Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 97

Tư Nam cảm thấy tình trạng trong người lúc này rất giống trước kia, hơn nữa dạo gần đây nàng vẫn luôn nơm nớp lo sợ chuyện này, chỉ cần kinh nguyệt chưa tới, nàng liền không cách nào yên tâm.

Nhưng lần sinh nở trước đã hao tổn căn nguyên, nàng luôn cho rằng mình không thể nhanh như vậy mà lại mang thai. Có lẽ chỉ là vì quá sợ hãi, tinh thần căng thẳng mà sinh ra ảo giác, nàng không dám lộ ra nửa câu.

Nếu thật sự có rồi, nàng cũng không định giữ lại cái nghiệt chủng này. Hài tử là vô tội, nhưng một đứa bé không được mong đợi, không được chúc phúc, khi sinh ra chỉ khiến tất cả mọi người đều thêm thống khổ.

Tư Nam ngồi bên giường sưởi, nhớ đến đoạn đường phong sương mưa tuyết đã cùng Lộ Huấn đi qua, trong lòng dâng lên vô số tạp niệm. Nàng không biết chàng bây giờ ra sao, mất đi một chân, không biết còn có thể sống cho ra sống không.

Còn có Tiểu Dương… Nàng gần như không dám nghĩ đến. Nữ nhi cùng nàng huyết mạch tương liên, mới chỉ được ôm trong tay một lần, liền bị đưa đi xa. Mỗi lần nhớ tới, tim như bị dao khoét.

Nàng nắm chặt tấm thảm lông dê trong tay, hận ý trong lòng cuộn trào không dứt. Những chuyện này… không thể cứ thế cho qua.

Lần này, sao nàng có thể bỏ qua.

Tuyết bay mịt mù. Tống Thanh Thư từ Khôn Ninh Cung bước ra, cúi đầu nhìn lệnh bài ngự ban trong tay, khóe môi nhạt nhòa ý cười.

Trong tẩm điện, Hoàng hậu ôm bụng ngồi dựa trên ghế quan mũ, trong phòng rõ ràng lò sưởi đỏ lửa, nến cháy sáng rực, vậy mà vẫn giống như một hầm băng, lạnh lẽo thấu xương. Nàng siết chặt tay vịn, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ.

Ma ma bên cạnh cẩn thận đỡ nàng: “Nương nương, trong bụng ngài tám phần mười là hoàng tử, đoạn thời gian này ngàn vạn lần phải giữ gìn…”

Hoàng hậu nhớ tới những lời Tống Thanh Thư vừa nói, trong mắt lóe lên một tia tính toán.

“Đi, vào tư khố của bổn cung, đem cây san hô hồng Hoàng thượng ban năm ấy mang đến Đoan Vương phủ, thưởng cho Nặc Nặc cô nương, coi như thêm của hồi môn.”

Tin Đoan Vương muốn cưới vợ đã sớm truyền khắp Ngọc Kinh, nàng ta đương nhiên cũng phải tỏ thái độ.

Trong Thọ Diên Cung, Từ An Thái hậu nay gần như không thể xuống giường, nhưng đầu óc vẫn chưa hồ đồ. Hoàng đế đã lâu không vào cung thỉnh an, bà ta hỏi mấy lần đều bị lấy cớ qua loa, rốt cuộc cũng nhịn không nổi.

“Đi mời Hoàng thượng tới đây.” Bà ta thở yếu ớt, “Hoàng thượng vì sao còn chưa đến nhìn ai gia?”

Khi Tống Thanh Thư bước vào, Thọ Diên Cung đã có phần rối loạn, thái y ra vào như con thoi.

“Mẫu hậu.”

Hắn nhìn người phụ nhân già nua trên giường, tóc đã hoa râm, sắc mặt vàng vọt, đôi tay khô gầy như vỏ cây, nhất thời chỉ thấy xa lạ.

Năm xưa nữ nhân đoan trang nhu hòa ấy, là người đã nắm tay dắt hắn ra khỏi cánh cửa cung đen ngòm kia. Bây giờ, bà ta đã hoàn toàn đổi khác, già đi rồi.

