Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 64

Ở bến thuyền Tịnh Châu lúc ấy, một chiếc thuyền khách vừa hạ mỏ neo đậu. Một thiếu niên áo xanh đặt chân lên bờ liền vội vã muốn rời đi.

Bằng hữu vẫn lấy làm khó hiểu: “Ngươi còn trẻ như vậy, thật sự định giải quan hồi hương ư?”

Chàng trai nhìn dòng sông chảy chậm, ánh mắt kiên định.

Bằng hữu khẽ thở dài, không khuyên thêm: “Thư của Tống huynh kia đã đưa tới rồi. Lên đường bình an.”



Hôm nay Tư Nam cùng Tống Thanh Thư ra biệt viện ngoại thành là vì Tiểu Bạch đã mất tăm. Ngọc Ninh công chúa sai người truyền tin, nói thời hạn “chuộc thân” cho con chó chưa đủ, bảo Tư Nam mau đưa chó về, bằng không phải nộp thêm một vạn lượng.

Tống Thanh Thư nghe Tiểu Bạch khiến hắn “bay” mất một vạn lượng bạc, lập tức tuyên bố phải đánh gãy chân nó.

Gặp chuyện này, ai nấy đều chẳng còn tâm tình. Tư Nam thì chìm trong bóng ma của chuyện Vân Nương, hồi lâu khó mà bình tâm.
Nàng nhìn vào mắt Tống Thanh Thư, trong mắt vương chút khổ sở bi ai: “Tống Thanh Thư, ta không muốn ở lại Ngọc Kinh.” Chốn này khiến nàng thởt hôi cũng thấy nghẹn.

Trong lòng Tống Thanh Thư dâng hối hận, đối với Vương Phong lại càng chán ghét.

“Phúc Tử, đem Vương Phong ném ra bãi tha ma, không cho Vương gia đến lãnh.”

Trời đã vào oi bức, trán Tư Nam lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái đi, đủ thấy chuyện hôm nay khiến nàng chấn động đến mức nào.

Tống Thanh Thư kéo nàng vào lòng, dùng tay áo nhẹ lau mồ hôi: “Nặc Nặc, quên chuyện đó đi. Ta vĩnh viễn không phải hạng người như Vương Phong.”

Nhưng Tư Nam không chịu buông: “Ngươi đi Tịnh Châu, mang ta theo, được không?”

Không chỉ vì nàng nhất định muốn đi Tịnh Châu; quan trọng hơn, vương phủ chưa chắc đã an toàn. Tư Nam cảm thấy nếu cứ nấn ná, e là sẽ chết không toàn thây.

Tống Thanh Thư cũng nghĩ đến điều ấy. Vốn dĩ hắn đã không yên tâm để nàng ở lại Ngọc Kinh một mình; nay Vương Phong chết thảm, càng k*ch th*ch Vương Tư Không hận hắn thấu xương, vương phủ e sẽ khó yên.

“Được, nàng đi cùng ta.”

Nghe vậy, cả người Tư Nam như quả bóng cao su bị xì hơi, ánh mắt chợt trầm xuống.

Lần này, thật sự sẽ rời đi được chứ?

Nhìn ánh mắt nồng nhiệt quan tâm của Tống Thanh Thư, nàng lại chẳng có lấy chút hân hoan, thậm chí trong lòng còn dấy lên sợ hãi mơ hồ.

Định sau ba ngày nữa là xuất phát. Tư Nam vẫn đưa Tiểu Bạch sang phủ công chúa, cùng đi chỉ có nàng và Cẩm Sắt.

Tư Nam dặn Cẩm Sắt: “Tiểu Bạch nghịch lắm, ngươi ở lại coi chừng cũng tốt, khỏi phải mất thêm một vạn lượng, tay chân ta cũng không dài đến vậy.” (*)

(*) ý chỉ không có khả năng lo liệu được ngần ấy.

Cẩm Sắt có phần luyến tiếc: “Cô nương, người tới Tịnh Châu dù sao cũng cần người hầu hạ mà…”

Tư Nam lắc đầu cười: “Ta có tay có chân, hà tất cứ phải có người hầu hạ. Ở phủ công chúa ngoan ngoãn, chớ đi đâu, trông cho kỹ Tiểu Bạch, đừng để nó gây họa.”

