Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 43

Tống Thanh Thư sa sầm mặt, một cước đá ngã chiếc ghế bên cạnh, rồi tức giận ngồi phịch xuống, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào Tư Nam.

Tư Nam nuốt miếng cơm trong miệng, bất đắc dĩ vẫn lên tiếng chào hỏi: “Vương gia đã về rồi.”

Tống Thanh Thư khàn giọng đáp một tiếng: “Ừ.”

Phúc Tử lúc này bưng một đĩa thức ăn hấp tấp đi vào, vốn định đặt trước mặt Vương gia, không hiểu sao giữa chừng lại đổi ý, lén đặt luôn ở trước mặt Tư Nam.

Tống Thanh Thư giả vờ thản nhiên cúi đầu ăn cơm, nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía nàng.

Tư Nam vốn đã gần ăn xong, nhìn hai người diễn trò mà nhịn không nổi, đành gắp một miếng thịt bò lên, thong thả nói: “Ừm, ngon thật đấy. Món này từ đâu ra vậy?”

Tống Thanh Thư lập tức tiếp lời, giọng mang theo chút hứng khởi: “Ở một quán nhỏ trên phố Chu Tước, người ăn rất đông. Ngươi cũng thấy ngon sao? Vậy sau này ta ngày nào cũng cho người mua về cho ngươi ăn.”

Cơm nước xong chưa bao lâu, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi.
Tư Nam nay đã rất biết điều, không nói lời nào trái ý, cả ngày hoặc ở thư phòng, hoặc trong phòng bếp.

Thấy tuyết rơi, nàng liền đứng trước song cửa sổ, trong tay cầm lò sưởi bằng pháp lang (*) khảm bạc, nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài sân, bông thì rơi xuống đất, bông lại đậu trên cành cây, lặng lẽ ngẩn người.

(*) Lò sưởi bằng pháp lang là một loại lò sưởi tay cầm để sưởi ấm, không phải lò đặt trong phòng, được chế tác bằng kỹ thuật pháp lang, tức là tráng men màu trên kim loại (thường là bằng đồng, vàng hoặc bạc).

Tống Thanh Thư ngồi ở thư án, than hồng trong lò đỏ rực, hắn chống cằm nhìn nàng một lúc lâu. Ghế dựa phủ nệm nỉ dày mềm mại, khiến hắn càng thêm lười biếng.

Khoảnh khắc hài hòa này khiến lòng hắn cũng an tĩnh theo. Hắn hiếm khi cầm lấy một quyển sách.

Những lời Hoàng huynh nói hôm nay khiến hắn có chút mông lung, hắn từng thích đọc sách sao? Từ khi nào mà hắn bắt đầu chán ghét sách vở?

Đã không nhớ rõ nữa rồi. Tuổi thơ của hắn mơ hồ lộn xộn, nghĩ lại cũng chẳng có gì đáng để bận tâm.

Cố nhẫn nại đọc thêm vài hàng, nhưng cảm giác quen thuộc thuở nào đã không còn.

Sách với hắn, so với rượu, xa lạ hơn nhiều. Nhiều năm buông bỏ, nay muốn nhặt lại, thật chẳng dễ dàng gì.

Tư Nam nhìn tuyết rơi càng lúc càng dày, lòng cũng dần nặng trĩu. Nàng muốn hỏi về tin tức ở Định Xa, nhưng lại sợ chọc Tống Thanh Thư nhớ đến người bên đó.

Tống Thanh Thư đọc chán, cảm thấy buồn ngủ, bèn đứng dậy đi đến sau lưng ôm lấy nàng, cúi đầu gác cằm lên vai, giọng nói thấp khẽ bên tai: “Nặc Nặc, đêm giao thừa đi Thọ Diên Cung cùng ta nhé.”

Tư Nam trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Được.”

Sau đó khẽ quay đầu, nói thêm: “Có thể mang Tiểu Bạch theo không?”

Tống Thanh Thư suýt đã quên con chó đó, lập tức sai Phúc Tử đến biệt viện vùng ngoại thành đem Tiểu Bạch về.

Tư Nam rốt cuộc không hỏi những lời kia nữa. Giờ đây, nàng chỉ cần yên ổn sống qua ngày, đó đã là cách bảo vệ tốt nhất cho người nhà ở Định Xa.

Vốn tưởng việc đón Tiểu Bạch chẳng có gì khó, nào ngờ Phúc Tử chưa đi bao lâu đã quay về, mặt mày khốn khổ, người dính đầy bùn đất và cành khô.

