Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 77

Tống Thanh Thư khẽ gật đầu: “Đa tạ Tuyên Uy tướng quân.”

Ngũ Dương lắc đầu, giọng trầm ổn mà nghiêm nghị: “Những tiểu quốc kia tuy là phụ thuộc, nhưng Đại Dung ta vốn không can thiệp chuyện nội chính của họ. Ngươi là Đoan Vương của Đại Dung, thân phận tôn quý, chớ nên gây ra động tĩnh quá lớn.”

“Ta hiểu rồi.” Tống Thanh Thư đứng dậy, ánh mắt nhìn sang Phúc Tử: “Chỉ cần mang theo bốn, năm người là được, đừng quá phô trương.”

Phúc Tử hiểu ý, chỉ có thể gật đầu nhận lệnh.

Đoàn người không dám kinh động ai, lặng lẽ tìm một thương đội, trà trộn lên đường hướng về Nguyệt Thị. Trên đường đi, còn phải băng qua Duyện Châu.

Tiểu Bạch vốn định đi theo, nhưng bị Tống Thanh Thư lấy xích sắt khóa lại: “Ngoan ngoãn ở nhà chờ. Ngươi mà đi, hành tung của ta liền lộ hết. Nghe lời, Tiểu Bạch.”

Hắn cúi xuống xoa hai tai nó, rồi quay sang Ngũ Dương dặn dò: “Nhờ tướng quân chiếu cố nó, tuyệt đối đừng tháo xích ra.”

Ngũ Dương chỉ khẽ gật, rồi thấp giọng nói thêm: “Mộc Phong ở Duyện Châu ngươi vẫn nên tránh xa một chút, chuyện lần trước e rằng không đơn giản.”

Tống Thanh Thư chỉ cười lạnh, không đáp. Có những chuyện, không cần nghĩ sâu cũng hiểu; mà đã không muốn đối diện, thì khỏi cần truy cùng tận lý.

Mùa hạ sắp tàn, cây cối ven đường càng thêm rậm rạp. Những tán lá từng non xanh nay đã hóa biếc, thời gian xoay vần, một năm mới đã trôi qua hơn nửa.

Cùng lúc ấy, chuyện của Tư Nam và Lộ Huấn cũng không kéo dài nữa. Hai bên cha mẹ đều đã đến đây, nàng dứt khoát chọn một ngày nắng ấm để thành thân cùng y.

Lộ Huấn lại có chút do dự: “Như vậy… có quá tùy tiện không? Ta sợ ủy khuất nàng.”

Tư Nam mỉm cười, đuôi mắt cong cong. Nay đã rời hẳn Đại Dung, lòng nàng nhẹ tênh, ngay cả ánh nhìn cũng thoáng đạt hơn: “Thành thân chẳng qua là để mọi người an tâm. Chúng ta ở bên nhau, đơn giản một chút thì có sao.”

Lộ Huấn nhìn nàng ngửa đầu cười, nắng hạ rọi lên khuôn mặt thanh thoát, chiếc cổ thon dài hiện dưới làn váy mỏng. Rồi bất ngờ, nàng lao vào lòng y, ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa sáng ngời, nụ cười rạng rỡ, hàm răng trắng lóe lên dưới khóe môi, chẳng có chút quy củ nào, mà lại đẹp đến si mê.

“Được, A Nam. Chúng ta… rốt cuộc cũng sắp thành thân rồi.”

Y gật đầu thật mạnh. Bao nhiêu sóng gió, bao nhiêu đau thương, đổi lại được ngày này, mọi thứ khác đều không còn quan trọng, chỉ cần hai người họ là đủ.

Tư Nam cũng mỉm cười, giọng nghiêm mà ấm: “Nhớ kỹ, trước đây chàng đã hứa với ta rồi. Sau khi thành thân, tuyệt không được nhốt ta trong nhà làm tiểu phụ nhân nội trạch, còn nhớ chứ?”

