Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 98

Tư Nam đôi mắt trong trẻo nhưng đen láy nước mắt không ngừng trào ra, nhẹ nhàng lắc đầu, toàn khuôn mặt đều là bất lực, giọng nghẹn lại: “Tống Thanh Thư, ngươi không thể đối xử với ta như vậy.”

Tống Thanh Thư mắt đỏ ngầu, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Hiện giờ hoàng huynh vẫn hôn mê không tỉnh, hắn và hoàng tẩu vốn đã luôn mang theo nghi kỵ. Hành động của Nặc Nặc hôm nay, không chỉ là rắc muối lên miệng vết thương của hắn, mà chính là đâm thủng thứ quan hệ vốn đã bạc nhược giữa ba người bọn họ.

Nặc Nặc thông tuệ, quyết không thể không biết.

Nàng là muốn hắn vạn kiếp bất phục.

Nghĩ đến mấy ngày nay nàng ôn nhu quấn quýt, từng câu từng chữ đều như thử thăm dò, nguyên lai đều là vì sắp đặt một chuyện như thế này. Nàng lấy hài tử chưa kịp chào đời kia coi như một mũi thương, sống sờ sờ mà đâm thẳng vào ngực hắn, khiến hắn đau đến muốn chết.

Tống Thanh Thư thống khổ nhắm mắt. Nàng tựa như một gốc hoa nghiên lệ mang độc, đẹp đến rợn người, mà độc tính lại chí mạng đến mức hắn không thể nào thoát khỏi.

Hắn ôm chặt Tư Nam. Trong lò than phát ra tiếng nổ tí tách, lan qua tĩnh mịch trong phòng, để hắn cảm nhận rõ rệt trong lòng ngực mình nữ nhân đang khẽ run.

“Nặc Nặc.” Giọng hắn như có lưỡi đao cùn cào qua, “Ta rốt cuộc nên đối với nàng như thế nào cho phải?”

Những thứ gọi là tình yêu kia, hắn không muốn hiểu, cũng không muốn học.

Tư Nam co mình tựa trong ngực hắn, lặng im, tiếng nấc nhẹ nghẹn trong cổ họng, thân thể yếu ớt run lên từng đợt.

Có một số việc đã làm, thì chỉ có thể tiếp tục mà đi tiếp, không có con đường quay đầu giữa chừng.

Tống Thanh Thư cũng không nói thêm nữa. Căn phòng chợt rơi vào yên tĩnh.

Không biết đã qua bao lâu, toàn thân Tư Nam đã suy kiệt chìm vào hôn mê, mọi âm thanh đều im bặt. Tuyết đã dừng, hơi ấm khiến người ta lơ là cảnh giác, mà thân thể nàng cũng không còn chịu đựng thêm được nữa.

Phía sau nàng là Tống Thanh Thư. Không biết từ khi nào hắn đã tựa vào thành giường, ôm nàng vào lòng, hơi ấm sát bên như ôm lấy cả người nàng.

Đột nhiên nàng nghe tiếng động từ trong viện, là tiếng Cẩm Sắt bị va chạm.

“Không được! Ngươi không thể đi vào! Ngươi sẽ hại chết cô nương! Không thể vào!”

Phúc Tử lại mạnh tay đẩy Cẩm Sắt ra, lập tức bước nhanh đến đây, tiếng chân nặng nề.

Tim Tư Nam run lên, nàng biết chuyện gì sắp xảy ra.

Phúc Tử đứng ngoài cửa sổ, hạ giọng: “Vương gia, đầu của Tư Đán đã đưa tới.”

Cơ thể Tư Nam căng chặt bỗng chốc buông lỏng. Chuyện đã tới nước này, nàng chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Tống Thanh Thư khẽ đáp: “Đi, an táng cho tử tế.”

Hắn cúi đầu nâng mặt nàng lên, lau đi nước mắt, giọng vẫn mềm mà lạnh: “Nặc Nặc, không được khóc. Ta không thích.”

