Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 115

Đúng lúc đó, một chiếc xe bật đèn pha từ phía sau đi qua, ánh sáng chói lòa

thoáng chiếu lên mặt hai người.

Ánh sáng và bóng tối đan xen nhau.

Thang Ninh bỏ hai tay chắp lại xuống, nói với Cố Ngộ: "Em ước xong rồi."

"Ừm." Cố Ngộ nở nụ cười ấm áp như nắng ngày đông: "Nhất định sẽ thành hiện

thực."

Nói xong Cố Ngộ liền nổ máy xe.

Tiếng động cơ gầm rú che đi nhịp tim hỗn loạn của Thang Ninh.

Về nhà, Thang Ninh một mình ăn chiếc bánh này.

Không ngọt, cũng không ngấy, vị rất thanh mát.

Thực ra cô khá thích ăn đồ ngọt, chỉ là bây giờ một miếng bánh hot trend nhỏ đã

bán 50-60 nghìn, khiến cô sinh lòng kính sợ với loại bánh này.

Đôi khi cô lướt Tiểu Hồng Thư thấy trà chiều của người ta là cả một cái bánh

nguyên, không nhịn được thốt lên, điều kiện gì dữ vậy, lại có thể một mình ăn

cả một cái bánh.

Không ngờ hôm nay, cô cũng được trải nghiệm cảm giác một mình ăn hết một

cái bánh.

Có lẽ vì bữa tối ăn không quá no, cũng có thể vì chiếc bánh này quá hợp khẩu vị

của cô.

Thang Ninh về nhà liền ăn một hơi hết một phần tư cái bánh, chụp ảnh ba phần

tư còn lại gửi cho Cố Ngộ: [Sáng mai có thể ăn tiếp, hihi.]

Mint: [Có vẻ bữa tối chưa làm em no, còn ăn được nhiều thế]

Quả Chanh: [Không phải người ta nói con gái có hai cái dạ dày sao, một cái

chuyên đựng đồ ngọt.]

Mint: [Ừm, lần sau biết rồi, rảnh sẽ mang thêm bánh cho em.]

Thang Ninh đột nhiên nhớ đến cảnh Cố Ngộ kéo cô chạy tối nay, liền hỏi: [Tối

nay anh trả tiền phải không, đã nói là em mời mà.]

Cố Ngộ cố ý trêu cô: [Không phải, là bỏ trốn thật đấy]

Mặc dù không tin, nhưng Thang Ninh vẫn không nhịn được kêu lên: [Hả???]

Mint: [Dù sao em cũng đã lên thuyền cướp của tôi rồi]

Mint: [Bây giờ chúng ta là đồng phạm [Cười xấu xa]]

Thang Ninh nhìn hai chữ "Đồng phạm", hơi thất thần.

Hai chữ này thường xuất hiện trong sách giáo khoa luật hình sự.

Thường chỉ hai người cùng tham gia vào một tội phạm nào đó.

Không biết tại sao, khi nhìn thấy hai chữ này Thang Ninh liền thoáng nghĩ.

Nếu tình tứ được coi là tội phạm, thì bây giờ hai người họ bây giờ đúng thật là

đồng phạm.

Kể từ lần tặng quà đó, Thang Ninh thường cảm nhận được một bầu không khí

tình tứ đặc biệt giữa hai người.

Có lẽ trước đây cũng có, chỉ là bản thân chưa từng nhận ra.

Bây giờ mỗi cái nhìn giao nhau, mỗi câu nói đều chứa đựng tâm sự không thể

nói ra.

Cảm giác này rất tuyệt vời, rất huyền diệu, cũng rất tinh tế.

Khiến Thang Ninh cảm thấy làm việc gì cũng tràn đầy nhiệt huyết, chưa bao giờ

yêu thế giới này như bây giờ.

Thang Ninh cảm thấy hiện tại việc vui nhất mỗi ngày là nói chuyện vô bổ với

Cố Ngộ, ngốc nghếch đáng yêu không đầu không đuôi: [Em là công dân tốt,

không thể sa ngã, bây giờ đi đầu thú ngay có khi còn được giảm nhẹ hình phạt.]

Mint: [Ngày mai đi mua còng tay về còng em]

Quả Chanh: [Nhưng anh đâu phải chú cảnh sát.]

Mint: [Tất nhiên tôi không phải.]

Vài giây sau, đối phương lại trả lời.

Mint: [Tuổi này của tôi thì cùng lắm chỉ là anh cảnh sát thôi.]

Thang Ninh nhìn chằm chằm màn hình, bật cười.

Cũng không biết từ khi nào, cuộc trò chuyện với Cố Ngộ bắt đầu trở nên vừa vô

lý vừa thú vị.

Có vẻ bản thân chưa bao giờ là một người thú vị, nói chuyện cũng nhạt nhẽo và

rất dễ kết thúc chủ đề.

Nhưng khi ở bên Cố Ngộ, dường như cuộc đối thoại luôn rất thoải mái dí dỏm,

hai người có thể nói về mọi chủ đề một cách vô tổ chức trong thời gian dài.

Hoàn toàn không cảm thấy chán.

Thậm chí sau khi trả lời "Chúc ngủ ngon", họ vẫn mong đợi nhận được tin nhắn

của đối phương.