“Mẫu hậu, Thư Nhi tới rồi.”

Từ An Thái hậu đờ đẫn nhìn hắn, như thể xuyên qua hắn mà nhìn về một chỗ rất xa. Dưới sự nâng đỡ của Chỉ Y, bà ta chậm rãi ngồi dậy.

“Ngươi đến rồi.”

Không hiểu vì sao, mỗi lần đối mặt Tống Thanh Thư, bà ta luôn mang một loại tình cảm khó cắt đứt. Có lẽ là vì đã nuôi hắn quá lâu, cho nên mấy năm nay, bà ta vẫn cố chấp giữ chặt lời hứa năm đó.
Kỳ thực, muốn một người chết trong hậu cung, dễ như trở bàn tay.

Giọng nói bà ta đã khàn đi, trên mặt toàn là mệt mỏi: “Hoàng huynh ngươi, dạo này bận đến vậy sao?”

Tống Thanh Thư mỉm cười: “Vâng, là Thư Nhi lười biếng, lần này hoàng huynh vẫn luôn vì chuyện tân chế mà bận đến chẳng rảnh tay. Nay lại tuyết rơi, phía bắc gặp nạn, hoàng huynh ban đêm cũng hiếm khi ngủ yên…”

Từ An Thái hậu nghe hắn nói như ru ngủ, chẳng bao lâu đã mê man thiếp đi.

Sau viện, trong Phật đường lại có mấy người bước qua. Ngũ Dương dừng chân, nhìn sang nơi đó, ánh mắt lạnh như băng.

Tuyết lớn che giấu rất nhiều thứ: những dấu chân vừa in lên đã bị phủ lấp, đủ loại vết tích đều bị bông tuyết nhỏ bé không ngừng chồng lên, một lớp lại một lớp. Tuyết rơi không một vết bẩn.

Đến khi màn đêm buông xuống, tuyết mới ngừng. Cả thế gian như được khoác một lớp áo trắng, thuần tịnh lóa mắt. Mỗi bước giẫm lên tuyết đều lún sâu, lại thường làm những tảng tuyết đọng trên cành cây rơi ụp xuống, khiến người đi đường giật mình hô hoán.

Khi Tống Thanh Thư trở về, liền nghe thấy trong viện truyền ra tiếng cười đùa. Hắn vô thức chậm bước, cách một bức tường nghe bên trong vui cười rộn rã, ánh mắt dần trở nên mơ màng.

“Cô nương, đừng mà, lạnh lắm…”

Tiếp đó là một tràng cười giòn tan của Nặc Nặc: “Lưu bà tử đưa đến bánh bông tuyết sáng nay ăn ngon không? Ngươi, cái nha đầu này, lá gan càng lúc càng lớn, hàm răng cũng sắp bị đông rụng mất rồi…”

“Ha ha ha ha…”

Phúc Tử đứng sau lưng hắn cũng không dám cắt ngang. Đã lâu lắm rồi, tòa vương phủ này vẫn luôn lạnh ngắt, chẳng có chút sinh khí. Từ khi cô nương trở về, nơi này như lại sống dậy.

Hắn ta nhìn bóng lưng Vương gia đứng thẳng bất động, trong lòng chua xót lại nhẹ nhõm. Cô nương chính là tiên đan cứu mệnh của Vương gia, là thứ kéo hắn từ bờ vực sống chết quay trở về.

Tống Thanh Thư nghe thêm một lúc, khóe môi bất giác hiện lên ý cười, rồi mới nhấc chân bước qua cổng, đạp lên nền tuyết mềm, phát ra tiếng bẹp bẹp. Đó là âm thanh khi còn nhỏ hắn cùng hoàng huynh thích nhất.

Trong sân đã có hai pho người tuyết, chỉ mới nặn xong một cái thân tròn trịa, phần đầu còn chưa kịp làm.

