Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 57

Tống Thanh Thư đến giờ vẫn không nhìn rõ được, Nặc Nặc rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật lòng, hay từ đầu đến cuối đều chỉ là giả vờ. Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó, ngực hắn liền dâng lên một cơn chua xót khó tả.

Miệng thì nói không để tâm, nhưng trong lòng hắn lại vô cùng bận lòng, đặc biệt là những lời Nặc Nặc nói hôm ấy, nói chẳng lựa lời, câu nào cũng đau, câu thì khiến người ta thương tâm, lại có câu khiến tim hắn như bị dao cứa.

Giờ đây hắn muốn rất nhiều, tự nhiên cũng lo nhiều. Dẫu sao, nữ nhân ấy vẫn đang nằm trong tay hắn.

Nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của nàng ngày đó, Tống Thanh Thư chỉ biết thở dài nhận mệnh.

Rồi lại bất giác giận chính mình, nện mạnh vào tường. Hắn không thể không thừa nhận, lòng mình, so với trước kia, đã mềm đi quá nhiều.



Ngoại ô khi ấy đã chìm vào giấc ngủ.

Tư Nam tỉnh lại, biết Tống Thanh Thư chưa đến, cũng không nói gì. Sau một thời gian dài căng thẳng, tinh thần nàng vừa thả lỏng đã rã rời.

Bệnh đến như núi đổ, mà lui đi như kéo tơ. Nằm trên giường, nàng yếu đến mức chẳng nhấc nổi người.

“Cẩm Sắt, lát nữa ta muốn ăn chút…”

Lời còn chưa dứt, Cẩm Sắt đã lạnh giọng đáp: “Không có.”

Tư Nam mím môi, không nói nữa. Nhưng lát sau vẫn không nhịn được, khẽ gọi: “Cẩm Sắt, ta…”

“Không có! Đừng nghĩ, đừng mơ tưởng gì nữa, ngủ đi!” Cẩm Sắt kéo màn buông xuống, dứt khoát xoay người ra ngoài.

Tư Nam khẽ thở dài. Nàng không ngờ, người tức giận nhất lúc này không phải Tống Thanh Thư, mà lại là Cẩm Sắt.

Ngày hôm đó, nước mắt nước mũi của nàng ta suýt khiến chính mình bị dọa ngất, Cẩm Sắt lo cho nàng thật lòng, vẫn luôn trách rằng nàng không nên tự hủy hoại thân thể như vậy.

Trong lòng Tư Nam dâng lên một nỗi áy náy. Nếu nàng có mệnh hệ gì, Cẩm Sắt phải làm sao đây?

Xem ra Tống Thanh Thư cũng không truy cứu vụ việc lần này nữa, chỉ tạm thời cấm túc mà thôi, điều đó chứng tỏ hành tung của Lộ Huấn ở hành cung vẫn chưa bị bại lộ.

Có lẽ chẳng bao lâu nữa, nàng lại phải tiếp tục “diễn trò”.

Tư Nam thở dài, đời người thật khó, mà gặp phải kẻ như Tống Thanh Thư, lại càng khó gấp bội. Chẳng lẽ là vì kiếp trước nàng tu hành chưa đủ sao?

Nhưng nàng không cam tâm nhận thua. Quyền thế có thể áp người, nhưng không thể diệt được tư tưởng của con người. Dần dần, nàng bắt đầu hiểu vì sao những người có đức tin vững vàng lại có thể kiên định đến thế, thà chết cũng không khuất phục.

Nàng nhớ có lần xem một bộ phim tài liệu, trong đó người hành hương ba bước một lạy, hướng về thánh địa mà đi. Trên gương mặt họ không hề có oán hận, chỉ có thành kính và niềm tin.

Bởi trong lòng họ có tín ngưỡng, có niềm tin, nên dù đến giây phút cuối cùng, họ cũng không dễ dàng buông bỏ.

Còn nàng, tất cả những gì không thể chấp nhận hay buông tay, cuối cùng đều khiến nàng phải đối diện với chính mình. Trong lòng nàng, người duy nhất còn có thể khiến nàng hướng về — là Lộ Huấn.