Ôm lấy thân thể đang run từng hồi của nàng, giọng hắn vừa mềm nhẹ vừa dịu dàng một cách đáng sợ: “Ta vốn định giết tên nam nhân bị gãy chân kia. Nặc Nặc, nếu nàng còn muốn bọn họ sống yên ổn, vậy thì ngoan một chút. Lần sau có thể sẽ không chỉ là một cái đầu đơn giản như vậy, hiểu chưa?”

Không đợi nàng đáp, Tống Thanh Thư vén chăn đứng dậy: “Cẩm Sắt, đại phu tới chưa?”

Cẩm Sắt ở ngoài nghe động tĩnh, vội trả lời: “Vương gia, đại phu vẫn đang đợi ở sương phòng.” Vốn nàng ta ở ngoài cung, nào ngờ cô nương trong Khôn Ninh Cung lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Tống Thanh Thư nhìn Tư Nam nằm trên khâm bị, giọng bình thản không một gợn sóng: “Kêu y vào xem, thân thể cô nương thế nào.”

Trong phòng lại được thắp đèn lên, ánh lửa sáng rực trong đêm. Tư Nam nhắm mắt, chỉ cảm thấy ngọn nến làm mắt cay rát, nước mắt không ngừng chảy.

Chuyện hôm nay xem như đã thành, bằng không Tống Thanh Thư sẽ không nổi giận lôi đình như vậy. Quan trọng hơn, nàng ít nhất phải tĩnh dưỡng nửa năm trở lên, trong khoảng thời gian đó, nàng sẽ không cần lo lắng nguyệt sự.

Nàng không biết lòng mình là tư vị gì, có lẽ những cảm xúc vốn có đều đã bị kinh hoảng dồn dập trong mấy ngày này mài mòn hầu như không còn. Đến giờ phút này, nàng cũng không để tâm nhiều nữa. Chỉ cần có thể khiến Tống Thanh Thư thua thiệt, có thể khiến hắn xui xẻo, nàng đều cam tâm tình nguyện.

Chậm rãi trở mình, nàng nghe đại phu nói: “Thân thể cô nương vốn không tệ, chăm sóc tốt, vẫn có thể mang thai lần nữa.”

Tống Thanh Thư gật đầu: “Từ nay cứ mỗi mười ngày phải đến bắt mạch cho nàng. Nếu có nửa điểm sơ hở, bản vương sẽ lấy cái đầu ngươi.”

Nước mắt Tư Nam dần ngừng lại. Nàng ngước mắt nhìn hắn. Trong ánh nến, thân hình hắn cao và dài như được thần linh phác hoạ, nhưng nét mặt hắn lại bán đứng bản chất: âm trầm, đáng sợ, từ đầu đến cuối, hắn đều là ác quỷ từ địa ngục bước ra.

Nàng khẽ cười, bắt chước cách hắn nhếch môi, ánh mắt khóa chặt hắn, ánh nhìn loang tà khí.

Tống Thanh Thư nhìn lại nàng, đáy mắt sâu như vực. Chờ phòng lặng đi, hắn mới mở miệng: “Ta biết nàng muốn làm gì. Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng thất vọng. Chờ đến đầu xuân sang năm, chúng ta vẫn sẽ thành thân. Sang năm nếu nàng không làm ta hài lòng, ta sẽ giết Lộ Huấn. Năm thứ hai đến lượt mẫu thân nàng. Năm thứ ba…”

Toàn thân Tư Nam run bắn, nghiến răng: “Tống Thanh Thư, ngoài uy h**p ta, ngươi liền không có lời gì khác sao?”

Hắn bật cười lạnh: “Ta không cần những lời khác. Nặc Nặc, từ hôm nay trở đi, khỏi cần bước ra khỏi sân này.”

Đúng lúc đó, Cẩm Sắt vừa tiễn đại phu ra, nghe vậy liền hoảng hốt chạy vào, quỳ xuống trước mặt hắn: “Vương gia! Cô nương từ hồi đó tới nay nguyệt sự vẫn luôn không đều, ngài cũng biết mà. Ngài ấy thật sự không hề biết chuyện sinh non này!”

