Ba người ăn xong, Tư Nam cảm thấy hơi mỏi mệt, nhưng vẫn lưu luyến ánh nắng ấm ngoài hiên nên ngồi thêm một lúc. Nhìn dòng người ra vào tấp nập trong quán, nàng khẽ mỉm cười: “Phúc Tử, ánh mắt ngươi cũng khá đấy.”
Phúc Tử biết rõ Tư Nam không phải hạng tầm thường. Nghe nói Tư gia giàu nức tiếng, đến cả Đoan Vương gia cũng phải dè chừng đôi phần; mà Tư Nam lại là người từ nhỏ đã giúp cha mình quản lý việc làm ăn, khiến sản nghiệp nhà họ Tư mỗi năm một vững.
“Cô nương, thật ra nô tài không hiểu buôn bán đâu.” hắn ta nói vậy, nhưng vẻ mặt lại thoáng u sầu: “Chỉ là dạo này nghe nói chuyện kinh doanh của quán khá lên, chủ nhà liền muốn tăng tiền thuê. Ngọc Kinh tuy tốt thật, nhưng đúng là nơi người nghèo khó sống nổi.”
Tống Thanh Thư nghe xong liền nhíu mày: “Chỗ này còn xa phố Chu Tước, nhưng có đáng bao nhiêu mà đòi tăng giá? Hơn nữa triều đình có quy định rõ ràng, cấm tự tiện nâng giá tiền thuê bán. Đây là cửa hàng của ai? Các ngươi thuê mà không lập khế ước tại nha môn sao?”
Tư Nam hiểu rõ chuyện này hơn ai hết. Ở Đại Dung, ruộng đất phần lớn là tư hữu; những vùng xa một chút thì nạn chiếm đất, chiếm ruộng rất nghiêm trọng, thậm chí có kẻ còn giết người để đoạt đất.
Trong thành Ngọc Kinh, phần lớn ruộng đất và mặt tiền cửa hiệu hoặc thuộc hoàng gia, hoặc nằm trong tay các thế gia đại tộc. Loại cửa hàng nhỏ như của Phúc Tử, đa phần do người môi giới hoặc hạ nhân của nhà giàu quản lý. Chủ thực sự, họ vốn chẳng bao giờ gặp mặt được.
Dẫu có luật lệ triều đình, nhưng trên có chính sách, dưới lại có đối sách, nói cho cùng cũng chẳng mấy tác dụng. Mà những thế gia kia vốn có tư tâm, nên luật đặt ra chỉ là tờ giấy suông.
Chính vì thế, những hồi môn mà các cô nương khi xuất giá mang theo, khế ước ruộng đất, cửa hiệu, trang trại, đều là tài sản cố định quý giá, chẳng dễ mua được. Trừ phi nhà kia sa sút, buộc phải bán đất bán cửa, mà cơ hội như thế thì phải tùy vận.
“Không nghĩ đến chuyện thuê riêng hoặc mua một gian tiểu viện sao?” Tư Nam khẽ nghiêng đầu tính toán: “Nguyên liệu các ngươi dùng giá cũng không cao, lại chẳng cần lấy tiền của bọn thế gia. Thì dứt khoát mở xa trung tâm một chút, tự mua lấy một cái sân, không nhất thiết phải là mặt tiền đâu.”
Nàng thật lòng thấy đây là cơ hội tốt. Người sống trong Ngọc Kinh đâu phải ai cũng là nhà giàu; dân thường chiếm phần đông, mà Phúc Tử bọn họ lại làm việc có tâm, ắt có thể sống ổn.
“Vậy thế này đi, Đoan Vương gia,” nàng ngẩng đầu, giọng điềm đạm: “ta lấy danh nghĩa của ta mượn ngươi một khoản, giúp Phúc Tử mua sân sau một cửa hàng. Xem như ta góp vốn. Tiền sẽ trả dần, ngươi thấy có được không?”
Tống Thanh Thư ngắm nàng khẽ sửa lại tóc, nụ cười mềm mại mà tràn đầy sức sống. Hắn từng thấy nàng bàn chuyện làm ăn, dáng vẻ vô cùng tự tin, từng lời từng chữ rõ ràng, đâu kém gì nam tử.
“Cái gì cũng để ngươi làm, vậy ta còn dư ra để làm gì nữa?” hắn giơ tay, giúp nàng cài lại lọn tóc rối, giọng pha ý cười: “Chuyện này ngươi đừng xen vào, ta tự giải quyết.”
Phúc Tử nghe thế mừng rỡ vô cùng, vội đứng dậy tạ ơn rối rít.