Phúc Tử cúi đầu run rẩy bẩm: “Vương gia, Tiểu Bạch không chịu đi với nô tài…”

Thì ra mấy năm nay, Tiểu Bạch ở biệt viện tung hoành ngang dọc, ăn uống sung sướng, to béo hơn hẳn trước. Nó chẳng thèm nhúc nhích, mà ai cũng không dám đụng vào, tuy không sủa, nhưng răng nó thì có thừa.

Nghe hắn kể, Tư Nam không nhịn được cười, trên mặt hiện rõ vẻ vui mừng: “Tiểu Bạch giờ lại càng thêm oai phong.”

Nàng nghĩ ngợi một chút rồi quay sang Tống Thanh Thư, mỉm cười nói: “Chúng ta cùng đi đi. Nhỡ Tiểu Bạch cắn người thì không hay, ngươi nếu thấy phiền, cho Phúc Tử đi cùng ta cũng được.”

Nụ cười của nàng làm Tống Thanh Thư mềm lòng, trong lòng rối bời mà dịu lại, liền liên tục lắc đầu: “Ta đi cùng ngươi, có gì mà phiền. Cũng đâu xa lắm đâu.”

Hai người đều hiểu lòng nhau, nhưng chẳng ai nhắc đến những chuyện có thể phá hỏng bầu không khí này.

Tư Nam chủ động tránh nghi ngờ, còn Tống Thanh Thư lại cố tình dỗ cho mỹ nhân vui, thế là cả hai đều vui vẻ trong yên lặng.

Tuyết lúc này đã ngừng rơi, Tống Thanh Thư sợ nàng nhiễm lạnh nên quyết định đi xe ngựa.

Khi lên xe, hắn chủ động đón lấy áo choàng từ tay Cẩm Sắt, vụng về giúp nàng buộc đai lưng, dịu giọng nói: “Chờ đón được Tiểu Bạch, chúng ta đi mua ít vải về may xiêm y mới. Đêm giao thừa hoàng huynh và mẫu hậu đều sẽ ở đó, ngươi nên ăn mặc cho xinh đẹp một chút.”

Tư Nam nhìn hắn lúc nói câu này, giọng nhẹ như gió thoảng, khóe môi khẽ cong, trong lòng chợt rung lên. Nàng thoáng nhớ đến Lộ Huấn, chỉ trong chớp mắt, sống mũi cay xè, liền nắm lấy tay hắn một cái rồi nhanh chóng bước lên xe ngựa.

Tống Thanh Thư ngẩn người, tưởng nàng không kiên nhẫn, cũng không để bụng, chỉ yên lặng theo sau ngồi vào.

Trong thùng xe, Tư Nam vẫn luôn vén rèm nhìn ra ngoài. Ngày ấy nếu không có Tiểu Bạch kéo nàng từ Ngọc Đái Hà lên, e rằng nàng đã sớm vùi xác dưới dòng nước lạnh.

Giờ đây, mười dặm hồ sen đều đã héo úa, nước cũng cạn khô, phủ kín một tầng tuyết dày đến nỗi chẳng thấy nổi một nhánh cỏ. Cảnh tượng thê lương đến nao lòng.

Mây đen tan đi, một vầng dương màu cam nhẹ lặng lẽ treo trên nền trời, ánh sáng ấm áp trải xuống mặt tuyết trắng xóa, như điểm thêm sắc xuân trong giá lạnh.

Từ xa, Tư Nam đã thấy dưới cổng có đôi sư tử đá, bên chân chúng là một con chó to lớn đang ngồi thẳng, thân hình hùng tráng, lông tuyết trắng muốt, hai tai dựng đứng, đôi mắt sáng rực hướng về phía xe ngựa.

“Tiểu Bạch…”

Tư Nam nghiêng người ra khỏi cửa xe, tay vẫy liên hồi, lớn tiếng gọi tên nó, trong mắt ánh lên những giọt lệ long lanh.

Tống Thanh Thư yên lặng nhìn nàng, khóe môi bất giác cong lên. Hắn thích dáng vẻ này của nàng, không lạnh nhạt, không đề phòng, mà là thật lòng, chân thành và sống động.

Chỉ tiếc, đối tượng lại là… một con chó mập.

Dù vậy, hắn cũng đã nghĩ thông suốt, trong lòng không thấy bực nữ, bởi chỉ cần nàng ở bên cạnh, dù là giả vờ, hắn cũng đã thấy đủ.

