Tiếng bàn tán phía trước nhanh chóng đổi hướng.
“Cái gì? Có người l** th* cưỡi ngựa à à?”
“Mau mau, đi xem đi!”
“Ai da, thật là đồi phong bại tục! Giờ thế gian loạn rồi, yêu ma quỷ quái gì cũng xuất hiện được!”
……
Đông Dung khẩn trương ngoái nhìn về phía sau, con ngựa của họ mỗi lúc một xa, chẳng mấy chốc đã khuất hẳn.
“Tiểu thư, như vậy… có ổn không?”
Tư Nam không quay đầu lại: “Sao lại không ổn? Chẳng qua là trả lại cái hắn từng làm mà thôi.”
Đông Dung cũng nhớ tới, Hạ Hòa từng kể, năm đó tiểu thư bị người này dẫn đi giữa phố phường, bị sỉ nhục ngay giữa chốn đông người, sau đó hắn còn thiêu cả tổ trạch của Tư gia.
Nàng ấy nghiến răng, giọng tức tối: “Phải! Để hắn nếm mùi như vậy mới đáng đời.”
Trong lòng Tư Nam lạnh lẽo như băng. Giờ thì coi như đã hoàn toàn đối địch với hắn, nàng không hối hận, nhưng cơn phẫn nộ trong lòng vẫn chưa nguôi.
Nàng chỉ còn có thể chạy trốn.
May mà con đường phía trước vẫn còn rộng, trời đất bao la, chẳng lẽ không có chỗ nào cho nàng dung thân?
Sương sớm dần tan, Nguyệt Thị đô thành cũng tỉnh hẳn, người người tất bật mưu sinh.
Phúc Tử nhận được bức thư từ tay một tiểu đồng, trong lòng thấp thỏm. Hắn ta những ngày qua vẫn lo liệu chuyện… chuẩn bị “nhặt xác” cho Vương gia, nhưng cô nương đã dặn, hắn ta cũng không dám không nghe.
Hắn ta móc bạc thưởng cho đứa bé rồi mở thư ra đọc.
Còn chưa xem hết, tay đã run lên bần bật, vội kêu to: “Đi mau! Đi tìm Vương gia! Mau đi tìm công tử!”
Mấy người lập tức đứng dậy. Suốt mấy ngày qua, Phúc Tử luôn cố kìm chân bọn họ; nay vừa nghe có động tĩnh, ai nấy đều vội vàng hành động.
“Thư tín gì thế? Nữ nhân đó rốt cuộc muốn làm gì?”
Phúc Tử sốt ruột, trong thư chỉ ghi sơ sài một địa chỉ, là một con phố trong Nguyệt Thị đô thành. Biết tìm từ đâu bây giờ?
Cả nhóm chia nhau đi. Thời gian chưa trôi bao lâu, họ đã tìm thấy.
Phúc Tử vừa nghe dân trên phố bàn tán, trong lòng liền thắt lại, có linh cảm rằng người ta đang nói đến Vương gia.
“Ai da, người kia không biết đã làm chuyện gì mà bị người ta hành hạ ra nông nỗi thế?”
“Nghe nói lúc đầu là bị quẳng lên lưng ngựa…”
“Trời đất, ai mà biết được, quần áo đều bị xé rách nát hết cả!”
“Không chừng là làm điều thất đức, bị báo ứng đấy.”
Phúc Tử chẳng kịp suy nghĩ, lao thẳng lên phía trước.
Trời vừa mưa đêm qua, sương tan, nắng chiếu xuống, không khí ẩm ấm.
Hai bên đường, hàng quán nối liền, cờ hiệu lay động trong gió. Sắp vào mùa đông, dù nắng vẫn còn, nhưng gió lạnh thổi qua vẫn khiến người rùng mình.
Chỉ một cái nhìn, Phúc Tử đã thấy người.
Trước cửa một tửu đ**m, có tấm ván gỗ cũ được chủ quán kê làm chỗ chắn, sơn bong tróc gần hết. Tống Thanh Thư cuộn tròn bên cạnh tấm ván, quần áo bị xé nát tả tơi, người bê bết thương tích, trông chẳng khác gì một kẻ ăn mày tàn phế.
Quán rượu còn chưa mở cửa, nhưng đã có vài ba người vây lại xem.
