Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 78

Tống Thanh Thư gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh khảnh kia, bên tai vang lên tiếng gọi khẽ “Công tử”, hắn hoàn toàn không đáp, chỉ một lòng đuổi theo hướng Nặc Nặc, không rời nửa bước.

Ở Nguyệt Thị đô thành, dù hắn là Vương gia Đại Dung cũng chẳng thể tùy tiện gây chuyện. Nếu đêm nay có thể lặng lẽ bắt nàng đi, vậy có lẽ mọi việc sẽ được dàn xếp ổn thỏa hơn nhiều.

Giữa màn đêm đen, vô số đèn Khổng Minh muôn hình muôn dạng thắp sáng rực trời, tựa như sao sa lấp lánh, chầm chậm trôi xa.

Khắp quảng trường rực rỡ hoa đăng, sáng hồng như ban ngày. Dân chúng náo nhiệt vô cùng, ca múa rộn ràng, tiếng cười tiếng hát nối liền không dứt; người đông nghịt, chen chúc đến nỗi không thể nhúc nhích.

Hắn nhìn thấy Nặc Nặc len lỏi giữa đám người, động tác linh hoạt mà thoải mái, giống như đang thật sự đắm chìm trong trò chơi vui vẻ ấy, trong ngực hắn chỉ còn nỗi hận và ghen tỵ. Đã bao giờ nàng từng vui vẻ như vậy trước mặt hắn đâu?

Bị đám đông xô lấn, Tống Thanh Thư đuổi không kịp. Chung quanh lại có vô số hàng rong bày bán đồ chơi nhỏ, kẹo hồ lô, bánh đường, chè ngọt, từng đôi nam nữ thân mật nắm tay nhau, cùng nhau mua hàng rồi cười nói nếm thử.

Cách đó không xa, phố xá vẫn sáng đèn, các hàng quán mở cửa tấp nập, mùi thức ăn tỏa ra hòa lẫn khói pháo hoa.

Khi hắn thấy Nặc Nặc sắp rẽ vào một con phố khác, trong lòng chợt bức bối, vội đẩy mạnh người trước mặt, động tác chẳng nhẹ chút nào.

“Ai! Ngươi đẩy người ta làm gì hả?” một nữ tử tức giận quát, cũng xô lại hắn.

Tống Thanh Thư loạng choạng, chẳng buồn đáp, lập tức nhấc chân đi tiếp.

Nữ tử kia không chịu thôi, túm lấy tay áo hắn hét: “Ngươi đụng người ta mà không xin lỗi sao?”

Tống Thanh Thư mất kiên nhẫn, giật mạnh ra, quay đầu lại, trên mặt còn đeo mặt nạ, chỉ để lộ đôi mắt đào hoa dưới ánh nến thoáng ánh lên tia đỏ sậm, lạnh lẽo và dữ tợn.

Cô gái kia bị dọa đến co rụt người, lẩm bẩm: “Ánh mắt thật đáng sợ…”

Hắn cố nén cơn giận, không đáp, lập tức chạy theo hướng Nặc Nặc. Nhưng chỉ vì sự gián đoạn ấy, bóng dáng nàng đã biến mất.

Hắn nghiến răng, lòng sôi sục lửa giận, không biết trút đi đâu. Ngực nghẹn tức, bàn tay siết chặt, buột miệng mắng: “Mẹ nó…”

Hết lần này đến lần khác để lỡ thời cơ, hắn vừa nản chí, vừa căm hận chính mình. Dù biết nàng chưa đi xa, nhưng hắn vẫn muốn tự tay bắt lấy nàng.

May thay trời vẫn còn chưa tuyệt đường hắn, thân ảnh ấy lại hiện ra phía trước. Thì ra Nặc Nặc đang bước ra từ một cửa tiệm ven đường, trên tay cầm miếng điểm tâm cùng một ly nước đường đựng trong ống trúc.

Tống Thanh Thư mừng rỡ, chen lên đám người đang lao tới, cố kìm tiếng gọi đã nghẹn nơi cổ họng.