“Đương nhiên nhớ.” Lộ Huấn siết chặt eo nàng, gật đầu: “Tương lai còn phải dựa vào phu nhân nuôi sống, ta sao dám ngồi không. Cùng nàng buôn bán, ta làm trợ thủ của nàng, được chứ?”

Tư Nam đắc ý cười rạng rỡ: “Như thế mới là tướng công tốt.”

Phụ thân nàng xưa nay nghiêm, chẳng bao giờ cho nữ nhi được tự do như vậy.

Bên trong nhà, Tư phu nhân lại cất tiếng gọi: “A Nam, mau vào thử xiêm y nào…”

Rồi quay sang Lộ phu nhân vừa cằn nhằn vừa xúc động: “Thật là gấp quá, mọi thứ đều vội, nha đầu chết tiệt ấy chỉ mong chúng ta đi cho sớm.”

Lộ phu nhân lại cười: “Bọn nhỏ lớn rồi, có tính toán riêng của chúng. Chúng ta chỉ cần đừng kéo chân sau là được.”

Tư phu nhân cẩn thận mở áo cưới ra, giọng nghẹn lại: “Tỷ tỷ nói đúng, ta… ta cũng chỉ là lo lắng…”

Lộ phu nhân nắm tay bà, dịu giọng: “Đừng lo, hai đứa sẽ sống tốt thôi.”

Trước thềm Trung thu, Tư Nam và Lộ Huấn cử hành hôn lễ.

Lộ đại nhân chọn một ngày lành gần nhất, hai bên đều thuận ý.

Ở Nguyệt Thị, họ chẳng có người thân quen, cũng chẳng muốn phiền lụy ai, chỉ mong yên bình.

Lễ thành thân giản dị mà trọn vẹn, đủ nghi lễ: nạp thái, vấn danh, nạp cát, thỉnh kỳ…

Lộ đại nhân tự mình làm chủ hôn. Người đến dự tuy không đông, nhưng bầu không khí ấm áp, thân tình.

Kẹo trong lễ đều do Tư Nam tự tay làm. Khi Lộ Huấn vén khăn voan, nàng lặng lẽ ngậm một viên mứt táo, vị ngọt lan nơi đầu lưỡi, nàng rốt cuộc đã có một mái ấm thuộc về chính mình, ở chốn cổ đại này.

Kiếp trước, nàng cũng từng chờ đợi điều đó. Nhưng quanh quẩn bao năm, vẫn chỉ đơn độc một mình. Nàng đã từng không tốt, nhưng cũng không chịu được tạm bợ.

Lộ Huấn cười, bế bổng nàng lên, ôm chặt vào ngực, khẽ thở dài trong thỏa mãn: “Rốt cuộc cũng thành thân rồi.”

Tư Nam cười hì hì, đưa cho hắn một viên kẹo: “Ăn đi, nương nói rồi, như vậy mới được ngọt ngào cả đời.”

“Vậy sao?” Lộ Huấn cười, nắm tay nàng, đưa viên kẹo vào miệng.

“Thật ngọt.”

Hai ánh mắt giao nhau. Lộ Huấn nhìn nàng, má phấn hây hây, môi đỏ mỉm cười, chỉ thấy trong lòng tràn đầy niềm vui. Lời hứa thuở nhỏ, rốt cuộc đã thành sự thật, đây quả thật là chuyện tốt đẹp nhất đời.

“A Nam, ta thật hạnh phúc.”

Tư Nam gật đầu, nép vào ngực đối phương, khẽ nói: “Ta cũng vậy.”

Nàng đã lột xác, đã mạnh mẽ hơn.

Những chuyện cũ nên qua, thì cứ để qua.

Điều quan trọng nhất, là tương lai.

Sáng hôm sau, mãi đến khi mặt trời lên cao, Tư Nam mới mệt mỏi mở mắt.

“Không xong rồi! Lộ Huấn, mau dậy!” Nàng đẩy đẩy hắn — người vẫn còn ngủ say hơn mình.