Phúc Tử chỉ cảm thấy đầu nổ “oành” một tiếng, như có thứ gì vỡ tung trong ngực. Chưa kịp phản ứng, hắn ta đã cởi áo khoác của mình, phủ lên người Vương gia.
Không nói một lời, hắn ta lặng lẽ cõng Vương gia trở về khách đ**m.
Trong lòng chỉ có một câu hỏi không dứt: Rốt cuộc vì sao… cô nương lại phải hành hạ Vương gia đến mức này?
——
Khi Tống Thanh Thư tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường ấm, hắn không mở mắt, chỉ nằm im. Dường như hắn biết rõ mình đang ở đâu, chẳng muốn cử động.
Giọng hắn khàn đặc, toàn thân đau nhức, đầu nặng trịch. Dù vậy, hắn vẫn cất lời yếu ớt: “Phúc Tử… không thể ở lại đây… lập tức đi.”
Phúc Tử không hỏi nguyên do, chỉ liên tục gật đầu: “Vâng, Vương gia. Chúng ta hồi Ngọc Kinh.”
Nghe tiếng bước chân rời đi, Tống Thanh Thư mới từ từ mở mắt
Toàn thân đau đớn khiến hắn hiểu rõ, mọi chuyện đêm qua đều là thật.
Nữ nhân kia, quả nhiên nhẫn tâm. Đối với hắn, một chút xót thương cũng không còn.
Không ngờ, cả đời hắn vấp ngã bao lần, rốt cuộc đều vì nàng. Vậy mà hắn vẫn cam lòng chịu đựng.
Khóe môi Tống Thanh Thư khẽ nhếch, trong đáy mắt sâu thẳm chẳng còn gợn sóng.
May mà người của hắn đã chuẩn bị xong đường lui, lại vừa vặn gặp được thuộc hạ của Tuyên Uy tướng quân, nên mấy người liền thu xếp đưa hắn rời đi.
Nhưng sự việc không suôn sẻ như họ tưởng. Còn chưa ra khỏi khách đ**m, đã có quan sai đến tra xét, nói rằng có gian tế nước ngoài ẩn náu, cần bắt tất cả về để thẩm vấn.
Mọi người ban đầu đều phản đối, ồn ào cãi cọ, cho đến khi quan sai nói rằng chỉ cần chứng minh thân phận, sẽ bồi thường một lượng bạc, lúc ấy họ mới chịu lặng lẽ hợp tác.
Nghe tiếng hỗn loạn bên ngoài, Tống Thanh Thư hiểu ngay chuyện gì. Hắn khẽ cười khổ, Nặc Nặc thật tàn nhẫn. Nàng thậm chí không muốn để hắn còn một con đường sống.
Nhưng nàng càng như thế, hắn càng không thể buông tay.
Nguyệt Thị tuy là vùng phụ thuộc, nhưng một Vương gia Đại Dung đến đây cũng phải được báo trước. Giờ lại lén lút, lại còn mang đầy thương tích thế này, ai có thể nói cho rõ ngọn ngành?
Điều nghiêm trọng hơn, là địa vị hiện nay của Tống Thanh Thư trong Đại Dung… nếu hành tung bị lộ——
Hắn khẽ lẩm bẩm, giọng lạnh như băng: “Nặc Nặc… nàng thật sự hận ta đến vậy sao?”
Tư Nam lúc này đã sắp ra khỏi đô thành. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời trong xanh, ánh tà dương buông xuống, lòng lại trống rỗng lạ thường. Chỉ cần nhắc đến Tống Thanh Thư, trái tim nàng liền như bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ.
Đông Dung lo lắng nhìn quanh: “Tiểu thư, chúng ta bây giờ đi đâu? Người kia… có đuổi theo không?”
Tư Nam khẽ lắc đầu: “Sẽ không. Giờ này chắc đã có quan sai tới khách đ**m. Chúng ta chỉ cần đi nhanh một chút là được.”
Nơi nàng muốn đến, tự nhiên là phải càng xa hơn.
Ra khỏi đô thành không bao lâu, cuối cùng nàng cũng gặp lại Lộ Huấn, người vừa liều mạng quay lại đón mình.
Lộ Huấn ôm chặt lấy nàng, nỗi lo lắng trong mắt hóa thành nước mắt: “Cuối cùng nàng cũng tới rồi. Ta liều mạng quay lại đuổi theo, vẫn sợ đến muộn. Nếu nàng không tới, ta e là phải mọc cánh bay về. Hắn… đã xử lý xong chưa?”
