gia… cưỡi ngựa xông vào Thọ Diên Cung…”
Tống Thanh Thư vào Thọ Diên Cung vốn chẳng lạ, nhưng cưỡi ngựa trực tiếp xông vào thì đúng là hiếm thấy, thậm chí có thể coi như đại nghịch bất đạo.
Hoàng hậu tựa vào đầu giường.
Từ khi Thái hậu mang bệnh, Đoan Vương luôn xem Thọ Diên Cung là nơi cực kỳ quan trọng. Nghe nói lần trước còn ở trong đó làm pháp sự, nói là trừ tà tránh họa, đuổi những thứ âm tà quấy nhiễu.
Nàng ta cũng lười để ý. Từ An Thái hậu là một vị Thái hậu tốt, nhưng tuyệt không phải một lão bà bà dễ đối phó. Hoàng hậu chưởng quản hậu cung nhiều năm, phần lớn đều nghe lệnh bà.
Phượng ấn nhiều khi chỉ là danh nghĩa. Với đủ thứ lý lẽ áp đặt, nàng ta chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo. Đặc biệt sau khi tiểu công chúa ra đời, thái độ của Từ An Thái hậu càng rõ ràng.
“Được rồi, chỉ cần đừng để gây loạn là được. Đoan Vương biết mức độ.”
Nàng ta cúi đầu nhìn hài tử trong lòng, ánh mắt đầy dịu dàng. Hiện giờ nàng ta đặt tất cả hi vọng lên đứa nhỏ này. Làm mẹ sẽ trở nên mạnh mẽ.
Nhi tử do nàng ta sinh, tự nhiên phải do mình che chở. Những gì thuộc về nó — ai cũng không được giành.
Tống Thanh Thư một đường phóng ngựa đến cửa Thọ Diên Cung. Vừa xuống ngựa, hắn đã th* d*c kịch liệt, tinh thần hỗn loạn, gần như lảo đảo xông thẳng vào điện.
Ở tường biên có một tiểu cung nữ đang hầu hoa lay ơn, loay hoay cắt cành. Một cành bị bẻ gãy, nàng ta đang định vứt đi, lại nhìn thấy bóng người phía sau. Vừa quay lại liền hoảng sợ đến mức hét lên, tưởng mạng mình sắp mất.
“V- Vương gia, ngài… ngài tới rồi…”
Tống Thanh Thư như không nghe thấy, ném roi ngựa cho đối phương: “Mau dắt ngựa đi.”
Bước chân hắn cực nhanh. Vòng qua hành lang, qua cửa thuỳ hoa, lại vượt một dãy hành lang cong, rốt cuộc đến tẩm điện Thái hậu — đúng lúc vừa qua giờ cơm trưa.
Từ An Thái hậu lúc này đa phần đều ngủ, hiện giờ luôn trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hiếm khi thanh tỉnh.
Chỉ Y cô cô hẳn đã nghe được động tĩnh, bên trong có tiểu cung nữ vội vàng chạy ra.
Tống Thanh Thư đang do dự có nên xông vào hay không thì đúng lúc Chỉ Y cô cô bước ra.
Vừa thấy hắn, Chỉ Y cô cô lập tức nở nụ cười. Bà mấy năm nay già đi rất nhanh, nếp nhăn nhiều, trông hiền từ.
“Vương gia, giờ này sao lại tới? Thái hậu đang ngủ…”
Tống Thanh Thư ba bước thành hai: “Chỉ Y cô cô, ta tới tìm ngươi.”
Chỉ Y sững người: “Tìm… nô tỳ? Vương gia, có chuyện gì vậy?”
Hắn cố đè xuống vô số câu hỏi sắp bật ra, ôn giọng nói: “Cô cô, theo ta đến một nơi.”
Giọng hắn rất chắc, không mang ý thương lượng. Chỉ Y càng thấy khó hiểu nhưng cũng không từ chối.
Khi đến được nhà cửa vùng ngoại thành, đã qua một canh giờ. Chỉ Y bắt đầu lo: “Thái hậu tỉnh lại không thấy ta, sợ sẽ không vui. Vương gia, rốt cuộc có chuyện gì?”
Tống Thanh Thư dựa vào vách xe, người vẫn còn bủn rủn: “Cô cô… mẫu phi ta năm đó… là người thế nào?”
Chỉ Y cứng mặt: “Nô tỳ và Quý phi nương nương vốn giao thiệp không nhiều, không rõ.”
