Cố Lê cười hì hì, nói với Thang Ninh: "Ba mẹ tớ dễ nói chuyện, nhưng anh tớ
thì... Cậu giúp tớ một tay được không?"
"Hả? Tớ á? Giúp gì?" Nhắc đến Cố Ngộ, Thang Ninh như phản xạ có điều kiện
ngồi thẳng người lên.
"Cậu nghĩ xem..." Cố Lê nghiêm túc phân tích: "Nếu tớ chủ động nói với anh tớ
thì thẳng thắn quá đúng không? Anh tớ thông minh cỡ đó, chắc chắn sẽ thấy rất
lạ, nên tớ muốn nhờ cậu đi tìm anh ấy, nói với anh ấy là cậu muốn đi Lộc Thành
với tớ, nhưng sợ ba mẹ tớ không đồng ý, cậu chủ động mở lời, có phải sẽ không
lạ nữa đúng không?"
Chỗ nào không lạ chứ? Rõ ràng là càng lạ hơn ấy chứ!
Miệng Thang Ninh mở ra đóng vào mãi cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ: "Nhưng
mà..."
"Đừng nhưng nhị gì nữa, nhiệm vụ quan trọng này giao cho cậu đấy!" Cố Lê
nhìn Thang Ninh với vẻ mặt "Trọng trách lớn lao", vừa nói xong thì điện thoại
liền reo.
Cô ấy vừa nghe điện thoại vừa hào hứng vẫy tay về phía sau Thang Ninh: "Ở
đây này."
Thang Ninh quay đầu lại, thấy Trần Thạc.
Anh ta mặc một chiếc áo da màu đen, tay cầm mũ bảo hiểm xe máy.
Phải nói là trông khá đẹp trai, có lẽ là phong cách ngầu đang thịnh hành bây
giờ.
Anh ta nhìn Cố Lê trước, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ dịu dàng, rồi mới nhận ra
sự hiện diện của Thang Ninh, gật đầu chào cô.
Thang Ninh cũng giơ tay chào.
Trần Thạc đi đến bên cạnh hai người, nói với Cố Lê: "Đã thanh toán cho em rồi,
đưa em về nhé?"
"Dạ!" Cố Lê lập tức đứng bật dậy, cầm áo khoác và túi xách, liếc nhìn Thang
Ninh: "À chết, Trần Thạc đi xe máy đến, không thể chở cậu về được."
"Không sao không sao, tớ đi tàu điện ngầm là được." Thang Ninh cũng không
muốn làm bóng đèn cho cặp đôi này.
"Vậy được." Cố Lê mặc áo khoác, khi đi qua Thang Ninh còn vỗ vai cô: "Đừng
quên nhiệm vụ tớ giao cho cậu nhé! Cố lên! Cậu làm được mà!"
Thang Ninh thở dài như đã chuẩn bị tinh thần: "Được rồi..."
Sau khi Cố Lê đi, Thang Ninh bắt đầu gãi đầu gãi tai.
Cô biết chắc chắn không thể giấu được Cố Ngộ, một là vì Cố Ngộ biết chuyện
của Cố Lê và Trần Thạc, hai là vì Cố Ngộ biết cô không biết nói dối.
Đi nói với Cố Ngộ, chẳng khác nào tự bại lộ.
Bây giờ phương án tồi nhất là tự ám thị trong lòng rằng mình thực sự đi chơi
với Cố Lê, rồi dùng "Thủ pháp montage" để giả vờ che giấu.
Nếu có thể qua mặt được thì tốt, không được thì chỉ có đành nghĩ cách để anh
giả vờ không biết gì và đồng ý.
Mặc dù hơi khó.
Suốt đường về Thang Ninh cảm thấy đầu như muốn nổ tung.
Vốn đã uống rượu nên suy nghĩ chậm chạp, lại thêm vấn đề này quá khó giải
quyết.
Thang Ninh thực sự không nghĩ ra cách nào vừa hoàn thành nhiệm vụ của Cố
Lê vừa không bị Cố Ngộ phát hiện.
Muốn nói thật với Cố Lê, nhưng nghĩ đến vẻ mặt hạnh phúc đắm chìm trong
tình yêu của cô ấy lúc nãy lại không nỡ.
Thời gian họ có thể ở bên nhau tổng cộng cũng chỉ còn 15 ngày, nếu không đi
được, có lẽ sẽ trở thành tiếc nuối cả đời của cô ấy.
Nghĩ đến đây, Thang Ninh lại cảm thấy không thể từ bỏ.
