Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 66

Gió lại nổi lên, mạnh mẽ như xé toạc bầu trời. Rõ ràng là giữa hè, vậy mà hơi lạnh từ đâu thổi đến, khiến người ta có cảm giác như mùa thu vừa ùa xuống.

Tư Nam đảo mắt nhìn quanh, thấy phía xa vọng lại tiếng huyên náo càng lúc càng lớn, liền khẽ nói: “Ngươi đi xem đi, đã tới nơi rồi còn gì.”

Tống Thanh Thư vốn chẳng có kiên nhẫn với mấy chuyện đã sắp xếp xong xuôi thế này, song cũng không tiện cãi lại, chỉ dặn nàng ở đây chờ rồi tự mình đi xem tình hình.

Phúc Tử được lệnh ở lại trông chừng, dẫn Tư Nam tránh đến chỗ đất cao cạnh ruộng dốc để khỏi bị cuốn vào đám đông.

Nhưng lòng Tư Nam lại nóng như lửa đốt. Nàng không biết Lộ Huấn định làm gì, so với kế hoạch thô sơ năm xưa, lần này hoàn toàn là ẩn số. Khi ấy, tuy sợ hãi, nhưng ít ra nàng biết mình phải bước bước nào kế tiếp. Còn bây giờ, chỉ có chờ đợi trong mơ hồ.

Nàng đứng dậy, đi qua đi lại không yên, khiến Phúc Tử cũng phải theo sát từng bước.

Bên kia tiếng người càng lúc càng lớn, loáng thoáng như sắp biến thành hỗn loạn. Tư Nam chau mày: “Phúc Tử, ngươi đi xem thử đi. Ngàn vạn lần phải ngăn Vương gia, đừng để hắn chọc giận dân chúng.”

Phúc Tử biết chuyện này hệ trọng, lòng cũng thấp thỏm. Hắn ta cố rướn cổ nhìn ra xa, nhưng gió quá lớn, bụi đất bay mù, chỉ có thể híp mắt chịu đựng.

“Không được đâu, Vương gia dặn ta phải trông nom cô nương.”

Lòng Tư Nam như có lửa thiêu, nhưng nàng hiểu, cứ ở nguyên thế này thì sẽ không còn cơ hội. Nàng bèn nói khéo: “Vậy cùng đi xem đi. Tính khí hắn nóng, nhỡ gặp chuyện lại rút kiếm thì phiền lắm.”

Phúc Tử gật đầu lia lịa, hai người liền cùng đi.

Hắn ta vừa canh chừng Tư Nam vừa đảo mắt tìm Tống Thanh Thư. May mà tình hình phía trước mới chỉ hơi lộn xộn, dân chưa hẳn đã manh động.

Trong núi rừng quanh hồ, tá điền nuôi đủ loại: dê, bò, gà vịt, ngỗng, chó mèo… Nay phải chia phần, từng thứ cũng phải tách cho rõ. Tiếng kêu be be, quạc quạc, cạc cạc vang khắp nơi, hỗn tạp đến nhức đầu.

Tống Thanh Thư đứng giữa cảnh ấy, mặt đã sa sầm như bóng đêm. Hắn nhịn xuống lửa giận, rồi bỗng rút kiếm ra, lạnh giọng: “Chuyện nhỏ như thế cũng không xử nổi, giữ các ngươi lại để làm gì?”

Càng nói càng bực, hắn chỉ thấy từ ngày đến Tịnh Châu mọi việc đều không thuận, đâm ra trút giận cả lên đám quan viên.

“Hoàng huynh phái các ngươi tới là để giúp bổn vương, chứ không phải để thêm phiền. Các ngươi mỗi tên đều tự cao tự đại, kết quả giờ bị thứ dân dẫm nát mặt, có đáng hay không? Nếu các ngươi chịu nhìn bọn họ như con người, bọn họ cần gì phải phản kháng thế này? Một việc nhỏ như thế cũng không làm nổi, hoàng huynh chọn các ngươi kiểu gì vậy hả?”

Một viên quan run rẩy bước lên, giọng nhỏ như muỗi: “Bẩm Vương gia, vốn đã sắp thu xếp xong, nhưng vừa nghe nói ngài đích thân đến, họ liền đòi phải do Vương gia chủ trì, nói lời ngài mới có trọng lượng…”

Họ lần đầu theo Đoan Vương ra ngoài, không dám tự quyết. Mấy lần trước tuy cũng khó xử, nhưng chưa bao giờ rối đến thế này.