Tống Thanh Thư im lặng.
Phúc Tử làm việc gọn gàng. Phụ nhân và nhi tử bà ta đều đã được đưa tới Ngọc Kinh. Thái y cũng được mời đến, chỉ là nhi tử của phụ nhân bệnh kéo quá lâu, sợ khó trị tận gốc.
Đang nghe tiếng hai mẹ con khóc lóc thì Phúc Tử nghe động tĩnh bên ngoài, vội chạy ra: “Vương gia, ngài trở lại rồi.”
Tống Thanh Thư gật đầu: “Đi sắp xếp ngay, bảo người ở Định Xa lập tức đưa vợ chồng Tư gia quay lại đây.”
Phúc Tử lập tức đi làm.
Tống Thanh Thư dẫn Chỉ Y vào tiểu viện. Trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện, hối hận trước đây bái Phật không đủ thành tâm, niệm kinh còn lười biếng, giờ phải chịu quả báo này.
Vừa vào sân, liền có tiếng run run gọi:
“Chỉ Y tỷ tỷ…”
Tiếng gọi quen thuộc, xưng hô cũng vậy, đã rất nhiều năm chưa nghe.
Chỉ Y ngẩng nhìn, thấy một phụ nhân tóc bạc, mặt mang sẹo, lưng còng vì gánh nặng cuộc đời. Dù dáng vẻ tiều tụy, đôi mắt kia… bà đã từng thấy.
Nhưng Chỉ Y không nhận ra. Phụ nhân không nhịn được, tập tễnh tiến lại, nắm lấy tay Chỉ Y, giọng nghẹn: “Chỉ Y tỷ tỷ, là ta… Bích Vân đây.”
Chỉ Y lập tức cau mày, lạnh lùng hất tay người này ra: “Ta không biết Bích Vân nào, ngươi rốt cuộc là ai? Tới làm gì?”
Bích Vân lắc đầu, nước mắt chảy xuống: “Chỉ Y tỷ tỷ… năm đó nữ hài mà ta cứu mang đi… Vương gia đã biết hết rồi…”
Chỉ Y run rẩy. Bà ta nhìn chằm chằm Bích Vân, trong mắt hiện lên dữ tợn, lại đẩy mạnh ra: “Ngươi nói bậy! Ta không biết ngươi!”
Bích Vân ôm chặt lấy tay Chỉ Y, khóc òa: “Ta biết ngươi trách ta… nhưng ta thật sự hết cách. Trượng phu ta đã chết, con ta bệnh nặng, tiền cũng tiêu hết rồi. Ta không muốn nói… ta biết đây là đại sự… nhưng ta là bất đắc dĩ, Chỉ Y tỷ tỷ…”
Năm ấy, một thoáng thiện tâm. Chỉ Y cứ nghĩ đời này sẽ không gặp lại. Không ngờ người xưa xuất hiện, lại đúng vào lúc này, chẳng khác nào đâm một nhát vào ngực bà và Thái hậu, nhắc họ nhớ đến tội xưa.
Chỉ Y suýt không đứng nổi, kéo Bích Vân cùng ngã xuống.
Tống Thanh Thư lao tới đỡ: “Chỉ Y cô cô, ta không tin người này. Ta chỉ tin ngươi.”
Hắn nhìn thẳng bà, ánh mắt sắc như đao: “Ta rốt cuộc có hay không một muội muội? Mẫu phi năm đó… có thật là mang song thai?”
Chỉ Y được đỡ ngồi xuống ghế. Hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần. Bà cười khổ:“Ta vốn tưởng chuyện này có thể giấu trọn đời, không ngờ…”
Hai mươi sáu, hai mươi bảy năm…
Vậy mà vẫn lần nữa bị đào lên. Đây là mệnh sao?
“Đúng vậy. Năm đó, Quý phi nương nương thật sự sinh song thai.”
Giọng Chỉ Y chậm lại, mắt mơ hồ:
“Nữ hài ấy đúng là do ta ôm ra. Lúc ta vừa bế lên… đã có người đến. Khi đó gan ta rất nhỏ…”
Đêm ấy, trời mưa như trút nước. Mùa đông Ngọc Kinh hiếm khi mưa lớn, thường chỉ mưa phùn hoặc tuyết dày. Nhưng đêm đó, mưa cực lớn, từng hạt đập vào cửa sổ như có người gõ. Sấm sét xé rách bầu trời.