“Muộn quá rồi, dậy đi nhanh.”

Lộ Huấn chỉ trở mình, lại kéo nàng vào lòng, giọng mơ hồ: “Không sao, cha mẹ sẽ không trách đâu.”

Tư Nam tuy da mặt dày, nhưng nghĩ đến cha mẹ hai nhà đều ở đây, trong lòng vẫn đỏ mặt: “Mau dậy, cha mẹ hai ngày nữa sẽ về rồi, chúng ta phải tranh thủ ở bên họ.”

Lộ Huấn lúc này mới chịu mở mắt. Hai người đêm qua quấn quýt đến khuya, nhìn ánh nắng xuyên qua cửa sổ, cuối cùng y cũng đành ngồi dậy.

“A Nam…”

Y khẽ cười, ánh mắt ôn nhu như gió xuân, nét mặt tuấn lãng mà ấm áp, pha chút lưu luyến: “Thật không muốn rời giường.”

Tư Nam búng nhẹ trán người này: “Không có tiền đồ, dậy mau.”

Sau khi chỉnh trang xong, hai người cùng ra khỏi phòng, rẽ qua hành lang, liền thấy trong sân mọi người đã ngồi hóng mát.

Hai vị phu nhân đang cười bàn chuyện cháu trai cháu gái, hai ông thì nghiên cứu thứ gì đó. Đông Dung và Hạ Hòa ngồi một góc, hăng say bàn về mẻ kẹo hôm qua.

Trong sân có một giàn nho, tuy chưa kết trái, nhưng lá xanh phủ đầy, che nắng vừa khéo. Gió nhẹ khẽ lay, bóng sáng đổ loang lổ dưới chân. Thời gian yên bình, cảnh sắc dịu dàng, đẹp đến mức khiến người ngẩn ngơ.

Tư Nam dừng bước, lòng chợt mềm lại. Nếu mỗi ngày đều có thể như thế này, thì hẳn là quá đỗi tốt đẹp rồi.

Tư phu nhân dường như cảm ứng được điều gì, vừa quay đầu lại đã nở nụ cười ngọt ngào: “Các con dậy rồi à?”

Lộ Huấn thì đỏ mặt tía tai bước tới, còn Tư Nam lại ung dung hào sảng, cười hỏi: “Cha mẹ đang làm gì đó?”

Lộ đại nhân giơ tờ giấy trong tay, gọi hai người lại xem: “Lúc chúng ta đến đây, có đi ngang một nơi rất thú vị, đang tính lúc về sẽ ghé xem.”

Tư Nam rất tán đồng: “Vậy thì tốt ạ. Ra ngoài đi lại nhiều, thân thể cũng sẽ khỏe ra. Chỉ là… nhớ chú ý an toàn.”

Lộ phu nhân xua tay: “Yên tâm đi, bây giờ thái bình thịnh thế, chẳng sao đâu. Dọc đường chúng ta đều bình an cả.”

Nhìn mọi người say sưa bàn bạc, Tư Nam lại nghĩ, mình phải sớm tính chuyện kiếm tiền. Không có bạc, khó mà nâng đỡ những ngày tốt đẹp thế này.

Tư phu nhân mỉm cười dặn dò: “Đợi chúng ta đi rồi, con đừng bắt nạt A Huấn đó. Sớm sinh một đứa nhỏ mới là phải đạo. Đến lúc mọi việc ổn thỏa, lại sớm đưa con về đoàn tụ với chúng ta.”

Tư Nam gật đầu lia lịa, mặt khổ sở: “Biết rồi, biết rồi… nương đừng thúc nữa.”

Ngày lành ngắn ngủi. Tiễn mọi người xong, Tư Nam và Lộ Huấn lại trở về nếp sinh hoạt thường nhật.

Tất nhiên chuyện cảnh giác vẫn phải có. Ai bảo bọn họ từng dính vào chuyện như thế, chỉ đành luôn đề phòng.