Còn chưa dứt lời, Tống Thanh Thư đã gầm lên: “Vô dụng! Ta đã dặn từ đầu rồi, dân tình phức tạp, đừng gây tranh chấp, làm sai thì sửa, giải quyết gọn gàng là được! Các ngươi còn chẳng bằng mấy đứa con nít quê mùa chưa biết chữ! Suốt ngày chỉ biết tô son trát phấn, khoe mẽ giả nhân giả nghĩa!”

Bao ngày kìm nén, giờ đây lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu. Từ sau vụ bị đánh hội đồng ở Ngọc Kinh, lòng hắn vốn ngùn ngụt bất mãn, lại bị Nặc Nặc an ủi nên cố nhịn, chỉ thề sẽ làm ra một phen việc lớn, không để mẫu hậu phải lo, càng không để nàng khinh thường. Hắn tự nhủ: Chỉ cần ta muốn học, ắt sẽ làm được.

Thế mà mọi thứ lại rối như tơ vò, người bên cạnh chẳng ai đáng tin. Cơn giận vô danh từ lòng bàn chân tràn lên tận ngực, hắn rút kiếm toan chém xuống để dằn mặt.

“Bổn vương đường đường là thân phận Vương gia, lại phải làm cái trò chia trâu chia đất thế này sao?”

Ngay lúc ấy, Phúc Tử thở hồng hộc chạy tới, liều mình chặn kiếm: “Vương gia, cô nương dặn nô tài nói… xin ngài đừng xúc động!”

Tống Thanh Thư giật mình, tay cầm kiếm khẽ run. Hắn nhìn quanh, ánh thép lóe lên, nhưng,Nặc Nặc đâu rồi?

Trái tim như bị bóp nghẹt, máu trong người dồn ngược lên, đập dồn dập trong lồng ngực. Hắn gằn từng chữ, giọng lạnh buốt:

“Cô nương đâu?”

Phúc Tử quay phắt lại. Vừa rồi nàng vẫn đứng bên cạnh đám thị vệ, vậy mà giờ… đã biến mất không dấu vết.

Chân hắn ta nhũn ra, ngã quỵ xuống đất, mặt cắt không còn giọt máu.

Tống Thanh Thư hung hăng trừng Phúc Tử một cái, ánh mắt lạnh buốt đến tận xương, tựa như nhìn vào một thi thể. Tay cầm kiếm của hắn run lên bần bật.

Hắn nhìn quanh, trong mắt đầy vẻ không thể tin được. Hắn không cần đi xác nhận, hắn biết rõ — nàng đã chạy rồi.

Vì sao?

Phải, vì sao?

“Lập tức! Phong tỏa toàn bộ khu sơn trạch này cho ta! Lập tức, ngay lập tức——!”

Bốn phía gà vịt ngỗng lợn bị kinh động, bay loạn, kêu la chát chúa, cảnh tượng hỗn loạn đến cực điểm.

Đám dân đinh vừa rồi còn đang ồn ào chẳng hiểu chuyện gì, người ôm dê, kẻ dắt trâu, chỉ mong chia phần xong là có thể cùng hàng xóm phân tách. Có người muốn đi, có người lại chọn ở lại, quê nhà xa xôi, bôn ba chẳng dễ dàng gì.

Trong đầu Tống Thanh Thư như có luồng khí lạnh từ đỉnh đầu chui xuống, lại va phải ngọn lửa nóng rực nơi ngực, băng và hỏa quấn lấy nhau, khiến hắn suýt đứng không vững.

Tất cả những gì hắn đã làm… là vì cái gì?

Vì sao chẳng ai hỏi hắn, chẳng ai hiểu hắn, cũng chẳng ai quan tâm hắn?

Mẫu hậu muốn giết hắn.

Còn Nặc Nặc… nàng cũng không muốn ở lại bên hắn.

Ngực hắn nhói đau, tựa như muôn ngàn kim châm xuyên qua, cắt tim xé phổi, rỗng hoác như cái sàng hứng gió lạnh thấu tận ruột gan.

Phải chăng từ đầu đến cuối, nàng chưa từng có một chút dịu dàng nào với hắn?

