Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 20

Tống Thanh Thư kỳ thực tửu lượng cũng chẳng khá hơn là bao, uống chưa được bao nhiêu thì hai gò má đã ửng đỏ. Nghe nàng hỏi, hắn ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh, mơ màng mang chút ngây ngô như trẻ nhỏ. Hắn nâng mặt nàng lên, nghiêng sang trái ngắm một hồi, lại ngắm sang phải, rồi bất chợt cúi xuống hôn một cái lên mỗi má nàng, ngốc nghếch bật cười:

“Hắc hắc hắc hắc… Không biết a, Nặc Nặc.”

Trong miệng hắn còn lẩm bẩm mấy từ rời rạc như “họa”… “mộng”… chẳng nghe ra được đầu đuôi.

Tư Nam thì vừa buồn cười vừa chực khóc, bị Yến Yến dìu vào phòng, giữa đường lại nhất quyết đòi ôm Tiểu Bạch ngủ, khiến Yến Yến và Cẩm Sắt cùng đám nha đầu xoay như chong chóng, còn phải vội vàng lôi con chó béo mầm đi tắm rửa. Cuối cùng sau một phen hỗn loạn, cũng đặt được hai người lên giường.

Một lát sau, căn phòng chìm vào yên tĩnh của buổi chiều tà. Ánh sáng trắng lạnh len qua khe giấy cửa sổ, nhưng bị màn trướng mềm mại chặn lại bên ngoài.

Tư Nam ôm Tiểu Bạch trong lòng, mở mắt nhìn trân trân, rồi khẽ nghiêng đầu nhìn sang. Tống Thanh Thư ở ngay bên cạnh, ánh mắt tỉnh táo lạnh nhạt, sáng trong không vương chút men say nào…

Khi Tống Thanh Thư tỉnh lại, trong người chỉ thấy khó chịu. Hắn che trán ngồi dậy, vừa mở mắt ra đã thấy khắp phòng chìm trong một mảng đen kịt.

Trời đất tĩnh mịch u ám, tựa như cảnh giới ngoài cõi nhân gian mà Phật Đà đã vứt bỏ, hoàn toàn cách biệt với thế tục, không chút ánh sáng.

Ngực hắn như bị vật gì bóp chặt, đầu óc bỗng nhiên trở nên tỉnh táo, lập tức hất tung chăn khâm bị, sắc mặt đầy sợ hãi, loạng choạng bước xuống giường, toàn thân run rẩy, giọng nói lạc đi trong kinh hoàng.

“Phúc Tử! Phúc Tử… Phúc Tử…”

Bên ngoài rất nhanh đã sáng lên ánh nến. Ánh lửa chập chờn, lay động mờ ảo, những điểm sáng nhỏ co rúm vài lần rồi mới hoàn toàn ổn định.

Giọng Cẩm Sắt vội vàng vang lên: “Vương gia! Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tư Nam cũng bị đánh thức, dụi mắt, mơ hồ nhìn về phía hắn, lầu bầu: “Tống Thanh Thư… ngủ không được thì kêu cái gì vậy?”

Tống Thanh Thư quay phắt đầu lại, trong mắt vẫn hoảng loạn. Thấy Tư Nam đang ngồi ôm chăn mơ mơ màng màng nhìn mình, hắn vội vàng chạy tới, bổ nhào lên giường, mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng, lời nói dồn dập: “Nặc Nặc, ngươi ở đây… ngươi ở đây thật… tối quá… ta không nhìn thấy…”

Tư Nam bị hắn ôm chặt đến ngơ ngác, mặt đầy vẻ không hiểu nổi.
Đã bị đánh thức như vậy, hai người tự nhiên không ngủ lại được nữa.

Tư Nam bị hắn ôm chặt không buông, vốn định đẩy ra, nhưng nghĩ nghĩ lại nhịn xuống: “Vương gia, hôm nay ngươi ăn uống vui vẻ, phải đáp ứng ta một chuyện, cũng không coi là quá đáng, đúng không?”

Tống Thanh Thư chỉ hừ khẽ một tiếng, tỏ vẻ nàng làm hắn cụt hứng. Tay đã luồn vào trong vạt áo nàng, chạm đến một mảng da thịt mềm mịn ấm nóng.

