Hắn khẽ mím môi, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy vẻ quyết tuyệt.
Ngực lại bắt đầu nhói đau, hắn cũng không phân rõ là đau trong lòng hay đau trên thân, chỉ cảm thấy như có vô số cây kim từng chút từng chút đâm vào, từ trước ngực xuyên ra sau lưng, đục mở một lỗ lớn, gió lạnh theo đó ùa vào, lạnh buốt đến tận xương.
Gần ba mươi năm nhân sinh, bỗng thấy như đã sống uổng một đời. Chuyện về cha mẹ ruột, đến tận lúc sắp ch·ết mới hiểu rõ.
Hắn vốn sắp sửa coi bọn họ là kẻ thù, đem hết thảy trêu đùa của số mệnh đổ dồn lên người Từ An Thái hậu, suýt nữa hận đến muốn đoạn tuyệt. Đợi đến khi chân tướng hé lộ mới biết, hóa ra đó lại là mẹ ruột.
Một luồng hỏa khí từ đáy lòng bốc lên, theo gót chân mà dâng trào, thẳng tới đỉnh đầu. Rõ ràng, hắn vốn có thể không chịu những khổ sở này. Hắn cũng có thể giống hoàng huynh: chăm chỉ đọc sách, sau đó làm hoàng đế, cưới một nữ tử môn đăng hộ đối, bình bình an an sống hết một đời.
Nhưng giờ, những kẻ từng hại hắn thê thảm, kẻ thì đã ch·ết, kẻ lại sống không bằng ch·ết. Hắn còn có thể trách ai?
Vận mệnh đem hắn ra trêu đùa, nhưng lại tàn nhẫn chừa cho hắn một khe hở. Mẫu phi chán ghét hắn, nhưng cũng vì thù hận mà giữ mạng hắn. Mẫu hậu chán ghét hắn, cũng vì thù hận và lời thề mà nuôi lớn hắn.
Hắn là kẻ được thù hận nuôi lớn.
Tống Thanh Thư nhớ lại khoảnh khắc trước lúc Từ An Thái hậu lâm chung, bà nắm chặt tay hắn, không chịu buông, bắt hắn phải thề, tuyệt đối không được tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hoàng huynh. Từng cọng rơm nhỏ chất chồng lên lưng lạc đà, cuối cùng cũng ép hắn cúi đầu.
Hắn không nhịn được cười thê lương. Nếu trước khi chết bà biết hắn là nhi tử ruột thịt của mình, không biết sẽ là tư vị gì?
Bao năm qua, điều bà tâm tâm niệm niệm, cuối cùng lại chỉ là làm áo cưới cho người khác. Đến cả con ruột cũng nuôi sai, còn suýt nữa chính tay mình giết nó. Nếu để bà biết được, có phải sẽ tức đến hộc máu mà chết?
Tống Thanh Thư cười, trong mắt ánh nước chợt lóe, lại thấy may mắn, may mắn là chẳng ai biết chân tướng. Loại sự tình buồn cười đến như vậy, cứ để nó lặng lẽ chôn vùi là tốt nhất.
Trong đầu hắn trăm mối rối ren, nhưng ánh mắt vẫn không rời Tư Nam. Hắn dịu giọng, mềm mại đến mức có thể mê hoặc lòng người: “Nặc Nặc, uống đi, uống rồi nàng sẽ không còn phải phiền não nữa.”
Ánh mắt Tư Nam dán chặt lên chén trà kia. Mùa hè, không thấy hơi nóng bốc lên, hẳn chỉ là một chén nước ấm. Vừa rồi Ninh Hải mang vào… là thứ gì?
Vong ân thủy.
Cái thứ quỷ quái gì chứ?
Nàng cắn chặt hàm răng, giọng khàn lại: “Đây là cái gì?”
Trong cổ họng Tống Thanh Thư dâng lên vị tanh ngọt, hắn ấn chặt lồng ngực, ngẩng mắt nhìn Gia Ninh Đế. Trong đầu hắn loé lên một ý nghĩ, hoàng huynh, có lẽ mới là thân ca ca ruột thịt của Nặc Nặc.
Nhưng hắn không định nói ra. Cứ coi như chút tư tâm trả thù của mình đi.
