Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 19

Tống Thanh Thư mặt mày ngập đầy nét cười, vốn dĩ dung mạo tuấn lãng, nay dưới ánh dương rực rỡ lại càng hiện vẻ anh tuấn hiên ngang, ngay cả Tư Nam cũng thoáng ngẩn người nhìn hắn. Nếu hắn thật sự trước sau như một, thì át hẳn sẽ là nam tử khiến vô số thiếu nữ Ngọc Kinh thành ôm hoài xuân mộng.

“Nặc Nặc, mau dậy nào. Ăn sáng xong, chúng ta ra hồ chèo thuyền.”

Tư Nam kinh ngạc quay đầu lại, lúc này mới hiểu ra ý Yến Yến nói vừa rồi: “Chèo thuyền? Là chỗ mười dặm hồ sen sao?”

Tống Thanh Thư đón lấy cây lược từ tay Yến Yến, nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc đen mềm của nàng, thanh âm mềm dịu tựa thể đang đối đãi thê tử mà mình hết mực thương yêu.

“Không sai, giờ nước đã dâng, thuyền nhỏ vừa khéo có thể căng buồm mà đi.”

Trong gương, hắn mỉm cười dịu dàng như nắng ấm. Tư Nam hơi nghiêng đầu, trong ngực dậy lên một nhịp đập khó hiểu. Người đàn ông này, vẻ ngoài rộng rãi ôn hòa như thế, nếu không từng trải qua những ngày bị hắn giam cầm, bị hắn chà đạp trong bóng tối, nàng sao có thể nhìn ra phía sau gương mặt tựa thiên sứ ấy là một trái tim của loài ma quỷ.

Dù vậy, đã lâu nàng chưa từng được ra ngoài hít thở khí trời. Có thể ra khỏi tiểu viện một chuyến, đáy lòng vẫn khó tránh sinh ra niềm vui nhỏ. Hai lần trước nàng chạy trốn đều là trong đêm tối, chưa từng thấy cảnh hồ sen mênh mang dưới ánh mặt trời.

Giờ đây xuân đã sắp tàn, đầu hạ đang đến gần, hồ sen không còn chỉ mới ló những mầm non nhọn hoắt, mà đã bắt đầu hiện ra từng phiến lá sen mới nhú, xanh ngời sắc nước.

Một chiếc thuyền nhỏ len lỏi giữa mặt hồ, xuyên qua lá sen chớm, ẩn hiện giữa khoảng xanh nước cùng tàn hà khô héo. Đôi ba cuống sen gãy xơ xác, chỉ chờ mục nát hòa vào bùn đất, kết thúc chu kỳ sống trong hồ này.

Tư Nam chợt nhớ đến lần trước mình từng đọc Hồng Lâu Mộng. Nàng cùng Lâm Đại Ngọc vốn là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau. Khi ấy, nàng luôn cảm thấy Lâm Đại Ngọc quá đỗi bi quan. Rõ ràng cả gia đình đang vui vẻ dạo chơi trên hồ, thế mà nàng ta lại cứ phải buông mấy câu về “tàn hà” (*), khiến không khí cũng bị kéo xuống, thật đúng là làm người ta mất hứng.

(*) “Tàn hà” là một cụm từ trong văn chương cổ, nghĩa là: Những cánh sen tàn,chỉ những bông sen đã héo úa, còn sót lại phần cuống hoặc lá úa sau mùa hoa.

Nhưng đến nay, nàng lại thấp thoáng hiểu được đôi phần tâm tư ấy, bởi khi con người nhìn thấu quá nhiều, sống quá rõ ràng, thì đời lại hóa thành nỗi thống khổ khôn nguôi.

Tống Thanh Thư trước nay chưa từng trải qua chuyến du ngoạn đơn giản như vậy. Bất kể hắn đi nơi đâu, đã phải có kiệu liễn ngọc lộng, thuyền lớn nghi trượng, xe quý ngựa thơm. Chưa từng có kiểu ngồi một chiếc thuyền nhỏ, để Phúc Tử và Yến Yến ra tay chèo chống phía trước như hôm nay, còn hắn và Nặc Nặc ngồi chung phía sau.

“Nặc Nặc, phải đến chính mùa hạ, mười dặm hồ sen này mới coi là hoàn mỹ.” Hắn vận nguyệt bạch cẩm y, nổi bật giữa một mảng hồ xanh lá, lại thêm mày thư mắt lãng, thoạt nhìn như một công tử ôn nhu dễ gần.

