Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 130

Cố Ngộ nhớ đến lời Cố Lê nói về đánh giá của Tề Tư Dị với Thang Ninh, thở

dài: "Tôi nghĩ có lẽ những chàng trai tiếp xúc với cô ấy đều sẽ có cảm tình với

cô ấy."

Nếu như trước đó tất cả lời nói của Cố Ngộ đều khiến Thang Ninh không nhịn

được tự đặt mình vào.

Thì câu này đã khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.

Thang Ninh luôn cảm thấy tính cách của mình quá trầm lặng, nếu người khác

nói ấn tượng đầu tiên về cô là yên tĩnh dịu dàng thì còn được, tiếp xúc nhiều

chắc sẽ thấy cô nhàm chán.

Sẽ không có chuyện "Tiếp xúc nhiều đều sẽ có cảm tình với cô" đâu.

Vậy… Chắc không phải là cô rồi.

Ánh mắt Thang Ninh thoáng tối đi, cố gắng nặn ra một nụ cười gượng gạo:

"Ừm, vậy anh nên nắm chắc thời cơ đi, nếu không bỏ lỡ sẽ rất tiếc."

"Vậy em nghĩ, tôi nên nói trực tiếp hay là nhắn tin nói tốt hơn?" Cố Ngộ đang

dò xét cô.

Anh sợ chuẩn bị quá hoành tráng sẽ khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Lại sợ chỉ dùng chữ viết sẽ cảm thấy không nghiêm túc.

Nhưng anh thực sự không muốn đợi thêm nữa.

"Hay là... Trực tiếp đi, chính thức một chút." Thang Ninh nói thêm: "Nếu anh

muốn thể hiện rằng mình rất nghiêm túc với cô ấy."

"Tất nhiên là rất nghiêm túc rồi." Cố Ngộ gạt bỏ hết mọi cảm xúc đùa cợt vừa

rồi, lộ ra vẻ chân thành chưa từng có: "Rất rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức

mỗi bước đi tôi đều phải cân nhắc rất nhiều, chỉ sợ cô ấy sẽ không thoải mái,

không thích."

"Ừm... Ồ..." Đầu óc Thang Ninh đã bắt đầu trống rỗng, cũng không biết còn gì

để nói không, chỉ gật đầu phụ họa.

Cố Ngộ cảm thấy mình đã nói khá thẳng thắn rồi, cô cũng nên đoán được bảy

tám phần.

Ít nhất cũng đã tiêm cho cô một liều vaccine phòng ngừa để sau này khi nhận

được lời tỏ tình xong cô sẽ về suy nghĩ nghiêm túc vài ngày, cũng không đến

nỗi bị sốc.

"Được rồi, tôi biết rồi." Cố Ngộ tự tin gật đầu: "Tôi sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng, chính

thức tỏ tình với cô ấy, cảm ơn em đã sẵn lòng lắng nghe bí mật của tôi."

Thang Ninh ngẩn người vài giây rồi mới phản ứng lại: "Vậy em về nhà đây,

chúc ngủ ngon."

"Ừm, chúc ngủ ngon."

Khi xuống xe Thang Ninh vẫn cảm thấy chân hơi run, cô cố gắng trấn tĩnh đi

hai bước, người phía sau đột nhiên gọi cô lại.

Thang Ninh quay đầu lại, Cố Ngộ hạ cửa kính xuống, nhìn Thang Ninh nói:

"Không chúc tôi tỏ tình thuận lợi sao?"

"Ồ." Thang Ninh như tỉnh mộng, cảm thấy mình hơi thiếu lịch sự: "Chúc anh tỏ

tình thuận lợi."

"Ừm, cảm ơn." Cố Ngộ đột nhiên dịu dàng hẳn, nói đầy ẩn ý: "Hy vọng chúng

ta có thể cùng thoát ế."

Thang Ninh cảm thấy CPU của mình tối nay hơi bị cháy rồi, có lẽ bộ phim vừa

rồi đã đốt hỏng não cô, dung lượng não bộ không đủ, không thể phân tích gì

thêm nữa.

Về nhà cô luôn cố gắng gợi lại trong đầu từng câu Cố Ngộ vừa nói.

