"Cậu biết không Thang Ninh, tớ thực sự chưa bao giờ biết, hóa ra yêu đương là
một việc hạnh phúc đến thế, yêu đương với người mình thích, là một việc vô
cùng, vô cùng hạnh phúc." Ánh mắt Cố Lê bắt đầu mơ màng, cô ấy chống cằm,
không biết nhìn về đâu, nhưng nỗi nhớ trong mắt đã tràn ra: "Một tháng vừa
qua, là khoảng thời gian tớ cảm thấy hạnh phúc nhất đời này, mỗi ngày tớ đều
mong đợi anh ấy nhắn tin cho tớ, mong đợi cuộc hẹn cuối tuần, đôi khi anh ấy
sẽ tạo bất ngờ cho tớ, tan làm đến dưới công ty tớ đón tớ đi ăn ngon, tặng hoa
cho tớ, hỏi tớ thích xem phim gì, lúc ăn cơm cũng rất chu đáo gắp từng tép tỏi
tớ không thích ra..."
Quả nhiên, mở đầu câu chuyện, đều là tốt đẹp.
Nhưng nhiều câu chuyện đều sẽ đón chào một chữ "Nhưng".
"Nhưng..." Cố Lê kéo dài giọng nói: "Tớ cảm thấy anh ấy dịu dàng chu đáo như
vậy, chỉ vì anh ấy đã có nhiều bạn gái, anh ấy đã làm những việc tương tự với
nhiều người, chỉ là quen tay mà thôi."
Nghe Cố Lê nói vậy, tim Thang Ninh đột nhiên "Thót" lên, ngón tay cầm cốc
đột nhiên dùng lực siết chặt, khiến đầu ngón tay trở nên trắng bệch.
Cố Lê từ từ ngẩng đầu nhìn lên trên, có vẻ như đang nhớ lại: "Trước đây tớ luôn
nghĩ, chỉ cần không kết hôn, thì không cần xem nhân phẩm, chỉ là yêu đương
thôi mà, không phải người đời có câu, đừng mong cầu vĩnh cửu, chỉ mong cầu
những thứ từng có sao. Có thể yêu đương với người mình thích là đủ rồi, ít nhất
những kỷ niệm vui vẻ đó là thật. Lúc đầu, tớ cũng ngây thơ nghĩ như vậy, chỉ là
tớ không ngờ, chia tay khi vẫn còn yêu, lại là một việc buồn và đau đến vậy."
Cố Lê nói rồi nói, khóe mắt lặng lẽ rơi xuống một giọt nước mắt.
Thang Ninh chưa bao giờ thấy Cố Lê như vậy, trước đây cô cũng từng thấy cô
ấy buồn đến muốn khóc vì những lý do khác, nhưng thường là khóc thật to một
trận.
Thuộc dạng "Khóc xong sẽ đỡ hơn nhiều" để xả stress.
Nhưng bây giờ cô ấy khác, những giọt nước mắt đó, mang theo một nỗi buồn
tuyệt vọng.
Không phải vì muốn xả stress, ngược lại, cô ấy muốn cố gắng kìm nén.
Nhưng mà, thực sự dù cố gắng thế nào cũng không kìm được.
Cảm giác khó chịu đó lan khắp cơ thể, mỗi lần thở đều đau nhói.
Cảm giác này Thang Ninh đã trải qua, không phải muốn dùng khóc để xả nỗi
buồn.
Mà là, buồn đến một mức độ nào đó, nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.
Hai cảm giác này hoàn toàn khác nhau.
"Là cậu chủ động chia tay sao?" Thang Ninh hỏi.
Cố Lê gật đầu, ngồi thẳng người: "Ừm, đúng vào ngày tròn một tháng."
Thang Ninh chỉ cần nghĩ đến cảnh này, đã cảm thấy rất đau lòng: "Anh ta phản
ứng thế nào?"
Cố Lê nhíu mày, có vẻ đang cố gắng nhớ lại biểu cảm của anh ta ngày hôm đó.
"Trông anh ấy hơi ngạc nhiên, rồi gật đầu, nói vậy chia tay trong hòa bình." Khi
nói những lời này biểu cảm của Cố Lê không có chút nhiệt độ nào.
Nhưng Thang Ninh biết, những ký ức đau đớn như vậy, mỗi lần nhớ lại, đều
giống như xé toạc vết thương một lần nữa.
Với tư cách một người ngoài cuộc, Thang Ninh cũng không thể đưa ra được lời
khuyên hữu ích.
So với nỗi đau trong lòng cô ấy, ngay cả lời an ủi cũng trở nên không đáng kể.
Hiện tại điều cô có thể làm, có lẽ chỉ là ở bên cạnh cô ấy, lắng nghe cô ấy nói.