Nỗi sợ đối với hắn trong lòng Tư Nam, từng chút từng chút một đang bị bào mòn. Nghĩ cho cùng, hắn cũng chỉ là một nam nhân, thậm chí là một nam nhân còn chưa hoàn toàn trưởng thành.
Ngay cả d*c v*ng cũng chẳng che giấu được.

Nàng đưa tay chặn lại nụ hôn vội vàng của hắn, ngón tay thon dài đặt lên môi hắn, ánh mắt bình tĩnh sáng rõ, giọng nói nhanh gọn: “Tống Thanh Thư, rốt cuộc có đáp ứng hay không? Đừng dông dài như nữ nhân.”

Tống Thanh Thư nghe vậy có phần không kiên nhẫn, hất tay nàng ra, thở gấp, một bên cởi khuy áo cho nàng, một bên thấp giọng dỗ dành: “Được, đều theo ngươi… ngoan nào, Nặc Nặc…”

Hắn ghì tay nàng lên vai, vừa cúi người xuống, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ấy, Tư Nam đã lập tức quay đi trước.

Nàng hiểu rõ, lúc này chưa thể, mọi thứ phải từ từ, ép không được.
Ánh trăng đặc quánh, sâu thẳm như nước, tiếng côn trùng ngoài sân thưa thớt vang lên, dần dần lan ra trong đêm.

Tiếng va chạm khe khẽ ngoài song cửa như khiến ngay cả ánh trăng cũng trở nên e lệ. Màn mây mỏng nhẹ tựa lụa sa, phủ lên tất cả những cảm xúc sâu kín, yêu, hận, thương, đau… đều bị che mờ trong hơi sương mờ ảo.

Khi hoa sen trong hồ đã lác đác nở rộ, những đài sen nhỏ bé cũng bắt đầu nhô lên một đóa, hai đóa, giữa hè đã đến rất gần.

Lão Tiền cùng Tư Nam vui như mở hội, thường bưng ghế con canh chừng bên vườn hoa. Mười cây hàn dưa (dưa hấu) do được bón phân đầy đủ, chăm sóc kỹ lưỡng, nên mỗi gốc đều xanh biếc chắc khỏe, ẩn dưới giàn dây leo và lá lớn, từng quả dưa căng tròn, trông kết quả vô cùng khả quan.

Trong khi đó, đám ăn chơi đàng đ**m ở đường Chu Tước của Ngọc Kinh thành cũng giật mình phát hiện: đã lâu rồi không thấy vị “Diêm Vương sống” Tống Thanh Thư xuất hiện nơi phồn hoa, thì giữa hè đã lặng lẽ kéo đến.

Hai bên đường, lá khô vàng rủ xuống, tiếng ve kêu râm ran phiền muộn chẳng dứt.

Tư Nam liền nhân khoảng thời gian yên ổn này, sắp xếp lại toàn bộ thư phòng của Tống Thanh Thư.

Những ngày gần đây, nàng cùng hắn chung đụng, rốt cuộc cũng dừng lại ở một mức độ bình ổn tinh tế. Thậm chí vài lần cố ý dẫn dắt, đã có thể nói đùa đôi ba câu.

Chiều hôm nay, mặt trời hơi chếch về tây, hai người đang thong thả tản bộ trong sân, phía sau vẫn có một đoàn người lẽo đẽo theo sau như thường lệ.

Cẩm Sắt và Yến Yến ngày càng hòa hợp, hai người cũng hỗ trợ lẫn nhau, nên nhịp sống của Tư Nam cũng trở nên có quy củ hơn. Hằng ngày nàng chạy bộ rèn luyện thân thể, cơ bắp dần trở nên săn chắc, tinh thần cũng ổn định rất nhiều.

Tống Thanh Thư vừa ngoảnh đầu liền nhìn thấy những quả hàn dưa căng bóng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy quả dưa còn chưa bổ ra có hình thù như vậy, liền đưa tay định sờ thử.

“Dừng tay!” Tư Nam lập tức ngăn hắn lại. Sợ hắn mất hứng, nàng bèn nhỏ giọng uyển chuyển giải thích: “Hàn dưa không thể chạm vào, sờ nhiều sẽ không lớn, còn có thể bị nứt vỏ.”

Tống Thanh Thư không vui nhìn nàng chằm chằm, gần đây nữ nhân này đã càng lúc càng to gan.