Tư Nam đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe dưới chân vang lên một tiếng “bùm!” rõ mồn một. Nàng cúi đầu nhìn, lập tức sợ đến hồn phi phách tán.

Tiểu Bạch không biết từ đâu chui vào, đang cắn xé một con rắn, thân rắn quằn quại dưới chân giường!

Tư Nam rùng mình, lông tơ toàn thân dựng đứng, tiếng thét nghẹn trong cổ họng bật ra: “A——!”

Cẩm Sắt vội chạy vào, tóm lấy Tiểu Bạch lôi ra ngoài. Con chó béo đáng thương ngoái đầu nhìn nàng, ánh mắt ngơ ngác như không hiểu vì sao nàng mãi không dậy chơi cùng nó.

Tư Nam ôm ngực, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, cổ họng đau rát. Con chó đó không biết bằng cách nào lại mò được vào đây, mà gan cũng ngày càng lớn.

Cũng may một tiếng hét đó đã lấy hết sức lực của nàng. Giờ nàng chẳng nuốt nổi thứ gì, chỉ đành ngoan ngoãn nằm ngủ.



Khi Tống Thanh Thư đến, đã là đêm khuya. Hắn không sao chợp mắt, quen với việc nằm trên giường bị Tư Nam đá qua đạp lại, nay nàng không ở đây, cả chiếc giường rộng cũng trở nên trống trải lạnh lẽo.

Hắn bị nàng bén rễ chặt đến mức không còn lối thoát. Rõ ràng như uống phải độc, nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện.

Tống Thanh Thư chỉ hận không thể tự tát mình một cái.

Cẩm Sắt bị hắn gọi dậy lần nữa, rồi lại bị đuổi ra ngoài.

Đêm nay trăng sáng vằng vặc, gió thanh, ánh nguyệt như dòng nước tràn vào hiên cửa sổ.

Tống Thanh Thư đưa ngón tay đặt lên môi, ra hiệu im lặng. Đợi Cẩm Sắt rời đi, hắn khẽ bước đến bên giường.

Tư Nam ngủ say, bệnh mấy ngày khiến gương mặt nàng hốc hác, làn da nhợt nhạt, lộ vẻ mỏi mệt yếu ớt.

Ánh trăng dịu mát rọi lên nửa gương mặt nàng, làn da sáng trong như ngọc, ánh lên sắc lấp lánh. Mái tóc đen buông xõa, vành tai nhỏ dường như được ánh trăng xuyên qua, hồng nhuận óng ánh, nhìn vào khiến tim hắn khẽ run.

Hắn khẽ vén chăn, lặng lẽ nằm xuống, hơi thở chạm vào mùi hương thoang thoảng trên người nàng, là mùi đinh hương dìu dịu.

Trong khoảnh khắc, Tống Thanh Thư chỉ thấy lòng mình được lấp đầy, nhưng đồng thời cũng ghét chính bản thân, vì sao lại không buông nổi? Rõ ràng thiên hạ nữ nhân vô số, đến cả Cao Thái phó cũng muốn đem con gái gả cho hắn, vậy mà hắn lại như tên trộm, lén lút chui vào ổ chăn của nữ tử này.

Trong chăn vẫn còn lạnh. Hắn kéo chăn lên, hơi ấm lan ra, Tư Nam dường như cảm nhận được, khẽ co người lại.

Tiết xuân không được nhóm lửa, trong phòng vẫn còn hơi lạnh. Tống Thanh Thư nhíu mày, bất mãn nghĩ, nha đầu Cẩm Sắt này đúng là chẳng biết hầu hạ, Nặc Nặc lạnh như vậy, sao không đốt lò cho ấm?

Tống Thanh Thư nghiến răng, cắn chặt môi, vươn tay kéo nàng lại gần. Trong lòng hắn thầm mắng chính mình hèn hạ, chỉ thấy răng ngứa ngáy vì tức, quai hàm căng cứng, hơi thở cũng rối loạn.

Cơn giận trong lòng dâng lên, hắn đang định đẩy nàng ra thì bất ngờ bị nữ nhân kia quấn chặt lấy. Hai cánh tay nàng như dây leo, siết quanh cổ hắn, thân thể mềm mại ấm áp dán sát vào ngực, hệt như những lần thân mật trước đây.

