Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 29

Hai người dìu Tư Nam về phòng, đuổi tất cả nam nhân ra ngoài. Chờ nàng uống xong chén canh an thần và thiếp đi, Lộ phu nhân mới kéo Tư phu nhân lại, nhỏ giọng hỏi chuyện.

“Muội tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? A Nam trước giờ vẫn khỏe mạnh như vậy, sao lại đột nhiên ngã bệnh?” Lộ phu nhân không tin nổi, Tư Nam là do chính tay bà nhìn lớn lên, tuyệt đối không thể chỉ trong vỏn vẹn hai năm đã thành ra như thế này.

Tư phu nhân lập tức òa khóc, chỉ liên tục lắc đầu. Bà cũng không biết phải giải thích từ đâu.

Lộ phu nhân không nhịn được, nắm vai Tư phu nhân, nhìn đối phương nước mắt tuôn như suối, cũng đau lòng không thôi.

“Rốt cuộc là có chuyện gì? Mau nói đi.” Thấy Tư phu nhân ngây dại không nói, Lộ phu nhân sốt ruột đến rơi cả nước mắt, “Ôi trời, ngươi định làm ta lo chết hay sao?”

Tư phu nhân không ngừng lắc đầu, rồi lấy khăn lau nước mắt, nghẹn ngào từng chữ: “Tỷ tỷ… ta cũng không biết… ta chỉ biết… A Nam, nàng… nàng… nàng đã chịu khổ… rất nhiều đau khổ…”

Lộ­ phu nhân.­­­­­­­­ nghe mà lòng như r­­­­­­­­ơi xuyên qua mây xuống đất, giọng gần như cao lên không kiểm soát được: “Chịu khổ gì? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mấy năm nay, chẳng phải A Nam vẫn mở cửa hàng ở Ngọc Kinh sao?”

Tư phu nhân kéo Lộ phu nhân tới bên giường Tư Nam, vô cùng cẩn thận vạch áo nữ nhi ra. Thấy nàng đã ngủ nhưng vẫn cau mày, may thay chưa bị kinh động, bà mới dám tiếp tục.

Những vết thương khắp người khiến lòng bà như bị xé rách thêm một lần nữa, bàn tay không khỏi run rẩy.

Lộ phu nhân cắn răng, cẩn thân phân biệt, trên lưng có những vết thương sâu, tựa như bị vật nhọn xuyên qua, để lại các vết sẹo lớn bằng miệng bát. Khắp thân còn vô số dấu vết lớn nhỏ. Nhờ dược liệu Tư gia tốt nên nhiều vết đã nhạt dần…

Nhưng từng ấy thôi cũng khiến hai người phụ nhân nước mắt ướt đẫm cả vạt áo.

Tư Nam từ nhỏ được nghìn yêu trăm chiều, sao chịu nổi loại đau khổ này?

Lộ phu nhân nghiến răng: “Là ai… ai đã làm việc này?”

“Không biết… A Nam không chịu nói.” Tư phu nhân rốt cuộc cũng lấy lại thần trí đôi chút, nghẹn ngào nói: “A Nam mất tích suốt hai năm. Chúng ta đã ngầm rải không biết bao nhiêu bạc, nhưng vẫn không tìm được tung tích. Mãi đến hơn một tháng trước… nàng trong bộ dạng quần áo rách nát, tự mình trở về.”

Tư phu nhân nắm chặt tay Lộ phu nhân, trong mắt ngập tràn đau đớn không chịu nổi: “Tỷ tỷ… ngươi nói xem… A Nam có phải… có phải là… bị bắt vào cái nơi… cái nơi đó hay không?”

Lộ phu nhân khẽ lắc đầu: “Hẳn là không. A Nam dung mạo xinh đẹp, nếu là loại nơi ấy… bọn chúng sẽ không dùng cách tàn nhẫn khiến thân thể bị hủy hoại thế này. Hủy dung thì kiếm tiền bằng cách nào?”