Nhìn Tiểu Bạch từ xa nhảy dựng lên, chạy như bay về phía xe ngựa, lòng Tư Nam run lên mãnh liệt, đôi mắt đỏ hoe: “Phúc Tử, mau dừng xe lại!”

Tống Thanh Thư cũng trầm giọng nói theo: “Phúc Tử, dừng xe.”

Tư Nam không kịp chờ xe dừng hẳn, đã vội vàng nhảy xuống, loạng choạng chạy tới: “Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!”

Tống Thanh Thư vừa bước ra khỏi xe, liền thấy một người một chó ngã nhào giữa nền tuyết, ôm chặt lấy nhau, vừa cười vừa khóc.

Tư Nam liên tục gọi “Bảo bối, Tiểu Bạch ngoan, Tiểu Bạch của ta…” giọng run run đầy xúc động.

Hắn nửa phần là ghét bỏ, nửa phần lại hâm mộ, nhìn một người một cẩu mừng mừng tủi tủi, chẳng kiềm được mà bật cười, mặt mày giãn hẳn ra.

“Phúc Tử,” hắn nghiêng đầu nói, “ngươi nói xem, cao hứng đến rơi lệ là cảm giác thế nào nhỉ?”

Phúc Tử đứng bên cạnh xem đến vui vẻ, hắn ta rất thích Tiểu Bạch, con chó ấy vừa trung thành, vừa dũng mãnh, lại còn đáng yêu vô cùng, quả thật là một con chó tốt.

Nghe chủ tử hỏi chuyện, Phúc Tử cười đáp: “Đại khái cũng giống như tâm trạng của Nặc Nặc cô nương lúc này vậy. Cô nương vốn tưởng Tiểu Bạch đã ch·ết, nhưng hóa ra nó vẫn còn sống. Hoặc… giống như năm đó, khi Vương gia cứu nô tài, nô tài cũng mừng đến rơi nước mắt.”

Hắn ta sinh ra trong cảnh khốn cùng, may mắn gặp được Vương gia cứu giúp. Đêm tuyết năm ấy, tiểu thiếu niên phấn điêu ngọc trác kia, người mà hắn ta vĩnh viễn không quên, vẫn như cũ chơi đùa ngoài trời, đến khuya mới về, vừa khéo bắt gặp hắn ta hấp hối trong gió tuyết.

Tống Thanh Thư nghe xong liền nhíu mày, cảm thấy Phúc Tử nói chuyện thật chẳng ra làm sao, chẳng có chút triết lý nào, đúng là người chưa từng đọc sách nên lời nói chẳng thấu được đạo lý lớn.

Tư Nam ôm chặt Tiểu Bạch, òa lên khóc nức nở.

Mấy ngày nay, nàng sống trong lo âu và sợ hãi, từng khắc từng giây đều thấp thỏm, đến nay trông thấy con chó béo này vẫn còn sống, mọi nỗi kìm nén trong lòng liền vỡ òa.

Cả đời này, nàng chỉ muốn làm một tiểu công chúa được yêu chiều, nào ngờ số mệnh lại đẩy nàng vào trò chơi sinh tồn máu lạnh.

Cái vận mệnh đáng ch·ết này!

Tiểu Bạch nằm gọn trong lòng chủ nhân, ban đầu còn quẫy đuôi hưng phấn, nhưng nghe tiếng nàng khóc nức nở, nó lại dần dần nằm yên, chỉ khẽ dụi đầu vào ngực nàng.

Một lúc sau, Tống Thanh Thư mới chậm rãi đi tới, giọng có chút khó chịu: “Chẳng qua chỉ là một con chó, cần gì phải khóc thành như vậy?”

Hắn vì nể nàng nên vẫn chưa động đến người nhà nàng, thế mà nàng lại khóc như thể mất hết cả thiên hạ.

Tư Nam lau nước mắt, ôm Tiểu Bạch bước về phía xe ngựa.

Tống Thanh Thư thấy nàng từ nãy đến giờ không hề đoái hoài đến mình, cơn bực bị dồn nén bấy lâu lại bắt đầu bốc lên. Vì để yên ổn mà sống với nàng, hắn đã nhẫn nhịn đến mức này, vậy mà vẫn chưa đủ sao?

Nữ nhân này, dường như được một tấc lại muốn lấn một thước.