Tư Nam buông một tiếng thở phào, gật đầu: “Ta ném hắn ở đầu đường rồi. Chàng chuẩn bị xong cả chứ? Chúng ta phải đi ngay.”
Lộ Huấn gật đầu: “Ta đã gửi tin tới tay Đa Ni rồi, thương đội xuất phát từ Nguyệt Thị cũng đã tản tin ra khắp nơi. Ngoài ra Sầm Vũ cũng đang giúp đỡ. Hắn có thể thoát ra ngoài, nhưng muốn trở lại Ngọc Kinh, e là rất khó.”
Tư Nam sắc mặt tái nhợt, song ánh mắt vẫn kiên định: “Tất cả đều là do tự hắn chuốc lấy. Chúng ta không thể ra tay giết hắn, nhưng có rất nhiều người có thể. Ít nhất vài năm tới, hắn cũng chẳng thoát nổi.”
Cục diện Đại Dung hiện giờ vốn đã rối ren, các thế gia đứng san sát nhau, chẳng dễ lay chuyển. Những kẻ yếu đuối đều đã bị Tống Thanh Thư nuốt trọn, còn sót lại đều là xương cứng, không dễ gặm.
Nàng đem tất cả sự độc cứng trong mình dồn lên người Tống Thanh Thư. Nàng hy vọng hắn sẽ không thể rời khỏi đó, cũng không thể quay về Ngọc Kinh, chỉ cần thế, nàng mới có thể sống yên ổn.
Cũng mong hắn hiểu rằng, được sống mới là điều quan trọng nhất. Đừng mãi nghĩ mình là thiên hạ vô song; với tính khí đó, hắn sẽ chẳng sống được lâu.
Hai người bàn bạc sơ qua, rồi lập tức chuẩn bị khởi hành. Cư Xa không quá xa, nhưng nay đã đầu đông, họ phải tranh thủ đi sớm.
Khi trận tuyết đầu mùa rơi xuống, trời đất mù mịt, tuyết bay tứ tán trong gió lạnh, cũng là lúc Tống Thanh Thư gặp được Tuyên Uy tướng quân.
Tướng quân nhìn hắn và Phúc Tử, lại liếc hai tên thị vệ còn lại phía sau. Ông không hỏi nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: “Còn điều gì hối tiếc không?”
Tống Thanh Thư cố gắng đứng thẳng, vết thương khắp người đau như thiêu đốt. Mấy ngày đào vong khiến gương mặt hắn sạm đen, song khóe môi vẫn nhếch lên: “Tự nhiên là có, nhưng không tính là tiếc nuối — chỉ là… cần thêm thời gian.”
Ngũ Dương, đôi mắt hổ sắc bén nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi còn muốn quay lại?”
Đôi mắt lạnh lẽo của Tống Thanh Thư thoáng gợn sóng, hắn nghiến răng, rồi lại bật cười, giọng khàn khàn mà kiên quyết: “Vì sao không? Có những thứ phải đòi lại, có những mối thù, nhất định phải báo.”
Tuyên Uy tướng quân lặng im nhìn hắn thật lâu, mãi sau mới thở dài: “Ngươi và mẫu thân ngươi, quả thật không giống nhau.”
Đây là lần đầu tiên có người nhắc đến mẫu phi trước mặt hắn. Tống Thanh Thư tưởng rằng giữa Ngũ Dương và mẫu thân chỉ là quen biết, lòng không khỏi dấy lên tò mò, liền hỏi: “Mẫu phi của ta… là người thế nào?”
Ngũ Dương chỉ mỉm cười: “Ta thất lễ rồi.”
——
Duyện Châu vẫn như cũ, Mộc Phong canh giữ nghiêm ngặt. Đoàn người cải trang vượt qua cửa thành cũng vô cùng khó khăn, gần như suýt bị lộ.
Tống Thanh Thư chỉ vừa dưỡng thương được đôi chút, tay cầm kiếm vẫn run, vết thương nứt rách chưa lành, chỉ cần cử động mạnh là da thịt lại bật máu.
Ngũ Dương dẫn mọi người phá vòng vây, cực khổ mới trở lại được tiểu viện. Tống Thanh Thư lúc ấy đã kiệt sức, áo xanh thẫm nhuốm đỏ máu.
