Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 18

Tư Nam từng nghe qua một câu chuyện nhỏ: có một người mù lòa, trên người lại còn mang thương tích nặng, thế nhưng hắn vẫn dũng cảm kiên trì sống tiếp. Thế nhưng đến khi đôi mắt được chữa khỏi, khi hắn nhìn thấy chính thân thể mình đã cụt chân gãy tay, thì lại sụp đổ...

Khi gương mặt Tống Thanh Thư xuất hiện nơi khung cửa, trái tim Tư Nam siết chặt, thiếu chút nữa bật ra một tiếng thét chói tai. Nhưng thứ sợ hãi ấy bị một ý chí đột nhiên trỗi dậy cưỡng ép nuốt xuống. Nàng ngược lại còn gượng cười, cười đến cứng ngắc mà vẫn phải cười.

“Đoan Vương gia đã tỉnh?” Trong lòng Tư Nam như sấm nện dồn dập, mà bản thân lại nghe thấy giọng mình vang lên, chẳng biết lấy nổi sự bình tĩnh từ đâu, “Vừa hay ta cũng đói bụng, chi bằng cùng đi dùng bữa?”

Tống Thanh Thư vẫn là lần đầu trông thấy nàng cười thản nhiên như thế. Một thân khoác y phục mềm mại, làn da nõn mịn, mày đẹp tóc đen, tay cầm quyển sách, lẳng lặng đứng trước giá sách, giống như một đóa hoa nở rộ giữa cảnh xuân.

Nhìn đôi môi nàng đỏ mọng diễm lệ, hiếm hoi cong lên một cách nhu hòa, trong lòng hắn bỗng sinh chút khát vọng. Không để ý ánh mắt ngượng ngập của người hầu, hắn cúi người, trực tiếp hôn xuống, cho đến khi nếm đủ hương vị ngọt thơm kia mới chịu buông ra.

Khoảnh khắc môi mình bị hắn chạm đến, Tư Nam yên lặng nhắm mắt lại. Trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, nhưng cuối cùng nàng vẫn đem chút xúc cảm hỗn loạn vô cớ kia đè nén xuống. Nàng tuyệt đối không thể để những dao động mơ hồ ấy đánh gãy lý trí của mình.

Hai người đối diện ngồi xuống. Hiện tại Tư Nam ăn uống không còn kiêng dè, khiến Tống Thanh Thư rất hài lòng.

Hắn khẽ gõ ngón tay lên bát canh măng chua nấu với gà thả vườn, phân phó Yến Yến cũng bưng cho hắn một chén: “Nặc Nặc, dường như ngươi ưa vị chua cay. Hay là... ngươi vốn là người đất Thục?”

Mi mắt Tư Nam hơi giật, nàng thản nhiên gắp tôm ngọt và thịt nướng bên cạnh, chậm rãi thưởng thức: “Ta cái gì cũng thích ăn.”

Trung nguyên đất rộng người đông, ở đời sau các loại mỹ thực hòa trộn muôn hình vạn trạng, nào có khẩu vị bất biến. Thân phận là căn cơ để nàng sinh tồn về sau, nên dĩ nhiên nàng sẽ không để lộ nửa chữ.

Tống Thanh Thư thực ra cũng chỉ tiện miệng hỏi một câu, hắn vốn chẳng mấy quan tâm Nặc Nặc xuất thân từ đâu. Sau khi đưa nàng vào phủ, ngay cả tên gọi cũng là do hắn tự tiện sắp đặt.

“Không tồi, phòng bếp mấy ngày gần đây làm việc khá ổn.” Thấy Tư Nam ăn uống có vẻ ngon miệng, tâm tình hắn thoáng tốt lên, liền phân phó Phúc Tử: “Đi lấy ít bạc thưởng xuống đi.”

Hắn chỉ khi tâm trạng khoan khoái mới trở nên rộng rãi dễ nói chuyện, mà những lúc như vậy, kỳ thực chẳng được bao nhiêu.
Sau khi dùng bữa xong, Tư Nam vẫn như trước trở về thư phòng, Tống Thanh Thư cũng ung dung cất bước theo sau.

Tư Nam bình thản cầm lên quyển 《Đại Dung Khai Quốc Sử》 tiếp tục giở xem. Kỳ thực nàng đã đọc qua rồi, nhớ rõ trong đó có đề cập đến Ngọc Đái Hà, nên lại lấy ra xem lần nữa.

Tống Thanh Thư trông thấy nàng đọc sách nghiêm túc, bất giác cười cười, trực tiếp kéo nàng đến, để nàng ngồi vào trong lòng ngực mình, rồi cúi xuống cắn nhẹ vành tai nàng: “Nặc Nặc bắt đầu vỡ lòng từ mấy tuổi?”

