Không Lối Thoát - Xuân Sắt

Chương 96

Tống Thanh Thư bỗng nhiên biến sắc, giận quát: “Tuyên Uy tướng quân cũng hồ đồ rồi sao? Biên cương bên kia còn phải trông chờ ngươi trấn thủ, Hoàng thượng vẫn còn nằm trên giường bệnh, mà ngươi lại dám mở miệng nói ra loại lời đại nghịch bất đạo này?”

Ngũ Dương vẫn kiên định như cũ, đôi mắt trợn trừng như chuông đồng: “Năm đó ngươi nhất quyết phải đến Nguyệt thị, là ta đứng ra chống lưng cho ngươi. Hiện giờ mẫu phi ngươi gặp nạn, ta thật sự không thể khoanh tay đứng nhìn. A Thư, ngươi thật sự không muốn cứu mẫu phi của mình ra ngoài sao? Có lẽ nàng còn có lời muốn tự mình giải thích với ngươi, nàng cũng là có nỗi khổ riêng.”

Tống Thanh Thư chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngũ Dương.


Cuối hạ đầu thu, luôn khiến người ta có chút phân không rõ, rõ ràng khí trời vẫn oi nồng, nhưng tính ra ngày tháng thì đã chớm sang thu.

Ngày mưa to tầm tã, Tư Nam ngẩn ngơ ngồi trước cửa sổ, nhìn nước mưa theo mái hiên ào ào đổ xuống. Dưới hiên không biết nha đầu nhà ai đặt một cái lu, chắc bên trong nuôi cá, giọt mưa rơi vào, cá bị kinh động, chốc chốc lại quẫy làm nước trong lu bắn tung tóe.

Cẩm Sắt vừa khéo bước vào, thấy Tư Nam đang ngồi ngay luồng gió, vội chạy lên khép cửa sổ lại: “Cô nương, nước mưa đều tạt vào rồi, ngài xem y phục phía trước đã ướt loang ra cả mảng.”

Tư Nam cười cười, còn chưa kịp đáp, đã thấy Tống Thanh Thư cũng bước vào.

Hiện giờ hắn hiếm hoi mới rảnh được một ngày, chứ bình thường dù rất muốn quấn lấy nàng cũng không có bao nhiêu thời gian.

“Ngươi lui xuống trước đi.”

Câu này là nói với Cẩm Sắt.

Tư Nam ngẩng đầu nhìn hắn: “Hôm nay không có chuyện gì à?”

Tình thế đến bước này, nàng tạm thời không muốn dính vào những chuyện kiểu “châu chấu đá xe” kia nữa. Cũng may Tống Thanh Thư chỉ là canh chừng nàng chặt hơn, điểm không tốt duy nhất chính là tin tức bị cắt đứt.

Tống Thanh Thư nghe vậy thì gật đầu: “Nặc Nặc, vốn ta đã chọn xong ngày, chỉ là năm nay quá bận, chúng ta hiện giờ bắt đầu chuẩn bị, chờ đầu xuân sang năm liền thành thân đi.”

Tư Nam cố nặn ra một nụ cười: “Có phải… gấp quá không?”

Tống Thanh Thư hôn khẽ lên má nàng, rồi bế nàng đặt lên đùi, hai người kề tai thì thầm, thân mật vô cùng: “Đúng là hơi gấp, nhưng như vậy là đủ rồi. Đợi mưa tạnh, ta đưa nàng vào gặp Hoàng tẩu, chúng ta sớm thành thân, bọn họ cũng yên tâm.”

Tư Nam vốn muốn nhân cơ hội hỏi ít chuyện về cục diện Ngọc Kinh hiện giờ, nhưng nghĩ lại hắn chắc chắn sẽ không nói, bèn im lặng nuốt vào.