Phúc Tử vội đỡ hắn, giọng run: “Vương gia, tướng quân, sao lại thế này? Vì sao bọn họ phát hiện nhanh như vậy?”
Ngũ Dương lắc đầu, ánh mắt nặng nề: “Không rõ. Có lẽ hành tung bị lộ. Chúng ta phải đi Ninh Châu ngay, nhân mã đang đợi ở đó.”
Nhưng trong lòng Tống Thanh Thư đã rõ. Hắn biết, chắc chắn là do Nặc Nặc.
“Sợ là khó ra khỏi Duyện Châu rồi,” hắn khẽ nói, “tin ta đến đây có lẽ đã sớm bị rò rỉ. Mộc Phong chỉ đợi ta đến để dễ ra tay mà thôi.”
Có lẽ việc cho phép họ vào thành, vốn chỉ là cái bẫy chờ sẵn.
Phúc Tử lo lắng đến toát mồ hôi: “Mộc Phong thật to gan! Dám công nhiên vây bắt đương triều Vương gia, gã không sợ bị Hoàng thượng trách tội sao?”
Tống Thanh Thư cười nhạt, thân thể đè nặng lên vai Phúc Tử: “Ngươi quên rồi sao? Năm ngoái chúng ta đã sớm xé toang mặt mũi rồi.”
Khi ấy, ngay giữa đường ‘raHồng Trần’, Mộc Phong phái người treo cổ hắn, lại còn định vu oan tội danh lên đầu Nặc Nặc.
Phúc Tử nghiến răng căm hận, nhưng cũng hiểu rõ: giờ chỉ có thể dựa vào chính mình.
Tiểu Bạch được Ngũ Dương đưa đến Duyện Châu. Vừa thấy chủ nhân, nó mừng rỡ muốn lao lại, nhưng dây xích trên cổ quá chắc, chỉ có thể ra sức vẫy đuôi.
“Tướng quân, đa tạ ngươi đã chăm sóc Tiểu Bạch.”
Thấy nó không gầy đi mà còn béo hơn, Tống Thanh Thư gắng chịu đau, duỗi tay xoa lên đầu nó. Tiểu Bạch hiểu chuyện, chỉ l**m nhẹ tay hắn, như cảm nhận được vết thương, rồi ngoan ngoãn nằm sát bên.
Ngũ Dương lắc đầu: “Ngươi mau thay thuốc đi. Nơi này không thể nấn ná, chúng ta phải nhanh chóng rời Duyện Châu.”
Vết thương của hắn vì liên tục rách nên rất khó lành, nhưng vẫn đang dần khép miệng. Chỉ có điều, hận ý trong lòng hắn lại mỗi ngày một sâu, mỗi bước gian nan lại càng nung nấu thêm.
Nhìn vết sẹo hẹp dài trên lòng bàn tay, hắn nắm chặt quyền, cơ má giật lên từng hồi.
Kỳ thực, khi Nặc Nặc vung roi, hắn đã biết sẽ đến kết cục này.
Cả hai bọn họ đều chẳng tin tưởng nhau. Hắn nói buông tay, nhưng ngay cả bản thân cũng không tin nổi lời mình.
Hai người, chung quy, chỉ có thể cùng nhau kéo xuống vực, cá chết lưới rách mà thôi.
——
Tư Nam cùng Lộ Huấn một đường vội vã. Thời tiết xấu nên hành trình không nhanh, lại cố ý vòng sang một lối khác. Đến khi đuổi kịp đến Cư Xa, đã qua đầu tháng Giêng.
Trời vẫn lạnh, nhưng vì Cư Xa ở phương nam, không khí ấm hơn Nguyệt Thị đôi chút, không cần bọc kín như trước.
Hai người phong trần mệt mỏi, đặc biệt là Lộ Huấn, gầy đi một vòng lớn.
Tư phu nhân nắm tay con rể, nước mắt lã chã: “Sao lại gầy thế này? Lại chịu khổ rồi phải không? Còn A Nam, có khi dễ ngươi không đấy?”
Tư Nam đứng bên, mắt ngấn lệ, thoáng ngây dại. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy như mình vừa nhặt lại được một kiếp sống.
“Nương… nữ nhi của người đang ở đây…”
Lộ phu nhân bên cạnh bật cười trêu: “Chỉ cần A Nam không bệnh là tốt rồi. Nào nào, khó khăn lắm mới đoàn tụ, uống chén rượu mừng mới được!”
