Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 106

Tư Nam cảm thấy thân thể mình có chỗ không ổn, nàng rất hiếm khi như vậy. Trong khoảng thời gian này, thứ duy nhất khiến nàng bận lòng chính là nguyệt sự không còn điều hòa như trước.

Khó khăn lắm mới đợi trong cung làm xong pháp sự, nàng vừa về tới vương phủ đã sai Cẩm Sắt mời đại phu đến bắt mạch.

Đại phu vuốt râu, thần sắc cung kính: “Thân thể Vương phi rất khoẻ, chỉ là có chút khí huyết hư nhược, thời gian tới nên bồi bổ thêm huyết khí, chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn……”

Tư Nam nghe xong liền thấy chán ghét trong lòng. Trước đây Tống Thanh Thư cứ cách mười ngày lại gọi đại phu vào phủ thăm mạch cho nàng, lần nào cũng dùng mấy câu thoái thác tương tự như thế. Về sau nàng dứt khoát cắt đứt chuyện xem mạch, Tống Thanh Thư thấy thân thể nàng vẫn ổn, cũng không nói thêm gì.

Dù sao trước mắt cũng không có cảm giác khác thường quá rõ rệt. Điều nàng sợ nhất bây giờ chính là có thai, nhưng hẳn là không đến mức đó. Thời gian còn quá ngắn, hơn nữa thân thể cũng không có dấu hiệu gì, lần trước nàng phát hiện mang thai là vì rất sớm đã có phản ứng nôn nghén nhẹ.

Nữ nhi Tiểu Dương của nàng, Tư Nam rất ít dám nghĩ tới. Chủ yếu là không dám nghĩ, nàng vốn không phải là một người mẹ đủ tư cách. Vì mạng sống, nàng đã nhẫn tâm buông tay với Tiểu Dương.

Không biết hiện tại Tiểu Dương ở nơi đâu, đã hơn một tuổi rồi, không biết có sống tốt hay không, người chăm sóc con bé rốt cuộc có tận tâm hay không.

Mà nàng bây giờ giống như bị nhốt trong lồng, không biết còn phải đợi bao lâu mới có ngày rời khỏi, cũng không biết… liệu có thật sự có thể rời đi được hay không.
……

Vào hạ, nắng càng thêm gay gắt. Năm nay mùa hè đến chậm, như thể mùa đông chiếm quá nhiều thời gian, đem cái nóng này dồn nén lại một lượt.

Phúc Tử đang chờ ở ngoài sân, hứng trọn ánh mặt trời chói chang, phơi đến mặt mũi đỏ bừng, trán đầy mồ hôi. Mới chớp mắt đã thấy đại phu đi ra, hắn ta vội dùng ánh mắt ra hiệu.

“Ngươi có bắt mạch cẩn thận không? Nói với Vương phi thế nào?”

Đại phu liên tục gật đầu: “Dạ, tiểu nhân đã xem mạch rất kỹ, Vương phi chỉ là khí huyết hơi hư không đủ……”

Phúc Tử đưa thỏi vàng trong tay qua, vỗ vỗ vai hắn: “Tốt lắm. Ngươi cũng là lão nhân trong phủ, cái miệng phải kín cho ta, biết chưa?”

Đại phu gật đầu như giã tỏi: “Dạ dạ dạ, tiểu nhân hiểu, tiểu nhân hiểu……”

Phúc Tử khẽ thở phào một hơi, cả người lại đứng thẳng lên. Vừa rồi vẫn luôn khom lưng chờ tin, đến mức lưng eo đều ê ẩm.

Cây hòe trước cửa bị gió nóng thổi xào xạc, bóng lá loang lổ dưới mặt đất cũng theo nhánh lá lay động mà nhảy nhót, giương nanh múa vuốt. Phúc Tử ngẩng đầu nhìn một lúc, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.

Việc này, càng lúc càng khó lường, càng ngày càng hố người. Hắn ta không biết Vương gia có thể nhẫn nhịn được bao lâu, càng đoán không ra Vương gia rốt cuộc định làm gì tiếp theo.