Nhất định phải có cách, cô nhất định sẽ nghĩ ra cách!
Từ ga tàu điện ngầm đi về đến cửa nhà, vì cô quá tập trung suy nghĩ mà va phải
người khác mấy lần.
Thậm chí khi đi đến dưới nhà, cũng không phát hiện có người đang đứng đối
diện.
Đang đợi cô.
Thang Ninh vừa định lấy chìa khóa thì phía sau bỗng có người lên tiếng.
"Về rồi à?"
Thang Ninh sợ đến nỗi làm rơi chìa khóa, cô vội nhặt lên rồi quay đầu lại, sau
khi hoàn hồn thì thấy Cố Ngộ đang thờ ơ tựa vào xe nhìn cô.
"Sao... Sao anh lại đến đây?" Thang Ninh tưởng mình gặp ảo giác, chớp mắt
xác nhận lại.
"Hôm nay Cố Lê nói đi chơi với em nên sẽ về muộn..." Cố Ngộ tùy tiện bịa ra
một lý do nghe có vẻ chính đáng: "Tôi đến kiểm tra xem có phải em ấy đang nói
dối không."
"Em có đi ăn với cậu ấy thật! Không lừa anh đâu!" Nếu nói thật thì Thang Ninh
rất tự tin.
Ánh mắt nhìn người còn kiên định, chỉ thiếu nước thề với trời đất.
Thực ra Cố Ngộ hoàn toàn không quan tâm cô có đi ăn Cố Lê thật hay không.
Chỉ là muốn tìm cơ hội và cớ để đến gặp cô thôi.
Bởi vì sau lần ôm ở phòng khám, hai người cũng không nhắn tin gì nhiều.
Nếu không phá vỡ sự ngượng ngùng này, thì dần dần sẽ dễ trở thành thói quen.
Cố Ngộ hơi cúi người lại gần cô, khẽ hít hít mũi: "Em uống rượu à?"
"Không nhiều, một chút thôi." Thang Ninh giơ một ngón tay đặt lên môi, yếu ớt
nói.
Thấy Thang Ninh có vẻ không sao, Cố Ngộ cũng yên tâm.
Không có lý do để ở lại lâu, anh lấy chìa khóa xe trong túi quần ra: "Không có
gì, tôi chỉ tiện đường đến đây có chút việc thôi."
Thấy Cố Ngộ định đi, Thang Ninh đột nhiên gọi anh lại.
Nói chung sớm muộn gì cũng phải nói với anh chuyện của Cố Lê.
Loại chuyện này càng nghĩ một ngày càng phiền một ngày, nhân lúc bây giờ
uống rượu vào gan to, thôi thì cứ nói luôn đi.
"Thì là… Tuần sau em muốn đến Lộc Thành chơi." Thang Ninh cố ý nâng cao
giọng để ra vẻ đường hoàng: "Hai ngày một đêm!”
Cố Ngộ hơi nhướng mày, từ tốn gật đầu nói: "Được, tôi đi cùng em."
"???" Thang Ninh phản ứng lại, phát hiện tình hình có vẻ không ổn.
"Không, không phải đi với anh!" Thang Ninh lắp bắp đến mức suýt nói không
ra lời: "Em muốn đi với Cố Lê."
Cố Ngộ như bừng tỉnh.
Mình đã hiểu lầm.
Vừa rồi mình đồng ý nhanh như vậy, có vẻ hơi khó xử rồi.
"Ồ..." Mi mắt Cố Ngộ khẽ rung động, kéo dài giọng để kéo dài thời gian suy
nghĩ: "Ý tôi là, chúng ta cùng đi."
"Hả? Vậy, vậy không hợp lý lắm..." Thang Ninh lộ rõ vẻ không muốn.
Cố Ngộ cảm thấy hơi tổn thương, bắt đầu làm nũng: "Sao vậy? Các em đi chơi
mà không dẫn tôi đi cùng à? Để tôi cô đơn một mình tội nghiệp lắm."
Trong đầu Thang Ninh chỉ có một ý nghĩ, đó là không thể Cố Ngộ đi theo, cô
hơi ghét bỏ nói: "Vậy, vậy anh có thể rủ mấy người Trần Trác đi."
"Được thôi, vậy tôi gọi họ đi chung." Cố Ngộ trả lời một cách đương nhiên.
Thang Ninh nghĩ thầm, hỏng rồi.
Giờ càng khó giấu hơn rồi.
Lỗi tại cô quá vội vàng, chưa suy nghĩ kỹ đã nói ra.