Nặc Nặc dường như cũng đang tìm quanh, vừa quay đầu đã nhìn thấy hắn, còn vui mừng chạy về phía hắn.

“Sao chậm vậy?” Tư Nam oán trách, vừa nói vừa đưa ly nước đường trong tay cho hắn: “Không phải nói sẽ nhanh chóng tìm được ta sao? Thế mà còn có thời gian đi thay y phục nữa.”

Tống Thanh Thư khựng người, nhìn nàng tự nhiên tháo mặt nạ xuống, nhíu mày vừa ăn điểm tâm vừa lầu bầu: “Chàng thật vụng quá, lần sau còn chậm như vậy, ta sẽ không đi chơi cùng chàng nữa đâu.”

Giọng nàng mang chút nũng nịu, nét mặt lộ vẻ hờn dỗi mà đáng yêu, chính là dáng vẻ hắn yêu nhất. Dưới ánh đèn, nàng chẳng chút câu nệ, vừa đứng ven đường vừa ăn bánh bò trắng; sắc mặt vốn nhợt nhạt khi đêm mưa gặp lại, nay đã ửng hồng tươi tắn.

Trên má nàng đã có chút thịt non, ánh mắt cong cong, cười tinh nghịch như chú sóc nhỏ; trong đôi mắt chan chứa niềm vui, tựa sao sáng lấp lánh, rọi thẳng vào tim hắn.

“Này, chàng cũng uống đi, ta mua cho chàng đó.” Tư Nam nghiêng đầu nhìn hắn, hơi khó hiểu, dùng khuỷu tay chạm khẽ: “Sao chàng không nói gì, câm rồi à?”

Tống Thanh Thư lúc này mới hoàn hồn, sợ để lộ sơ hở, liền vội giấu tay vào ống tay áo, cúi đầu uống cạn ly nước đường, quả nhiên ngọt lịm.

Sau đó hắn nắm lấy tay nàng, dẫn ra nơi vắng người hơn.

Trong lòng hắn trăm mối cảm xúc trộn lẫn. Nắm bàn tay mềm mại ấy, cùng đi giữa dòng người tấp nập, như bao đôi tình nhân khác, hắn bỗng thấy lòng mình dịu lại.

Trong thoáng chốc, hắn vừa may mắn vì nàng chưa nhận ra, lại vừa hận nàng vậy mà coi hắn là Lộ Huấn.

Nhưng hắn mau chóng nhớ lại mục đích hôm nay. Về phần Lộ Huấn, chỉ cần Nặc Nặc đã ở bên hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ giết người đó.

Chung quanh người đã thưa dần, toàn là đôi lứa tựa vai nhau thân mật.

Tống Thanh Thư vừa xoay người, chợt thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt mờ đi. Hắn lắc mạnh đầu, trước mắt càng thêm nhòe nhoẹt, đưa tay dụi mắt, mới phát hiện trong tay mình vẫn còn nắm chặt ống trúc kia…

“Nặc Nặc…”

Hắn mơ hồ nhìn thấy Nặc Nặc bước lại gần. Khuôn mặt vừa rồi còn dịu dàng mềm mại, giờ bỗng lạnh lẽo như băng, trong mắt lóe lên những đốm sáng rực như lửa.

Nàng ghé sát tai hắn, giọng dịu ngọt mà từng chữ lạnh buốt: “Tống Thanh Thư… ngươi không nên tới đây.”

Thì ra nàng đã sớm nhận ra hắn, cũng chẳng hề coi hắn là Lộ Huấn. Trong lòng hắn chỉ còn tiếng cười khổ, hắn đúng là kẻ ngu si. Chỉ cần gặp nữ nhân này, mọi kế hoạch đều hóa thành mây khói.

Trước mắt hắn dần tối sầm, ý thức cùng tầm nhìn chìm vào hắc ám, ngay cả hơi thở cũng yếu dần, chẳng còn sức để mở miệng.
Tư Nam lập tức đỡ lấy hắn, lo lắng kêu lên: “Tướng công! Chàng làm sao vậy? Tướng công!”