Tống Thanh Thư tạm thời giấu kín tin Hoàng đế đã tỉnh lại, tang sự của Thái hậu còn chưa cử hành xong, lúc này nếu để Hoàng thượng xuất hiện, rất dễ bị người hữu tâm lấy ra làm bài luận, vạn nhất thân thể chưa kịp hồi phục, e rằng cũng ảnh hưởng đến thanh danh của Gia Ninh Đế.

Dù sao hiện tại Đại Dung đã được hắn chỉnh đốn không tệ, cục diện phương bắc cũng nắm trong tay, chi bằng chờ thân thể Gia Ninh Đế dưỡng tốt rồi hãy nói.

Hắn không bàn bạc với Gia Ninh Đế, trực tiếp định sẵn kế hoạch như vậy. Hắn làm việc trước nay vẫn thế, thẳng thắn mà cương quyết.

Tống Thanh Thư cho rằng, hoàng huynh vừa mới tỉnh lại, cần hắn từ từ giảng rõ tình hình hiện tại, cho tới khi hắn quay lại, tuyệt không thể để lại cho hoàng huynh một Đại Dung tàn tạ đổ nát.

“Hoàng huynh, hôm nay đã khá hơn chưa?”

Tống Thanh Thư đỡ lấy Hoàng đế từ tay Ninh Hải, dìu y chậm rãi đi lại: “Ngài đừng nóng vội, mọi chuyện trong triều đều ổn cả.”

Gia Ninh Đế trên mặt mang ý cười: “Vậy sao? A Thư, trẫm vẫn cảm thấy sớm quay lại Điện Nhân Từ Chính, trẫm mới có thể hồi phục nhanh hơn.”

Tống Thanh Thư vịn lấy đối phương, kiên nhẫn khuyên nhủ:

“Hoàng huynh đừng vội. Chờ ngài hoàn toàn bình phục, đến lúc đó vừa bước vào Điện Nhân Từ, đảm bảo sẽ khiến bọn họ sợ đến trợn mắt há mồm.”

Khóe miệng Gia Ninh Đế hơi cứng lại: “Nghe ngươi nói vậy, xem ra người trong triều gần như đã bị thay gần hết rồi?”

“Đúng thế.” Tống Thanh Thư kiên nhẫn giải thích: “Hoàng huynh, ta đã thay ngài chém sạch những kẻ từ trước đến nay ngài nhìn không thuật mắt, về sau ngài sẽ không cần vì bọn chúng mà phiền lòng nữa.”

Bước chân Gia Ninh Đế khựng lại, trên mặt lộ ra vài phần mệt mỏi: “A Thư, trẫm có chút mệt rồi. Ngươi mau đi lo việc của ngươi đi, mấy ngày này còn phải dựa vào ngươi.”

Tống Thanh Thư cũng không từ chối, hắn và Gia Ninh Đế bao năm tâm ý tương thông, rất nhiều lời không cần nói ra miệng.

Gia Ninh Đế ngồi xuống mép giường, còn Ninh Hải đứng một bên im lặng, khiến lòng Gia Ninh Đế hơi nặng nề:

“Sao vậy, trẫm hôn mê hơn một năm, mà chẳng có gì muốn nói với trẫm sao?”

Ninh Hải đứng đó, mặt mày đầy khó xử.

Khi Tống Thanh Thư ra khỏi cung, trời đã phủ đầy ánh chiều tà. Hắn đi theo cái bóng của chính mình, chậm rãi tản bộ về phía Chu Tước đại lộ.

Phúc Tử đang đợi hắn trước cửa cung: “Vương gia, bên phía Vương phi đã thu xếp ổn thoả rồi.”

Tống Thanh Thư gật đầu: “Được. Ngươi để ý nhiều hơn một chút, trong vương phủ không thể thiếu người. Chỉ cần nàng muốn vào cung, cứ phái thêm người theo sau là được.”

