Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 28

Tư phu nhân thở dài, đành kìm nén ý định hỏi cho rõ chuyện trong lòng. Bà lo rằng nếu cứ hỏi nhiều, Tư Nam lại trở về dáng vẻ vừa mới quay về khi trước, đến lúc đó chỉ sợ lại phải khóc thêm mấy ngày.

Sau khi mọi người rời khỏi nơi ấy, Hạ Hòa và Đông Dung cũng lập tức theo sau.

Đến boong thuyền, trước mắt rộng mở trống trải, tầm nhìn tràn đầy non xanh nước biếc. Tư Nam hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy không khí thanh mát, phong cảnh thuận lòng người, rốt cuộc đã trở về nhà.

Lúc chuẩn bị rời thuyền, Hạ Hòa bỗng bật cười.

Tư Nam ngơ ngác nhìn lại: “Ngươi cười cái gì đó, Hạ Hòa?”

Hạ Hòa cố nín cười, chỉ tay về phía tấm ván rời thuyền: “Tiểu thư, người còn nhớ không, khi chúng ta còn nhỏ có một lần đi thuyền, người nóng vội quá, từ đây trượt xuống, còn cãi bướng nói là do ván gỗ hỏng……”

Đông Dung đương nhiên cũng nhớ, nghe xong liền cười ha hả, ngay cả Tư phu nhân cũng bật cười, trêu ghẹo nói: “Sao ta không biết chuyện này?”

Tư Nam liếc Hạ Hòa một cái, vội vàng khoác lấy cánh tay mẫu thân: “Nương, người đừng nghe nha đầu Hạ Hòa nói bậy.”

Khi còn bé nàng vô cùng nghịch ngợm, tâm tính vốn không giống người khác, nên thường xuyên bị dạy dỗ.

Trên mặt nàng mang theo ý cười, giọng nói thân mật, lại còn làm nũng ôm lấy mẫu thân. Đã lâu không trông thấy nữ nhi như vậy, trong lòng Tư phu nhân hơi cay khóe mắt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Tư phu nhân thuận theo ý Tư Nam, chỉ vào Hạ Hòa: “Ngươi được lắm đó, nha đầu thúi lại dám chê cười tiểu thư, phạt ngươi tối nay không được ăn cơm.”

Mấy người lại phá lên cười. Tư phu nhân cùng Đông Dung đều len lén chăm chú quan sát Tư Nam, chỉ có Hạ Hòa ở một bên vô cùng chân thành mà thương tâm muốn ch·ết.

“Làm sao có thể không ăn cơm chứ?” Trên mặt nàng ấy đầy vẻ như sắp mất mạng, biểu cảm cực kỳ buồn bã đáng thương.

Lần này thì Tư Nam thật sự bật cười. Nàng chẳng phải không nhận ra dáng vẻ mấy người kia đang thận trọng quan sát mình. Trong lòng nàng dâng lên hơi ấm, ký ức hạnh phúc thuở ấu thơ vẫn là liều thuốc chữa lành tốt nhất. Lúc này nàng mới thật sự đã chịu thả lỏng phần nào.

Cuộc sống vốn phải hướng về phía trước thì mới có niềm vui. Nếu cứ mãi chìm đắm trong quá khứ, chỉ làm khổ chính mình, còn khiến những người bên cạnh cũng chẳng yên lòng.

Tư phu nhân nhìn thấy trượng phu phía sau, trong lòng lại hơi không vui: “Sao ngươi lại cứ để mặc chúng ta thế này, A Nam rốt cuộc có phải là nữ nhi của ngươi hay không?”

Tư lão gia biết vợ mình đang khổ sở, vội giải thích: “Phu nhân, nàng càng như vậy, A Nam càng khó chịu. Hài tử kia từ nhỏ đã hiểu chuyện lại hiếu thuận, nàng cứ ra mặt đặc biệt trông nom nàng như vậy, A Nam làm sao không nhìn ra?”

Tư phu nhân lẩm bẩm: “Vậy… vậy thì nên làm thế nào đây?”

Tư lão gia thở dài: “Nàng hãy coi như con bé chỉ là đi du lịch trở về. Như vậy A Nam trước mặt chúng ta mới có thể thả lỏng đôi chút. Nếu nàng cứ cố tình dỗ dành nó quá mức, A Nam lại càng đem chuyện buồn giấu trong lòng, chẳng phải sẽ trái với mong muốn hay sao?”