Gần đây trong lòng Tống Thanh Thư bị đè nặng, không có ai để nói chuyện. Hiếm hoi được ở cạnh Nặc Nặc ban ngày, lại thấy nàng ngoan ngoãn mềm mỏng, trong lòng hắn không khỏi dậy sóng.

“Nặc Nặc… ngoan…”

Giọng hắn khản đặc, lại ẩn ẩn mang lửa nóng. Hắn từ sau tai hôn dọc xuống cổ nàng, nữ nhân trong lòng ngực lúc đầu còn cứng người, dần dần mềm ra.

“Nặc Nặc, chúng ta sinh một đứa nhỏ đi…”

Hắn hy vọng hai người có thêm một đứa con thuộc về nhau. Nặc Nặc sẽ trở thành một mẫu thân độc nhất vô nhị, mà đứa nhỏ ấy, trên đời cũng sẽ là sự tồn tại độc nhất vô nhị.

Mắt Tư Nam sớm đã nhắm lại, hô hấp dần trở nên dồn dập. Hai người đã cùng giường chung gối không ít ngày tháng, dù giữa chừng từng xa cách lâu dài, nhưng thân thể sớm đã quen thuộc lẫn nhau. Chỉ là mặc kệ thân thể gần nhau đến đâu, trái tim lại vẫn cách xa, không sao chạm tới.

Mưa đập lên khóm cúc ngoài sân, hoa rụng lả tả, hương tàn vương vất.

Sau cửa sổ thấp thoáng vang lên tiếng nức nở, không bao lâu liền hóa thành lời cầu xin. Màn lụa thêu chỉ vàng che giường cũng không giấu được xuân sắc, lay động không yên trong gió…

Cả người Tư Nam mồ hôi đầm đìa, cuối cùng chịu không nổi, giơ tay chống vào bờ vai nóng rực đang một lần nữa ép xuống, khàn giọng: “Đủ rồi, ngươi… đủ chưa?”

Đuôi mắt Tống Thanh Thư phiếm đỏ, trong mắt dục niệm chưa tan, giọng nói khàn khàn, trầm thấp mà dụ hoặc bên tai nàng: “Nặc Nặc, sao có thể đủ… Chúng ta còn phải sinh một đứa nhỏ…”

Bị động tác của hắn quấy đến toàn thân nóng rực, Tư Nam lắp bắp: “Ta… ta muốn gặp Niên Niên.”

Tống Thanh Thư nhấc bổng nàng lên, nghe nàng khe khẽ kêu, không khỏi bật cười: “Được, ngày mai ta cho nha đầu đó vào thăm nàng.”

Hắn cũng biết mấy hôm nay nàng bị giam quá chặt, vốn là người tính tình hoạt bát, nhẫn đến giờ đã là hiếm có. Nàng đã chịu “hợp tác” như vậy, hắn cũng thoáng mềm lòng.

Tư Nam còn muốn nói gì đó, lại bị môi hắn chặn kín.

Trong phòng dần yên lặng, ngoài phòng mưa cũng nhỏ hạt rồi tạnh hẳn.

Ngọc Kinh lâu nay nắng hạn, trận mưa to hôm nay khiến mắt người nhìn đâu cũng một màu xanh tươi mơn mởn, trời cao không mây, mái ngói xa xa cũng bóng loáng hơn.

Hai người rửa mặt xong, thì trong cung đã cho người tới, nói Hoàng hậu nương nương muốn gặp Nặc Nặc cô nương, còn mang theo rất nhiều lễ vật ban thưởng.

Tư Nam tùy tay chọn một cây trâm cài lên búi tóc, rồi cùng mọi người vào cung. Tống Thanh Thư còn có việc khác, không đi cùng nàng.

Hắn tự tay thắt đai lưng cho nàng: “Hoàng tẩu tính tình rất tốt, nàng đừng sợ, trước đây cũng gặp qua rồi mà…”

Tư Nam không sốt ruột, chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái: “Được rồi, ta biết.”

Nghe nàng nói vậy, khóe môi hắn cong lên, mang theo ý niệm vui vẻ.