Gia Ninh Đế ôn hòa mở miệng: “Vong ân thủy, cũng gọi là canh Mạnh Bà. Uống vào rồi, có thể quên hết chuyện cũ.”
Không hiểu vì sao, từ lần đầu nhìn thấy nữ tử này, y đã không thích nổi. Nếu không phải Tống Thanh Thư đòi tự mình nghị thân, y ngàn vạn lần cũng sẽ không gật đầu. Nhưng y cũng mơ hồ cảm thấy, nữ tử này không giống đám phi tần mỹ nhân trong cung, nàng khác bọn họ.
Tư Nam nghe mà sững sờ. Tư gia bao đời dùng dược, vậy mà chưa từng nghe qua loại đồ vật này. Dù là y học tương lai tiến bộ thế nào đi nữa, cũng không ai dám cuồng ngôn đến mức bảo có thuốc “uống vào là quên sạch quá khứ”.
“Canh Mạnh Bà?” Nàng không nhịn được bật cười lạnh, trong mắt tràn đầy khinh miệt, giọng lạnh như băng: “Thật nực cười. Nếu thế gian thực sự có Mạnh Bà, thực sự có Cửu U địa phủ, chỉ sợ đã sớm bị người chen chúc đến chật ních rồi.”
Khi nói, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Tống Thanh Thư, ý tứ khỏi cần nói cũng rõ, hắn giết nhiều người đến vậy, nếu có địa phủ, chỉ sợ đã sớm chật kín những oan hồn dưới kiếm hắn.
Tống Thanh Thư rốt cuộc bình ổn lại hơi thở, giọng nói vẫn hơi hụt hơi: “Đây là bí dược do cao tăng nước Đan Tích nghiên cứu, rất khác với dược nhà nàng. Trên đời khó cầu, quốc chủ Đan Tích kính cẩn dâng cho Đại Dung. Y từng nói với ta, người uống vong ân thủy sẽ quên sạch chuyện cũ, giống như được sinh ra một lần nữa.”
Hắn không còn nhiều sức, lời nói cực kỳ ngắn gọn, song ý tứ lại rõ ràng.
Sắc mặt Tư Nam từ khinh thường chuyển thành bình tĩnh cưỡng chế, rồi lại dần dần biến thành phẫn nộ. Ai biết đó là thật hay giả, hiệu lực kéo dài bao lâu, hậu quả là gì? Ai lại cam tâm uống loại thứ quỷ quái này?
Nàng nghiến răng, trong mắt là hàn quang đan xen hận ý: “Nếu ta không uống thì sao?”
Đến lúc này Tống Thanh Thư mới hoàn toàn trở lại bình thường, trên môi còn mang theo ý cười, như gió xuân phất qua, vốn đã tuấn dật, nay càng thêm xuất trần.
“Nặc Nặc, nàng là người hiểu ta nhất.”
Trên mặt hắn thoáng qua một tia nhàn nhạt như đã tính sẵn trong lòng, nhưng tay lại siết chặt tay vịn đến trắng bệch: “Tiểu Dương hôm qua vừa được đưa đến Vương phủ. Chỉ cần nàng uống, ta liền cho hai mẹ con các ngươi đoàn tụ.”
Gia Ninh Đế nghe vậy cũng chấn động, nữ nhân này còn có nữ nhi tư sinh? Tống Thanh Thư rốt cuộc bị rót cho thứ mê hồn dược gì vậy?
Vừa nghe đến nhũ danh nữ nhi, tim Tư Nam như bị dao cắt, mắt lập tức đỏ hoe, giọng run lên vì phẫn hận: “Canh Mạnh Bà gọi là canh Mạnh Bà, chẳng phải vì uống rồi sẽ như tân sinh sao? Nếu ta như thế, khác gì đồ ngốc? Còn có ý nghĩa gì nữa?”
Tống Thanh Thư không do dự, quay đầu nhìn chén vong ân thủy đặt trên bàn. Trong mắt hắn là giãy giụa, rồi lại dần dần trở về tĩnh lặng.
“Nặc Nặc, nhiều năm như vậy, nàng vẫn nhìn không thấu ta sao? Ta nếu không chiếm được, vậy chỉ có thể phá hủy. Nhưng ta lại luyến tiếc. Vậy thì lui một bước, chỉ cần người còn sống bên cạnh ta là đủ. Nàng không cần lo ta sẽ hủy nàng, hoàng huynh ở đây, sẽ làm chứng cho nàng.”