Tư Nam thấy hắn vẫn có vẻ muốn tiếp tục, trong lòng mắng hắn là đồ không hiểu chuyện, liền đảo mắt một vòng rồi nhàn nhạt nói: “Tống Thanh Thư, hôm qua vừa tưới dạ hương. Ngươi muốn sờ thì cứ sờ đi… chỉ là tối nay đừng chạm vào ta.”

Quả nhiên Tống Thanh Thư sững người, nhíu mày rồi lập tức thu tay lui bước.

“Mười dặm hồ sen đều đã nở. Ngày mai, thừa lúc vắng người, ta dẫn ngươi đi một chuyến. Qua vài hôm nữa, e là sẽ không còn kịp.”

Có thể được bước ra ngoài, đương nhiên Tư Nam vui lòng.

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã gần lặn nhưng vẫn chưa khuất hẳn, hơi nóng ban ngày đã bắt đầu tan đi, hai người chỉ chuẩn bị đơn giản rồi xuất phát. Đúng lúc đó, Phúc Tử đi đến, khẽ ghé tai Tống Thanh Thư nói vài câu.

Tống Thanh Thư nghe xong chỉ đảo mắt nhìn một vòng bốn phía, sắc mặt vẫn bình lạnh, rồi không hề để tâm nữa.

Hắn cố ý không mang theo Yến Yến hay Phúc Tử, mà tự mình cầm lấy cây sào chèo thuyền.

Tư Nam không vội bước lên, nét mặt thoáng hiện chút chần chừ: “Ngươi không dẫn theo Phúc Tử, nhỡ lát thuyền lật thì làm sao?”

Trong đầu nàng vẫn nhớ rất rõ vài hôm trước hắn suýt đánh đắm thuyền vì chèo… như phá.

Tống Thanh Thư lập tức đen mặt như đáy nồi, lần đầu tiên mất kiên nhẫn mà quát lên: “Mau lên! Không đi thì thôi.”

Phúc Tử thấy chủ tử lại sắp nổi nóng, vội bước lên hòa giải: “Cô nương, ngài cứ lên đi. Vương gia hiện giờ…”

Hắn ta không dám nói quá, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu: Ngài cứ yên tâm đi, người này hôm nay không phải là trạng thái bình thường đâu.

Tư Nam lập tức hiểu ý, nhanh chóng bước lên thuyền, ngồi yên ổn rồi thầm nghĩ: Đúng là ấu trĩ.

Nàng cũng không cố ý muốn chọc giận hắn; nếu có thể sống yên ổn, ai mà không muốn ngày tháng trôi êm đềm, nàng cũng chẳng ngu đâu.

Đứng trên bờ, Yến Yến và Phúc Tử nhìn theo chiếc thuyền nhỏ dần trôi xa, không khỏi đồng thời thở ra nhẹ nhõm rồi quay sang mỉm cười với nhau.

Phúc Tử cảm khái: “Ngươi có thấy không? Vương gia… thay đổi rất nhiều.”

Mặc kệ Yến Yến nhìn hắn ta có phần ngơ ngác nghi hoặc, trong đáy mắt Phúc Tử là sự vui mừng rõ rệt: từ khi bị cô nương Nặc Nặc “đập vỡ đầu”, Vương gia quả thực giống một thiếu niên bình thường hơn một chút rồi.

Hôm nay được ra ngoài, tâm trạng của Tư Nam cũng khác thường ngày. Trong lòng nàng đã có chủ ý, chỉ là còn phải chậm rãi tiến hành.

Thuyền nhỏ trôi lững lờ giữa vô số lá sen xanh ngắt, mặt nước ở đây sâu hơn so với dải sen gần bờ. Trong tay Tống Thanh Thư là một cây sào tre hoa, đẩy xuống nước nghe róc rách, làm chuồn chuồn kinh sợ bay tán loạn, ếch xanh cũng nhảy ùm xuống nước, làm dậy lên những vòng sóng nhỏ lan xa.

Hắn không dừng tay, như sợ nàng lại nhảy xuống nghịch nước nhặt đồ, nên rất nhanh đã đưa thuyền đi sâu vào giữa hồ sen. Hoa sen tỏa hương dày đặc, xóa sạch hình ảnh tàn đài khô héo trước đó; cánh sen hồng tươi sum suê nổi bật giữa những lá sen xanh rậm đến mức che kín cả mặt hồ.

