Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 60

Sau khi Kim Ngô Vệ đưa mọi người về phủ, Đoan Vương phủ lập tức đóng cửa, không tiếp khách. Ngay cả Ngũ gia biểu tiểu thư đến thăm cũng đều bị ngăn ngoài cổng.

Cô bé nghe nói Nặc Nặc tỷ tỷ bị bệnh, buồn bã không thôi. Đã lâu lắm rồi không gặp, nàng ấy lo lắng đến mức đứng ngồi chẳng yên.

“Phúc Tử, Nặc Nặc tỷ tỷ khỏi bệnh rồi, ngươi nhất định phải đến báo tin cho tướng quân phủ biết nhé.”

Cô bé còn nhỏ, nghĩ rằng mình đã dũng cảm vượt qua nỗi sợ Đoan Vương gia để đến thăm, ai ngờ hết lần này đến lần khác đều không gặp được. Nghĩ đến việc có thể phải tái kiến Tống Thanh Thư, nàng ấy lại bất giác nhíu mày.

Phúc t* c*ng kính đáp: “Cô nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ thông tri.”

Chuyện này khiến Gia Ninh Đế vô cùng tức giận. Y mượn dịp này ở trên triều ra sức mắng nhiếc kẻ nào đó là “loạn thần tặc tử”, dám cả gan ám hại một vị Vương gia ngay trong triều. Lập tức hạ chỉ điều tra rõ, nhấn mạnh hoàng tộc uy nghiêm bất khả xâm phạm, tuyệt đối không thể dung thứ.

Lời này khiến phe Vương Tư Không nhất thời hỗn loạn. Bọn họ có thể chắc chắn, chính mình tuyệt đối không hề phái người đi phục kích Đoan Vương. Loại thủ đoạn thấp kém như vậy, quả thật đáng khinh, đến mức không buồn biện giải.

Nếu thật sự đã muốn trở mặt, thì tất nhiên là “ngươi chết ta sống”, sao lại có thể để đối phương toàn vẹn trở về được?

Huống hồ nghe Kim Ngô Vệ rò rỉ tin ra, Đoan Vương căn bản không bị thương, ngay cả một vết trầy cũng không, còn vị sủng cơ kia thì chỉ ngất đi thôi.

Thế thì gọi gì là ám sát?
Rõ ràng là có kẻ vu hãm, nhưng là ai?

Từ khi Kim Ngô Vệ nhúng tay vào điều tra, cộng thêm giới nho sĩ và văn quan đều bàn tán không ngớt, tình thế trong Ngọc Kinh bắt đầu trở nên mờ ám, phong vân biến ảo khó lường.



Khi Tư Nam tỉnh lại, chỉ thấy ánh sáng ấm áp hắt qua song cửa, trời đã xế chiều.

Nàng quay đầu liền thấy một nha hoàn lạ mặt đang vắt khăn, tiếng nước nhỏ giọt lách tách khiến nàng thoáng giật mình.

“Cẩm Sắt đâu?”

Nha đầu mỉm cười: “Cô nương yên tâm, Cẩm Sắt tỷ tỷ đang nghỉ trong phòng bên.”

Tư Nam nghe vậy mới thả lỏng, rồi lại nằm xuống. Hai ngày nay vừa kinh hoàng vừa mệt mỏi, thân thể nàng dường như không chịu nổi nữa.

Nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh sáng hôm đó, khi nàng cầm dao găm trong tay. Khi ấy, nàng như bị kéo vào một cơn mê loạn kỳ dị, quẳng hết đạo lý cùng lương tri, chỉ muốn giết người.

Nàng trở mình, đè chăn xuống, ánh mắt mơ hồ.

Con người sở dĩ là “người”, chẳng phải chỉ vì không có lông mao, mà là vì biết phân biệt thiện ác, khác với loài cầm thú. Tống Thanh Thư là ví dụ sống đối nghịch với nàng, và nàng thề sẽ không bao giờ biến thành kẻ như hắn.

