Mười dặm hồ sen lúc này đã nối liền thành biển lá biếc xanh ngắt, chẳng thấy đâu là rìa. Giữa đám lá ngọc bích, mấy đóa sen hồng lay nhẹ, hương thoảng theo gió, tiếng ếch vang khắp mặt nước. Trời bắt đầu hanh khô, hơi nóng lan tràn, dọc hồ sen đã dựng đầy những lều quán chờ đêm hội.
Từ An Thái hậu từ sớm đã đến biệt viện ngoài thành của Đoan Vương, nắm tay Chỉ Y, chậm rãi dạo quanh.
Trong mắt bà ánh lên nét hoài niệm, nếp nhăn giữa hai hàng mày dường như cũng dịu lại: “Chỉ Y, ngươi xem, nơi này chẳng thay đổi gì cả.”
Chỉ Y ngẩng đầu nhìn tường cong uốn lượn, dây thường xuân phủ xanh mướt, bên cạnh hoa lay ơn cũng đã mọc thành bụi lớn, liền gật đầu: “Đúng vậy, vẫn y như trước.”
Từ An Thái hậu khẽ thở dài, giọng pha lẫn cảm khái: “Chỉ tiếc, người thì không còn như xưa.”
Thương hải tang điền, đời người chẳng qua chỉ là một thoáng. Vài chục năm trôi, cuối cùng cũng chỉ còn lại nắm đất vàng, ai còn nhớ được dấu chân mình từng qua?
Người thay người, vui buồn hợp tan, cũng đều chỉ là lẽ thường.
Lúc này, Tư Nam bị Niên Niên kéo đi, thân thể vẫn còn yếu, nàng chỉ mong ăn uống điều độ, dưỡng cho khoẻ để sớm chuẩn bị cho việc kế tiếp.
Niên Niên không chịu: “Vẫn nên ra ngoài cho khuây khoả một chút. Đêm nay hồ sen mười dặm đẹp lắm, không đi thì uổng.”
Ngọc Ninh cũng liếc nàng:
“Thái hậu đã đích danh gọi, ngươi cũng nên đi.”
Danh tiếng của Tư Nam bên ngoài không nhỏ, nhiều người hiếu kỳ muốn xem dung mạo vị sủng cơ của Đoan Vương, kẻ đã khiến Tống Thanh Thư thay đổi đến thế.
Ba người các nàng vốn chẳng hợp với giới quý nữ trong Ngọc Kinh: Ngọc Ninh ở trong hậu cung không hoà, ra ngoài cũng chẳng ai dám thân; nàng ta cao quý như lan mà quanh thân toàn gai độc. Niên Niên thì khác, đơn thuần, xinh đẹp, miệng lại hay nói những lời khiến người ta kinh ngạc, chẳng hợp với ai; hơn nữa thân phận của nàng ấy vốn dĩ đã lỡ cỡ.
Còn Tư Nam thì khỏi nói, khắp Ngọc Kinh có mấy ai coi trọng con gái thương nhân? Vậy mà nàng lại lọt vào mắt Đoan Vương, chẳng trách thiên hạ đồn rằng “mộ tổ tiên nhà họ Tư phải khói bốc nghi ngút.”
Lần đầu nghe Niên Niên kể lại mấy lời đồn đó, Tư Nam giận điên, đập bàn mắng: “Miệng của mấy ả đó khác gì bọ hung tâng bốc nhau, toàn nói hươu nói vượn! Rõ ràng là hắn trèo cao ta.”
Ngọc Ninh cười đầu tiên, không tức giận mà lại thích thú, nàng ta thường nghe từ miệng Tư Nam những lời ngông cuồng quái lạ. “A Thư trèo cao ngươi? Ngươi thật to gan.”
Tư Nam hừ nhẹ: “Ta xinh đẹp như hoa, tiền nhiều như nước, thông minh tuyệt đỉnh, thế là đủ để người ta ngưỡng mộ rồi. Còn Tống Thanh Thư ngoài cái mặt đẹp thì có gì?”
Niên Niên ngồi một bên, đếm trên đầu ngón tay: “Còn có quyền thế.”
