Thang Ninh lùi lại một bước, thoát khỏi vòng tay anh.
Hơi ấm của đối phương còn lưu lại trên cơ thể là bằng chứng cho hành động
thân mật vừa rồi.
Cả hai người không biết đặt tay ở đâu, lúc thì gãi đầu lúc thì xoa cằm.
Cố Ngộ phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng trước, cầm áo khoác của cả hai
lên nói: "Đi thôi, tôi đưa em về nhà."
Thang Ninh không dám ngẩng đầu lên, gật đầu rồi đi về phía trước.
Trên đường đi cả hai đều không nói gì, và chính sự im lặng này khiến bầu
không khí trở nên kỳ lạ khác thường.
Khi đến dưới nhà Thang Ninh, cuối cùng cô cũng có can đảm ngẩng đầu nhìn
Cố Ngộ: "Ừm… Cảm ơn anh vì hôm nay."
"Ơn nghĩa gì chứ." Cố Ngộ tỏ vẻ bình thản: "Nó không sao là tốt rồi."
Thang Ninh không biết nói gì, vẫn lặp lại: "Cảm ơn anh."
Cố Ngộ cũng đành chịu, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô: "Về nghỉ ngơi sớm đi, tôi
thấy mấy ngày nay em nghỉ ngơi không tốt, dưới mắt xuất hiện quầng thâm rồi
kìa."
Thang Ninh gật đầu, ngoan ngoãn quay người đi.
Sáng chủ nhật nhận được tin từ cửa hàng thú cưng, Thang Ninh đi đón Bạc Hà
về nhà.
Vốn tưởng năm nghìn tiền đặt cọc sẽ không đủ, không ngờ khi thanh toán chỉ
mất hơn một nghìn.
Nghi ngờ bị tính sai, cô còn yêu cầu lễ tân tính lại một lần nữa.
Hôm nay lễ tân chính là cô gái Cố Ngộ gặp lần trước, vì có ghi chú đặc biệt nên
cô nhận ra Thang Ninh chính là người Cố Ngộ nhắc đến lần trước.
Dù sao cũng chỉ thu của cô một nghìn đồng, cô ấy giả vờ bấm chuột vài cái rồi
nhìn Thang Ninh với vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Không sai đâu, không cần kiểm
tra nữa, chỉ có hơn một nghìn thôi."
"Vâng, vậy cảm ơn cô nhé." Thang Ninh thanh toán xong rồi đi, trên mặt là
niềm vui ngoài dự đoán.
Cô lễ tân chống cằm, nhìn theo bóng lưng Thang Ninh rời đi rồi tự lẩm bẩm:
"Haiz, không biết khi nào mình mới có được một người bạn trai xuất sắc như
vậy... Vừa đẹp trai vừa chu đáo, cô ấy thật may mắn."
Sau khi về nhà, Thang Ninh sắp xếp chỗ ở cho Bạc Hà, có lẽ là mấy ngày không
gặp Thang Ninh, hoặc có lẽ là nhận ra bản thân đã khỏe mạnh trở lại nên hôm
nay Bạc Hà rất phấn khởi, chạy quanh Thang Ninh mấy vòng, di chuyển nhanh
nhẹn hơn bình thường nhiều.
Thang Ninh ôm nó, có cảm giác vui mừng như được lấy lại thứ đã mất.
Có lẽ ông trời thực sự ưu ái cô, mới khiến cô không mất đi Bạc Hà.
Tối đó cô hẹn gặp Cố Lê, hôm nay Cố Lê trang điểm, trông cả người rạng rỡ,
vừa gặp Thang Ninh, câu đầu tiên cô ấy nói là: "Chầu hôm nay tớ mời, để xin
lỗi vì đã coi trọng tình yêu hơn tình bạn!"
Thang Ninh cười cười nói: "Thấy cậu có ý thức cao như vậy nên tớ tha thứ cho
cậu đó, không cần mời đâu."
"Không được, nhất định phải mời! Đây là quy tắc, sau này cậu yêu đương coi
trọng tình yêu hơn tình bạn cũng phải mời." Cố Lê tỏ vẻ nghiêm túc.
"Được, vậy tớ đành miễn cưỡng ăn chực của cậu một bữa vậy." Thang Ninh vừa
nói vừa mở menu, cô xoa xoa tay: "Hôm nay nhất định phải ăn cho cậu phá sản
mới được."
Cố Lê làm động tác "Mời": "Ăn đi ăn đi, tớ có tiền! Ăn không hết đâu!"
Sau khi gọi món xong, Thang Ninh nhìn Cố Lê, tò mò hỏi: "Sao vậy? Hình như
gần đây cậu được tình yêu nuôi dưỡng nên sắc mặt tốt hẳn lên thì phải?"
Cố Lê cầm điện thoại lên soi mặt: "Có đúng vậy không? Gần đây anh ấy đón tớ
tan làm hằng ngày, hầu như ngày nào bọn tớ cũng hẹn hò.” Cố Lê đột nhiên nhớ
ra: "À phải rồi, mấy ngày nay đi chơi tớ đều nói với ba mẹ là đi với cậu, nếu
anh tớ có hỏi thì đừng để lộ nhé."