Khoảnh khắc ấy, toàn thân Tống Thanh Thư run lên, lửa giận và xấu hổ cùng bốc lên đến tận cổ, khiến hắn không thể thở nổi.

Ngọn đèn lụa trong góc phòng mờ mờ, ánh sáng nhạt hắt lên gương mặt Nặc Nặc. Hắn hơi tham lam nhìn nàng, nàng ngủ rất yên, ngay cả hàng mi cũng chẳng hề rung động.

Khuôn mặt nàng nhợt nhạt hơn ngày thường, nhưng đôi môi lại đỏ tươi như cánh hoa quế, dưới ánh nến vàng cam, phản chiếu một lớp ấm áp dịu dàng.

Hắn ngắm nhìn đôi môi ấy, hơi mỏng, tinh xảo, người ta vẫn nói kẻ môi mỏng là bạc tình. Trong lòng hắn thầm đồng ý, bởi mỗi khi nàng mở miệng, lời nói luôn như dao cứa, làm người ta đau đến tận tim, mà hắn lại chỉ biết chịu đựng.

Chính đôi môi ấy đã từng nói rằng hắn yêu nàng.

Nghĩ đến dáng vẻ nàng hôm đó, nước mắt rơi như mưa, khuôn mặt nhòe nhoẹt mà đẹp đến nao lòng, tim hắn bất giác run lên. Cảm xúc như ngọn gió thổi qua ngọn cây, gợi lại cả một mùa xuân rạo rực; lại như có bàn tay bóp chặt trái tim, khiến hắn nghẹn ngào đau đớn, lẫn vào đó là vị chua chát, nặng trĩu nơi cổ họng.

Hắn khẽ ôm chặt lấy Nặc Nặc, đặt bàn tay nàng lên ngực mình, nơi trái tim đang đập hỗn loạn đến mức hắn nghe rõ từng nhịp.

Cuối cùng, hắn không kìm được, khẽ cúi đầu, thành kính hôn lên môi nàng một cái. Nụ hôn nhẹ như chạm khói, nhưng lòng hắn lại ngập tràn vị đắng ngọt xen lẫn. Ôm chặt nàng vào ngực, hắn khẽ thở ra một hơi dài, nàng vẫn ngủ yên, không tỉnh. Phải chăng là vì đã quen hơi ấm của hắn, nên có thể an nhiên nằm bên cạnh hắn như vậy?

Tất cả sự tàn nhẫn của hắn, trong khoảnh khắc ấy, tan biến như khói. Trong lòng chỉ còn lại một dòng nhu tình cuộn trào, vừa mệt mỏi vừa dịu dàng.

Tống Thanh Thư khẽ nhắm mắt, trong lòng chỉ có hai chữ: “thất bại”. Từ lần đầu gặp nàng, ánh nhìn kinh diễm ấy đã định sẵn kết cục hôm nay — hắn thua hoàn toàn.

Bất kể nàng thế nào, kiếp này, nàng đừng mong rời khỏi hắn. Chỉ cần ở bên hắn, vậy là đủ.



Sáng hôm sau, ánh dương len qua màn trướng, chiếu lên mép giường. Ánh sáng ấm áp tan dần trong không khí, soi rõ căn phòng kín.

Trên bàn trang điểm, lọ sứ trắng miệng nhỏ cắm một nhành hoa u hương vừa hé nở, hương thoang thoảng khắp phòng.

Tư Nam tỉnh dậy vì đói, bụng réo liên hồi. Còn chưa mở mắt, nàng đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc bên cạnh.

Là Tống Thanh Thư. Hương gỗ đàn hương vốn quen thuộc trên người hắn giờ thay bằng mùi bồ kết nhè nhẹ, sạch sẽ dễ chịu, khiến nàng chợt nhớ đến hình ảnh một chàng trai mặc áo trắng, ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Tống Thanh Thư vốn không thích dùng hương liệu. Lần trước nàng dùng nước hoa hồng rửa tóc cho hắn, kết quả lại bị hắn chê “mùi quá ngọt, chẳng hợp nam nhân”.