Tư Nam nghẹn họng, rồi lại ngẩng cao đầu ra vẻ tự tin, đúng vậy, bất kể ở đời này hay đời sau, quyền thế vẫn là thứ đáng sợ nhất. Không có nó, con người vĩnh viễn chỉ có thể vùng vẫy trong khổ đau.
Chiều dần buông, sao trời sáng dần. Dù chưa vào giữa hạ, mà bầu trời đã lấp lánh như dát bạc.
Tư Nam năn nỉ Cẩm Sắt: “Cho ta đi cùng đi, ở trong phủ ngột ngạt muốn chết rồi. Ngươi có thể buộc dây vào eo ta, ta cam đoan không chạy lung tung.”
Cẩm Sắt vẫn kiên quyết lắc đầu: “Cô nương, không phải ta không tin, mà là Vương gia lúc đi đã dặn, ngài không được bước ra khỏi phủ nửa bước.”
Tư Nam thở dài: “Ta ra ngoài hắn cũng đâu biết. Ngươi đừng nói là được, Cẩm Sắt tốt của ta, ta van ngươi.”
“Không được.” Cẩm Sắt kiên quyết, rồi thành thật nói thêm: “Thật ra ta cũng không dám tin cô nương đâu. Ngài từng bò suốt nửa canh giờ trong đêm, từ hậu viện bò ra tận hồ sen, chuyện đó người thường làm không nổi đâu.”
Tư Nam cười khổ: “Vậy phải làm sao? Nếu Thái hậu trách tội thì thế nào?”
Cẩm Sắt giật mình mở to mắt: “Cái gì? Thái hậu trách tội?”
Tư Nam bèn đem hết mọi chuyện nói ra, nàng cũng hiểu lòng dạ lão thái bà kia chẳng phải thiện ý, nhưng nếu vì Tống Thanh Thư mà kéo chút thù hận về phía mình, nàng sẵn lòng. Dù sao Từ An Thái hậu cũng hẳn đã tính toán như thế.
Cẩm Sắt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thật sự tìm một sợi dây thừng.
Tư Nam nhìn nàng ta buộc dây, lại nhìn con Tiểu Bạch bị cột cổ bằng vòng da trâu và sợi lụa, thì phát hiện, dây trong tay Cẩm Sắt chính là cùng loại.
“Cẩm Sắt, ngươi quá đáng thật đó…”
Khi hai người đến biệt viện ngoài thành, trời đã tối hẳn. Hồ sen mười dặm rực rỡ ánh đèn, nơi từng là đường trốn khổ cực của Tư Nam, nay đã trang trí sáng lòa, đèn nến lung linh phản chiếu trên mặt nước.
Dù còn chút hơi nóng, nhưng nhờ hồ rộng gió mát, hương sen thoang thoảng, tiếng ếch kêu xen lẫn, cảnh sắc quả thật khiến người ta khoan khoái.
Niên Niên đã đứng chờ sẵn, vừa thấy nàng thì reo lên: “Nặc Nặc tỷ tỷ, mau lại đây!”
Nàng tuổi còn nhỏ, tính tình hoạt bát đáng yêu; mọi người tuy không quá thân, nhưng ai cũng tò mò, đều nhìn vị cô nương được nàng ấy nắm tay dắt đến.
Đêm hội hôm nay quả có phần độc đáo, nam nữ ngồi hai bờ hồ, giữa là lá sen dày đặc và ánh nến lập loè, soi gương mặt các cô nương thêm hồng hào rạng rỡ.
Niên Niên cười hì hì: “Nặc Nặc tỷ tỷ, ta nhìn khắp rồi, tối nay không ai đẹp bằng ngươi đâu.”
Tư Nam bật cười, trêu lại: “Thế còn Ngọc Ninh tỷ tỷ thì sao?”
Niên Niên cắn ngón tay suy nghĩ, nghiêng đầu đáp: “Các ngươi đều đẹp, ta cũng đẹp.”
Tư Nam cười khẽ, đưa tay véo má nàng ấy, thật lòng, nàng rất thích cô bé này.