Còn Tư Nam thì thoáng chùng xuống, thật ra nàng chỉ muốn tìm việc gì đó để bận tâm, cho khuây khỏa phần nào. Nhưng Tống Thanh Thư vốn đa nghi, không yên tâm cũng là chuyện thường. Nàng chỉ đành mỉm cười, tạm thời không cách nào bẻ gãy ý hắn được.
Mùa đông dần lùi xa, Tống Thanh Thư quả nhiên không nuốt lời, hắn thật sự vào cung xin Gia Ninh Đế ban cho mình một chức sai sự.
Chuyện này lập tức dấy lên sóng gió lớn khắp Ngọc Kinh. Người phản đối thì nhiều, kẻ ủng hộ cũng chẳng ít. Dù sao, Đoan Vương nếu có việc làm, không còn suốt ngày ra ngoài gây họa thì cũng xem như làm phúc cho thiên hạ; lỡ đâu hắn thật sự đổi tính, lại thành chuyện tốt.
Mùa xuân đến tự bao giờ, khắp đầu cành lấm tấm chồi non. Đúng khi đóa hoa nghênh xuân đầu tiên nở rộ, Đoan Vương phủ nhận được một tấm thiệp mời, là thiệp dự yến sinh nhật của Bách Hoa Công chúa Ngọc Ninh.
Yến tiệc sinh nhật của Bách Hoa công chúa, người được mời vốn không nhiều. Mà Đoan Vương Tống Thanh Thư lại là chất nhi của nàng ta, tự nhiên nằm trong danh sách khách mời.
Tống Thanh Thư cầm thiệp mời, nhìn dòng chữ “Tống Thanh Thư cần thiết dự tiệc”, cau mày lắc đầu: “Ta hiện giờ phải đi làm công vụ, sợ là không tiện đi.”
Nói rồi quay sang dặn Phúc Tử: “Vào kho chọn hai món quà thích hợp, đến ngày ấy thì tự tay mang đi.”
Những ngày gần đây, Tư Nam nhàm chán đến sắp mốc, quanh quẩn chỉ có đọc sách, ăn cơm, chơi với Tiểu Bạch và bầu bạn cùng Tống Thanh Thư, ngoài ra chẳng có việc gì khác.
“Cho ta đi thay được không?” ánh mắt nàng sáng rực, khóe môi cong cong: “Để Phúc Tử với Cẩm Sắt đi cùng ta, có được không?”
Tống Thanh Thư trầm ngâm chốc lát: “Phải xem hôm đó ta có rảnh không.”
Chỉ nghe thế thôi, Tư Nam đã hiểu tám, chín phần. Nhân tiện, nàng hỏi luôn công vụ hắn đang lãnh nhận.
Tống Thanh Thư cười đáp:
“Hoàng huynh giao mấy việc, ta chọn tu sửa đường sông.”
Ánh mắt hắn dừng trên khuôn mặt nàng, khóe miệng nhếch nhẹ: “Ngọc Đái Hà đã nhiều năm không sửa sang, có vài đoạn sắp sụp rồi. Ta quen thuộc con sông ấy, liền nhận việc này.”
Tư Nam mặt không đổi sắc, nhưng vẫn gật đầu: “Xác thực nên tu, nghe nói mấy ngày trước lại có người chết đuối, thật sự nguy hiểm.”
Rồi nàng góp thêm vài lời, bảo ở những đoạn có làng mạc đông người thì nên dựng lan can bảo hộ, mấy nơi ven sông vốn hay xảy ra chuyện, đặc biệt với bọn trẻ con.
Hai người cứ thế nói qua nói lại, giọng đều đều, chẳng có lấy một lời cãi vã.
Chỉ có Cẩm Sắt và Phúc Tử đứng bên toát mồ hôi, sợ hai người lại chuyển sang đấu khẩu như trước.
Tháng tư, tiết trời vào hạ. Hôm ấy, Tống Thanh Thư tiến cung thỉnh an Từ An Thái hậu. Vừa hay hắn rảnh rỗi, định lúc ra cung sẽ dẫn Nặc Nặc cùng đến dự sinh nhật Bách Hoa Công chúa, vị cô cô này của hắn, vốn tính thích náo nhiệt.
“Mẫu hậu, Thư Nhi đến thăm người.” hắn cười, thấy Thái hậu đang chơi với lồng chim, liền nói đùa: “Lần trước còn tưởng người sẽ không thích, không ngờ nuôi cũng ra dáng rồi.”