Ngọc Ninh bên cạnh mỉa nhẹ: “Chỉ mấy tháng mà bày ra bộ sinh ly tử biệt thế?”

Tư Nam nghiêm giọng: “Chuyện này, vốn là múa trên mũi đao, ngoài ý muốn với kinh hỉ, ai biết cái nào sẽ đến trước.”

“Ta khuyên hắn rồi.” Ngọc Ninh cũng thở dài, “Nhưng hắn đã quyết tâm. Nặc Nặc, ta thật hối hận, năm xưa lẽ ra nên đón hắn về phủ mình nuôi dạy.”

Tư Nam đặt tay lên vai nàng ta: “Chuyện đã qua, chớ hối hận nữa. Trên đời nào có thuốc hối hận đâu.”

Ngọc Ninh nói: “Năm đó ta biết mẫu phi hắn và Từ An không thuận, nhưng mỗi lần ta đến, hắn đều hí hửng chạy sang Thọ Diên Cung chơi, ta còn tưởng Từ An thật lòng tốt với hắn, không ngờ…”

Muốn dạy một đứa trẻ nghe lời, có rất nhiều cách, khi ấy nàng ta còn chưa hiểu.

“Nặc Nặc, hắn đối với ngươi là thật tình. Ngươi đi theo hắn cho đàng hoàng, đừng để hắn làm chuyện ngốc nữa. Hắn vốn không nên trở thành như bây giờ.”

Nghe thế, Tư Nam lặng im. Tống Thanh Thư vốn dĩ nên là người như thế nào? Nàng thật chẳng hình dung nổi.

Mà điều ấy, cũng chẳng can hệ gì đến nàng. Nàng chỉ là kẻ bị một tên điên giam cầm mà thôi.

“Được rồi, Niên Niên ta không có nói; ngươi thay ta gửi lời cho nàng ấy nhé.”

Nước mắt Niên Niên, nàng không chịu nổi.

Gần ngày xuất phát, Tống Thanh Thư lại nổi hứng. Đợi mặt trời lặn, hắn kéo Tư Nam ra chỗ thuyền nhỏ giữa hồ sen.

Chiều tà ngả bóng, mặt nước loang loáng sắc bạc; lá sen lay theo gió, lộ chút phấn hồng non nớt. Tuy còn hơi hầm, nhưng vừa lên thuyền nhỏ liền thấy mát rượi.

Nơi này rất quạnh quẽ, thường ngày cũng chỉ lác đác dăm ba du khách; chắc Tống Thanh Thư đã cho người dẹp hết.

Hắn chống sào, quay đầu lại cười ôn hòa: “Nặc Nặc, nàng có muốn về nhà nhìn một chuyến không?”

Tư Nam không chút do dự lắc đầu: “Không.” Nơi đó chẳng còn là nhà, cần chi phải về.

Tống Thanh Thư không hỏi nữa. Nặc Nặc xưa nay luôn dứt khoát như thế, tàn nhẫn vô cùng, lại lạnh như băng.

Đến chỗ nước sâu giữa hồ, Tư Nam thấy hắn thò tay vớt mấy con ốc nước ngọt to bằng quả quất, đặt lên mạn thuyền.

Tống Thanh Thư thoáng nét hoài niệm: “Khi ấy nàng ngồi bên bếp, khói lửa lượn quanh. Ta cứ nghĩ, nếu nàng là thê tử của ta thì tốt biết mấy.” Hôm đó hắn có uống mấy vò rượu, ai ngờ Nặc Nặc ngàn ly không say.

Tư Nam đưa tay bẻ một đài sen, bóc hạt đầu tiên, thần sắc bình lặng: “Tống Thanh Thư, hôm nay ngươi làm sao vậy?”

Hắn đặt sào xuống, ngồi sóng vai với nàng. Hoàng hôn rót xuống lớp quang ấm, lấp lánh trong mắt hắn, ôn nhu mà thâm tình.

“Nặc Nặc, có lẽ ta học không nổi. Nhưng ta sẽ dùng cả đời để học. Cả đời này, ta chỉ cần nàng.”