Lúc ấy có người nhận ra Tư Nam, từng thấy nàng trong tiệc sinh nhật của công chúa Ngọc Ninh.
Tư Nam chẳng hề sợ hãi, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, bình thản đón nhận ánh nhìn của mọi người, rồi bước tới trướng của công chúa.
Ngọc Ninh khẽ cười gật đầu: “Đến rồi à?”
Niên Niên vừa bị người nhà tướng quân gọi đi, chỉ còn hai người ngồi lại. Chung quanh tiếng nói cười huyên náo, thỉnh thoảng bên bờ nam còn vang lên tiếng cười lớn. ồn ào vô cùng.
Tư Nam khẽ nhướng mày cười: “Người ta cứ nói nữ nhân hay lắm lời, xem ra nam nhân cũng chẳng kém.”
Ngọc Ninh lộ vẻ khinh thường, chẳng buồn liếc sang bên kia: “Toàn mấy gã nông cạn, cười nói cho thiên hạ xem. Ngươi tin không, chuyện họ bàn chắc chỉ quanh mấy thứ, cô nương nào đẹp, ai eo nhỏ, ai ngực lớn. Còn những kẻ được họ tán tụng, e cũng chỉ là phường trọc tục thôi.”
Tư Nam nâng chén, mỉm cười: “Yêu phải đàn ông hèn kém, chính là khởi đầu của bi kịch. Tránh xa rác rưởi, không yêu không dục mới được bình an.”
Ngọc Ninh bật cười đến run cả người, nâng chén cùng nàng: “Ngươi nói chí phải. Tiếc là không sớm gặp được ngươi.”
Tư Nam nghiêm túc đáp: “Bây giờ cũng chưa muộn đâu. Ngọc Ninh, ngươi phong hoa tuyệt thế, lại có quyền thế trong tay, đàn ông đáng ra phải quỳ gối trước ngươi. Nếu ta là nam nhân, ta nhất định sẽ cưới ngươi, ngoan ngoãn làm một kẻ ăn nhờ cơm mềm.”
Phú bà có quyền thế thì nàng từng thấy, nhưng một phú bà vừa quyền thế vừa vui vẻ, chuyện ấy nàng chưa từng biết đến.
Thật ra, Tư Nam cũng chẳng hiểu gì nhiều về cuộc đời công chúa Ngọc Ninh. Không ai nói với nàng, còn nàng chỉ có thể từ đôi khi Ngọc Ninh bất chợt trầm lặng, từ ánh mắt mang chút do dự, mơ hồ đoán ra rằng nàng ta có một đoạn chuyện xưa.
Nhưng ai mà chẳng có quá khứ. Tư Nam cũng không muốn truy hỏi làm gì. Ngọc Ninh tuy nghĩ thoáng hơn người, song vẫn chẳng thể thoát khỏi lồng cũi của thế tục, vẫn bị trói trong khuôn phép và thân phận. Có lẽ chính vì vậy mà nàng ta mới lãng phí cả mấy năm tháng thanh xuân kia.
Ngọc Ninh nâng chén, cười không dứt, khéo léo che đi một tia ảm đạm trong mắt: “Nhưng ngươi thì khác, ngươi đâu phải hạng tiểu bạch kiểm. Nặc Nặc, ngươi thật thú vị. A Thư bị ngươi mê mẩn đến thần hồn điên đảo, cũng không phải không có lý.”
Mỹ nhân thì nhiều, nhưng vừa đẹp vừa có khí vị lại ít. Mà vừa đẹp, vừa thông tuệ, lại biết nói chuyện khiến người khác không chán thì càng hiếm hơn.
Tư Nam vừa định đáp lại một câu trêu chọc, liền thấy Chỉ Y tiến đến.
“Ngọc Ninh, ngươi đoán xem Thái hậu cho gọi chúng ta qua là vì chuyện gì?”
Ngọc Ninh nhướng mày, giọng mang chút khinh thường: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Tất nhiên là lại muốn bày trò ly gián, làm ra vẻ rộng lượng khoan dung thôi. Hiện giờ ta còn không biết mấy chiêu đó sao.”