Nàng có thiện có ác, có thị phi rõ ràng. Chính nhờ vậy mà nàng mới dám kháng cự, dám khinh thường, dám coi Tống Thanh Thư bằng ánh mắt khinh miệt. Nhưng nếu thật sự để tay mình dính máu người…

Một cơn nhói đau len qua tim. Nàng hiểu, đạo đức chính là sợi dây tự ràng buộc mình, nhưng giữ nó đến cùng có đáng chăng? Rõ ràng nàng đã có cơ hội để thoát khỏi nơi này.

Trằn trọc suy nghĩ, nàng lại thấy mình đạo đức giả. Gián tiếp hại người và tự tay giết người, có khác gì nhau? Tự lừa mình mà thôi.
Giữa lúc ấy, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Nha đầu khẽ thưa, là Tống Thanh Thư đến.

Hắn trông tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, tóc rối bời. Một thân áo đen, bước đi lảo đảo tiến vào phòng.

“Nặc Nặc, nàng thấy khá hơn chưa?”

Tư Nam gật đầu: “Đỡ nhiều rồi.”

Tống Thanh Thư trầm mặc, ngồi ở mép giường hồi lâu. Trên khuôn mặt tái nhợt, hắn nở một nụ cười nhạt:

“Nặc Nặc, nàng hãy dưỡng bệnh cho tốt. Hai hôm tới ta có việc, sẽ không về phủ. Nàng cứ yên tâm ở nhà chờ ta.”

Tư Nam nhìn hắn bình tĩnh: “Đã xảy ra chuyện gì sao, Tống Thanh Thư? Ngươi…”

Nàng muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Những điều công chúa Ngọc Ninh từng cảnh báo, hắn đều chẳng chịu tin.

Tống Thanh Thư gật đầu: “Ừ. Trong phủ tạm thời yên ổn, mấy hôm này nàng đừng ra ngoài.”

“Được.” Nàng đáp khẽ, không muốn lại chết vô ích.

Ra khỏi cửa, Tống Thanh Thư đỡ tay Phúc Tử, thấp giọng hỏi: “Mọi chuyện đều thu xếp ổn chưa? Không được để lại dấu vết.”

Phúc Tử liên tục gật đầu: “Vương gia yên tâm, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Chỉ là… vẫn thiếu người, dù sao chúng ta cũng không thể so với trong cung, e rằng khó mà ngăn hết.”

Hắn ta do dự một lát, rồi vẫn nói ra: “Vương gia, hay là thôi đi, việc này vừa nguy hiểm vừa chẳng được lợi gì. Chi bằng vẫn sống tiêu dao như trước, cũng không phải là không tốt.”

Phúc Tử thật lòng mâu thuẫn. Vương gia nay tuy trông có vẻ điềm tĩnh hơn, nhưng niềm vui đã chẳng còn. Trước kia tuy ph*ng đ*ng, ít ra vẫn cười nhiều hơn bây giờ.

Tống Thanh Thư lắc đầu, khẽ nói: “Ngươi không hiểu đâu.”

Kẻ từng nếm mật ngọt, sao có thể chịu quay lại ăn khổ? Người đã tỉnh, sao còn muốn hồ đồ?

Hắn thay xiêm y, lên xe ngựa, vào cung.

Ninh Hải công công vừa thấy hắn đến liền vội vào cung Hoàng hậu bẩm báo.

Gia Ninh Đế nghe tin, lập tức ra đón: “A Thư, ngươi không sao chứ?”

Y nhìn từ đầu đến chân, thấy Tống Thanh Thư không hề bị thương, liền thở phào một hơi: “Không việc gì là tốt rồi, trẫm lo lắng muốn chết.”

Tống Thanh Thư theo y ngồi xuống, cười: “Hoàng huynh, ta mạng lớn, đâu dễ chết được. Chẳng phải người ta vẫn nói, tai họa sống ngàn năm sao?”

Gia Ninh Đế trừng mắt: “Đừng nói bậy. Ngươi giờ gần như thành biểu tượng của triều đình rồi, còn tai họa gì nữa?”

“Thật vậy sao, hoàng huynh?” Tống Thanh Thư khẽ cười, “Người… sẽ mãi mãi tin tưởng thần đệ chứ?”

