Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 101

"Vậy tôi xin phiền bác sĩ một việc, tôi muốn trả trước hai mươi nghìn ở đây, đến

lúc đó dù chi phí điều trị bao nhiêu, thì xin bác sĩ nói với bạn tôi là tốn hơn một

nghìn thôi, số tiền còn lại trừ vào tiền trả trước của tôi được không ạ?"

Bác sĩ sững người vài giây rồi phản ứng lại: "Được.” Sau đó ông ấy nói với lễ

tân: "Tiểu Trần, cô ghi lại là được, lúc thanh toán thì nhớ đánh dấu.”

"Cảm ơn." Cố Ngộ chân thành cảm ơn: "Còn một việc nữa là, tôi muốn hỏi có

giống chó cái nào tương tự Bạc Hà không, tôi muốn khi Bạc Hà khỏe lại thì

mua một con về làm bạn với nó."

"Thực ra giống của Bạc Hà là loại chó Trung Quốc bản địa mà chúng ta thường

gọi, phần lớn chúng tôi bán các giống chó danh tiếng, loại giống này cửa hàng

chúng tôi không có."

Khi thấy vẻ mặt thất vọng của Cố Ngộ, bác sĩ Hứa thêm một câu: "Nhưng tôi có

thể hỏi đồng nghiệp ở các bệnh viện khác, họ có thể giúp tìm được."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Sau khi Cố Ngộ thanh toán ở quầy lễ tân và rời đi, cô gái ở quầy lễ tân nhìn

theo bóng lưng anh với vẻ mặt mê mẩn: "Ôi, ghen tị quá, bạn trai vừa đẹp trai

lại chu đáo..."

Bác sĩ Hứa nhìn cô ấy, lắc đầu bất lực: "Đừng ghen tị nữa, làm việc đi."

Sau khi về phòng làm việc, bác sĩ Hứa định gọi điện cho Thang Ninh.

Trước khi gọi, ông ấy do dự vài giây có nên nói việc hôm nay Cố Ngộ đến tìm

ông ấy không, nhưng ông ấy đột nhiên nhớ ra Cố Ngộ đã dặn dò kỹ về vấn đề

chi phí, trực giác mách bảo bác sĩ Hứa rằng có lẽ Cố Ngộ không muốn cô biết.

Vì vậy bác sĩ Hứa chỉ dặn dò về việc thứ tư sẽ phẫu thuật cho Bạc Hà, đồng thời

cũng sẽ báo cáo bệnh lý.

Vì thời gian phẫu thuật là buổi chiều, Thang Ninh xin Châu Vũ nghỉ sớm ba

tiếng, khi đến phòng khám Bạc Hà vẫn chưa được đưa vào phòng mổ.

Mấy ngày không gặp Bạc Hà, nó đã gầy đi một vòng, khi thấy Thang Ninh thì

lập tức phát ra tiếng kêu cực kỳ ấm ức, khiến Thang Ninh xót xa vô cùng.

Thang Ninh động viên Bạc Hà, ôm nó một lúc rồi nhìn theo nó vào phòng mổ.

Bác sĩ Hứa nói phẫu thuật cho chó cũng không phức tạp hơn người là mấy, chỉ

cần đợi một đến hai tiếng.

Mặc dù lo lắng, nhưng Thang Ninh cũng biết lo lắng không giải quyết được vấn

đề.

Cô đành lấy máy tính ra bắt đầu làm việc.

Quả nhiên công việc là cách kiểm soát cảm xúc hiệu quả nhất.

Thang Ninh viết xong một bản hợp đồng thì phát hiện đã qua một tiếng rồi.

Vốn định kiểm tra một số email công việc khác, thì nghe thấy tiếng cửa tự động

mở ở lối vào.

Thang Ninh theo phản xạ ngẩng đầu lên, bất ngờ nhìn thấy Cố Ngộ.

Thang Ninh đột ngột đứng dậy: "Sao anh lại đến đây?"

"Lo cho Bạc Hà mà, vừa tan làm là đến ngay." Cố Ngộ liếc nhìn vào trong

phòng khám: "Thế nào rồi?"

"Vẫn đang phẫu thuật, chưa biết thế nào." Thang Ninh nhìn điện thoại: "Đã vào

đó hơn một tiếng rồi."

Cố Ngộ vừa cởi áo khoác vừa đi đến ngồi bên cạnh Thang Ninh: "Ừm, tôi đợi

cùng em nhé."

Thời gian phẫu thuật là do Thang Ninh chủ động nói cho Cố Ngộ, nhưng cô

không ngờ anh cũng sẽ đến.

"Không ngờ anh lại lo lắng cho Bạc Hà đến vậy." Khi nhìn thấy Cố Ngộ, Thang

Ninh thấy tâm trạng lo lắng của mình đã giảm đi rất nhiều.

"Dù sao cũng liên quan đến đại sự cả đời của tôi mà." Cố Ngộ nói đùa, ngừng

một chút rồi bỗng nghiêm túc lên: "Chủ yếu là sợ như lần trước, nhắn tin cho

em không trả lời, khiến tôi lo lắng."