Chỉ Y đến gần, hành lễ nói: “Bẩm công chúa, Thái hậu nương nương thấy hai vị nói chuyện vui vẻ, thỉnh hai vị qua hầu một lúc.”
Ngọc Ninh vừa đứng dậy, thắt lưng khẽ vướng phải góc bàn, khiến chén rượu đổ nghiêng, rượu hắt ướt cả váy Tư Nam.
Hôm nay Tư Nam mặc váy tím hoa tử đằng, áo ngoài trắng tinh, rượu đổ lên chỉ ướt một mảng không đáng kể, trông lại càng thêm thanh lệ.
Ngọc Ninh khẽ kêu lên: “Ai nha, thất lễ quá.”
Tư Nam mỉm cười: “Không sao, chỉ là chút rượu thôi, chẳng hề gì.”
Nhưng Cẩm Sắt lại hoảng, giữ chặt nàng: “Cô nương, làm bẩn xiêm y trước mặt Thái hậu là tội, vẫn nên đi thay bộ khác.”
Hai người vốn chẳng chuẩn bị nhiều, chỉ có thị vệ đi theo mang thêm ít đồ.
Ngọc Ninh vẫy tay, dặn tỳ nữ: “Đưa Nặc Nặc cô nương đi thay y phục, mặc bộ ta đã chuẩn bị sẵn.”
Tư Nam chỉ đành theo Cẩm Sắt đi.
Lúc này Từ An Thái hậu tinh thần không còn tốt, chỉ muốn ngồi ngắm cảnh đêm cho khuây khoả. Thấy bên dưới hai người nói cười vui vẻ, bà cũng sinh lòng hứng thú.
Chung quanh lều bày sẵn chậu băng, trong đặt hoa quả tươi ướp lạnh. Chỉ Y sai cung nữ dâng lên.
Ngọc Ninh bước vào, trước tiên hành lễ rồi mới ngồi xuống: “Nàng làm bẩn y phục là do ta sơ suất, mong hoàng tẩu đừng trách.”
Từ An Thái hậu khẽ cười lắc đầu: “Không ngại. Hai ngươi vừa nói cười vui vẻ, không biết bàn chuyện gì vậy?”
Ngọc Ninh cười nhã nhặn: “Thần thiếp thấy đêm nay trăng sáng, chợt nhớ tới buổi yến trong cung năm ấy, liền cùng Nặc Nặc nhắc lại đôi câu.”
Nói đoạn, nàng ta làm như ngẫu nhiên, giọng xen một tia tò mò: “Hoàng tẩu, chẳng hay ngài còn nhớ vị Quý phi nương nương năm xưa không? Khi ấy vẫn còn là Ninh phi, ta vừa cùng Nặc Nặc nhắc đến, nàng nói thật đáng tiếc, giai nhân bạc mệnh, hồng nhan bị trời đố kỵ.”
Sắc mặt Từ An Thái hậu vẫn điềm tĩnh, chỉ gật đầu cười nhạt: “Đương nhiên nhớ rõ, năm ấy nàng ta là đệ nhất mỹ nhân Ngọc Kinh.”
Ngọc Ninh liếc mắt nhìn, thấy Thái hậu vẫn điềm nhiên, liền cười mỉm, nâng chén trà lên như người đang chìm trong hồi ức:
“Khi đó ta còn nhỏ, lần đầu nhìn thấy Ninh phi, cứ tưởng là tiên nữ giáng trần. Dung nhan ấy, diễm lệ thiên thành, giữa mày phảng phất sầu bi, chỉ khẽ cúi đầu mà như nước chảy êm đềm…”
Từ An Thái hậu cười nhẹ: “Ngươi trí nhớ thật tốt, ai gia già rồi, dung mạo nàng ta đều quên mất cả.”
Ngọc Ninh giả bộ cảm khái, giọng chậm rãi: “Hoàng tẩu, bao năm qua ta vẫn muốn hỏi, Ninh Quý phi được an táng ở đâu? Ta muốn đến trước mộ nàng ta dâng hương một lần. Dù sao Thư Nhi cũng đã lớn, cũng nên đi tế bái một phen.”
