Không Thể Ly Hôn - Nguyệt Hạ Ô Vưu

Chương 29

Không chỉ mình Trần An bị chặn, một ngày sau khi Tô Vân ngất xỉu, Chu Tư Dương cuối cùng cũng tìm được người để trút bầu tâm sự, than thở không ngừng.

“Tôi không biết phải làm sao, thật sự không biết…” Anh ta lẩm bẩm lặp đi lặp lại, thậm chí còn muốn mượn Trần An điếu thuốc, nhưng khi ngẩng đầu lên mới chợt nhớ ra Trần An không hút thuốc. Bản thân anh ta cũng không biết hút.

Anh ta lại nặng nề cúi đầu xuống, như thể không còn chút sức lực, bất lực cầu cứu: “Trần An, cậu nói xem tôi phải làm sao bây giờ?”

Ánh sáng mùa đông không rực rỡ, khi Trần An kéo rèm cửa sổ ra nhìn, một tia sáng hẹp chiếu lên mí mắt anh.

Anh thu hồi tầm mắt, nhớ đến chuyện Chu Tư Dương vừa nhắc đến việc Ứng Nghê đã chặn anh ta.

“Cậu nói rõ với cô ấy rồi à?”

“Hả…?” Chu Tư Dương đang chìm đắm trong nỗi buồn bã, nghe thấy câu hỏi này thì ngẩn người một lúc, sau đó mới hiểu ra, “Tối qua tôi đã nhắn tin cho cô ấy, cô ấy… không đồng ý.”

Trần An buông tay, tấm rèm theo đó rơi xuống, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

“Trong dự đoán.”

Có lẽ trước khi gửi tin nhắn, kết quả mà anh ta có thể nghĩ đến cũng là như vậy, Chu Tư Dương im lặng như không còn gì để nói.

Một lúc sau.

Anh ta do dự: “Tôi không nói với cô ấy chuyện của tôi… Trông cô ấy lạnh lùng vậy thôi, chứ thật ra là người rất mềm lòng.”

“Giở trò khổ nhục kế?” Trần An không biết nên cười hay nên mắng, “Chỉ có cậu mới nghĩ ra được.”

Chu Tư Dương hít sâu một hơi, “Tôi hết cách rồi.”

Giọng Trần An vừa nhạt vừa trầm: “Nói với cô ấy là cậu bị trầm cảm? Cô ấy cũng không bị trầm cảm, cậu dựa vào đâu mà trầm cảm?”

Chu Tư Dương bị hỏi đến mức không nói nên lời, nhìn anh với vẻ đầy hy vọng, “Cậu có thể giúp tôi không?”

Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến Dư Giảo Giảo và Trần An.

Dư Giảo Giảo đang ở nước ngoài, người anh ta có thể nhờ vả chỉ còn lại Trần An. Trần An rõ ràng là người giỏi bày mưu nghĩ kế hơn Dư Giảo Giảo, đã có thể giải quyết chuyện của quán trà sữa, cũng có thể khiến Ứng Nghê nghe điện thoại đồng ý đến quán trà gặp anh ta. Chắc chắn là có cách khác, hơn nữa em gái anh là y tá của dì Lâm.

“Giúp thế nào?” Trần An nói, “Tôi đến đây để bàn chuyện chính sự với cậu.”

Đúng vậy. Mục đích chính Chu Tư Dương tìm Trần An là để thúc đẩy dự án, địa điểm thậm chí còn hẹn ở bệnh viện vì Tô Vân. Ban đầu quả thật là đang bàn chuyện làm ăn, nhưng sau khi nói chuyện một lúc, chủ đề đã bị anh ta lái sang hướng khác hoàn toàn.

Chu Tư Dương khựng lại, liếc nhìn bức tường chung với phòng bệnh bên cạnh, hạ giọng.

“Trần An, cậu biết đấy, tôi rất yêu cô ấy, rất yêu rất yêu.”

Anh ta không thể nói với Tô Vân đang suy sụp tinh thần, cũng không thể tâm sự với người bố thất vọng về mình.

Còn lúc này, anh ta chỉ muốn móc tim ra cho người ta xem.

Cứ như thể Trần An biết rồi, thì Ứng Nghê cũng sẽ hiểu.

“Ngày mai tôi phải bay sang châu Âu, ở đó một tháng, không giúp được cậu, nhưng tôi có thể cho cậu một lời khuyên.” Trần An nói.

Chu Tư Dương nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, “Lời khuyên gì?”