Tống Thanh Thư trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ phút này căn bản không tin.

Nhưng cố tình Tư Nam lại ở bên tai dùng một giọng điệu khoa trương, kinh sợ mà còn mang theo vẻ đắc ý, kêu lên:

“Sinh non? Ta sinh non? Ha ha ha ha...”

Tư Nam bỗng nhiên bật cười ngã lên giường, nàng cảm thấy chính mình diễn càng lúc càng tinh, không kiêng dè mà đưa tay chỉ thẳng vào hắn, trong mắt là khoái ý:

“Ngươi biết không? Đây có lẽ chính là báo ứng! Tống Thanh Thư, đây là báo ứng vì những gì ngươi làm với ta...”

Vừa dứt lời, một hàng lệ thanh khiết theo gương mặt trượt xuống. Nàng úp mặt vào khâm bị mà khóc không thành tiếng, không biết là đang khóc chính mình, hay khóc đứa nhỏ.

Tống Thanh Thư nhìn bộ dáng điên cuồng hiện giờ của nàng, bắt đầu bán tín bán nghi. Chẳng lẽ nàng thật sự không biết? Hay là chuyện này...

Hắn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi. Hắn biết, nữ nhân này đối với hắn chưa từng có lời tốt đẹp nào.

Dù có đem nàng vây chết, hắn vẫn muốn trói nàng ở bên mình. Trên đời mỹ nhân ngàn vạn, nhưng có thể khiến hắn lần này đến lần khác ngã quỵ, dây dưa nhiều năm thành thói quen, cũng chỉ có nàng.

Tư Nam nhìn bóng lưng hắn rời đi, giơ tay lau nước mắt, chậm rãi nằm xuống, trong mắt dâng lên một tầng lạnh lẽo.


Đến gần cuối năm, Ngọc Kinh thành lại một lần nữa xôn xao với trăm thứ lời đồn.

Đã có người nói Tống Thanh Thư muốn đoạt vị, thậm chí còn liên hợp với Tuyên Uy tướng quân. Dần dần, chuyện năm đó của Tuyên Uy tướng quân cũng bị lật lại, ngay cả vị Quý phi không có phong hào kia cũng bị lôi ra thì thầm bàn tán.

Chuyện liên quan đến đệ đệ của Tuyên Uy tướng quân và Bách Hoa công chúa là Ngọc Ninh cũng lại lần nữa thành truyện để nói.

Ngọc Ninh trong phủ công chúa tức đến ngã ngửa, phát cáu một hồi, cuối cùng chỉ có thể đợi Niên Niên để tố khổ, mà Niên Niên sang năm cũng phải gả đi, nàng ta sao cam lòng.

Nàng ta cũng muốn đi tìm Tống Thanh Thư, hỏi hắn rốt cuộc định làm gì. Còn tiếp tục thế này, Đại Dung sắp đổi trời mất rồi. Nhưng vẫn luôn tìm không được người.

Ban đầu Tống Thanh Thư chỉ làm ngơ, nhưng về sau quan trường cũng bắt đầu có người răn dạy. Đặc biết là khi Vực Cương liên tiếp có hành động, vậy mà hắn vẫn không cho Tuyên Uy tướng quân rời đi, rốt cuộc là có ý gì?

Hắn liền trực tiếp đi tìm Ngũ Dương.

“Lời đồn nhiều như vậy, vì sao không ngăn?”

Ngũ Dương cau mày nhìn hắn: “Bịt miệng dân còn nguy hiểm hơn chặn sông phòng lũ. Ngươi xử lý chính sự lâu như vậy, lý lẽ này thế nào lại không hiểu? Huống chi, những lời này, ngươi cho rằng dân thường có thể tự truyền ra sao?”

Tống Thanh Thư sắc mặt lạnh: “Vậy giết đến mức không ai dám nói nữa.”

Ngũ Dương rốt cuộc không thể nhịn, trợn mắt mắng: “Ta liều toàn bộ gia tộc Ngũ gia, tiếng anh minh trung hiếu cũng đều đổi lấy việc nâng ngươi lên. Vì sao ngươi vẫn không chịu? Cái vị trí kia, ngươi không dám ngồi sao?”