Gia Ninh Đế nghiêm mặt, nắm vai hắn: “Sẽ. A Thư, ngươi vĩnh viễn là đệ đệ của ta.” (*)

(*) đây là xưng hô gốc của hoàng đế với Tống Thanh Thư, thể hiện tình cảm huynh đệ thân thiết, nên không phải lúc nào cũng xưng ‘Trẫm’.

Tống Thanh Thư nhớ lại lời Phúc Tử, hôm ấy hắn ta không thể điều quân, may mà con nuôi của Ninh Hải gặp được, giúp hắn ta truyền tin. Sau đó chính Ninh Hải công công mang khẩu dụ hoàng đế đến bản doanh của Kim Ngô Vệ cứu viện. Nếu đến muộn thêm chút nữa, e rằng đã không còn kịp.

Hắn khẽ siết tay Gia Ninh Đế, ý cười ôn hòa: “Hoàng huynh, A Thư cũng tin người.”

Gia Ninh Đế thấy hắn tâm tình không tệ, liền đổi giọng cười: “Ngươi xem, trong nhà ngươi giờ vắng vẻ quá, chẳng ai chăm lo. A Thư, tuổi ngươi cũng chẳng còn nhỏ, chi bằng lập gia thất đi? Có con cái rồi, cũng nên nghĩ đến lâu dài.”

Tống Thanh Thư ngả người lên ghế, mỉm cười: “Nếu là hoàng huynh ban hôn, thần đệ tất nhiên sẽ nghe theo.”

Gia Ninh Đế lập tức sáng mắt lên: “Ngươi không cần tiểu thư nhà Cao Thái phó thì thôi, vậy còn đích nữ của Binh Bộ Thị lang? Nghe nói dung mạo như hoa, tính tình lại hoạt bát đáng yêu, chắc chắn hợp ý ngươi.”

Tống Thanh Thư chỉ khẽ lắc đầu: “Hoàng huynh, ta không xứng với những nữ tử ấy. Người ta ta muốn cưới, chỉ có một.”

Gia Ninh Đế mặt thoáng sa sầm: “Là nói đến sủng cơ trong phủ ngươi? Ngươi mơ tưởng rồi. Trước kia ngươi lăng nhăng ta còn dung được, nghĩ rằng khi trưởng thành sẽ hiểu chuyện. Ai ngờ càng lớn càng hồ đồ! Nữ nhân kia, làm trắc phi còn chưa đủ tư cách, ngươi còn muốn phong làm Vương phi?”

Nghe vậy, Tống Thanh Thư mím môi, trong mắt ẩn chút uất ức, giọng cũng nghẹn lại: “Ta đã biết người sẽ nói như vậy mà.”

Gia Ninh Đế cau mày, hận sắt không thành thép: “Ngươi cũng nên hiểu chuyện đi, đừng khiến ta phải lo thêm nữa. Chớ nói ta, ngay cả mẫu hậu cũng sẽ không bao giờ đồng ý đâu.”

Ánh mắt Tống Thanh Thư hơi tối, giọng nói trầm xuống: “Chưa chắc… nói không chừng, mẫu hậu sẽ đồng ý cũng nên.”

Gia Ninh Đế nghe vậy, trong lòng chợt trầm lại, nghĩ đến điều gì đó liền im lặng hồi lâu. Cuối cùng y chỉ nói khẽ: “A Thư, ngươi phải tin chính mình, cũng phải tin trẫm. Chúng ta nhất định có thể vượt qua được.”

“Ừm.” Tống Thanh Thư ngẩng đầu, nhếch môi cười: “Hoàng huynh, dạo này người thật lắm lời đấy.”

Gia Ninh Đế bật cười, khẽ gõ lên đầu hắn, rồi hứng khởi nói sang chuyện khác, Hoàng hậu sắp đến ngày lâm bồn, y vừa vui vừa hồi hộp: “Dù là con trai hay con gái, A Thư, trẫm đều muốn đứa nhỏ này được sống vui vẻ, hạnh phúc.”

Tống Thanh Thư nghe xong, trong lòng thoáng hiện lên ảo tưởng. Nếu Nặc Nặc sinh cho hắn hai đứa con, hắn hẳn sẽ vui mừng đến quên cả phương hướng mất thôi.

“Hoàng huynh, nếu là nữ hài tử, nhất định phải để ta bế một cái nhé.”