Từ An Thái hậu dừng tay, cười nhạt: “Tiên đế từng nói muốn hợp táng cùng Ninh Quý phi. Ai gia tôn trọng ý tiên đế, nên nàng ta đã được an táng tại hoàng lăng. Mỗi năm Thư Nhi đều đến tế bái.”
Ngọc Ninh lại lắc đầu, sắc mặt có chút nghi hoặc, giọng như lơ đãng cảm thán: “Ta chỉ cảm thấy Ninh Quý phi ra đi quá đột ngột, vũ khúc ấy ta còn chưa kịp xem hết… Ngài nói xem…”
Từ An Thái hậu vừa định cười đáp, chợt ngẩng đầu, thì bắt gặp một thân ảnh đang bước vào, tay bà khựng lại, tách trà cũng rơi nhẹ xuống bàn phát ra một tiếng khẽ vang.
Người vừa tới có gương mặt trắng mịn như phấn, dáng vẻ tựa hoa đào vừa hé, thân hình mảnh mai, vận váy lụa tím ánh khói, cổ tay quấn dải lụa đỏ, tóc vấn đơn giản, chỉ có một đoá trâm đậu đỏ bên mái, nét tô điểm nhỏ ấy lại khiến cả dung nhan trở nên rạng ngời, như điểm mắt cho rồng. Đôi mắt trong sáng như nước, vừa trông thấy đã khiến người nhìn quên cả hô hấp.
Tư Nam mặc xiêm y do Ngọc Ninh an bài, cùng Cẩm Sắt bước vào lều, vừa thấy hai người phía trên đều nhìn chằm chằm mình, nàng giật mình vội quỳ xuống: “Nặc Nặc bái kiến Thái hậu nương nương.”
Từ An Thái hậu hoàn hồn, khẽ đặt chén xuống, tiếng va nhẹ vang lên: “Là ngươi à. Bộ y phục này thật khéo, người mặc cũng đẹp. Ai gia già rồi, thấy các ngươi trẻ trung tươi sáng như vậy cũng thấy vui lây.”
Bà khẽ xoa cổ tay, chỗ ấy vừa rồi hơi co cứng lại.
Tư Nam không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy bầu không khí có chút khác thường.
“Thái hậu nương nương tựa vầng minh nguyệt, cao quý đoan trang, Nặc Nặc chỉ là ngôi sao nhỏ, ánh sáng mờ nhạt. Hôm nay thất lễ, mong nương nương thứ tội.”
Ngọc Ninh liếc nhìn Thái hậu vẫn im lặng, bèn đi tới, đỡ nàng dậy: “Hoàng tẩu rộng lượng, sẽ không trách ngươi đâu. Bộ xiêm y này thật hợp với ngươi, ngay cả ta cũng phải mê mẩn, bảo sao A Thư lại sủng ngươi đến thế.”
Tư Nam vừa định nói “đây vốn là váy của ngươi”, thì trên đầu đã vang lên giọng Thái hậu:
“Ai gia tuổi đã cao, chịu không nổi mệt. Các ngươi cứ ở lại vui chơi cho thoả.”
Bà nắm tay Chỉ Y đứng dậy, quay lại dặn dò Tư Nam: “Thư Nhi hiện không ở Ngọc Kinh, ngươi chớ lười biếng. Ở trong phủ cho yên phận, đừng gây chuyện khiến hắn phải bận lòng.”
Giọng nói ôn hoà, sắc mặt vẫn tươi cười, nhưng Tư Nam nghe mà thấy nghèn nghẹn, dường như trong lời còn có ẩn ý gì đó.
Ngọc Ninh cúi người tiễn: “Cung tiễn hoàng tẩu hồi cung. Chỉ Y, nhớ hầu hạ Thái hậu cho chu đáo.”
Chỉ Y nghiêm mặt gật đầu: “Nô tỳ tuân chỉ, xin công chúa yên tâm.”