Tống Thanh Thư liếc hắn, trong mắt lộ ý châm chọc: “Vậy ngươi mưu tính cái gì? Ta ngồi lên vị trí ấy, ngươi có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ ngươi chỉ là vì mẫu phi ta mà báo thù?”

Ngũ Dương bị chọc giận đến toàn thân phát run, thật lâu sau mới xoay người đi ra ngoài. Đến khi trở về, bộ dáng đã đổi: râu quai nón đã bị cạo sạch.

Tống Thanh Thư lặng lẽ nhìn Ngũ Dương không râu, diện mạo vậy mà có vài phần giống hắn. Ký ức của hắn về tiên đế vốn rất mơ hồ, ngay cả mẫu hậu năm xưa cũng nói hắn càng lớn càng giống tiên đế.

Giờ nhìn kỹ lại, hắn và Ngũ Dương càng thêm giống, nhất là miệng và cằm. Không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Hắn từng nghĩ Ngũ Dương giúp hắn là vì mẫu phi. Nhưng sự thật thì lại không như thế. Hắn nghi ngờ mẫu phi quá nhiều, nhưng chưa từng nghi ngờ phụ vương.

Buồn cười thật. Lại càng đáng thương.

Ngũ Dương thấy hắn trầm mặc, biết lời này hắn khó tiếp thu.

“Ta và tiên đế lớn lên giống nhau, không phải bí mật, chỉ là không nhiều người biết. Ta để râu là để tránh thiên uy. A Thư, giờ ngươi vẫn không muốn thay đổi chủ ý sao?”

Sắc mặt Tống Thanh Thư hơi trắng đi, giọng khàn đặc: “Mẫu phi đâu?”

Đó không phải thứ hắn muốn biết, hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi bà, nhưng không ngờ lại là chuyện này.

Ngũ Dương vừa mới cạo râu, da mặt còn hơi loang lỗ, ánh mắt không tự chủ dâng phẫn hận nhưng vẫn cố kìm lại: “Ta mang ngươi đi gặp nàng. Hy vọng ngươi có thể hiểu được.”

Tống Thanh Thư theo đối phương đi vào một căn phòng nhỏ. Cửa sổ đều đóng kín, chỉ có một chút ánh sáng lọt qua giấy cửa.

Hắn điều tiết mắt một lúc mới nhìn rõ được gian phòng nghèo nàn, nhỏ bé, chỉ có một chiếc giường.

Ngũ Dương châm một trản nến, lửa lay động trong gió lạnh. Giọng ông ta mang theo giận dữ: “Hôm đó khi ta tìm thấy mẫu phi ngươi, nàng chính là bộ dạng này. A Thư, nhiều năm nay nàng bị hành hạ thành như vậy. Ngươi thật sự có thể nhịn sao?”

Tống Thanh Thư nhìn lên giường, không phải là người, như là một cái gối bị bó thành cục, gầy nhỏ đến đáng sợ, chỉ có chút tóc hoa râm lộ ra ngoài.

Hắn không còn nhớ rõ. Muốn hồi tưởng bộ dáng mẫu phi lại hoàn toàn không nhớ ra nổi.

Hắn đưa tay muốn kéo chăn xuống, nhưng bị Ngũ Dương chặn lại.
“Nàng đã bị làm thành Nhân Trệ, bị ném vào cái chum kia.” Ngũ Dương chỉ vào một cái hộc tường đen sì. Ánh nến phản chiếu bóng ung lên tường, run rẩy như muốn nuốt người.

“Tai điếc, lưỡi bị cắt, mắt hơn hai mươi năm không thấy ánh sáng. Một người sống, bị biến thành phế nhân.”

Tống Thanh Thư đứng như hóa đá, tay còn giữ tư thế kéo chăn mà không động.

Ngũ Dương thở dồn dập, tức giận như muốn bùng nổ: “A Thư! Ta phải báo thù cho nàng! Mẫu phi ngươi không thể cứ thế mà chết đi! Thọ Diên Cung cái lão quái vật kia — ta sẽ không bỏ qua!”