Từ An Thái hậu mỉm cười, khẽ gõ vào chiếc lồng: “Nó có sợi xích nhỏ buộc ở chân, chưa thuần được, nhưng dùng để giải khuây cũng không tệ.”
Hai người nói dăm chuyện tầm thường, rồi Tống Thanh Thư lấy từ tay áo ra mấy món đồ chơi tinh xảo mang đến hiếu kính. “Mẫu hậu, Hoàng huynh vừa khen ta đó. Sau này người yên tâm, Thư Nhi sẽ không khiến người phải nhọc lòng nữa.”
Từ An Thái hậu “ừm” một tiếng, nhưng giọng vẫn thoáng bất mãn: “Ngươi tính vốn phóng túng, làm việc tùy hứng, tính tình lại nóng nảy, thích chuốc thị phi. Hoàng huynh ngươi không hiểu, chứ ta thì hiểu rõ. Ngươi chớ học mấy tên tiểu quan kia, ngoài mặt thì nín nhịn, ta nhìn mà xót.”
Khác với thường ngày, lần này Tống Thanh Thư không vội phụ họa, chỉ cười: “Mẫu hậu, Thư Nhi sẽ sửa dần dần. Hoàng huynh nói không sai, ta xưa nay hay làm bậy, khiến người lo lắng, trong lòng thật sự áy náy.”
Đợi đến khi thấy Thái hậu có vẻ mệt, hắn mới cáo lui. Ra đến cửa, thấy Chỉ Y cô cô đứng hầu mỉm cười nhìn theo, còn giơ ngón tay cái ra hiệu khen, hắn cũng bật cười.
Tống Thanh Thư biết mẫu hậu không vui vì hắn dám tự ý nhận chính sự, đây là lần đầu tiên hắn làm trái ý bà. Tuy hơi thấp thỏm, song trong lòng lại chẳng thấy hối hận.
Không biết vì sao, từ khi quen Nặc Nặc, hắn cảm thấy bản thân như tỉnh giấc; nhìn lại quãng trước, cứ thấy mình chẳng khác gì cái xác vô hồn.
Từ An Thái hậu trông thấy bóng hắn khuất dần, khẽ thở dài: “Năm xưa chỉ mong nó thành kẻ yêu dân như con, ưu quốc ưu dân, đại nghĩa hiên ngang, lại quên dạy nó phải đề phòng lòng người.”
Chỉ Y nghe vậy thoáng biến sắc, vội xoa vai bà: “Nương nương, Hoàng thượng hiện nay nhân đức, triều chính ổn định, hậu cung yên hòa, ai nấy đều khen là minh quân, còn phải phòng gì nữa?”
Thái hậu liếc nàng, giọng lạnh lẽo mà thản nhiên: “Tự nhiên là… phải phòng lang.”
***
Sau khi ra khỏi cung, Tống Thanh Thư vừa bước đến cổng liền thấy Phúc Tử và Cẩm Sắt đã đỗ xe ngựa chờ sẵn bên ngoài.
Chưa kịp hỏi, màn xe bỗng được vén lên, một gương mặt thanh tú như trăng non, sáng rỡ như ánh dương chiếu trên hoa phù dung hiện ra.
Đôi mắt Tư Nam lấp lánh như sao, nàng vẫy tay gọi: “Tống Thanh Thư, mau lên xe đi, chúng ta cùng đến phủ Công chúa!”
Cho đến khi ngồi vào trong, Tống Thanh Thư vẫn còn nghi hoặc, từ khi nào mà Phúc Tử và Cẩm Sắt lại ngoan ngoãn nghe lời nàng đến thế?
Trong lòng Tư Nam hơi kích động. Bao lâu nay nàng vẫn tìm cơ hội để tiếp cận Ngọc Ninh, nhưng mãi không có dịp. Còn chuyện Đế hậu hay Thái hậu, tạm thời nàng chưa dám nghĩ tới, họ đều ở quá xa tầm tay.
Phủ công chúa nằm khá xa Đoan Vương phủ. Trong các công chúa đương triều, chỉ có Bách Hoa Công chúa Ngọc Ninh là người duy nhất có phủ riêng, bởi những công chúa khác, đến tuổi đều phải xuất giá về nhà chồng.
Riêng nàng ta, vì thời thế đặc biệt, hoàn cảnh cũng khác biệt. Khi tiên đế vừa mới đăng cơ, triều chính còn chưa yên, mà Ngọc Ninh lại kiên quyết không muốn gả chồng, nên đành đặc cách ban cho nàng ta một phủ riêng.
