Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 38

Cẩm Sắt thế nhưng cũng ở trên thuyền. Khi nhìn thấy Tư Nam, nàng ta không hề tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ rũ mắt, khẽ khom gối hành lễ: “Cô nương, khoang đã được thu xếp ổn thỏa, thỉnh ngài dời bước.”

Tư Nam lặng lẽ nhìn nàng ta, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả. Ánh mắt đảo quanh một vòng, không thấy Yến Yến, hẳn là đã ch·ết rồi.

Một thoáng bi thương dâng lên, giống như nàng là kẻ sống sót mà người khác lại phải vì mình mà bỏ mạng. Nhưng nàng có thể làm gì đây? Nếu không trốn đi, chỉ còn con đường sống không bằng ch·ết. “Ch·ết đạo hữu, bất tử bần đạo” (*), con người vốn ích kỷ, nàng cũng chẳng phải thánh nữ. Nàng cũng chỉ muốn được sống mà thôi.

(*) “Thà để đạo hữu (bạn đồng đạo) chết, còn hơn để bần đạo (ta) chết.”

“Cẩm Sắt, đưa ta đi gặp hắn.”

Cẩm Sắt đặt công việc trong tay xuống, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu công bằng mà lạnh nhạt: “Cô nương, có vài phép tắc, ngài nên học cho quen.”

Tư Nam không chịu buông bỏ, giọng lạnh đi: “Tống Thanh Thư đâu? Ta muốn gặp hắn.”

Cẩm Sắt vẫn bình thản, không kiêu không nịnh: “Cô nương, trực tiếp gọi tục danh của Vương gia là điều đại kỵ.”

Tư Nam gắt gao nhìn nàng ta, hỏi từng chữ: “Ta chỉ muốn biết phụ thân ta ra sao.”

Cẩm Sắt điềm nhiên đáp: “Nếu cô nương bình an, cha mẹ ngài tự nhiên cũng sẽ bình an.”

Tư Nam nghiến răng, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch, trong lòng dâng tràn oán hận. Hắn sớm đã bày thiên la địa võng, chỉ chờ nàng sa chân vào mà thôi.

Giờ đây hắn không gặp nàng, chính là đã hạ quyết tâm dùng nàng làm con tin. Nàng hiểu rõ, hắn muốn uy h**p. Nhưng nếu hắn thật sự nổi điên, thì cha mẹ nàng sẽ ra sao?

Lúc này, Tống Thanh Thư đang ngồi bên mạn thuyền, nhìn dòng nước chảy xiết, trong lòng chỉ thấy nặng nề. Hắn thật sự hận Tư Nam dám lừa gạt mình, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn vô cùng, bao cảm xúc hỗn loạn quẩn quanh, chẳng ai dạy hắn phải làm thế nào cho đúng.

Phúc Tử nghe thấy hắn thốt ra “muốn giết Nặc Nặc cô nương”, tim liền giật thót, suốt nửa ngày chẳng dám thở mạnh.

Hắn ta thật sự sợ. Dù Vương gia làm việc kín kẽ, nhưng một khi dính dáng đến mạng người, hậu quả ắt không nhỏ. Nếu chuyện này truyền ra, cho dù hắn là Đoan Vương, cũng khó mà yên ổn.

“Vương gia, nô tài thật sự không hiểu chuyện tình ái.”

Thấy hắn ta còn lắp bắp chưa nói xong, Tống Thanh Thư cầm chén rượu, giọng mất kiên nhẫn: “Có gì nói mau.”

Phúc Tử cẩn trọng lựa lời, chần chừ rồi nói: “Cô nương kia rốt cuộc cũng chỉ là người xuất thân nhỏ bé, tính tình có phần hoang dã. Nếu ngài có thể đối đãi ôn hòa, thời gian lâu dần, cô nương ắt sẽ hiểu lòng ngài thôi.”

“Phải không?”

Trong mắt Tống Thanh Thư thoáng hiện một tia mê mang (*). Rõ ràng trước kia, giữa hai người từng rất hòa thuận.

(*) Mơ hồ, lờ mờ, không tỉnh táo, không rõ ràng. Thường dùng để miêu tả trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu óc quay cuồng, mờ mịt, không nhận thức rõ xung quanh. Không phải sai lỗi chính tả.

Hắn khẽ xoay người, lòng ngổn ngang như sương mù dày đặc phủ kín.

Dòng sông cuồn cuộn, nay lại đúng ngược dòng mà đi, lộ trình vốn đã kéo dài giờ càng thêm gấp gáp. Huống hồ, mùa thu nước cạn, có đoạn sông nông cạn đến mức thuyền không thể qua, buộc phải đi đường bộ.

Chỉ nhìn thoáng qua con thuyền, Tư Nam đã hiểu dụng ý của Tống Thanh Thư, đường bộ dễ sinh chuyện, còn đường thủy thì an toàn hơn. Đại giang mênh mông, dù có mọc cánh cũng khó trốn thoát. Nàng tuy biết bơi, nhưng nào có dũng khí nhảy xuống giữa dòng nước lạnh giá ấy.