Người xung quanh nghe thấy liền chạy tới giúp: “Phu nhân ở đâu? Người đông hỗn loạn thế này, mau gọi đại phu xem tướng công ngươi ra sao đi.”

Đám đông vốn đã quen cảnh này, chỉ nghĩ có người say rượu ngã xỉu, hơn nữa bên cạnh có vợ cận kề, lại có người giúp đỡ, nên chẳng ai xen vào thêm.

Tư Nam nhìn Lộ Huấn đỡ Tống Thanh Thư đứng dậy, khẽ hỏi nhỏ: “Thị vệ đi cùng hắn đâu?”

Lộ Huấn lắc đầu, đáp khẽ: “Không, ta đã cắt đuôi bọn họ ra rồi.”

“Được, về thôi.” giọng Tư Nam trầm hẳn xuống.

Nàng không ngờ Tống Thanh Thư thật sự tìm đến. Khi Sầm Vũ gửi tin, nàng còn tưởng hắn ta nhìn lầm.

Nhưng sợi dây trong lòng vẫn bị khẽ kéo động, và cùng với đó là một luồng nhẹ nhõm: đã đến lúc rồi. Thứ nên tới rốt cuộc cũng tới, đến sớm còn hơn muộn, sớm chết sớm siêu sinh.

Tống Thanh Thư dám đến, nàng sẽ dám đối mặt. Chuyện này phải có hồi kết.

Nếu không, nàng và Lộ Huấn mãi mãi mắc kẹt ở Nguyệt Thị này, mà e rằng những người đầu tiên không thể chấp nhận chính là song thân hai bên.

May mà đêm nay vẫn còn xem như thuận lợi. Nàng và Tống Thanh Thư đều không muốn gây chuyện lớn, dẫu Nguyệt Thị là chư quốc phụ thuộc, song vẫn có quyền quyết đoán riêng. Nếu thật sự để lộ ra, kẻ nào dính vào cũng chẳng được yên thân, nhất là với thân phận của Tống Thanh Thư, dính đến hắn thì chỉ có nước thân bại danh liệt.

Bóng đêm dần nhạt, chân trời lộ ra một dải trắng như bụng cá, ánh dương từ từ rọi xuống.

Tống Thanh Thư khi tỉnh lại, mi mắt nặng trĩu, toàn thân mềm nhũn, chẳng thể nhúc nhích. Mãi đến khi hắn gắng sức mở mắt, mới phát hiện chính mình bị trói gô, dây thừng quấn chặt, lại còn dùng xích sắt khóa vào cọc gỗ.

Điều này cũng chẳng có gì bất ngờ.

Hắn cố thích ứng ánh sáng mờ, miễn cưỡng nhìn quanh được một chút.

Căn phòng không lớn, hơi ẩm thấp, trong không khí phảng phất mùi đất ẩm hăng nồng, dường như ở dưới hầm. Một góc chất đầy tạp vật, trên tường chỉ có một khe sáng nhỏ hắt xuống từ trên cao.

Hắn vặn cổ nhìn quanh, nơi góc tối mờ mịt ấy, quả nhiên có người đang ngồi.

“Nặc Nặc?”

Tư Nam ngồi trong bóng tối, dường như không định để hắn thấy rõ, giọng lạnh nhạt vang lên: “Ngươi tỉnh rồi?”

Tống Thanh Thư rất nhanh liền hiểu ra, trong lòng lại không hề tức giận, chỉ khẽ cười: “Các ngươi tối qua là cố ý bày trận? Dụ ta mắc mưu?”

Tư Nam không hề lộ vẻ đắc ý, giọng điềm đạm: “Ngươi chỉ mang theo năm người. Phúc Tử đâu? Các ngươi là theo thương đội tới? Hoàng đế và Thái hậu đều biết chuyện ngươi rời kinh sao?”