Trong đáy mắt Tư Nam như phủ một tầng máu, cổ họng đau rát, lời nói bật ra khó khăn: “Tống Thanh Thư, ngươi đúng là đồ thần kinh… kẻ điên…”
Nàng hiểu, hắn không chỉ vì nàng, mà còn vì đứa nhỏ trong bụng nàng. Hắn vô sỉ đến cực điểm, đem quyền lực dùng đến sát ranh giới, nàng hoàn toàn không còn đường thoát.
Gia Ninh Đế nghe nàng mắng, liền nhíu mày: “Đoan Vương phi, chớ thất lễ.”
Hôm nay Tống Thanh Thư dám diễn một màn thế này trước mặt y, kỳ thực là vì che chở nữ tử này. Đến giờ mọi chuyện đã rơi xuống, Tống Thanh Thư cũng đã chấp nhận trả giá, y không tiện quá khắt khe.
Tư Nam lấy từ trong tay áo ra nửa miếng hổ phù, quỳ rạp xuống trước mặt Gia Ninh Đế: “Hoàng thượng, đây là hổ phù. Thần thiếp chỉ cầu một chuyện… xin đừng bắt ta uống thứ đó.”
Tống Thanh Thư nhìn nàng quật cường chống cự, chỉ thấy trong lòng chua chát. Cứ để hắn giữ lại chút bí mật đi. Nặc Nặc và hoàng huynh… vốn không nên tương nhận.
Hắn quả thật là kẻ điên, kẻ điên ích kỷ. Những gì hắn muốn, dù chỉ là chốc lát ngắn ngủi, hắn cũng nhất định phải đoạt được. Nếu không, cả cuộc đời này hắn cũng không biết mình sống vì cái gì.
Gia Ninh Đế không muốn truy vấn yêu hận dây dưa giữa hai người, nhưng đứng trên lập trường riêng, y tự nhiên thiên vị Tống Thanh Thư.
“Đoan Vương phi, vẫn nên uống đi. Đối với ngươi mà nói, chỉ có lợi không có hại.”
Tư Nam như bị rút cạn sức lực, ngồi bệt trên mặt đất, mặt mày đầy tuyệt vọng, chỉ biết gắt gao nhìn chằm chằm vào chén nước kia.
Tống Thanh Thư đứng bên cạnh nhẹ nhàng nhắc nhở, giọng nói lạnh lẽo buốt người: “Nặc Nặc, uống đi thôi. Nếu hôm nay nàng không uống, ta sẽ đem những người có liên quan đến nàng… tất cả moi ra, từng người từng người tế dưới mộ hài nhi của ta.”
Năm đó, đứa nhỏ trong bụng nàng còn chưa thành hình, chỉ là một nắm thịt, vậy mà hắn vẫn lập một ngôi mộ, chôn chút di vật để cúng tế.
Tư Nam dốc sức kìm nước mắt đang trào lên bờ mi, cố gắng không để nó rơi xuống, vì nếu rơi xuống, tức là trong lòng nàng đã yếu mềm. “Tống Thanh Thư, vì sao ngươi phải đối xử với ta như vậy?”
Tống Thanh Thư đi tới, đưa tay ra trước mặt nàng: “Nặc Nặc, đứng lên.”
Thấy nàng bất động, hắn liền nắm lấy tay nàng kéo lên. Một lần không được. Hai lần vẫn không được. Đến lần thứ ba mới kéo nàng đứng dậy được.
Hắn nhìn nàng, giọng trầm như than lửa sắp tắt: “Ta đang bảo hộ nàng, nàng có tin không?”
Trong mắt hoàng huynh, có lẽ Nặc Nặc còn có thể sống, nhưng đứa nhỏ trong bụng nàng thì chưa chắc. Hơn nữa chính bản thân Nặc Nặc cũng không muốn giữ nó. Còn cái bí mật kia… hắn tuy vì tư tâm không muốn nói, nhưng vốn dĩ cũng không thể nói.
Tựa như năm đó, Bích Vân cuối cùng vẫn lấy cây trâm ra, hắn cũng lo sợ như vậy. Nếu chuyện này nói ra, hoàng huynh tuyệt đối sẽ không giữ lại mạng cho họ. Sẽ lập tức diệt khẩu, cho dù Nặc Nặc là huyết mạch của hoàng huynh.