Cố Lê cười lạnh một tiếng nói: "Có lẽ anh ấy cũng định đề cập rồi, chỉ là không
ngờ tớ mở miệng trước, nhưng tớ mừng vì mình đã mở miệng, nếu tớ bị đá, có
lẽ kết quả còn thảm hơn. Ngay từ ngày đầu tiên ở bên anh ấy tớ đã tự nhủ, mối
tình với anh ấy có giới hạn thời gian, mỗi ngày đều đang đếm ngược, tớ cố gắng
kiềm chế tình cảm của mình với anh ấy, thậm chí lúc đầu tớ còn ngây thơ nghĩ,
với tính cách như tớ, chắc sẽ không sa đà vào, hoặc nói là sẽ nhanh chóng vượt
qua, nhưng sau khi chia tay với anh ấy, tớ càng ngày càng khó chịu, lúc bên
nhau hạnh phúc bao nhiêu, bây giờ đau khổ bấy nhiêu, tớ không chặn anh ấy,
vẫn thường xuyên cầm điện thoại lên, mong đợi tin nhắn của anh ấy, tối không
ngủ được sẽ lướt lại đoạn chat của hai đứa, lúc xem có khi cười, có khi khóc, tớ
cảm thấy mình như một đứa thần kinh vậy."
Cố Lê uống cạn ly rượu trước mặt, khó chịu gục xuống bàn, nhìn Thang Ninh
nói: "Thang Ninh à, đừng bao giờ làm một kẻ mất não vì tình như tớ nhé."
Thang Ninh cười cười, bản thân đã thảm đến vậy rồi mà vẫn không quên dặn dò
cô.
Nhưng Thang Ninh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hạ mi mắt xuống nói:
"Nhưng chuyện này, cũng không phải muốn kiểm soát là kiểm soát được đâu."
"Cũng đúng..." Cố Lê thở dài nói: "Nếu không, làm sao gọi là tình yêu chứ."
Thang Ninh thấy Cố Lê như vậy, vừa khó chịu trong lòng, vừa cảm thấy hoảng
loạn.
Chẳng phải bản thân cô cũng đã sa vào tình yêu rồi sao.
Chỉ là điểm khác biệt giữa cô và Cố Lê là, cô đã sa vào một mối tình đơn
phương.
Có lẽ cô còn thảm hơn Cố Lê, đối phương hoàn toàn không có ý đó, tất cả chỉ là
ảo tưởng của cô.
Nhưng ngay cả trong ảo tưởng như vậy, cô cũng đã bắt đầu hơi lạc lối rồi.
Người ta nói tình đơn phương là sự hỗn loạn của một người, bây giờ Thang
Ninh thực sự đã nếm trải được rồi.
Mỗi ngày nội tâm cô sẽ xảy ra vô số lần dao động vì sự tồn tại của Cố Ngộ.
Mà phần lớn những cảm xúc vui buồn giận dữ này, đều xuất phát từ những
tưởng tượng của chính cô.
Nghĩ kỹ lại, thật ra cũng hơi đáng thương.
Cố Lê nhìn biểu cảm của Thang Ninh, vô cớ thấy xót xa.
Cô ấy cảm thấy thái độ của Thang Ninh đối với tình cảm, có lẽ còn nghiêm túc
hơn mình nhiều.
Nếu cô thực sự gặp một người như Trần Thạc, có thể sẽ thực sự sa ngã không
thể cứu vãn, hủy hoại cả cuộc đời.
Với tư cách là người từng qua, cô ấy có thể dùng bài học xương máu của mình
để dạy cho Thang Ninh, nghĩ vậy cô ấy bỗng thấy cuộc tình này cũng không
uổng phí: "Thang Ninh, cậu nhất định, nhất định không được động lòng với một
người như Trần Thạc."
Ánh mắt Thang Ninh dao động: "Nhưng... Thế nào gọi là người như anh ta?"
"Chính là lãng tử ấy, kiểu có nhiều bạn gái." Cố Lê nói xong tự cười nhạo: "Nói
thật với cậu, lúc đầu tớ còn ngây thơ mơ tưởng anh ấy sẽ quay đầu, tớ sẽ là chân
ái của anh ấy. Nhưng sự thật chứng minh đều là vớ vẩn, họ chỉ thích đùa giỡn
tình cảm, chỉ có thay người khác mới cho họ cảm giác mới mẻ."
"Thực sự là như vậy sao?" Giọng nói Thang Ninh nhỏ dần.
"Đúng vậy, cậu nghĩ thử xem, không thì tại sao họ lại có nhiều bạn gái như vậy?
Đương nhiên là chán người trước, không yêu nữa, không hứng thú nữa thôi.
Đàn ông ấy mà, đều không quý trọng thứ đã có được." Cố Lê giơ ngón trỏ lên
trước mặt Thang Ninh lắc qua lắc lại: "Bây giờ họ tốt với cậu, tình tứ với cậu,
đều chỉ là nhất thời hứng lên, khi họ thực sự có được trái tim cậu hoặc có được
con người cậu thì sẽ như sưu tập tem vậy, cảm thấy cậu vô vị, rồi đá cậu đi."
Mặc dù Thang Ninh biết lời Cố Lê nói có lý, nhưng thực sự không thể áp dụng
những điều đó lên Cố Ngộ.