Nhờ thế, nàng ta sống tự do hơn hẳn những công chúa khác, có phủ đệ của riêng mình, việc trong ngoài đều tự mình làm chủ. Sau khi tiên đế băng hà, Ngọc Ninh lại càng không có ai có thể quản được nữa.
Xe ngựa chẳng bao lâu đã tới. Phủ công chúa nằm ở phía bắc cuối phố Chu Tước, cạnh bên hồ nước mênh mang, phong cảnh u tĩnh hữu tình.
Đoan Vương đến, tự nhiên khiến người trong phủ náo nức. Thị vệ gác cổng lập tức chạy vào bẩm báo. Mỗi năm sinh nhật Bách Hoa công chúa đều gửi thiệp cho Tống Thanh Thư, nhưng hắn không phải năm nào cũng nể mặt mà đến.
Tư Nam xuống xe, dù đã che mặt bằng mạc nón, nhưng sự xuất hiện của nàng vẫn khiến người ta ngoái nhìn. Một số ánh mắt tò mò lướt qua khiến nàng hơi khó chịu.
Lúc này, Ngọc Ninh đang ngồi giữa đám tiểu thư, tùy ý hàn huyên. Thực ra nàng ta vốn chán những buổi tiệc như thế, chỉ là thấy bọn nữ nhân trẻ tuổi tranh nhau khoe sắc, ganh đua ngấm ngầm, thì cũng coi như thêm chút thú vị.
Nghe báo Tống Thanh Thư tới, đôi mắt nàng ta lập tức sáng lên. Nàng ta cười nói vài câu với đám cô nương rồi bước ra nghênh đón.
“Ai da, hôm nay lương tâm ngươi trỗi dậy nên mới nhớ đến cô cô à?”
Trong tay Ngọc Ninh cầm chiếc quạt tròn thêu hoa rực rỡ, ánh mắt liếc qua Tống Thanh Thư, giọng nửa trêu nửa trách: “Không phải ta nói chứ, bây giờ ngươi trông còn ra dáng hơn trước nhiều. Chậc chậc, hồi đó ta chỉ thấy ngươi chẳng khác nào con chó hoang, vừa điên vừa—”
“Cô cô.” Tống Thanh Thư lạnh giọng cắt ngang, ánh mắt nhạt như băng. “Hôm nay là sinh nhật ngươi, Thư Nhi không muốn gây ồn ào mất mặt.”
Giữa hai người vốn chẳng ưa gì nhau, đã lâu lắm rồi mới chạm mặt.
Qua lớp sa mỏng, ánh mắt Tư Nam chăm chú nhìn Ngọc Ninh công chúa. Nàng luôn có cảm giác kỳ lạ, dường như vị công chúa này là người giống nàng, lời nói và thần thái đều mang chút gì đó khác biệt với thế giới này, như thể không thuộc về thời đại này vậy.
Ngọc Ninh đưa quạt che nửa mặt, cười nhạt: “Thôi được, ngươi cứ đi với đám nam khách của ngươi đi, ta thì dắt mỹ nhân này theo ta, qua bên chỗ khách nữ.”
Sắc mặt Tống Thanh Thư lập tức trầm xuống, vừa định quay người rời đi.
Tư Nam hiểu rõ hắn đang nghĩ gì, liền chủ động níu tay áo hắn, giọng khẽ mang theo năn nỉ: “Để Cẩm Sắt đi cùng ta, được không? Ta sẽ đi bên cạnh công chúa cô cô, tuyệt đối không tự ý đi đâu cả.”
Ngọc Ninh liếc Tống Thanh Thư, rồi trợn mắt một cái đầy chán chường, nửa cười nửa giễu: “Được rồi, được rồi, ta không ăn thịt mỹ nhân đâu. Khi tiệc kết thúc, ta sẽ trả lại cho ngươi, một sợi tóc cũng không thiếu.”
Tống Thanh Thư khẽ nhíu mày, liếc qua Cẩm Sắt. Người đứng sau run rẩy một chút, rồi mím môi thể hiện rõ vẻ kiên quyết. Thấy thế, hắn chỉ đành nói: “Ta không ở lại lâu được. Chốc nữa ta sẽ tới đón ngươi. Nặc Nặc, đừng đi lung tung.”
Lời dặn nhẹ như gió xuân, nhưng ẩn ý lại rõ ràng như dao khắc đá.
Tư Nam theo Ngọc Ninh công chúa đi vào nội viện, trong lòng vừa hồi hộp vừa toan tính xem nên mở lời thế nào, làm sao để xác nhận xem Ngọc Ninh có thật là người “cùng thời” hay không.