Gia Ninh Đế ngạc nhiên: “Thế còn nam hài tử, ngươi không muốn ôm sao?”

Tống Thanh Thư lắc đầu: “Nam hài tử thì thôi, người từ nhỏ đã ngủ cùng ta đến lúc lớn, ngán rồi.”

Gia Ninh Đế không chút do dự giơ tay tát nhẹ hắn một cái, vừa cười vừa mắng: “Ngươi cái đồ hỗn trướng! Năm đó trẫm cho ngươi ngủ chung là nể tình ngươi thôi đó!”

Phía sau, Ninh Hải công công đứng yên, khóe môi khẽ nhếch, cố nén cười.

Hoàng hôn phủ xuống ôn hòa, ánh sáng như rắc vàng lên vạn vật, không hề mang thiên kiến, nhưng dưới mặt đất, những đợt sóng ngầm đã bắt đầu cuộn lên, có những việc, từ trước đến nay, chưa bao giờ chỉ là chuyện bề ngoài.



Quả nhiên, mấy ngày liền Tư Nam không thấy bóng dáng Tống Thanh Thư. Nàng rốt cuộc cũng có thể yên ổn tĩnh dưỡng. Sau bao lần chạy trốn, ngã xuống, thân thể nàng thực sự không còn sức.

Cẩm Sắt bận rộn suốt ngày, cố gắng nấu những món vừa ngon vừa bổ cho nàng.

“Cô nương, phải dưỡng cho khỏe, mới có sức mà sống chứ,” Cẩm Sắt vừa dọn đồ ăn vừa nói, “Vương gia giờ tuổi không còn nhỏ, e rằng sau chuyến này trở về sẽ thành hôn đó. Cô nương dưỡng cho khỏe, đến lúc ấy sinh cho ngài một thế tử, chẳng phải tốt sao?”

Tư Nam giả như không nghe thấy. Nàng biết rõ, Tống Thanh Thư và những người quanh hắn đều mang một thứ mâu thuẫn khó hiểu: bề ngoài thì lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại chẳng quên ân nghĩa.

Nàng vẫn chờ, chờ thời cơ chín muồi, chờ một cơ hội duy nhất.
Thời tiết dần ấm lên. Tống Thanh Thư vẫn chưa quay về, tin tức cũng bặt tăm. Phủ Đoan Vương vẫn đóng cửa, ngoài kia lời đồn nổi lên dồn dập.

Đến một buổi trưa nắng rực, cổng phủ lại có người quen tìm đến.

Tiểu cô nương đến với vẻ tức giận: “Nghe nói Đoan Vương gia đã rời phủ lâu rồi, Nặc Nặc tỷ tỷ vẫn chưa khỏe sao? Rốt cuộc là sao vậy, ta muốn gặp tỷ!”

Nàng ấy bực bội, đoán chắc Tống Thanh Thư cố ý không cho ai gặp Tư Nam, bèn lấy hết can đảm đến thẳng phủ. Không ngờ lần này lại thuận lợi. Quay đầu nhìn Ngọc Ninh công chúa đi cùng, nàng ấy bĩu môi: “Thấy chưa, Ngọc Ninh tỷ tỷ, lần trước ngươi nên đi cùng ta! Đoan Vương gia rõ ràng cố tình mà!”

Ngọc Ninh bật cười, khẽ gõ trán nàng ấy: “Không phải do ngươi hồi nhỏ từng chạy theo người ta khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tèm lem, dọa hắn sợ rồi sao?”

Cô bé tròn mắt: “Tỷ nói bậy! Đại bá ta bảo ta khi nhỏ giống như tiểu tiên nữ, sao có thể nước mũi nước mắt như vậy!”

Ngọc Ninh che miệng cười: “Là ngươi quên rồi thôi.”

Hai người vừa nói vừa bước vào nội viện. Trong phủ Đoan Vương, đầu hạ cây cối rợp bóng, gió thổi nhẹ qua, nước róc rách trong hồ, không khí mát mẻ hơn hẳn ngoài phố.

Tư Nam được cho phép ra ngoài phơi nắng, vừa mới khỏi bệnh, thân thể vẫn còn yếu.