Đây không phải lần đầu nàng vào cung, lần trước là vào thỉnh an Thái hậu, nhưng đơn độc gặp Hoàng hậu thì là lần đầu tiên.

Chỉ là… Hoàng thượng vẫn luôn ở chùa Hộ Quốc, như vậy thật ổn sao?

Rõ ràng trước kia luôn nghe nói Gia Ninh Đế là một minh quân cần cù, chưa từng có chuyện trốn việc không lâm triều. Hay là trong triều đã xảy ra biến cố, Ngọc Kinh sớm đã đổi trời?

Nàng không biết, những lời đồn tương tự đã sớm len lỏi giữa hàng quan lại. Chỉ là Đoan Vương và Cao thái phó giữ rất chặt, thêm Tuyên Uy tướng quân trấn thủ ở đó, nên những lời thị phi kia vẫn chưa lọt ra ngoài.

Hoàng hậu lúc này đang chau mày, sắc mặt hơi nặng nề. Hôm qua Tống Thanh Thư còn nói với nàng ta, muốn chuẩn bị đón dâu, bảo sẽ dẫn nàng đến để Hoàng hậu nhìn thử.

Nàng ta nghe xong câu hỏi liền khẽ thở phào, trong lòng lại nảy ra vài ý. Việc Cao thái phó muốn kết thân với Tống Thanh Thư, đám thế gia quyền quý đều đã ngầm biết. Nhưng nàng ta lại không muốn thuận theo. Nếu Hoàng thượng vẫn khỏe mạnh, chuyện ấy chẳng có gì; nhưng hôm nay Hoàng thượng đang hôn mê bất tỉnh, cục diện lung lay, hôn sự này thật sự không tiện.

Nghe báo người đã đến, Hoàng hậu vội ngồi ngay ngắn, sửa lại vạt áo, ánh mắt hướng ra cửa.

Sau cơn mưa trời quang, ánh nắng không chói lắm nhưng cũng đủ khiến người ta lóa mắt. Nàng ta chỉ thấy ngoài ngạch cửa hiện lên một bóng dáng thướt tha, ngọc bội leng keng, trong gió mát còn có một luồng hương quế thoang thoảng theo vào, dễ chịu vô cùng.

Hoàng hậu chớp mắt một cái, nhìn kỹ lại mỹ nhân đang bước vào: áo ngoài màu lam nhạt, vân sa mỏng khẽ bay; dưới là váy lụa trắng thêu vân cẩm; dáng người uyển chuyển, nhã nhặn dịu dàng, đúng dáng vẻ của một tiểu thư khuê các.

Khuôn mặt phấn hồng như phù dung, ý cười phảng phất nơi khóe mắt; đặc biệt là đôi mắt đen sáng, thanh tịnh mà quen thuộc vô cùng.

Nàng ta nhìn kỹ hồi lâu mới phản ứng: “Ngươi… bổn cung như thể đã nhìn thấy ngươi ở đâu rồi. Có phải trước kia từng gặp qua?”

Tư Nam mỉm cười khom người hành lễ: “Bẩm nương nương, năm ấy đêm giao thừa, Nặc Nặc may mắn được gặp nương nương một lần.”

Hoàng hậu bừng tỉnh, lại quan sát Tư Nam, thấy nàng sắc mặt hồng hào, con ngươi như sóng biếc, trên gương mặt còn vương nét xuân ý, thật sự là mỹ nhân tuyệt sắc.

“Quả là ngươi. Bổn cung nói mà, sao lại quen mắt thế. Mau, ban tọa.”

Tư Nam không khách khí, thản nhiên ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, nói rất tự nhiên: “Vương gia trước khi tiến cung vẫn còn dặn ta, Hoàng hậu nương nương là bậc hiền lương ôn hòa thời nay, bảo ta không cần lo sợ.”