Tống Thanh Thư dù bị trói nhưng đầu óc vẫn nhanh nhạy. Hắn nửa thật nửa giả đáp: “Đương nhiên là biết. Nếu không, sao ta có thể đến được đây? Nặc Nặc… nàng định giết ta sao?”

Vừa dứt lời, hắn chợt nhớ, năm ấy, khi bắt nàng về phủ, nàng cũng từng mím môi hỏi hắn câu tương tự: “Ngươi có định giết ta, giết cả người nhà của ta không?”

Giờ đây hắn hỏi lại, bỗng thấy thấu hiểu nỗi tuyệt vọng năm ấy của nàng.

Tư Nam đứng lên, cười nhạt trong bóng tối, không rõ nét mặt, chỉ nghe giọng đầy mỉa mai: “Tống Thanh Thư, ngươi là lén chạy tới đây phải không?”

Tống Thanh Thư cũng cười, gật đầu, thuận theo lời nàng: “Phải, ta là lén tới. Nặc Nặc, theo ta trở về đi, được không? Nếu không… vậy thì giết ta đi.”

Thật ra, sống sót cũng chẳng còn gì vui. Trở về Ngọc Kinh, hắn chỉ thêm mệt mỏi. Thà rằng chết dưới tay Nặc Nặc, để nàng ghi nhớ hắn suốt đời, có lẽ như vậy còn hơn. Nếu có thể thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của nàng, thế cũng đủ rồi.

Không biết vì sao, những lời ấy lại khiến Tư Nam nổi giận.

Nàng rút từ góc tường ra một cây roi mây, bất chợt quất mạnh về phía hắn. Cây roi đã dùng lâu, dây mây cứng rắn, rít qua không khí phát ra tiếng vút lạnh người, như muốn xé nát cả bầu không khí.

“Đừng tưởng thân phận của ngươi có thể che chở ngươi đến chết.” Tư Nam sải bước tới, đôi mắt hẹp dài hằn lên vẻ lạnh lùng: “Tống Thanh Thư, giết ngươi? Ngươi cho rằng ta không dám sao?”

Nàng vung tay, roi quất mạnh lên người hắn. Một tiếng “bốp” vang lên chát chúa. Hắn khẽ cau mày, mà trong lòng nàng lại thấy một thoáng khoái trá, đời này chưa từng có ai không cho nàng phản kháng.

“Roi này tuy không bằng roi da của ngươi, nhưng đánh người cũng đủ đau. Tống Thanh Thư, ngươi chưa từng bị đánh sao?”

Tống Thanh Thư hít một hơi lạnh, giọng khẽ run mà vẫn mỉm cười: “Không… Nặc Nặc, ta từng bị đánh rồi. Mẹ ruột ta đã từng đánh ta.”

Tư Nam bật cười lạnh: “Có lẽ… là vì ngươi đáng bị như vậy.”

Nàng nhìn thấy hắn mấp máy môi định nói, rồi lại thôi, chỉ im lặng cúi đầu.

Trong mắt nàng, loại người tàn độc này e rằng sinh ra đã như thế, trời sinh vốn ác. Hắn lại còn được nuôi dạy bởi loại người như Từ An, chẳng trách biến thành kẻ điên cuồng đến vậy.

Tư Nam siết chặt cây roi, ngón tay trắng bệch, cả người run rẩy. Trong đầu nàng hiện lên từng mảnh ký ức xưa.

Khi đó nàng bị giam trong phủ ngoại thành, tính tình cứng cỏi, kiêu ngạo, chết cũng không chịu khuất phục. Hắn không đánh thì mắng, mà cây roi của hắn, với nàng, chính là ác mộng.

Cứ ngỡ đã quên, vậy mà đến hôm nay, tất cả vẫn hiện lên rõ ràng.

“Ngươi còn nhớ không? Cú roi đầu tiên… ngươi đánh vào lưng ta…”

Roi trong tay “vút” lên, quét mạnh lên lưng hắn. Tống Thanh Thư co người lại vì đau, nhưng nàng vẫn nghiến răng tiếp: “Cú thứ hai, đánh vào eo ta. Tống Thanh Thư, ngươi còn nhớ không?”