Nặc Nặc đang vo tuyết ném về phía Cẩm Sắt, trên người khoác một chiếc hồ cừu trắng, tay áo viền lông, mũ choàng buộc chặt dưới cằm. Nụ cười rạng rỡ, gò má ửng hồng.

Tiểu Bạch ngồi chồm hổm bên cạnh nàng, hễ có cầu tuyết ném qua là thân hình tròn vo lập tức bật dậy, ngoạm phăng lấy, che chắn cho chủ nhân kín kẽ.

Nặc Nặc cười đến nỗi đôi mắt cong tít, liên tục đưa tay xoa đầu Tiểu Bạch.

Cảnh tượng như vậy thật sự hiếm hoi, hắn đã không nhớ rõ Nặc Nặc đã bao lâu rồi chưa từng cười như thế, cho dù có cười thì cũng chỉ là miễn cưỡng, chưa từng thoải mái thật lòng.

Giây phút này, Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy trong bóng tối tù hãm, ông trời chợt xé ra một khe sáng, để hắn lại nhìn thấy ánh quang; người vốn đã chìm trong biển sâu, toàn thân bỗng dưng dâng lên một luồng ấm áp.

Mọi người thấy hắn đi vào, đều nhao nhao muốn quỳ xuống hành lễ, chỉ có Nặc Nặc cười khanh khách, vẫy tay với hắn:

“Tống Thanh Thư, tay mọi người đều lạnh cóng, ngươi mau tới làm cái đầu người tuyết đi.”

Tống Thanh Thư nhất thời không kịp phản ứng, chỉ ngẩn ngơ đứng đó, rất lâu cũng chưa động đậy.

Cẩm Sắt cũng không ngờ hôm nay Tư Nam tâm trạng tốt đến vậy, phản ứng cực nhanh, cảm thấy đây là một cơ hội, vội vàng chạy vào phòng lấy đôi bao tay lông ra đưa cho Tống Thanh Thư:

“Vương gia, tới, mời ngài mang bao tay.”

Tống Thanh Thư như bỗng nhớ lại năm đó Nặc Nặc chân trần đứng trên hồ sen, tươi cười rạng rỡ vẫy tay gọi hắn chèo thuyền nhỏ lại gần. Nặc Nặc lúc này, có phải hay không cũng giống Nặc Nặc khi đó, trong lòng đang tính toán điều gì.

Nhưng nhìn khuôn mặt lúm đồng tiền như hoa kia, hắn lại không tự chủ mà muốn tiến lại gần nàng, chỉ mong nâng nàng trong lòng bàn tay, không để nàng phải chịu nửa phần gió táp mưa sa, dù cho nàng chẳng buồn để ý đến hắn.

“Được.”

Hắn đáp một tiếng, giọng mềm nhẹ ôn hòa, không nhận lấy bao tay Cẩm Sắt đưa, chỉ bước tới, trước tiên nắm lấy tay Nặc Nặc, phát hiện quả thật lạnh buốt.

“Lạnh quá, sao không mang bao tay?”

Tư Nam ngước lên nhìn hắn, khóe môi cong cong: “Quên mất.”

Tống Thanh Thư nâng tay nàng lên đặt bên môi, hơi thở nóng phả ra, khói trắng lượn lờ, lại đem tay nàng ủ ấm trong chốc lát rồi mới nói:

“Để ta làm, nàng ngồi nhìn là được.”

Cẩm Sắt nhìn hai người tình ý dạt dào, không khỏi mỉm cười, vội vàng dắt Tiểu Bạch đi, nhưng Tiểu Bạch cố chấp vô cùng, kéo cổ thế nào cũng không chịu đi.

Tống Thanh Thư khẽ cười:

“Ngươi đi dọn cơm đi, Tiểu Bạch không cần dẫn đi.”

Hắn lặng lẽ vo tròn nắm tuyết, động tác rất chậm, như đang nghĩ gì đó.

Tư Nam ôm lò sưởi tay, ngồi một bên nhìn hắn, khóe môi vẫn luôn mang theo ý cười, trông qua tâm tình quả thật không tệ.