Tư Nam cũng đặt ra kỳ hạn: “Một năm. Nếu trong một năm chúng ta bình an vô sự, thì sẽ đi về.”

Quanh Đại Dung có không ít tiểu quốc; hắn không thể nào lần lượt mò tới từng nơi. Dù là Vương gia đi nữa, chạy loạn như vậy cũng chẳng hay ho gì.

Lộ Huấn gật đầu: “Hy vọng có thể thoát ra được.”

Loại chuyện cá ch·ết lưới rách, là điều y không muốn thấy nhất. Y tuy phẫn nộ, nhưng vẫn giữ lý trí. Thân phận của Tống Thanh Thư vốn mẫn cảm, bọn họ chỉ có thể tránh xa mà nhẫn nhịn; nếu thật sự kích khởi điều gì, e rằng sẽ vĩnh viễn chẳng còn ngày yên ổn.

Cũng vì thế, y hiểu nỗi băn khoăn của Tư Nam, và vì sao khi ấy mình đã ngăn nàng động thủ. Gi·ết một người dĩ nhiên hả giận, nhưng hệ quả kéo theo, bọn họ không gánh nổi.

Hôm ấy, Lộ Huấn bất ngờ gặp Sầm Vũ ở đầu phố, cả hai mừng rỡ, Lộ Huấn liền mời Sầm Vũ về tiểu viện nhà mình chơi.

“Ta với Tư Nam đã thành thân rồi. Sầm Vũ, lần trước thật đa tạ ngươi.”

Sầm Vũ chỉ cười lắc đầu: “Bất quá là một lời nhờ vả thôi.”

Tư Nam đang lo chuyện làm ăn chưa có người “dẫn mối”, thị trường Đại Dung lại rộng lớn, bỏ qua thì đáng tiếc; hơn nữa Sầm Vũ từng giúp nàng, cùng nhau phát tài cũng là cách báo đáp.

“Giờ người từ Đại Dung đổ sang con đường này rất đông, chúng ta nên đi ngược một chút.”

Sầm Vũ nói: “Thương đội đi về ắt có hàng mang theo. Mấy nơi này sản vật ít, còn ở Đại Dung cái gì cũng có, khó kiếm được món hàng nào mà đại phát.”

Tư Nam lắc đầu: “Ngươi quên điều này rồi. Suốt dọc đường đến đây, thiếu nhất là thứ gì?”

Tuy nói rằng mỗi người đều có cách làm ăn riêng, nhưng cứ kiếm thêm chút bạc từ khách buôn đường dài cũng không sai. Dẫu sao suốt dọc đường này, quả thật rất hiếm nơi cho người ta dừng chân nghỉ ngơi, không phải là không có, chỉ là quá ít.

Sầm Vũ hơi do dự: “Thật ra mọi người không mấy ai muốn trọ lại. Những đoạn đường ấy, có quán trọ cũng chẳng ai dám ở.”

Tư Nam khẽ thở dài: “Kiếm tiền nào dễ. Sầm Vũ, ta với Lộ Huấn chắc không quay về nữa. Nếu thật làm việc này, ta hy vọng ngươi có thể cùng đi, chỉ e ngươi phải gánh vác nhiều hơn một chút.”

Sầm Vũ sa sầm mặt, lúng túng: “E là ta không kham nổi. Trong nhà còn vướng bận, tiền cũng không đủ…”

Lộ Huấn khẽ lắc đầu, ra hiệu không sao: “Ta với A Nam còn chút tích cóp. Nếu ngươi thuận ý, ba người ta cùng làm. Chỉ là, cần ngươi bỏ thêm tâm sức.”

Thực ra, Tư Nam thấy việc phải làm thì vô số, nhưng thứ nàng thiếu nhất lúc này không phải tiền, mà là an toàn.

Lá vàng bắt đầu rơi rụng, Tống Thanh Thư khẽ thở dài, thoắt cái đã sang thu.