Hoàng hậu cười, ra hiệu cho cung nữ dâng trà và điểm tâm, dịu dàng nói: “Xem ra hắn rất thương ngươi. Đoan Vương nay cuối cùng cũng chịu đặt tâm xuống rồi. Hai người các ngươi, bổn cung nhìn cũng rất xứng đôi.”

Xứng đôi, hiện giờ dĩ nhiên xứng. Nếu hắn cưới nữ nhi của Cao thái phó, tương lai tất nhiên sóng gió không ngớt.

Tư Nam nghe vậy thì e lệ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Nương nương nói vậy khiến Nặc Nặc thật sự thẹn quá. Vương gia gần đây bận bịu nhiều việc, thời gian bồi ta ít lắm.”

Hoàng hậu gượng cười: “Đúng vậy, Đoan Vương gần đây rất bận. Ngươi cần cảm thông cho hắn nhiều hơn.”

Tư Nam ngồi dưới quan sát kỹ sắc mặt đối phương, gương mặt hơi tiều tụy, bụng đã lớn, lại còn phải tiếp kiến nàng… thật sự vất vả.

“Nương nương và Hoàng thượng hòa hợp như cầm sắt, là chuyện đẹp trong thiên hạ, Nặc Nặc cực kỳ ngưỡng mộ. Chỉ là Vương gia nói Hoàng thượng đang ở chùa Hộ Quốc dưỡng thương chân… không biết nay đã khá hơn chưa?”

Hoàng hậu tươi cười càng nhạt, “Còn cần thêm ít thời gian mới có thể hồi cung.”

Tư Nam chu môi: “Bên ngoài điều kiện không tốt, sao không đưa Hoàng thượng về cung dưỡng thương? Như vậy càng tiện đủ đường, thái y trong cung cũng nhiều…”

Hoàng hậu bị nàng nói dai làm phiền, bèn nâng tay: “Hôm nay đến đây thôi. Bổn cung thân mang long thai, rất dễ mệt mỏi. Mai người hãy vào cung lại.”

Tư Nam lập tức đáp, dịu dàng hành lễ: “Tạ nương nương. Mai Nặc Nặc lại đến thỉnh an.”

Hoàng hậu xoa bụng, nhìn bóng Tư Nam khuất dần, trong mắt tràn đầy trầm tư.

Một ma ma bên cạnh bực bội thầm thì: “Nghe nói chỉ là nữ nhi thương hộ, chẳng có chút giáo dưỡng nào. Nương nương đừng để tâm. Đoan Vương gia sao cái gì cũng nói với nữ nhân ấy, lại còn là loại nữ nhân kia…”

Hoàng hậu liếc mắt, ra hiệu nàng câm miệng: “Đoan Vương và Hoàng thượng là là huynh đệ tình thâm, ngươi đừng nói bậy.”

Ma ma đỡ nàng ta vào tẩm điện, vẫn nhỏ giọng lầm bầm: “Nói là huynh đệ tình thâm… vậy mà ngày đó lúc Hoàng thượng xảy ra chuyện, bên cạnh chỉ có một mình Đoan Vương gia…”


Rời cung, trong mắt Tư Nam đầy nghi hoặc. Tình hình hôm nay thực sự bất thường. Hoàng hậu thoạt nhìn tiều tụy, lại mang thai, đáng lý phải là chuyện vui, vậy mà giữa mày chẳng có lấy một nét hạnh phúc. Ngược lại luôn thấp thỏm, âm thầm tính toán.

Hoàng đế đường đường đang lúc khỏe mạnh, sao lại biến mất lâu như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhưng nàng giờ không nghe được gì, chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng.

Đến khi trăng lên đầu ngọn liễu, Tống Thanh Thư mới về.

Tư Nam chủ động đón hắn, mỉm cười: “Hôm nay Hoàng hậu nương nương nói ngươi gần đây rất bận, thật vậy sao?”