Khoang thuyền rộng rãi, cửa khoang đã bị khóa chặt từ bên ngoài.

Giữa khoang, Tư Nam và Cẩm Sắt lại một lần giằng co.

Cẩm Sắt giờ đây đã giống hệt một ma ma nghiêm khắc, giọng điệu ngay ngắn: “Cô nương, ngài có giận nô tỳ cũng vô ích. Xin mau mặc y phục, mang giày tất cho chỉnh tề. Chốc nữa tới trạm dịch, nhất định phải đội mũ cho nghiêm chỉnh, tuyệt đối không được tỏ ra tùy tiện.”

Tư Nam liếc nhìn bộ quần áo dày cộp bên cạnh, từng lớp từng lớp chồng lên nhau, nhìn thôi cũng thấy mệt, bất giác nói không nên lời: “Cẩm Sắt, hai năm không gặp, ngươi lại biến thành một ma ma mẫu mực thật đấy. Thế nào? Tống... Đoan Vương gia dạy ngươi ra như vậy sao?”

Nàng cũng đành thỏa hiệp, bởi chỉ cần nàng vừa gọi “Tống Thanh Thư”, Cẩm Sắt liền lập tức sửa lại, ép nàng phải gọi là “Đoan Vương gia” mới chịu thôi, so với máy đọc còn cố chấp và “thông minh” hơn.

Cẩm Sắt ôm quần áo đến, cúi người cung kính: “Nô tỳ chỉ là muốn sống. Nếu cô nương không muốn, vậy xin cứ đánh ch·ết nô tỳ trước đi.”

Tư Nam nghẹn lời thật lâu, không biết nên nói gì. Trong lòng dâng lên một nỗi bi thương âm ỉ, nhìn sắc mặt Cẩm Sắt vẫn bình thản như thường, thậm chí chẳng thèm ngước mắt nhìn mình, nàng chỉ có thể khẽ thở dài: “Đưa đây đi.”

Khi thuyền cập bến, Phúc Tử đã gồng người cảnh giác, tinh thần căng như dây đàn. Cả bến tàu sớm bị quét dọn sạch sẽ, con đường từ trạm dịch đến bến đều bị phong tỏa, hai bên đứng đầy binh sĩ cầm đao, tráng lệ nghiêm ngặt chẳng kém gì cảnh hoàng đế ngự giá thân chinh.

Tư Nam thay y phục xong, vẫn kéo tay Cẩm Sắt: “Khi nào ta có thể gặp Tống Thanh Thư? Không, là gặp Đoan Vương gia.”

Trong lòng nàng gần như phát điên, khát khao biết tin gia đình, chỉ mong cha mẹ còn bình an. Nàng hiểu rõ, một khi đến Ngọc Kinh, chỉ e lại bị nhốt trong tứ phương viện, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Ánh mắt Cẩm Sắt khẽ run, song vẫn cúi đầu đáp: “Cô nương nên học khôn ngoan một chút, chờ tới trạm dịch, có lẽ sẽ có cơ hội nói chuyện.”

Tư Nam vốn định liều mạng xông ra, nhưng chân lại không sao nhấc nổi. Trong lòng nàng thầm mắng chính mình giả làm thánh nữ để làm gì, khi trốn chạy trước đây, nàng nào từng do dự đến vậy. Giờ đây, toàn thân chỉ còn lại một mớ rối bời.

Nơi này gọi là Tịnh Châu, phồn hoa sung túc, cách Ngọc Kinh không xa. Quốc thổ Đại Dung rộng lớn, mà Tịnh Châu chính là nơi ngay trên mạch giao thương, người đến kẻ đi nườm nượp không dứt.

Trạm dịch nơi đây xây dựng nguy nga, xa hoa, bên trong có nhiều tiểu viện riêng biệt. Các bậc quý nhân đều có chỗ ở riêng, còn quan viên hay gia quyến, người đi thăm thân nhân hoặc chờ công văn cũng được phép trọ lại. Thường dân cũng có thể vào, chỉ là phí tổn cao, chẳng mấy ai kham nổi.

Lúc này, ngoài cổng lớn có mấy nhóm học trò vừa được phép vào. Phần nhiều là sĩ tử đi thi năm nay, hiện tại trở về chờ yết bảng.

Có lẽ đã đỗ đạt, đám thiếu niên ai nấy tinh thần phấn chấn, vừa đi vừa bàn tán về nội dung đề thi và thứ tự trên bảng vàng, không quên ca tụng thánh thượng đương triều.

“Trọng Ngôn huynh, huynh vốn đã là hội nguyên của khóa này, lần này thi đình nhất định là đệ nhất cập đệ rồi! Quả thật là tấm gương cho chúng ta noi theo.”

Lộ Huấn ôm quyền, vội vàng khiêm nhường: “Không dám, Tống huynh và ta cũng chẳng khác biệt bao nhiêu, xin đừng quá lời.”

Người thì hớn hở, kẻ thì buồn bã, nhưng ai nấy đều sắp được về quê, nét cười rạng rỡ trên môi.

