Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 129

Thang Ninh không phân tích sâu ý những câu đó của anh.

Có lẽ vì lúc nãy cô động não quá nhiều để đoán hung thủ là ai nên giờ não cô có

hơi đơ.

Cố Ngộ lùi lại một chút, đường nét trên khuôn mặt từ rõ ràng trở nên mờ nhạt.

Lúc này sự chú ý của Thang Ninh không nằm ở bộ phim cũng chẳng nằm ở câu

nói vừa rồi của Cố Ngộ.

Cô còn chẳng biết mình đang thả hồn đi đâu suốt quá trình.

Khi gần đến đoạn kết, Cố Ngộ hỏi Thang Ninh: "Vậy, em đã đoán được hung

thủ là ai chưa?"

Dòng suy nghĩ của Thang Ninh bị kéo trở về, cô nói: "Chắc là em gái anh ta,

anh trai cô ta vì cô ta mới chịu tội thay."

Cố Ngộ không nêu ý kiến gì, cũng không nói ra đáp án của mình.

Khi đáp án được tiết lộ, Thang Ninh vậy mà đoán đúng rồi.

Thang Ninh hơi hoang mang lo sợ bước ra khỏi rạp phim, cô cảm thấy chân

mình lúc này như đang nhũn ra.

Cố Ngộ thấy gò má cô đột nhiên ửng hồng, cười nói: "Sao em cứ như vừa mới

uống rượu vậy."

Thang Ninh nhận thấy hai má mình đang nóng bừng lên: "Chắc là do ở trong

rạp có hơi nóng."

"Sao lại dễ đỏ mặt thế." Cố Ngộ buột miệng nói, cuối câu còn mang vẻ cười

nhẹ.

Thang Ninh không dám hỏi Cố Ngộ vừa rồi có phải anh đang cố ý trêu mình

không.

Cô sợ một khi mở ra chủ đề này rồi thì sẽ không kiểm soát được.

Hai người ăn qua loa cho xong bữa tối rồi Cố Ngộ đưa Thang Ninh về nhà.

Dọc đường hai người không nói nhiều, chỉ đơn giản nói về công việc gần đây

một chút.

Xe trước sáng đèn đỏ, bên cạnh không ngừng vang lên những tiếng còi xe.

Thang Ninh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "À, hình như vừa rồi anh không

đoán hung thủ là ai."

"Ừm." Cố Ngộ nhẹ nhàng gật đầu: "Vậy nên tôi thua rồi."

Thang Ninh cũng không nhắc đến chuyện phạt gì.

Cá cược kiểu này cũng chỉ là trò vui nhất thời, dù sao cô cũng là người thắng

cho nên cô cũng không định hỏi thêm điều gì.

Khi đến dưới nhà cô, Thang Ninh cởi dây an toàn định xuống xe thì bị Cố Ngộ

gọi lại.

Cố Ngộ gác tay lên vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô nói: "Tôi vừa thua, nên nói

cho em biết một bí mật."

Thang Ninh thu tay lại, sẵn sàng lắng nghe.

Khu nhà Thang Ninh buổi tối khá yên tĩnh, khi không có người đi qua, trong xe

gần như không nghe thấy gì.

Bầu không khí này quả thực rất thích hợp để nói điều gì đó.

Ngón tay thon dài của Cố Ngộ nhẹ gõ lên vô lăng theo nhịp như đang ấp ủ điều

gì đó, đột nhiên dừng lại, nhìn Thang Ninh nói: "Tôi... Thích một người."

Thang Ninh vốn tưởng anh sẽ kể một câu chuyện đùa nhỏ hoặc nói vài chuyện

không đâu.

Không ngờ vừa mở miệng đã tiết lộ một chuyện lớn ngoài dự đoán của cô.

Trong vài giây ngắn ngủi này Thang Ninh thực sự không kịp nghĩ xem đứng

trên cương vị bạn bè bình thường thì nên đối mặt với câu nói này của anh như

thế nào.

Cô chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: "Là mới thích gần đây sao?"

"Cũng không hẳn." Cố Ngộ tránh ánh mắt cô, nhìn về phía trước, khóe miệng

cong lên một đường cong rất nhạt: "Quen cô ấy cũng… Hơn nửa năm rồi."

"Vậy cũng không ngắn lắm." Thang Ninh cảm thấy nói chuyện lúc này căng

thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

"Em cũng thấy vậy đúng không, tiếp xúc hơn nửa năm không ngắn lắm phải

không." Khi nói chuyện Cố Ngộ cố ý dùng giọng điệu rất nghiêm túc.