Nàng vừa ngạc nhiên, vừa khẽ thở phào, hắn đến đây, nghĩa là chuyện đã qua. Việc kia không bị truy cứu, đồng nghĩa Lộ Huấn vẫn an toàn.

“Nặc Nặc, tỉnh rồi à?”

Giọng hắn khàn khàn, mang theo chút lười biếng. Hắn vòng tay kéo nàng lại, hơi ấm bao trùm, mấy ngày mất ngủ giờ mới cảm thấy an ổn, đến nỗi chẳng muốn rời khỏi.

“Muốn ngủ thêm một lát không?”

Tư Nam mở mắt, bình tĩnh nhìn hắn. Ánh mắt nàng yên lặng mà sâu thẳm, khiến hắn cũng phải chột dạ.

Nhận ra có điều không ổn, Tống Thanh Thư liền buông nàng ra, cố làm ra vẻ bình thường, thần sắc lạnh nhạt, giọng điệu cũng trở lại hờ hững như trước:

“Giường bên Vương phủ hỏng rồi, ta sang đây ngủ tạm.”

Nói rồi liếc nàng một cái, bổ sung: “Là ngươi tự dán lại gần ta.”

Lời này không sai.

Tư Nam nghe, trong lòng suy tính thật nhanh. Điều nàng cần bây giờ là tìm cách moi được tin tức, và quan trọng nhất, là được ra khỏi phủ.

Ngoại thành yên tĩnh, nhưng không thể ở mãi. Nàng phải nghĩ cách.

Sau một hồi im lặng, nàng ngẩng đầu, đôi mắt trừng to, giọng nghẹn ngào: “Tống Thanh Thư, ngươi rốt cuộc có ý gì?”

Tống Thanh Thư nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng, giọng trầm mà lạnh: “Nặc Nặc, ở lại bên ta. Đừng như mấy ngày trước nữa.”

Lời ấy, hắn đã chủ động nói ra. Nàng tính tình cứng rắn, nếu hắn không mở lời trước, e rằng nàng cũng sẽ chẳng nói. Hắn nghĩ vậy, chỉ đành khẽ thở dài.

Tư Nam hơi cúi đầu, giọng run rẩy: “Tống Thanh Thư, nếu ngươi thật lòng yêu ta, thì hãy học cách yêu cho đúng, hãy làm một người bình thường, nhìn xem người ta sống với nhau thế nào. Còn nếu ngươi không yêu, thì hãy thả ta ra, hoặc giết ta đi. Xin ngươi đừng tiếp tục giày vò ta nữa.”

Nàng nói với vẻ vô cùng nghiêm túc, tuyệt không mang nửa điểm đùa cợt. Đôi mắt đen láy sáng trong, sâu thẳm mà tỏ tường, cứ thế nhìn thẳng hắn, không chút che giấu.

Tống Thanh Thư nghe xong những lời ấy, trong lòng vừa dâng lên vị chua xót, lại vừa ngọt ngào lạ thường. Cảm giác ấy như rơi từ chín tầng mây xuống đất rồi lại được nâng lên, nữ nhân này, dường như đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều so với trước.

“Ta khi nào thì giày vò ngươi?” Hắn nhíu mày, không vui vì lời nàng nói.

Nhưng chỉ thoáng sau, Tư Nam nhận ra thái độ hắn thay đổi. Hắn không còn giống trước kia, không còn thẹn quá hóa giận mà trừng phạt nàng, chỉ lặng lẽ đỏ tai, gò má cũng ửng hồng, hệt như chàng trai lần đầu biết yêu.

Hắn… thật lòng yêu nàng.

Sự xác nhận ấy khiến tim nàng đập loạn. Hóa ra những gì nàng từng suy đoán, những lời buột miệng hôm ấy, đều là thật.

Tư Nam giơ tay chỉ thẳng vào hắn, sắc mặt khó coi: “Ngươi nhốt ta ở chỗ đó, Tống Thanh Thư, ngươi giày vò ta như vậy còn chưa đủ sao?”

Tống Thanh Thư khẽ thở dài, đưa tay nắm lấy tay nàng, rồi kéo nàng vào lòng. Giọng hắn trầm xuống, mềm như gió thoảng bên tai:

“Nặc Nặc, ta sẽ không như thế nữa… được không?”