Vành tai hắn ửng đỏ, hơi có vẻ ngượng: “Nếu nàng bằng lòng, rảnh rỗi lại ra đây ngắm cảnh, đôi khi vì ta xuống bếp; trong phủ cũng có thể trồng hàn dưa, ta cũng có thể cùng nàng trèo đào hái trứng chim. Với ta, chỉ mong nàng như trước kia, hoạt bát vui vẻ. Nặc Nặc, đừng lạnh nhạt với ta như vậy.”

Tư Nam lại bóc thêm một hạt sen, không nặn bỏ tâm. Vị chát lan khắp khoang miệng, nhắc nàng rằng những ngày này chỉ toàn chát đắng. Ngay đến bản thân, nàng cũng chẳng thích nổi dáng vẻ hiện giờ của mình.

Nàng nghe tiếng mình bình tĩnh cất lên: “Tống Thanh Thư, ta… sẽ thử xem.”

Nam nhân đúng là buồn cười. Chính hắn ra tay biến nàng thành dáng dấp này, ban đầu hận không thể trói nàng đứng im một chỗ, hễ nàng kháng cự liền trừng phạt, nhục nhã, khóa nàng trong một góc trời đất nhỏ hẹp.

Rốt cuộc mọi thứ như ý hắn, thì đến cuối cùng hắn lại nói với nàng rằng, “Ta thật thích nhìn nàng như trước, hoạt bát, đáng yêu, cười nói tùy ý.”

Haizz, lời thoại của tra nam xưa nay như một, cổ kim bất biến, chỉ cần đã “thích”, đến phân thì đàn ông cũng cam tâm nuốt vào.

Tư Nam rất muốn đáp lại hắn một câu: dẫu là dáng vẻ “như trước” ấy, nhiều khi cũng là nàng gắng gượng mà diễn. Nhưng nàng nhịn.

Thấy hắn cúi người áp môi xuống, Tư Nam biết mình đã không thể cự tuyệt.

Tống Thanh Thư thấy nàng chậm rãi khép mắt, trong lòng vui mừng khó diễn tả bằng lời. Năm xưa ước vọng hoang đường nay đã thành sự thật; lúc này suy nghĩ trong lòng cũng thành sự thật, hắn vô cùng sung sướng.

Hắn khẽ l**m cánh môi nàng, tiếng nói mê ly, đè nén sự vui mừng gần như phát cuồng: “Nặc Nặc, đợi hồi kinh, chúng ta thành thân.”

Tư Nam thì chẳng muốn nghe hắn vòng vo thêm nữa. Sợ lỡ hành trình ngày mai sinh biến, nàng trút trần thân thể ngồi dậy, lập tức vòng tay qua cổ hắn, dán môi lên, đảo khách thành chủ…

Đến khi mưa tạnh mây tan, trăng đã treo đầu cành liễu.

Tống Thanh Thư ôm Nặc Nặc vào ngực, nhìn gò má nàng ửng hồng, mồ hôi thơm thấm đẫm, mắt khép hờ còn thở gấp, bèn dịu tay vỗ về sống lưng.

Hắn lại vén gom suối tóc đen của nàng. Khi nãy Nặc Nặc tóc trâm rối bời, ngồi trên người hắn, sợi tóc phơ phất chạm vào da thịt hắn, càng gãi ngứa đến tận đáy lòng. Gió nhẹ thoảng qua, như thần nữ giáng lâm, hắn nhất thời không nén nổi, lại hồ đồ quá trớn mấy phen.

Hắn m*t hôn trán đã mướt mồ hôi của nàng, giọng khàn khàn: “Nặc Nặc, đừng rời khỏi ta.”

Hắn tựa như đã rơi trọn xuống vực. Nặc Nặc càng chẳng để hắn trong lòng, hắn càng muốn buộc nàng phải yêu hắn, một chút nữa, lại một chút nữa…

Tư Nam khép mắt, không đáp, dần chìm vào mơ hồ.

Sáng hôm sau, gần giờ xuất phát, Tư Nam thoáng thấy một bóng trắng vụt qua trong vườn, chớp mắt đã mất.