Phúc Tử khom người đáp: “Vương gia cứ yên tâm.”

Tống Thanh Thư lên xe ngựa rồi, liền vẫn luôn nhắm mắt giả vờ ngủ, bánh xe kẽo kẹt, làm thùng xe khẽ đong đưa. Hắn mệt mỏi tựa người vào chiếc đệm mềm bên cạnh.

Mơ mơ màng màng, hình như lại tới một tòa hí lâu, bên trong tiểu đán giọng hát vút cao, là điệu hát hắn quen thuộc ——

“Ngốc gõ mõ, ngốc gõ mõ chớ oán trời; con tiện nhân chết tiệt, con tiện nhân chết tiệt, con tiện nhân chết tiệt tự mắng mình! Bản cung còn phải thắt đai lưng, vừa mới cài trâm lam bọc tóc, thế mà lại vấp phải quải phàn gãy đổ!”

Khóe môi hắn khẽ nhếch, nở một nụ cười. Thuở ban đầu nửa năm ấy, hắn vừa hận vừa yêu Nặc Nặc, buông không đành, ném không xong. Dù sợ hắn đến thế, Nặc Nặc vẫn cứ nghĩ đủ mọi cách để mắng hắn.

Khi đó Nặc Nặc, quả thật là mê hoặc hắn đến mất hồn.

Nhưng ban đầu… ban đầu là từ lúc nào? Trên lầu hoa, hắn cùng một đám công tử ăn chơi trác táng nâng chén mua vui, hắn không bảo cô nương hát những khúc dâm mị, mà gọi nàng ta hát một điệu tiểu khúc đang nổi gần đây.

Rõ ràng là một giọng ca nhu hòa, mềm mại, vậy mà khi cất lên những câu từ lạnh lùng rành rọt ấy lại giống như gõ thẳng vào lòng người, đem hết thảy những tâm tư thầm kín sâu trong lòng hắn, hát ra không sót một chữ.

“…… Bình sinh xem thường thiên hạ, hôm nay khom lưng chịu gả……”

Hắn vừa lắc đầu vừa nghe, quạt xếp trong tay khẽ phe phẩy, chỉ cảm thấy khoảnh khắc khoái ý nhất trong đời, mình đều đã chiếm đủ.

Nặc Nặc chính là xuất hiện lúc ấy. Hắn đứng sát cửa sổ nhìn xuống, chỉ cảm thấy nàng hết sức bình thường, một thân váy áo mộc mạc chỉnh tề. Nhưng đúng lúc nàng quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ như hoa, lại khiến hắn ngẩn ngơ, đờ đẫn mất một thoáng. Lần thứ hai gặp lại, cả ánh mắt hắn đều dính chặt trên gương mặt ấy, đến nỗi bị đám công tử ăn chơi bên cạnh chê cười không ngớt.

Cứ thế, những lần tình cờ chạm mặt ngày một nhiều hơn, làm hắn không khỏi sinh ra để tâm. Đến lần thứ ba ở trà lâu kia, hắn cũng lười chẳng buồn chờ tiếp……

“Phanh” một tiếng, Tống Thanh Thư hung hăng giáng nắm tay lên vách xe, dọa Phúc Tử vội ghìm cương ngựa.

“Vương gia, ngài làm sao vậy?”

Giọng Tống Thanh Thư khàn đặc: “Không sao, đi tiếp.”

Hắn lại nhớ đến những chuyện cũ, nhớ đến tất cả những gì từng trải qua với Nặc Nặc, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân dơ bẩn, vô sỉ. Nặc Nặc đã vô số lần mắng hắn, đánh hắn, vậy mà chưa từng khiến hắn tỉnh ngộ, cho nên mới rước lấy báo ứng như ngày hôm nay.

Tống Thanh Thư lại chợt nhớ tới giấc mộng hôm đó, Cẩm Sắt nói không sai, gian Phật đường kia năm đó hắn thực sự đã từng bước vào. Nhưng vì sao hắn lại quên sạch mọi chuyện?

