Dưới bầu không khí này, cảm giác như bước vào một bức tranh sơn thủy Giang
Nam.
Thang Ninh nghĩ trước đây ăn cơm đều do Cố Ngộ trả tiền, hôm nay cô mời
khách, nhất định phải mời anh ăn một bữa ngon.
Nhà hàng này có điểm đánh giá tổng hợp rất cao, được xếp vào top 3 nhà hàng
"Đáng thử nhất".
Khi Thang Ninh gọi món cũng không tiếc tay, hải sản bình thường không nỡ gọi
hôm nay lại gọi không sót món nào.
Nói cũng lạ, có vẻ như chi tiền cho người mình thích, lại chẳng thấy đau lòng
chút nào...
Khó trách có nhiều người sẵn sàng chi tiền bao nuôi trai đẹp.
Khụ khụ, không đúng, nghĩ xa quá...
Khi Thang Ninh gọi món, Cố Ngộ cứ thế lặng lẽ nhìn cô.
Thậm chí còn nhìn vô cùng say mê.
Anh biết Thang Ninh xinh đẹp, nhưng bình thường cô không cố ý ăn diện, nên
không thể nói là choáng ngợp.
Nhưng hôm nay thật sự...
Cố Ngộ cảm thấy mắt mình hoàn toàn không thể rời khỏi người cô được.
Cô thật sự quá xinh đẹp, từng đường nét đều hợp với gu của anh.
Lúm đồng tiền khi cô cười như một vực sâu, khiến anh rơi xuống vô tận.
Cố Ngộ dứt khoát chống cằm nhìn cô công khai không giấu giếm.
Thang Ninh đang cúi đầu gọi món, vì quá tập trung nên không phát hiện ra điều
bất thường của đối phương, sau khi gọi món xong, cô đóng thực đơn ngẩng đầu
lên thì bắt gặp ánh mắt của anh.
Anh cũng chẳng có ý định né tránh.
Thang Ninh thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình, theo phản xạ vuốt má hỏi:
"Trên mặt em có gì sao?"
"Có chứ." Cố Ngộ từ tốn nói: "Có sự xinh đẹp."
Bình thường Cố Ngộ nghĩ những câu tán tỉnh sáo rỗng của người khác rất nhàm
chán và tầm thường.
Không ngờ có ngày mình cũng nói ra những lời như vậy.
Nhưng lạ là, anh không thấy sáo rỗng, ngược lại còn nghĩ câu nói này chẳng có
gì sai, thậm chí cảm thấy đó là lời thật lòng ở một mức độ nào đó.
Thang Ninh nghĩ nếu là người khác nói với cô những lời như vậy, chắc chắn cô
sẽ thấy sến sẩm không chịu nổi, khó chịu trong người muốn nôn rồi.
Nhưng khi Cố Ngộ nói với cô như vậy, cô chỉ cảm thấy muốn cười.
Không biết là vui hay là thấy e thẹn.
Cố Ngộ rót trà cho cô: "Thích quà sinh nhật của anh chứ?"
"Dạ thích." Thang Ninh nói: "Sao anh biết em muốn cái đó?"
"Có lẽ là vì... Tôi hiểu em nhỉ?" Giọng Cố Ngộ mang chút kiêu ngạo, dường
như đang chờ đợi một lời khen.
Nhưng Cố Ngộ không đợi được câu trả lời anh muốn, Thang Ninh chỉ hỏi:
"Chừng nào tới sinh nhật anh vậy?"
"Sao thế? Muốn mua quà sinh nhật gì cho tôi à?" Cố Ngộ nhướng mày, vẻ mặt
như đã nhìn thấu hết tâm tư của cô.
"À thì… Nếu sinh nhật anh mà em không tặng quà, thì không lịch sự lắm."
"Tháng 8, còn lâu." Cố Ngộ nói: "Em còn nhiều thời gian chuẩn bị lắm."
"Ồ..." Thang Ninh dò hỏi: "Vậy anh muốn gì?"
"Muốn em cho tôi một bất ngờ." Đuôi mắt Cố Ngộ chứa đựng nụ cười mập mờ,
ngập ngừng rồi nói tiếp: "Nhưng mà... Em tặng gì tôi cũng thích."
Thang Ninh không biết có phải vì mình đơn phương có cảm tình với Cố Ngộ,
nên cảm thấy anh là một tồn tại khác biệt hay không.
Mà bây giờ nghe mỗi câu mỗi chữ Cố Ngộ nói với mình, đều không khỏi suy
nghĩ nhiều.
Hơn nữa, còn toàn nghĩ theo hướng đó...
Nhưng Thang Ninh vẫn luôn cố gắng kéo mình về góc độ khách quan để suy
nghĩ vấn đề.
Những lời như vậy nói với một người bạn tốt, dường như cũng chẳng có gì
không phù hợp.