Mỗi độ thu về, tâm trạng hắn đều chẳng khá lên. Mùa này, vốn là mùa biệt ly.

Phúc Tử đưa bầu nước, mệt mỏi nói: “Công tử uống chút đi. Nghe nói phía trước có một khách đ**m; tuy hơi cũ nát, nhưng có cơm canh nóng và giường đệm sạch sẽ.”

Chuyến này, Tống Thanh Thư thật sự trải đủ mùi phong trần. Trước kia ra ngoài làm việc cũng chưa đến mức khổ như vậy: không được tắm giặt rửa mặt đã đành, cả ngày bụi bặm lên đường, ăn thì gặm lương khô, có lúc còn phải giải quyết ngay ven đường.

May mà sắp đến nơi. Nghĩ vậy trong lòng hắn cũng thấy an ủi, huống chi, Nặc Nặc chẳng phải cũng đi một đường như thế để đến đây sao?

Khách đ**m kia mở chưa lâu. Song thương đội lui tới chi giao rất nhiều, tin tức lan rất nhanh: phía trước có một quán trọ, giường êm, đồ ăn ngon, quan trọng nhất là an toàn.

Hơn nữa, là an toàn thật. Có điều, giá cả không rẻ.

Tuy giá đắt một chút, mọi người vẫn sẵn sàng vào ở. Nghe nói hàng hóa không cần trông; nếu mất, khách đ**m cam kết bồi thường đủ.

Tống Thanh Thư không bận tâm những điều ấy. Lúc này hắn chỉ muốn tắm rửa một trận; nếu cứ bộ dạng phong trần bụi bặm thế này mà đến gặp Nặc Nặc, thà rằng để nàng giả vờ không quen biết còn hơn.

May mà đã gần tới. Phía trước là con đường bắt buộc đi qua để tới Nguyệt Thị, một dải đất bằng rộng rãi. Nghe nói trước kia ở đó có “gia hắc đ**m” nổi tiếng sát phạt trong giới thương đội, rồi sau cùng cũng đóng cửa, sắp sụp đổ đến nơi.

Gần đây khách đ**m đã được mở lại. Nhìn qua còn chưa tu sửa xong: ngoài vách vẫn còn ván gỗ hở chỗ, có tấm còn đóng dở, nửa kia rũ xuống một bên.

Không xa có cờ phướn bay phấp phới, trên đó thêu bốn chữ bằng chỉ đỏ: “Hồng Trần Khách đ**m.” Hẳn chủ quán xuất thân từ Duyện Châu, cũng là người “ra hồng trần” trong thương giới nên mở quán nơi đây.

Lúc này việc kinh doanh vẫn chưa tốt, khách vào trọ chẳng có mấy, rốt cuộc cũng vì giá cao, lại thêm nhiều thương đội còn chưa nghe qua danh.

Miệng truyền miệng cũng cần thời gian; rượu thơm vẫn sợ hẻm sâu mà.

Tống Thanh Thư bước vào. Sau quầy có một nam tử trẻ đứng cúi đầu bận việc. Đoàn hắn có bảy người, Phúc Tử nói muốn ba gian phòng.

Hắn liền đi thẳng lên lầu. Nam tử trẻ kia vẫn chưa quay đầu. Tiểu nhị trong quán rất nhiệt tình, dẫn đường cho hắn lên trên.

Nam tử trẻ cuối cùng cũng làm xong việc trên tay, vừa quay đầu lại thì thấy Tống Thanh Thư đang bước lên cầu thang. Tuy chỉ lộ nửa sườn mặt, nhưng hắn ta nhìn một cái đã nhận ra.

Hắn ta dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm. Đến khi nhìn lại lần nữa, người đã lên lầu mất rồi.

Sầm Vũ vội gọi tiểu nhị lại: “Người vừa nãy… Thôi, ngươi đi đi.”