Tống Thanh Thư nắm tay nàng: “Cùng ta ăn chút gì đi. Nàng chắc chắn ăn chẳng được bao nhiêu.”

Tư Nam ngoan ngoãn theo hắn.

Đợi hai người ngồi xuống, hắn mới nói: “Gần đây ta bận thật. Hoàng huynh thân thể không tốt, lại gặp lúc tân chế đang thi hành, ta không dám lười biếng. Nặc Nặc, có phải nàng thấy buồn chán không?”

Tư Nam gật đầu: “Có chút. Nhưng nương nương bảo ngày mai ta vào cung làm bạn nói chuyện… được không?”

Tống Thanh Thư múc cho nàng một chén canh: “Đương nhiên là được.”

Ban đêm, hắn vẫn quấn riết lấy nàng. Giờ nàng không có đồ tránh thai, cũng không dám bảo Cẩm Sắt sắc thuốc, chuyện trước kia còn giấu được, chứ bây giờ mà dùng, hắn phát hiện thì nguy.

Nàng chỉ có thể cố chịu, đợi tắm rửa xong hy vọng giảm bớt phần nào. Nhưng Tống Thanh Thư hình như đoán được ý nàng, càng lúc càng dùng sức, đủ loại dây dưa, hễ thấy nàng còn hơi sức, hắn liền áp xuống.

“Nặc Nặc, đừng phân tâm…”

Hắn đè nàng dưới thân, tùy ý trừng phạt. Gần đây nàng ngoan ngoãn dịu đi rất nhiều. Có lẽ không bao lâu nữa, hai người sẽ thật sự có một đứa trẻ.

Hắn vô cùng chờ đợi.

Sáng sớm hôm sau, Niên Niên quả nhiên đến.

Thấy Tư Nam, nàng ấy mừng rỡ: “Nặc Nặc, ta mang nhiều thứ mà Tiểu Bạch thích ăn lắm! Vừa giao cho Cẩm Sắt rồi, nhớ cho nó ăn nha!”

Tư Nam cười gật đầu, kéo nàng vào trong: “Ta biết rồi. Ngươi cao lớn hơn nhiều. Nghe nói ngươi sắp nghị thân?”

Niên Niên thở dài: “Đúng vậy. Đại bá bảo phải tìm chỗ dựa cho ta, nói chờ xem kết quả của khảo thí mùa thu, nếu người kia khảo không tồi…”

Tư Nam chưa nhận ra vẻ ảm đạm trong mắt nàng, liền hỏi tiếp: “Đại bá ngươi sao vẫn đóng quân ở Ngọc Kinh? Không cần về phương Bắc sao?”

“Nghe nói Ngọc Kinh sắp loạn, nên đại bá không dám quay về.” Niên Niên vô tư đáp, rồi ngẩng lên nhìn Tư Nam: “Nặc Nặc, đại bá cứ thúc ta gả đi, chẳng phải trong triều chuẩn bị xảy ra đại sự sao?”

Tư Nam mơ hồ cảm thấy có gì đó sai, nhưng nhất thời nghĩ không thấu: “Có lẽ vậy… nhưng đại sự gì?”

Niên Niên xoắn bím tóc, thở dài: “Đại bá còn nói Hoàng thượng bị thương nặng, e là không ổn. Ta còn thấy đại bá nói chuyện riêng với Đoan Vương gia nữa… không biết hai người khi nào trở nên thân như vậy.”

Tư Nam cảm giác có gì rất không đúng, nhưng vẫn chưa liên kết được đầu mối. Hai người nói chuyện thật lâu, đến khi gần đến giờ cơm trưa, Niên Niên mới về.

Nghĩ mãi, đến khi Cẩm Sắt bước vào, thấy Tư Nam cầm đũa mà không động, liền trêu: “Làm bộ thôi, lát nữa lại than đói cho xem.”

Tư Nam ngẩn ra: “Ngươi nói gì?”

Cẩm Sắt lặp lại một lần.