Ngọc Ninh nhìn bóng Thái hậu khuất dần, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một tia giễu cợt, không hiểu sao, rõ ràng Thái hậu là chính cung, vậy mà nàng ta lại thấy chán ghét người này đến thế.
Tư Nam khẽ lắc đầu, chẳng muốn nghĩ nhiều, liền cùng Ngọc Ninh đi tìm Niên Niên.
Lúc này Niên Niên đang bị đám tiểu thư vây quanh, ai nấy đều tò mò hỏi về Tư Nam.
“Nàng thật xinh đẹp, mà tính tình cũng dễ gần.”
Có người cười nhạt phản bác: “Không đẹp, tính tình lại chẳng tốt, Đoan Vương sao lại nhìn trúng chứ? Hẳn là biết cách luồn cúi thôi.”
Niên Niên trừng mắt: “Liên quan gì đến ngươi? Ngươi không được Đoan Vương để mắt tới, chẳng lẽ tự nhận mình vừa xấu vừa dữ à?”
Người kia bĩu môi: “Ngươi không hiểu đâu. Đoan Vương người như thế, ai dám hầu hạ? Chắc hẳn nàng biết dùng bí thuật gì đó…”
Cả đám bật cười đầy ẩn ý.
Niên Niên hừ mũi, phẩy tay nói: “Nàng dám!”
Đám người lại cười giễu nàng: “Giờ Đoan Vương cũng sắp bàn chuyện hôn sự rồi, chi bằng ngươi gả qua đó đi, kết làm tỷ muội với nàng, coi như góp chút sức cho phủ Tuyên Uy tướng quân.” Chung quanh ai nấy đều bật cười, chẳng ai chịu nói giúp nàng một câu.
Niên Niên cau mày nhìn đối phương. Tuy còn nhỏ, nàng ấy cũng hiểu những người này khinh rẻ thân phận mình, không phải đích nữ chính thất, có được sủng ái thì được ích gì, đến cuối cùng cũng chỉ bị đuổi đi với chút của hồi môn mà thôi.
“Ha, ít ra nàng ấy còn có thể giúp được chút việc, chứ đâu như có người nào đó, chẳng làm nổi nửa phần, lại còn khiến trong nhà phải gánh tai họa. Loại nữ tử như thế, nghe nói thường bị gia tộc ruồng bỏ, sau chỉ còn biết thắp đèn niệm Phật cả đời. Còn bọn bà ba bà tư ấy, phạm vào ‘thất xuất’ là bị hưu ngay, tặc tặc, nghĩ mà xem…”
Tư Nam nhai chữ nhả chữ không ngừng, sắc mặt lộ rõ khinh thường, đi thẳng vào giữa đám, nắm tay lôi Niên Niên rời đi.
Cô nương kia tức tối hừ lạnh: “Ngươi nói bậy bạ gì đấy? Loại như ngươi chỉ biết lấy sắc hầu người, có bền lâu được không? Hừ.”
Tư Nam ngoảnh lại liếc nàng ta một lượt, từ đầu tới chân, không chút khách khí đánh giá, vừa lắc đầu vừa nói: “Muốn ‘lấy sắc hầu người’ cũng phải có vốn chứ. Như ngươi ấy à… e là không nổi. Đoan Vương gia đến một ánh mắt cũng chẳng thèm liếc.”
Cả đời chưa bị ai mỉa mai tr*n tr** đến vậy, lại còn là một con buôn, cô nương kia sững sờ. Nhìn quanh ai cũng có vẻ xem náo nhiệt, nàng ta tức đến suýt phun máu: “Đoan Vương gia đúng là mù mắt, mới đi sủng ái thứ ác phụ độc miệng như ngươi!”
Tư Nam cười nhạt: “Đúng đấy, Đoan Vương gia quả thật mù mắt.”
Niên Niên cũng bực theo: “Các ngươi từng tên một, miệng còn hôi hơn bọ hung, ngày ngày chỉ biết bịa đặt về người ta. Đợi Đoan Vương về, xem ngài ấy có vả cho các ngươi câm miệng không!”