Mặc dù miệng Thang Ninh đồng ý, nhưng trong lòng thì hơi áy náy.
Dù sao Cố Ngộ cũng đã biết rõ chuyện của cô ấy và Trần Thạc rồi, bây giờ lại
bắt Thang Ninh diễn vai giả vờ không biết Cố Ngộ đã biết hết mọi chuyện.
Thực sự hơi khó cho cô.
"Cảm giác... Yêu đương thế nào?" Sợ Cố Lê nhìn ra điều gì, Thang Ninh vội
chuyển chủ đề hỏi.
"Rất tốt, rất vui, ngày nào cũng rất vui." Cố Lê cảm thấy hạnh phúc từ tận đáy
lòng, vẻ mặt như thể ngay cả hơi thở cũng ngọt ngào: "Ngày nào cũng rất muốn
gặp anh ấy, ở bên anh ấy cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, mỗi tối đều
nhắn tin đến tận khuya, thứ đầu tiên nghĩ đến khi vừa ra mở mắt cũng là anh ấy,
rồi bọn tớ sẽ chúc nhau buổi sáng tốt lành, thực sự rất vui."
Vừa dứt lời, vẻ mặt Cố Lê bỗng trầm xuống, thở dài nói: "Nhưng nếu có thể vui
vẻ mãi như vậy thì tốt biết mấy."
Thang Ninh bắt được chút manh mối: "Vẫn sẽ định yêu một tháng như đã nói
trước đây sao?"
"Ừ..." Cố Lê nhún vai: "Tớ sẽ không bị sa đà đâu, ngày nào tớ cũng đếm ngược
đấy."
Cố Lê vừa nói vừa mở một ứng dụng cho Thang Ninh xem, trên đó hiển thị
dòng chữ "Còn 15 ngày nữa kết thúc tình yêu".
Cô ấy hơi ngẩn người khi nhìn thấy con số đó: "Ầy... Không ngờ đã qua một
nửa rồi... Thời gian trôi nhanh quá." Cố Lê cảm thán rồi cất điện thoại đi:
"Nhưng tớ phát hiện ra yêu đương thực sự có thể thay đổi một con người, cậu
cũng biết bình thường tớ lười lắm, cuối tuần không ngủ đến 11 giờ sẽ không
dậy, nhưng bây giờ cuối tuần tớ dậy sớm để nhắn tin với anh ấy, chuẩn bị chỉnh
trang để đi hẹn hò, có khi tối nói chuyện với anh ấy say mê đến nỗi không muốn
đi tắm, đi ăn cơm tớ còn sẵn lòng bóc tôm cho anh ấy, mặc dù tớ ghét nhất là
bóc tôm, tớ cảm thấy mình đã thay đổi đến mức không nhận ra bản thân nữa, có
lẽ đây chính là cái gọi là đầu óc bị tình yêu chi phối, chỉ tại tớ thực sự quá thích
anh ấy…”
"Vậy..." Thang Ninh kéo dài giọng: "Đến lúc đó, cậu sẽ không nỡ sao?"
"Tất nhiên là sẽ không nỡ rồi!" Cố Lê gật đầu không chút do dự: "Nhưng tính tớ
vốn như vậy, tận hưởng hiện tại, chỉ cần chưa đến một tháng, tớ nhất định phải
trải qua từng ngày thật vui vẻ!"
"Đúng vậy!" Thang Ninh tỏ vẻ đồng tình: "Bây giờ vui là được rồi."
Hai người ăn ở một quán thịt nướng Hàn Quốc, gọi hai chai rượu soju nhỏ.
So với bia thông thường, độ cồn của rượu soju hơi cao, mới uống hết nửa chai
cả hai đã hơi ngà ngà.
Với tư cách là "Người từng trải", Cố Lê nghiêm túc nói với Thang Ninh: "Này
vợ à, cậu nên nếm thử vị ngọt của tình cảm đi, yêu đương thực sự là việc hạnh
phúc nhất nhất nhất nhất nhất trên đời này!!!"
Thang Ninh cong đôi mắt nhìn cô: "Nhưng tớ phải tìm được người muốn yêu tớ
đã chứ."
"Tìm người muốn yêu cậu có gì khó." Cố Lê chống nạnh, tự tin nói: "Chủ yếu là
phải tìm người cậu thích kìa."
"Người tớ thích..." Thang Ninh nhân cơ hội này, hỏi một câu mà cô luôn muốn
hỏi: "Mà tớ hỏi này, thích một người rốt cuộc là cảm giác thế nào?"
"Thích một người là..." Cố Lê nghĩ đến cảm giác mỗi lần gặp Trần Thạc, trả lời:
"Chủ yếu là khi ở bên anh ấy sẽ rất vui, cũng sẽ rất hồi hộp, trước khi gặp anh
ấy sẽ muốn chỉnh trang kỹ lưỡng, trước mặt anh ấy sẽ rất quan tâm đến hình ảnh
của mình, sẽ có vô số chuyện để nói với anh ấy, muốn biết rất nhiều chuyện về
anh ấy, quan trọng nhất là, tim sẽ đập nhanh không kiểm soát được, cậu không
biết mỗi lần tớ ở riêng với Trần Thạc, tiếng tim đập của tớ ồn ào đến mức muốn
điếc tai luôn! Sợ anh ấy nghe thấy muốn chết!"
