Không Phải Ai Khác Mà Là Em!

Chương 7

Mở mắt ra lần nữa cô đã thấy bóng lưng của một người đang xoay lưng lại với mình, là một người cao lớn, cơ thể vô cùng đẹp. Nhưng anh ta là ai? " Bảo bối, đã tỉnh? " - Trần Minh Tuấn nhẹ nhàng hỏi

" Anh... là thằng điên kia? Con mẹ nó thả tôi ra " - Nghe giọng nói của hắn là cô đã biết ai rồi, tên chết tiệt dám lợi dụng và giam giữ cô

" Bảo bối, không nên " - Anh xoay người lại tà mị cười

" Anh nói là tôi phải nghe à? Thả tôi ra! " - Đời này cô ghét nhất là những người uy hiếp mình

" Anh có không cho em đi à? " - Đang đàm phán một giao dịch buôn bán vũ khí thì được thuộc hạ báo cáo cô đòi bỏ đi, anh lập tức quay về thế mà cô lại đòi muốn đi nữa cơ đấy

Cô bực mình ngồi dậy thì chiếc chăn tụt xuống, nửa người mềm mại lộ ra, cô xấu hổ che người lại trừng trừng nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta dám lột đồ cô khi cô đang ngủ!

" Tên biến thái, anh dám cởi đồ tôi ra? " - Mai Ngọc hét lên

" Ừ " - Trần Minh Tuấn nhẹ gật đầu

" Anh muốn chết, dám lợi dụng tôi? "

" Anh không thể chết được đâu nhưng nếu em muốn anh có thể làm vì em, lợi dụng? Từ này không được hay lắm, phải là giúp đỡ mới đúng " - Anh nghiêm túc nói cho cô, khuôn mặt tà mị nhìn cô

" đưa cho tôi bộ đồ " - Mai Ngọc bây giờ chỉ muốn thoát khỏi đây mà thôi, nói chuyện với tên này thật muốn nổi nóng

" Không có quần áo " - Muốn rời khỏi, mơ đi!

Cô mỉm cười nhìn Trần Minh Tuấn rồi quấn chăn quanh người, tự nhiên đi đến tủ đồ mở ra, lấy một chiếc áo sư mi cùng áo vest ra đi vào phòng tắm. Trần Minh Tuấn thấy vậy chỉ cười cười, đúng là thú vị! Ra khỏi phòng tắm, trên người là chiếc áo sơ mi cùng chiếc áo vest khoác ngoài ôm ấy dáng người hoàn hảo.

" Không tệ, quần áo thật tốt " - Cô cười tươi nhìn Trần Minh Tuấn hòng chọc tức anh ta

" Nếu em thích, tôi sẽ luôn mặc thương hiệu này " - Cô thích, vậy thì anh sẽ mặc

Mai Ngọc hừ một tiếng rồi đi đến cửa mở ra nhưng có kéo mãi nó cũng không động đậy gì cô tức giận đạp vào cửa thì bị vấp té xuống mặt đất, rơi vào vòng ôm của người nào đó. Cô ngẩng đầu lên, cùng lúc Trần Minh Tuấn cũng cúi đầu nhìn cô nhanh chóng phủ xuống đôi môi hồng hồng kia rồi nhả ra nhe răng cười nhìn người đang trừng mắt nhìn mình. Mai Ngọc dơ bàn tay lên tát thẳng vào mặt Trần Minh Tuấn một bạt tai, tiếng kêu vô cùng to. Nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, Trần Minh Tuấn lạnh lùng nhìn người đang khoanh tay đắc ý nhìn mình.

" Em dám tát tôi? " - Đến cả Lam Phương cũng chưa dám mà cô ta dám!

" Trên đời này tôi ghét người dám áp đặt, ra lệnh cho tôi, anh nên nhớ những điều đó " - Mai Ngọc không biết sống chết la lên

" Áp đặt, ra lệnh? Tôi sẽ cho em biết những điều đó là như thế nào! " - Trần Minh Tuấn kéo mạnh tay cô đè xuống giường hôn ngấu nghiến cô. Mai Ngọc không ngừng dãy dụa, tay đánh tới tấp vào người anh nhưng vẫn không đã động được gì. Tức giận co chân lên đá vào bộ vị kia của anh thì bị tay anh bắt được còn bị kẹp vào giữa đùi anh, sát vị trí nóng hổi đó. Trần minh Tuấn điên cắn xé môi cô đến nỗi bật máu, thô bạo xé bỏ cúc áo trên người cô, nhìn thân thể xinh đẹp trước mặt anh dường như quên hết mọi thứ, trong đầu anh tiếng kêu gào vang lên " Lam Phương, Lam Phương ". Không có khúc dạo đầu nào, anh thúc mạnh vào người cô, tay bóp lấy bầu ngực non mềm làm Mai Ngọc phải rên lên đau đớn.
Bình Luận (0)
Comment