Cảnh tượng trong mơ hôm ấy, hẳn chính là ngày đó. Trong gian mật thất không hề được che giấu khéo léo ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mẫu phi bên trong, rốt cuộc đã nói gì, đã làm gì, lại có thể dọa tiểu hài tử như hắn đến nỗi kinh hãi đến vậy?

Đầu Tống Thanh Thư đau như muốn nứt ra, nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, đành dứt khoát bỏ qua.

Hôm sau, trời bắt đầu lất phất mưa phùn, mấy ngày liền oi nóng tích tụ cùng hơi nước bốc lên bị đè xuống, thời tiết thoáng mát hơn nhiều.

Ngày đó, xử lý xong chính sự, Tống Thanh Thư lại đến thăm Gia Ninh Đế. Chùa Hộ Quốc tuy ở xa, nhưng lại rất hợp với những lời đồn năm xưa về Gia Ninh Đế: vốn là bị thương ở chùa Hộ Quốc, đến khi trở về, những lời đồn đại kia cũng coi như có chỗ dựa để giải thích.

Lúc này Gia Ninh Đế đang rất cố gắng nhấc chân bước đi. Nằm lâu quá khiến hai chân y trở nên cứng đờ.

“A Thư đến rồi?”

Khóe môi Tống Thanh Thư khẽ cong: “Hoàng huynh, ngài hồi phục ngày càng tốt.”

Gia Ninh Đế nghe hắn gọi một tiếng “Hoàng huynh”, rõ ràng trước giờ vẫn là xưng hô như thế, vậy mà đến hôm nay, lại khiến lòng y có chút kinh hoàng.

“Ừ.”

Tống Thanh Thư dìu y men theo hành lang bước vào sân, một lúc lâu hai người đều trầm mặc.

Sắc mặt Gia Ninh Đế bình thản, ôn hòa nói: “A Thư, ngươi còn nhớ năm xưa chúng ta từng đọc Sử Ký không? Khi đó trẫm từng nói, Lưu Bang trời sinh đa nghi, ngươi còn nhớ mình đã nói gì không?”

Cánh tay đang đỡ người của Tống Thanh Thư hơi khựng lại, hắn cẩn thận nhớ lại cảnh tượng năm xưa: “Ta nhớ thái phó từng nói, Lưu Bang cùng Hạng Vũ giằng co nhiều năm, mà Hàn Tín đại phá hai mươi vạn liên quân Tề vương và Sở quốc. Lưu Bang vốn cho rằng Hàn Tín sẽ trở về trợ hắn đánh bại Hạng Vũ, nào ngờ Hàn Tín lại dâng thư, xin tạm giữ tước Tề vương để trấn an Tề quốc. Khi đó thái phó còn hỏi, vì sao Hàn Tín lại không thể thay Tề vương gánh vác trách nhiệm?”

Gia Ninh Đế gật đầu: “‘Ngô vây tại đây, đán mộ vọng nhược lai cứu ngã, nãi dục tự lập vi vương!’ (*) Đó là câu Lưu Bang nói lúc nổi giận trong thiên Hoài Âm Hầu Liệt Truyện Sử Ký. Khi ấy ngươi nói, Hàn Tín làm vậy cũng không phải không ổn, trấn an đất mới là việc cần thiết. Nhưng nếu Lưu Bang thật sự không địch lại Hạng Vũ, vậy Hàn Tín sẽ làm thế nào?”

(*) ý là “Trẫm bị vây ở đây, ngươi vốn hẹn rạng sáng sẽ tới cứu ta, vậy mà lại muốn tự lập làm vương sao!”

Tống Thanh Thư lại mỉm cười: “Hoàng huynh, khi Lưu Bang bại trận ở Bành Thành, chật vật chạy về Hạ Ấp, còn từng hỏi Trương Lương:
‘Trẫm muốn rút về Quan Trung, đợi thời cơ rồi mới xuất binh, ai chịu cùng trẫm khởi binh đây?’ Tạm thời giữ tước Tề vương, kỳ thật chẳng qua là phần thù lao dành cho Hàn Tín, vậy mà vì sao Lưu Bang lại quyết không dung nổi hắn đến thế?”