Tư Nam im lặng, không trả lời.

Trong lòng nàng vừa bất lực, vừa sợ hãi, lại giống như con thiêu thân lao vào lửa, biết rõ kết cục, nhưng vẫn không thể dừng lại.

Mọi chuyện đã đi quá xa, từng bước một, đều nằm ngoài dự tính.
Tựa như có một bàn tay vô hình đang đẩy họ về phía trước, khiến họ chỉ còn cách chấp nhận, từng bước đi theo vận mệnh đã định sẵn.

Giờ phút này, nàng như nàng tiên cá dẫm lên lưỡi dao, từng bước đau đớn, mà vẫn phải cắn răng tiến lên.

Tư Nam cũng không trông mong Tống Thanh Thư yêu mình, nhưng lại buộc phải lợi dụng hắn. Không có sủng ái thì nói gì đến chuyện mượn thế để chạy trốn, e rằng đến cửa cũng chẳng bước ra được.

Chỉ có điều, lợi dụng tình yêu là chuyện như chơi với lửa, có ngày bị thiêu sống; giống như uống rượu độc để giải khát.

Nhưng nàng đành phải làm vậy. Nàng không thể tiếp tục dính chặt bên Tống Thanh Thư; nàng sợ rằng chuyện này không chỉ là trốn không thoát…

Tống Thanh Thư nhìn chiếc cổ trắng mảnh của nàng cúi xuống, tưởng như dùng chút lực là sẽ gãy; cả người yếu ớt không chống đỡ nổi. Sự đối chọi gay gắt giữa dáng vẻ mong manh ấy với tính khí kiên cường của nàng khiến tim hắn se thắt, bất giác mềm lòng.

Đêm qua, sau khi hiểu ra rằng mình không thể rời bỏ nữ nhân này, hắn đã bắt đầu tôn thờ nàng.

Hắn dùng giọng hơi cứng, nhưng lại kề bên tai nàng khẽ nói: “Nặc Nặc, ta sẽ học cho đàng hoàng. Niềm tin là chuyện của hai người. Ngươi cũng có thể học cách đón nhận ta không? Chỉ là tạm thời cần thời gian — ngại gì không thử một lần?” (*)

(*) kể từ lúc này sẽ thay đổi xưng hô của Tống Thanh Thư với Tư Nam.

Tư Nam cười khổ, trong lòng khẽ run. Những lời này đúng là “dầu gió vạn kim”, bôi đâu cũng thấy hợp.

Ngay lúc ấy, dưới chân giường lại vang lên tiếng lạch cạch.

Tống Thanh Thư nghiêng đầu vén màn nhìn, Tiểu Bạch không biết lúc nào đã chui vào, ghé mép giường, đặt một con chuột già dưới chân.

Có lẽ chính nó cũng chê bẩn, không buồn ngậm miệng, mà dùng móng đè chặt. Con chuột còn sống, móng vuốt nhỏ cào kịch liệt trên nệm…

“A—!”

Một tiếng thét xé họng vừa dứt, Tiểu Bạch đã như tia chớp lao vọt ra ngoài.



Hai người nắm tay sóng vai bước ra cửa, làm Phúc Tử trố mắt đến suýt không khép lại được, cằm suýt rơi xuống đất.

Cẩm Sắt thì trong bụng đã rõ, quay đầu mỉm cười.

Khi hầu hạ hai người rửa mặt chải đầu, thấy Tư Nam có chút bàng hoàng mệt mỏi, Cẩm Sắt nghĩ rồi nói: “Cô nương, bữa sáng nô tỳ tự tay nấu yến chưng gà, còn có hương xuân (*) xào trứng, thêm hai đĩa sủi cảo tôm tươi, bánh bao măng non, còn mấy cái tiểu thái bao nữa. Ngài muốn dùng chút không?”