Nói đến đây, Cố Lê lại đột nhiên lắc đầu, như đang tự phủ định với chính mình:
"Nhưng mà phụ nữ ngu ngốc như vậy đấy, luôn không muốn tin, muốn đâm đầu
vào tường thử xem, luôn cảm thấy người mình chọn nhất định là khác biệt,
những lời này trước đây người khác cũng nói với tớ hàng trăm lần, tớ đều
không tin, chỉ có khi tự mình nếm trải đau khổ mới chịu nhận thua."
Thang Ninh nghĩ, dù sao bây giờ Cố Lê cũng say rồi, chắc sẽ không nghĩ nhiều.
Cô quyết định hỏi thẳng: "Vậy anh trai cậu cũng là người như vậy sao?"
Cố Lê như nghe thấy điều gì buồn cười, cười lạnh một tiếng: "Anh ấy á? Đương
nhiên anh ấy là người như vậy, anh trai tớ là kiểu người trông có vẻ vô hại điển
hình, nhưng thực ra lại không tim không phổi. Trước đây anh ấy quen rất nhiều
bạn gái, tớ chưa bao giờ thấy anh ấy ân hận với bất kỳ ai, anh ấy chưa bao giờ
cảm thấy đã lãng phí tuổi xuân và tình cảm của người khác, đối với anh ấy, sự
tồn tại của những cô bạn gái đó, có vẻ chỉ đơn thuần để bù đắp khoảng trống
trong lòng mình, chỉ là cái cớ để tránh né việc gia đình giới thiệu xem mắt, hoàn
toàn chưa từng thực lòng với ai cả, người như anh ấy, có thể còn đáng sợ hơn cả
Trần Thạc." Cố Lê nói xong, đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Thang Ninh,
nghiêm túc dặn dò: "Nên cậu tuyệt đối không được động lòng với anh ấy."
Tim cô như bị thứ gì đó đâm một cái, bắt đầu dần dần xì hơi.
May mà bây giờ đối phương đã uống rượu, nếu không giây phút hoảng hốt này
chắc chắn không thể thoát khỏi mắt cô ấy.
Thang Ninh dùng diễn xuất vụng về để diễn ra vẻ "Cậu đùa gì vậy".
"Làm sao có thể, tớ coi anh ấy là anh vì anh ấy chính là anh trai của cậu."
May mà khung cảnh xung quanh khá ồn ào, khiến giọng run rẩy của Thang
Ninh không quá rõ ràng.
Nói xong, Thang Ninh lập tức cúi đầu uống một ngụm nước lớn.
Có lẽ bây giờ tỉnh táo hoàn toàn sẽ không tốt.
Nhưng cô lại rất sợ say rồi sẽ làm sai và nói sai.
Từ sau khi Cố Lê nói những lời đó xong, tâm trí Thang Ninh luôn treo ngược
cành cây.
Cố Lê nói rất nhiều chuyện về cô ấy và Trần Thạc, nhưng Thang Ninh không
nghe lọt chữ nào.
Trong đầu cô toàn là những việc Cố Ngộ đã làm và những lời anh đã nói với cô.
Có lẽ vì lời Cố Lê nói có trọng lượng quá lớn trong lòng cô.
Hoặc là vì cô đã bị Cố Lê tẩy não thành công.
Cô cảm thấy những điều Cố Lê nói đều đúng.
Trước đây Cố Ngộ có nhiều bạn gái như vậy, người muốn xem mắt với anh
nhiều đến mức số thẻ cũng không hết.
Thang Ninh dựa vào đâu chứ.
Dựa vào đâu để nghĩ mình khác biệt.
Đôi khi đúng là rất cần sự chỉ điểm của người ngoài cuộc, mới có thể khiến cô
nhìn thấu bản chất sự việc.
Cô cùng lắm chỉ đang tự thỏa mãn trong trí tưởng tượng của mình mà thôi.
Nói cho hay ho thì Cố Ngộ chăm sóc cô nhiều hơn là bởi vì cô là bạn của Cố
Lê.
Nói khó nghe thì cô cùng lắm cũng chỉ là một con cá trong ao cá của Cố Ngộ.
Một con cá tự cho là đúng.
Thang Ninh đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười.
Đúng lúc đó, Cố Ngộ gọi điện đến.
Thang Ninh sợ bị Cố Lê thấy, hoảng hốt tắt điện thoại ngay rồi úp điện xuống
bàn.
Thấy Thang Ninh không nghe điện thoại, Cố Ngộ gọi cho Cố Lê.
Khi thấy tên Cố Ngộ, Cố Lê bỗng cảm thấy men rượu trong người đã rút đi một
nửa.
Cô ấy nhấc máy, ngồi thẳng lưng, cố gắng không tỏ ra như một kẻ say rượu:
"Alô, anh."
Nghe đối phương gọi từ "Anh".
Thang Ninh đột nhiên cảm thấy toàn thân tê dại.
Như bị điện giật vậy, vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Cố Lê đối diện liếc nhìn Thang Ninh, nói vào điện thoại: "Đang ở với Thang
Ninh, sắp về nhà."
Giây tiếp theo, Cố Lê đưa điện thoại cho Thang Ninh, nói với cô: "Anh trai tớ
bảo cậu nghe điện thoại."