Tư Nam hất mạnh tay hắn ra, sắc mặt thất thần, giọng run run: “Ngươi không thể như vậy với ta… quá tàn nhẫn… Tống Thanh Thư, ngươi quá tàn nhẫn…”
Tống Thanh Thư mệt mỏi đến mức đứng không vững, dứt khoát ngồi xuống cạnh nàng: “Đúng, ta tàn nhẫn. Nhưng Nặc Nặc… nàng đối với ta cũng đâu có khác?”
Hắn chậm rãi ôm lấy nàng, từng chút từng chút siết chặt: “Đừng sợ. Ta sẽ vẫn luôn ở bên nàng.”
Gia Ninh Đế nhìn hai người ôm nhau, tuy có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn lặng lẽ chờ, trong lòng cảm khái, mình và Tống Thanh Thư đi đến hôm nay, cuối cùng là ai thay đổi?
Tống Thanh Thư nâng chén nước lên, tay run lên vài lượt, cuối cùng vẫn đặt lên bàn nhỏ.
Tư Nam như thấy được một tia do dự giữa mịt mù, nàng níu lấy vạt áo hắn, nức nở: “Ta sẽ sinh đứa nhỏ. Nhưng ta không thể uống thứ này… ta không thể quên người nhà của ta… ta không muốn trở thành một nữ nhân không có tư tưởng của chính mình…”
Nụ cười trên mặt Tống Thanh Thư dần tắt. Hắn thở hắt không đều.
“Là vì không muốn quên Lộ Huấn đúng không? Nặc Nặc… ta không tin nàng đâu. Lần trước, đứa nhỏ mất đi thế nào ta không truy cứu, không có nghĩa là ta không biết.”
Hắn thương nàng, thương đến tận xương tủy. Nhưng giờ phút này, lòng hắn như bị ngâm trong dấm chua, vừa đắng vừa đau.
Tay Tư Nam run rẩy tiếp lấy chén nước, đưa lên môi, lại suýt nữa làm đổ.
Tống Thanh Thư đưa tay đỡ, giọng nói trầm mà nặng như đá: “Nặc Nặc, chỉ có một chén này thôi. Nếu rơi vãi, ta sẽ không bỏ qua những người đó đâu.”
Ánh mắt Tư Nam đầy oán hận, như thủy triều trào dâng. Nàng ngẩng đầu nhìn Gia Ninh Đế: “Ta đâu thể tin ngươi? Ta uống rồi, ngươi chẳng phải vẫn có thể giết họ như thường sao?”
Gia Ninh Đế đáp lời rất nhanh, như thể đã chuẩn bị từ trước: “Ngươi yên tâm. Ta sẽ nhìn hắn.”
Thật lòng mà nói, y căn bản không cần xem. Tống Thanh Thư… e rằng chẳng sống được bao lâu nữa.
…
Rời cung, Tống Thanh Thư tự mình đi cạnh Tư Nam, hai người khoác tay nhau như đôi phu thê hòa thuận, bóng hình gắn liền như một.
Tư Nam vẫn nhớ rõ toàn bộ đời mình, cảm thấy thứ nước kia chẳng có tác dụng gì, trong lòng khẽ nhẹ nhõm, có khi chính Tống Thanh Thư đang gạt nàng, vốn không có vong ân thủy gì cả.
Tống Thanh Thư cũng quan sát nàng kỹ lưỡng, không thấy khác thường.
Hắn không lừa nàng, tiểu Dương quả thật đã được đưa về. Một bé gái ngoan ngoãn đáng yêu, đôi mắt khóe miệng giống Tư Nam, cái mũi giống Lộ Huấn. Mới một tuổi rưỡi, mặc váy hoa nhỏ, mềm mại trắng trẻo, nhìn liền muốn ôm vào lòng.
Tư Nam ôm nữ nhi mà khóc nấc, thấy con được chăm sóc tốt, lòng nàng đau như dao cắt. Nghĩ tới Lộ Huấn, nước mắt nàng càng rơi như mưa.
Tống Thanh Thư thấy vậy liền vội ôm lấy tiểu Dương nhét cho vú nuôi, rồi bế Tư Nam lên giường nghỉ: “Nặc Nặc, đừng khóc. Ảnh hưởng không tốt cho hài tử trong bụng.”