(*) Rau hương xuân là một loại rau đặc sản của Trung Quốc, thường mọc vào mùa xuân. Ở Việt Nam mình hiếm thấy, nhưng nếu có thì người ta hay gọi là rau chòi mòi, đọt hương xuân, hay đọt chòi, tức là phần non của cây Toona sinensis (thuộc họ Xoan, cùng họ với cây sầu đâu)

Tư Nam nhớ mùi vị của hương xuân đã lâu; nàng sớm biết chỉ Cẩm Sắt mới hái được, nhưng mãi vẫn chưa chịu làm. Nghe vậy, mắt lập tức sáng lên.

“Ăn, ăn, ăn! Cẩm Sắt, hôm nay cho ta ăn nhiều một chút.”

Cẩm Sắt cười rồi lắc đầu: “Cô nương, không phải nô tỳ không cho. Ngài mới khỏi bệnh, nhiều thứ không nên ăn quá. Riêng món hương xuân xào trứng, ngài chỉ được ăn chút ít thôi.”

Tư Nam liền thở dài ai oán, rồi đưa mắt nhìn Tống Thanh Thư: “Hôm nay ta muốn ra ngoài đi dạo.”

Biết nàng vừa ham đi chơi lại vừa tham ăn, không được thỏa mãn thì trong lòng khó chịu, Tống Thanh Thư nhanh chóng đáp: “Được. Hôm nay ta cũng vừa có ý định ra ngoài.”

Thế là hai người tạm gác chuyện cũ, ngồi đối diện nhau mỉm cười, dùng bữa sớm.

Việc này khiến Phúc Tử ngạc nhiên không thôi, trong lòng thầm hô “cô nương vạn tuế”.

Lúc ấy Ngọc Kinh đang độ vào mùa đẹp nhất, chỉ có điều thế cuộc căng như dây đàn, nên ngoài phố vắng vẻ hơn thường ngày.

Trong cung cũng đã dậy từ sớm. Đến giờ lâm triều, Gia Ninh Đế đang cáo biệt Từ An Thái hậu để vào điện, lại bị gọi lại.

“Thành nhi, nghe nói con định hứa gả tiểu thư nhà Cao Thái phó cho Thư Nhi?” Từ An Thái hậu ung dung hỏi, tay ngâm trong chậu nước ấm rắc đầy hương lộ và cánh hoa, da thịt vì thế càng mịn màng.

Gia Ninh Đế biến sắc, thầm mắng Tống Thanh Thư lỡ miệng, rồi quay lại cười với mẫu hậu: “Mẫu hậu, chỉ là lời nói đùa giữa huynh đệ, người chớ coi là thật. A Thư cũng không có ý ấy.”

Từ An Thái hậu đón chén trà từ tay Chỉ Y, mắt không ngẩng, ôn tồn nói: “Hoàng thượng, nay đang buổi then chốt, không nên quá thiên vị Cao Thái phó. Thư Nhi cũng chẳng thích hợp để nghị hôn. Con gái Cao Thái phó e rằng cũng không hợp với Thư Nhi.”

Mồ hôi lấm tấm trên trán Gia Ninh Đế, bèn khom mình thưa: “Nếu không còn việc gì khác, nhi thần xin cáo lui.”

Quả thật y có chút tâm tư riêng, nhưng mẫu hậu đã không thuận, mọi sự đành khó vẹn toàn.

Từ An Thái hậu bỗng đặt mạnh chén sứ xuống. Nước trà nóng bắn tung tóe, hơi nước mỏng manh bốc lên.

“Nó thật hồ đồ! Lúc này là lúc ban chỉ tứ hôn hay sao? Đến khi được thì ít mà hỏng thì nhiều, quả thực là lòng dạ đàn bà mà!”

Ngực Từ An phập phồng, hơi thở dồn dập, rồi ho khan.

Chỉ Y vội gọi nha đầu vào thu dọn, còn mình thì xoa vai cho Thái hậu: “Nương nương, xin bớt giận, kẻo tổn hại long thể.”

Khi Từ An ngẩng mặt lên, đã chẳng còn vẻ hiền từ. Nếp nhăn giữa mày đậm thêm, giọng lạnh lùng: “Đi! Ai gia phải đích thân đi xem người kia.”



Sau khi theo Tống Thanh Thư rời phủ, thân thể Tư Nam vẫn yếu, không chịu gió được; Cẩm Sắt chuẩn bị đủ thứ, đến cả lò sưởi tay cũng mang theo.