Tư Nam bỗng ném đũa xuống, bừng tỉnh: “Đúng rồi… làm bộ… đúng là làm bộ…”

Nàng lập tức thu dọn đồ đạc vào cung.

Hoàng hậu hôm nay không tỏ ra khó chịu, cùng Tư Nam nói chuyện không gần không xa.

Tư Nam thấy nàng ta tiều tụy hơn hôm qua, mắt đầy mờ mịt, chắc tối qua mất ngủ, liền hỏi: “Nương nương không khỏe sao? Muốn Nặc Nặc bồi ngài đi dạo một chút không?”

Khôn Ninh Cung không quá rộng, nhưng cũng không nhỏ. Hoa trong vườn được chăm mỗi ngày, phong cảnh vô cùng tao nhã.

Hoàng hậu lại cứ nhìn mãi về một hướng, Tư Nam cũng thuận mắt nhìn theo, từ chỗ đó có thể thấy một rừng mai.

Nàng không hề nghĩ ngợi, định bước đến, nhưng vừa quay người đã bị ma ma giữ chặt: “Chỗ đó không thể đi.”

Tư Nam quay đầu, nghi hoặc: “Vì sao? Vương gia nói trong thành Ngọc Kinh này, không có nơi nào ta không thể đi.”

Hoàng hậu nghe vậy thì sắc mặt vẫn bất động, chỉ là ánh mắt hơi sâu: “Đoan Vương thật sự nói như vậy?”

Tư Nam gật đầu liên tục, giọng vô tư, khiến người ta dễ tin.

Đi thêm một đoạn nữa, Hoàng hậu liền sai người đưa nàng ra, còn ban rất nhiều thưởng.

Tư Nam dĩ nhiên nhận hết, nàng đã hiểu rõ.

Có lẽ Hoàng đế hiện giờ không ổn, nhưng mệnh vẫn còn. Tống Thanh Thư bị đẩy ra chưởng quyền triều chính là chuyện bất đắc dĩ. Ban đầu có thể là chuyện tốt, nhưng thời gian lâu dài, lợi dụng chen vào liền nhiều lên.

Đặc biệt là Tống Thanh Thư và Tuyên Uy tướng quân đang qua lại mật thiết.
Loại chuyện này, người đang nắm quyền tuyệt không muốn thấy, đặc biệt là Hoàng hậu.

Khóe môi Tư Nam nhếch lên một tia cười nhạt. Không biết Từ An Thái hậu có hay không biết chuyện này không. Nếu bà ta biết, nội cung chắc chắn sẽ chấn động. Còn Tống Thanh Thư, liệu có rút lui toàn vẹn?

Nói nửa vời, vừa che vừa lộ, mới khiến lòng người hoang mang. Trong phim đều nói vậy, hoàng gia làm gì có chân tình.

Ánh trăng lay động, sương phủ như khói.

Phúc Tử mồ hôi đầm đìa thưa với Vương gia: “Vương gia, lời đồn càng lúc càng nhiều. Người ta nói ngài và Tuyên Uy tướng quân… thậm chí lời bói toán của Khâm Thiên Giám trước kia cũng đã lộ ra…”

Tống Thanh Thư giơ tay bảo hắn ta đừng nói nữa: “Đi trước đi, không cần theo ta.”

Phúc Tử cuống lên: “Vương gia, lời Tuyên Uy tướng quân cũng không phải không có lý, ngài nghĩ lại đi…”

Tống Thanh Thư thúc ngựa đến ngoài thành.

Ngũ Dương đã đợi sẵn. Thấy sắc mặt hắn không tốt, trong mắt ông ánh lên vẻ lo lắng.

“Ngươi nghĩ kỹ rồi?”

Tống Thanh Thư thu mắt, giọng bình thản: “Vì sao ngươi muốn đẩy ta đi lên?”