Nhưng rồi cô phát hiện càng nghĩ, đầu óc càng rối, càng rối, ký ức càng mơ hồ.

Đến cuối cùng cô cũng không chắc câu nào là Cố Ngộ nói, câu nào là cô tự nghĩ

ra nữa.

Thang Ninh hiếm khi cảm thấy bất lực như vậy, thường những lúc như này cô

sẽ đi tìm Cố Lê tâm sự giải tỏa phiền muộn.

Nhưng chuyện này nửa chữ cũng không thể nhắc tới với Cố Lê.

Cô đang buồn phiền, Bạc Hà tiến lại gần.

Có lẽ chó đều rất hiểu lòng người, nó biết khi nào chủ nhân cần được đồng

hành.

Thang Ninh bế Bạc Hà lên đặt trên đùi, vừa vuốt ve lông nó vừa nói: "Bạc Hà,

con còn nhớ bác họ của con không... Là anh trai của mẹ nuôi con ấy, người mà

con đã ở nhà anh ấy vài ngày đó."

Bạc Hà như hiểu được những gì cô nói, phát ra một tiếng "Ừm" ngái ngủ.

"Hôm nay… Anh ấy nói với mẹ rằng anh ấy thích một cô gái." Thang Ninh thu

cằm lại: "Mẹ nghe anh ấy miêu tả, cảm thấy người đó hơi giống mẹ, nhưng mẹ

lại không dám tin là mẹ..."

Thang Ninh cũng không quan tâm người nghe duy nhất có phản hồi gì không,

tiếp tục nói một mình: "Mẹ không biết mình đang nghĩ nhiều quá hay đang nghĩ

đẹp quá, mẹ luôn cảm thấy khi anh ấy nhìn mẹ… Ánh mắt có hơi khác, có lúc

rất dịu dàng, có lúc lại rất lãng mạn, mẹ không biết anh ấy có như vậy với các

cô gái khác không, hôm nay anh ấy đột nhiên nói với mẹ là anh ấy thích một cô

gái, anh ấy nói quen cô gái đó hơn nửa năm rồi, mẹ tính lại ngày..." Thang Ninh

bẻ ngón tay tính: "Hình như mẹ và anh ấy cũng quen nhau hơn nửa năm rồi, sau

đó anh ấy còn nói một số chuyện về cô gái đó, mẹ cảm thấy hình như… Mình

cũng khá phù hợp."

"Nhưng..." Giọng Thang Ninh trầm xuống: "Anh ấy nói cô gái anh ấy thích khá

được hoan nghênh, vậy chắc không phải mẹ rồi nhỉ, mẹ không phải người

không có sức hấp dẫn như vậy."

Thang Ninh cúi đầu nhìn ngón chân mình, hơi thất thần: "Nếu không phải là

mẹ, vậy nếu anh ấy tỏ tình thành công, có phải là mẹ không thể, cũng không

tiện duy trì mối quan hệ hiện tại với anh ấy nữa không?"

Dù sao cô cũng không phải Cố Lê, không có quan hệ huyết thống thực sự với

anh.

Sau khi Cố Ngộ có bạn gái, thân phận của cô sẽ trở thành một sự tồn tại đặc biệt

gai mắt trong mắt bạn gái anh.

Khoảng cách hiện tại giữa cô và Cố Ngộ, đến lúc đó sẽ không thích hợp nữa.

Thang Ninh thở dài, cô là người bi quan, nhiều chuyện đều không nghĩ theo

chiều hướng tốt, đều không nhịn được mà dự tính tình huống xấu nhất: "Dù thế

nào đi nữa, mẹ vẫn chúc anh ấy tỏ tình thành công, nếu anh ấy có thể vui vẻ, mẹ

cũng sẽ vui vẻ vì anh ấy."

Mặc dù nói hai chữ "Vui vẻ", trái tim cô vẫn vô cớ đau nhói.

Thang Ninh rất khó tưởng tượng nếu sau này Cố Ngộ trực tiếp chia sẻ niềm vui

tỏ tình thành công với cô, cô nên đối mặt thế nào.

Bất kỳ biểu cảm nhỏ nào cũng sẽ bán đứng bản thân.

Cô không phải thánh nhân, không thể chúc phúc cho người mình thích ở bên

người khác từ tận đáy lòng.