Khi sắp đến cửa tròn dẫn vào hậu viên, nàng đột ngột buột miệng: “Công chúa, ngài có biết Tôn Ngộ Không không?”
Ngọc Ninh đang nhìn nàng từ đầu đến chân. Nữ tử này dáng người thướt tha, mặc váy dài màu thiên thanh ánh bạc kim tuyến, vòng eo mảnh mai mà đầy sức sống; khi bước đi, tà váy khẽ lay, giọng nói thanh thoát tựa sơn ca.
Chỉ là, những nữ nhân mà Từ An Thái hậu đưa đến bên cạnh Tống Thanh Thư chưa từng có ai là tầm thường, sao cố tình chỉ có người này lại khiến hắn để mắt đến?
Nàng ta vừa định hỏi thêm, thì Tư Nam đã thốt ra câu chẳng đầu chẳng cuối ấy.
Ngọc Ninh nhướng mày, cười lạnh: “Ai cơ? Tình nhân của ngươi à?”
Đôi mắt hạnh lóe lên tia trào phúng: “Là Tống Thanh Thư cướp ngươi về, hay là hắn tha cho tình nhân của ngươi một mạng?”
Tư Nam trong lòng thoáng hụt hẫng. Hóa ra nàng đoán sai rồi, Ngọc Ninh không phải người cùng thời đại. Nàng vội lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Chỉ là một người qua đường thôi, công chúa chớ để tâm.”
Ngọc Ninh thu quạt, ánh mắt quét lên người đối phương một lượt, giọng chậm rãi: “Ngươi đừng tưởng bám được Tống Thanh Thư là có thể đắc ý. Bên cạnh hắn… không hề đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
Tư Nam có phần bất đắc dĩ, vì sao ai gặp nàng cũng nói cùng một kiểu vậy? Rõ ràng là Tống Thanh Thư mới không xứng với nàng, chứ đâu phải ngược lại đâu.
Nàng hơi khom người, ngẫm nghĩ rồi dứt khoát nói thẳng: “Ta thật ra… cũng không đến mức ngu ngốc như thế đâu.”
Ngọc Ninh, vốn vẫn đang nhàn nhã phe phẩy quạt, nghe vậy liền khựng lại: “Chẳng lẽ ngươi không phải người do Từ An phái tới?”
Tư Nam kéo mạc nón xuống thấp hơn, giọng bình tĩnh: “Ta không phải người Ngọc Kinh, càng không có liên hệ gì với Thái hậu. Công chúa… có lẽ đã hiểu lầm gì chăng?”
Ngọc Ninh không đáp, chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng.
Tư Nam chợt nhận ra, mình đã đoán sai. Hóa ra sự đối địch của Ngọc Ninh với Tống Thanh Thư bắt nguồn từ Thái hậu Từ An; mà sâu trong đó, công chúa này kỳ thực lại quan tâm hắn.
Chẳng lẽ Từ An Thái hậu đã can thiệp quá sâu, đến mức khiến cả Ngọc Ninh cũng không nhìn nổi nữa?
Nghĩ kỹ lại, Tư Nam cũng thấy Từ An quả thật đã quá tay, dạy dỗ Tống Thanh Thư thành ra dáng vẻ nửa ngoan nửa cuồng, không biết nên khóc hay cười.
Nội viện phủ công chúa không lớn bằng Đoan Vương phủ, nhưng cũng tinh xảo thanh nhã khác thường. Cỏ non xanh rì, hoa nở khắp sân, bên hành lang có hàng trúc nhỏ lay động trong gió. Bởi tòa phủ dựa bên hồ nên không khí vương chút ẩm, thoang thoảng hương hoa tươi mát.
Nhìn những cô nương đương trong tuổi xuân, kiều diễm như hoa, khiến cảnh sắc nơi đây càng thêm sinh động. Tư Nam còn chưa đến gần, đã nghe trong gió vang lên những tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.
“Ai da, nghe nói ngươi sắp được gả rồi, sao còn đến dự yến hội công chúa?” Phía sau một khung cửa tò vò, hai cô gái đang nói nhỏ, không biết rằng Tư Nam cùng Ngọc Ninh đã đến gần.
Một giọng khác vang lên đáp lại: “Chính vì sắp xuất giá nên ta mới tranh thủ đến đây. Sau này gả đi rồi, ra ngoài chẳng dễ, sợ khó còn dịp gặp các ngươi như thế này nữa.”