Ngũ Dương mắt hơi lóe, vuốt râu, nói chậm rãi: “Hôm đó ngươi hỏi ta cùng mẫu phi ngươi có chuyện cũ gì. Ta khi ấy không nói, nhưng chắc ngươi cũng đoán được, ta và mẫu phi ngươi từng yêu nhau.”

“Nhận được tin ngươi, ta đã tìm mọi cách đưa người vào Phật đường. Mẫu phi ngươi bị nhốt ở bên trong, chịu đủ khổ…”

Ngũ Dương phẫn hận, giọng nghẹn lại: “Ta năm đó đi xa, lên tận phương Bắc, chính là để bảo vệ nàng. Ai biết…”

Tống Thanh Thư chỉ lạnh lùng cười, ánh mắt như băng: “Nói trắng ra, là ngươi vô dụng.”

Nếu là hắn thì sẽ không buông tay. Nặc Nặc đi đến đâu, hắn cũng sẽ cướp về. Hắn tuyệt không để bản thân hối hận thêm lần nữa.

Ngũ Dương không phản bác: “A Thư, mẫu phi ngươi muốn ta bảo vệ ngươi. Ta từ trước đến nay đều chưa làm trọn vẹn. Nay có cơ hội, sao có thể bỏ qua? Cái vị trí kia, ngươi ngồi cũng là đúng.”

Tống Thanh Thư nhìn ông, chậm rãi nói: “Người ta đều nói Ngũ gia là một nhà liệt sĩ trung nghĩa. Ngũ thúc… dường như ngươi không để tâm mấy?”

Ngũ Dương cười khổ: “Muốn bảo vệ một người lại không bảo vệ nổi… còn vì người khác thất tín. A Thư, thời thế thế này, ngươi có thể trèo lên. Hoàng hậu không có con, còn Từ An kia… ta nhất định phải báo thù.”

Tống Thanh Thư ngắt lời: “Ta đáp ứng sẽ cứu mẫu phi ra. Những chuyện khác, sau này hẵng nói. Hiện giờ tân chế đang thi hành, triều đình ngổn ngang, Ngũ thúc phải để tâm nhiều hơn.”

Ngũ Dương nhìn bóng lưng hắn mà lòng đầy hối hận. Nếu năm đó đứa nhỏ này có một nửa bản lĩnh như hiện tại, đâu đến nỗi như hôm nay.

Tư Nam từ lời Niên Niên cũng dần hiểu, triều cục đang thay đổi. Tống Thanh Thư thủ đoạn cứng rắn, tân chế thi hành rất nhanh, khiến nhiều người bất mãn. Nhưng sau khi hắn chém hai người, nhất là một tên thuộc Vương gia trong đó, triều đình dần yên ổn lại.

Hơn nữa, năm ấy Duyện Châu thu được khoản tài phú lớn, vừa lúc phía Bắc gặp thiên tai mất mùa, Tống Thanh Thư liền lấy bạc cùng lương đi cứu tế, được dân gian tôn là ân nhân, thanh danh cực thịnh.

Đến khi tuyết đầu đông rơi xuống, Ngọc Kinh cũng không thái bình. Phía Bắc báo về, nói năm nay Vực Cương thu hoạch không tốt, thường xuyên có người vượt biên quấy phá.

Việc này dấy lên sóng gió trong triều. Từ lúc Hoàng thượng đăng cơ tới giờ, chưa từng gặp thiên tai hay chiến sự. Nhưng nay…

May có Tuyên Uy tướng quân trấn giữ.

Nhưng Hoàng thượng còn bệnh, hổ phù vẫn trong tay người; nếu muốn xuất binh, cũng phải chờ Hoàng thượng chủ trì.

Ai ai cũng biết Hoàng thượng xảy ra chuyện, nhưng Ngọc Kinh hôm nay như thùng sắt kín, chẳng ai dám nói ra.

Giữa lúc ấy, Tư Nam phát hiện mình đã mang thai.

Bình Luận (0)
Comment