Hắn ta thấy khó mà giải thích với người khác, định báo tin cho Tư Nam, lại sợ chính mình nhìn lầm.

Giờ cặp phu thê ấy đang ngọt như đường, hắn ta sợ nói bừa không ổn, phải chắc chắn đã rồi hẵng hay.

Tống Thanh Thư lúc này cũng không kén chọn. Thấy trong phòng sạch sẽ ngăn nắp liền thấy cũng tạm, dẫu sao vẫn hơn màn trời chiếu đất.

Trước tiên tắm nước ấm cho sạch sẽ, tẩy rửa xong, hắn duỗi người một cái, thì nghe Phúc Tử gọi ngoài cửa: “Công tử, cơm canh xong rồi, xuống dùng bữa thôi ạ.”

Tống Thanh Thư nhìn gương, thấy dung mạo đã lại nhu hòa như ngọc, rốt cuộc khóe môi cũng cong lên. Thân thể khoan khoái, tâm tình cũng khá hơn.

Xuống lầu, vừa khéo chạm mắt với chưởng quầy trẻ tuổi, cả hai chỉ lia mắt một cái rồi lập tức dời đi.

“Phúc Tử, nghỉ một đêm rồi đi.”

Phúc Tử gật đầu: “Được. Dùng cơm xong ngài nghỉ ngơi, ta đi dò đường phía trước.”

Tống Thanh Thư khẽ ừ. Càng gần đến nơi, hắn càng khó nén nôn nóng, không biết Nặc Nặc thấy mình sẽ phản ứng thế nào.

Đúng lúc ấy lại có một đoàn thương đội vào quán. Tiểu nhị trong ngoài bận rộn, hắn không để ý, chẳng hay đã có kẻ rời khách đ**m, phóng thẳng về phía đô thành Nguyệt Thị.

Sáng hôm sau, bảy người khởi hành rất sớm. Đường xa vạn dặm, chẳng tính gì một sớm một chiều; miễn sao đến được Nguyệt Thị là tốt rồi.

Phúc Tử làm việc rất đắc lực: “Thêm một ngày đường nữa là vào tới đô thành. Có điều lúc ấy trời đã tối, e phải để hôm sau mới có thể đi hỏi thăm cô nương.”

Tống Thanh Thư gật đầu, dặn thêm: “Đều phải cẩn thận. Nàng cảnh giác lắm, không thể rút dây động rừng.”

Phúc Tử cùng mấy người khác bàn bạc, quyết định sau khi vào thành sẽ đổi trang phục, tránh tai mắt.

Giờ trong Nguyệt Thị dân thường đông, mấy người họ cũng không đến nỗi quá chướng mắt; nhưng cẩn thận vẫn hơn, huống hồ nữ nhân kia còn thông tuệ.

Tống Thanh Thư nhìn về phía trước, trong lòng dần ấm lại. Lần này tìm được Nặc Nặc, hắn sẽ lập tức cưới nàng, thế nào cũng được, chỉ cần nàng theo hắn.

Như lời Phúc Tử dò được, vào đô thành thì trời quả đã tối.

Đoàn người đổi y phục rồi tìm khách đ**m nghỉ chân.

Mọi chuyện đều thuận lợi. Trên đoạn đường này, điều hắn cảm nhận rõ ràng nhất chính là: Đại Dung cường thịnh, nên các tiểu quốc xung quanh mới có thể yên ổn.

Phụ hoàng và hoàng huynh, đều là minh quân.

Đô thành Nguyệt Thị còn náo nhiệt hơn Ngọc Kinh đôi chút. Đêm ấy hắn khó ngủ, đẩy cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy ánh trăng như sương.

Hắn rời Ngọc Kinh đã một năm, sống cũng tự tại hơn phần nào, chỉ là áy náy với hoàng huynh: những việc còn dang dở chỉ sợ phải chờ hắn về mới nối tiếp được. Nhưng hoàng huynh xưa nay trầm ổn, đáng tin hơn hắn nhiều.