Tiểu Bạch chạy loanh quanh sân, chẳng biết bằng cách nào nó lại tìm được đường về từ ngoại thành xa xôi như vậy.

Nhìn con chó nhỏ đang vui vẻ nghịch bùn, Tư Nam không khỏi bật cười, trong lòng có chút hâm mộ thứ niềm vui giản đơn ấy.

“Ai da, xem kìa, ngươi khỏe rồi còn gì?” một giọng trêu chọc vang lên. “Còn phơi nắng nữa cơ.”

Tiểu cô nương lập tức nhào tới: “Nặc Nặc tỷ tỷ, tỷ khỏi rồi à?”

Tư Nam ngạc nhiên nhìn, thấy Ngọc Ninh công chúa đứng dựa vào cột hành lang, mỉm cười nhìn nàng. Cô bé kia chạy tới, mặt đầy hớn hở.

“Các ngươi sao lại đến đây?” Nàng khẽ gật đầu. “Ừ nè, ta khá hơn rồi.”

Niên Niên nhìn dáng vẻ gầy yếu của nàng, xót xa: “Tỷ gầy quá rồi, Đoan Vương gia có phải không cho tỷ ăn ngon không?”

Mỗi lần nhìn thấy cô bé, Tư Nam đều cảm khái, trong thành Ngọc Kinh đầy mưu mô hiểm độc, chỉ có nàng ấy là một mảng trong trẻo hiếm thấy.

Nàng bật cười: “Đúng thế, Tống Thanh Thư không cho ta ăn, cũng chẳng cho ta chơi.”

Đúng lúc ấy, Cẩm Sắt bưng bát ra, hô với Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch, ăn thịt kho nào!”

Cô bé nhìn bát thịt, rồi nhìn lại Tư Nam, nghiêm mặt nói: “Đoan Vương gia tiền của nhiều như nước, tỷ gạt ta chứ gì.”

Cẩm Sắt lúng túng, khom người hành lễ.

Ngọc Ninh công chúa cười khẽ, kéo ghế ngồi xuống: “Nghe nói các ngươi bị phục kích?”

Tư Nam trong lòng khẽ run, nhưng ngoài mặt vẫn lắc đầu:
“Vương gia chỉ nói là có liên quan đến Vương Tư Không, ngoài ra ta không rõ gì hơn.”

Niên Niên chống cằm, thở dài: “Vương Tư Không thật xấu xa, chẳng trách Ngọc Kinh giờ ảm đạm. Nhưng đại bá ta nói y sắp trở về rồi, đến lúc đó Nặc Nặc tỷ tỷ lại được ăn ngon nha!”

Tư Nam khẽ giật mình. Tuyên Uy tướng quân sắp trở lại? Chẳng lẽ tình hình Ngọc Kinh đã đến mức khó kiểm soát rồi sao? Tuy trong lòng chấn động, nhưng trên mặt nàng vẫn bình thản. Ngọc Ninh công chúa đối với nàng không tốt, cũng chẳng xấu, chỉ như mang chút hứng thú.

“Kia xem như ta nhận lời chúc phúc của Niên Niên.”

Ngọc Ninh công chúa khẽ chỉ Tiểu Bạch: “Mấy hôm trước ta còn thấy nó lang thang giữa phố, cứ tưởng mình nhìn nhầm. Sao các ngươi lại để mặc nó vậy? Dẫu sao, nó có làm sai chuyện gì đâu.”

Tư Nam cười khổ: “Giờ ta chẳng quản nổi nó nữa.”

Ngọc Ninh thả chiếc quạt tròn xuống bàn, nhìn thẳng nàng: “Nặc Nặc, A Thư đã nghe lời ngươi nói sao?”

Tư Nam khẽ sững người, không hiểu vì sao nàng ta lại hỏi thế.
Ngọc Ninh thở dài: “Ta lo hắn sẽ xảy ra chuyện. Trước khi hoàng huynh qua đời, từng dặn ta phải chăm sóc A Thư thật tốt.”

Nàng ta mỉm cười đầy bất đắc dĩ: “Ngươi thấy đó, hắn đâu chịu nghe ta. Nặc Nặc, nếu ngươi có thể khuyên hắn, hãy giúp ta khuyên đi. Ta không muốn trăm năm sau gặp lại hoàng huynh mà còn bị người mắng vì không giữ nổi hắn.”

