Không Thể Quay Lại

Chương 47

Sau khi Vũ Thần đưa Tiểu Nhu đến bệnh viện, bác sĩ nói vết thương cô không có gì nặng, nên hắn đã để cô ở lại băng bó vết thương, xuống lầu mua cho cô một chai nước.


Vừa xuống tới đại sảnh, bỗng nhiên có một chiếc xe cấp cứu dừng trước cửa bệnh viện, hắn định bước qua, nhưng bỗng thấy người vừa bước xuống xe là Đinh Chiến, nên đã dừng lại.


Bác sĩ, y tá lần lượt ùa ra, lấy một chiếc giường đẩy, chỉ dành cho những người bị thương nặng, lại thấy sắc mặt của Đinh Chiến tái nhợt, bỗng hắn cảm thấy có điều gì chẳng lành.


Khoảnh khoắc người trong xe được đưa lên chiếc giường đẩy, chân hắn đứng không vững, lùi lại phía sau mấy bước.


Chiếc giường đẩy từ từ tiến lại phía hắn, rồi lướt qua người hắn, hắn chỉ kịp nhìn thấy Đinh Tiểu Mẫn hai mắt nhắm tịt, giữa đùi lại chảy rất nhiều máu.


Đinh Chiến nhìn thấy Vũ Thần, thì bỗng dừng lại, vẻ mặt tức giận, khiến những nếp nhăn trên mặt ông càng nhăn nhúm, không nói một lời thẳng tay tát vào mặt hắn.


Vũ Thần không phản kháng, hai tay run rẩy, giọng cũng lạc đi, hỏi "A Mẫn, làm sao thế?"


Đinh Chiến tức giận đến toàn thân run rẩy nhìn Vũ Thần, nói "Cậu còn hỏi tôi sao? Tôi giao A Mẫn cho cậu không phải để cậu làm tổn thương nó, nếu cậu không thể chăm sóc nó, thì trả nó về cho tôi!" Nói rồi ông tức giận bỏ đi.


Lúc ông nhận được điện thoại của tên bắt cóc, nói là đem 500 vạn đến chuộc A Nhu, ông rất hoảng sợ, lập tức đến đó, nhưng khi đến thì không thấy A Nhu đâu, chỉ thấy A Mẫn một thân đầy máu nằm dưới đất.


Lúc đó A Mẫn đã bất tỉnh, khi ông lay cô dậy, cô đã ôm ông mà khóc nức nở, nói rằng "Ba! Con của A Mẫn chết rồi, là dì nó và ba nó giết chết nó, là họ đã giết chết nó!"


Theo như suy đoán của ông, thì A Nhu và A Mẫn cùng bị bắt cóc, và Vũ Thần đã đến trước ông, nhưng giây phút cuối cùng hắn đã chọn cứu A Nhu và bỏ rơi A Mẫn.


Ông biết hắn yêu A Nhu, ông không oán hắn, nhưng tại sao trong bụng A Mẫn có con của hắn, cô bị đánh đến nông nổi này, nhưng hắn vẫn không cứu cô trước?


Vũ Thần thấy Đinh Chiến rời đi, cũng vội đi theo.


Ngồi ngoài phòng cấp cứu, trong lòng hắn sợ hãi, tại sao cô lại ra nông nổi này? Không phải chỉ cần chờ ba cô đến, thì cô sẽ an toàn trở về sao?


Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra, Đinh Chiến vội vàng, hỏi "Bác sĩ! Con gái tôi sao rồi?"


Bác sĩ thở dài "Phần bụng của cô ấy bị người khác đánh mạnh vào, khiến bụng bầm tím, tuy người mẹ không sao, nhưng đứa bé không thể giữ được!"


Vũ Thần nhìn vị bác sĩ trước mặt, đứng dậy đi đến, hoảng sợ, hỏi "Ông nói đứa bé nào?"


Vị bác sĩ khoản từng năm mươi tuổi, nhíu mày nhìn hắn "Cậu là gì của cô ấy?"


Vũ Thần vội nói "Là chồng?"


Nghe hắn nói thế, vị bác sĩ lạnh lùng nhìn hắn, nói "Cả vợ mình có thai, mà cũng không biết sao?" Nói rồi quay sang nhìn Đinh Chiến "Chủ tịch Đinh, tôi đã đưa cô ấy đến phòng hồi sức, ông có thể đến thăm"


Đinh Chiến nghe thế, vội bước đi đến phòng hồi sức.


Lúc này chỉ còn một mình Vũ Thần đứng đó, hai chân hắn mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất, hai tay thì ôm lấy đầu mình.


Cô là nói thật sao? Trong giây phút đó cô thật sự đã nói thật, cô lấy hết sự thật lòng của bản thân để nói với hắn, bỏ qua lòng tự trọng của bản thân, mà cầu xin hắn tin cô, cầu xin hắn mang cô đi, nhưng hắn vẫn không tin, lạnh lùng bỏ cô ở lại.


Con của cô và hắn? Là hắn đã gián tiếp giết chết con mình sao? Giây phút này hắn thật sự muốn đâm mình một nhát, tại sao hắn lại không tin cô? Tại sao?


Hắn bỗng nhớ lại, khi hắn bước ra khỏi cánh cửa, cô đã nói "Nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!"


Giây phút đó! Cô đã tức giận đến mức nào mới có thể nói ra lời đó!


Đã tuyệt vọng đến mức nào, mới dùng giọng nói lạnh lẽo đó!


Là hắn ngu ngốc, là hắn nhẫn tâm, hắn đã hứa sẽ cứu cô, nhưng kết quả lại khiến cô mất đi đứa bé trong bụng, là hắn khiến cô từ thiên đường rớt xuống địa ngục, là hắn có lỗi với cô!



Bình Luận (0)
Comment