Gia Ninh Đế chầm chậm bước tiếp, không dừng chân, chỉ nhẹ giọng hỏi: “A Thư, ngươi có biết vì sao Cao Tổ nhất định phải thu lại quyền binh của các tướng không? Ngược lại, Tiêu Hà lại cực kỳ thông tuệ……”

Y không nói tiếp, chỉ quay đầu cười: “Trẫm cũng đã nghe Ninh Hải kể chút chuyện về ngươi, trong lòng vô cùng cảm động. A Thư, huynh đệ chúng ta, nhất định có thể khiến Đại Dung ngày càng tiến xa hơn.”

Tống Thanh Thư nhìn gương mặt Gia Ninh Đế, cũng từ từ nở một nụ cười mờ nhạt, bờ vai bị mưa bụi điểm lên vài giọt ướt lạnh.

Giữa tiếng ve kêu mùa hạ, tang sự của Từ An Thái hậu đã kết thúc, Ngọc Kinh lại lần nữa phấn chấn.

Vết thương của Hoàng đế rốt cuộc cũng khỏi hẳn.

Sau một thời gian dài bị kẻ tàn nhẫn ưa giết chóc như Tống Thanh Thư cầm quyền, mọi người đều cảm thấy Gia Ninh Đế mới là minh quân chân chính: đối xử với bách quan có lễ có độ, ôn hòa khiêm tốn, xử trí triều vụ đâu ra đó, cũng sẽ không vô cớ giết người.

Ngày Gia Ninh Đế lâm triều, bọn cáo ốm, giả bệnh, trốn tránh đều lũ lượt xuất hiện trở lại, miệng không ngớt hô vạn tuế, cảm động đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

Cứ như thể trong tay Tống Thanh Thư, bọn họ đã trải qua những ngày tháng bi thảm không sao kể xiết.

Hôm ấy, tấu chương tham hặc Tống Thanh Thư như hoa tuyết bay lên trước ngự án, những lời buộc tội kể ra không dứt, vạn ngàn oán hận, ai nấy đều mong hắn chết không có chỗ chôn. Dù Gia Ninh Đế liên tục khuyên răn, vẫn không cách nào ngăn được làn sóng phẫn nộ ấy.

Trở về điện sau của Điện Nhân Từ Chính, Gia Ninh Đế lại một lần nữa hỏi Ninh Hải: “Hổ phù trong tay Đoan Vương, đã đưa trở về chưa?”

Ninh Hải lắc đầu: “Vẫn chưa ạ.”

Sắc mặt Gia Ninh Đế trầm xuống, đưa mắt nhìn chồng sớ tấu trước án, mí mắt hơi cụp xuống.

Cửa sổ của “Tâm Chi Kính Minh” đều mở rộng, ánh nắng giờ ngọ rọi thẳng vào, sáng mà không ấm, trái lại càng khiến những mảng bóng tối trong phòng kéo dài, chồng chất theo vầng dương lên cao.

Ở khu nhà ngoại thành, sắc mặt Phúc Tử đầy vẻ khó hiểu: “Vương gia, hôm nay sao ngài không vào triều?”

Tống Thanh Thư đan hai tay đặt sau đầu, nhàn nhạt thở dài: “Phúc Tử, bây giờ ngươi cũng đọc qua chút sách rồi, ngươi thấy ta là Hàn Tín, hay là Tiêu Hà?”

Phúc Tử lập tức nghẹn lời. Hàn Tín mưu lược thâm sâu, cuối cùng lại chết thảm vì quyền thế; Tiêu Hà thì thấu suốt, biết lúc nào phải buông tay, tránh kết cục “thỏ chết rồi thì chó săn bị giết”. Trong mắt hắn ta, Vương gia vừa giống Hàn Tín, lại vừa không hẳn là Hàn Tín, cũng giống Tiêu Hà, nhưng lại chẳng hoàn toàn là Tiêu Hà.