Lần này vẫn theo thủy lộ. Thứ sử Tịnh Châu đã nhận tin, song kẻ này chỉ là ngọn cỏ đầu tường, nghiêng bên nào hay bên ấy.

Tống Thanh Thư không thèm để tâm. Hắn mang thánh chỉ trong tay; Tịnh Châu lại là nơi tin tức lưu thông cực nhanh, nếu làm nên việc, tất hữu dụng hơn Ngân Châu.

Tư Nam mỗi ngày ngồi trong khoang thuyền, vô cùng lặng lẽ.

Hôm nay trời mưa, trong khoang oi bức, nàng bèn ra ngoài một lát. Con đường thủy này nàng đã lên xuống ba lần, mỗi chuyến đều khiến lòng run sợ; nàng âm thầm khấn nguyện, đừng bao giờ phải quay về đây nữa.

Tống Thanh Thư bàn bạc xong việc với quan viên đi cùng, trở lại liền thấy Nặc Nặc khoác một chiếc y mỏng màu thiên thủy bích, dựa bên lan can, dáng dấp lười biếng mà mềm mại. Một đầu tóc đen chỉ cài hờ, mưa gió thổi qua, đuôi tóc lả lơi phất phơ; bàn tay nhỏ trắng thon khẽ giữ vạt áo, chênh vênh nơi cửa khoang.

Nàng hình như lại gầy hơn. Thuyền lướt mau, áo mỏng phần phật; tựa hồ chỉ khẽ chao nghiêng một cái là sẽ hóa cánh mà bay đi.

“Nặc Nặc.” Tống Thanh Thư bước tới, vòng tay ôm nàng từ phía sau. “Trời mưa, sao nàng không chờ ta trong khoang?”

“Trong khoang có chút ngột ngạt, ta ra ngoài đi dạo một vòng.” Tư Nam dịu dàng cười, “Có phải hơi thất thố không? Ta vào ngay nhé?”

Tống Thanh Thư nắm lấy bàn tay còn lạnh của nàng, hơi xót xa, khẽ lắc đầu, ôn tồn: “Không cần nghĩ nhiều, Nặc Nặc. Chính nàng thấy thoải mái là được.”

Tư Nam tựa vào ngực hắn, nhìn dòng nước trôi chậm. Trong lòng nàng tràn đầy vội vàng: chuyến Tịnh Châu này, nàng nhất định phải rời đi.

Cục diện Tịnh Châu không phức tạp bằng Ngọc Kinh. Thế gia quý tộc nơi đây phần nhiều đứng ngoài quyền lực; đa số là hậu duệ sa sút, kẻ đã rời khỏi hai chữ ‘thế gia’, hoặc con thứ con thiếp không được sủng ái.

Mặt khác, phú hộ ở Tịnh Châu cực thịnh, non nửa tài chính thuế khóa của Đại Dung đều từ Tịnh Châu mà ra.

Tống Thanh Thư đi rất nhanh. Chưa đến một tháng đã tới Tịnh Châu. Lần này hắn chẳng hề giấu giếm, đường hoàng dùng danh hiệu Đoan Vương, chờ thứ sử Tịnh Châu ra nghênh tiếp.

“Hạ quan thất kính, thất kính.” Thứ sử Tịnh Châu vẫn tươi cười nghênh đón. “Còn tưởng Vương gia đợi qua Trung thu mới đến, không ngờ Vương gia vì dân mà lo, lại tới sớm như vậy…”

Tống Thanh Thư nay cũng khéo léo hơn nhiều, mỉm cười: “Trong người còn mang gánh nặng, mong đại nhân chớ trách bản vương đến sớm, làm đứt mất tài lộ của ngài?”

Thứ sử họ Chu, tên Nguyên, xuất thân Chu gia Ngọc Kinh, thuộc phái trung dung, xưa nay đều lắc lư ở hai phía.

Lần này Tống Thanh Thư còn dẫn Chu Kỳ đi cùng. Y là chất nhi của Chu Nguyên. Chu Kỳ được Tống Thanh Thư ban cho một vạn lượng bạc, mừng đến lú lẫn phương hướng; lại thêm mấy bữa nay Vương gia bao trọn hoa tửu, nhạc gia nhà hắn ta cũng tạm bớt hối thúc chuyện nợ.