Tất cả, chẳng qua chỉ là giả vờ, giả vờ để có một lần trốn thoát, giống như năm đó.
Thật nực cười.

Buồn cười thay, hắn lại ngã cùng một chỗ hai lần.

Là nàng đóng kịch quá giỏi, hay là hắn quá ngu ngốc?

Nghĩ lại những ngày vừa qua, hai người quấn quýt mặn nồng, nàng tuy có giấu giếm nhưng cũng chân thành ấm áp, trên giường thì thầm nhỏ giọng, âm thanh mềm như tơ, gọi tên hắn không biết bao nhiêu lần.

Thế mà giờ đây, vẫn là nàng, cũng lại chính miệng nàng khuyên hắn nên nhẫn nhịn.
Một luồng tanh ngọt trào lên cổ họng, Tống Thanh Thư suýt phun máu.

Hắn muốn đem nàng ngàn đao vạn quả.

Chưa bao giờ trong đời, ý định giết người trong hắn lại rõ rệt đến vậy.

Nhiều năm trước, hắn từng nói với Nặc Nặc, không được mềm lòng.

Nàng thì đã làm được, còn hắn lại quên mất.

Không thể, không được nữa!

Một con dê đi ngang trước mặt, Tống Thanh Thư mặt không chút cảm xúc, vung kiếm chém thẳng, máu văng tung tóe. Hắn rút kiếm ra, máu đỏ tươi chảy dọc lưỡi kiếm, rồi quay người lạnh lùng ra lệnh:

“Lập tức phong tỏa toàn bộ Tịnh Châu! Bắt đầu từ đây, tra xét tất cả nữ nhân khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi——”

“Bến tàu phải kiểm tra từng người, ai chưa qua xét thì không được rời đi. Tìm họa sư, lập tức vẽ chân dung, dán khắp nơi cho ta!”

Ánh mắt hắn quét sang Phúc Tử: “Định Xa bên kia còn người không?”

Phúc Tử run rẩy bò đến, giọng lạc đi: “Bẩm Vương gia, lần trước chỉ để lại ba bốn người ở đó. Tin tức cuối cùng từ Ngọc Kinh báo về nói… cha mẹ cô nương vẫn còn ở Định Xa.”

Tống Thanh Thư nhắm mắt, nghĩ kỹ lại, quả thật đã hơn một tháng rồi chưa có tin tức nào từ Định Xa. Biến số không biết đã sinh ra bao nhiêu.

“Lập tức phái người đến Định Xa, bắt cha mẹ nàng mang về.”

“Người hôm nay ở đây, tất cả lôi ra, bổn vương muốn thẩm vấn từng người một!”

Nữ nhân đó, giảo hoạt, gian trá, nhưng dù có khéo đến đâu, cũng không thể không để lại dấu vết.

Hắn giờ đã chẳng còn là kẻ nóng nảy, chỉ biết trút giận như trước kia nữa.

Quả nhiên, có thị vệ báo thấy nàng.

“Vương gia, khi đó ngài đang nổi giận, vừa rút kiếm… Cô nương sợ quá kêu to, bảo Phúc Tử đi khuyên ngài. Nàng nói… nếu ngài ở Tịnh Châu mà giết thứ dân, chuyện cải cách lần này nhất định thất bại, đến lúc đó…”

Thị vệ nói đến đây ngập ngừng, không dám thuật hết: “Sau đó Phúc Tử liền chạy đi…”

Chưa nói dứt, Tống Thanh Thư đã một kiếm đâm thẳng vào đầu gối gã! Máu b*n r*, giọng hắn khàn đặc, tàn nhẫn:

“Lời nàng nói, từng câu từng chữ, nói lại hết cho ta!”

Thị vệ đau đến run lẩy bẩy, ngã quỵ, rít qua kẽ răng: “Cô nương nói… Đoan Vương hiện không được Thái hậu tín nhiệm, Hoàng thượng cũng chỉ lợi dụng ngài thôi. Hôm nay nếu phạm sai lầm, e rằng ngay cả xác cũng không được đưa vào hoàng lăng… Nàng nói nếu không ngăn bây giờ, thì sau này cũng chẳng kịp ngăn nữa… Lời cô nương nói thật sự là như vậy, Vương gia có thể hỏi lại Phúc Tử.”