Lộ Huấn cùng mọi người tiến vào trong trạm dịch, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bên vách đá khắc hình, có một thiếu nữ mặc váy hồng nhạt thêu hoa mai sắc thủy hồng mười hai phúc tương, vừa khẽ xoay người bước ra.

Tầng tầng làn váy tựa như hoa phấn nở rộ, dây thắt lưng đính hoa mai khẽ đung đưa theo gió, dáng người mềm mại, tựa như nhành liễu lay trong gió thu.

Chỉ là trên đầu nàng đội mạc nón (*), dung nhan bị che khuất, chỉ thấy thân ảnh run nhẹ trong khí thu êm dịu, đẹp như một bức họa sống động, khiến ai nấy đều lặng người nhìn theo.

(*) “mạc nón” là một loại nón có màn che mặt, thường bằng lụa mỏng, sa, hoặc vải nhẹ, phủ xuống từ vành nón để che kín dung nhan của nữ tử khi ra ngoài.

Chiếc mạc nón dày nặng, làm từ sa mỏng thượng hạng, che kín sắc mặt. Nhưng chỉ một thoáng nhìn, Lộ Huấn đã nhận ra nàng.
A Nam?

Nàng sao lại ở đây?

Bên cạnh nàng vì sao lại có nhiều người đi theo đến vậy?

Lộ Huấn sững sờ cả người, vừa định bước tới hỏi, thì thấy dưới làn váy phấn, đôi tay trắng muốt của nàng nhanh chóng ra hiệu một động tác kín đáo…

Y khựng bước, bởi quanh đó có quá nhiều ánh mắt đang dõi theo; may thay, động tác của nàng cũng không quá đột ngột, không ai khác nhận ra.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì a hoàn bên cạnh A Nam đã quát lớn, đám người lập tức tản ra. Lộ Huấn cũng bị mấy học trò khác kéo đi, ai nấy cười nói ồn ào, không ai để ý đến khúc “tiểu nhạc đệm” vừa rồi.

Tống Thanh Thư đứng từ xa nhìn Tư Nam bước vào trạm dịch, sắc mặt u ám, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao, hoàn toàn không có ý định cho nàng diện kiến.

Những ngày qua, hắn vẫn chưa dứt được ý muốn giết nàng. Trong lòng hắn rối như tơ vò, hết giận lại mềm lòng, hết hận lại vương vấn. Một nữ nhân từng phản bội hắn, giữ lại để làm gì? Thế nhưng mỗi khi ánh mắt lướt qua bóng dáng ấy, hắn lại không nỡ.

Hắn yêu sự thông tuệ và kiên cường của nàng, lại hận sự lạnh lùng và tuyệt tình của nàng.

Hai cảm xúc ấy cứ giằng xé, khiến hắn phiền não đến mất ngủ nhiều đêm liền. Phúc Tử ở bên cạnh đang bẩm báo chuyện ở Định Xa đã kết thúc, hắn lại chẳng nghe lọt một câu.

Phúc Tử thấy chủ tử thất thần, đành im lặng, kiên nhẫn chờ hắn hồi tâm rồi mới dám nói tiếp.

Sau khi Lộ Huấn sắp xếp chỗ ở xong, y đi dạo quanh trạm dịch. Khi đi ngang qua một cửa tròn, bên trong là một khu vườn rực rỡ hoa nở, y định bước vào ngắm thì bị chặn lại.

“Công tử, xin mời trở ra. Người không phận sự, không được tiến vào.”

Lộ Huấn ôm quyền, nho nhã mỉm cười: “Tại hạ chỉ thấy trong đó hoa cỏ thật đặc biệt, không có ý mạo phạm quý nhân. Xin hỏi, nơi này do ai cư ngụ vậy?”

Người này dung mạo chính trực, lễ độ chu toàn, nên bọn thị vệ cũng không tỏ thái độ thô lỗ.

“Là quý nhân ở trọ, công tử chớ hỏi nhiều, mau rời đi thôi.”

Lộ Huấn đành bất lực rời đi, nhưng trong lòng lại đầy nghi hoặc, Tư Nam vào trong đó rồi thì làm sao ra được? Cái động tác tay nàng vừa ra hiệu, chẳng lẽ có ẩn ý gì sao?

Tư Nam theo Cẩm Sắt đi vào một tòa nhà tinh xảo, lá phong đỏ rực như lửa, phủ quanh mái cong ẩn hiện giữa tán cây, cảnh sắc đẹp đến ngỡ ngàng.

Nhưng nàng vẫn còn run rẩy, may mà chiếc mạc nón dày đã che đi vẻ kinh hãi nơi ánh mắt, nàng thật không ngờ lại chạm mặt Lộ Huấn ở đây.

Cũng may, bọn họ trước nay vẫn nhớ tín hiệu đã ước định; nếu để Tống Thanh Thư biết nàng từng có tình ý với Lộ Huấn, e rằng cả hai người đều không còn đường sống. Nàng chỉ mong Lộ Huấn hiểu được ám chỉ của mình, đừng làm điều dại dột. 

Bình Luận (0)
Comment