“Giải quyết chuyện của dì trước đã, giải quyết xong rồi hãy đi tìm cô ấy.” Trần An dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh: “Khoảng thời gian này đừng xuất hiện, nếu không sẽ chỉ càng đẩy cô ấy ra xa hơn.”

Chu Tư Dương mím môi im lặng, một lúc sau, anh ta gật đầu với vẻ miễn cưỡng nhưng bất đắc dĩ.

Trần An trở lại xe, mở hộp đựng đồ lấy một viên kẹo ra, khi bóc kẹo, anh hơi sững người.

Kẹo được chuẩn bị trong hộp đủ loại, không ngờ tiện tay lấy một viên, lại là viên kẹo bọc giấy màu xanh lá cây.

Trần An xoay xoay viên kẹo trong lòng bàn tay.

Viên kẹo cuối cùng anh ăn hồi tiểu học là kẹo phát trong đám tang, sau đó anh không bao giờ ăn kẹo nữa.

Khiến một khoảng thời gian dài sau đó anh không thể nhớ nổi vị ngọt là gì.

Là khi nào anh được nếm lại?

Hình như là vào cuối năm lớp 11, anh nhìn thấy Ứng Nghê sau khi cãi nhau với Chu Tư Dương trốn trong phòng dụng cụ, vừa khóc vừa nhét đồ vào miệng.

Anh đứng ngoài rất lâu, đợi cô khóc xong rời đi, mới đi vòng qua nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Giấy gói kẹo vương vãi khắp sàn, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ khiến sàn nhà lấp lánh. Anh nhặt được một viên kẹo thủy tinh chưa bóc trong đống giấy gói kẹo.

Vị táo xanh.

Lúc đầu rất ngọt, dư vị lại toàn là chua chát.

Anh đã tra từ tiếng Anh trên giấy gói, là một loại kẹo cao cấp nhập khẩu. Lại nghe nói là Chu Tư Dương nhờ người thân đang du học ở Đan Mạch gửi về nước, đều đặn mỗi tuần một hộp gửi đến tay Ứng Nghê.

Trần An luôn cho rằng, người không có khả năng yêu thương thì không có tư cách nói về tình yêu.

Lúc đó, những thứ Chu Tư Dương có, anh không thể nào với tới.

Nhưng bây giờ, những thứ Chu Tư Dương không có, anh cũng có rồi.

*

Bước vào mùa đông lạnh giá, thời gian trôi qua chậm rãi và yên bình.

Khách sạn Vạn Lệ có ba quán bar, một quán tên là Dục, mang tính chất kinh doanh, lương cũng cao nhất, người bạn mà Hiên Tử nói đang làm việc ở đó.

Hai quán còn lại ở tầng tám, tên là Thâm Lam và Bạch Điều.

Vì từ chối tiếp rượu, quản lý Chu đã sắp xếp Ứng Nghê đến quán bar bình dân nhất là Bạch Điều.

Công việc ở quán bar bình dân chỉ là ghi order, làm phục vụ, trừ khi chủ động tiếp rượu và mở rượu, nên không có nhiều hoa hồng.

Lily tiếc nuối nói: “Cơ hội tốt như vậy, Dục là quán bar dành cho hội viên, khách hàng có thể vào đó ít nhất cũng phải có tài sản hàng trăm triệu. Nếu cặp kè được với ai đó thì không cần phải làm việc nữa, trước đây có một cô tiếp viên cũng vậy, đã theo ông chủ di cư rồi.”

Trời chưa tối, trong quán bar không có nhiều khách, ca sĩ đang thử giọng. Ứng Nghê cúi xuống nhặt chiếc lá rơi dưới lọ hoa, Lily nhàn nhã dựa vào bàn, hâm mộ nói: “Cô xinh đẹp như vậy, không lo không có đại gia để ý.”

Ứng Nghê ném chiếc lá vào thùng rác, quay đầu lại, “Cô tưởng bọn họ đều ngu ngốc à?”

Lily kéo ghế ra ngồi xuống, vắt chéo chân xem điện thoại, như đang trả lời Ứng Nghê, cũng như đang cảm thán, “Người giàu làm gì có ai ngu ngốc, luôn phải đánh đổi một chút gì đó.”

Thử giọng kết thúc, nhạc đệm cũng dừng theo, xung quanh chìm vào yên tĩnh.

Điện thoại của Lily đang bật loa ngoài, âm thanh đặc biệt ồn ào, Ứng Nghê định nhắc cô ấy vặn nhỏ lại, vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy cô ấy lẩm bẩm một câu:

“Sáng Nguyên… làm cái gì vậy?”

Nghe thấy hai chữ đầu, Ứng Nghê bỗng nhiên thẳng người dậy.