“Cẩm Sắt, ta chỉ ra ngoài dạo một vòng, đâu phải đi tảo mộ đâu.”

Cẩm Sắt liếc nàng một cái. Bây giờ quan hệ càng thân, nàng ta đối đãi Tư Nam như tỷ muội; may là Tư Nam cũng không làm bộ.

“Cô nương phải tự biết giữ mình. Ngài vừa khỏi nặng, gió lùa một cái là dễ phát lại bệnh. Vương gia sủng ái mang ngài ra ngoài là việc của ngài, còn hầu hạ cho tốt là việc của nô tỳ…”

Tư Nam đành giơ tay đầu hàng: “Được, được, được, giỏi lắm, nha đầu này thật biết làm mà.”

Tống Thanh Thư đứng bên, khóe môi bất giác cong lên.

Hai người lên xe ngựa. Tống Thanh Thư gật đầu với Phúc Tử, rồi bảo hắn ta không cần theo, nhường chỗ cho xa phu.

Tư Nam rất hứng thú với thế cục triều đình hiện giờ. Nghe Tống Thanh Thư kể sơ, nàng trầm ngâm: “Hiện tại ngươi tuy cắn mạnh nhà Vương Tư Không, nhưng vẫn chưa tạo được chấn động. Đại Dung dựng nước vốn dựa vào giới sĩ tử; hành động lần này ắt khiến bọn họ phản cảm.”

Tống Thanh Thư vẫn còn có chút khó hiểu: “Vì sao chứ? Nếu ta đánh đổ đám thế gia kia, bọn họ chẳng phải sẽ có cơ hội tiến thân sao? Cớ gì lại sinh lòng phản cảm?”

Tư Nam bật cười lạnh: “Bọn họ khổ đọc sách mười mấy năm trời, khó nhọc lắm mới mong có ngày ngẩng đầu. Ai ngờ ngươi vừa ra tay, lại bóp nát hy vọng của họ. Vương Tư Không có thể dám đối chọi với Hoàng thượng và cả ngươi, chính là dựa vào điểm này, những kẻ đã trèo lên được thuyền, nào muốn bước xuống? Bọn họ đâu muốn lại phải bắt đầu nỗ lực từ đầu.”

Mà Tống Thanh Thư, làm gì đã từng trải qua những điều ấy. Việc này vốn không phải do hắn chủ trương, mà là Gia Ninh Đế cưỡng ép thực hiện. Hắn không có trải nghiệm đó, nên chẳng thể hiểu được nỗi gian khổ của kẻ đọc sách cầu danh.

“Thí dụ như nói chuyện chia ruộng hiện nay của ngươi,” Tư Nam tiếp lời, “vất vả lắm dân cày mới canh tác được ba năm, sắp được nhận ruộng đất của mình, thì ngươi lại nói: ‘Không được, phương án này không ổn, ta phải đổi cách khác.’ Ngươi thử nói xem, những nông hộ ấy có chịu không? Cứ thay đổi xoành xoạch, lòng người sao yên được? Bởi thế, quyền bút mực trong thiên hạ, chính là điều Hoàng thượng e dè nhất.”

Tống Thanh Thư đã hiểu ra, lại suy nghĩ sâu thêm một tầng: “Vậy ra bọn lão cáo già ấy liền ỷ vào năm đó có lời của Cao Tổ và tổ tiên họ, cầm lông gà làm lệnh tiễn, một khi hoàng tộc có hành động gì, sĩ tử khắp thiên hạ tất sẽ đồng loạt dựng bút mà khởi nghĩa sao?”

Tư Nam gật đầu: “Tống Thanh Thư, hiện nay ngươi hành sự ôn hòa, đó là điều tốt. Dân thường càng kính phục ngươi, thì việc ngươi thi hành chính sách càng thuận lợi. Nếu ngươi không ngại chờ lâu, ta thật ra có một biện pháp.”

Tống Thanh Thư khẽ cười: “Nặc Nặc, chỉ cần là chuyện cần thời gian, ngại gì mà không thử một lần?”

Bình Luận (0)
Comment