Mặc dù từ đầu đã biết người sáng chói như Cố Ngộ sẽ không thuộc về mình.

Nhưng cô đã tham lam nghĩ, ít nhất mình có đặc quyền được gần gũi anh.

Ít nhất khi anh không thuộc về ai, mình có thể ở gần anh hơn một chút.

Nếu Cố Ngộ thực sự yêu người khác, thì có lẽ sau này cô sẽ không còn có thể

giao tiếp với anh nữa.

Có lẽ thực sự chỉ có thể gặp lại nhau vào sinh nhật Cố Lê thôi.

Nghĩ đến đây, Thang Ninh cảm thấy rất khó chịu.

Mặc dù cô đã tự nhủ tự cảnh báo bản thân vô số lần chỉ được coi Cố Ngộ là một

người bạn, là anh trai của bạn thân, là một cấp trên cũng được.

Tuyệt đối không thể coi anh là đối tượng yêu đương.

Nhưng tình cảm là thứ phi lý nhất trên đời này.

Nếu có thể dễ dàng kiểm soát thì trên thế giới này đã không có nhiều người đau

khổ đến vậy.

Nghĩ đến đây, điện thoại cô chợt rung lên, có một tin nhắn chưa đọc.

Cô cũng không biết tại sao khi mở ra tim lại đập nhanh như vậy.

Có lẽ tiềm thức đang nói với cô rằng cô đang mong đợi điều gì đó.

Nhưng khi cô mở WeChat, người gửi tin nhắn đến là Tề Tư Dị.

Ngọn lửa nhỏ vừa bùng lên trong lòng lại bị dập tắt.

Tề Tư Dị: [Thật tiếc khi hôm qua không thể cùng cô đi xem phim, khi nào rảnh

mình đi xem nhé?]

Nỗi thất vọng to lớn bao trùm lấy cô, khi đọc tin nhắn này, cô thậm chí còn hơi

tức giận.

Tức giận tại sao anh ta lại nhắn tin cho cô lúc này, cho cô hy vọng.

Và khiến bản thân càng thêm thấp hèn đáng thương.

Thang Ninh hơi giận dỗi trả lời một câu [Xin lỗi gần đây tôi có hơi bận.] rồi

chuyển Tề Tư Dị qua chế độ không làm phiền.

Sau đó mỗi ngày Cố Ngộ vẫn nhắn tin với Thang Ninh, cũng như trước đây đều

là những câu chuyện thường ngày không đâu.

Không hẹn gặp cô, cũng không có cuộc trò chuyện đặc biệt nào.

Thang Ninh không dám hỏi anh đã tỏ tình thành công hay chưa.

Cô sợ đối phương nói vẫn chưa tỏ tình, ngọn lửa trong lòng cô không nỡ dập

tắt.

Lại sợ đối phương nói đã tỏ tình thành công rồi, vậy thì sau này cô không thể

làm ngơ tiếp tục duy trì liên lạc mật thiết như vậy với anh.

Giai đoạn này giống như khi bác sĩ nói với bệnh nhân rằng trong cơ thể người

đó có một khối u nhưng vẫn chưa xác định được là lành tính hay ác tính.

Nhưng cho dù kết quả thế nào thì cũng không tránh khỏi cảm giác bị dao cứa

qua.

Nỗi đau cần chịu vẫn phải chịu.

Cả tuần nay cô liên tục trải qua sự dày vò về tinh thần, Thang Ninh vốn cho

mình một tuần, đến Chủ nhật nếu Cố Ngộ không chủ động nhắc đến chuyện này

thì cô sẽ chủ động hỏi.

Nhưng cô quên mất chủ nhật này công ty có tiệc mừng vì đã giành được một dự

án lớn.

Thông thường Thang Ninh vẫn sẽ đi tiệc công ty, sau chuyện của Mạnh Chúc

Vy, mối quan hệ của cô với những đồng nghiệp khác trong nhóm đều khá tốt,

Châu Vũ cũng coi trọng cô, gần như dự án tốt nào cũng cho cô tham gia nên cô

vẫn luôn cố gắng duy trì trạng thái hòa thuận với mọi người trong nhóm.