“Đến khi hoa nở rộ, ta lại mang ngươi tới. Nhưng ngươi phải ngoan ngoãn như bây giờ.”

Tư Nam nhẹ gảy mặt nước trong, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh trong lòng. Chỉ mong nàng còn sống được đến khi ấy, hơn nữa vẫn chưa bị thất sủng và vứt bỏ.

Đây là cơ hội hiếm có, nàng đã nghĩ thông suốt, liền tạm thời buông bỏ phòng bị mà hòa mình vào cảnh nước non. Trong lúc xoay đầu vô ý, nàng thấy dưới nước một con ốc nhỏ, bèn đưa tay vớt lấy.

Tư Nam hơi cao hứng, giơ con ốc lên vẫy tay, giọng nói mang theo vài phần kích động: “Khoan đã nào, mau dừng lại!”

Tống Thanh Thư chỉ khẽ gật với Phúc Tử, rồi im lặng ngắm nàng tung tăng như hưu nhỏ trên thuyền, tay múa chân vung, không có chút bộ dạng đoan trang. Thô lỗ là vậy, mà kỳ lạ lại khiến người ta nhìn không rời được mắt, vừa trẻ con, vừa sống động, lại đẹp đến ám lòng.

Nàng trước nay luôn như vậy, bất kể thời điểm nào cũng có thể tràn đầy sinh khí mà tự tìm thú vui, dù có là đại sự khiến người khác phiền muộn, nàng vẫn có khả năng tự mình tiêu hóa.

Hắn cực kỳ ưa thích dáng vẻ tiêu sái ấy của nàng, chẳng hề giống những khuê tú khuê môn đoan trang, chỉ cần gặp chút chuyện đã khóc sống khóc chết, nước mắt rơi như không đáng tiền, khiến người ta chán ghét vô cớ.

Yến Yến từ mũi thuyền đi ra cũng phấn khởi hẳn, vui vẻ nhìn sang Tư Nam: “Cô nương, sao nhặt được hay vậy?”

Tư Nam nhìn xuống làn nước, chỉ thấy vô số ốc nước ngọt bò khắp đáy hồ, có lẽ chưa hề có ai nhặt qua, mỗi con đều lớn bụ bẫm giống như quả quýt, con nhỏ cũng không kém quả mận, thời cổ lại không bị ô nhiễm, nhiều ốc như vậy hoàn toàn đủ để làm một bữa phong phú.

“Nhiều ốc quá, mau nhặt ít đem về luộc ăn, ăn ngon lắm đó.” Tư Nam nói đến mức nước miếng suýt trào ra, dứt khoát cởi giày vớ, lội thẳng xuống lớp bùn trong nước.

Bùn mềm tràn đến mắt cá, nước chỉ cao đến dưới đầu gối. Nàng vốn định vén váy lên buộc lại, nhưng liếc thấy sắc mặt Tống Thanh Thư đã bắt đầu âm trầm, liền từ bỏ ý định.

Dù sao y phục nàng mặc cũng là của hắn bỏ tiền mua, nàng chẳng có chút xót ruột nào.

Tống Thanh Thư nhìn nàng cúi đầu nhặt ốc, động tác vui vẻ nhanh nhẹn, trên mặt như phủ ánh nắng, trong mắt tràn đầy sinh khí đã lâu không thấy. Hắn vốn muốn quát mắng, lại không khỏi nuốt lời xuống tận đáy lòng.

Trông nàng như vậy… quả nhiên là rất vui vẻ.

Tư Nam càng nhặt càng hăng, cảm giác chân váy trở nên vướng víu, bèn quay đầu nhìn quanh rồi hướng thuyền vẫy tay, giữa lá sen và Tống Thanh Thư, nàng không chút do dự mà gọi hắn:

“Tống Thanh Thư, mau chèo thuyền lại đây.”

Tống Thanh Thư cau mày, lửa giận suýt nữa bốc lên. Đường đường là một Vương gia, nhẫn nại nàng vô lễ đến mức này đã là cực hạn, nay còn muốn hắn chèo thuyền? Nàng nghĩ hắn là ai?