Chỉ là dù vậy, bà vẫn không sao nghĩ được, rốt cuộc là ai có thể ra tay độc ác đến mức ấy với một nữ tử?

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì… A Nam chính là mạng của ta. Ta tuyệt đối không cho phép nàng phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.” Nước mắt Tư phu nhân liên tục rơi. Cả đời bà chỉ có duy nhất một nữ nhi như vậy, từ nhỏ đã nâng niu như châu như ngọc. A Nam lại vốn linh động đáng yêu, càng được mọi người yêu thích.

Lộ phu nhân nắm lấy tay bà, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Ngươi nói đúng. Về sau, chúng ta chỉ coi như không biết, chuyện này tuyệt đối không được nhắc lại. Sau này tuyệt đối không để A Nam bị tổn thương thêm một lần nào nữa.”

Tư phu nhân lau nước mắt, murmured gật đầu.

Phản ứng của A Nam hôm nay, hai người họ đều nhìn thấy rất rõ, đó rõ ràng là dấu hiệu của việc từng bị thao túng và c**ng b*c u­­­­­­­­y hi­­­­­­­­ếp tinh thần.

Lộ Huấn và A Nam lớn lên bên nhau từ thuở nhỏ, không biết đã bao lần trêu chọc cắn vành tai nàng. Thế nhưng chỉ riêng lần này, dù cả hai nay đã trưởng thành, nàng lại phản ứng dữ dội đến mức không sao lý giải nổi.

Cả hai đều là người đã làm mẹ, nhìn một lần liền hiểu rõ, chỉ là không dám nói ra miệng mà thôi.

Nhìn phu nhân của mình đôi mắt đỏ hoe bước ra, Tư lão gia liền hiểu ngay trong lòng. Chỉ có Lộ đại nhân là vẫn chưa rõ đầu đuôi, phía sau còn theo một Lộ Huấn ngây ngô lo lắng, mặt mày đầy vẻ hoang mang chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Phu nhân, phu nhân à, A Nam rốt cuộc sao vậy?”

“Nương… A Nam làm sao vậy?”

Lộ phu nhân vẻ mặt nặng nề, bình tĩnh đáp với trượng phu và nhi tử: “A Nam thân thể không khỏe, đừng quá lo lắng.”

Sau đó, bà nghiêm sắc mặt quay sang nhi tử đang thấp thỏm lo sợ, trong lòng không khỏi chua xót, gọi y ra một góc: “A Huấn, trong lòng ngươi… còn có A Nam không?”

Y hẳn phải nhớ rõ, khi còn nhỏ, hai người gần như mỗi ngày đều chơi trò “đám cưới giả”, Lộ Huấn làm tân lang, A Nam làm tân nương, hai đứa diễn đi diễn lại vô số lần, không hề biết chán.

Lộ Tu Viễn xưa kia nhìn nhi tử mỗi ngày chỉ thích chơi trò con gái, liền kéo lấy y răn dạy: “Tiểu tử thúi, ngày nào cũng chơi trò của nữ hài tử thì có gì hay ho hả?”

Lộ Huấn chỉ biết ngây ngô cười: “A Nam muội muội thích, A Huấn cũng thích.”

Tư phu nhân lúc ấy nhìn hai tiểu oa nhi mềm mịn trắng trẻo, lòng cũng tan chảy, bèn trêu hỏi:

“A Huấn, sau này ngươi có muốn cưới A Nam của nhà ta không?”

Lộ Huấn nghiêm túc gật đầu, quay sang nhìn phụ thân Lộ tu xa với vẻ mặt khẩn cầu: “Cha, về sau A Huấn có thể cưới A Nam muội muội không? A Huấn rất thích A Nam muội muội.”

Câu nói kia khiến vợ chồng Tư gia cười không ngừng, ngay cả Lộ phu nhân cũng không biết nên giấu mặt vào đâu, nhi tử này rốt cuộc giống ai vậy chứ?