Chu Kỳ bản thân vốn đa nghi, nhìn Tống Thanh Thư mà bán tín bán nghi: “Vương gia, ta khuyên không nổi thúc thúc đâu, ngài đừng đào hố cho ta nhảy vào.”

Tống Thanh Thư cười hiền hòa: “Chỉ để hai thúc cháu ôn chuyện thôi. Ở Ngọc Kinh ngươi cũng nghe đủ điều rồi. Bản vương nói, sao thật bằng lời ngươi; thúc ngươi hẳn sẽ tin ngươi hơn.”

Chu gia vốn giảo hoạt, Chu Kỳ nghe vậy mới yên tâm, thư thái theo Tống Thanh Thư cùng đến Tịnh Châu.

Tư Nam chưa từng gặp Chu Kỳ, nhưng Chu Kỳ thì biết nàng, đã sớm muốn diện kiến. Chỉ khổ cho Tống Thanh Thư keo kiệt, từ khi ôm được mỹ nhân thì chẳng buồn đặt chân đến hoa lâu; ngày thường cũng khó mà trông được mặt nàng.

Chu Kỳ lén lút bám theo. Đi theo Tống Thanh Thư suốt chuyến này, đến phủ thúc thú cũng chẳng thèm trú lại.

Vừa xuống thuyền, quả nhiên thấy Đoan Vương khom lưng hộ tống mỹ nhân, sợ nàng bị va chạm. Chu Kỳ vừa kinh, vừa hiếu kỳ, trong lòng như bị sâu gặm, ngứa ngáy khó chịu.

Chỉ tiếc mỹ nhân đội mạc nón; dáng người thướt tha nhìn rõ, gương mặt lại chẳng thấy rõ, khiến hắn ta càng thêm tiếc nuối.

Tư Nam vừa rời thuyền đã cảm thấy có người ngẩn ngơ nhìn mình: một thiếu niên môi hồng răng trắng, mắt đen láy lấp lánh, dáng gầy mảnh. Nàng chỉ liếc xéo một cái rồi thôi.

Còn nàng thì đưa mắt nhìn khắp nơi, đoán Lộ Huấn có lẽ ở đây, trong lòng dâng lên mười phần kích động, lại cũng đầy sợ hãi.

Đoàn người tạm trú gần phủ thứ sử Tịnh Châu. Dẫu chẳng bề thế bằng Vương phủ ở Ngọc Kinh, nhưng diện tích vẫn rộng rãi; vườn giả sơn thủy, đình đài lầu các đều tinh xảo. Càng gần miền duyên hải, thủy càng nhiều; phong vị sông nước mềm mại, liên miên vào cả trong kiến trúc, nhu tình như chảy.

Tư Nam lúc này dắt theo hai nha đầu ngồi hóng mát trong viện. Cẩm Sắt không có ở đây, nàng đành tự xoay sở nhiều việc lặt vặt.

Nàng giơ quạt tròn che nửa mặt, nằm ngửa dưới tán bưởi. Trên cao, mấy trái bưởi non còn đong đưa giữa tàn lá, theo gió lay nhẹ.

Chợt nàng ngoảnh đầu, thấy trên bờ tường lóe lên vài tia sáng. Tư Nam nheo mắt nhìn kỹ, hóa ra không biết là tên công tử mũ cao nào, ngọc quan trên đầu phản quang, tự tố cáo mình mà chẳng hay.

Nàng gọi nha đầu lại, cầm cây gậy trúc dài nhằm chỗ ánh sáng ấy quất một nhát. Chỉ nghe “ai da” một tiếng, rồi có người lăn từ trên tường rơi xuống.

Tư Nam mừng rỡ, dẫn nha đầu bước ra xem, thì ra chính là thiếu niên mình đã bắt gặp ở bến thuyền hôm nọ.

“Thì ra là ngươi?” Kẻ kia đang ôm đầu r*n r*, thấy Tư Nam liền ngây người: “Ngươi là sủng cơ của Tống Thanh Thư?”