Tống Thanh Thư quay đầu, ánh mắt âm u lạnh lẽo như dao lướt qua Phúc Tử. Thấy hắn ta mặt trắng bệch gật đầu xác nhận, Tống Thanh Thư rút kiếm ra “xoẹt” một tiếng, máu văng tung tóe.

“Hắn bị thương — bôi thuốc cho hắn.” Hắn lạnh lùng quét nhìn mọi người. “Còn sau đó? Các ngươi không thấy gì nữa sao?”

Một thị vệ khác run rẩy nói: “Cô nương lúc đầu vẫn ở phía sau. Sau đó… có một công tử đi tới, nói gì đó về thuốc… rồi cô nương đi theo hắn ta. Khi ấy mọi người đang lo dẹp loạn dân chúng và mấy con vật kia, rồi thì…”

Chưa kịp nói hết, Tống Thanh Thư đã một kiếm xuyên thẳng ngực gã!

Máu phun ra, hai má gã giật giật liên hồi, giọng trầm thấp mà lạnh buốt:

“Đi tìm Chu Kỳ. Còn những con dê bò kia —— giết hết. Một con cũng không được để lại.”

Trong lòng hắn, hận ý cuồn cuộn như núi lửa phun trào. Hắn hận không thể giết sạch cả nơi này, nhưng đúng như nàng dự đoán, hắn không thể làm bừa.

Hôm nay ra ngoài, hắn vốn không mang theo đám nha đầu hay sai vặt nào, chỉ giữ vài thị vệ bảo vệ bên người, với thân phận Đoan Vương, từng ấy vốn là đủ. Ai ngờ đâu, chính sự sơ hở ấy lại tạo cơ hội cho nữ nhân đó ra tay, mà thời khắc hỗn loạn này lại trở thành thời cơ hoàn hảo nhất để nàng hành động.

Giờ phút này, hắn hận bản thân không còn là con người trước kia nữa. Khi hắn bắt đầu học cách cân nhắc thiệt hơn, hắn cũng đồng thời để lộ điểm yếu, để người khác có cơ hội uy h**p.

Nếu là hắn của ngày xưa, thì đám “chó vô dụng” này, hắn đã chẳng để ai sống sót.

Rất nhanh, Chu Kỳ bị kéo đến. Hắn ta dường như đã ngất lịm, bị hắt vào người mấy xô nước vẫn chưa tỉnh.

Tống Thanh Thư nhớ lại, lần trước ở hành cung, chỉ trong chốc lát, nữ nhân kia đã có thể tạm thời thoát khỏi vòng vây. Còn lần này, thời gian đã qua bao lâu rồi?

Nhưng nơi này là núi rừng điền trạch, khác hẳn Ngọc Kinh, không có tường cao bao bọc, không có cơ quan nghiêm mật. Ngoài việc huy động binh lực phong tỏa toàn bộ khu vực để lục soát, hắn chỉ còn cách lần theo những manh mối nhỏ nhoi.

Song, càng nghĩ hắn càng thấy đáng sợ, mọi chuyện hôm nay đều trùng hợp kỳ quái. Từ lúc rời phủ đến giờ, từng việc một đều như có người âm thầm dẫn dắt:

Từ khi Phúc Tử báo cáo sự việc, đến khi Nặc Nặc khuyên hắn ra ngoài; từ lúc hắn nổi giận với đám quan viên, cho đến khi rút kiếm… Tất cả giống như có ai cố tình chờ hắn rơi vào đúng bước đó. Thậm chí cả phương pháp chía đàn súc vật, hình như ở Ngọc Kinh cũng đã sử dụng qua, giống như một cái bẫy chỉ để chờ hắn rút kiếm.

Hắn lạnh giọng hỏi: “Phúc Tử, hôm nay là ai truyền lời cho ngươi, bảo ta đến đây?”

Câu hỏi vừa buông, trong đầu hắn chợt lóe lên, trong ký ức ở hành cung, Nặc Nặc từng ngồi trong hòn giả sơn, chỗ đó tối đen như mực. Khi ấy hắn chưa kịp đến gần… nàng đang làm gì lúc đó?

Hắn còn nhớ rõ mình đã hỏi nàng: “Người kia là ai?”