Thế nhưng Tư Nam hoàn toàn chẳng thấy có gì không ổn, tiếp tục lội xa hơn giữa lá sen, ốc càng lúc càng to, nàng mê mẩn đến mức không muốn ngừng.

“Tống Thanh Thư, Đoan Vương gia, mau qua đây đi. Đợi lát nữa về, ta làm món ngon cho ngươi ăn. Mau lên nào!”

Tống Thanh Thư nhìn nàng vẫy tay rộn ràng, chẳng có lấy nửa phần quy củ. Dưới ánh mặt trời, dung nhan như phấn hà, trời sinh kiều lệ, hành động tùy hứng mà linh động khác thường. Nghe nàng nói sẽ làm món ngon cho hắn ăn, chẳng hiểu vì ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại thật sự đưa tay cầm lấy sào chèo.

Bất quá… hắn thất bại rồi.

Thuyền nhỏ chỉ xoay vòng ngay chỗ cũ, chẳng chịu tiến lên. Tống Thanh Thư tức nghẹn, lập tức vứt sào xuống nước. Ngẩng đầu nhìn sang Tư Nam cùng hai người phía sau nàng, mày kiếm cau chặt, ánh mắt lạnh lẽo, rõ ràng hắn chưa nói một lời, nhưng dường như mọi điều đã bộc lộ trong ánh nhìn ấy.

Phúc Tử thấy Vương gia sắc mặt đổi hẳn, lập tức hãi hùng, vội vàng đẩy sào chèo, đem thuyền áp sát đến chỗ Tư Nam.

Tư Nam thấy hắn đến, vừa lòng buông tay, một nắm ốc nước ngọt rơi “lạch cạch” xuống khoang thuyền, lăn đầy mặt ván.

Tống Thanh Thư nhíu mày, đưa mũi chân đá văng mấy con lại gần mình, rồi không nhịn được gắt giọng: “Nặc Nặc, lên thuyền.”

Tư Nam nghe ra ngữ điệu thiếu kiên nhẫn của người này, không khỏi nhìn quanh đống ốc đầy khoang, khó nén vẻ tiếc nuối. Nàng ỉu xìu bước lên thuyền, song thấy phía dưới chất một đống thành quả, khóe môi vẫn không kìm được khẽ cong.

Về đến tiểu viện, nàng một đường hứng khởi chạy vào phòng bếp, chỉ huy đầu bếp rửa sạch ốc nước ngọt. Theo nàng nói, thịt ốc béo mềm, còn ngon hơn cả thịt ngỗng.

Tống Thanh Thư ban đầu chán ghét, song lại không cưỡng nổi sự mới mẻ hiếm thấy này. Nhất là khi nhìn nàng vui vẻ như trẻ con, tươi cười rạng rỡ, ít nhiều lại giống dáng vẻ lúc ban đầu, khiến hắn cũng dịu giọng đi nhiều phần.

Tư Nam đem ốc nước ngọt ngâm bọt nước cho ra nhớt, rồi châm thêm chút dầu.

Yến Yến chạy tới, mặt đầy nghi hoặc: “Cô nương, ốc này trước kia chúng nô tỳ cũng từng thử, tanh lắm, không ăn được đâu.”

Tư Nam đắc ý quay người tìm vật để moi thịt ốc. Lười phiền phức, nàng dứt khoát đưa tay nhổ luôn bộ diêu đậu đỏ bạch ngọc đang cài trên búi tóc, chính là trâm của Tống Thanh Thư, rồi nghiêm túc chọc vào vỏ ốc.

“Là các ngươi không biết làm thôi. Thứ này dùng để nhắm rượu, ngon tuyệt.”

Nói đoạn, nàng quay đầu nhìn sang Tống Thanh Thư. Hắn đang ngồi nơi sân, sắc mặt như chẳng để tâm, nhưng ánh mắt chẳng hề rời khỏi nàng.

Tư Nam khẽ chớp mắt, nửa trêu nửa cợt: “Đoan Vương gia, đêm nay ta làm riêng một món nhắm rượu cho ngài, coi như hướng ngài cầu lấy chút ân điển, được không?”

Tống Thanh Thư trong lòng lâng lâng, từ trước đến nay Nặc Nặc chưa từng ngoan ngoãn thuận theo như thế, lại còn nói sẽ “cầu ân điển”, lời lẽ mới mẻ hiếm thấy. Hắn khẽ gật đầu, song lập tức lại cảm thấy như vậy quá mất mặt, bèn kiêu ngạo nói: “Ngươi nói trước xem, nếu xứng đáng thì bổn vương mới cho.”