Tiếng cười ngày đó đến nay vẫn như vang bên tai.

Chuyện xưa như mây khói, vậy mà lại phảng phất ngay hôm qua.
Lộ phu nhân lúc này sắc mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Lộ Huấn: “Hiện giờ ngươi… vẫn còn muốn cưới nàng không?”

“Nương, ngài… ngài đang nói gì vậy?” Lộ Huấn bị nói đến đỏ mặt, tai cũng nóng lên. Sau khi trưởng thành, chuyện ấy luôn được y cất sâu trong lòng, chưa từng thốt thành lời.

Nhưng lúc này sắc mặt Lộ phu nhân lại càng nghiêm trọng hơn, như muốn hỏi cho ra thật rõ:

“Ngươi chỉ cần nói, ngươi có phải là ngoài A Nam ra, sẽ không cưới ai khác hay không?”

Thấy mẫu thân như thế, Lộ Huấn đoán rằng tình trạng của A Nam hẳn rất nghiêm trọng, nên cũng không dám nói qua loa: “Bất kể A Nam thế nào, ta vẫn chỉ muốn cưới nàng.”

Thấy nhi tử đứng thẳng sống lưng như một nam tử hán đội trời đạp đất, Lộ phu nhân mới nhẹ nhàng thở ra, gật đầu: “Rất tốt.”

Sau khi tỉnh lại, Tư Nam thấy mẫu thân gục ngủ bên cạnh, trong lòng vô cùng áy náy, đồng thời căm hận lại dâng trào.

Nếu không phải vì người kia, làm sao nàng thành ra thế này? Đáng lẽ nàng phải có một đời hạnh phúc mỹ mãn, nhưng tất cả đã bị hắn hủy hoại chỉ trong một sớm một chiều.

Từ nay về sau… nàng phải làm sao đây?

Tư Nam từ từ kéo chăn che kín đầu, lặng lẽ khóc không thành tiếng.

Những ngày tiếp theo, Tư Nam cảm thấy có điều gì đó thay đổi, nhưng thay đổi ở đâu, nàng lại không thể nói rõ.

Bên cạnh nàng không lúc nào vắng người. Mẫu thân càng thêm dịu dàng, phụ thân cũng thường kêu nàng đến xem sổ sách. Lộ phu nhân thì khỏi phải nói, đối với nàng hết mực yêu thương, còn Lộ đại nhân thì nghe vợ nói gì liền làm nấy.

Chỉ có Lộ Huấn là mỗi lần đối diện với nàng lại đỏ mặt, tai cũng hồng lên.

Chỉ cần rảnh rỗi, Tư phu nhân liền đưa Tư Nam sang Lộ gia, cùng Lộ Huấn đọc sách, trò chuyện. Lộ Huấn có hẳn một gian thư phòng.
Ký ức đẹp đẽ thuở thiếu thời như dòng nước ấm, dần dần xoa dịu những nỗi thương đau mơ hồ trong lòng Tư Nam.

Nhân khi thu cuối đang dần tàn, Lộ Huấn đề nghị đi hái một ít lá sen về, nói rằng đã thèm món lá sen bọc gà mà Tư Nam từng làm từ lâu.

Tư Nam vốn rất mong chờ xem hôm nay bọn họ sẽ làm gì, nghe Lộ Huấn nói vậy thì trong lòng lại bỗng có chút nguội lạnh. Chỉ là nàng không muốn làm cụt hứng của Lộ Huấn, nên cũng gượng cười phụ họa đôi câu cho vui.

Hai người đi đến hồ sen, Lộ Huấn xắn ống quần, định xuống nước thì phát hiện Tư Nam chỉ đứng bên bờ, ngây người nhìn mặt hồ.
“Sao vậy, A Nam? Mau xuống đi, chẳng phải trước đây ngươi thích chơi nhất ở đây sao?”

