Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 17

Nàng đánh cược rằng Tống Thanh Thư sẽ không ra tay.

Tống Thanh Thư sao lại nhìn không ra nàng đã là nỏ mạnh hết đà, lời nói rõ ràng đại nghịch bất đạo, đổi thành người khác, dù cho là Phúc Tử, hắn cũng đã sớm lôi ra ngoài xử chém.

Thế nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn Nặc Nặc run rẩy toàn thân, khóe mắt hoe đỏ, bộ dáng kiên cường mà nước mắt lại không ngăn được tràn ra ngoài, đáy mắt hắn lại dâng lên một cảm giác như nhìn thấy một mỹ cảnh tàn nhẫn xen mềm yếu, giống như giữa mùa hè oi nồng, giữa vũng nước bùn lại nở ra một cành hoa độc mỹ, linh khí tuyệt trần. Hắn nhất thời vẫn còn lưu luyến.

Huống chi bao lâu nay, trên phương diện nam nữ, hắn trước sau đều chiếm thế thượng phong mà khiến nàng khuất phục. Giây phút này, hắn vẫn chưa thật sự nổi giận.

Một lúc lâu sau, Tống Thanh Thư lại khẽ bật cười. Con ngươi híp lại, như đang nhớ đến điều gì, hắn đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên má nàng, cùng vệt máu nhạt nơi khóe môi.

“Nặc Nặc, khúc phong nguyệt mà ngươi từng hát lần trước, ta cũng đều nghe thấy, mắng đến thật sảng khoái lòng người, phải chăng cố ý hát cho ta nghe? Nặc Nặc, ngươi đúng là một bảo vật khiến người ta lưu luyến.”

Trong lòng Tư Nam lặng lẽ thở phào. Trước kia nàng thực sự không đoán nổi tên này rốt cuộc yêu thích điều gì, tính tình lúc nóng lúc lạnh, hỷ nộ vô thường. Nhưng hôm nay, nàng dường như đã nhìn ra một chút quy luật.

Quả nhiên, như người ta nói: “Vương bát nhìn đậu xanh (*), chỉ cần thấy vừa mắt.” Tống Thanh Thư đối với nàng, đúng là đặc biệt không giống với người khác.

(*) Ý gốc của câu tục ngữ này kiểu như: “Con rùa (hoặc đồ vô dụng như ‘vương bát’) nhìn hạt đậu xanh thì thấy hợp, ưa mắt.” Đây là một cách nói dân gian mang tính chế giễu: cái người chẳng ra gì lại thấy cái gì đó (vốn bình thường) vô cùng vừa mắt, hợp ý.

Kẻ này — quả thật đê tiện.

Tư Nam hừ lạnh một tiếng, khóe mắt liếc hắn một cái, lập tức quay đầu đi, giọng châm biếm: “Bảo bối ư? Chung quy bất quá chỉ là một món đồ chơi thôi, nào dám nhận nổi cơn thịnh nộ của Đoan Vương gia.”

Tống Thanh Thư nghe vậy lại chỉ thấy như nàng đang giận dỗi mềm yếu, hắn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng v**t v*, thập phần thỏa mãn: “Nặc Nặc, chớ làm ra dáng điệu nhỏ nhen của mấy nữ tử yếu ớt, ta không thích.”

Trong mắt hắn, Nặc Nặc là kiểu cứng cỏi đặc biệt: tuy có yếu mềm, nhưng trong xương lại mang gai, khác hẳn đám nữ nhân chỉ biết làm dáng để lấy lòng.

Tư Nam thầm mắng một câu, song vẫn cố nhịn xuống. Người này đúng là tiện trong cốt, nhưng lại quá xem trọng thể diện. Hôm nay nàng đã chiếm được ưu thế, tạm thời không nên chọc điên hắn nữa.