Tư Nam vừa lật sách vừa nghiêng người tránh, liếc hắn một cái, che giấu chán ghét trong mắt: “Một tuổi đã biết đọc chữ rồi.”

Nàng không nói dối. Khi thất khiếu đã phát triển đầy đủ, nhìn – nghe – tập trung đều không khó, nàng thực sự có thể tập đọc rất sớm.

Tống Thanh Thư lại tưởng nàng đang nói đùa, thấy nàng đáp nhẹ như mây bay gió thoảng, liền cho rằng nàng tâm tình dễ chịu, càng thêm buông lỏng thần sắc. Nay mối quan hệ giữa hai người tuy không gọi là hòa thuận, nhưng quả thực đã tạm yên ổn hơn trước, khiến hắn cũng sinh chút lưu luyến, không nỡ buông tay.

Tư Nam thất thần đọc sách một lát, ngồi trong lòng hắn liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, bèn kéo theo Yến Yến ra viện dạo quanh một vòng. Cẩm Sắt cũng đi theo, lập tức bị Yến Yến liếc mắt xem thường.

Yến Yến trông thấy sắc mặt Tư Nam ngập vẻ u uẩn, hầu hạ lâu ngày, nàng ấy tự nhiên hiểu rõ tâm tư chủ nhân: “Cô nương, sắp sang mùa hạ rồi. Đến khi mười dặm hồ sen nở rộ, ngài hãy cầu xin Vương gia đưa mình đi ngắm, Vương gia nhất định sẽ đáp ứng.”

Tư Nam than khẽ một tiếng, nhìn mái ngói trắng tường cao bốn phía: “Chờ đến ngày hoa sen nở... còn xa lắm.”

Yến Yến cắn môi, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy… đi xem lão Tiền trồng hoa nhé? Lão Tiền bảo hôm qua vừa mang về một loạt hoa giống mới.”

Tư Nam không tỏ rõ thái độ, nhưng Tiểu Bạch vừa nghe tới tên lão Tiền thì đôi tai đã dựng thẳng lên, đuôi vẫy liên hồi, rõ ràng vô cùng háo hức khiến nàng cũng không khỏi buồn cười.

Lão Tiền đang bận chuyển hoa non vào luống. Nơi này vốn trước kia không người ở, nửa năm qua vẫn chưa cải biến được bao nhiêu, chỉ có thể từng chút từng chút bồi đắp thêm.

Tư Nam nhìn dáng vẻ người này trồng hoa nghiêm cẩn, một nhành hoa nếu vô ý gãy rụng cũng bị tiếc thương hồi lâu. Tiểu Bạch nay đã lớn hơn một chút, liền nhảy vào phụ giúp lão Tiền đào hố, hưng phấn đến mức đuôi quẫy như muốn rơi ra.

“Lão Tiền, ta tới giúp ngươi.” Trong lòng Tư Nam vẫn thấp thỏm chẳng yên. Nàng biết trạng thái mình không ổn, song lại chẳng có chỗ bộc phát.

Lão Tiền đã quen với việc cô nương này chẳng nề hà dơ bẩn, tùy tiện xuống ruộng, trong khi Yến Yến và Cẩm Sắt vẫn đứng bên mép ruộng không dám bước vào. Dù thế, theo ông ta nghĩ, ruộng đất còn sạch sẽ hơn lòng người gấp bội.

Tư Nam cầm lấy cuốc nhỏ học theo bộ dáng của lão Tiền, trồng một gốc hoa non xuống, miệng lại tìm chuyện bắt chuyện: “Lão Tiền, ngươi trồng hoa đã bao nhiêu năm rồi?”

Lão Tiền đưa tay lau mặt, đáp: “Từ nhỏ đã theo phụ thân làm nghề trồng hoa, tính đến giờ chắc cũng hơn bốn mươi năm rồi. Sau này quản gia Vương phủ thấy tay nghề ta không tệ, bèn cho ta vào phủ trông hoa. Mãi đến nửa năm trước mới được điều đến trang viện này.”

Tư Nam biết Đoan Vương phủ khí thế đường hoàng, diện tích rộng lớn, lại cách hoàng cung không xa: “Vậy ngươi đến đây rồi, chẳng phải Vương phủ không ai trông nom hoa cỏ sao?”

Nghe vậy, hàng lông mày rậm đen của lão Tiền nhướng hẳn lên, đáy mắt ánh lên vài phần đắc ý, giọng nói cũng mang theo hứng khởi: “Cô nương không biết đó thôi, nhi tử nhà ta tay nghề cũng chẳng kém bao nhiêu. Ta được điều qua đây, Vương gia còn thưởng thêm cho ta khoản bạc tiêu riêng. Thê tử trong nhà còn khen ta có bản lĩnh lớn lắm kìa.”