Tống Thanh Thư cúi đầu, kiệt sức. Trong mắt hắn, ánh sáng của Nặc Nặc dần nhạt đi, thay vào đó là nỗi hối hận nặng nề.

Hắn khàn giọng, thì thào: “Nhớ… Nặc Nặc, ta xin lỗi… thật xin lỗi…”

Hắn chưa từng nghĩ, giữa hắn và nàng lại có sợi dây ràng buộc sâu đến thế. Nếu sớm biết… nếu hắn biết…

Nhưng đời làm gì có “nếu”?

Giọng Tư Nam càng lúc càng cao, nước mắt tràn nơi khóe mắt, tay vẫn liên tục quất roi xuống. “Đây là roi thứ ba… roi thứ tư… roi thứ năm…”

Từng tiếng “bốp” vang lên trong không gian ẩm lạnh. Mồ hôi lạnh ròng ròng chảy trên trán Tống Thanh Thư, hắn nghiến răng chịu đựng, lại cố gắng ngẩng đầu, mỉm cười với nàng: “Nặc Nặc… nàng cứ đánh mạnh hơn đi. Thật xin lỗi… ta không nên làm thế…”

Nếu như bị nàng đánh có thể khiến nàng quên hết quá khứ, hắn nguyện để nàng đánh cả đời. Chỉ cần nàng nhìn hắn, chỉ cần nàng hiểu lòng hắn, thế là đủ.

Thuở nhỏ hắn vốn nghịch ngợm, lại được sủng ái. Mỗi lần chọc giận mẫu hậu, hắn đều sợ bị bỏ rơi, sợ bị đuổi về cung lạnh, nên sẽ run rẩy tự quỳ xin bị phạt.

Sau khi bị mẫu hậu đánh, lại trở về dáng vẻ yêu thương như trước, cần gì, cho nấy.

Tống Thanh Thư nghĩ, có lẽ Nặc Nặc cũng sẽ như vậy. Sau khi đánh xong, nàng sẽ không còn giận hắn nữa.

Nhưng Tư Nam nhìn hắn vẫn mỉm cười, lòng chỉ thấy phẫn nộ tột cùng.

Hắn chẳng hiểu, chuyện này là nỗi ác mộng, là vết thương tâm lý sâu sắc đến mức nào. Hắn căn bản không biết, không hiểu gì cả, vậy mà còn dám cười!

Nàng nổi giận, tay càng vung mạnh hơn.

“Ta tên là Tư Nam, Tư Nam! Đừng gọi ta là Nặc Nặc! Ta không phải — ta không phải là nàng ấy!”

Cái tên đó, như một lời nguyền, một cơn ác mộng, không ngừng nhắc nhở nàng về quãng đời đáng thương, nhục nhã nhất.

Mà tất cả, đều bắt nguồn từ người này.

Tống Thanh Thư vốn chẳng giãy giụa, chỉ yên lặng chịu đòn. Nhưng khi nghe nàng nói “ta không phải Nặc Nặc”, hắn lại nhíu mày, cất giọng khàn khàn:

“Không… nàng chính là Nặc Nặc.”

Tư Nam giơ roi cao, thấy hắn vẫn nói như thế, liền quất xuống càng mạnh hơn.

“Ta không phải! Ta không phải! Ta không phải——!”

Nàng thấy áo trên người hắn dần rách nát, vệt máu từng dòng rịn ra…

Nhìn thấy máu rồi, Tư Nam cuối cùng cũng tỉnh lại. Bàn tay run không kìm được, cán roi khiến lòng bàn tay tê dại nhức buốt. Nàng lạnh lùng liếc hắn một cái, quẳng roi xuống, cả người cứng đờ mà quay người đi.

Toàn thân Tống Thanh Thư tê dại. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía vệt sáng duy nhất kia, khóe môi khẽ nhếch một nụ cười: đánh xong rồi, có lẽ Nặc Nặc sẽ không còn giận nữa.