Khung cảnh quả thực đổi khác, mới mẻ mà thanh lệ. Nhưng đang giữa mùa hè, hồ sen kín đặc, hoàng hôn vẫn chưa hoàn toàn tắt, nắng nóng còn đọng lại, mà Tư Nam vì để bớt nặng người nên chỉ mặc áo sa mỏng, mồ hôi tỏa ra hương nhạt, áo dán sát lấy thân, vô cùng khó chịu.

Nàng hơi bứt rứt, nhưng lại không muốn phá mất hứng thú của hắn, người này tâm lý bất thường, không thể đo bằng đạo lý thông thường.

“Cái hồ sen này sao lại rộng như vậy? Nó nối đến đâu thế?”

Tống Thanh Thư cũng nóng đến mồ hôi đầy trán, nhưng hứng thú không hề giảm, như một đứa trẻ tìm được trò tiêu khiển mới, hắn chỉ về một hướng nơi hồ sen trải dài xa tít: “Chỗ đó… chính là Ngọc Đái Hà.”

Tư Nam từng xem trong sách nên hiểu, Ngọc Đái Hà rất dài, vòng quanh Ngọc Kinh thành một vòng. Nghe nói ban đầu chỉ có nửa vòng, về sau Hoàng đế khai quốc của Đại Dung cho rằng nước có thể tụ điềm lành, liền bắt người cưỡng ép mở rộng, nối dài ra thành một vòng hoàn chỉnh.

Đoạn Ngọc Đái Hà này, vốn là do nhân công cưỡng ép đào lên mà thành.

Trong lòng nàng khẽ động, cảm thấy lúc này chính là thời cơ thích hợp. Nàng đưa tay ngắt một đóa sen, nâng trong lòng bàn tay, rồi chậm rãi nói: “Vương gia, chuyện trước đó ta thỉnh cầu ngươi… hiện giờ định thế nào?”

Sắc mặt Tống Thanh Thư khựng lại, ánh mắt lạnh băng liếc sang nàng: “Nặc Nặc, nếu muốn ta thả ngươi rời đi, thì chết tâm đi. Tuyệt đối không có khả năng.”

Tư Nam khẽ cười khinh bạc, giọng không mấy để tâm: “Vương gia, ta nào phải kẻ ngu xuẩn đâu.”

Giọng nói nàng thong thả như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt nước, ung dung nhàn nhã:

“Ta chỉ muốn thương lượng với ngươi một chuyện, trong hậu viện, cho ta tự mình dựng một hồ sen nhỏ, có được không?”

“Nếu ngươi có thể ra ngoài ngắm cảnh, sao ta lại không thể?” Nàng liếc hắn một cái, “Đoan Vương gia, ta có chừng mực. Trong biệt viện này buồn chán quá mức… Ngươi thấy được hay không thì nói đi.”

Giọng điệu đã mang ba phần sốt ruột.

Tống Thanh Thư nghe vậy bật cười khe khẽ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nàng, làn da trắng mịn ánh lên tầng hồng nhạt, một giọt mồ hôi theo chiếc cổ mảnh trượt xuống, dừng trên xương quai xanh tinh tế, rồi biến mất nơi khe áo sắc vàng hồng của chiếc váy hợp hoan lan.

Mồ hôi làm lớp sa mỏng thêm trong suốt, đầu vai trơn mịn hé lộ, cánh tay như phấn hiện ra giữa nền lá sen xanh biếc, ôn nhuận mà khẽ động lòng người.

Ánh mắt hắn không tự chủ mà trở nên thâm trầm, trong đầu thoáng hiện ý nghĩ không đứng đắn. Nhưng khi mở miệng, giọng hắn đã trở nên nhẹ nhàng khoan khoái: “Đương nhiên là có thể. Ta sẽ cho ngươi tám nhân công.”

Nghe được đáp án khẳng định, sợi dây căng trong lòng Tư Nam nhẹ nhàng buông lơi, nàng khẽ thở ra một hơi.