Nhưng đúng lúc đó, Tư Nam quay lại, gương mặt đầy nước mắt, mũi đỏ ửng, giọng run rẩy, nghẹn ngào trách hắn: “Ta chỉ khóc vì một con chó thôi cũng không được sao? Người nhà ta đều nằm trong tay ngươi, ta chẳng dám hỏi thăm xem họ sống chết ra sao, giờ ta chỉ nhịn không nổi mà khóc một chút, vậy cũng không được à? Ta đâu phải khúc gỗ vô tri! Ngươi là Vương gia thì cũng không thể quản người ta đến mức này chứ, ngươi là biển lớn à, lòng dạ sao không thể rộng ra một chút?”

Tống Thanh Thư vốn đang giận, nghe nàng nói xong, lại bị bộ dáng như mèo nhỏ giương nanh kia làm tan hết khí thế. Đã lâu lắm rồi hắn chưa thấy nàng như vậy, vừa đáng thương vừa sống động, khiến hắn bất giác bật cười.

Hắn bước tới, giúp nàng chỉnh lại ống tay áo bị xộc xệch, giọng thấp đi: “Nặc Nặc, ta ở ngay đây, ngươi muốn hỏi gì sao không hỏi thẳng?”

Tư Nam ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt, âm thanh nghẹn ngào nức nở: “Vậy ta hỏi ngươi, phụ thân ta thế nào rồi? Người trong Tư gia có bình an không? Ngươi… ngươi có làm gì họ không?”

Tống Thanh Thư mỉm cười, đưa tay lau nước mắt cho nàng.

Làn da nàng quá mềm, mà bàn tay hắn lại thô ráp, chỉ khẽ chạm cũng để lại vết đỏ. Nhưng chính những giọt nước mắt nóng hổi kia khiến hắn mềm cả tay, lẫn lòng.

Hắn khẽ thở dài, kéo nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: “Ta đã biết ngươi sớm muộn cũng hỏi chuyện này, nên ngay từ đầu ta đã cố nhịn, không động đến nhà ngươi. Ngươi xem, ta đã giữ lại tất cả, một người cũng chưa giết. Bọn họ đều bình an.”

Tống Thanh Thư cảm thấy mình thật sáng suốt khi đã kìm được bản thân, bằng không e rằng khó mà dỗ nổi nàng. Dù sao những người đó cũng yếu ớt, sinh mạng nằm trong tay hắn, giữ lại bọn họ cũng là vì sau này còn có ích.

Tư Nam ngẩng đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn.

Rõ ràng nghe được tin tốt, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo như rơi xuống băng tuyết, toàn thân run rẩy.

Trong mắt hắn, được phép sống sót thôi, cũng đã là ân huệ lớn lao.

Sau lần sóng gió nhỏ ấy, cách hắn đối xử với nàng lại trở về như hai năm trước, như thể những tháng ngày u tối kia chưa từng tồn tại.

Tất cả đều trở lại vào đêm rằm trung thu năm ấy…

***

Chẳng mấy chốc, ngày cuối năm đã đến.

Tư Nam khoác lên mình bộ xiêm y do chính Tống Thanh Thư đích thân chọn, cùng hắn vào cung chúc tết.

Trời dần ngả tối, mây dày nặng trĩu, tuy không giống sắp đổ tuyết nhưng gió bấc vẫn sắc như dao, thổi rát cả mặt.

Thọ Diên Cung vẫn giữ nguyên dáng vẻ năm nào, trang nghiêm mà tĩnh lặng. Chỉ Y cô cô vừa thấy Tống Thanh Thư đến, vội vã dẫn hai người đi vào nội điện.

“Thái hậu hai ngày nay vẫn ở Phật đường tụng kinh. Vương gia, ngài muốn qua đó sao?”

Tống Thanh Thư nắm tay Tư Nam, gương mặt mang nụ cười ôn hòa, dung mạo tuấn nhã xuất trần: “Cô cô, chúng ta tự qua đó là được. Ngài cứ đi làm việc đi.”

Trong cung ngày Tết còn bận rộn hơn ngày thường, mà Chỉ Y lại là người tâm phúc bên cạnh Thái hậu, tính tình chu đáo cẩn trọng, quả thật bận đến nỗi chân không chạm nổi đất.

Lúc này, ánh mắt bà mới dừng lại trên người Tư Nam, khẽ kinh ngạc đánh giá từ đầu đến chân, rồi mỉm cười nói: “Vậy ra đây chính là Nặc Nặc cô nương? Quả là một mỹ nhân tuyệt sắc.”

Tư Nam nhẹ nhàng hành lễ, cung kính đáp: “Chỉ Y cô cô.”

Tống Thanh Thư lại kéo nàng đi ngay, hoàn toàn không nhận ra rằng ánh mắt Chỉ Y vẫn dõi theo họ cho đến khi hai bóng dáng khuất hẳn.