Nghĩ vậy, hắn dần chìm vào hôn mê.

Vừa bước ra khỏi cửa, Tư Nam liền ngã nhào vào lòng Lộ Huấn. Cả người nàng run rẩy, cánh tay ê ẩm như rã rời đến phát run, ánh mắt dại đi như vừa chịu một cú đả kích nặng nề.

Nàng tựa vào ngực Lộ Huấn, bật khóc nức nở: “Lộ Huấn… ô ô ô ô…”

Lộ Huấn đau lòng ôm chặt nàng, trong mắt đầy sốt ruột: “Ta đã nói để ta làm, nàng cứ khăng khăng tự mình. Giờ thì ổn chưa? A Nam, đừng sợ, ta ở đây, đừng sợ…”

Tư Nam cũng chẳng rõ vì sao mình lại khóc, chỉ thấy những ngày như thế này, không phải điều nàng mong muốn. Trong đầu lại hiện lên bàn tay trắng nõn đặt trong hộp năm nào, ngón út còn khẽ giật, trên cổ tay là vết sẹo phẳng lì, máu tí tách rỉ ra…

Nàng ghì chặt lấy Lộ Huấn, như muốn từ người y lấy thêm chút sức lực.


Khi trời sáng rõ, mọi người bên phía Tống Thanh Thư cũng dần biết tin.

Phúc Tử nổi giận: “Vương gia đâu? Ngươi theo thế nào mà lại để lạc mất?”

Tên thị vệ đêm qua đầy vẻ áy náy: “Vương gia hình như trông thấy ai đó nên bảo ta đi theo xa xa. Sau đó trên quảng trường người đông quá, chỉ sơ sẩy một chút liền lạc mất.”

Phúc Tử đi qua đi lại, mặt mày rối bời: “Đây là Nguyệt Thị. Thân phận Vương gia tuyệt đối không thể bại lộ. Lỡ một bước là dây dưa ra không ít chuyện…”

Thực lòng hắn ta vốn không tán đồng chuyến đi này. Vì một nữ nhân, lại là nữ nhân chỉ nghĩ muốn chạy trốn, thật chẳng có gì đáng nói.

Nhưng Vương gia lại vui.

Nhớ lại khuôn mặt tái nhợt của Tư Nam, Phúc Tử chỉ biết thở dài một tiếng. Có thể khiến Vương gia tự mình bám theo, ngoài cô nương ấy ra thì còn ai?

“Đã dò được nơi cô nương ở chưa?”

Một người bước ra, hơi chần chừ: “Đã có manh mối, đêm nay có thể tới thăm dò.”

Phúc Tử mệt mỏi xua tay: “Không cần, để ta tự đi. Các ngươi mà xông vào e lại hỏng việc.”

Cô nương ấy càng gặp cứng càng cứng, ra tay lại quyết liệt, đi nhầm một nước chỉ tổ vỡ chuyện; huống hồ nơi đây chẳng phải Đại Dung.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn ta lại sợ ân oán giữa hai người quá sâu, sẽ khiến Vương gia bị thương. Tư Nam tàn nhẫn tới mức nào, hắn ta rõ cả.

Năm ấy Vương gia vương vấn mãi không quên, sau cùng cũng rinh được mỹ nhân về nhà. Đêm đó ngủ cùng Nặc Nặc xong, ngày hôm sau đúng là một trận đại họa. May mà khi ấy còn kịp đưa ra biệt viện ngoài thành, bằng không cả vương phủ e cũng chẳng đủ cho cô nương ấy phá hủy.

Nghĩ đến đây, hắn ta lại thấy áy náy: cô nương tuy quyết liệt, nhưng đối với huynh đệ bọn họ thì không chê vào đâu được, chưa từng đòi hỏi điều gì. Lúc trước nếu không nhờ cô nương, huynh đệ hắn ta nào có được yên ổn như ngày hôm nay, lại còn chủ động dặn Vương gia cho bọn họ đi học chữ.