Tư Nam nhìn hắn vui vẻ, cũng bất giác cảm thấy vui lây: “Vậy à? Còn được thưởng thêm tiền tiêu riêng cơ à? Quả thật không tệ.”

Lão Tiền vừa cẩn thận đặt mầm hoa vào hố, vừa gật đầu thật thà: “Phải đó. Chỉ là dặn ta chớ nói ra chuyện ở đây, ta chỉ cần yên ổn trồng hoa là được.”

Trong lòng Tư Nam khe khẽ cảm thán,Tống Thanh Thư cũng không phải chỉ biết ngạo nghễ làm càn. Ít nhất trong nửa năm nay, hắn đã một mực phong bế mọi tung tích về mình. Dù là hiện tại, số người thật sự biết rõ hắn… cũng chẳng có bao nhiêu.

Lão Tiền thấy nàng ngẩn ngơ, còn tưởng cô nương bị nắng hấp nóng, miễn cưỡng làm việc đến mất hồn. Chủ tử mà không vui thì không hay, ông ta bèn vội vàng bắt đầu truyền kinh nghiệm của mình, loại chuyện này bình thường hắn cũng chẳng dễ gì chỉ dạy người khác đâu.

“Cô nương,” ông chậm rãi nói, “trồng hoa nhất định phải có kiên nhẫn. Bởi vì không ai bảo đảm được rằng mỗi một gốc cây đều có thể sống sót. Cho nên, với từng gốc hoa đều phải đối đãi cẩn thận. Hoa cũng như người, chỉ khi rễ bám thật sâu, thì mưa gió gì cũng chẳng hãi.”

Tư Nam không ngờ từ miệng lão Tiền lại nghe ra được một đoạn thấu triệt như thế. Nàng ngẩn ra nhìn đối phương mấy lần, trông thấy đôi lông mày đen rậm kia giống như Shin-chan phiên bản cổ đại, hồi lâu lại bật cười khẽ.

Trời đã dần về chiều, lão Tiền cũng thu xếp xong công việc. Tư Nam ngây người trở về phòng, vẫn mãi thất thần như có điều suy nghĩ.
Tống Thanh Thư nhìn ánh mắt Yến Yến, như thể muốn dò xét điều gì, bỗng xoay người bước ra ngoài.

Yến Yến lập tức hoảng hốt đuổi theo, run run giải thích: “Vương gia, cô nương không có việc gì đâu ạ, chắc chỉ là trồng hoa hơi mệt. Nhưng tinh thần vẫn rất tốt… Nô tỳ cảm thấy… đừng quá ép cô nương, nàng mỗi ngày đều… rất u buồn……”

Ánh mắt Tống Thanh Thư lạnh lùng quét về phía nàng ấy, khiến Yến Yến sợ đến lập tức ngậm miệng, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.

Trên bàn cơm, sắc mặt Tư Nam có phần mệt mỏi. Tống Thanh Thư nhớ lại ban trưa nàng còn ăn ngon lành, giờ lại chỉ lơ đãng gảy mấy hạt cơm, kết hợp với lời Yến Yến vừa nói, liền đặt đũa xuống.

Hắn nghiêng đầu về phía Phúc Tử: “Phúc Tử, con thuyền nhỏ ở hồ sen còn đó chứ?”

Phúc Tử khi ấy đang mải nhìn bình cắm hoa trên bàn, một lọ men sứ trắng tinh khiết cắm mấy nhành hoa phấn hồng dịu nhẹ, sắc thái tao nhã khiến hắn ta cũng phải tán thưởng một phen.

Nghe chủ tử lên tiếng, hắn sững người rồi vội đáp: “Vương gia, con thuyền ấy vẫn còn ở đó.”

Tống Thanh Thư gật đầu: “Ngươi tối nay bảo người đi xem thử, coi ngày mai có thể dùng được không.”

Phúc Tử liên thanh ứng lệnh, vội vã lui ra ngoài thu xếp.

Tư Nam như thể không hề nghe thấy những lời ấy, chỉ cảm giác ánh mắt Tống Thanh Thư nóng đến khiến người ta khó chịu. Nàng miễn cưỡng ăn thêm hai đũa rồi đặt chiếc đũa xuống.

Đêm tối thâm trầm, sương mỏng lan tràn.

Mọi thanh âm đều lắng lại, ngay cả Tiểu Bạch, con chó mập ú kia, cũng đã co mình ngủ dưới giường, lót thân bằng chiếc khâm bị (*) của Tống Thanh Thư.