Tống Thanh Thư thấy nàng cũng không tỏ ý kháng cự, dường như đã tự nhận thức rõ thân phận hiện tại của mình, liền dần quên đi cơn tức vừa rồi. Chuyện xảy ra trong ba ngày kia, nàng vốn không biết gì; nếu hắn còn trách nàng, đúng là khó mà nói lý.

Chỉ là, trong đời hắn, từ khi nào từng coi trọng chữ “đúng sai” đâu? Nếu Phúc Tử đứng đây, nhất định sẽ kinh hãi đến rơi cằm.

Tư Nam bị hắn nắm tay, chậm rãi đi theo quay lại tiểu viện. Trong viện, mọi người nhìn thấy hai người bình ổn trở về liền đồng loạt thở phào.

Yến Yến tự giác tiến lên hành lễ: “Cô nương, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, ngài chắc hẳn đã đói rồi ạ?”

Tư Nam cả lưng đều đã ướt mồ hôi, bụng trống rỗng từ lâu. Chỉ là vừa rồi bị kéo lê giữa bùn đất, cả người đều bẩn, nàng khẽ vung tay áo: “Trước rửa mặt thay đồ đã.”

Phúc Tử nhìn sắc mặt hai người yên bình đi qua, trong lòng thở ra một hơi, hôm nay hắn ta còn tưởng Nặc Nặc cô nương khó mà nhìn thấy mặt trời lặn.

Tống Thanh Thư cũng vung tay áo, đi vào tắm rửa. Ba ngày qua hắn quả thật không dễ chịu gì, họ Lưu đích xác khó chơi vô cùng.

Tư Nam đang ngâm mình trong ao nước, thấy hắn bước tới liền định đứng dậy.

Tống Thanh Thư sao lại chịu thả nàng đi, lập tức ôm chặt rồi nhào thẳng xuống nước, khiến bọt tung khắp nơi, giọng mềm nhẹ nhưng mang theo ý cười: “Ta nửa tháng này có thể sẽ ở đây luôn, Nặc Nặc, vui không?”

Tư Nam liếc hắn một cái, không mang theo cảm xúc, gật đầu: “Vui.”

Tống Thanh Thư quấn lấy nàng dây dưa hồi lâu, cho đến khi trên người nàng đầy vết hôn mới chịu buông ra. Đối với kiểu miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo của nàng, hắn tỏ vẻ tán thưởng. Nghĩ tới chuyện đã qua mấy ngày nay, hắn không kìm được nhếch môi cười.

Quyền thế và địa vị hắn đang có, đủ để hắn tiêu xài cả đời. Hắn không cần người ta kính ngưỡng mình, chỉ cần sợ hắn là đủ.

Tư Nam nghe hắn cứ thấp giọng cười lạnh liên tục, chỉ cảm thấy khó hiểu, thầm mắng một tiếng đồ thần kinh rồi bước ra ngoài. Sáng nay bị lăn lộn tới giờ, nàng sớm đã đói đến ngực dán lưng.

Sau khi uống cháo xong, nàng hỏi Phúc Tử: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Phúc Tử tự nhiên không dám nói nhiều, chỉ đứng nghiêm, chuyên chú chờ Vương gia ra.

Tư Nam cười lạnh: “Không nói, ta hầu hạ sai thì sao? Vương gia bảo ở lại đây nửa tháng, nếu ta chọc hắn tức giận, chỉ sợ ngươi cũng không được dễ chịu.”

Phúc Tử toàn thân rùng mình, cân nhắc một lát rồi ngắn gọn kể sơ qua chuyện của Lưu đại nhân, nói giảm nói tránh được đến đâu hay đến đó: “Cô nương mấy ngày tới phải thật cẩn thận, tâm trạng Vương gia e rằng sẽ không tốt.”

Tư Nam ăn xong ngụm cuối, chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Biết rồi.”

Xem ra, ngay cả mệnh quan triều đình cũng không đấu lại Tống Thanh Thư. Lúc trước nàng đẩy hắn ngã một cú e cũng là may mắn nhất thời. Vẫn nên chuyên tâm chuẩn bị đường chạy trốn, làm sao để sau này hắn dù tra xét cũng không lần ra được tung tích nàng, đó mới là an toàn nhất.