Hai người cách nhau khoảng ba mét, Lily cầm điện thoại theo chiều dọc, nhìn từ góc độ này, chỉ có thể thấy vỏ điện thoại lấp lánh.

Cô nghĩ, chắc không phải làm pin đâu nhỉ.

“Thật không ngờ lại xem tin tức tài chính.” Vừa lúc có một nữ phục vụ đi ngang qua, lại gần hỏi: “Cô hiểu không đấy?”

“Không hiểu.” Lily nhún vai thờ ơ, “Mỗi kỳ đều xem, tìm hiểu một chút, lỡ gặp ở đây thì ít ra cũng biết là ai.”

Người phụ nữ cảm thấy cô ấy nói có lý, dù không đến Bạch Điều uống rượu, thì đặt phòng khách sạn chắc chắn cũng sẽ chọn Vạn Lệ Ca. Biết đâu đấy một ngày nào đó sẽ gặp được một cuộc gặp gỡ lãng mạn.

Thế là cô ấy cúi người xuống, “Vặn to tiếng lên chút đi, cùng xem nào.”

Đứng yên tại chỗ, Ứng Nghê vô cớ nhớ đến câu nói của Trần An lúc gặp mặt lần cuối, thế là rất tự nhiên, cũng khá là ma xui quỷ khiến mà buông khăn lau ra, tay chống lên mép bàn, hơi vểnh tai lên.

Cô muốn nghe xem, có cái gì ghê gớm.

Giọng nói của Trần An chắc chắn là dễ nghe, dù đã qua thu thập và chuyển đổi, phát ra từ loa điện thoại kèm theo tiếng rè rè nhỏ, cũng không làm giảm đi sự trầm ấm trong đó.

Giống như đang đi trong ngôi chùa sâu trong núi cao, vừa trang nghiêm vừa tĩnh mịch.

Ứng Nghê không nhìn thấy hình ảnh, sự chú ý chỉ có thể tập trung vào âm thanh và nội dung.

Còn hai người phụ nữ đối diện rõ ràng là quan tâm đến những khía cạnh khác hơn.

“Bao nhiêu tuổi?”

“Giá trị tài sản bao nhiêu?”

“Kết hôn chưa?”

Ứng Nghê im lặng trả lời trong đầu.

Khoảng ba mươi tuổi, hơn cô vài tuổi.

Giá trị tài sản… Không rõ, lần trước có người ở buổi họp lớp nhắc đến, cô quên mất rồi.

Chưa vợ, em gái anh nói anh độc thân từ trong trứng.

“Trẻ trung thật đấy, lại còn đẹp trai nữa, không biết anh ta đã đến Vạn Lệ bao giờ chưa, thích kiểu người như thế nào nhỉ.”

Ứng Nghê đã cầm giẻ lau lên lau dọn, nghe thấy câu hỏi này thì mặt không cảm xúc.

Hiện tại biết được, sở thích bao gồm cả kiểu người như cô.

“Còn phần sau nữa, xem tiếp đi.” Người phụ nữ kia nôn nóng bấm vào màn hình điện thoại của Lily.

Lily đổi tư thế ngồi, duỗi thẳng tay xuống đặt trên đùi. Ứng Nghê cũng nhìn thấy hình ảnh trên màn hình.

Trần An ngồi trên chiếc ghế da thật, đối mặt với người dẫn chương trình. Vẫn là bộ tây trang đen quen thuộc, nhưng áo sơ mi bên trong đã đổi thành màu xanh nhạt, rất hợp với chiếc cà vạt sọc xanh đậm. Không chỉ làm dịu đi cảm giác lạnh lùng của giới tư bản toát ra từ cách phối đồ đen trắng thường ngày, mà còn tăng thêm vài phần khí chất nho nhã của tầng lớp trí thức tinh anh.

Ứng Nghê học chuyên ngành tài chính ở đại học, nên cô có thể hiểu được câu hỏi của người dẫn chương trình. Câu trả lời của Trần An, cô cũng đại khái hiểu được.

Một số thuật ngữ chuyên ngành khó hiểu được anh nói ra một cách dễ hiểu đến mức ngay cả Lily cũng phải lắc đầu khen anh nói rất có lý.

Ứng Nghê không khỏi nghĩ, nếu giáo viên đại học có bản lĩnh như anh thì chắc chắn sẽ không có nhiều điểm kém trong kỳ thi cuối kỳ như vậy.