Tư Nam gượng cười: “Nay ta đã trưởng thành, không thể giống như khi còn nhỏ. Nếu cởi giày tất ra, nương lại sẽ trách ta mất thôi.”

Lộ Huấn bỗng nhiên đỏ bừng mặt.

Tư Nam không nhận ra điều đó, vẫn chìm trong cuộc giằng co với chính mình.

Quả thật giờ nàng đã trưởng thành. Nếu còn bé, nàng luôn kéo Lộ Huấn cùng mình lăn lộn trong vũng bùn, nếu không có Lộ phu nhân che chở, Tư Nam không biết đã bị Tư phu nhân đánh bao nhiêu trận.

Xua đi những làn khói mờ trong tâm trí, Tư Nam cố gắng ép bản thân quên đi những ký ức ấy.

Nàng vẫy tay về phía Lộ Huấn, cười nói: “Ta sẽ không xuống đâu. Ngươi nhớ hái cho ta lá sen to nhất, đẹp nhất mang về, như vậy mới có thể gói gà lá sen cho ngon.”

Thiếu nữ mỉm cười, liên tiếp vẫ­­­­­y tay về phía đối phương. Nàng khoác chiếc váy dài sắc phù dung hồng với áo the mỏng bóng tím nhạt phủ ngoài, từng bước uyển chuyển. Mái tóc được búi kiểu phi thiên, trên búi chỉ cài một chiếc bộ diêu bạc giản đơn, treo hai chiếc chuông nhỏ màu lục, theo gió nhẹ đung đưa giữa nền tóc đen, càng tôn lên vẻ kiều mỹ thanh lệ.

Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, trái tim Lộ Huấn như bị đánh trống, lập tức quay đi, không dám nhìn nữa.

Trong miệng y lại lớn tiếng đáp: “Biết rồi, yên tâm đi, ta nhất định sẽ chọn cái tốt nhất!”

Tư Nam ngồi bên mép bờ, ký ức ác mộng như muốn chiếm lấy đầu óc nàng. Nàng ra sức lắc đầu, nhưng dù có lắc thế nào cũng không thể xua đi được hình ảnh đó.

“Nặc Nặc, lại đây. Ngươi xem kia đóa hoa sen kìa, thật đẹp…” Giọng nói của hắn áp sát bên tai nàng, rồi cắn lấy vành tai mềm mại.

“Giống hệt khi ngươi ở dưới thân ta… đến lúc vui thích nhất, toàn thân ngươi cũng hồng lên thế này…”

Lộ Huấn đang cố gắng ôm một tàu lá sen lớn trở lên bờ thì bỗng thấy Tư Nam nắm váy chạy về phía xa.

Nhớ lại lần trước nàng hoảng loạn như con thú nhỏ bị thương, tim y lập tức run lên báo động. Mẫu thân mới vừa dặn mình rằng cảm xúc của A Nam bất ổn, rất dễ bị kích động.

“A Nam! Đợi ta đã!”

Y lập tức ném lá sen xuống, vội vàng lao về phía bờ, bước chân gấp gáp đến suýt chới với.

Bùn nước khá sâu, Lộ Huấn không cẩn thận ngã nhào xuống, nhưng không dám chậm trễ, lập tức bật dậy, chạy nhanh lên bờ đuổi theo Tư Nam.

Lộ Huấn có học qua chút võ nghệ, sức chạy nhanh hơn Tư Nam rất nhiều. Hồ sen này nằm tận sâu trong hậu viện Tư gia, người lui tới cũng không nhiều.

Khi y đuổi kịp, chỉ thấy Tư Nam nép vào một góc, ngồi xổm ôm chặt lấy tay mình, toàn thân run rẩy.