Tư Nam quan sát thần sắc đối phương, không giống giả vờ, trong lòng hơi hụt hẫng. Chuyện của Tống Thanh Thư, nàng coi như đã phẩy tay buông xuống, bất quá nàng cung đã tận lực bày ra chủ ý, xem như bù đắp phần nào.

“Ngọc Ninh, đã giương cung thì không có mũi tên quay đầu.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt Ngọc Ninh, nói chậm rãi: “Có lẽ đối với Vương gia mà nói, lần này lại là chuyện tốt.”

Lời nói trong miệng nghe êm tai, song trong lòng nàng thì rõ ràng: đó là con đường không đường về. Nhưng nàng có lý do của nàng.

Ngọc Ninh khẽ thở dài, nhất thời lặng tiếng.

Niên Niên bên cạnh lại ríu rít chuyện ăn uống, đến khi Cẩm Sắt bưng trà bánh ra, ba người mới dần dần rôm rả hơn.

Lúc này, Tống Thanh Thư đã ở Ngân Châu, cách Ngọc Kinh tám trăm dặm. Ra khỏi Ngọc Kinh, hắn như rồng lạc giữa biển, cả người nhẹ nhõm khoan khoái.

Điều duy nhất không trọn vẹn, là bên cạnh không có Nặc Nặc.
Hắn đang mân mê hòn đá trong tay thì nghe ngoài cửa vang lên tiếng tranh cãi, xen lẫn thanh âm Phúc Tử đang ngăn cản.

“Đại nhân, không thể vào, Vương gia đã nghỉ ngơi.”

Thứ sử Ngân Châu Trịnh Khôn rốt cuộc nhịn không nổi, giọng mỉa mai vọng vào: “Vương gia thật là uy thế hiển hách, vừa đến đã vây phủ nha, không cho tấu, không cho truyền tin. Không rõ Vương gia phụng mệnh gì, đến đây vì việc chi?”

Tống Thanh Thư thong thả bước ra, thấy một vị thư sinh thanh khiết đang bị đẩy qua đẩy lại, bèn nói: “Phúc Tử, mời đại nhân vào.”

Thứ sử Ngân Châu hừ lạnh đẩy Phúc Tử ra, chỉnh lại y phục rồi vào nội thất, cung kính hành lễ.

“Không biết công vụ của Vương gia đã xong chưa? Thần còn phải gửi thư trình tấu, phủ nha cũng cần mở cửa.”

Tống Thanh Thư ngoắc mời ngồi, mỉm cười nói: “Đại nhân, việc này đã tạm xong. Chỉ còn thỉnh đại nhân phối hợp, giúp ta áp giải một số người về Ngọc Kinh.”

Trịnh Khôn ngẩng đầu, trong mắt thoáng hiện vẻ khó tin: “Vương gia nói… đã xong ư?”

Tống Thanh Thư gật đầu, lời lẽ vẫn ôn hòa: “Khoảng thời gian qua đa tạ đại nhân phối hợp, quấy rầy chốn công nha, còn xin dung thứ.”

Trịnh Khôn như trút được gánh nặng, khen ngợi hắn một hồi. Thấy đối phương dần lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, y lại do dự, rồi chậm rãi nói: “Vương gia chẳng còn điều gì muốn căn dặn thần sao?”

Tống Thanh Thư khép mở cuốn sách trong tay: “Đại nhân thanh liêm chính trực, yêu dân như con, được bá tính Ngân Châu kính mến. Kế tiếp còn nhiều việc phải nhờ đại nhân chủ trì. Không biết đại nhân có nguyện thử một phen?”

Hắn đi thẳng nói thẳng, những thói quen tật xấu chốn quan trường hắn không ưa, cũng không muốn phối hợp diễn trò.

Trịnh Khôn nghe xong, sắc mặt còn lưỡng lự nhưng thái độ cung kính hơn: “Không rõ còn điều chi phân phó? Bên Hoàng thượng có chỉ dụ gì chăng?”