Tư Nam phe phẩy quạt, mỉm cười: “Sao? Trông không giống ư?”

Nàng đưa mắt nhìn quanh: “Khó cho ngươi tìm được chỗ này. Thủ vệ đâu cả rồi?”

Chu Kỳ ngẩn ngơ nhìn nàng: “Hóa ra là ngươi… khó trách Đoan Vương mê muội đến thế…”

Hắn ta lấy lại bình tĩnh: “Thủ vệ vừa đổi phiên. Cô nương, xin thứ lỗi, hôm nay ta nhất thời hồ đồ. Xin đừng nói với Vương gia, nếu Đoan Vương biết, nhất định đánh ch·ết ta.”

Tư Nam che miệng cười khúc khích: “Đã biết sẽ b·ị đ·ánh ch·ết mà còn dám mò tới?”

Chu Kỳ ngượng nghịu gãi đầu, cười hì hì: “Cô nương, nhà người còn bán dược không? Ta còn nhiều đầu mối đang đợi đó. Hôm ấy ta mua mười hộp, giờ dùng hết sạch rồi, cố tình loại dược này nơi khác không có bán.”

Tư Nam nhớ ra, chỉ vào Chu Kỳ nói: “Thì ra là ngươi.”

Chu Kỳ là khách lớn đầu tiên của nàng từ khi đến Ngọc Kinh. Lúc ấy nàng còn chưa quen đường đi nước bước, trái lại chốn thanh lâu thì rất chịu bỏ tiền, nhưng thường mua theo viên lẻ; chỉ có Chu Kỳ là người đầu tiên mua đứt nguyên cả hộp.

Thấy mắt hắn ta lấp lánh, Tư Nam nhắc: “Đi mau đi. Lần sau phải khôn ra. Hôm nay tha cho ngươi.” Rồi làm mặt quỷ dọa đối phương, lại dặn hai nha đầu không được đem chuyện này truyền ra ngoài.

Chu Kỳ còn lưu luyến, hắn ta không thiếu nữ nhân, hắn ta là thiếu dược.

“Cô nương, giá dược có thể nâng thêm chút. Thật sự còn nhiều người đang chờ.”

“Được rồi, biết rồi. Đi cho khuất mắt. Chuyện dược để sau tính.”

Mấy ngày này Tống Thanh Thư lại bận tối mắt. Trời nóng bức, làm việc khiến người ta càng thêm khó nhọc.

Không hiểu vì sao, dường như đã có kẻ đi trước gieo chuyện, thành ra nói thế nào cũng không thông. Nhiều thứ dân nghe đến “điền” liền tưởng triều đình muốn “thu”, vốn đám thế gia đã nhận mệnh, toan thuận theo thượng ý, kết quả lại sinh thêm lắm gút mắc.

Hôm ấy trời bắt đầu dịu mát, mưa bụi rơi mỏng, thanh phong cũng thôi bỏng rát, thay vào đó là làn gió mát nhẹ khẽ luồn.

Thấy Tư Nam ngày ngày uể oải trong phủ, Tống Thanh Thư bèn định đưa nàng theo ra ngoài.

Tư Nam cố nén kích động, làm bộ khép nép, đẩy đưa đôi phen. Nàng biết người này tính tình kỳ quặc, bộc lộ quá lộ liễu ắt khiến hắn sinh nghi, trái lại càng giả vờ rụt rè, hắn càng sốt ruột mà chiều theo.

Tống Thanh Thư trấn an, tỏ ý tin nàng: “Đừng sợ. Nàng lúc nào cũng nhiều chủ ý, có khi xem qua còn giúp được ta.”

Tư Nam chỉ mỉm cười, không nói.

Nơi họ đến là phủ đệ một phú hộ sở hữu nhiều ruộng đất nhất, thậm chí còn có cả núi rừng, vũ trạch ở Tịnh Châu. Nói cho đúng, cải cách ruộng rất thì người bị đụng chạm đầu tiên, thiệt hại nhiều nhất chính là hạng người này.