Tống Thanh Thư chống tay đứng dậy khỏi giường, bước chân hơi loạng choạng, giọng nói nhẹ như tàn tro: “Xem ra… cũng không còn con đường nào khác.”

Hắn thay mãng bào dành cho Vương gia, tắm gội thay y phục hết sức cung kính, rồi vào cung yết kiến Gia Ninh Đế.

Gia Ninh Đế vô cùng thân thiết tiếp hắn: “Sao vẫn còn khách khí như vậy? Ngươi đã đến đây, cứ trực tiếp vào là được, không cần thông báo.”

Tống Thanh Thư lại mỉm cười, quay sang nói với Ninh Hải: “Làm phiền công công, cho người mang một bình rượu đến.”

Ninh Hải liếc nhìn Hoàng đế, thấy đối phương gật đầu mới vội vã đi truyền lệnh.

Rượu được đưa tới, Tống Thanh Thư liền bảo Ninh Hải lui ra ngoài. Gia Ninh Đế không nói gì, chỉ mang theo nụ cười, nhìn Tống Thanh Thư ở trước mặt mình phân phó người bên cạnh.

Hai người lại một lần nữa cùng ngồi ở thiên điện, giống như ngày Gia Ninh Đế ngã quỵ năm nào.

Tống Thanh Thư chậm rãi rót một chén rượu, tự nâng lên uống, nói: “Hoàng huynh, ta chưa từng thay đổi. Chỉ là… tương lai, có lẽ ngài sẽ là người cô độc thực sự.”

Nụ cười trên mặt Gia Ninh Đế dần dần cứng lại, nhưng vẫn không động đậy.

“Hoàng huynh, kỳ thật từ đầu đến cuối, ta vẫn cho rằng chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi.” Tống Thanh Thư lại uống thêm một chén. Chén phỉ thúy nhỏ xinh, ngửa đầu ngàn lần cũng chưa chắc say nổi. Nếu đổi thành Nặc Nặc, chỉ sợ nàng uống cả một ngày một đêm cũng chẳng nếm ra mùi rượu.

“Chỉ là ta cảm thấy… chán nản. Vận mệnh thật vô vị, sinh mệnh cũng vô vị. Những gì ta truy cầu, những thứ ta có được, dường như đều bị một lực vô hình nào đó đẩy xa ra, mà ta hoàn toàn không có sức phản kháng.”

Tống Thanh Thư lấy từ trong áo ra một bình ngọc, đặt ngay trước mặt Gia Ninh Đế, rồi đổ thứ chất lỏng xanh đậm bên trong vào chén rượu, “tí tách” vài tiếng.

Hắn bưng chén rượu lên, trên mặt hiện ra một tia cười như được giải thoát: “Hoàng huynh, ngài còn nhớ chuyện năm đó từng đáp ứng thần đệ không?”

Gia Ninh Đế gật đầu, sắc mặt bình tĩnh: “Trẫm nhớ. Ngươi muốn cái gì?”

Tống Thanh Thư không trả lời ngay, mà chỉ nâng chén rượu trong tay lên, thất thần ngắm nhìn, trong mắt dịu dàng, như đang nhìn người mình yêu.

“Trong chén có độc, nhưng sẽ không khiến ta lập tức chết đi. Nó chỉ làm ta từng ngày từng ngày suy kiệt, cho đến khi ta tắt thở. Hoàng huynh, hơn một năm qua ta chưởng quản mọi việc, có một tiểu quốc tên là Đan Tích tiến cống một thứ, gọi là ‘Vong Ân Thủy’, ta chỉ cần nó mà thôi.”

Nói xong, hắn đã định một ngụm uống cạn.

Tim Gia Ninh Đế hẫng một nhịp, tay vươn ra, cổ họng nghẹn lại: “A Thư!”

Tống Thanh Thư không hề do dự, nhạt giọng mỉm cười, uống sạch chén rượu trong tay, ánh mắt vẫn không rời khỏi chén.