Tư Nam khóc như đứt từng đoạn ruột, nép ở mép giường: “Hài tử nào?”
Tống Thanh Thư không nghe rõ, lại không để ý.
…
Sáng sớm, khi Tư Nam tỉnh dậy, nàng thấy Tống Thanh Thư đang nhìn chăm chăm vào mình. Nàng mê man: “Đây… là đâu?”
Nói xong mới tỉnh táo lại.
Tống Thanh Thư cũng ngẩn ra, rồi ôm nàng thật chặt, như sợ nàng sẽ làm chuyện dại dột. Giọng hắn run lên, lặp đi lặp lại: “Nặc Nặc, đừng sợ. Ta đây. Ta yêu nàng. Ta sẽ bồi nàng…”
Hóa ra, những lời này… cũng không khó nói như hắn từng nghĩ.
Hắn nhốt nàng trong tẩm điện, không để nàng đi đâu. Lúc ấy hai người mới hiểu, vong ân thủy không phát tác ngay lập tức, mà từng chút từng chút xóa đi ký ức.
Nàng bắt đầu không ăn không uống, cố dốc sức nhớ hình dáng Lộ Huấn. Ban đầu còn nhớ được ánh mắt ôn nhu của chàng, nhưng dần dần… từng đường nét biến mất. Cả người nàng như ngây dại.
Dấu vết của Lộ Huấn mờ dần, tan như ánh chiều tà sau khung cửa sổ, từ đậm đến nhạt, rồi biến mất không dấu vết.
Đến ngày thứ ba, Tống Thanh Thư bỗng bật dậy giữa cơn ác mộng. Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên, bóng cây che chiếu lên rèm gấm kim tuyến, cảnh vật êm đềm.
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa mơ thấy Nặc Nặc cầm kiếm nhìn hắn cười lạnh, một nhát đâm thẳng vào tim…
Đang cố lấy lại hơi thở, bên tai hắn chợt vang lên một giọng nói nhỏ nhẹ:
“Ngươi là ai?”
Tống Thanh Thư sững người.
Hắn quay đầu lại —
Và nhìn thấy Tư Nam, tóc đen rối loạn, ôm chăn ngồi nghiêng đầu, đôi mắt trong veo sáng lấp lánh, trong đó chỉ toàn sự ngây thơ, linh động…
Và chưa từng có, chính là sự tín nhiệm cùng ỷ lại.
Hắn từng nghe nói…
Một con chim non vừa phá xác, sẽ coi người đầu tiên nó nhìn thấy là mẫu thân của nó.
…
Mà trong thành Ngọc Kinh, bá tánh dần dần cũng cảm thấy có gì đó là lạ: phủ Đoan Vương nay đã vắng người, đến tột cùng trống không từ khi nào, chẳng ai nói rõ được.
Đúng lúc này đang là ngày xuân khoác áo mỏng tươi đẹp, cỏ non đầy bãi, oanh bay ríu rít, phồn hoa như gấm, cỏ dại ven đường cũng xanh biếc hơn hẳn năm nào.
Ngọc Kinh thành so với năm ngoái càng thêm phồn thịnh. Gia Ninh Đế quả thật là một vị minh quân nhân từ cai trị thiên hạ; sau khi trải qua một đoạn thời gian dưới tay Tống Thanh Thư tàn nhẫn trấn áp, những kẻ chỉ thích ngoi đầu, nay chẳng tên nào dám hó hé nữa, đều trở nên ngoan ngoãn.
Tuyên Uy tướng quân thì trực tiếp trấn thủ phương Bắc, còn hứa sẽ không quay về Ngọc Kinh, lại dâng biểu về triều xin cứu viện, nói gặp phải thiên tai, cầu hoàng đế hỗ trợ.
Hôm ấy, Gia Ninh Đế hiếm hoi được rảnh rỗi ra khỏi cung ngắm cảnh. Thì giờ nhàn hạ không nhiều, y lại càng thêm trân trọng, dù sao phong cảnh trong cung có đẹp đến đâu cũng vẫn thiếu đi mấy phần chân thực.