“Trước khi xuất phát, bổn vương đã tấu xin mật chỉ.” Tống Thanh Thư lấy từ tay áo ra một quyển hoàng thư, “Trịnh đại nhân là người bổn vương chọn trúng, xin đừng khiến bổn vương thất vọng.”

Trịnh Khôn vốn nắm rõ chuyện Ngọc Kinh, lại đối với việc chia ruộng đấy thì lòng đầy tôn kính.

Y là vị thứ sử đầu tiên đem ruộng nhà ra làm mẫu. Khi Tống Thanh Thư vừa đến, y cũng hết lòng muốn hưởng ứng, mong giúp được dân Ngân Châu.

Nào ngờ Tống Thanh Thư vào phủ chỉ lặng lẽ ở, chẳng giao phó điều gì, ngày ngày đi sớm về khuya, bận rộn việc gì không ai hay.

Trịnh Khôn vừa định quỳ, Tống Thanh Thư đã đỡ dậy: “Trịnh đại nhân, Hoàng thượng có nói, ngài không cần quỳ.” Hoàng huynh từng bảo: vị thứ sử Ngân Châu này là do người đích thân đề bạt; nơi đây chính là đất thích hợp nhất để làm nơi đầu tiên thi hành tân chính.

Trịnh Khôn thập phần cảm kích. Y ngồi được ghế này, không chỉ nhờ đầu óc, mà còn giữ vẹn một tấm lòng trung quân.

Tống Thanh Thư rất ưng ý. Trịnh Khôn tuy dông dài, mang đôi ba tật của văn nhân, nhưng là người ngay thật không tệ, lại chịu dốc sức thi hành tân chính.

Nhìn quyển hoàng thư mỏng trong tay, Trịnh Khôn vẫn áy náy: “Vương gia, các biện pháp này đều rất hay, chỉ là… Ngân Châu ta không giàu có, sơn thủy chiếm đa phần. Quan trọng nhất là…”

Tống Thanh Thư biết y lo điều gì, mỉm cười nói thẳng: “Đại nhân muốn nói Vương Tư Không?”

Trịnh Khôn vội cúi đầu. Dẫu là thứ sử, cái danh Vương Tư Không vẫn như sấm bên tai. Y trước kia từng là học trò Vương Tư Không; trời cao hoàng đế xa, vạn nhất…

Huống hồ, vị ở Ngân Châu bị điểm chỉ lần này chính là tôn tử của Vương Tư Không.

Tống Thanh Thư phẩy tay: “Đại nhân cứ an tâm. Qua hôm nay rồi, Ngân Châu sẽ không còn những chuyện như thế.”

Trịnh Khôn nghe ra ý tứ, xúc động muốn quỳ lần nữa.

“Vương gia, việc quản lý trường học, thần ắt dốc lòng hết sức. Xin Hoàng thượng yên tâm.”

Tống Thanh Thư gật đầu cười: “Đại nhân là người hiểu lẽ.” Chỉ cần thời gian mà thôi, hắn có thừa thời gian, ngại gì không thử.


Bàn xong một số việc, Tống Thanh Thư sửa soạn hồi kinh. Nghĩ tới vẻ mặt Vương Tư Không tức đến đỏ mặt tía tai, hắn chỉ muốn bật cười.

Phúc Tử đang thu xếp, chợt có người xin cầu kiến. Nói là một lão phụ nhân, tự xưng cố nhân, muốn gặp Vương gia một lần.

Hắn ta lập tức gạt phắt: “Không gặp, không gặp. Vương gia bận rộn, đâu rảnh gặp một bà lão.”

Gia nhân quay lại truyền lời. Hắn ta cũng bất đắc dĩ: nghe nói Đoan Vương khó hầu, lỡ làm sai, có khi đến cả mạng cũng giữ không xong.

“Đi đi, Vương gia rất bận, không gặp đâu.”

Người đàn bà kia trông cũng chẳng già lắm, da mặt còn trắng hơn người thường, chỉ là nửa bên trái bị phỏng, mặt mày sầu khổ, y phục cũ kỹ nhăn nhúm.

Nghe bảo Vương gia không chịu gặp, bà không hề dây dưa, chỉ lặng lẽ quay đi. Dáng đi vẫn có phép tắc. Trong miệng lẩm bẩm gì đó, loáng thoáng nghe thấy hai chữ “Quý phi”.