Dẫu vậy, ngàn lần đừng, vạn lần đừng, không thể để Vương gia bị thương.

Phúc Tử thở dài, thu xếp sơ qua rồi chuẩn bị ra cửa.



Cuối thu dịu mát, không khí thoải mái. Khoác tấm áo bạc là có thể đi cả ngày. Khắp nơi là cảnh đồng ruộng sau vụ gặt lầm tầm nham nhở, rạ rơm ngổn ngang.

Lộ Huấn xách một hộp cơm hướng về gian hầm tối. Chưa từng nghĩ có một ngày, mình lại bắt Đoan Vương Đại Dung giam vào thất.

Với y, chuyện này quả là trái ngoáy. Bao năm đọc sách, trung quân ái quốc là đầu, làm văn cũng vì nước vì dân.

Mà nay, bỏ cả nhà cả nước sang một bên, còn đem vương gia giam giữ.

“Vương gia, uống ngụm nước đi.”

Tống Thanh Thư chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt sắc lạnh như ưng gắt gao nhìn y, môi khô nứt, giọng lạnh băng: “Lộ Huấn, ta sẽ giết ngươi.”

Hắn nhớ lúc Lộ Huấn mới tới bên cạnh mình, hai người chung đụng không đến nỗi tệ. Lộ Huấn và Nặc Nặc có vài phần giống nhau: lý trí, biết cổ vũ người khác. Chỉ là khi đó hắn không nhận ra.

Lộ Huấn không giận, lại đưa chén nước: “Vương gia, khi ta dần hiểu A Nam đã chịu đựng những gì, ta cũng từng nghĩ như thế, ta thực muốn giết kẻ đó.”

Tống Thanh Thư cười lạnh, sự khinh miệt hiện cả lên mặt. Với hạng người như bọn họ, cả đời còn chẳng dám rút kiếm, giết ai cho nổi.

Lộ Huấn không chấp, thấy hắn không uống bèn đặt chén xuống, kéo chiếc ghế từ góc tường lại, ngồi đối diện.

“Nhưng A Nam chưa từng nói gì. Có lẽ nàng biết, chúng ta chẳng ai đấu nổi ngươi. Vì thế nàng nhẫn. Ta ban đầu vừa phẫn nộ vừa bất lực. Cái cảm giác bất lực không thể che chở nữ nhân mình thương, thực sự quá thống khổ.”

“Ta chỉ còn biết buông những điều từng học, buông luôn cả khát vọng trong lòng, vì A Nam trải đường, vì tương lai của chúng ta mà tiếp bước…”

Một tia sáng từ đỉnh tường rọi xuống, lách qua giữa hai người, miễn cưỡng soi được nét mặt đối diện.

Lộ Huấn khép mắt lại, giữa mày nhíu chặt, giọng trầm hẳn: “Bao năm như thế, A Nam ở bên ngươi đã trải qua những gì, ta không dám nghĩ. Còn ta trải qua những gì, Vương gia, chắc giờ ngài cũng cảm được rồi…”

Hắn mở mắt, nhìn thẳng Tống Thanh Thư: “Nỗi đau trụy tâm.”

Lộ Huấn giơ tay gõ từng nhịp lên ngực, giọng đau thắt, nét mặt cuối cùng cũng hiện đôi chút áy náy: “Mỗi đêm chỉ cần nghĩ đến những ngày A Nam đã chịu, lòng ta như bị moi ra, nghiến răng quặn thắt, trái tim đau đến không sao chợp mắt.”

“May mà A Nam kiên trì. Nàng chưa từng dao động.” Ánh mắt Lộ Huấn lóe lên một tia sáng, tự tin và kiên định: “Ban đầu ta sợ A Nam sẽ đổi thay, có khi vì quyền thế phú quý mà khuất phục, hoặc chẳng chịu nổi nhục nhã mà đành… chết đi.”