Đang đi trên đầu phố, y liền nghe một đám phụ nhân ngồi trên lan can Ngọc Đái Hà vừa nhặt rau vừa bô bô chuyện đời. Liễu ven sông nơi đây đã lớn thân, tán lá sum suê, quả là nơi rất thích hợp ngồi tán gẫu.
“Ai, nghe chưa, Bách Hoa công chúa dạo này ra đường hạ thấp uy danh của Ngũ Ngộ dữ lắm”
“Phải phải, còn nói người ta dơ bẩn không chịu nổi, tanh tưởi khó ngửi, nói nam nhân trong Ngọc Kinh có tuyệt giống cũng sẽ chẳng thèm liếc hắn một cái.”
“Ta thấy công chúa nói cũng đúng thôi, chuyện năm đó rõ là Ngũ Ngộ làm bậy trước.”
“Nghe bảo Bách Hoa công chúa giờ nuôi hẳn hai tiểu mỹ nhân ở nam phong quán, ngày ngày tiêu dao phong nguyệt…”
Gia Ninh Đế nghe tới đó, khóe mi giật giật. Vị cô cô này của y từ trước đã không hề đàng hoàng, bây giờ lại càng chẳng chịu đứng đắn. Cũng may là ngày nay Đại Dung đã có thể dung nạp những chuyện thế này, khác với thuở xưa hoàng gia phải dè dặt từng lời từng chữ, giờ chỉ cần đại khái đúng mực là được.
Y cúi đầu nhìn dòng Ngọc Đái Hà phía dưới uốn lượn như giao long, nước vỡ tung bọt trắng, nhất thời trong lòng có chút ngẩn ngơ.
“Ninh Hải, trẫm muốn đi xem A Thư.”
Hiện giờ y mới là người cô độc thực sự. Ngay cả Hoàng hậu cũng mang sẵn hiềm khích với mình; quay đầu nhìn quanh, dường như chẳng còn ai để tín nhiệm, cũng không ai dám ở trước mặt y mà thoải mái nói đùa không câu nệ.
Bên ngoài Ngọc Kinh, giáp ranh Vân Châu, có một tòa trạch viện chiếm cứ hẳn một vùng đất rộng. Trong viện còn có một hồ nước không lớn không nhỏ, giờ đang độ xuân về, cảnh trong vườn càng thêm diễm lệ.
Bên hồ dựng một đình nhỏ, mái cong bốn góc, dáng dấp tinh xảo. Đình chìm trong nắng sớm ửng hồng, ánh sáng ấm áp theo bóng cây cao lớn mà rải xuống từng lớp, tựa như phủ lên vạn vật một tầng kim phấn mỏng.
Ngọc lan bên đình nở rộ đúng lúc, theo gió xuân lay động không ngừng, mềm mại uyển chuyển.
Người đứng trong đình vận bạch y, quay lưng nhìn ra hồ, bóng dáng phản chiếu dưới nắng. Mấy sợi tóc đen rối nhẹ, theo gió xuân bay lượn, ánh dương xuyên qua, khiến cả người hắn như được phủ ánh sáng, tuấn nhã thanh khiết tựa tiên.
Nữ tử đứng đối diện cười lấy lòng, tươi như hoa, trong tay ôm mấy đóa ngọc lan. Gương mặt phấn như phù dung, dưới ánh nắng sớm rạng rỡ như minh châu phủ sương. Nàng đưa tay chỉ lên đầu hắn: “Ngươi đó, ngươi… tóc không chải cho đàng hoàng gì hết.”
Gân xanh trên trán Tống Thanh Thư giật giật, rốt cuộc chịu thua, đưa tay kéo nàng lại gần bên mình, kiên nhẫn ôn hòa:
“A Nam, hôm nay tạm không dạy nàng nhận chữ nữa, chúng ta đổi sang đọc thơ đi.”
Hắn vừa nâng cuốn sách lên, còn chưa kịp mở, đã nghe một giọng trẻ con nãi thanh nãi khí từ xa vọng tới: “Nương, đệ đệ khóc rồi…”
Nữ tử vội vàng ném luôn sách trong tay, đứng bật dậy chạy đi, quay đầu gọi với lại: “Tiểu Dương gọi kìa, tiểu bánh bao đang khóc, ta phải đi cho nó ăn cái đã, thơ với chả thẩn để mai rồi đọc!”