Tống Thanh Thư rửa mặt súc miệng xong, tóc còn hơi ướt, gọi Tư Nam vào hầu hạ.

Tư Nam mang theo Cẩm Sắt bước vào, thấy hắn tùy tiện nằm nghiêng trên giường trúc cạnh cửa sổ, liền nói: “Cẩm Sắt, ngươi hầu hạ Vương gia đi, ta vừa ăn xong, còn muốn tiêu thực.”

Cẩm Sắt thấy Tống Thanh Thư không lên tiếng phản đối, lập tức hướng Tư Nam nhẹ nhàng trao một ánh mắt cảm kích.

Tư Nam cùng Yến Yến dắt Tiểu Bạch để tắm rửa; con chó nhỏ toàn thân dính đầy bùn đen, ngâm vào nước rồi vẻ ngoài sạch sẽ trắng trẻo hẳn ra.

Yến Yến hơi không vui, kiềm nén một lát rồi mới nói với Tư Nam: “Cô nương, vì sao lại muốn để Cẩm Sắt hầu hạ Vương gia vậy? Nàng ta vừa nhìn là biết thể loại dễ câu người, lỡ có chuyện…”

Tư Nam vừa dùng khăn lau cho Tiểu Bạch vừa cười đáp: “Nếu lỡ mà Cẩm Sắt câu được Vương gia thì sao? Yến Yến, nếu ngươi muốn, ngươi cũng có thể đi vào đó.”

Yến Yến sợ đến mức lắc đầu lia lịa, Vương gia tuy có ngoại hình tuấn tú, gia thế cường đại, nhưng tính tình thật sự đáng sợ, nàng ấy không dám quá phận.

Tư Nam hiểu ý, mỉm cười: đến một nha đầu cũng biết sợ, thì bản thân nàng há lại không sợ hay sao.

Tắm xong Tiểu Bạch thì đã gần chính ngọ, lão Tiền đang ra sức tưới nước cho mạ.

Tư Nam dẫn Yến Yến vào thư phòng. Thực ra phủ này có rất nhiều phòng: phòng sinh hoạt, phòng trưng bày tranh thư, còn có cả một nơi chỉ để treo binh khí với đủ thứ hình dạng màu sắc. Tư Nam ngày trước bận nghĩ đến chạy trốn nên chẳng mấy khi để ý cách bài trí trong trạch viện, chạy loạn một hồi cũng không biết trốn về đâu.

“Yến Yến, phía ngoài phủ này là con sông nào vậy?” Tư Nam vô tình cầm một quyển sách hỏi.

Yến Yến hầu nàng đã lâu, cũng quý mến và có thiện cảm với nàng nhiều, một tay vừa lau Tiểu Bạch vừa trả lời: “Cô nương, đó là Ngọc Đái Hà ạ.”

Tư Nam không dám hỏi sâu thêm; Yến Yến là người của Tống Thanh Thư, mấy ngày nay nếu nói chuyện quá nhiều, sợ Tống Thanh Thư để ý sẽ phát hiện ngay.

Nghĩ lại hai lần chạy trốn trước, Tư Nam cân nhắc nơi chốn có thể chạy đến; sau khi nhìn thấy sau phủ là núi rừng, nàng lập tức thôi ý định đó, nếu lên núi thì e rằng Tống Thanh Thư sẽ cho người đốt rừng, trốn không thoát sẽ chết trong biển lửa.

Ở thời hiện đại có luật lệ rõ ràng, “phóng hỏa thiêu rừng thì phải ngồi tù mọt gông”, nhưng tại Đại Dung này, thân phận của Tống Thanh Thư cao như thế, chuyện ấy tự nhiên sẽ không xảy ra với hắn.