Tư Nam im lặng bước theo hắn, lại một lần nữa đặt chân đến nơi từng khiến nàng hồn xiêu phách tán, Phật đường năm ấy.

Có lẽ vì khắp nơi phủ tuyết trắng, bức tường vàng ngói ngọc này bỗng mất đi vẻ âm u đáng sợ thuở trước.

Nàng khẽ nhắm mắt, lặng lẽ đi sau lưng hắn. Hai người bước vào gian chính giữa, gian Phật đường lớn nhất.

Bốn góc điện đều đặt lò hương bằng đồng, trước tượng Phật là hai hàng nhang vòng chồng lên nhau, khói hương mờ mịt.

Phía dưới là ba chiếc đệm dày, trên đệm chính giữa là một nữ nhân áo xám đang quỳ, miệng lẩm nhẩm niệm kinh.

Tư Nam đưa mắt nhìn quanh, rồi ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên cao là pho tượng Phật mặc xiêm y đỏ, đầu đội kim quan, gương mặt hiền hòa từ ái.

Đó chính là tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát, tay trái cầm châu, tay phải nắm trượng, dáng vẻ trang nghiêm bất động.

Sao lại bái Địa Tạng Vương?

Tư Nam chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy thắc mắc. Theo trí nhớ của nàng, bên trái Phật đường là tượng Quan Âm dương liễu, chứ không phải Địa Tạng.

Nàng còn đang mải nghĩ, thì cổ tay bỗng bị kéo nhẹ, Tống Thanh Thư đã dẫn nàng quỳ xuống bên cạnh, cùng nhau dập đầu lễ bái.

Tư Nam lén liếc nhìn, thấy hắn miệng khẽ động, lẩm nhẩm niệm kinh, thần sắc lại vô cùng thành kính.

Nàng không hiểu Phật pháp, chỉ thấy dáng vẻ ấy của hắn, chẳng khác nào người thật lòng cầu nguyện.

Này… là chuyện gì thế?

Tống Thanh Thư, người lòng dạ sâu như vực, giết người chẳng chớp mắt, lại đang tụng kinh? Hơn nữa, hắn bái lại là Địa Tạng Vương Bồ Tát, vị cứu độ chúng sinh nơi địa ngục.

Cảm giác quái dị ấy cứ quẩn quanh trong lòng nàng, mãi cho đến khi Từ An Thái hậu niệm xong một lượt kinh cuối.

Thấy Thái hậu đứng dậy, Tống Thanh Thư vội vàng tiến lên đỡ: “Mẫu hậu, trời rét thế này, sao người phải tự mình đến đây?”

Từ An Thái hậu đứng dậy theo, giọng khàn mệt: “Thư Nhi, không tự mình đến, sao thể hiện được thành tâm? Có thành tâm thì Bồ Tát mới nghe thấu lòng người.”

Nói rồi, bà vừa xoay người vừa nói tiếp: “Thư Nhi, hôm nay ngươi—”

Câu nói còn chưa dứt, bỗng giọng bà nghẹn lại, sắc mặt trắng bệch, cả người run lên, rồi ngã ngửa ra sau.

Tống Thanh Thư hoảng hốt đỡ lấy, song vẫn bị đẩy đến lảo đảo, vội vàng hô lên: “Mẫu hậu! Người làm sao vậy?”

Tư Nam cũng giật mình kinh hãi.

Từ An Thái hậu tuy không già, song có vẻ mang nhiều tâm bệnh. Giữa hai hàng mày hằn rõ một nếp nhăn sâu, nhưng sau lớp phấn trang điểm, vẫn có thể thấy mơ hồ vẻ diễm lệ của một thời tuổi trẻ.

Tư Nam vội khom mình hành lễ: “Nặc Nặc bái kiến Thái hậu nương nương.”

Nàng vội vàng khom người hành lễ. Khi nãy nàng đứng dậy quá khẽ, Từ An Thái hậu còn mải nói chuyện với Tống Thanh Thư, hoàn toàn không nhận ra nàng. Đến khi quay đầu lại, đột nhiên thấy có người đứng ngay sau lưng mình, liền bị giật mình hoảng sợ.

Tư Nam biết mình dọa người là chuyện chẳng hay. Trước kia nàng từng bị người ta trêu chọc, nấp trong bóng tối hù dọa, cũng từng sợ đến hồn phi phách tán.

Nghĩ đến Thái hậu tuổi đã cao, không biết có chịu nổi hay không, nàng liền áy náy nói: “Thần thiếp không phải cố ý, xin Thái hậu thứ lỗi.”