Khóe mắt y ươn ướt như phủ nước, song bên môi lại khẽ nhếch: “Nhưng ta đều đoán sai. A Nam vẫn là A Nam. Trải qua muôn nỗi, nàng vẫn muốn về nhà, cùng ta…”

Gặp được người như vậy, y chẳng còn lý do gì để lùi bước. Chỉ cần cắn răng tiến tới, vì mình, vì nàng, vì tương lai của cả hai.
Y thuyết phục cha mẹ, thuyết phục cả những người bên cạnh. May thay, khổ tận cam lai.

“Vương gia, cưỡng cầu chẳng được gì. Xin hãy buông tha cho chính mình, cũng buông tha cho chúng ta.”

Mặt Tống Thanh Thư sa sầm, giận dữ dâng tràn trong mắt. Hồi lâu, hắn mới bật cười lạnh: “Ngươi không hiểu đâu, Lộ Huấn. Lòng người phức tạp. Trong tim Nặc Nặc có ta, chỉ là ta thương nàng quá sâu, nên nàng không phát hiện ra thôi.”

Hắn khép mắt lại, lần giở từng cảnh đêm ngày kề cận trong trí nhớ. Đúng là có mấy khoảnh khắc nàng thật lòng vì mình, hắn cảm nhận được.

Lộ Huấn khẽ lắc đầu: “Vương gia, như vậy… chẳng ích gì cả.”

Tống Thanh Thư không muốn nghe dông dài, nhắm mắt: “Cút. Bổn vương không muốn nói chuyện với hạng vong ân phụ nghĩa.”

Hắn lại mở mắt nhìn Lộ Huấn, khóe môi nhếch lệch, sát ý không che giấu, lạnh lẽo thẳng thừng: “Nói lắm làm gì. Các ngươi không dám giết ta. Ngươi không dám, Nặc Nặc không dám, ai cũng không dám. Trong lòng cố kỵ những gì, ai chẳng rõ. Cút đi. Bảo Nặc Nặc tới gặp ta.”

Lộ Huấn cũng bật cười lạnh. Dáng vẻ điềm đạm thường ngày đã biến mất, chỉ còn lại cơn giận kìm nén: “Không giết thì chẳng lẽ không còn cách khác? Vương gia, nếu ta giam ngài cả đời, hoặc dâng ngài cho vương của một nước nào đó, ngài nghĩ hậu quả sẽ ra sao?”

Tống Thanh Thư nhếch môi, giọng tà mị: “Thì cứ xem ngươi có dám làm không. Chỉ cần ngươi dám, thì chuẩn bị cùng ta xuống địa ngục. Trên đường đến Hoàng Tuyền có Nặc Nặc, bổn vương cũng chẳng cô độc.”

Một câu dứt lời, hai người liền không vui mà tan rã.

Lộ Huấn bật dậy, sải bước ra ngoài.

Tống Thanh Thư nhìn theo đến khi bóng đối phương khuất hẳn mới buông thõng toàn thân, th* d*c không ngừng, sức lực như rút sạch.

Vừa rồi hắn chỉ gắng gượng dựa vào một hơi mà chống đỡ. Xưa nay hắn chẳng biết rụt rè là gì, ác liệt được bao nhiêu thì phơi bày bấy nhiêu, huống hồ là trước mặt người này.

Hắn chậm rãi nhắm mắt. Đến nước này, trái lại tâm thần yên lặng hơn, bắt đầu cẩn thận cân nhắc thế cục hiện giờ. Quả nhiên, chỉ khi bị dồn vào cảnh ngộ như thế, tiềm lực của con người mới bị ép phát lộ.

Tựa vào cọc gỗ, hắn điều tức một hồi. Hai tay đã tê bại, hẳn vì bị trói quá lâu.

Trong lòng lại dâng lên một cơn quặn thắt. Trước kia, hắn cũng đã từng trói buộc Nặc Nặc như thế, chưa từng nghĩ rằng cảm giác này lại khó chịu đến vậy.

“Nặc Nặc… thật xin lỗi…”

Bình Luận (0)
Comment