Thang Ninh ồ một tiếng, từ từ nói: "Lần trước em là do cảm xúc mất kiểm soát

đột ngột, đâu có thời gian nhắn tin."

Khi Cố Ngộ nhìn quanh, phát hiện hôm nay cô gái ở quầy lễ tân không phải

người anh gặp lần trước.

Từ lời nói của Thang Ninh, có vẻ bác sĩ Hứa cũng không nhắc đến việc anh đã

đến.

Mặc dù cũng không cố ý muốn giấu chuyện này, nhưng anh thật sự thực không

muốn cô biết anh đã trả chi phí phẫu thuật giúp cô.

Nhưng nếu thực sự bị lộ, Cố Ngộ cũng đã nghĩ sẵn cách đối phó rồi.

Đành đổ hết lên đầu Cố Lê vậy, nói cô ấy làm mẹ đỡ đầu thì phải có trách

nhiệm.

Khoảng một giờ sau, bác sĩ Hứa từ trong đi ra.

Đây là lần đầu tiên Thang Ninh cảm nhận được cảm giác làm người nhà của

bệnh nhân, trong khoảnh khắc đó trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cảm giác lúc đợi kết quả thi đại học cũng không căng thẳng như bây giờ.

"Bác sĩ, Bạc Hà thế nào rồi?" Thang Ninh cảm nhận được giọng mình đang run

rẩy.

Bác sĩ Hứa tháo mũ và găng tay dùng một lần trên đầu xuống, khuôn mặt tươi

tỉnh: "Yên tâm, ca phẫu thuật rất thành công, hơn nữa kết quả giải phẫu bệnh đã

có, là khối u lành tính, bây giờ đã cắt sạch rồi nên không sao nữa, ở lại đây thêm

vài ngày là được."

"Thật sao ạ? Cảm ơn bác sĩ!" Thang Ninh xúc động đến mức không kìm được

bật khóc.

Cố Ngộ cũng như trút được gánh nặng.

Mặc dù trước đây anh tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng thực ra anh chỉ cố ý nói nhẹ

nhàng để an ủi Thang Ninh mà thôi, vì anh không muốn cô lo lắng.

Chứ thực ra anh cũng lo lắng đến mức không ngủ được vì chuyện của Bạc Hà.

May mắn là bây giờ nghe được kết quả tốt nhất.

"Bây giờ thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng, chắc Bạc Hà vẫn đang ngủ, hai cô

cậu đừng đợi nữa, đến ngày có thể xuất viện tôi sẽ liên lạc với hai người." Dứt

lời, bác sĩ Hứa nhìn Cố Ngộ một cái đầy ẩn ý, nói: "Phí phẫu thuật đến ngày

đón nó về thanh toán cũng được."

Nói xong ông ấy rời đi.

Thang Ninh vừa trải qua niềm vui lớn trong đời, thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột

nhiên cảm thấy hai mắt tối sầm.

Có lẽ mấy ngày nay ăn uống ngủ nghỉ không tốt, hơi bị hạ đường huyết, lại luôn

trong trạng thái tinh thần căng thẳng cao độ, đột nhiên thả lỏng khiến cô mất hết

sức lực.

Thấy cô gần như đứng không vững, Cố Ngộ ôm lấy cô.

Trước khi mất ý thức, Thang Ninh rơi vào một vòng tay ấm áp.

Mũi cô thoang thoảng một mùi hương rất nhẹ, dường như là mùi hương của anh

pha lẫn với mùi xà phòng trên quần áo.

Mang theo một chút hương bạc hà chanh.

Thang Ninh cảm thấy eo mình được anh đỡ lấy, cơ thể không tự chủ áp sát vào

anh.

Nhiệt độ cơ thể anh truyền qua lớp áo len trắng mỏng.

Tư thế này rất mờ ám và thân mật, vì có thể cảm nhận rất rõ nhiệt độ cơ thể,

mùi hương, thậm chí cả nhịp tim của đối phương.

Sau cơn chóng mặt ngắn ngủi, Thang Ninh dần tỉnh táo lại.

Cô nhận ra mình đang trong vòng tay Cố Ngộ, muốn thầm lùi lại một chút mà

không gây chú ý, nhưng phát hiện đối phương ôm cô càng chặt hơn.

Cố Ngộ cao hơn Thang Ninh cả một cái đầu, Thang Ninh từ từ ngước mắt lên,

vừa hay chạm phải ánh mắt cúi xuống của Cố Ngộ.

Trong bóng tối mờ ảo, đường nét của cả hai đều mờ nhạt.

Nhưng ánh trăng khiến đôi bên không thể giấu được cảm xúc trong mắt.

Anh thật sự có đôi mắt rất đẹp, khi nhìn vào cô, cho con người ta cảm giác dù

anh có phụ cả thiên hạ cũng sẽ không bao giờ phụ cô.

Cố Ngộ nhìn Thang Ninh, ánh trăng hôn lên xương mày anh, che đi màu đỏ

đang đậm dần trên dái tai.

Hơi thở của hai người đan xen, giọng trầm thấp của Cố Ngộ pha lẫn từ tính: "Có

phải tôi... Ôm quá chặt không?”
Bình Luận (0)
Comment