Tư phu nhân liên tục gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía A Nam đã xuống thuyền.

Tư Nam nhìn thấy Lộ Huấn, kẻ đang tràn đầy kinh ngạc vui mừng trước mắt mình, chỉ cảm thấy như đã qua mấy đời. Chỉ ngắn ngủn hai năm, vậy mà lại tựa như đã qua cả một kiếp dài.

Lộ Huấn trước tiên chỉnh sắc mặt nghiêm túc, trịnh trọng hành lễ với Tư phu nhân: “Tư bá mẫu, người khỏe chứ? Ta đợi nửa ngày cũng không biết các người đã xuống chưa……”

Lại quay sang nhìn Tư Nam, sắc mặt nàng hơi tái, trong mắt y thoáng hiện kinh diễm, xen lẫn đau lòng, đồng thời cũng giấu không được vui mừng: “A Nam, ngươi đã trở về rồi?”

Tư Nam ngước mắt nhìn Lộ Huấn, sự vui sướng hiện rõ trong lòng. Hai nhà vốn quen biết thân tình đã lâu, y là bạn chơi thuở nhỏ của nàng, khi còn bé hai người vô cùng thân thiết.

“Ừ, ta trở về rồi.” Tư Nam bỗng cảm thấy trong lòng tê rần, nơi khóe mắt cũng cay xè.

Nàng mạnh mẽ gật đầu — đúng vậy, nàng, Tư Nam đã trở lại.
Một lần nữa trở về.

Vừa xuống thuyền không bao lâu, nàng đã trông thấy cha mẹ của Lộ Huấn cũng có mặt ở đó, Tư lão gia đang cùng bọn họ nói chuyện.

Tư Nam đỡ mẫu thân bước tới, cung kính thi lễ: “Lộ bá mẫu, Lộ bá phụ hai người khỏe chứ.”

Lộ phu nhân là vị phu nhân mà hồi nhỏ Tư Nam yêu thích nhất ngoài mẫu thân mình. Khi còn nhỏ, nàng thường dắt Lộ Huấn nhà bên đi gây rắc rối khắp nơi, nếu không có Lộ phu nhân che chở, cái mông nhỏ của Tư Nam chẳng biết đã phải nở hoa bao lần.

Chỉ là đáng thương cho Lộ Huấn, mông y thì thường xuyên bị nở hoa.

Lộ phu nhân ôm lấy Tư Nam, cười tủm tỉm, cảm thấy vừa thân thiết vừa quý mến: “Sao chỉ đi Ngọc Kinh một chuyến mà đã trở nên xa lạ thế này? Giờ A Nam đã là đại cô nương rồi, biết thẹn thùng rồi phải không?”

“Sao có thể, A Nam từ nhỏ đã rất thân với người.” Tư phu nhân vốn trước kia vẫn hay sinh lòng ghen tỵ, lúc này thấy nữ nhi trở nên dịu dàng như thế, trong lòng chỉ còn nỗi vui mừng.

Lộ phu nhân liên tục gật đầu, nâng khuôn mặt nhỏ của Tư Nam lên ngắm nghía, ánh mắt đầy thương tiếc: “Ôi chao, trời cao hữu nhãn, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Sao khuôn mặt nhỏ này lại trắng bệch thế này?”

Tư lão gia cùng mọi người chỉ nói rằng Tư Nam trở về để dưỡng bệnh, ngoài ra vẫn luôn không nhắc thêm gì khác.

Tư Nam ngẩng đầu, ngoan ngoãn đáp: “Lộ bá mẫu, ta bị bệnh.” Khiến Lộ phu nhân đau lòng đến nước mắt lưng tròng, lập tức kéo nàng lại, ôm lấy rồi xoay người xem xét khắp nơi.

Nói chuyện một hồi, lúc này Lộ Huấn mới chen lời: “Được rồi, nương, thân thể A Nam còn yếu, chúng ta mau trở về đi. Ngài chẳng phải đã chuẩn bị một bàn thức ăn rồi sao?”

Lộ phu nhân “chậc” một tiếng: “Xem trí nhớ của ta này. Đi thôi, hôm nay sang nhà ta ăn cơm.”