Phía trước phủ là một hồ sen kéo dài mười dặm, lần đầu tiên nàng dừng chân chính là nơi ấy. Ngoài mười dặm hồ sen là dòng sông lớn cuộn trào, Yến Yến nói đó gọi là Ngọc Đái Hà.

Về Ngọc Kinh, Tư Nam vốn hiểu biết không nhiều, nhưng cái tên Ngọc Đái Hà thì nàng nhớ, bởi lúc vừa đến Ngọc Kinh không bao lâu, nàng liền bị Tống Thanh Thư mang thẳng vào phủ này, kể từ đó, nàng chỉ nghĩ cách chạy trốn.

Thực tại khiến người tỉnh ngộ. Giờ đây, Tư Nam rốt cuộc hiểu rõ câu “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Nàng trước kia mang theo tầm nhìn kiêu ngạo của người hiện đại, tự tin quá trớn giữa núi rừng xa lạ, khi đụng phải hoàng tộc quyền quý, kết cục chỉ có bị áp chế đến mức không thở nổi.

Tống Thanh Thư ngủ một giấc, tinh thần sảng khoái. Vừa mở mắt đã thấy Cẩm Sắt đang ngồi bên cắm hoa, nàng ta dựng những cành nguyệt quý đỏ rực vào chiếc bình sứ men trắng miệng loe; bên cạnh, Phúc Tử đứng đó nhìn không chớp mắt.

“Người đâu? Nặc Nặc đâu?”

Cẩm Sắt nghe tiếng liền quỳ xuống bên giường: “Cô nương đang cùng Yến Yến ở thư phòng.”

Tống Thanh Thư khựng lại. Trước đây hắn cũng từng thử khiến Nặc Nặc an tĩnh bằng sách vở hoặc đồ chơi các loại, những thứ xinh đẹp ấy vốn là trò giải trí tốt nhất. Nhưng ngày nào nàng cũng hoặc là nổi xung chửi bới, hoặc cắn răng cố tình chọc giận hắn.

Hắn nhớ lại cảnh nàng ngày ngày gầm lên: “Ngươi hạn chế tự do thân thể ta!”, “Tên chó má ngươi sẽ ở tù mọt gông!”, kèm theo vài câu lạ lẫm, ngữ điệu xiêu vẹo, nghe chẳng hiểu ra sao… khiến hắn nổi quạu mà từng giam nàng trong phòng một thời gian.

Thế mà giờ nàng lại chịu an phận đọc sách. Kết hợp với mấy chuyện vừa rồi… có lẽ cuối cùng nàng đã nghĩ thông.

Trong lòng Tống Thanh Thư bỗng sinh ra một loại đắc ý: loại người kiêu ngạo khó thuần, đã vào tay hắn rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu thần phục. Huống hồ, nàng chỉ là một nữ nhân hèn mọn.

Lúc này Tư Nam đang lật xem quyển 《Đại Dung Trăm Năm Sử》, nội dung phần lớn nàng đều đã đọc từ thuở học sinh. Nàng đang chuẩn bị mở quyển 《Đại Dung Khai Quốc Sử》 thì bỗng nghe thấy một nhịp bước chân quen thuộc truyền tới, tiếng bước ấy khiến tim nàng theo bản năng run lên một nhịp, nhịp đập như bất ổn.

Trong khoảnh khắc ấy, quyển sách suýt nữa rơi khỏi tay nàng.

Tư Nam vẫn luôn cho rằng mình rất cứng cỏi, cho dù Tống Thanh Thư tàn nhẫn vô độ, thủ đoạn độc ác, làm nàng khóc đến run rẩy toàn thân, nước mắt không ngừng rơi, thì trong lòng nàng vẫn giữ lại một chút kiêu hãnh, thậm chí khinh thường hắn.

Thế nhưng giây phút này, chỉ vì một tiếng bước chân, nàng tay run không ngừng, ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía cửa, trong lòng không khỏi hoảng loạn.

Bình Luận (0)
Comment