Nhưng anh không học tài chính, anh học ngành gì ở đại học nhỉ? Có học lên thạc sĩ không? Khi nào thì bắt đầu khởi nghiệp? Vốn khởi nghiệp lấy từ đâu ra…

Dòng suy nghĩ càng lan rộng, sắp vượt ra khỏi tầm kiểm soát, Ứng Nghê kịp thời kéo bản thân trở lại.

Cô đang làm gì vậy? Tiềm thức đang phản bác lại bốn chữ không biết gì cả sao?

Đúng là không đủ hiểu biết về anh, vậy mà anh có thể dùng cách này để thu hút sự chú ý của người khác.

Sau khi hoàn hồn, buổi phỏng vấn đã gần kết thúc. Người dẫn chương trình cảm ơn anh đã hỗ trợ công việc phỏng vấn, rồi đột nhiên chuyển chủ đề: “Cho phép tôi hỏi một câu hỏi riêng tư được không?”

Nhắc đến hai chữ riêng tư, Lily, người thích đuổi theo thần tượng, lập tức trở nên nhạy cảm, thốt lên: “Không phải là hỏi về chuyện tình cảm chứ?!”

Hai người phụ nữ nhìn nhau, không khí trở nên căng thẳng.

Bị bao trùm bởi bầu không khí phấn khích này, Ứng Nghê bỗng nhớ đến một cuốn tiểu thuyết từng đọc, có một đoạn giống hệt với cảnh tượng lúc này.

Nam chính là một nhà đầu tư xuất sắc tham gia một chương trình phỏng vấn tài chính có tên là “Đối mặt”.

Cuối chương trình, người dẫn chương trình hỏi anh ta rằng, oai phong ở phố Wall nhiều năm như vậy, có điều gì hối tiếc không, nam chính im lặng một lúc rồi nói có.

Người dẫn chương trình thừa thắng xông lên hỏi là gì.

Nam chính lại im lặng một hồi, đôi mắt nhìn vào ống kính bỗng đỏ hoe.

“Cô gái tôi thích… cô ấy chưa từng nhìn tôi.”

Năm đó, Ứng Nghê đã bị mấy chữ đôi mắt bỗng đỏ hoe làm cảm động đến mức khóc cả đêm, sáng hôm sau mắt sưng húp đi tìm một chàng trai có chí hướng trở thành nhà đầu tư làm bạn trai.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô phát hiện ra người này ngay cả ăn một bát mì hết bao nhiêu tiền cũng không tính rõ. Rồi chia tay.

Không ngờ nhiều năm sau, những dòng chữ trên giấy lại được tái hiện ngoài đời thực.

Ứng Nghê vô thức bước về phía trước, lúc này trước màn hình đã có ba cái đầu chụm lại.

Sau khi được Trần An gật đầu đồng ý, người dẫn chương trình mỉm cười hỏi: “Từ khi khởi nghiệp đến nay, điều anh hối tiếc nhất là gì?”

Nói xong lại bổ sung thêm một câu đầy ẩn ý: “Trong cuộc sống, trong tình cảm đều tính.”

Đâu chỉ là tái hiện, quả thật là bản sao y nguyên.

Ứng Nghê nín thở, xấu hổ đến mức muốn bịt tai lại, sợ rằng từ miệng anh sẽ thốt ra tên mình.

Nghe xong câu hỏi, Trần An khoanh hai tay trước ngực, ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay, có vẻ hơi do dự.

Sau đó, dưới ánh mắt mong đợi của người dẫn chương trình, anh chậm rãi mở lời.

“Thời kỳ đầu khởi nghiệp, có một người cộng sự cho rằng tôi đưa ra quyết định quá nhanh, do đó đã bỏ lỡ lần gọi vốn đầu tiên, chúng tôi bất đồng quan điểm, anh ấy rời đi, tôi đã không níu kéo anh ấy… Tôi không cho rằng đó là bỏ lỡ, đó vốn dĩ không phải là cơ hội của Sáng Nguyên.”

Ứng Nghê đứng đó nghe hết toàn bộ câu chuyện.

“Cô làm gì thế?” Lily cất điện thoại, cảnh giác nhìn người phụ nữ đang nắm chặt tay trước mặt, nghe nói cô từng học tán thủ, mình chỉ nói về lợi ích của việc đến Dục thôi mà, không đến mức phải đánh người chứ.

Ứng Nghê buông lỏng các ngón tay, kéo khóe miệng, có chút ngượng ngùng.

Cô cảm thấy đầu óc mình đã bị hỏng từ khi còn nhỏ vì đọc quá nhiều thế giới kỳ ảo do tác giả tạo ra, tình tiết hoang đường như vậy sao có thể xuất hiện trên kênh tài chính nghiêm túc được chứ.