Từ An Thái hậu qua làn khói hương lượn lờ đánh giá nàng một lượt, rồi khẽ thở ra, nhẹ nhàng xua tay, bàn tay vẫn đặt nơi ngực như trấn tĩnh lại: “Người già rồi, lá gan cũng nhỏ đi.”

Tống Thanh Thư lúc này mới hiểu ra, vội cười đỡ lời thay nàng: “Mẫu hậu, Nặc Nặc không hiểu quy củ trong cung, mong người rộng lòng tha thứ. Thư Nhi xin thay nàng tạ tội.”

Từ An Thái hậu lắc đầu, mỉm cười, khẽ chọc nhẹ vào trán hắn: “Ngươi này, thật đúng là đứa con ngỗ nghịch. Ai gia còn chưa nói gì, ngươi đã vội che chở cho nàng.”

Rồi bà quay sang nhìn Tư Nam, ánh mắt hiền hòa: “Thôi, đứng lên đi. Nếu không, e rằng hắn lại phát giận thay ngươi mất.”
Tư Nam hành lễ tạ ơn xong mới đứng dậy.

Ba người cùng rời khỏi Phật đường, đi xuyên qua cửa vòm, men theo con đường đá hướng về phía tiền viện.

Tống Thanh Thư đỡ Thái hậu, vừa đi vừa nhỏ giọng giải thích: “Mấy năm trước, nhi thần và Nặc Nặc từng quen biết. Trước đó vài ngày thì tình cờ gặp lại. Mẫu hậu, Nặc Nặc vốn xuất thân nơi địa phương nhỏ, nếu có chỗ nào thất lễ, xin người đừng trách giận.”

Từ An Thái hậu khẽ vỗ tay hắn, ôn tồn nói: “Ai gia hiểu được. Chỉ cần có một cô nương bầu bạn bên ngươi, ai gia cũng yên tâm hơn phần nào. Có điều, Thư Nhi, ngươi cũng nên sớm định đoạt một chút, những tỳ thiếp được đưa đến đều bị ngươi đuổi đi hết cả, ngay cả người ai gia chọn giúp ngươi, ngươi cũng chẳng chịu xem mặt, rốt cuộc ngươi định thế nào đây?”

Tống Thanh Thư nghe xong, thần sắc hơi trầm xuống: “Mẫu hậu, những nữ nhân kia, từng người đều tầm thường vô vị. Người đừng làm thế nữa.”

Từ An Thái hậu liền ngưng mặt, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào hắn: “Thế nào? Ngay cả ai gia cũng không quản nổi ngươi nữa rồi sao?”

Nghe vậy, Tống Thanh Thư thoáng liếc qua Tư Nam, thấy sắc mặt nàng vẫn thản nhiên mới vội vàng gật đầu: “Mẫu hậu, Thư Nhi biết rồi, trở về sẽ xem qua.”

Tư Nam nghe hai người nói qua nói lại, giống như bản thân bị xem nhẹ hoàn toàn, trong lòng lại thấy nhẹ nhõm.

Dù sao hồi tưởng lại cảnh Đoan Vương phủ đầy rẫy mỹ nhân diễm lệ, nàng cũng chẳng lấy làm lạ, Thái hậu quả thật rất thích ban nữ nhân cho Tống Thanh Thư.

Ba người đi đến một gian khách thất, cùng nhau ngồi xuống.

Thái hậu đổi sang một bộ thường phục màu lam ngọc, Chỉ Y cô cô hầu bên cạnh, cung nữ tiến lên dâng trà nóng.

Tư Nam vô tình liếc nhìn thấy phía sau Thái hậu có một chiếc giá bằng vàng, trên đó đậu một con chim vẹt lông vàng rực rỡ, chân buộc xích bạc, cổ duỗi dài, dáng dấp kiêu căng.

Thái hậu mỉm cười, dùng nhíp gắp một hạt kê bỏ vào khay: “Vào mùa đông không có sâu bọ, nó liền kén ăn. Thật đúng là không thể nuông chiều quá, đến cả một con chim cũng biết ỷ sủng mà sinh kiêu.”

Câu nói dường như mang ẩn ý, Tống Thanh Thư chưa kịp đáp thì bên ngoài đã vang lên một giọng nữ lanh lảnh:

“Ôi chao, Thái hậu nương nương thật là nhàn nhã, lại ngồi đây cho chim ăn sao?”