Lộ Huấn ôm lấy Tư Nam, nét cười rạng rỡ giữa gió sương: “Nương, A Nam đối với con rất tốt…”
Tư Nam: “…”
Rốt cuộc cũng trở về nhà. Tư Nam và Lộ Huấn buông được gánh nặng trong lòng. Hai người vẫn giữ liên lạc với Sầm Vũ, thương đội vẫn đi lại không ngừng, tin tức cũng liên tục truyền về, chỉ cần Tống Thanh Thư còn đang trên đường, họ sẽ được an toàn.
Từ Nguyệt Thị về Đại Dung phải vượt qua hai tiểu quốc, mà đến Duyện Châu còn có Mộc Phong chờ sẵn. Những thế gia kia chắc chắn sẽ không để hắn yên.
Trong lòng Tư Nam lạnh như băng, nhưng rất nhanh nàng gạt bỏ hết mọi chuyện sang một bên.
Có lẽ vài năm sau, họ sẽ có nơi ở tốt hơn. Khi ấy, Tống Thanh Thư cũng chẳng thể nào lần ra được nữa.
Hai nhà hiện giờ cùng ở chung một chỗ. Cư Xa vốn là một vùng thờ Phật, yên bình, tuy không lớn nhưng độc lập, không thuộc quản hạt của Đại Dung.
Lộ Huấn đã tốn không ít công sức mới đưa được hai bên dời về đây.
Tư Nam cảm thấy, lục địa này không giống đời sau, mà cũng chẳng giống cổ đại trong ký ức nàng. Nhiều năm trôi qua, nàng chưa từng nghe nói đến chiến loạn.
Người một nhà rốt cuộc đoàn tụ, đêm ấy tất nhiên là tràn trề hoan hỷ, ai nấy đều uống say, ngay cả Hạ Hòa cũng ngà ngà men rượu.
Tư Nam nhìn họ, ánh mắt chan chứa ôn hòa. Dù đã trải qua bao khổ nạn, mục đích cuối cùng, cũng chỉ là vì giây phút này.
Tư lão gia sau cơn bệnh nặng, nay không còn uống được rượu. Thấy con gái đứng bên, gương mặt tràn niềm vui, trong mắt ông ánh lệ long lanh. Đứa con gái nghịch ngợm ngày nào, nay đã chín chắn hơn nhiều.
Ông chỉ cảm khái một điều — thời gian, trôi nhanh quá đỗi.
“A Nam, mọi việc đều giải quyết ổn thỏa rồi chứ?”
Tư Nam quay đầu nhìn phụ thân, mỉm cười nhẹ: “Cha yên tâm, chúng ta sẽ không sao đâu.”
Giữa cha con họ vẫn luôn có một khoảng cách. Tư Nam từ nhỏ thân cận với mẫu thân hơn, ngoài chuyện làm ăn, giữa hai cha con rất ít khi trò chuyện.
Lần chia ly trước kia, đối với ông mà nói, quả thật là một vết thương lòng.
Ông khẽ vỗ vai Tư Nam, giọng cố nén xúc động, khóe mắt hoe đỏ mà vẫn gượng cười: “A Nam, mặc kệ thế nào, cha mẹ đều vẫn ở đây. Giờ con cũng đã thành thân, có một số chuyện nên nghĩ xa một chút.”
Nghe vậy, tim Tư Nam nhói lên. Hiếm khi cha nàng lại nói những lời sâu sắc như thế. Nàng vội quay đầu, khẽ lau nước mắt, rồi mỉm cười đáp: “Cha, con biết rồi. Ngài đừng lo, con và Lộ Huấn sống rất tốt.”
Hai cha con có muôn ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ cùng nhau mỉm cười, giấu hết thảy xúc cảm vào đáy lòng.
——
Đêm xuống, sau khi rửa mặt xong, Tư Nam và Lộ Huấn tựa đầu vào nhau bàn chuyện đường đi tiếp theo.
“Cư Xa đi tiếp về phía tây là đến Đan Tích,” Lộ Huấn nói, “ta chưa từng đến đó, chỉ nghe rằng phía tây Đan Tích còn có một vùng biển rất lớn. Nhưng tạm thời chưa ai vượt qua được, cũng không rõ bên kia bờ biển là gì.”