Tống Thanh Thư nhìn hình dạng quái dị trước mắt, đây là mẫu hậu làm? Vì sao?

Trong trí nhớ, mẫu hậu đoan trang hiền hậu. Vì sao lại thành thế này?

Hắn không hiểu. Cũng không dám hiểu.

“Ta cần thời gian.” Giọng hắn bình tĩnh đến đáng sợ. “Vực Cương gần đây có động tĩnh. Tướng quân cần trở về. Mấy người đó cứ đóng giữ ngoài thành đi.”

Ngũ Dương cũng biết chuyện này khó chấp nhận. Khi hắn mới biết, cả người như vỡ ra từng mảnh.

“Được. Ta về bố trí lại với Vực Cương.”

“Hai hôm nữa ta trở lại. Ngươi phải nghĩ cho rõ.”

Đêm giao thừa.

Tư Nam nhìn thấy Tống Thanh Thư lặng lẽ bước vào, bóng dáng cô độc.

Năm nay hoàng đế còn nằm liệt giường, xem ra không có tiệc giao thừa.

Mấy ngày nay thị vệ trong phủ tăng lên không ít. Nghe Lưu bà tử lén nói, Vương gia bị đâm, Tuyên Uy tướng quân đã rời đi; Ngọc Kinh và nhiều nơi Đại Dung đều rối ren. Lời đồn lan đầy phố.

Tư Nam âm thầm cười lạnh. Tâm tư hoàng gia khó đoán mà cũng dễ đoán. Chỉ nhẹ nhàng châm một chút, chuyện đã thành.

Cẩm Sắt lo lắng bưng trà rượu vào rồi lui ra.

Đèn sáng như ban ngày, không có bóng tối che phủ.

Tống Thanh Thư ném một quyển hậu quyển cho nàng, rồi ngồi bên bàn im lặng uống rượu.

Tư Nam nhặt quyển sách lên, vừa mở liền giật mình.

Giống như sách vẽ tiểu nhân đời sau, một nam tử bò dưới mặt đất như ăn xin lành nghề. Mỗi trang đều là hắn bị đánh đập, họa pháp lại sinh động đến đáng sợ.

Chỉ chốc lát, sắc mặt nàng đại biến. Nàng run tay, đứng bật dậy.

Nàng thấy rõ: chân phải của nam tử kia, đứt đến tận đầu gối.
Nàng như từ kẽ răng đẩy ra từng chữ:

“Đây là Lộ Huấn.”

Âm điệu chắc nịch không chút do dự.

Tống Thanh Thư ngước mắt lên nhìn nàng, cong môi cười, trong ngực đột nhiên nhói đau. Bao năm rồi, tên nam nhân ấy vẫn dễ dàng khuấy động lòng nàng như vậy. Thấy nàng đau khổ, hắn thế nhưng lại thấy khoái ý.

“Đúng vậy. Ta còn tưởng nàng quên hắn rồi.”

Tư Nam lật nhanh các trang, lòng đau như dao cắt. Lộ Huấn từng là đứa trẻ sạch sẽ, quật cường, vậy mà giờ…

Nàng biến sắc, phẫn nộ và đau đớn đan xen, nhưng vẫn cố đè xuống mà ngồi xổm, ôm ngực, run mãi không dừng.

Trên mặt Tống Thanh Thư hiện lên nụ cười vặn vẹo quái dị: “Nặc Nặc, nam nhân như thế, nàng còn yêu sao? Nàng nói ta không hiểu, không học được. Vậy ta cần gì phải học?”

Tư Nam rất nhanh thu lại cảm xúc: “Con kiến còn tham sống. Chàng còn sống là tốt rồi. Chàng còn trẻ, ai biết sau này sẽ thế nào?”

Mắt nàng đầy hận, nhưng chỉ dám cúi đầu, sợ chọc giận hắn.

Mạnh mẽ bề ngoài là vậy, nhưng trong lòng nàng đã kiệt sức. Vì sao mọi chuyện lại thành thế này?