Người bước vào mặc váy dài màu yên hà chạm đất, bên ngoài khoác áo sa mỏng hoa lệ, trên đầu trâm ngọc sáng lóa, dung nhan tròn đầy, nét mặt tươi vui mà kiêu ngạo.

Từ An Thái hậu hơi cứng người, rồi nở nụ cười: “Ngọc Ninh tới rồi, thật là hiếm thấy.”

Bách Hoa công chúa, khuê danh Ngọc Ninh, là muội muội út của tiên đế, người duy nhất còn có thể gọi bà như vậy.

Vừa thấy Tống Thanh Thư, ánh mắt Ngọc Ninh chỉ lướt qua, rồi lập tức dừng lại trên người Tư Nam, đánh giá tỉ mỉ từ đầu đến chân, không giấu vẻ tò mò: “Ngươi chính là cô nương khiến A Thư nhà chúng ta thần hồn điên đảo sao? Chậc chậch, quả thật là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành.”

Nói rồi, nàng ta hứng thú tiến lại gần, ngắm nghía hồi lâu, sau mới cau mày lẩm bẩm: “Lạ thật, cứ cảm thấy đã gặp ở đâu rồi… nhìn quen lắm.”

Từ An Thái hậu mỉm cười ngắt lời, ánh mắt thoáng có chút căng thẳng: “Có lẽ là ba năm trước từng gặp qua, nàng khi đó từng vào cung một lần.”

Tư Nam vốn không hề quen biết nàng ta, ba năm trước cũng chưa từng gặp qua người này. Thấy đối phương lại tỏ ra quá mức thân mật, nàng hơi cau mày, cảm thấy không được thoải mái, bèn hờ hững đáp: “Vậy sao? Nếu coi là quen biết cũ, thì xem như lâu ngày gặp lại đi.”

Không ngờ Ngọc Ninh công chúa bật cười ha hả, gật đầu nói: “À, cũng không phải là không thể.”

Tư Nam toàn thân chấn động, ngẩng đầu nhìn nàng ta, trong lòng thoáng run, mà ánh mắt Ngọc Ninh nhìn lại cũng có phần nóng rực, đầy ẩn ý.

Tống Thanh Thư liền đứng dậy hành lễ: “Gặp qua cô cô.”

Trong phòng, hắn thu lại hết phong thái cao ngạo thường ngày, tựa như một đứa con ngoan trong nhà, mỉm cười nhã nhặn, lễ độ mà không mất vẻ tự nhiên.

Không bao lâu, trong phòng liền náo nhiệt hẳn lên.

Ngọc Ninh công chúa tính tình hoạt bát, miệng nói không ngừng: “Tống Thanh Thư, gần đây ngươi thật khác trước rồi đó. Nghe nói Hoàng thượng sắp giao cho ngươi một chức sai sự, tiền đồ rộng mở, cô cô ta đây cũng mừng thay ngươi.”

Tống Thanh Thư thoáng liếc Thái hậu rồi cười nói: “Cũng chưa chắc, hoàng huynh chỉ là thấy ta nhàn rỗi quá nên mới bố trí cho ta làm thử mà thôi.”

Từ An Thái hậu tiếp lời: “Thư Nhi vốn không thích những việc chính sự, Hoàng thượng sao lại cứ muốn kéo nó vào, ai gia thật chẳng yên tâm.”

Ngọc Ninh công chúa nở nụ cười sắc sảo: “Hoàng tẩu à, tuy ngài thương nó, nhưng cứ để nó mãi chơi bời như thế cũng chẳng hay. Giao cho chút việc chính sự là tốt, để Thư Nhi bớt khiến ngài phải lo. Hoàng huynh trên trời nghe thấy chắc cũng vui lòng, chẳng phải sao?”

Trong phòng thoáng im. Lời “hoàng tẩu” kia khiến ai nấy sững sờ, Ngọc Ninh công chúa hiếm khi gọi Thái hậu bằng danh xưng ấy. Nụ cười trên mặt nàng ta vẫn rạng rỡ như trăng rằm, song ánh mắt lại sắc bén lạ thường.

Tống Thanh Thư thấy nụ cười của Thái hậu cứng lại, cũng trầm mặt, giọng lạnh hẳn: “Cô cô, mẫu hậu là thương ta, huống hồ ta thực sự không thích hợp những việc đó, mong cô cô đừng nhúng tay vào.”

Ngọc Ninh vẫn cười, khóe môi cong thành một đường trào phúng: “Ồ, ngươi vụng về như lợn thế kia, đúng là không hợp. Làm việc vất vả một chút, chẳng may trầy xước miếng da thì e là chuyện động trời mất.”