Phúc Tử run run đáp: “Là người bên cạnh Thẩm đại nhân truyền lời, nô tài…”

Thẩm đại nhân vốn là người Hoàng thượng cử đến, chuyên phụ trách việc liên lạc, nghe lệnh trực tiếp từ Tống Thanh Thư. Nghe vậy, Thẩm đại nhân lập tức biến sắc, đẩy tiểu đồng bên cạnh ra: “Hắn suốt ngày đi theo ta, Phúc Tử, ngươi nhìn lầm rồi chăng?”

Phúc Tử á khẩu, không nói được lời nào. Không lẽ không phải cùng một người? Nhưng rõ ràng hắn ta đã thấy qua khuôn mặt kia…

Tống Thanh Thư hít sâu một hơi, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh.

Quả nhiên, có người đã sắp đặt tất cả.

Khóe môi hắn cong lên, hiện ra một nụ cười hiểm độc đầy sát khí.

“Tốt lắm, rất tốt. Ngươi cầu trời đi, nếu hôm nay không đưa được Nặc Nặc rời khỏi đây, ta nhất định sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”

Lúc ấy, Chu Kỳ dần tỉnh lại. Hắn ta sờ đầu, thấy cả người ướt sũng, hoảng hốt kêu to: “Sao lại thế này?”

Tống Thanh Thư xoay chuôi kiếm, chĩa thẳng vào hắn ta, ánh mắt âm u như dã thú: “Nặc Nặc đâu?”

Chu Kỳ ôm đầu, giọng run rẩy: “Nàng… nàng đánh ta ngất. Đúng rồi, nàng bảo có thuốc cho ta, ta liền đi theo nàng… không ngờ nàng lừa ta…”

Tống Thanh Thư đẩy mũi kiếm tiến thêm, lưỡi thép đâm thẳng vào vai đối phương, giọng lạnh lẽo mất kiên nhẫn: “Ngươi và nàng, đi từ đâu đến đâu, gặp ai, nói những gì, từng câu từng chữ kể lại cho ta!”

Chu Kỳ vốn là công tử sống trong nhung lụa, da còn chưa từng bong tróc, bị đau liền gào thét: “Đoan Vương gia! Ta nói, ta nói! Xin đừng như vậy! Đau… đau chết mất!”

Tống Thanh Thư lại nhấn sâu thêm mũi kiếm, gằn từng chữ: “Nói!”

Chu Kỳ run rẩy, nói một mạch: “Cô nương nói, nàng còn mấy viên thuốc, trước cho ta mấy viên, nhưng vừa rồi khi tới, nàng bảo đã để ở trong xe ngựa, nàng nói rằng…”

Hắn ta càng nói càng lắp bắp. Tống Thanh Thư nổi giận, dồn sức đâm mạnh một nhát xuyên vai tên này, quát lên: “Một chữ cũng không được sót, Chu Kỳ! Ngươi mà dám giấu nửa lời, bổn vương sẽ xẻ thịt ngươi!”

Chu Kỳ kêu gào thảm thiết, nước mắt nước mũi trộn lẫn chảy ròng ròng, không dám lau.

Hắn ta khóc nấc lên: “Là… là Đoan Vương gia, Đoan Vương gia! Ta thấy ngài bên kia bận rộn, ta cũng giúp không nổi, nên mới nghĩ trước lấy vài viên, rồi dẫn nàng ra ngoài… Còn chưa kịp ra khỏi rừng thì nàng đã đánh ta ngất xỉu rồi…”

Hắn ta thực ra cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng biết rõ: một khi Đoan Vương nổi điên, cửa thành Ngọc Kinh người này còn dám phong, huống chi là giết người. Nên hắn ta không dám dối nửa chữ.

Chỉ là, hắn ta vẫn lén giấu đi một phần — bởi thuốc nàng đưa không phải mấy viên, mà là sáu hộp, nên hắn ta mới tham làm mà đồng ý đi cùng.

Nhìn hắn ta khóc lóc thảm thương như con heo bị thọc tiết, cơn hận trong lòng Tống Thanh Thư càng dâng cao tột đỉnh. Hắn rút mạnh kiếm ra, máu bắn khắp đất.

Chu Kỳ vừa khóc vừa rên, giọng nghẹn ngào: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy… ta thật sự bị oan mà…” 

Bình Luận (0)
Comment