Hoàng hôn phủ xuống mặt hồ, sen nở rực rỡ, nóng bức cũng dần tan đi. Tuy trình độ chèo thuyền của Tống Thanh Thư vẫn không khá hơn bao nhiêu, thuyền lúc lắc chao nghiêng, nhưng lại khiến tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của Tư Nam vang vọng mãi trên hồ.

Được mỹ nhân đưa mấy lời khen ngợi, Tống Thanh Thư vốn cố giữ mặt lạnh cũng nhịn không được hơi cong môi, hai người trong mắt người ngoài, hệt như phu thê đang tiêu dao ngoạn thủy.

Khi chơi đủ rồi quay về, trên bờ đã đứng thêm một người, Cẩm Sắt. Lòng Tư Nam hơi động, nhưng nàng biết sáng nay nữ tử này đã sớm biến mất, nên cũng không biểu hiện điều gì, chỉ tự nhiên mang theo Yến Yến đi trước, miệng nói muốn về rửa mặt.

Tống Thanh Thư chỉ mỉm cười nhìn bóng nàng đi xa, không ngăn cản.

Cẩm Sắt còn chưa kịp lên tiếng, đã bị một cái tát mạnh như trời giáng hất ngã xuống đất. Phúc Tử đứng một bên, thần sắc lại chẳng chút ngạc nhiên.

Giọng nói của Tống Thanh Thư như thép nung trong nước lạnh, tức giận cuồn cuộn: “Đã tự nguyện đến đây hầu hạ, thì phải hiểu rõ ai mới là chủ tử của ngươi. Bổn vương xem ra ngươi khỏi cần trở lại trong cung nữa.”

Cẩm Sắt vội vàng quỳ xuống, ôm má dập đầu sát đất: “Nô tỳ một lòng trung với Vương gia, tuyệt không dám hai lòng. Là Thái hậu quan tâm ngài nên mới…”

Tống Thanh Thư lười cùng nàng ta dây dưa, dùng mũi giày nhọn nâng cằm nàng ta lên, khóe môi mang theo vẻ giễu cợt: “Cái ‘hảo tỷ muội’ kia của ngươi, là do bổn vương sai người chặt tay đấy. Ngươi nghĩ bổn vương thật không tra ra được là ai bí mật báo tin về Nặc Nặc sao?”

Thực ra, hắn cũng chỉ mới biết không lâu. Nữ nhân kia bị kéo xuống rồi, hắn liền quẳng ra sau đầu. Chỉ đến khi Phúc Tử nhắc đến, hắn mới nhớ ra, có đôi lúc, vẫn phải nhắc một lần thì mới nhớ lâu.

Nhìn Cẩm Sắt đôi mắt nhòa lệ, Tống Thanh Thư khẽ nheo mắt cười lạnh, giọng đầy khinh miệt:

“Nô tài thì phải biết thân biết phận, giữ đúng quy củ nô tài. Bổn vương nể lời Nặc Nặc nói rằng trong cung từng được ngươi giúp đỡ, lần này tạm thời tha mạng cho ngươi. Nhưng nếu sinh lòng oán hận, thứ ngu xuẩn ấy, bổn vương tin ngươi nên hiểu rõ hậu quả.”

Dưới ánh chiều tà, bóng dáng Tống Thanh Thư kéo dài trên mặt đất, vừa lạnh buốt, vừa hờ hững. Nước mắt Cẩm Sắt như đê vỡ, trào ra không ngừng.

Phúc Tử có phần bất an: “Vương gia… có cần nô tài đưa Cẩm Sắt trở về cung không?”

Tống Thanh Thư chỉ cười nhạt: “Không cần. Mẫu hậu bên kia ta đã tự có ứng đối. Nhưng cái tay bị chém ấy, lập tức xử lý sạch sẽ, miễn làm Nặc Nặc kinh sợ.”

Phúc Tử liên tục đáp dạ, trong lòng khẽ thở dài. Dẫu bị chặt mất một tay, nhưng còn giữ được mạng đã xem như đại ân, lần này, coi như may mắn.



Sắp đến Trung thu, ngày hồ sen đầy khách du ngoạn, Tống Thanh Thư liền không cho phép Tư Nam ra ngoài thêm nữa.

Tư Nam cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp nhận. Tống Thanh Thư quả nhiên giữ lời, hắn đưa cho nàng đủ tám người, chuyên tâm đào hồ sen trong hậu viện. 

Bình Luận (0)
Comment