“Sao vậy? Có phải lạnh lắm không? Có muốn mang bao tay không?”

Tống Thanh Thư phản ứng rất chậm, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu: “A… không cần, ta không lạnh.”

Rõ ràng Tư Nam nhìn thấy tay hắn đều đỏ bừng, bèn yên lặng ngồi xổm bên cạnh, lấy quả cầu tuyết trong tay hắn, đặt xuống đất lăn tròn.

Ước chừng lăn chừng một khắc đồng hồ, cái đầu người tuyết mới xem như tạm ổn.

Tống Thanh Thư khom lưng bế quả cầu tuyết lên, đặt lên thân người tuyết, nhìn Tư Nam vui vẻ trang điểm cho người tuyết, cuối cùng còn như khoe khoang mà chỉ vào người tuyết hỏi hắn:

“Đẹp không?”

Hắn khó mà kiềm được ý cười, trên nền tuyết, Nặc Nặc quả thật kiều diễm đến cực điểm, hắn liên tục gật đầu:

“Đẹp.”

Đêm xuống, hai người quấn quýt bên nhau, Tống Thanh Thư lại có chút khó lòng kiềm chế, giống như trong lòng luôn có điều gì muốn phát tiết, trên tay dùng sức quá mức, mãi đến khi thấy trên người Nặc Nặc đầy dấu bầm xanh tím, hắn mới ảo não dừng lại.

Chung quy rồi mưa tạnh trời quang, sau khi rửa mặt chải đầu, Tư Nam tựa vào lòng hắn, vô ý hỏi một câu:

“Hoàng thượng đi đâu vậy? Ta thấy Hoàng hậu nương nương tiều tụy lắm, chắc là bệnh không nhẹ.”

Tống Thanh Thư cúi đầu nhìn nàng, trong mắt toàn là yêu say:
“Hoàng huynh thương thế còn chưa khỏi, hoàng tẩu đích xác rất vất vả.”

Tư Nam khẽ thở dài:

“Hoàng thượng có phải không ổn lắm không? Thời gian lâu như vậy rồi, trên triều những người kia không nói gì à?”

Tống Thanh Thư khẽ cười lạnh:

“Bọn họ sớm đã bị nuôi đến mềm xương, chỉ là một đám hổ giấy. Có nói thì thế nào? Chỉ cần còn có Tuyên Uy tướng quân, vậy là không đáng sợ.”

Không nghe lời thì giết. Hắn tuyệt không hiền hòa như hoàng huynh.

Tư Nam gật gật đầu, thuận miệng nói:

“Ta lại cảm thấy nếu ngươi làm hoàng đế cũng không tệ, Hoàng hậu nương nương đều khen ngươi làm chuyện này rất tốt.”

Tống Thanh Thư bỗng quay đầu nhìn nàng, trong mắt là vẻ dò xét sâu xa:

“Nặc Nặc, có những lời không thể nói bừa.”

Tư Nam ngáp một cái, buồn ngủ trở mình, làm như vô tâm, nhưng nàng lại nhận ra, người bên cạnh căn bản chưa từng chìm vào giấc ngủ, tiếng lật người dù đã rất nhẹ, vẫn nghe ra được.

Hôm sau, tuyết vừa dứt, gió rét lại càng thêm căm căm hơn cả lúc tuyết rơi. Mùa đông ở Ngọc Kinh không dài không ngắn, qua đi còn phải một đoạn thời gian.

Trong vương phủ đã sớm bận rộn tấp nập, đầu xuân Vương gia sẽ thành thân, tuy nói là việc trong phủ, nhưng mọi lễ nghi quy chế đều phải làm cho ra dáng; huống chi quyền thế Vương gia nay đang như mặt trời giữa trưa, nghi thức tự nhiên càng phải long trọng.

Tư Nam mấy lần bị truyền vào cung, trước mặt Hoàng hậu nhỏ vài giọt “nước mắt cá sấu”, nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì.