Tư Nam bĩu môi phun nhẹ lên hắn một ngụm, thấy hắn quả nhiên không tức giận, liền cười giễu: “Ngài đường đường là một Vương gia, lại còn muốn cùng một tiểu nữ tử cò kè mặc cả, không biết xấu hổ sao?”

Nói xong cũng không dây dưa nữa. Trong lòng nàng dần bình tĩnh lại, sau này chỉ cần chọn đúng thời điểm sẽ nhắc lại một lần nữa. Tống Thanh Thư, người này, đối với chuyện ăn uống lại rất dễ lay động; nếu không hợp khẩu vị thì cho dù ai có nói đến vỡ trời, hắn cũng chẳng nghe.

Nhìn chung, hắn đúng là một kẻ đại thiếu gia chưa từng được mài giũa tử tế, từ nhỏ không ai dám trái ý, hung hăng độc đoán như đứa trẻ ác liệt vô pháp vô thiên. Có lẽ bao năm qua, người đầu tiên dám cãi tay đôi với hắn, đánh nhau cùng hắn… cũng chỉ có nàng.

Trong chốn hoàng thất, đấu đá lẫn nhau không ngừng, vậy mà một nhàn tản Vương gia như hắn lại có thể sống tiêu dao như thế, đủ thấy từ nhỏ đã được sủng nuôi tới tận trời.

Trước giờ nàng chỉ biết sợ hắn, nhưng giờ nghĩ lại, hắn còn chưa tới nhược quán (20 tuổi), còn nàng thì đã sống hai đời, nếu bỏ qua thân phận, xét về tâm trí… nàng lẽ ra có thể đối phó được tên này.

Tống Thanh Thư nằm dài trên chiếc sập mây đan viền sơn đen, nhìn trời trong mây lững lờ, tâm tình hiếm khi nhẹ nhàng thoải mái. Hắn nhìn sang Tư Nam đang nhóm lò trong sân, động tác thuần thục, phảng phất mang chút hơi thở pháo hoa nhân gian. Tay cầm xẻng đảo nồi, má lúm thoáng hiện, nụ cười nghiêng nghiêng còn đẹp hơn nhiều tiểu thư khuê các thanh nhã.

Quản hắn thân phận cao thấp, huyết thống hoàng tộc hay không, hắn lúc này chỉ cảm thấy thoải mái, khoái ý khó mua được, trong lòng thực hân hoan.

Tư Nam làm việc vô cùng nhanh nhẹn, Yến Yến cũng phụ giúp bên cạnh. Thịt ốc nước ngọt được nàng làm đủ kiểu: xào cay, om chua ngọt, trộn gỏi… cay, không cay, chua, ngọt, thứ nào cũng có.

“Mau, Yến Yến, mang chút rượu lại đây!”

Cẩm Sắt lúc này tới nơi, trong tay bưng một chén thuốc, mỉm cười đưa cho Tư Nam: “Cô nương đừng vội uống rượu lung tung, dược này còn chưa uống đâu.”

Tư Nam thản nhiên đón lấy, một hơi uống cạn không đổi sắc mặt.
Tống Thanh Thư cũng chẳng nghĩ ngợi gì, tuổi hắn tuy chưa lớn, nhưng chơi bời đã thành quen, đối với mấy chuyện nhỏ nhặt giữa nữ nhân, hắn chưa bao giờ đặt tâm chú ý.

Hai người bắt đầu ăn uống thoải mái, giữa trưa đã uống đến say ngất. Một bàn thịt ốc bị dọn sạch bong, rượu cũng uống cạn bốn năm vò. Trên bàn ly tách ngổn ngang, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Đôi mắt Tư Nam mơ hồ ướt nước, say đến cả thân nghiêng ngã. Nàng níu lấy ống tay áo Tống Thanh Thư, cười ngây ngô, lắp bắp gọi hắn bằng đủ mọi kiểu:

“Tống… Tống Thanh Thư… Vương… Vương gia… Đoan Vương gia… rốt cuộc là ngài thích… thích ta ở chỗ nào vậy…? Ta sửa không được sao…?”

Bình Luận (0)
Comment