Cố Lê càng nói càng giống một cô gái si tình, hai tay chống cằm, cười đến mức
không thấy mắt đâu.
Đây là lần đầu tiên Thang Ninh thấy cô ấy như vậy.
Cảm giác bản thân cũng bị cảm xúc hạnh phúc của cô ấy lây nhiễm.
Khiến người trước đây chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương Thang Ninh cũng
thấy mong đợi.
Khi nãy Cố Lê nói những điều đó, Thang Ninh thực sự đã suy nghĩ nghiêm túc.
Không biết tại sao, khi nói đến "Thích một người là như thế nào", trong đầu cô
lại liên tưởng đến Cố Ngộ.
Có lẽ vì nam giới gần gũi nhất chỉ có Cố Ngộ, nên tự động áp vào.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng những "Triệu chứng" Cố Lê vừa nói,
gần như đều phù hợp.
Nghĩ đến đây, Thang Ninh đột nhiên giật mình.
Cô vội nhìn Cố Lê, rồi cúi đầu xuống không dám nhìn nữa, cảm thấy có lỗi.
Mặc dù ngay cả khi đối tượng thật sự là Cố Ngộ, cũng không đến mức "Vi
phạm đạo đức xã hội".
Nhưng vẫn cảm thấy có một sự… Tội lỗi khó tả.
Cảm giác như cướp đi tình yêu của anh trai người khác.
Không không không!
Đang nghĩ gì vậy?! Chuyện này còn chưa có gì chắc chắn!
Nhất định là do uống quá nhiều, uống say rồi nên bị ảo giác.
Cô liên tục đập đầu mình, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn.
Trong khi đó Cố Lê hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn
không để ý Thang Ninh ở đối diện đã thay đổi hàng trăm biểu cảm khác nhau.
Cố Lê nhìn vẻ mặt mù mờ về tình yêu của Thang Ninh, cười nhạo nói: "Có phải
cậu hoàn toàn không biết cảm giác thích một người là gì không?"
"Tớ..." Thang Ninh uống một ngụm rượu để che giấu sự lúng túng: "Thực sự
không chắc lắm."
"Cậu nghe tớ nói này, rất đơn giản." Cố Lê áp sát lại gần, mắt nhìn thẳng vào
Thang Ninh nói: "Nếu cậu nhìn vào mắt một người quá 10 giây mà không né
tránh, thì có nghĩa là cậu không có cảm giác gì với người đó, nếu là người mình
thích, chắc chắn sẽ né tránh."
"Thật sao?"
"Thật đấy." Cố Lê khẳng định chắc chắn: "Mỗi lần tớ nhìn Trần Thạc, mới chỉ
được 3-4 giây là phải né đi rồi, chứ nhìn lâu tớ sợ mình sẽ muốn phạm tội.”
"Vậy còn anh ta nhìn cậu thì sao?" Thang Ninh hỏi: "Ý tớ là, con trai nhìn con
gái thì cũng vậy sao?"
Cố Lê nhớ lại rồi nói: "Hình như anh ấy luôn nhìn tớ chằm chằm, không né
tránh, tớ không biết là anh ấy không thích tớ, hay là dục vọng chinh phục bẩm
sinh của đàn ông, nhưng khi anh ấy nhìn tớ, tớ thấy ánh mắt anh ấy rất quyết
liệt, thậm chí có lúc tớ quay đi anh ấy còn nắm cằm tớ bắt tớ nhìn anh ấy tiếp."
"Nghĩ thôi đã thấy nghẹt thở rồi..." Thang Ninh co người lại lắc đầu.
"Nhưng tớ lại thích anh ấy làm vậy, tớ không thích loại dịu dàng, tớ thích kiểu
có sức hút và biết tán tỉnh, cảm giác mỗi giây ở bên anh ấy đều rất kích thích."
Cố Lê nói xong không nhịn được phát ra tiếng hét chói tai như nước sôi.
Thang Ninh nghe một lúc thì thấy có gì đó không ổn, hỏi: "Chẳng lẽ, hai
người..."
"Nghĩ gì thế!" Cố Lê vẫy tay: "Còn chưa hôn môi nữa!"
"Vậy thì tớ yên tâm rồi." Nếu không, chắc Cố Ngộ sẽ đến truy sát mất.
"Nhưng mà..." Cố Lê mím môi, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Tuần sau tớ định đi
Lộc Thành hai ngày một đêm với anh ấy."
"Ồ..." Thang Ninh đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn: "Cậu định lấy tớ làm
bình phong nữa phải không?"
"Bingo!" Cố Lê gật đầu lia lịa: "Không lợi dụng cậu thì lợi dụng ai đây!"
"Ồ... Được thôi, dù sao trong mắt gia đình cậu, hình ảnh của tớ cũng đã thành
một người rảnh rỗi thích đi chơi rồi." Thang Ninh than thở.