Nàng có hơi nản lòng thoái chí, Đại Dung quả thực như một tờ giấy mỏng, một nước lớn mênh mông như vậy, thế mà lại để mặc Tống Thanh Thư hoành hành như thế, giờ đã giống y Nhiếp Chính Vương, từ trên xuống dưới triều đình chẳng ai dám ho he.

Gia Ninh Đế chẳng lẽ ngay cả một lá bài tẩy cũng không có? Dù là huynh đệ, thì cũng phải tính toán cho rõ ràng chứ?

Trong lòng Tư Nam trăm mối quay cuồng, chân mày dần dần nhuốm vẻ tàn nhẫn.


Hôm đó, Hoàng hậu lưu Tư Nam lại Khôn Ninh cung dùng bữa. Còn chưa kịp ra khỏi cửa cung, Tư Nam đã thẳng người ngã xuống, ôm bụng kêu đau không ngừng.

Mãi đến chiều, Tống Thanh Thư mới vội vã chạy tới:

“Hoàng tẩu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Hoàng hậu cũng thấy khó hiểu, nhìn Tống Thanh Thư mồ hôi đầm đìa, vội lên tiếng an ủi:

“Đoan Vương tới rồi, Nặc Nặc cô nương chắc chỉ là thân thể hơi khó chịu. Vừa rồi còn ngồi nói chuyện với bổn cung rất tốt, bỗng dưng lại ôm bụng đau, nữ y vẫn còn ở bên trong…”

Rất nhanh, nữ y lau mồ hôi bước ra:

“Cô nương bị động thai, đã sẩy rồi, may là còn sớm, chưa tổn thương đến căn nguyên. Thân thể cô nương tuy suy yếu, nhưng chỉ cần điều dưỡng cho tốt là được…”

Trong lòng cuồng phong nổi dậy, Tống Thanh Thư bỗng nhào tới, túm chặt cổ áo nữ y, đôi mắt lạnh lẽo, từng chữ gằn ra:

“Ngươi nói cái gì?”

Nữ y run rẩy không thôi. Hiện giờ vốn vì Hoàng thượng mà Thái Y viện người người bàng hoàng, nàng ta cực khổ giãy dụa, vẫn chỉ có thể nói thật:

“Cô nương là bị sẩy thai, nhất thời chưa rõ nguyên nhân, đại khái là ăn phải thứ gì không nên ăn…”

Tống Thanh Thư nhận được đáp án xác định, sắc mặt càng thêm dữ tợn, hai tay buông thõng bên người nắm chặt, còn hơi run run, lòng bàn tay dần trở nên trắng bệch, đó là tức giận đến cực điểm.

Trong lòng Hoàng hậu kinh hoảng vô cùng, bỗng sinh ra một tia sợ hãi.

Nàng ta nhìn Tư Nam, chỉ thấy giống nàng như con chim yến ngày ngày được mớm mồi, cuối cùng lại bị chính chim con mổ mù đôi mắt. Mấy năm nay hậu cung phi tần đủ mọi thủ đoạn, nàng ta đều ứng phó được, lại không ngờ, một tiểu cô nương xuất thân thương hộ như thế mà có thể xuống tay tàn nhẫn đến vậy.

Hôm nay khi Tư Nam đến, tay vẫn không yên vuốt bụng, nhìn cái bụng tròn trịa của nàng mà tràn đầy hâm mộ:

“Nếu ta cũng có thai, chắc Vương gia sẽ vui lắm. Nếu sinh được một tiểu thế tử, Vương gia chỉ sợ còn vui hơn.”

Hoàng hậu thuận miệng phụ họa hai câu, trong lòng tự nhiên không mong Tư Nam mang thai, ít nhất là không phải vào lúc này.

Nàng ta chịu gặp Tư Nam cũng chỉ vì nể mặt Tống Thanh Thư, thân phận con gái nhà thương nhân vốn đã bị chê bai đủ điều; Tống Thanh Thư nhờ mình chiếu cố nhiều hơn, chuyện này không khó, huống chi bây giờ nàng ta cũng chẳng tiện từ chối.