Châu Vũ thích uống rượu, cũng thích mời rượu, văn hóa tiệc tùng vì bộ phận

này cũng rất được chú trọng.

Uống được hay không đều phải uống một chút.

Tỷ lệ nam nữ trong nhóm của Châu Vũ là 50 - 50, nhưng mấy người khuấy

động không khí uống được đều là nữ.

Trong nhóm Thang Ninh nhỏ tuổi nhất, vì bình thường tính cách cô cũng khá

ngoan ngoãn kín đáo, nên người mời cô uống rượu là ít nhất.

Hôm nay không biết mọi người thực sự vui vẻ hay áp lực quá lớn mà muốn giải

tỏa, lại uống gấp đôi bình thường.

Trong lúc đó tâm trí Thang Ninh luôn treo ngược cành cây, thỉnh thoảng lại cúi

đầu xem điện thoại có tin nhắn mới gì không.

Từ chiều đến giờ Cố Ngộ vẫn chưa nhắn tin cho cô.

Thang Ninh có linh cảm, có lẽ hôm nay anh đi tỏ tình rồi.

Châu Vũ phát hiện cô đang thất thần, lập tức gọi cô: "Thang Ninh đang nghĩ gì

vậy, nào, mọi người cụng ly với Thang Ninh, dự án này giành được là nhờ

Thang Ninh chuẩn bị công việc giai đoạn đầu rất tốt."

Thực ra giai đoạn đầu Thang Ninh không làm gì nhiều, chỉ phụ giúp một chút.

Nhưng khi mời rượu thường sẽ không tránh khỏi việc khuếch đại sự việc.

Luôn phải tìm ra lý do để đối phương uống.

Đúng lúc hôm nay Thang Ninh không cần lý do, tự cầm ly rượu vang trước mặt

uống cạn: "Cảm ơn mọi người đã luôn quan tâm."

Bình thường Thang Ninh đều uống từng ngụm nhỏ, hôm nay sảng khoái như

vậy, mọi người càng thêm hào hứng.

Tâm trạng những người khác càng uống càng cao, chỉ có Thang Ninh càng uống

càng cô đơn.

Cô đang đợi tin nhắn của một người, nhưng đợi mãi vẫn không được.

Hoặc có lẽ cô sẽ không bao giờ đợi được nữa, nghĩ đến đây, cô cảm thấy trong

lòng càng thêm nghẹn ngào.

Thang Ninh thấy mọi người đã uống gần xong, chào tạm biệt mọi người rồi đi

trước.

Cô một mình đi đến trước cửa tòa nhà, gió mùa hè rất dịu dàng, nhưng lại thổi

vào lòng cô một bụng hoang mang.

Xa xa có một cặp đôi đang nắm tay đi về phía cô.

Lúc này Thang Ninh đột nhiên cảm thấy rất ghen tị.

Cô ngẩng đầu lên, cảm thấy dải ngân hà rất gần mình.

Nhưng cô biết dù là ngôi sao gần nhất cũng cách mình vài năm ánh sáng.

Từ khi còn nhỏ cô đã học cách che giấu cảm xúc và tình cảm của mình, chỉ vì

cô cảm thấy nếu lòng mình không loạn, cả thế giới đều không thể ảnh hưởng

được đến cô.

Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy vô cùng hoang mang.

Có lẽ cô thực sự rất sợ việc mất đi một thứ gì đó.

Chút rượu vừa uống, không đến mức khiến cô mất ý thức và chừng mực.

Nhưng luồng khí nóng từ dạ dày dâng lên như một sức mạnh thúc đẩy cô.

Con người ấy à, cả đời cũng phải can đảm một lần chứ.

Nếu không phải bây giờ, thì là khi nào?

Thang Ninh lấy điện thoại ra, lần đầu tiên cô chủ động gọi cho Cố Ngộ.

Đối phương nhanh chóng nghe máy.

"Anh Cố Ngộ." Thang Ninh ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng: "Em say rồi, anh

có thể đến đón em không?"

Ngập ngừng một chút, để tránh lúc gặp anh bản thân sẽ rút lui, cô thêm một câu

chặn đường lui cho mình: "Em có chuyện muốn nói với anh.”
Bình Luận (0)
Comment