Người kia liền thở dài: “Ai, ta thật hâm mộ Bách Hoa công chúa. Nàng ta có thể không lấy chồng, tự làm chủ cuộc đời mình, chẳng ai xen vào được.”
Người sắp gả gật đầu đồng tình, rồi hạ giọng thì thầm: “Nghe nói công chúa cũng từng có người trong lòng, chỉ là sau đó chẳng hiểu sao, lại vướng vào đệ đệ của Tuyên Uy tướng quân, cuối cùng chẳng ra gì, thành giỏ tre múc nước giữa dòng…”
“Thật sao? Không ngờ đấy…”
Tư Nam vốn ghét nhất mấy kiểu chuyện phiếm như vậy. Nàng vừa liếc qua, đã thấy Ngọc Ninh khẽ nghiến răng, bàn tay siết chặt quạt tròn, mắt lóe lên tia tức giận. Chưa đợi nàng ta bước tới, Tư Nam đã nhanh hơn một bước.
“Thì có sao? Các ngươi nói như thể giỏ tre múc nước là điều đáng xấu hổ lắm ấy. Công chúa cao quý như thế, dù có yêu hai người thì đã sao? Liên can gì đến các ngươi mà ở đây bàn ra tán vào?”
Hai cô gái kia vốn chỉ quen nói sau lưng, giờ bị bắt gặp liền sợ tái mặt, cúi đầu chạy biến.
Ngọc Ninh bật cười, phe phẩy chiếc quạt trong tay, ánh mắt nhìn Tư Nam có chút hứng thú:
“Nói rất hay. Ngươi đúng là khác hẳn mấy nữ nhân mà Từ An đưa đến. Nhưng bọn họ nói bậy thì cứ mặc kệ, ngươi không cần nóng nảy thế.”
Tư Nam khẽ cúi đầu: “Công chúa dạy phải. Chỉ là… trên đời này có hai chuyện, một là ‘liên can gì đến ngươi’, hai là ‘ta thấy chướng mắt’. Vừa rồi chính là chuyện thứ hai.”
Ngọc Ninh nghe vậy, nụ cười càng sâu, đáy mắt lấp lánh ánh vui: “Ý ngươi là… nếu ta thực sự ‘hai cái đều muốn’, ngươi cũng thấy không có gì sai?”
“Vì sao lại không được?” Tư Nam ngẩng đầu, mắt sáng như ánh sao “Đàn ông có thể tam thê tứ thiếp, còn phụ nữ lại phải thủ tiết trọn đời, ai đặt ra cái đạo lý ấy? Không phải bọn đàn ông thích lấy nhiều vợ sao? Thật là mặt dày không biết xấu hổ.”
Ngọc Ninh bật cười ha hả, đôi vai run lên vì vui: “Hay lắm!” nàng ta đưa cây quạt tròn trong tay cho Tư Nam, rồi thuận tay gỡ bỏ mạc nón trên đầu nàng: “Ngươi thú vị thật đấy. Xem như nhờ ngươi vừa rồi bênh ta một trận, ta dạy ngươi vài điều. Nhưng nhớ kỹ, chớ có trước mặt A Thư mà nói xấu Từ An.”
Tư Nam sững người. Ở trước mặt con trai người ta mà nói mẹ hắn nói bậy, chẳng phải là tìm đường chết sao?
Buổi yến sinh nhật thật ra chẳng có gì đặc biệt, nhưng vì Tư Nam xuất hiện, nên bao nhiêu nữ quyến vốn quen mặt nhau đều tròn mắt kinh ngạc, thì thầm hỏi nàng là tiểu thư nhà ai mà lại được ngồi bên cạnh công chúa.
Khi Tống Thanh Thư đến đón, vừa thấy Tư Nam đang cầm chiếc quạt tròn thêu trăm hoa, liền cau mày: “Cái này… chẳng phải của cô cô sao?”
Tư Nam gật đầu, hơi nghi hoặc: “Ừ, sao vậy?”
Tống Thanh Thư nhìn chăm chú một lát rồi cười nhạt: “Nàng ta hẳn là rất thích ngươi. Nhưng về sau… tốt nhất đừng qua lại với người này quá nhiều.”
Tư Nam cũng chẳng để tâm. Bởi vì Ngọc Ninh đã nói rõ, ngày mai sẽ sang Đoan Vương phủ thăm nàng, nên nàng chỉ nghĩ đơn giản, công chúa này quả thật thẳng tính, cũng đáng tin.