Vả lại lần này hắn đã khuấy lên không ít bụi mù, cũng nên cần một khoảng thời gian để lắng lại. Hoàng huynh hẳn cũng hiểu, nên mới không giục Tuyên Uy tướng quân bắt hắn về ngay.

Đến giờ hắn mới rảnh để vuốt lại lời Tuyên Uy tướng quân: mẫu phi hắn — còn sống.

Nhưng người ở đâu?

Tống Thanh Thư không biết, cũng chẳng mấy bận lòng. Mẫu phi sinh hắn mà không mấy dưỡng hắn. Ở Ngọc Kinh người ta cãi nhau mãi, rốt cuộc “ơn sinh” lớn hay “ơn dưỡng” lớn, đến cuối cùng cũng chẳng đưa ra được một lập luận công bằng.

Bản thân hắn cũng khó nói rõ. Trong ký ức, đến cả cái chân đèn đồng kia còn rõ hơn gương mặt của mẫu phi.

Hắn khẽ thở dài. Hắn cần Nặc Nặc để xoa dịu. Hắn biết mình đang trốn tránh; trở lại Ngọc Kinh, không biết sẽ có gì chờ đón mình.

Một đêm trở mình trằn trọc. Hắn phải mau chóng tìm được Nặc Nặc, sự tình trốn tránh cũng có hạn kỳ.

Nguyệt Thị không phồn hoa bằng Đại Dung, nhưng thắng ở chỗ mới lạ.

Đến ngày thứ ba, rốt cuộc có chút tin tức.

Tống Thanh Thư cố gắng ổn định cõi lòng. Giờ hắn đã hiểu: việc đời cần kiên nhẫn, chẳng phải muốn làm là lập tức làm được.
Điều ấy, Nặc Nặc thể hiện rõ nhất. Sự nhẫn nại của nàng, khiến hắn câm nín.

Phúc Tử như biết hắn nôn nóng: “Vương gia, không thì ngài ra ngoài dạo một vòng đi cho thư giãn tâm trí. Đợi chúng ta thám thính xong sẽ rước cô nương về.”

Tống Thanh Thư nhìn người bạn đồng hành mười mấy năm, khẽ cười: “Đa tạ ngươi, Phúc Tử.”

Lúc này mặt trời xế, mây như vảy cá treo trên nền trời xanh, thời tiết cực đẹp.

Con phố này là nơi phồn hoa nhất đô thành Nguyệt Thị. Hắn không nhớ tên đường, chỉ thấy phố xá chen chúc, quy hoạch có phần lộn xộn, thỉnh thoảng lại có khúc ngoặt bất ngờ, hoặc có đoạn đột ngột phình ra.

Chỉ có một điều giống với Đại Dung, ấy là trên mặt ai nấy đều rạng rỡ tươi cười, chẳng vương chút u sầu. Có lẽ niềm vui của họ, thực ra chẳng hề liên quan gì đến tiền bạc.

Hắn đi men theo phố. Cửa hiệu ở đây cũng tựa như ở Đại Dung, chỉ là sẽ mang vài nét riêng của màu sắc địa phương. Hắn lặng lẽ nhấc lên một chiếc mặt nạ bày ở sạp.

Không gọi được tên, chỉ thấy hình thù kỳ quái, như một đốm lửa. Thuốc nhuộm còn thô, cầm trên tay có sức nặng.

“Mua một cái đi, tối nay có hội lửa trại đó.” ông chủ nói.

Tống Thanh Thư ngẩng lên, mơ hồ: “Hội lửa trại gì?”

Lão bản chẳng lấy làm lạ, cười giải thích: “Nam nữ tình nhân cùng nhau khiêu vũ, ai nấy đều mang mặt nạ.”

Hắn vốn không hứng thú, nhưng nhìn lâu, nghe giải thích mãi, không mua thì ngại. Bèn móc một thỏi bạc ném cho chủ sạp, xoay người đi.