Ngày hồi trình cố ý làm rầm rộ, càng náo càng hay.

Tống Thanh Thư cố ý dâng sổ lên trước ngự án, nói mình đã nắm được chứng cứ tôn tử Vương Tư Không ở Ngân Châu khinh nam khi dễ nữ, chiếm núi rừng, chiếm ruộng tốt, cướp thuế khóa, nay đã bắt người, chuẩn bị áp giải về Ngọc Kinh.

Gia Ninh Đế ném ngay tấu chương trước mặt con trai Vương Tư Không: “Tư Không đại nhân, còn điều gì phân biện chăng? Chứng cứ trong này, mọi điều chỉ thẳng vào người nhà các ngươi. Quả là ‘đắc lực’ dưới trướng của trẫm…”

Lời châm chọc mỉa mai dồn dập. Đại nghĩa gia quốc đè xuống, lại có Cao Thái phó đứng mũi chịu sào, cả điện nhất tề đề nghị phải áp giải về kinh rồi sẽ định đoạt.

Vương Tư Không biết thế cuộc khó vãn hồi, lại bị chính thuộc hạ nhìn chằm chằm. Lúc này ai nấy đều dồn cổ phẫn uất, mũi giáo chỉa vào chim đầu đàn. Bất đắc dĩ, đành gật đầu thuận theo, trong lòng thì hận Tống Thanh Thư đến ngứa răng.

Lão thầm nghĩ: dạo này thư tín từ Ngân Châu gửi về vẫn đều đặn. Chẳng lẽ Tống Thanh Thư kia đã…

Tống Thanh Thư chẳng màng. Vạn sự khởi đầu nan, đến lúc này lại dễ làm. Ai dám tới giết hắn, hắn sẽ cắn chặt không tha.

Bọn thế gia đượcnuông chiều đến mềm xương, cán bút có cứng đến đâu cũng không cứng hơn hắn. Đợi thời gian trôi qua, cán bút kia sẽ không còn độc quyền ở tay bọn họ; đến khi ấy, những kẻ ấy tự khắc đi tìm đường chết.

Trong lòng hắn rạo rực. Đã gần hai tháng, từ lúc xuân hoa rộ nở đến khi hạ nhật rực vàng, hắn đã lâu chưa gặp Nặc Nặc.

Năm nay mười dặm hồ sen càng thêm diễm lệ. Ngọc Ninh công chúa nhận ủy thác, sẽ chủ trì một hội yến tại đó; năm trước nghe nói vẫn do Tống Thanh Thư đảm trách.

Từ An Thái hậu hết sức cao hứng: “Thư Nhi trước còn bảo, đợi sen nở sẽ đưa ai gia đi dạo giải sầu. Nay mở tiệc cũng tốt, mời nhiều tiểu thư thế gia cho thêm náo nhiệt.”

Ngọc Ninh mỉm cười, gương mặt tròn trịa luôn giữ vẻ ôn hòa: “Hoàng tẩu nói phải lắm, lần này thần thiếp nhất định làm cho thật náo nhiệt.”

Từ An Thái hậu bỗng như sực nhớ: “Chẳng phải tòa viện của Thư Nhi cũng ở gần đó sao? Trong phủ lại không ai trông nom. Cái ả cơ thiếp kia nếu được sủng ái, e về sau khó tránh khỏi vươn tay chen vào. Ngươi mang theo ít người đến đó, các ngươi chẳng phải ngấm ngầm qua lại không tồi sao?”

Ngọc Ninh che miệng cười: “Hoàng tẩu còn để tâm cả việc nhỏ ấy ư? Người nói chí phải, thần thiếp về sẽ thu xếp ngay.”

Ngọc Kinh là thế: dưới tấm màn mỉm cười là những trận ngầm tranh gay gắt, ngột ngạt mà không thoải mái.

Nghe Ngọc Ninh bắt chước ngữ khí của Từ An Thái hậu, Tư Nam chỉ thấy nổi gai ốc, lại càng bội phục nữ nhân kia: bao năm qua, không hiểu nàng ta đã diễn thế nào mà qua mắt được thiên hạ.

Bình Luận (0)
Comment