"Ừ." Thang Ninh cố gắng hết sức để giọng mình nghe sao thật thoải mái.

"Thực ra tôi có cảm tình với cô ấy khá sớm, nhưng tôi sợ nói với cô ấy quá sớm

sẽ khiến cô ấy nghĩ tôi không coi trọng tình cảm, nên tôi vẫn không muốn tiến

triển quá nhanh." Cố Ngộ nghiêng đầu: "Nhưng tôi cảm thấy bây giờ có lẽ cũng

tạm được rồi."

Thang Ninh không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ có thể đoán tâm trạng anh

qua giọng nói: "Vậy bây giờ anh định... Nói với cô ấy sao?"

"Tôi vẫn chưa chắc lắm, chủ yếu tôi không chắc cô ấy nghĩ thế nào." Khi Cố

Ngộ nói đến "Cô ấy", anh nghiêng đầu nhìn về phía Thang Ninh.

Anh làm động tác đó vào thời điểm này khó tránh khỏi việc sẽ khiến người ta

sinh ra một số... Hiểu lầm.

Cố Ngộ thấy Thang Ninh ấp úng mãi không biết nói gì, tiếp tục nói: "Tôi miêu

tả sơ qua về cô ấy cho em, em giúp tôi phân tích thử xem?"

"Ừm, được ạ, có lẽ con gái nhìn con gái sẽ chính xác hơn." Thang Ninh chỉ

ngoan ngoãn gật đầu.

Cố Ngộ hít sâu một hơi, từ từ nói: "Mỗi ngày cô ấy đều nhắn tin với tôi, đột

nhiên một ngày nọ cô ấy không nhắn cho tôi, tôi đã rất lo lắng, trước đây tôi

không thích xem điện thoại lắm, nhưng không biết từ khi nào tôi bắt đầu mong

đợi tin nhắn mới của cô ấy. Tần suất gặp mặt của chúng tôi không nhiều lắm, cơ

bản đều do tôi chủ động hẹn, cô ấy có vẻ..." Nói đến đây Cố Ngộ liếc nhìn

Thang Ninh từ trên xuống: "Chưa bao giờ chủ động hẹn tôi, nhưng cô ấy không

giỏi từ chối, nên mỗi lần tôi dùng thủ thuật nhỏ mời cô ấy đều thành công, cô ấy

rất đáng yêu, cũng rất đặc biệt, có vẻ không thích những thứ các cô gái khác

thích lắm, cũng không mê tín, rất thực tế và tiến bộ, trông xinh đẹp, tính cách

cũng rất tốt, hơn nữa... Cô ấy đã gặp gia đình tôi, gia đình tôi đều rất thích cô

ấy."

Thang Ninh chăm chú lắng nghe từng chữ Cố Ngộ nói.

Mặc dù ban đầu cô nghĩ mình có thể giúp anh phân tích một cách khách quan,

nhưng càng nghe cô càng không thể khách quan được.

Cô không ngừng liên tưởng đến mình qua từng câu anh nói.

Cô nắm chặt tay lại, cố gắng kiểm soát tay mình không run.

Cô cố gắng dùng góc nhìn thượng đế để phân tích, đưa ra một nhận định tương

đối công bằng: "Vậy em nghĩ có lẽ cô gái này cũng có cảm tình với anh, bởi vì

cô ấy sẵn sàng nhắn tin với anh mỗi ngày, còn gặp gia đình anh nữa."

"Thật sao?" Cố Ngộ nâng giọng lên: "Nếu là em, em làm vậy với một người

khác giới có nghĩa là em có cảm tình với anh ta sao?"

"Mỗi người đều có tính cách khác nhau..." Thang Ninh nói năng cẩn thận: "Em

không có tính tham khảo tuyệt đối."

"Vậy em nghĩ, nếu tôi tỏ tình, cô ấy có đồng ý không?" Cố Ngộ nhìn cô đầy

mong đợi.

Thang Ninh nghĩ bụng rõ ràng người tiết lộ bí mật là Cố Ngộ, nhưng tại sao

người bị thẩm vấn lại là mình.

"Em, em không biết." Thang Ninh sợ hãi co rúm vào góc.

Cố Ngộ nói chuyện khá rõ ràng, nhưng lại không quá rõ ràng, anh cũng biết

Thang Ninh sẽ có phản ứng như này, không định tạo thêm áp lực cho cô nữa,

đột nhiên thả lỏng nói: "Tôi vốn lo sẽ đường đột, nhưng chủ yếu là sợ bị người

khác nhanh chân hơn."

"Cô ấy... Rất được hoan nghênh sao?" Thang Ninh hỏi.
Bình Luận (0)
Comment