Y từng đi nhiều nơi, tầm mắt đã mở rộng. Từng làm quan ở Ngọc Kinh, nay được sống cuộc đời do mình chọn, tự do tự tại, thật ra cũng không tệ. Nếu không còn hiểm nguy phía sau, cuộc sống này có lẽ còn tốt hơn nhiều.
Chỉ cần có Tư Nam ở bên, ngày tháng nào cũng có thể yên ổn.
Tư Nam nghe mà lòng khẽ động. Nàng biết rõ, bên kia biển không có thần tiên, cũng không có tinh linh, chỉ có con người như họ, có lẽ dung mạo khác biệt, nhưng vẫn là người cả thôi.
“Đan Tích có dễ vào không? Có cho thương đội tiến vào không? Có tài liệu lịch sử nào để xem không?” Nàng hứng khởi hỏi. “Lộ Huấn, chàng nói xem, liệu chúng ta có thể vượt qua được đại dương ấy không?”
Lộ Huấn ngạc nhiên nhìn nàng. Nàng vừa rời khỏi hiểm cảnh chưa bao lâu mà đã nói đến chuyện vượt biển. Y vội khuyên: “A Nam, chuyện đó quá khó. Nàng nghĩ xem, cha mẹ đều đã lớn tuổi, nếu chúng ta đi rồi, họ biết sống sao?”
Tư Nam cũng tự thấy mình có phần viển vông. Nàng đâu biết đóng thuyền, mà thời đại này lại chưa phát triển đến mức có thể vượt đại dương, ý nghĩ đó quả thực quá xa vời.
Đại Dung cũng có hải vực, nhưng người ta chỉ quanh quẩn gần bờ. Đóng một con thuyền lớn để vượt biển, là chuyện không hề dễ.
“Chàng nói cũng đúng,” nàng cười khẽ, “ta có hơi nóng ruột rồi.”
Rồi nàng chợt nảy ra ý khác: “Nhưng Đan Tích nếu đi về hướng nam thêm một chút, khí hậu sẽ ấm hơn. Nghe nói cha ta bị thấp khớp, từ khi đến Cư Xa đã đỡ nhiều rồi. Hay là chúng ta đi xem thử phía ấy, biết đâu có thể tìm được chút việc làm ăn.”
Lộ Huấn vốn tưởng nàng sẽ nũng nịu đòi đi xa, ai ngờ nàng lại tự mình đổi ý. Y mỉm cười dịu dàng, đưa tay vuốt mái tóc nàng, khẽ hôn lên trán nàng.
Giọng y khàn khàn mà ấm áp: “Vừa nhắc đến buôn bán, mắt nàng đã sáng lên rồi kìa.”
Tư Nam bật cười. Rượu đêm nay là loại ủ lâu năm, nàng vẫn còn hơi men trong người.
“Haizz, rốt cuộc cũng được đoàn tụ cả nhà rồi, còn có một vị tướng công tuấn tú thế này phải chăm sóc. Không thể để bụng đói mà ngồi ăn không mãi được đâu.”
Lộ Huấn bật cười, ngực rung khẽ khiến Tư Nam cũng cười theo.
Y dịu dàng kéo nàng vào lòng, mắt nhìn nàng sáng long lanh, giọng đầy trìu mến: “Được, vậy ta sẽ chờ nương tử kiếm tiền nuôi ta.”
Tư Nam nhìn người này, đôi mắt phượng xinh đẹp nheo lại cười, gương mặt tuấn tú, bờ môi cong cong đầy phong độ. Y sạch sẽ, ấm áp, lại ngoan ngoãn như con hồ ly lười biếng khiến nàng không kìm được cúi xuống hôn y.
Ở kiếp sau, hai mươi ba tuổi, vì một mỹ nam mà phấn đấu, cũng chẳng muộn. Nàng nghiến răng nhỏ giọng nói: “Được, vì sắc đẹp, ta liều mạng kiếm tiền.”
Lộ Huấn cười vui, hôn nàng một cái, rồi khẽ thì thầm: “Chúng ta cũng đã có tuổi rồi, không thể quên sinh một tiểu Huấn, hay là… một tiểu A Nam chứ?”
Giọng đối phương trầm xuống, hơi thở nóng rực bên tai nàng: “A Nam… ta yêu nàng.”