Có lẽ thực sự chỉ là cô nghĩ nhiều mà thôi.
Thấy cô đột nhiên không nói gì, Cố Ngộ lại đổi chủ đề: "Điều ước sinh nhật
năm nay của em là gì?"
"Em chưa nghĩ ra." Thang Ninh nói: "Em không hay ước gì vào sinh nhật."
"Sinh nhật không ước, giao thừa cũng không ước, đi chùa cũng không ước, vậy
chừng nào em ước?"
"Không bao giờ ước cả." Thang Ninh phản ứng chậm một nhịp: "Vì em nghĩ
ước nguyện không bao giờ có tác dụng."
"Em thử xem." Cố Ngộ lơ đễnh nói: "Biết đâu thành công thì sao."
Thang Ninh cười cười, không đồng ý cũng không phản đối.
"Lát nữa tôi đi mua bánh kem với em, rồi tìm chỗ để ước." Đáy mắt Cố Ngộ lộ
ra một chút nuông chiều khó nhận thấy.
"Còn có nghi thức đó nữa sao?" Thang Ninh hơi mong đợi.
Cố Ngộ gật đầu, nháy mắt với cô: "Nếu em nói điều ước đủ to, to đến mức tôi
nghe thấy, biết đâu tôi có thể thực hiện giúp em."
Cái nháy mắt này hơi giống đang tán tỉnh.
Thang Ninh lập tức né tránh ánh mắt anh.
Đồ ăn của nhà hàng này quả thực rất ngon, nhưng hơi ít.
Nhưng chiếc váy Thang Ninh mặc hôm nay rất tôn dáng, chỉ cần ăn nhiều một
chút là sẽ không giấu cái bụng đi được.
Cô kiềm chế cơn thèm ăn của mình, sau khi ăn xong, Thang Ninh muốn trang
điểm lại.
Cô lấy cớ đi vệ sinh.
Sau khi Thang Ninh rời khỏi chỗ ngồi, Cố Ngộ gọi nhân viên tính tiền theo thói
quen.
Tính xong tiền mới phản ứng lại, hôm nay Thang Ninh nói cô mời khách mà.
Tất nhiên anh không muốn để Thang Ninh trả tiền, nhưng vì hôm nay là bữa
cơm cảm ơn sinh nhật của cô, trả tiền như vậy nói không chừng sẽ khiến cô cảm
thấy mắc nợ.
Có điều anh nhanh trí nghĩ ra một ý.
Sau khi Thang Ninh quay lại, cô hỏi: "Anh ăn no chưa? Cần thêm món không?
Nếu không em tính tiền nhé."
Thang Ninh đưa tay định bấm nút gọi nhân viên.
Cổ tay cô đột nhiên bị Cố Ngộ nắm lấy.
Anh nhìn Thang Ninh, suy nghĩ rồi cười nói: "Đừng trả tiền nữa, chúng ta bỏ
trốn đi."
"Hả?" Thang Ninh sững người, tưởng mình nghe nhầm.
Tay Cố Ngộ hơi dùng lực, đi đến bên cạnh cô kéo cô đứng dậy.
Cổ tay truyền đến nhiệt độ nóng bỏng và sức mạnh chắc chắn.
"Đi thôi." Cố Ngộ nói xong, liền nắm tay cô chạy vụt ra ngoài.
Thang Ninh hoàn toàn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, chỉ theo quán tính
bị anh kéo chạy ra ngoài.
Từ trước đến nay Thang Ninh chạy bộ luôn rất chậm, có vẻ đây là lần đầu tiên
cô trải nghiệm cảm giác chạy mà có thể nghe thấy tiếng gió rít bên tai.
Tốc độ chạy nhanh đến mức như đang xuyên không gian.
Bỗng nhiên trong đầu Thang Ninh hiện lên nhiều tình tiết lãng mạn.
Buổi chiều tà trên con đường vắng vẻ, hai người sóng vai đi bộ, mỗi người một
tai nghe.
Đi sau người mình thích, nắm tay với bóng của anh.
Lúc tuyết rơi, cùng dùng chung một chiếc khăn quàng.
Tuy nhiên, tất cả đều không bằng nắm tay người mình thích xuyên qua đám
đông trong đêm xuân nhạt nhòa này.
Như một cuộc trốn chạy lớn lao.
Rực rỡ lại phóng túng, gió trăng ùa vào lòng.
Thực ra cô đoán được Cố Ngộ đã trả tiền rồi, sẽ không có ai đuổi theo họ.
Nhưng lúc này đây, cô vẫn tận hưởng cảm giác kích thích khi là đồng phạm bị
truy đuổi.
Cảm giác giống như phim của Vương Gia Vệ.
Thêm vào bộ lọc phong cách Hong Kong lạnh lùng đó, tăng thêm cảm giác định
mệnh.