Giọng nói hắn khàn lại, như thể ly rượu đó cay độc tột cùng, xé rách cả yết hầu:

“Hoàng huynh, ta hiểu. Bây giờ các triều thần đều muốn một cái công đạo, những oan hồn chết dưới lưỡi đao của ta cũng muốn một cái công đạo, ngài cũng cần một lời công đạo cho một năm qua. Mà ta… chính là cái công đạo đó.”

Chỉ có mình hắn biết, bản thân uống ly rượu này vì lý do thật sự gì, nhưng hắn lại không muốn nói ra.

Hắn mệt rồi.

“À đúng rồi, ta đã thành thân rồi. Ninh Hải hẳn là đã bẩm với ngài. Ta cũng không phải là không có điều kiện, chỉ hy vọng nàng có thể bình an khỏe mạnh, không phải chịu liên lụy vì ta. Nửa khối hổ phù kia, ta đã giao cho nàng giữ. Hoàng huynh, ngài đừng vội, nàng sẽ giao trả lại.”

Hắn tựa lưng vào thành ghế, dáng vẻ có chút buông xuôi. Trong lòng lại nghĩ, lúc Nặc Nặc nhìn thấy hổ phù, hẳn sẽ vui vẻ. Cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi cục diện hiện tại, thoát khỏi hắn.

Trong mắt Gia Ninh Đế thoáng hiện lên một tia hối hận, nhưng cũng chỉ là một chớp mắt. Y là hoàng đế, trước kia không đủ cẩn trọng, hiện giờ coi như ngã một lần mà khôn ra một chút.

Tống Thanh Thư uống quá nhiều, trong mắt phủ một tầng nước, như quay về thời thơ ấu: “Ca… ca, A Thư không muốn bị nhốt lại……”

Hai tay Gia Ninh Đế nắm chặt đến trắng bệch, phân phó Ninh Hải đưa hắn về Đoan Vương phủ.

Khi Tư Nam ra đón, sắc mặt nàng vô cùng phức tạp. Nhìn dáng vẻ hắn say khướt, nàng vẫn dặn người đưa hắn lên sập nghỉ.

Hôm nay Phúc Tử bỗng sai người mang đến một vật, nói là nửa khối hổ phù.

Nàng nhìn miếng thẻ bài không có gì nổi bật kia, chỉ thấy trong lòng mờ mịt.

Phúc Tử một chữ cũng không muốn nhiều lời. Hắn ta nhớ lại lúc Vương gia ngồi trước cửa sổ, sắc mặt vô cùng bình thản mà phân phó hắn:

“Nếu ta xảy ra chuyện, nàng có thể coi thứ này như đầu trạng, chỉ cần nói rõ ràng chuyện ấy không liên can đến nàng, hoàng huynh sẽ không làm khó nàng, những triều thần kia cũng không thể ép nàng gánh tội. Nàng sẽ không bị liên lụy. Ngươi nhớ nói rõ với nàng, đừng để nàng quá hoảng loạn.”

Giờ hắn ta không muốn thốt thêm nửa câu, trong lòng chỉ thấy tê dại. Đi theo Vương gia gần hai mươi năm, mười năm đầu là những ngày tiêu sái khoái ý, còn bây giờ chỉ thấy đầy ắp uất nghẹn, cực kỳ uất nghẹn. Bao năm lăn lộn, đổi lại chỉ là tuyệt vọng.

Mẹ nó!

Tống Thanh Thư mơ mơ màng màng nhìn thấy Tư Nam, không kìm được nở một nụ cười khẽ, muốn vươn tay chạm vào mặt nàng, lại lập tức rụt về.

“Nặc Nặc, ta……”

Hắn úp mặt xuống chiếc đệm mềm, mũi đầy ắp mùi hương quen thuộc, lại như một lần nữa bước vào ám đạo, hắn nôn nóng chạy tới, vội vàng đẩy cánh cửa bí mật kia ra…… 

Bình Luận (0)
Comment