Nhưng Tư Nam lại hoàn toàn không bận tâm tới cảm xúc của Hoàng hậu, vẫn tiếp tục nói:

“Vương gia với Tuyên Uy tướng quân quan hệ rất tốt, bây giờ hai người hợp tác chặt chẽ, được bách tính ca tụng. Nếu Nặc Nặc sinh cho Vương gia một bé trai, tương lai còn có thể cùng tướng quân sánh vai, tiền đồ càng thêm rộng mở…”

Chính những lời này khiến sắc mặt Hoàng hậu hơi đổi.

Giờ khắc này, mọi chuyện đã rõ ràng, sắc trời dần chuyển sang màu chì xám.

Hoàng hậu nhìn theo đoàn người Tống Thanh Thư đi xa, ngồi lại trên ghế, sắc mặt hiện lên một tia bất an, trong mắt vẫn còn giằng co đấu tranh.

Nàng ta có thể tự nhủ mình đừng suy nghĩ lung tung, nhưng khó bảo toàn Tống Thanh Thư không nghĩ nhiều. Dù sao đó cũng là cốt nhục của hắn, mà chuyện như thế này, nàng ta biết giải thích thế nào cho rõ ràng đây?

Bây giờ mọi người có lẽ vẫn đang cố gắng duy trì bề ngoài yên ổn, còn trong lòng nghĩ gì, ai mà nói cho rõ ràng. Cái vị trí kia, chẳng lẽ hắn thật sự chưa từng dao động?

Hoàng hậu v**t v* bụng mình, lại nghĩ đến Hoàng thượng vẫn còn nằm trong noãn các, ánh mắt rốt cuộc lạnh xuống.

Đoan Vương phủ một lần nữa rơi vào lặng lẽ, ai nấy đều vô thức đi lại nhẹ tay nhẹ chân.

Chính bắc chủ viện, trong phòng đốt hai lò than, than ngân tiêu cháy hừng hực.

Khi Tư Nam tỉnh lại, ngoài trời hẳn đã tối, trong phòng chỉ còn một chiếc đèn lụa bên đầu giường tỏa ra ánh sáng lờ mờ, ngoài cửa sổ vang lên tiếng rào rào, chắc lại đổ tuyết.

Bông tuyết to và dày, nện lên khung cửa sổ kêu sàn sạt, như từ xa truyền đến một khúc ca nhẹ, ôn nhu uyển chuyển, khẽ cào lên nơi đáy lòng người ta.

Nàng đảo mắt nhìn sang, liền thấy Tống Thanh Thư đang ngồi trên giường gần lò sưởi, cả người phủ trong bóng tối, không thấy rõ vẻ mặt, trong lòng không khỏi giật thót.

Tư Nam khẽ hỏi, giọng mềm nhẹ:

“Ta… làm sao vậy?”

Nàng biết bản thân có hơi làm bộ, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể diễn cho trọn, ai mà nói rõ được cái gì gọi là tương lai trong sạch?

Tống Thanh Thư bật cười lạnh, giọng nói nghẹn lại vì đau đớn dữ dội:

“Đã xảy ra chuyện gì, nàng thật sự không biết sao?”

Hắn mượn chút ánh sáng nhạt từ ngọn đèn, nhìn sườn mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Tư Nam, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hắn thực có hài tử, nhưng chỉ tồn tại trong nháy mắt.

Trong lòng không biết là bi thương hay phẫn nộ, hết thảy đến quá nhanh, hắn còn chưa kịp nếm trải, chưa kịp hiểu cho rõ thì đã mất đi rồi.

Hắn bắt đầu cảm thấy, bản thân quả thực quá mức dung túng. Nữ nhân này ỷ vào việc hắn có tình với nàng, liền hết lần này đến lần khác đạp nát giới hạn của hắn; chuyện hôm nay, tuyệt đối không phải một mũi tên lạc hướng bắn bừa.

Nhìn dáng vẻ suy yếu của nàng, hắn vẫn có chút kìm lòng không đặng muốn bước tới an ủi, nhưng bóng tối hoài nghi trong lòng kia, làm thế nào cũng không xua đi nổi.