Cả gian phòng lập tức đổi sắc, không khí đông đặc lại.

Ngọc Ninh nói xong liền đứng dậy, định rời đi, như thể chẳng muốn ở lại thêm giây nào để chịu ghét.

Từ An Thái hậu trầm giọng: “Hoàng thượng sắp đến rồi, đêm tất niên năm nào cũng vậy, Ngọc Ninh, chẳng bằng ăn xong bữa cơm rồi hãy đi.”

Ngọc Ninh xua tay liên tục, giọng cười lả lơi: “Không được, không được. Ta mà ở lại, chẳng phải làm chướng mắt bữa cơm đoàn viên của các ngươi sao? Ai da, ta thật là người dư thừa đáng thương mà.”

Vừa nói vừa cười, bóng dáng nàng ta nhanh chóng khuất hẳn sau cửa.

Tư Nam nhìn theo, rồi lại nhìn hai người còn trong phòng, chỉ thấy bầu không khí giữa họ nặng nề, mà chính nàng cũng không hiểu rốt cuộc mình vừa chứng kiến điều gì.

Chẳng bao lâu, Chỉ Y cô cô tiến vào, bẩm báo: “Hoàng thượng và Hoàng hậu giá lâm.”

Thái hậu nghe vậy vội đứng dậy, mặt đầy nét tươi cười: “Tốt, tối nay khó có dịp cả nhà đoàn tụ, phải ăn một bữa thật vui.”

Tiếng bước chân thong thả từ ngoài truyền vào, giọng nói ôn hòa vang lên nơi cửa:

“Đứng lên cả đi.”

Bóng người hiện dưới ánh đèn. Đông chí đêm dài, sắc trời đã đen đặc, ánh nến vàng lay động khiến bóng dáng hoàng đế kéo dài in lên nền đất, đậm tựa mực tàu.

Tư Nam cùng các cung nữ đồng loạt quỳ xuống: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”

Sau lời đáp dịu dàng, ba mẹ con trong phòng hành lễ thăm hỏi lẫn nhau rồi mới ngồi xuống hàn huyên.

Tư Nam đi theo Tống Thanh Thư ngồi phía sau, khẽ ngẩng đầu nhìn

Nàng vốn chẳng biết gì nhiều về vị quân vương này, bởi hoàng tộc cách nàng quá xa.

Giờ trông thấy, chỉ thấy người mặc long bào màu minh hoàng, búi tóc cao, dung mạo tuấn nhã mà nghiêm chính, ánh mắt ôn hòa khiến người ta dễ sinh thiện cảm.

Bên cạnh là Hoàng hậu, một nữ tử đoan trang, khí độ ung dung, hai người sóng vai mà ngồi, quả là xứng đôi vừa lứa.

Tư Nam mơ hồ cảm nhận được hoàng đế dường như không thích mình, tuy chẳng rõ nguyên do, nhưng nàng cũng không để tâm. Trên đời này người nhiều như thế, ai yêu ai ghét, suy cho cùng đều vì lợi mà thôi.

Gia Ninh Đế khẽ cau mày khi nhìn thấy Tống Thanh Thư ân cần chăm sóc nữ tử bên cạnh. Còn Hoàng hậu thì mỉm cười nói: “Nặc Nặc cô nương quả thật dung nhan khuynh thành. Đoan Vương gia nay cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân, sau này nên giúp Hoàng thượng gánh vác chính sự, chớ nên lại hồ đồ.”

Khóe môi Tống Thanh Thư khẽ cong, gật đầu: “Hoàng tẩu dạy chí phải.”

Trong lòng hắn thầm cảm kích Hoàng hậu, chính nàng ấy đã giúp hắn mang Nặc Nặc vào cung hôm nay.

Tư Nam nỗ lực ngồi ngay ngắn, cố làm một bức bình hoa đoan trang.

Thái hậu chậm rãi nói: “Hoàng thượng, Thư Nhi xưa nay không thích vướng vào chính sự, sao người còn muốn giao việc cho nó? Người cũng chẳng phải không biết, chí hướng của nó vốn chỉ muốn làm một vương gia tiêu dao.”

Gia Ninh Đế lắc đầu, giọng điềm đạm: “Mẫu hậu, Thư Nhi nay đã hai mươi hai, các công tử đồng lứa sớm đã có chỗ đứng, hoặc công danh, hoặc tài học. Nó trước kia phóng túng đã đành, nay vẫn muốn buông thả mãi, về sau rồi còn ra sao?”

Bình Luận (0)
Comment