Cô nương kia lúc này mới sực tỉnh, vội đưa tay che miệng, mặt tái đi, lùi mấy bước.
Tư Nam chẳng buồn để tâm, nắm tay Tuổi Tác kéo đi luôn. Thôi vậy, người Ngọc Kinh ai nấy đều oán hận Tống Thanh Thư đến tận xương tủy, nàng cũng chẳng muốn dây dưa thêm làm gì.
Niên Niên lại phấn khởi: “Ngươi lợi hại thật!” Rồi bỗng ngờ vực: “Nặc Nặc tỷ tỷ, bọ hung là cái gì vậy?”
“Chính là con bọ ăn phân ấy.”
Niên Niên gật gù rất nghiêm túc: “Ừm, đúng là giống thật.”
Để lại sau lưng cả đám tức đỏ bừng mặt, cô nương kia càng xấu hổ đến tai nóng ran nhưng không dám hó hé.
Tư Nam nhìn Niên Niên, trong lòng hơi xót xa mà cũng ấm áp: người sẵn sàng đứng ra giúp nàng thực sự chẳng nhiều, mà Niên Niên lại là một trong số ít ấy.
Ở lâu thêm chút, Tư Nam dần nhận ra cô bé này như thiếu một sợi dây thần kinh, không phải kiểu nuông chiều mà thành, nên Ngọc Ninh mới “hợp cạ” khác thường và nảy lòng thương xót.
Hai người vừa tách khỏi đám đông không bao lâu, vì Thái hậu đã hồi cung, đám nam nữ trẻ lại càng thả lỏng, hai bên bờ mười dặm hồ sen náo nhiệt hẳn lên, tiếng cười nói rộn rã khắp nơi.
Thấy họ đến, Ngọc Ninh muốn đưa hai nàng lên thuyền dạo hồ.
Tư Nam sợ muỗi mòng, không muốn theo: “Hai người đi đi, ta ngồi đây đợi.”
Nghe vậy Cẩm Sắt thở phào; tối nay nàng ta cứ dính lấy Tư Nam, nửa bước không rời.
Nàng ta bưng trà tới, lại bôi chút thuốc đuổi muỗi lên cổ tay cổ chân cô nương, ngồi sau lưng nhỏ giọng: “Cô nương, hay là ta với ngài về luôn nhé, chỗ này ồn quá.” Trong lòng nàng ta cứ thấp thỏm không yên.
Tư Nam thì lại thấy thú vị. Trong phủ lúc nào cũng vắng lặng, hiếm lắm mới được náo nhiệt thế này. Nàng còn thoáng hối tiếc vì đã cho giải tán đám mỹ nhân của Tống Thanh Thư, bằng không, mỗi ngày còn có “tuồng” mà xem.
“Đợi chút nữa đi, còn sớm.” Nàng rót trà cho Cẩm Sắt, đẩy qua thêm miếng điểm tâm: “Này, ăn đi.”
Hai người vừa nói xong, chợt nghe từ phía cổng bên kia ầm ĩ một trận, còn xen cả tiếng thét.
“A— sói! Có sói—!”
Tư Nam và Cẩm Sắt đồng loạt đứng dậy, tim đập thình thịch. Sau lưng nhà là núi, thú rừng ắt có, nhưng hôm nay đông người thế, sao lại có sói?
Cẩm Sắt nheo mắt nhìn, thấy một bóng trắng đang lồng lên trong đám đông, nhảy phóc qua lại làm các cô nương sợ đến kêu ầm, chén đĩa rơi lách tách, càng lúc càng hỗn loạn.
“Tiểu Bạch! Cô nương, là Tiểu Bạch!”
Theo tay Cẩm Sắt, Tư Nam cũng trông ra một thân ảnh trắng thoăn thoắt, khi thì chui gầm bàn, khi lại vọt lên mặt bàn.
“Trời đất, cái đồ Tiểu Bạch này, sao nó lại chạy ra được, không phải đã buộc rồi sao?”