(*) chăn đệm sang trọng, chỉnh tề trên giường, thể hiện phong thái sinh hoạt trong phủ vương công quý tộc.

Hiện giờ, nó xem như danh chính ngôn thuận dọn vào phòng ngủ của hai người. Tất nhiên, tất cả đều nhờ Tư Nam một mực kiên trì mới được như vậy.

Trong chiếc giường Bạt Bộ rộng lớn, màn trướng thêu kim tuyến mềm mại rủ xuống đầy mép giường, Tống Thanh Thư ôm chặt Nặc Nặc vào lòng, trên dưới ra sức luật động. Nhưng dáng vẻ nàng lại rõ ràng thất thần, làm hắn cảm thấy không mấy vừa ý.

Rõ ràng, trước kia trong mắt Nặc Nặc chỉ có hắn, dù là thù hận, chán ghét hay không cam lòng, thì ít nhất, tất cả vẫn là vì hắn.

Hắn mơ hồ nhận ra sự thay đổi trong chính mình, nhưng chưa kịp nghĩ sâu, mùi hương ấm áp nơi ngực đã khiến hắn như say như mê, không thể tự thoát ra khỏi dục niệm.

Ánh mắt trầm xuống, sợ nàng chạy thoát, hắn dùng sức giữ chặt nàng. Quả nhiên, kết quả lập tức xuất hiện.

“Ư… đau.”

Đầu nàng nghiêng về phía sau, dưới ánh nến đỏ, chiếc cổ trắng nõn vạch ra đường cong mảnh mai ức chế không được, xen lẫn tiếng run rẩy đầy ai oán.

Từ sau khi trở lại nơi này, trong đầu nàng vẫn vang vọng tiếng nói của lão Tiền.

Đúng vậy… nàng phải nhẫn. Kiếp người vốn không phải mỗi lần đều có thể thuận lợi vượt qua. Nhân sinh là con đường tu hành, nửa năm qua nàng đã nhịn được, chỉ cần những ngày tới đây nghiêm túc đối mặt, lên kế hoạch thật tốt, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, nhất định sẽ tìm được đường sống.

Dưới thân hắn càng lúc càng mất khống chế, nàng th* d*c, bàn tay khó nhịn bóp lấy cánh tay rắn chắc của hắn, trong mắt dần dần tan đi ánh sáng thanh minh.

Trong viện, ngọn đèn chưa từng tắt hẳn, dù chủ tử đã an giấc, góc viện vẫn lưu lại hai ngọn đăng trụ bằng lụa mờ nhạt.

Cẩm Sắt canh giữ bên ngoài đỏ bừng hai má, nhìn qua ô cửa sổ giấy, chỉ thấy hai bóng người, một lớn một nhỏ, chặt chẽ quấn lấy nhau, như đôi thiên nga vòng cổ, dịu dàng thân mật. Trong lòng nàng ta không khỏi nảy lên vài phần suy tư.

Sáng sớm hôm sau, Tống Thanh Thư rất sớm đã mở mắt. Một tia sáng đầu tiên len qua màn trướng, hắn hơi nghiêng đầu, thấy Nặc Nặc vẫn đang ngủ say trong lòng ngực.

Hắn bị cấm túc nửa tháng, vốn theo tính cách của mình ắt phải một phen phát tiết dữ dội, không đập phá đồ đạc thì cũng phải có kẻ bị lôi ra chịu đòn xả giận.

Bắt hắn tự nhốt bản thân trong một tòa tiểu viện, khác nào ép hắn đi tìm chỗ chết. Hắn không chịu được cô tịch, cũng không quen bóng tối. Ấy vậy mà mấy ngày này trôi qua, cảm giác… cũng không tệ như hắn tưởng.

Tư Nam tỉnh dậy thì Tống Thanh Thư đã rời đi. Nàng vừa gọi một tiếng, Yến Yến lập tức tiến vào hầu hạ rửa mặt vấn đầu.

Yến Yến mặt mày vui vẻ, vừa chải tóc vừa lải nhải: “Cô nương, sáng sớm Vương gia đã sai Phúc Tử đem thuyền nhỏ đẩy ra hồ sen…”

“Thuyền nhỏ?” Tư Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, phuơng trời sáng sủa, vạn dặm không mây. Đáng tiếc, nàng không thể tùy ý đi ra ngoài.

“Làm cái gì?”

Nàng còn chưa hỏi hết lời, đã thấy phía sau song cửa sổ, thân ảnh Tống Thanh Thư bước nhanh tới, mang theo vẻ hứng thú khó che.

Bình Luận (0)
Comment