Tống Thanh Thư bất đắc dĩ nhìn bóng nàng lanh lợi chạy trốn, thở dài một hơi thật dài, rồi lại bật cười.
Mấy ngày nay, hắn quả thật là rất vui.
Phúc Tử vừa bước vào sân đã trông thấy nụ cười trong mắt Vương gia kéo dài đến tận đáy, dưới nắng xuân ấm áp, chói lọi đến lóa mắt.
Hắn ta từ tốn đi đến, khom người cung kính: “Gia, có khách đến.”
Khi Gia Ninh Đế bước qua cổng, cũng không nhịn được gật đầu, nói với Ninh Hải: “A Thư cuối cùng cũng sống được vài hôm thảnh thơi. Tòa nhà này không tệ, trước hẹp sau thoáng, thanh tĩnh yên bình, phong thủy cũng tốt.”
Y dọc hành lang đi vào đến sân thứ hai. Từ gian nhà phía bắc năm gian mái hiên bước ra là một nữ tử áo xanh quen mắt. Dung mạo nàng càng thêm xinh đẹp, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười, vui vẻ hỏi: “Ngươi là bằng hữu của A Huấn sao?”
Gia Ninh Đế ngẩn người: “A Huấn?”
Tư Nam gật đầu như lẽ đương nhiên: “Đúng vậy, ta không quen biết ngươi, vậy ắt là bằng hữu của Lộ Huấn rồi.”
Gia Ninh Đế thoáng nghi hoặc, y nào biết Lộ Huấn là ai.
Đúng lúc này, Tống Thanh Thư từ cửa thuỳ hoa phía sau bước ra.
Nhìn qua, hắn đã đoán được mấy phần, vội bước tới đón: “Ca, ngươi đến rồi.”
Trên mặt Gia Ninh Đế lập tức nở nụ cười: “Ừ, nghe nói hài tử đều sinh rồi, sao ngay một phong thư cũng không gửi cho ta?”
Sắc mặt Tống Thanh Thư tái nhợt, hắn che miệng khẽ ho, “Biết ngài bận, ta không dám kinh động. Là con trai.”
Gia Ninh Đế cười, cởi ngọc giác bên hông xuống: “Đáng ra nên ban lễ lớn, nhưng trẫm thấy thứ này lại hợp hơn.”
Tống Thanh Thư cũng không tỏ vẻ quá vui mừng, chỉ chắp tay nói lời cảm tạ: “Đa tạ hoàng… đa tạ ca.”
Gia Ninh Đế đưa tay đỡ hắn đứng thẳng, nụ cười trong mắt lại có chút chua xót.
Bữa cơm hôm ấy ăn đến gà bay chó sủa. Tiểu Dương mới hơn hai tuổi, líu lo tập nói, lại rất lanh lợi. Còn tiểu bánh bao thì khác biệt hoàn toàn, vô cùng thích khóc, chẳng mấy chốc lại oe oe, cuối cùng vẫn là Phúc Tử phải đưa nó cho nhũ mẫu, bữa cơm trên bàn mới vẹn tròn được một chút.
Tới lúc cáo từ, Gia Ninh Đế như có ngàn lời muốn nói, cuối cùng lại không thốt nên câu, chỉ nhẹ nhàng dặn một tiếng: “Trân trọng.”
Tống Thanh Thư lúc này trái lại cười, “Ca, ngươi cũng vậy.”
Hắn quay đầu nhìn Tư Nam đang chơi đùa cùng hai đứa nhỏ, khóe môi vẫn giữ một nụ cười không tan.
Tư Nam vẫy tay gọi hắn: “Lộ Huấn, mau tới đây, tiểu Dương nói muốn ngươi đọc thơ cho nó nghe…”
Tống Thanh Thư cười, đưa tay khẽ chạm vào chóp mũi nàng, cưng chiều đầy mặt: “Vậy sao nàng không đọc?”
Tư Nam nhìn hắn với vẻ rất đương nhiên, khí thế mười phần: “Ta đương nhiên không cần đọc, ta còn phải đi câu cá nữa.”
Tống Thanh Thư bất đắc dĩ, chỉ biết cười lắc đầu. Nhưng sâu trong đáy mắt, lúc nào cũng như phủ một tầng sương mỏng, giống như ánh dương rực rỡ ngoài kia, dù hoa quang vạn đạo, nơi không ai trông thấy vẫn luôn có bóng tối khẽ lay.