Đang định đi tiếp, bỗng nghe một giọng quen thuộc, trong trẻo, mang ý cười như tiếng bách linh…

Toàn thân Tống Thanh Thư chấn động. Hắn vội đảo mắt khắp nơi. Bên cạnh là một cửa hàng phấn son, phía bên sườn hông là một tiệm điểm tâm, còn có hai gánh hàng rong không rõ bán gì.

“Buổi tối chúng ta cũng đi dự hội lửa trại nhé?” tiếng ấy lại vang lên.

Chưa thấy người mà hắn đã nhận ra giọng Nặc Nặc. Tim đập dội, hắn không thể nghe lầm.

Hắn lao theo hướng thanh âm ấy, nhìn vào tiệm phấn son. Người bên trong đông đúc, hắn gạt nhẹ một cô nương đang nói chuyện phiếm, không phải Nặc Nặc — vội buông ra.

Cô gái kia định mắng, nhưng thấy hắn tuấn tú, nên chỉ lầm bầm vài câu.

Cuối cùng, ở lối cửa bên kia, hắn nhìn thấy một bóng lưng — là Nặc Nặc.

Nàng mặc váy có thắt lưng màu thanh mai, dáng dấp thướt tha; tóc dài vấn kiểu phụ nhân. Tay nàng khoác lấy tay một nam tử, hai người thỉnh thoảng ghé tai thì thầm.

Không ngờ lại gặp nhau theo cách này, trong muôn vàn viễn tưởng tái ngộ, chỉ duy độc không có cảnh này.

Một luồng giận dữ ập lên, lòng hắn như rướm máu, đuôi mắt thoáng đỏ. Nhưng hắn vẫn tự ghìm lại. Lần này, hắn sẽ không l* m*ng. Hắn muốn tự tay mang nàng về.

Hắn thoáng liếc thị vệ. Hai người lập tức bám theo, tĩnh lặng như bóng.

Hắn nhìn hai người kia vừa đi vừa cười nói, thỉnh thoảng dừng lại mua mấy món đồ chơi vặt, thân mật khác thường, nhất là nụ cười trên mặt Nặc Nặc, vui vẻ rạng rỡ.

Trong lòng hắn, ghen tuông như núi lửa phun trào, dòng dung nham nóng bỏng thiêu rụi lý trí. Hắn siết chặt túi bạc trong tay, không ngừng nhắc nhở mình: nơi đây không phải Đại Dung.

Hai người kia trông như một cặp vợ chồng bình thường, chắc là ra phố dạo chơi… thêm cái hội lửa trại gì đó.

Trời dần sẫm lại. Tống Thanh Thư vẫn bám đuôi đuổi theo, cuối cùng đến một nơi giống quảng trường.

Chốn ấy vừa náo nhiệt vừa bình hòa. Khắp nơi là xe đẩy hàng rong; vài đống lửa trại bập bùng; không ít nam nữ đổ về phía này.

Lợi dụng bóng tối, hắn nới lỏng khăn trùm đầu. Nghe Nặc Nặc cười khúc khích: “Lộ Huấn, lát nữa nhớ phải tìm được ta nhé.”

Lộ Huấn cười, hôn khẽ lên trán nàng: “Yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ra.”

Lửa giận trong lòng Tống Thanh Thư bốc cao. Hắn siết chặt đến mức lòng bàn tay rướm máu.

Thấy Lộ Huấn đeo mặt nạ , chính là kiểu mặt nạ hỏa diệm hắn vừa mua, lòng hắn chợt động, sắc mặt trầm hẳn xuống.

Nặc Nặc cũng đeo mặt nạ, là gương mặt phật Di Lặc thường thấy; kiểu dáng bình thường, ở đây hắn đã nhìn thấy mấy chiếc giống vậy.

Hắn vội áp mặt nạ lên mặt mình, rồi lao theo hướng của Nặc Nặc. 

Bình Luận (0)
Comment