Bà lại “lén nhỏ giọng” nghiêng đầu nói với Tư Nam: “A Nam, ta sẽ làm món sườn xào ngươi thích ăn nhất, nhất định để cho ngươi ăn thật đã, không cần tranh giành với Lộ Huấn.”

Nói xong liền cười sang sảng một trận. Mọi người cũng không nhịn được bật cười. Tư Nam tuy hơi ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, nhưng cũng tạm thời quên đi những uất ức trong lòng.

Chỉ có Lộ Huấn nghiêm túc cam kết: “A Nam, ta sẽ không giành với ngươi, ngươi cứ yên tâm.”

Kết quả bị Tư Nam liếc cho một cái thật lớn, Lộ Huấn liền ngây ngô cười.

Vợ chồng Tư lão gia trông thấy vậy cũng vui vẻ trong lòng, chỉ cảm thấy may mắn vì đã kịp thời trở về.

Đoàn người cưỡi xe ngựa hướng về Lộ gia, ba nam nhân một cỗ xe, ba nữ nhân một cỗ xe, trên đường ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ.

Kỳ thực Lộ gia và Tư gia chỉ cách nhau một bức tường. Để tiện lui tới, ở giữa bức tường còn mở một cánh cửa nhỏ không khóa.

Trước hết người Tư gia quay về rửa mặt chải đầu qua loa rồi mới sang Lộ gia. Lần này không đi cửa nhỏ, mà lại rất đường hoàng gõ cửa chính, khiến Lộ phu nhân nửa giận nửa buồn cười.

Đoàn người đầy vẻ tươi cười tiến vào sân viện, suốt đường đi Tư Nam không ngừng mỉm cười, trông vô cùng tốt. Tư phu nhân đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, trong lòng bấy giờ mới thực sự thở phào một hơi.

Trong bữa ăn, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, chỉ có Lộ đại nhân giữ vẻ mặt nghiêm túc.

“Lộ đại ca, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra phải không?” Tư lão gia nhận ra điều khác thường, liền hỏi.

“Tư lão đệ ở kinh thành lẽ nào chưa nghe nói? Vị Đoan Vương vốn luôn ngạo mạn kia, không biết vì sao gần đây tâm trạng luôn u ám, còn dâng tấu lên Thái hậu và Hoàng thượng, vô cớ nghiêm tra toàn thành Ngọc Kinh, muốn điều nhân thủ khắp nơi tra xét gì đó, nói rằng có thể có kẻ phạm tội ẩn náu, khiến lòng người hoang mang. Hơn nữa lại ngay vào lúc các chư quốc tiến triều, quả thực coi trời bằng vung, vô pháp vô thiên, haizz…”

Thấy mình sắp nói đến chỗ gay gắt, lời còn chưa hết, Lộ đại nhân đã “ai da” một tiếng, vội quay sang Lộ phu nhân cầu xin tha thứ: “Phu nhân lượng thứ, ta không nói nữa,bằng không thế nào cũng bị chỉnh cho một trận.”

Lộ phu nhân mặt đầy không vui: “Đang ăn cơm thì đừng nói mấy chuyện đó. Trong bữa ăn này, ngoài ông ra, có ai muốn nghe đâu?”

Dẫu sao chuyện của hoàng thân quốc thích quá xa vời, mọi người trong bàn ăn lại bật cười huyên náo, không khí liền nhanh chóng xoay chuyển vui vẻ trở lại.

Câu nói ấy, những người khác đều chẳng để tâm, nhưng khi rơi vào tai Tư Nam, lại chẳng khác nào một tiếng sét giữa trời quang. Nàng cố gắng hết sức giả vờ thản nhiên, song cánh tay khẽ run, thân thể cũng cứng đờ — từng chi tiết nhỏ đều tố cáo sự hỗn loạn trong lòng.

Chỉ có người ngồi bên cạnh là Lộ Huấn nhận ra. Y đầy vẻ lo lắng, khẽ nghiêng người lại gần, thì thầm bên tai nàng, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai: “A Nam, ngươi sao vậy?”