Hắn đưa tay đặt lên trán, ngẩng đầu nhìn vầng thái dương treo cao phía chân trời, trong lòng bỗng nhiên nghẹn lại khó thở.
Sự đời quả là buồn cười. Đến khi hắn vô thức buột miệng nói mình tên Lộ Huấn, mới hiểu được: đây mới là báo ứng thật sự của hắn, báo ứng đến độ rút ruột móc tim.
Bất kể hắn muốn bù đắp bao nhiêu, muốn vãn hồi bao nhiêu, thì đã sai chính là đã sai, những thương tổn từng gây ra trước sau vẫn tồn tại. Ông trời không thiên vị, cũng chẳng vì ai đáng thương mà nương tay.
Hắn giả dạng Lộ Huấn, cùng Tư Nam sống thành vợ chồng. Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng thật sự có được nàng.
“Nặc Nặc” chưa từng thuộc về Tống Thanh Thư.
Mà Tư Nam… cũng chưa từng thuộc về hắn.
Lại thêm một năm trời xuân sắp tận. Khắp Đại Dung đều truyền tin: năm đó Đan Tích quốc huy động toàn quốc, phái hạm đội vượt biển, rốt cuộc đã trở về. Trên thuyền có một người chân thọt, trong tay nắm giữ thư tịch hàng hải, chấn động khắp đại lục.
Thứ mang về, từ vật ngon lạ mắt, đến kỳ trân dị bảo, từ món xa xỉ tinh xảo đến hạt giống bình thường mà nhà nhà đều có thể trồng, không thứ gì là không có. Thương lộ lại một lần phồn vinh.
Đêm ấy, Tống Thanh Thư cố nhịn vị tanh ngọt trong cổ họng, đợi Tư Nam ngủ say mới lặng lẽ vào mật thất, nôn ra một ngụm máu đen lớn, trong đầu lại vang lên lời quốc chủ Đan Tích năm xưa:
“Vong ân thủy này tuy hữu hiệu, nhưng hiệu lực không lâu dài. Thời gian cụ thể thế nào thì không nhất định, có khi hai ba năm là hết tác dụng.”
Tống Thanh Thư thở dài một tiếng, chua xót vô cùng: “Thời gian… hình như không còn nhiều.”
Trong lòng hắn run lên, chỉ cảm thấy thời gian như nước lũ dâng tràn, còn chưa kịp để hắn phân biệt rõ mùi vị, đã muốn đổ ào ra biển lớn.
Hắn chôn mặt vào hõm vai Tư Nam, một giọt nóng ấm rơi xuống đầu vai nàng.
“A Nam, cả đời này, gặp được nàng vừa là khổ sở, vừa là đau lòng. Khổ sở là nghĩ, nếu không gặp nàng, ta có lẽ cứ ngu dại vô tri mà sống hết một đời; mà đau lòng là, chỉ cần nghĩ tới chuyện được gặp nàng, lại phải chấp nhận kết cục không thể đầu bạc răng long cùng nhau…”
Có điều, như vậy cũng tốt. Từ nay về sau, giữa hai người bọn họ chỉ còn tử biệt, sẽ không còn sinh ly. Hắn chán ghét nhất, chính là phải nhìn bóng lưng người khác rời đi.
Tư Nam hình như hơi khó chịu, khẽ nhúc nhích, miệng lẩm bẩm: “Lộ Huấn… Lộ Huấn…”
Bờ vai Tống Thanh Thư khẽ run, cả người chấn động. Rất lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng khẽ hôn lên khóe môi nàng, động tác vô lực, giọng nói như gió thoảng: “A Nam… nếu thật sự có kiếp sau, chúng ta… còn sẽ rơi vào kết cục như vậy nữa không?”
Hắn nhắm mắt lại, khóe mắt thoáng ánh nước. Nếu có kiếp sau, hắn sẽ đi tìm nàng trước, cùng nàng làm thanh mai trúc mã, cùng nàng hoàn thành mọi nguyện vọng, tuyệt không làm chuyện nào trái lòng nàng, tôn trọng mọi lựa chọn của nàng, sẽ không bao giờ lại đi vào vết xe đổ của đời này nữa.
Nếu thật sự có kiếp sau… thì tốt biết bao.
(Hết)