Họ chẳng phải thế gia; tay trắng lập nghiệp từ tổ tiên, tích cóp từng chút dựng nên cơ nghiệp ruộng đất, đời nối đời truyền lại. Nay chỉ một câu nói, bảo chia ra hết thảy, bảo sao mà không ức?

Tư Nam nghe xong cũng thấy chẳng lành, cứ thế, ắt sinh loạn.

“Triều đình có ban trợ cấp riêng cho mấy người ấy không?”

Tống Thanh Thư lắc đầu. Dù triều đình có tiền, cũng chẳng thể tiêu theo cách này. Mặc dù là mạnh mẽ cưỡng chế, bọn họ cũng phải nên nghe theo thánh ý, chứ nào đâu có thể bắt hắn cùng thủ hạ ngày ngày đi giải thích những lời vô bổ.

“Vậy thì không ổn.” Tư Nam nhìn ra ngoài cửa xe, phong cảnh thấp thoáng có chút quen thuộc: “Họ đâu có hưởng bao nhiêu ân trạch của triều đình, lại chẳng có đặc quyền như thế gia. Giờ chỉ vì một câu nói, liền c·ướp đi công sức mấy đời, đặt ai vào cảnh ấy cũng chẳng cam tâm.”

“Này… các khoản trợ cấp ngươi đều dồn cho thế gia ở Ngọc Kinh rồi phải không?”

Nàng thở dài: “Làm vậy chẳng qua chỉ là đổi một phương thức khác, thế gia vẫn là thế gia, thứ dân vẫn là thứ dân.”

“Nếu ngươi muốn đạt tiến độ nhanh, thì cùng họ thương thảo một chương trình: lấy Ngọc Kinh làm giai đoạn quá độ ba năm, còn đặt Tịnh Châu thành giai đoạn hai mươi năm. Như vậy tốc độ suy vong của các thế gia sẽ nhanh hơn ta tưởng, còn họ, chỉ là chịu vạ lây một chút mà thôi.”

“Hai mươi năm ư?” Tống Thanh Thư lắc đầu. “Đa phần họ kết bè một hơi. Cho họ hai mươi năm, chẳng khác gì cho thế gia kéo dài hơi thở.”

Tư Nam không tranh biện. Phản ứng của dân là thước đo rõ nhất sự lợi hại của một pháp lệnh. Quả nhiên, họ liền gặp bế tắc.

Thời xưa, những nhà phú hộ không giống như thời nay. Nô bộc trong nhà họ không chỉ đơn thuần là người làm công được thuê mướn, mà là những kẻ cùng hưởng vinh hoa, cùng chịu họa phúc, thịnh thì cùng hưởng, suy thì cùng diệt. Một khi gia chủ sa sút, những nô tỳ từng được sủng ái, tin cậy kia, phần lớn đều phải chịu chung số phận, bị chém đầu để “chuộc tội”.

Quan hệ thông gia chằng chịt, huyết mạch đan xen, đâu phải dăm ba lời là khuyên xong.

Bảo “chia thiên hạ” thì mũi nhọn đầu tiên không phải chĩa vào phú hộ, mà là vào những gia nô “được sủng” kia.

Họ được phân công quản lý, hoặc được thưởng không ít ruộng đất, đều là lấy huyết lệ đổi về. Nay nói “không phải của các ngươi thì không phải”, đời nào có đạo lý ấy?

Chưa đến nỗi bất phân giết chóc, nhưng cảnh người quây chặn la ó cũng đủ khiến Tống Thanh Thư bực bội.

“Không được! Đó là ruộng của chúng ta, chứ chẳng phải của ai! Ta ch·ết cũng không nhường!”

“Đúng thế! Quyết không nhường!”

“Trừ phi bước qua th·i th·ể chúng ta…”



Nhìn những gương mặt sạm đen, hốc hác, tay vung cuốc gậy hung hăng vây kín, Tư Nam cũng ngây người.

Những trải nghiệm cằn cỗi của thời sau, đặt trước cảnh tượng tr*n tr** thế này, càng thêm chấn động.

Nàng né sau lưng Tống Thanh Thư, thấp thỏm bất an.