Đầu óc Tư Nam vẫn còn hơi choáng, nàng chậm rãi ngồi dậy, thân thể tuy có chút khác lạ, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi. Xem ra mạng mình vẫn lớn, nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ chết ngay tại đây, dù sao y thuật thời này chẳng ra sao.

“Ta đau bụng… ta ở trong cung Hoàng hậu nương nương…”

“Nặc Nặc, đừng diễn nữa.”

Khóe môi Tống Thanh Thư nhếch lên một nụ cười, nhưng nụ cười đó quỷ dị vô cùng, khiến người ta lạnh từ trong xương sống.

“Nàng diễn nhiều lần quá rồi, trước kia ta còn có thể mắc lừa, bây giờ thì không.”

Sắc mặt Tư Nam cũng lạnh xuống, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn hắn, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc:

“Tống Thanh Thư, ngươi đang nói gì vậy, ta nghe không hiểu.”

Bỗng dưng Tống Thanh Thư nhào tới, dọa Tư Nam phải chống tay ngả người ra sau. Dù là trong đêm tối, dưới chút ánh sáng nhạt, vẫn thấy rõ khuôn mặt hắn đầy phẫn nộ, hơi thở dồn dập phả thẳng vào mặt nàng.

Hắn ghé sát gò má nàng, cả người run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt âm trầm:

“Nàng không hiểu? Nặc Nặc, vì sao cứ luôn xem ta như kẻ ngốc, nàng cho rằng ta thật sự ngu xuẩn như thế sao?”

Tư Nam mặt đầy kinh hãi, nhưng tên đã rời cung làm sao có thể quay lại, chỉ là nàng vẫn nghiêng đầu sang một bên:

“Tống Thanh Thư, ngươi đừng vô cớ nổi giận, ta không phải chỗ cho ngươi trút giận.”

Tống Thanh Thư không để ý tới nàng, quay đầu gọi ra ngoài cửa sổ:

“Phúc Tử! Phúc Tử!”

Phúc Tử nghe Vương gia gọi, vừa chạy vừa mặc thêm áo, chưa rõ đầu đuôi đã đứng ngoài cửa:

“Vương gia, có chuyện gì phân phó ạ?”

Tống Thanh Thư nhìn chằm chằm Tư Nam, từng chữ từng câu:

“Trong căn nhà ở ngoại thành, có phải có một người tên Tư Đán? Đến đó, mang đầu hắn về cho ta.”

Sắc mặt Tư Nam vốn đã trắng bệch, nay càng tái đến gần như trong suốt. Tư Đán là quản gia nhà cũ ở Định Xa, hắn làm sao điều tra ra được?

Nàng bỗng đẩy hắn ra, khiến vết thương nơi bụng khẽ nhói, cuối cùng đành cúi đầu:

“Ngươi phát cái gì điên vậy, Tống Thanh Thư, rốt cuộc ta sai ở chỗ nào?”

Tống Thanh Thư đưa tay bóp cổ nàng, rồi lại rút tay về, trong mắt vừa thống khổ lại vừa oán hận:

“Nặc Nặc, đợi đến khi nào nàng không còn nói dối, chúng ta mới có thể bàn bạc. Ta đã sớm bảo rồi, đừng giở trò, cũng đừng chọc giận ta.”

Nước mắt từ khóe mắt Tư Nam từng giọt rơi xuống:

“Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đối xử với ta như vậy… ngươi thật sự yêu ta sao?”

Tống Thanh Thư chỉ thấy nơi hổ khẩu tay mình rơi xuống một giọt nước ấm. Hắn nhìn nữ nhân nhu nhược đáng thương, dung nhan tuyệt mỹ trước mắt, nhưng lại hết lần này đến lần khác lừa gạt hắn.

“Nặc Nặc, thế còn nàng đã từng nghĩ cho ta chưa? Dù chỉ một chút thôi.”

Cuối cùng chút ánh sáng ngắn ngủi ấy, chung quy vẫn biến mất.

Bình Luận (0)
Comment