Giờ thì hay rồi, không thể rút lại được.
Thang Ninh lo đến mức chảy mồ hôi.
Cố Ngộ cũng phát hiện có điều gì đó không ổn, cúi người xuống ngang tầm mắt
với cô: "Nhìn vào mắt tôi, sao tôi cảm thấy em đang giấu tôi gì đó vậy nhỉ?"
Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, ánh mắt Cố Ngộ nhìn cô như
thể đã nhìn thấu hết tất cả.
Thang Ninh nhìn vào mắt anh, đột nhiên nhớ đến điều Cố Lê nói hôm nay.
— Nếu có thể nhìn thẳng vào mắt một người quá 10 giây, nghĩa là không có
cảm giác gì với người đó.
Thang Ninh cứ nhìn thẳng vào mắt anh như vậy, trong lòng âm thầm đếm...
Một.
Hai.
Ba...
Mới đếm được ba giây, Thang Ninh đã né tránh.
Và sự né tránh này càng khiến Cố Ngộ chắc chắn Thang Ninh đang lo lắng điều
gì đó.
Anh đi thẳng vào vấn đề: "Là Cố Lê phải không?"
"Hả?" Thang Ninh cố tình giả ngốc: "Gì cơ? Em muốn đi với Cố Lê mà."
Cố Ngộ quá hiểu Thang Ninh rồi, hễ nói dối là cô thiếu tự tin, mắt cứ liếc ngang
liếc dọc.
"Vậy tại sao không thể đưa bọn tôi đi chung?" Cố Ngộ nhướng mày, nâng
giọng: "Hửm?"
"Không phải không thể... Chỉ là ban đầu tụi em muốn có một thế giới riêng hai
người thôi..." Thang Ninh cảm thấy nếu nói dối tiếp nữa thì cô sẽ khóc mất.
Mặc dù biết lời giải thích này rất buồn cười, nhưng lúc đó Thang Ninh thực sự
không nghĩ ra lời giải thích hợp lý nào khác.
Cố Ngộ đứng thẳng người, ngón tay gõ nhịp trên cánh tay: "Có phải với Trần
Thạc không?"
Khi Thang Ninh nghe đến cái tên này, liền chớp mắt ba cái rất nhanh.
Cố Ngộ biết mình đã đoán đúng.
Giọng anh đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Em ấy định đi với Trần Thạc sao?"
"Em..." Thang Ninh nghẹn lời, nhất thời không nói được gì.
"Không được! Nam nữ ở riêng! Làm sao có thể đi qua đêm được!" Cố Ngộ dứt
khoát nói.
Thang Ninh thấy nhiệm vụ của mình sắp thất bại, bực tức nói: "Vậy sao lúc nãy
anh lại đồng ý đi qua đêm với em!"
Thang Ninh cũng không biết tại sao mình lại có thể nói một cách đường hoàng
như vậy.
Ban đầu suýt nữa đã muốn quỳ xuống cầu xin anh, may mà trong lúc gấp gáp
nảy ra sáng kiến.
Cố Ngộ bỗng muốn trêu chọc cô, giọng điệu dịu đi: "Tôi có nói là ở chung
phòng với em đâu?"
Dù gì Thang Ninh cũng đang có hơi men trong người, nên cái gì cũng dám nói,
cô ngẩng cao đầu nói với Cố Ngộ: "Chúng ta cũng đã ở chung phòng rồi! Tại
sao chúng ta có thể! Họ lại không thể! Tại sao nam nữ không thể có tình bạn
thuần khiết chứ!"
"Có lý đấy..." Cố Ngộ xoa cằm, từ từ gật đầu.
Thang Ninh thấy kế hoạch của mình sắp thành công, đã định đốt pháo ăn mừng.
Cố Ngộ liếc nhìn cô một cái, đột nhiên đầu anh nhảy số, nảy ra một ý tưởng.
"Được thôi, em nói họ là tình bạn thuần khiết phải không." Cố Ngộ hơi ngẩng
cằm lên, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Vậy hai người chúng ta đi chung với bọn
họ, họ làm gì chúng ta làm nấy, như vậy tôi sẽ tin bọn họ là tình bạn thuần
khiết."
Thang Ninh thấy khá ổn, lập tức đồng ý.
Thấy cô đồng ý nhanh như vậy, Cố Ngộ thiện chí nhắc nhở: "Em phải suy nghĩ
kỹ đấy, ví dụ như họ đặt một phòng, thì chúng ta, cũng phải đặt một phòng.”