Nhưng trong lòng Tư Nam vẫn thầm cảm thán: giữa đám hoàng thất này, ân oán rối ren, dây mơ rễ má, chẳng ai thực lòng với ai cả, vòng quanh mãi cũng chỉ thấy hố sâu chồng chất hố sâu.
***
Mùa xuân ấm áp dần đến, khắp nơi đều chuẩn bị đón đám sĩ tử từ các quận huyện về Ngọc Kinh để dự khoa cử theo chiếu lệnh.
Ở Đại Dung, khoa cử vốn được dân chúng xem là thịnh điển, cũng là căn cơ của quốc gia. Trước kia tiền triều thi hành chế độ “đề cử”, để những kẻ có tài đều do quan lại tiến cử. Nhưng kết quả là thế gia môn phiệt cấu kết, đút lót cho nhau, triều cục thối nát đến tận gốc, người nghèo mãi không thể ngẩng đầu, cuối cùng sinh loạn, quốc gia đại họa.
Lần này, những sĩ tử vừa trúng cử kỳ thi mùa thu năm ngoái sẽ cùng nhóm quan viên mới được Gia Ninh Đế phái đi, trong đó có cả Tống Thanh Thư, đảm nhiệm việc khảo xét, xây dựng. Đám người này được gọi là “tân huyết”, là rường cột thật sự của triều đình.
Gia Ninh Đế sau khi lâm triều xong, lại gọi Tống Thanh Thư ở lại.
“Lần này trẫm chỉ giao cho ngươi một việc, cũng là lần đầu tiên chính thức sai phái. Ngươi đừng tùy hứng nữa, làm việc cho tốt, làm thật đẹp mắt, để mẫu hậu cũng yên lòng mà nhìn thấy.”
Tống Thanh Thư hiếm khi cung kính như vậy, hành lễ nghiêm cẩn, rồi sửa lại mũ quan, đáp bằng giọng trầm ổn: “Đa tạ Hoàng thượng.”
——
Những ngày gần đây, hắn bận rộn việc dựng lan can dọc bờ Ngọc Đái Hà. Tuy không hứng thú, nhưng thấy dân chúng tấm tắc khen, hắn cũng đành cố mà làm cho trọn.
Ngọc Đái Hà quả thật đã nhiều năm không tu sửa. Sau khi Công Bộ cho người khảo sát, quả nhiên phát hiện phiến đá lát bờ sông đã rạn, có chỗ mòn nứt do dòng nước cọ xát quá lâu.
Biển hóa nương dâu, thời gian vốn vô tình như thế.
Dù tiếng tăm hắn chẳng tốt đẹp gì, nhưng thân phận lại đủ khiến người ta kính nể. Mọi người đều cung kính, dè chừng, không dám làm trái. Như lúc này, khi hắn nói phải vét sạch bùn sa trong sông, tất cả đều vội vàng phụ họa.
Dòng sông đã tích bùn nhiều năm, đoạn hạ du nước đục ngầu, rác rưởi và tạp vật nổi lềnh bềnh. Quần áo rách, cành củi mục, thậm chí cả đồ phế thải dân chúng ném xuống cũng không ít. Có người sống ven bờ còn tiện tay đổ cả nước bẩn sinh hoạt xuống sông.
Tống Thanh Thư đang quan sát, liền thấy một phụ nhân gánh thùng nước tiểu ra sông, thản nhiên dốc hết xuống.
“Xem ra, lan can phải xây thêm nữa, mà hạ du nhất định phải cho người nạo vét. Công Bộ e rằng phải tốn thêm công sức.”
Hắn nói với vẻ thản nhiên như ra lệnh, nhưng trong lòng đã định, nếu làm thì phải làm cho ra trò.
Đám quan viên Công Bộ nhìn nhau, mồ hôi rịn trên trán. Bọn họ hiểu rõ tính Đoan Vương, miệng nói thì nhẹ, nhưng lỡ không vừa ý, mạng e khó giữ.
“Vương gia,” một người run giọng nói, “thực ra chỉ cần sai vài dân phu nhặt rác là được rồi. Phần bùn sa bên dưới… nó sẽ tự lắng đi, đâu cần phải làm quá như thế.”
Ai nấy đều hiểu, Tống Thanh Thư chỉ việc ra lệnh, còn thi hành là do họ chịu. Người nào xui xẻo gặp lúc hắn nổi cáu thì coi như xong đời.
“Đúng vậy ạ, thưa Vương gia,” một người khác vội phụ họa, “từ khi Ngọc Đái Hà đổi dòng, vẫn chưa xảy ra vấn đề gì. Lan can xây thêm ít nữa là ổn thôi.”