Tư Nam áy náy: dọa người thì không hay, lại sợ nó bị thương, bèn nói nhanh với Cẩm Sắt: “Mau! Tiểu Bạch chỉ nghe ta với ngươi. Ngươi vòng bên kia, ta vòng bên này, nhất định phải bắt cho được. Nhớ đừng để làm ai bị thương.”
Cẩm Sắt cũng thích Tiểu Bạch, thấy bên bờ nam dường như đã nhìn sang, lỡ họ xông tới thì chẳng biết có làm hại gì nó không. Nàng ta gật đầu liên tiếp: “Cô nương cẩn thận, nó mà nổi khùng là chẳng biết nặng nhẹ đâu.”
Tư Nam không kịp nói thêm, vội men theo mé khác chạy qua, miệng gọi khản cả giọng. Con chó này không biết có đột biến không, thân hình đã to, lại còn nhanh nhẹn, chuyên môn chộp rắn bắt chuột, đến thỏ chồn cũng không tha.
“Tiểu Bạch, lại đây—!”
Nàng lướt qua bên một cô nương gầy nhỏ, cô bé cũng sợ đến vùi đầu chạy, đâm sầm vào Tư Nam khiến nàng loạng choạng.
“Xin lỗi, xin lỗi…” Cô bé cuống quýt, vội quay lại đỡ.
Tư Nam không chấp, cảm ơn rồi đứng vững chạy tiếp.
Tiểu Bạch phóng tới, lại hất Tư Nam ngã chúi. Nàng vội nhét món đồ trong tay vào ngực, ôm chặt lấy nó, quát ầm lên: “Muốn chết hả Tiểu Bạch! Đè bẹp ta rồi! Đêm nào cũng quậy, coi chừng có ngày thành… lẩu cầy!”
Khổ nỗi nó chẳng biết sủa, chỉ dí đầu cọ loạn vào người nàng. Mãi đến khi Cẩm Sắt lao tới, hai người hợp lực mới kiềm được nó.
Con cẩu tội đồ hoàn toàn không ý thức mình phạm lỗi, chỉ lè lưỡi cọ cọ lên áo Tư Nam.
Thấy yến hội đã rối tung một mảng, may mà chưa ai bị thương, Tiểu Bạch cũng chẳng cắn người, Tư Nam vội kéo Cẩm Sắt dắt nó chuồn đi ngay.
“Đợi Ngọc Ninh cập bến, thể nào cũng muốn đánh chết ta. Cẩm Sắt, mấy bữa tới đóng cửa không tiếp khách!”
Cẩm Sắt lưu luyến ngoái lại, ly ngọc vỡ nát, bàn ghế cổ lăn lóc, còn cả đèn cung đình do danh sư chế tác, một đống bầy nhầy trên đất.
“Đi mau, cô nương! Lần này Tiểu Bạch có bị lột da không?”
“Chắc… không đâu.”
Hai người vừa chân trước vào phủ, sau lưng đã có người đưa tới một tờ đơn, trên viết: “mười ngàn lượng bạc trắng”.
Nét chữ của Ngọc Ninh.
Tư Nam vỗ ngực: “Cũng còn may, Ngọc Ninh chỉ bắt ta bồi thường.”
Cẩm Sắt túm cổ Tiểu Bạch: “Trời ơi, con chó này đáng giá mười ngàn lượng! Cô nương, hay ta… giao nó đi?”
Tiểu Bạch chẳng sợ, còn dụi đầu vào tay nàng.
Tư Nam vung tay hào sảng: “Chỉ mười ngàn lượng thôi mà. Hai tháng là ta kiếm đủ rồi. Tiểu Bạch, đừng sợ.”
Rồi nàng sai Cẩm Sắt đi dọn cơm, tối nay còn chưa kịp ăn gì đã bị Tiểu Bạch phá tan tành.
Chờ Cẩm Sắt ra khỏi cửa, Tư Nam ôm lấy Tiểu Bạch, hôn “chụt chụt” hai cái: “Đúng là bảo bối của mẹ.”
Tim nàng đập rộn, tờ giấy trong ngực nóng rực. Nàng chậm rãi lôi ra, trên đó chỉ vỏn vẹn hai chữ nhỏ: “Tịnh Châu”.