Giữa lúc mọi người trong tiệc đang vui cười nói cười, đột nhiên Tư Nam bật dậy khỏi chỗ ngồi, bát đũa rơi loảng xoảng xuống đất.
Chỉ thấy nàng mặt mày hoảng hốt, toàn thân run lẩy bẩy, hai mắt trợn tròn, môi mím chặt như đang cố kìm nén điều gì đó. Mọi người đều sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tư phu nhân lập tức phản ứng, ngay khoảnh khắc Tư Nam sắp mất khống chế, bà nhanh chóng đứng dậy, ôm chặt lấy vòng eo nàng.
Bà nhẹ giọng thì thầm bên má con gái: “Được rồi, A Nam, đừng sợ, đừng sợ… Nương ở đây, nương vẫn luôn ở bên con.”

Vừa nói, bà vừa nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, giọng dịu như nước: “Ngoan nào, A Nam ngoan… Không sợ, không sợ, có nương ở đây. Nương sẽ luôn ở bên con.”

Tư Nam toàn thân run rẩy không ngừng, trong đầu như dung nham đỏ lửa tràn qua một vùng hoang vu tang thương.

Nàng cứ ngỡ bản thân đã có thể quên, nhưng hiển nhiên không phải — người kia như đã khắc một vết thương cốt tủy trong tâm trí nàng, sinh ra một mầm độc thâm căn cố đế.

Tại sao lại như vậy?

Lúc này, Lộ Huấn cũng đứng bật dậy, mặt đầy khiếp sợ. Y bàng hoàng, vừa rồi mình có làm sai điều gì hay không?

“A Nam, xin lỗi… thật xin lỗi, ta quên rằng chúng ta đều đã trưởng thành rồi… ta thật xin lỗi…”

— Có phải bởi vì vừa rồi hắn đã quá thân cận?

Tư Nam quay đầu nhìn Lộ Huấn. Khuôn mặt tuấn tú kia mang theo xin lỗi cùng lo lắng, gần ngay trước mắt, mà lại xa như nơi chân trời.

Trong mắt T­­­­ư Nam, nước mắt rốt cuộc không thể kìm nén, từng giọt từng giọt trào ra khỏi hốc mắt, chảy xuống gò má gầy gò, từ nơi cằm rỏ xuống, thấm vào áo dưới ngực, loang thành những đóa hoa nhỏ màu đen.

Mọi người đều đau lòng vây quanh nàng, còn Lộ Huấn thì bị đẩy ra ngoài vòng người. Thân hình cao lớn đứng đó, vừa cô đơn vừa bối rối, nhìn Tư Nam được bảo hộ ở giữa, đôi tay luống cuống không biết nên đặt ở đâu.

Càng nhìn như vậy, lòng Tư Nam càng thêm đau đớn.

Tất cả những điều tốt đẹp... đã bị hủy hoại kể từ khoảnh khắc nàng gặp phải người kia.

Đến lúc này, Tư Nam mới thật sự hiểu ra, nàng đã tự đánh giá mình quá cao. Tưởng rằng chỉ cần trở về, mọi thứ sẽ tốt lên, tất cả sẽ chấm dứt.

Không ngờ rằng, chính sau khi chạy thoát mới là lúc nỗi thống khổ thật sự bắt đầu. Những kinh hoàng tưởng có thể bị vùi lấp ấy, từ đầu đến cuối đều khắc sâu trong thân thể nàng.

Khi nãy, giữa lúc cùng mọi người cười nói giả lả, trong một khoảnh khắc thần trí trống rỗng, bỗng có một luồng hơi ấm lướt qua bên tai, giống hệt khi người kia trêu đùa nàng, thời điểm trong trướng hồng loan, vào lúc nàng sức cùng lực kiệt, hắn lén cắn lấy vành tai nàng, hết sức ái muội.

Trong chớp mắt, toàn thân Tư Nam nổi gai ốc, cảm giác buồn nôn không thể khống chế, ghê tởm và sợ hãi khiến ngực nàng run rẩy từng hồi…

Đến đây, Tư Nam hoàn toàn sụp đổ. Sau khi lao ra khỏi bữa tiệc, nghẹn ngào hồi lâu, nàng không nhịn nổi nữa mà ôm mặt khóc lớn.
Tư phu nhân cùng Lộ phu nhân cũng theo đó mà rơi lệ.

Bình Luận (0)
Comment