Nàng chợt ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lấp lánh dưới ánh nến như sao trời:

“Tống Thanh Thư, tình yêu không phải tất cả. Ở bên chàng, ta rất thoải mái, ta không cần suy nghĩ, không cần ứng phó, vui thì cười, buồn thì khóc. Với ta, chàng là dệt hoa trên gấm, chàng khiến ta vui. Còn ngươi thì sao?”

Tiếng nàng dần trầm xuống:

“Ngươi hết lần này đến lần khác tổn thương ta, đoạt lấy ta, xâm chiếm ta, tùy ý làm nhục ta. Năm đó ở hốc cây… ta chỉ hối hận đã nương tay với ngươi...”

Tống Thanh Thư không đợi nàng nói hết, cúi sát lại tai nàng, giọng ôn nhu mà đáng sợ: “Nặc Nặc, nếu nàng nói mấy lời này sớm hơn, có lẽ còn hữu dụng.”

Tư Nam khép mắt, giọt lệ rơi xuống, nàng biết nói ra đều vô nghĩa.

Tống Thanh Thư đứng dậy, nâng chén rượu uống cạn, khóe môi nhếch lên lạnh lẽo: “Vui sướng? Cái gì vui sướng? Nàng với ta trên giường cũng rất vui sướng. Nàng quên nàng đã cầu xin ta thế nào? Hay là... hắn có thiên phú hơn ta?”

Hắn nâng cằm nàng, ngắm gương mặt đầy khuất nhục, đôi mắt rưng rưng chưa rơi, thê mỹ đến mức khiến lòng hắn tan nát.

Nam nhân kia có thể khiến nàng cười, khiến nàng mềm yếu. Nhưng những thứ đó lại không thuộc về hắn.

Hắn cúi xuống định chạm vào môi nàng. Nhưng thấy nàng siết chặt tay, cả người run lên, hắn lập tức mất hứng.

Hắn thấy nàng chết lặng, trong lòng đau cùng hận giao nhau. Một tay bóp lấy cổ nàng:

“Đừng bày cái bộ dáng chán chường này. Trong lòng nàng nghĩ gì, ta không biết sao?”

Tư Nam mặt trắng bệch: “Ngươi biết thì tốt.”

Như bị chọc giận, hắn siết mạnh: “Nàng ở bên hắn thì cười vui vẻ như vậy. Đến trước mặt ta, liền không được?”

Tư Nam nhìn hắn, trong mắt bốc lên ánh cười lạnh:

“Khi ở bên Lộ Huấn, ta gọi là Tư Nam.”

Khóe môi Tống Thanh Thư cũng cong lên, nở nụ cười tà dị:

“Ở chỗ ta, nàng chỉ có thể là Nặc Nặc. Muốn ta kéo nàng đến trước mặt hắn, cho hắn tận mắt nhìn ta làm nàng thành Nặc Nặc hay không?”

Tay hắn buông cằm nàng, ngón trỏ dọc theo chiếc cổ trắng mịn của nàng trượt xuống, thẳng đến nắm lấy mềm mại.

“Cười, Nặc Nặc. Nhìn ta cười.” Giọng lạnh như băng.

Tư Nam trợn mắt nhìn hắn đầy phẫn hận, hai má run lên, chỉ cảm thấy bàn tay đó như rắn độc siết chặt.

“Tống Thanh Thư, ngươi là súc sinh.”

Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt hắn lập tức đông cứng.

Một tay vẫn vờn nơi cổ nàng, tay kia thoắt cái túm lấy cổ áo nàng, mạnh mẽ kéo lên:

“Ta biết mà, Nặc Nặc đúng là nữ tử khác thường, ngay cả loại chuyện trợ hứng như vậy cũng chịu làm. Chỉ không biết Lộ Huấn liệu có chịu nổi hay không.”

Tư Nam điên cuồng giãy giụa, lời muốn mắng nghẹn lại trong cổ. Trong lòng nàng hận ý cuồn cuộn.

Nàng biết — hắn làm được. Nàng biết.

Bình Luận (0)
Comment