Dù biết nhiều khả năng đối phương cũng chỉ trả lời một câu "Chúc ngủ ngon".

Nhưng có được phản hồi vẫn khiến người ta cảm thấy an tâm đến lạ.

Bây giờ trừ lúc tắm, những lúc khác Thang Ninh đều duy trì trạng thái nhắn tin

với Cố Ngộ.

Đôi khi anh bận hoặc cô bận, hai người sẽ rất ăn ý tạm dừng trò chuyện, nhưng

sau khi xong việc dù muộn đến mấy, trước khi ngủ đều sẽ nói chuyện nửa tiếng.

Thang Ninh nghĩ, quả nhiên "Mệt" và "Buồn ngủ" đều là những yếu tố chủ

quan.

Trước đây lượng công việc mỗi ngày quá nhiều, cơ thể như bị vắt kiệt, mỗi lần

buông công việc xuống nằm trên giường là cô không muốn làm gì cả, chỉ muốn

ngủ ngay.

Nhưng bây giờ việc cô mong đợi nhất mỗi ngày là hoàn thành tất cả công việc,

lên giường nằm, trước khi ngủ sẽ nói chuyện với Cố Ngộ nửa tiếng đó.

Trạng thái này dường như đã kéo dài mấy ngày rồi.

Một tối nọ trước khi ngủ, lúc cô đang thảo luận với Cố Ngộ về việc nhớ món mì

Đại Bài ở công ty anh.

Đột nhiên góc trái trên điện thoại có một thông báo tin nhắn mới.

Thang Ninh nhân lúc Cố Ngộ đang trả lời tin nhắn mà mở ra xem.

Là Cố Lê.

Quả Lê: [Tớ chia tay rồi.]

Thấy tin nhắn này, nụ cười trên mặt Thang Ninh tắt ngấm.

Vì là chữ viết, không thấy được biểu cảm của đối phương, không đoán được

cảm xúc của cô ấy, nên cô thăm dò hỏi: [Cậu vẫn ổn chứ?]

Quả Lê: [Khi nào rảnh, đi uống rượu với tớ nhé.]

Quả Chanh: [Ừm, được.]

Sau khi nói chuyện với Cố Lê một lát cô mới quay lại trang của Cố Ngộ.

Mint: [Vậy khi nào rảnh đến công ty, tôi mời em ăn cơm]

Thang Ninh vẫn đang nghĩ về chuyện của Cố Lê, hơi lơ đãng trả lời: [Được.]

Mint: [Qua tận 10 phút hơn mới trả lời tôi, đi nói chuyện với người khác à?

[Kiêu ngạo]]

Thang Ninh cố ý đùa: [Sao em có cảm giác anh đang ghen vậy?]

Mint: [Nếu em đang trả lời tin nhắn người khác thật, thì tôi ghen không phải

điều đương nhiên sao?]

Vốn là nửa đùa nửa thật, không ngờ Cố Ngộ lại thừa nhận mình ghen thật.

Khiến Thang Ninh không biết nên trả lời thế nào.

Cô sợ không khí càng đẩy lên càng khó thu lại, nghĩ nghĩ vẫn quyết định nói

cho anh chuyện của Cố Lê: [Cố Lê nói cậu ấy chia tay rồi.]

Dòng "Đối phương đang nhập..." trên giao diện trò chuyện sáng một lúc mới

nhận được câu trả lời.

Mint: [Vậy em hãy chăm sóc em ấy nhé.]

Quả Chanh: [Dạ, thứ bảy em sẽ đi uống rượu với cậu ấy.]

Mint: [Đi đâu? Em uống ít thôi]

Quả Chanh: [Yên tâm, em không uống đâu, em còn phải đưa cậu ấy về mà.]

Mint: [Để tôi đến đón hai người.]

Quả Chanh: [Tính sau đi, chưa biết hôm đó thế nào, thôi không còn sớm nữa, đi

ngủ thôi, chúc anh ngủ ngon.]

Mint: [Chúc ngủ ngon [Mặt trăng]]

Tối cuối tuần, Cố Lê hẹn Thang Ninh đến một quán bar.

Khác với những nơi chỉ uống bia khi ăn cơm bình thường, đây là thiên đường

thực sự của rượu, có đủ loại cocktail nồng độ cao.

Xem ra hôm nay Cố Lê định uống đến say mới thôi.

Khi gặp Cố Lê, Thang Ninh phát hiện sắc mặt cô ấy không tốt lắm, cả người uể

oải, hoàn toàn khác với trạng thái mấy lần gặp trước.

Mắt trông hơi sưng và đỏ.

Có vẻ đã khóc.

Thang Ninh ngồi xuống gọi một ly nước có ga, còn Cố Lê trực tiếp gọi whisky

nguyên chất.

Thang Ninh thở dài nói: "Tệ lắm sao?"

"Cậu nói chia tay á? Không hề." Cố Lê vô cảm lắc đầu: "Rất suôn sẻ, tớ rất

phóng khoáng."

Thang Ninh nhìn cô ấy, biết chắc chắn không nhẹ nhàng như vẻ bề ngoài.

Quả nhiên, khi rượu được mang lên, Cố Lê uống hết một nửa mới bắt đầu than

thở.
Bình Luận (0)
Comment