Nhưng nếu Trần An thật sự giống như những anh chàng tinh anh trong tiểu thuyết, cô sẽ chỉ từ từ nhếch mép, nở một nụ cười chế giễu.

Ấn tượng của cô về các nhà tư bản cũng giống như những gì Trần Kinh Kinh nói, bay đi bay lại, bận rộn với công việc.

Bản chất ham lợi khiến họ tuyệt đối sẽ không lãng phí một chút thời gian và sức lực nào để làm những việc không có lợi nhuận hoặc lợi nhuận rất ít.

Huống chi là yêu đương cuồng nhiệt, sống chết có nhau như trong tiểu thuyết.

Ứng Nghê xoa xoa mũi, đi vòng qua bàn mở cửa sổ ra, cố gắng dùng gió lạnh để xua tan cảnh tượng buồn cười vừa rồi khi cô dán mắt vào màn hình.

Gió mùa đông lạnh buốt da thịt, cô không thể tránh khỏi hắt hơi một cái. Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau vươn qua vai cô, nhẹ nhàng và nhanh chóng kéo cửa sổ lại.

Khoảnh khắc cửa sổ đóng lại, tiếng gió ngừng thổi, thay vào đó là giọng nói ấm áp vang lên trên đỉnh đầu, phả vào tai cô.

“Sẽ bị cảm đấy.”

Ứng Nghê đột ngột quay đầu lại, nắm đấm đặt dưới mũi. Trông thì có vẻ bình thường, nhưng hành động cứng đờ không chớp mắt đã hoàn toàn bộc lộ sự ngạc nhiên của cô.

Trần An đứng ở đầu bên kia cửa sổ, cách cô rất gần, ánh đèn vừa được bật lên chiếu xuống, làm dịu đi đường nét trên khuôn mặt anh.

Đã hơn nửa tháng kể từ lần gặp mặt trước, lâu lắm rồi.

Lily ở cách đó không xa hung hăng véo cánh tay bạn mình, kích động đến phát điên.

“Trần An? Ông chủ của Sáng Nguyên Thời Đại? Người vừa xuất hiện trong video à? Trời ơi! Chính là anh ta…”

Không chỉ Lily, gần như tất cả nhân viên trong quán bar, bao gồm cả ca sĩ đang thử giọng đều nhìn sang.

Mãi đến lúc này, bị bao vây bởi vô số ánh mắt, Ứng Nghê mới chợt bừng tỉnh.

Trần An không còn là Trần An nữa.

Mà là một doanh nhân nổi tiếng từng lên báo lên tivi, tháp tùng lãnh đạo quốc gia thăm nước ngoài.

“Là bị gió thổi ngốc hay là nhìn thấy tôi mà ngốc thế?” Trần An cười cười, không chút nương tay vạch trần phản ứng khác thường của cô, không còn nhẹ nhàng từ tốn như trước nữa.

Ứng Nghê nhắm chặt mắt, trông như đang hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, “Trần Kinh Kinh không nói với anh sao?”

Giọng cô rất gay gắt, vừa nói vừa quay người lại đẩy mạnh cửa sổ ra.

Những sợi tóc bay bay trên má, không phân biệt được là đang đấu với gió hay là đang so kè với người khác.

Nhưng chưa thổi được mấy cái, cửa sổ đã bị người ta đóng lại không thương tiếc.

Trần An hơi nghiêng người, tay ấn lên bệ cửa sổ, cánh tay giơ lên tạo thành một bức tường ngăn cách tự nhiên hoặc là sự ràng buộc áp sát.

Dù sao cũng không cho người ta cơ hội đẩy ra lần nữa.

“Câu nào?”

Ứng Nghê xoay người lại, lưng áp vào tường, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi không muốn gặp anh.”

“Ồ, câu này à…” Trần An từ từ hạ tay xuống, “Không cần nói thì tôi cũng biết.”

Ứng Nghê nhìn anh với vẻ khó hiểu, muốn biết rốt cuộc thì mặt người này dày lên từ lúc nào.

Nhưng cô càng không muốn đứng đây bị người ta vây xem như khỉ trong sở thú, giọng điệu không tốt nói: “Để tôi ra ngoài.”

Trần An đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn biểu cảm có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Ngay khi Ứng Nghê mất kiên nhẫn định đẩy anh ra, anh gật nhẹ cằm, “Được.”

Sau đó, anh cúi đầu đưa điện thoại ra, giọng điệu thản nhiên: “Xóa thế nào thì thêm lại như thế.”

Bình Luận (0)
Comment