“Vương gia, giờ nhân lực thật sự không đủ. Đầu xuân là vụ cày bừa, Công Bộ còn nhiều công trình trọng yếu cần người…”
Lời vừa dứt, cả nhóm đều vội gật đầu theo. Chuyện này làm tốt thì chẳng ai được khen, nhưng nếu sơ sẩy, chỉ e phải gánh họa. Ai dám liều lĩnh?
Tống Thanh Thư ở cùng họ đã lâu, ban đầu còn nổi nóng, sau cũng dần hiểu được, đụng đầu vào mấy kẻ cứng như đá thì chẳng ích gì. Gần đây hắn học được cách “thu liễm khí thế”, có lẽ cũng nhờ Nặc Nặc thường nhắc nhở, khiến hắn biết mềm đôi chút mới dễ sống hơn.
“Được rồi,” hắn gật đầu, “vậy đợi sau vụ xuân rồi làm tiếp.”
Quan trường khác xa chuyện nam nữ. Nếu là Nặc Nặc, hắn có thể nghĩ đủ cách buộc nàng mở miệng, chứ với đám quan lại này, chỉ cần hoàng huynh và mẫu hậu đều nhìn chằm chằm, hắn không thể tùy tiện hành sự.
Dù vậy, trong lòng hắn vẫn bứt rứt. Mẫu hậu nói không sai, hắn quả thật không chịu được những công việc vụn vặt này.
Tống Thanh Thư vốn nghĩ chỉ cần nuốt giận là qua, nhưng ngày nào cũng bị mẫu hậu răn dạy, hắn càng lúc càng cảm thấy thất bại. Trong đầu thậm chí nảy ý muốn vào cung nói thẳng: “Bổn vương không làm nữa! Bổn vương chính là muốn làm một kẻ ăn chơi trác táng thôi!”
Thế nhưng giữa lúc đó, trong đầu hắn lại thoáng qua gương mặt Nặc Nặc, nhớ đến giọng nói mang chút trêu chọc của nàng: “Ngươi cũng có thể đi đào sông, lót đường, đắp cầu.”
Hắn bật cười, bỗng thấy lòng mình lắng lại.
Đang định hồi phủ, Phúc Tử đến báo tin về chuyện cửa hàng, vẻ mặt đầy cảm kích: “Vương gia, mấy ngày nay họ lại nhận thêm một đứa nhỏ, còn bé lắm. Ai nấy đều bảo muốn cảm tạ ngài.”
Tống Thanh Thư lúc này mới nhớ ra chuyện ấy, mấy năm trước hắn bỏ tiền mua lại một sản nghiệp của dòng quý tộc sa sút, trong đó có vài gian cửa hàng. Sau này, hắn giao một gian ở xa cho Phúc Tử trông coi.
Thật ra, hắn cố tình không muốn để Nặc Nặc dính dáng đến chuyện này, nên dứt khoát cắt đứt luôn đường liên hệ.
“Vậy à? Người càng ngày càng nhiều, chỗ đó chắc sắp chật rồi chứ?” Hắn nhớ trong sân sau chỉ có mấy gian nhà cũ kỹ.
Phúc Tử gật đầu lia lịa: “Tuy hơi chật, nhưng tạm ở được. Chỉ là chi tiêu hằng ngày tăng nhiều, mà cửa hàng cũng không cần nhiều người đến vậy. Bọn họ đang tính tự đi tìm việc làm thêm, sống qua ngày.”
Nghe thế, Tống Thanh Thư chợt nảy ra một ý. Đám đó đều là thanh niên cường tráng, so với mấy gã quan viên chỉ biết múa bút trong triều, thì hữu dụng hơn nhiều.
Hắn từng nghe mẫu hậu nói: dù triều đình mở khoa cử, việc đọc sách vẫn xa vời với dân nghèo; hàn môn còn đỡ, chứ thứ dân thì cả chữ cũng không được học.
Thế nên, trông chờ những người đso đi nạo vét bùn sa chẳng bằng tìm những người dân thực sự, khỏe mạnh mà chịu làm. Mùa vụ sắp tới, dùng đám tiểu tử kia chẳng phải vừa giúp người, vừa tiết kiệm nhân lực sao?
“Bổn vương nếu giao việc cho bọn họ,” hắn nhìn Phúc Tử, “ngươi nói xem, họ có chịu làm không?”
Phúc Tử sững người, rồi chợt hiểu ra ý của chủ tử, trong mắt lóe lên ánh sáng khâm phục.