——
Cách Cư Xa hàng ngàn dặm, ở đô thành Đại Dung, tuyết vẫn trắng xóa ngập trời. Đêm qua tuyết vừa rơi, Ngọc Kinh thành như được gọt giũa bởi băng sương, sáng loáng lạnh lẽo.
Trong hoàng cung, Gia Ninh Đế hôm nay hiếm khi hạ triều sớm. Triều chính đã dần ổn định, những quan viên ông tự tay đề bạt nay đều đã đứng vững, triều đình không còn cảnh gươm tuốt khỏi vỏ như trước.
Chỉ là, Tống Thanh Thư đã ở ngoài suốt hai năm, khiến Gia Ninh Đế không khỏi lo lắng. Việc sắp tới e là không đơn giản, tên đó chắc không phải vì sợ mà không dám trở về.
Từ An Thái hậu thì lại thản nhiên hơn. Bà nằm trên giường, sắc mặt hơi tái, trán buộc dải lụa lông hồ: “Hắn bị trói buộc ở Ngọc Kinh quá lâu, giờ ra được ngoài, tất nhiên muốn chơi cho thỏa.”
Gia Ninh Đế ôm công chúa nhỏ trong lòng, gật đầu: “A Thư vẫn thế thôi. Cũng đã đến lúc nên quay về rồi. Tiểu Hương Hương nay đã hai tuổi, còn chưa từng thấy mặt thúc thúc.”
Từ An Thái hậu cúi nhìn cháu gái, khuôn mặt thoáng nở nụ cười. Đứa bé mũm mĩm, làn da trắng nõn, ai nhìn cũng thương.
“Haizz, nghĩ lại khi xưa ta sinh người, người cũng nhỏ thế này. Giờ đã lớn đến chừng này rồi.”
Gia Ninh Đế cười, trao công chúa cho nhũ mẫu, rồi tự tay rót trà cho Thái hậu: “Mẫu hậu vất vả, nhi tử xin cảm tạ.”
Từ An Thái hậu tuổi đã cao, thường hoài niệm chuyện cũ, ánh mắt đầy từ ái nhìn con trai: “Người thật tốt, không uổng công ta dạy dỗ. Khi ấy thật muốn cho người sớm chấp chính, chỉ tiếc tuổi còn nhỏ. Ta phải vì người dọn đường trước. Kỳ thực giờ người mới hai mươi bốn, vậy mà năm đó ta đã yêu cầu người mười lăm tuổi phải đăng cơ sớm. Khi ấy, người còn nhỏ xíu, mỗi lần đọc tấu chương là ngủ gục.”
Đó cũng là một đoạn chuyện cũ. Khi ấy ngôi vị hoàng đế vốn ổn định, nhưng dù sao Thái hậu chấp chính và hoàng đế tự mình cầm quyền là hai chuyện khác nhau. Các thế gia khi ấy vẫn còn ngấm ngầm khuấy động, nên Thái hậu quyết định để hoàng đế sớm tự mình chấp chính.
Gia Ninh Đế khi ấy mới mười ba, Từ An Thái hậu vì muốn con lên ngôi thuận lợi nên khai thêm tuổi, nói là mười lăm. Bộ Lễ còn tranh cãi rất lâu.
Gia Ninh Đế cười không để tâm: “Mẫu hậu, con và A Thư đều sinh cuối năm, tính theo tuổi mụ thì cũng không sai.”
Năm nay đúng là năm bản mệnh của y và Tống Thanh Thư. Trước kia hai người còn nói đùa rằng sẽ cùng nhau qua sinh nhật này, xem ra năm nay khó thành rồi.
Sau khi Gia Ninh Đế rời đi, Từ An Thái hậu ngồi lại, gương mặt mỏi mệt, khẽ thở dài.
Chỉ Y đứng hầu bên cạnh, mái tóc đã lốm đốm bạc. Còn tóc Thái hậu thì đã hoa râm, thân thể hao mòn vì lao tâm khổ tứ, giấu trong lòng quá nhiều chuyện cũ nên trông càng thêm già nua.
“Nương nương, hay người nghỉ sớm đi ạ.”
Từ An Thái hậu khẽ dừng lại: “Duyện Châu đã có tin tức chưa?”
Chỉ Y lắc đầu: “Lần trước nói rằng đã gặp Đoan Vương ở trên núi, giờ tạm thời chưa có thêm tin gì.”
Thái hậu cười lạnh: “Một đám ngu xuẩn.