Chạy một mạch đến bãi đỗ xe, lên xe hai người mới dừng lại.
Trong không gian chật hẹp, hai người thở hổn hển không ngừng.
Âm thanh và tần suất khiến con người ta dễ dàng liên tưởng.
Bình tĩnh lại một chút, Cố Ngộ lái xe đến một con đường nhỏ gần đó.
Khu vực xung quanh đây là khu dân cư.
Buổi tối không có nhiều người qua lại, là một góc yên tĩnh hiếm có trong thành
phố ồn ào.
Cố Ngộ lấy một chiếc bánh kem đã chuẩn bị sẵn từ ghế sau ra.
Là một chiếc bánh kem dâu tây tươi rất đơn giản 8 inch.
Còn tưởng lúc nãy Cố Ngộ nói “Lát nữa đi mua bánh kem với em" chỉ là nói
cho có.
Không ngờ anh đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Khó trách lúc nãy cảm thấy anh lái xe rất cẩn thận.
Cố Ngộ lấy một cây nến ra, trên đó có số "1".
"Tại sao lại là 1?" Thang Ninh thắc mắc hỏi.
Cố Ngộ vừa lấy bật lửa ra thắp nến vừa giải thích: "Vì đây là năm đầu tiên tôi
quen em."
Cuộc đối thoại như vậy khiến người ta rất dễ tưởng vẩn vơ.
Có phải ngụ ý, sau này mỗi năm đều sẽ ở bên cô, và mỗi năm con số đó sẽ tăng
dần lên.
Sau khi nến được thắp sáng, bùng lên ánh lửa ấm áp yếu ớt.
Cố Ngộ tắt hết đèn trong xe.
Không biết Cố Ngộ có cố ý chọn con đường nhỏ này không, cả con đường đều
quá yên tĩnh, ngay cả đèn đường cũng thưa thớt.
Do vị trí khá khuất, xung quanh gần như tối đen như mực.
Chỉ có một ngọn lửa nhỏ đang cháy rực rỡ, chiếu sáng tất cả thế giới trong tầm
mắt.
Ánh lửa lay động phản chiếu trong mắt hai người.
Bên cạnh, giọng Cố Ngộ dịu dàng đến tận xương tủy: "Ước đi em."
Trước đây trong tất cả các dịp phải ước nguyện, Thang Ninh đều không biết nên
ước gì.
Vì cô biết đây chỉ là hình thức, dù là nến hay tượng Phật thì cũng không phải là
đèn thần Aladdin thật sự, chỉ cần ước nguyện là sẽ thành hiện thực.
Ước nguyện với những thứ không có thật, chi bằng đặt hy vọng vào bản thân.
Ước nguyện với thần, là vì tin vào thần; Không ước nguyện với thần, là vì tin
vào bản thân.
Cô vốn luôn tin vào bản thân hơn.
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy ngọn lửa nhỏ yếu ớt đang lay động đó.
Đột nhiên cô cảm nhận được ý nghĩa của việc ước nguyện.
Hóa ra ước nguyện chính là, mong đợi và hướng tới những thứ, tự cho rằng
không thuộc về mình.
Thang Ninh nghĩ, đây là lần đầu tiên trong đời cô ước nguyện.
Nếu chỉ cần đủ thành tâm và chân thành, điều ước sẽ thành hiện thực.
Thì cô thề, đây là khoảnh khắc chân thành nhất trong đời cô.
Cô nghiêng người về phía chiếc bánh, mười ngón tay đan vào nhau, nhắm mắt
lại, hơi cúi đầu.
Không biết là ánh nến đang lay động, hay mắt cô đang khẽ run.
Hàng mi dài cong vút tạo một chiếc bóng đen nhạt dưới mí mắt.
— Thần ơi, ngài có thể nghe thấy tiếng con không?
— Cả đời con chưa từng cầu xin ngài điều gì.
— Nhưng nếu cả đời con chỉ có một điều ước có thể thành hiện thực, thì điều
ước của con là...
Thang Ninh từ từ mở mắt, ánh nến lay động trong mắt cô.
Nhìn chằm chằm vào ngọn nến vài giây, tầm nhìn của cô dần dần đi lên, chạm
vào khuôn mặt đó, đôi mắt đó.
Nửa bên mặt anh tắm trong ánh trăng, ánh trăng hôn lên xương chân mày anh.
Cô khẽ thổi tắt ngọn nến.
Nghe nói như vậy, điều ước sẽ thành hiện thực.
Nhân lúc bóng tối đột ngột ập đến, lần đầu tiên Thang Ninh nhìn Cố Ngộ một
cách táo bạo, tham lam và không hề che giấu.
Cô tin rằng, thần sẽ nghe thấy câu cuối cùng đó của cô.
— Điều ước của con là...
— Anh ấy.