Đang toan ngoảnh đi, nàng bỗng thấy trên sườn núi có một bóng người, giơ tay làm dấu “ok”. Sợ nàng không rõ, y còn giơ cao cả hai tay l*n đ*nh đầu, tư thế buồn cười hết sức.

Cách xa nhìn nhau, mắt Tư Nam đã ươn ướt.

Lộ Huấn.

Nàng không dám hé môi, cổ họng nghẹn lại, theo sát sau Tống Thanh Thư rút lui. Ở đây đã có kẻ kích động, cứ chần chừ, e lại xảy ra họa.

Tống Thanh Thư hiểu rõ đường đi nước bước của đám điêu dân này. Nếu không vì Nặc Nặc có mặt ở đây, chưa chắc hắn dễ dàng nói chuyện đến vậy.

“Đi thôi, Nặc Nặc.”

Hai người về phủ người đầm đìa mồ hôi. Tư Nam đã kịp định thần, ở lại hầu hạ hắn tắm gội.

“Đừng nghĩ nhiều.” Nàng rót ít hương lộ vào chậu. “Những người đó chỉ là muốn giành lấy thêm một chút lợi ích mà thôi, vậy thì cứ nhượng cho họ thêm ít nhiều. Phần đó, ngươi có thể lấy từ các chủ đất, bọn phú hộ ấy vốn có khả năng gánh được. Chỉ cần bồi thường thêm cho họ một chút lợi ích là được.”

Tống Thanh Thư chau mày: “Hai mươi năm… dài quá.”

Tư Nam lắc đầu: “Đừng nông nổi. Về lâu dài, cách ấy lợi cho bá tánh yên bình. Nếu thắng mà không phải đánh, cần gì đắp thêm nghiệp sát?”

“Nghe rất đúng.” Thực ra trong lòng hắn cũng đã nghĩ thông. “Chỉ là muốn ‘không đánh mà thắng’, cũng là ý nghĩ liều lĩnh.”

Vì chuyện này hắn đã đắc tội không ít người ở Ngọc Kinh. Những cuốn sổ con ấy, sau này ắt có ngày phải tính. Chẳng biết hoàng huynh có giữ nổi lưng hắn hay không.

Tư Nam biết mình không phải một tay sách lược, chỉ đành khuyên thêm: “Chém ít người thì ít nghiệp. Danh vọng của ngươi giữa thứ dân đang cao, có thể tận dụng.”

Tống Thanh Thư mỉm cười nói: “Chẳng trách những kẻ đó lại ưa chuộng quan trường. Chỉ là, cái tâm cơ và thủ đoạn của bọn họ, một khi dùng đến, thật khiến người ta cũng phải sôi máu hừng hực.”

Tư Nam ngạc nhiên: “Ta tưởng ngươi không thích ấy chứ.” Xưa nay hắn vẫn thẳng ruột ngựa, không ngờ nay đổi khác đến vậy?
Tống Thanh Thư chỉ cười nhạt, không đáp.

Thấy thế nàng cũng không hỏi nữa, kể hắn nghe chuyện Chu Kỳ. Nghe đến chỗ sâu xa, Tống Thanh Thư lại thấy hứng thú.

“Được, ta vẫn còn. Cho hắn ta một ít là được.” Đồ nhà Tư gia, phần lớn đều nằm ở chỗ hắn, kể cả dược.

Nhiều ngày âm u, Tư Nam bèn kè kè theo hắn. Thấy nàng dần dần có ý cười, Tống Thanh Thư cũng mãn nguyện. Hắn vẫn thích một Nặc Nặc như thế; chỉ tiếc đã không còn nghe nàng lớn tiếng mắng hắn như trước. Nhưng vậy cũng đủ rồi, thời gian còn dài, hắn chẳng vội.

Tịnh Châu sông rạch chằng chịt, tựa mạng nhện giăng theo đại giang.

Lần thi hành này lại vấp trở ngại. Nhà phú hộ ấy ruộng nước hồ ao chiếm phần lớn; quan trọng hơn, nhà họ còn có dây mơ rễ má với nhà mẹ đẻ Hoàng hậu.

Trời tối sầm như mực, dường như sắp đổ mưa lớn. Hôm nay, Tư Nam cũng đi cùng.

Bình Luận (0)
Comment