Hoàng hậu vốn thân thể không tốt. Quý phi lại nhất quyết bồi Hoàng hậu đánh cờ. Quý phi khi ấy được sủng ái tột đỉnh, Hoàng hậu cũng phải nể vài phần.
Hai người mỗi người uống một chén chè. Không bao lâu sau, đều đau bụng muốn sinh.
Trong hậu cung việc sinh nở không khó xử lý, nhưng hai người lại đồng thời phát tác, còn cùng ở Khôn Ninh Cung, mà mưa quá lớn khiến bà đỡ không đến kịp.
Xét theo tháng của thai kỳ, Quý phi rõ ràng là sinh non.
Đến nay Chỉ Y vẫn nghĩ không thông, sao lại trùng hợp đến vậy?
Uống xong chè liền muốn sinh. Như thể Quý phi… tính trước.
“Sau đó hài tử sinh ra. Khi ấy chúng ta đâu biết Khâm Thiên Giám từng nói ‘song thai họa quốc’. Nếu biết, cần gì tự mình ra tay? Tiên đế tin Khâm Thiên Giám lắm… chỉ cần là song thai, bất luận thế nào cũng sẽ bị dìm chết.”
Nhưng trời đã giúp người.
Mưa to che giấu những bước chân tiên đế đến Khôn Ninh. Cung nữ rối loạn, bà đỡ chạy loạn, trong điện bỗng chốc không có ai, như cố ý tạo cơ hội cho bà.
Nghe xong phân phó của chủ tử, bà trộm ôm một đứa lén đi ra ngoài, vô tình phá luôn lời sấm “song thai họa quốc”.
Tiên đế vui mừng vì có hai nhi tử, Khâm Thiên Giám vì vậy thất thế.
Bởi vậy về sau khi nương nương truy hỏi, bà sợ bị trách phạt và bị tra xét, liền cắn răng giấu kín toàn bộ chuyện ấy, chỉ nói là mình hành sự bất lực, không tìm được cơ hội. Còn đám bà đỡ ngày hôm đó… đương nhiên đều đã bị giết sạch khi ra khỏi cung.
Nữ hài ấy — cứ thế mà bị “giấu” khỏi thiên hạ.
Tống Thanh Thư hiểu rõ:
Mẫu phi không sinh non. Bà sớm đã mang thai đôi, mà thân thể mang song thai vốn dễ sinh sớm.
Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến, chính mình lại có thể sống sót theo cách như vậy, giữa từng lớp trùng hợp và từng phen “vừa đúng lúc”, tựa hồ như được Phật Tổ âm thầm phù hộ.
“Cô cô, về sau thì sao? Vì sao ngươi lại ôm đi… ôm nữ hài đi?”
Trong lòng hắn chua xót vô cùng, thậm chí thầm nghĩ giá như năm đó người bị ôm đi là mình; có lẽ vận mệnh về sau đã không biến thành một vũng bùn như thế, cũng chẳng đến mức giờ phút này chịu đựng nỗi đau như bị thiên đao vạn quả lăng trì.
Chỉ Y khổ sở lắc đầu: “Vì sao ôm nữ hài di ư? Là bởi vì khi đó ngươi khóc vang trời, còn nữ hài kia lại hoàn toàn bất động, không khóc cũng chẳng nháo. Ta lúc ấy sợ hãi vô cùng, phía sau lại truyền tới tiếng bước chân, thế là ta lập tức ôm nữ hài từ cửa hông mà đi.”
Tống Thanh Thư thuận miệng hỏi: “Là ai tới?”
Chỉ Y lắc đầu: “Lúc ấy vừa ôm hài tử liền chạy, căn bản không kịp nhìn.”
Nghe đến đó, Tống Thanh Thư toàn thân như ngã quỵ xuống ghế, nhất thời ngây dại. Nếu Chỉ Y cô cô không ôm nữ hài đi, vậy thì cả hai hài tử đều phải bị giết. Nhưng chính vì bà đưa con bé đi, nhiều năm sau lại khiến hắn rơi vào tình cảnh như hôm nay.
Hắn loạng choạng đứng dậy, giọng suy sụp: “Đưa cô cô hồi cung.”
Còn bản thân hắn thì quay đầu chạy thẳng về vương phủ. Trong lòng hắn vẫn còn ôm chút ảo tưởng cuối cùng — có lẽ là hắn nhớ nhầm dấu vết trên cánh tay Nặc Nặc.