Lộ Huấn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ vội vàng lao tới, ôm lấy nàng, vừa học theo giọng điệu dịu dàng của mẫu thân mà vỗ về: “A Nam, không sao, đừng sợ… ta ở đây… ta vẫn luôn ở đây…”

Nào ngờ Tư Nam lại vùng vẫy kịch liệt hơn, nước mắt giàn giụa, đôi mắt đỏ ngầu, vòng tay mạnh mẽ của Lộ Huấn khiến nàng hoảng loạn, hơi thở của nam tử lại càng khiến nàng sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

“Cút ra… cút ra… buông ta ra… buông ra a…”

Tư Nam điên cuồng giãy giụa, bị Lộ Huấn ôm chặt khiến cả người nàng cùng mình đều lấm lem bùn đất.

Đúng rồi, nàng đã chạy thoát khỏi nơi đó… nàng đã chạy ra được rồi.

Nhưng sao bây giờ nàng lại thành ra thế này? Rõ ràng mọi chuyện đã qua rồi kia mà. Vì sao nàng vẫn… không thể quên?

Trong lòng Tư Nam hiểu rất rõ, đây là phản ứng sau sang chấn. Đầu óc nàng còn tỉnh táo, nhưng cơ thể lại phản kháng rất trung thực; nàng không ngăn được sợ hãi, không ngăn được run rẩy từng hồi, cũng không ngăn được bản năng đá đạp chống trả.

Lộ Huấn sợ nàng tự thương tổn, lại mơ hồ hiểu rằng nàng không muốn mình lại gần. Trong lòng y vừa đau đớn vừa hoảng sợ, nhưng vẫn không dám buông tay.

Chàng trai chỉ đứng đó mặc cho nàng đá đạp, miệng không ngừng thấp giọng dỗ dành: “A Nam, đừng sợ… ta ở đây… mọi người đều ở đây… mặc kệ thế nào, ta vẫn ở bên cạnh ngươi…”

Không lâu sau, Hạ Hòa và Đông Dung chạy đến, thấy Tư Nam như vậy thì hoảng hốt lao tới giúp Lộ Huấn. Hai nha đầu cuống quýt đến mức hồn vía bay mất, một người giữ chặt tay nàng, một người ôm lấy vòng eo.

Ngay khoảnh khắc ấy, ngực Tư Nam bật ra một tiếng thét xé lòng, khiến Lộ Huấn lập tức buông tay.

Sức lực của nàng bỗng trở nên cực kỳ bất thường.

Khi thấy nàng lao về phía xa, Lộ Huấn sợ nàng bị người khác nhìn thấy mà gây ảnh hưởng đến thanh danh, y chỉ có thể hạ thủ nhanh chóng, đánh một chưởng nhẹ vào gáy nàng.

Đón lấy thân hình mềm nhũn đổ xuống, Lộ Huấn trịnh trọng dặn hai nha đầu: “Hạ Hòa, ngươi theo ta về nhà ta. Đông Dung, ngươi về mang ít xiêm y sạch đến. Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để Tư bá phụ và Tư bá mẫu biết, họ sẽ lo lắng.”

Lộ Huấn chờ ngoài phòng, đợi đến khi thấy Hạ Hòa và Đông Dung ra ngoài, liền vội hỏi: “A Nam đã tỉnh chưa?”

“Tiểu thư tỉnh rồi… chỉ là không chịu nói lời nào.”

Lộ Huấn nghiến răng dặn: “Các ngươi phải cẩn thận. Cũng đừng để cha mẹ ta biết. Về nhà đi, xóa hết dấu vết đi.”

Tư Nam được đưa vào căn phòng riêng của nàng bên Lộ gia. Lúc này nàng đang co mình trong chăn, ngẩn ngơ nhìn lên màn trướng. Cơn đau nơi cổ khiến nàng đau nhói tận trong tim.

Nàng hoàn toàn không thể khống chế được bản thân, thật sự không cách nào.

Những ký ức kia như thể đã khắc sâu vào đầu óc, dù nàng có liều mạng chôn vùi, chỉ cần có một sợi chỉ bị kéo ra, tất cả lại sẽ bị lôi tuột ra nguyên vẹn…

Bình Luận (0)
Comment