Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 131

Thật ra cả ngày hôm nay Cố Ngộ đều rất bận, một người thân trong gia đình gặp

chút tai nạn cần phải đưa đến bệnh viện cấp cứu, cả ngày hôm nay anh vừa làm

tài xế, vừa làm phu khuân vác, vừa chạy vặt, vừa chăm sóc.

Vất vả lắm mới thu xếp xong xuôi về đến nhà, vừa định báo bình an cho Thang

Ninh thì nhận được điện thoại của cô.

Vốn tưởng đối phương gọi đến trách móc sao cả ngày nay không có chút tin tức

nào, nào ngờ đối phương vừa mở miệng đã ấm ức nói mình say rồi.

Còn chưa kịp ăn tối, Cố Ngộ lập tức cầm chìa khóa xe xông ra ngoài.

Vốn tưởng cô đã lảo đảo đứng không vững hoặc như lần đầu say rượu bắt đầu

bắn rap diễn kịch.

Nhưng khi đón cô lên xe, Thang Ninh chỉ ngồi đó im lặng, thậm chí còn im lặng

hơn bình thường một chút.

Cố Ngộ tưởng cô gặp chuyện không vui nên uống rượu giải sầu.

Đúng lúc hôm nay đường xá thuận lợi, gần như không gặp đèn đỏ, anh không

tìm được cơ hội hỏi han.

Suốt chặng đường anh lo lắng như đang phóng xe 80km/h.

Cuối cùng khi xe dừng lại dưới nhà cô, Cố Ngộ mới tắt máy hỏi: "Em... Có

chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Thang Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cũng không biết sao hôm nay người đi qua

đặc biệt đông.

Cô muốn nói chuyện này ở một nơi riêng tư yên tĩnh chỉ có hai người, nên mở

miệng nói: "Hay là lên lầu nhà em nói nhé."

Đầu tiên Cố Ngộ hơi ngạc nhiên, rồi sau đó anh gật đầu: "Được."

Chung cư cũ dùng đèn cảm ứng, hai người vì đi bộ quá nhẹ nhàng nên một

đường đi lên đều là đi trong bóng tối.

Cố Ngộ sợ cô say rượu đi không vững, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô: "Cẩn

thận."

Khoảnh khắc đối phương chạm vào mình, Thang Ninh cảm thấy ngọn lửa trong

lòng lại nóng lên một chút.

Giống như chiếc đèn cảm ứng bên trên, dù cho cẩn thận đến đâu, chỉ cần nhận

được một tiếng động nhỏ sẽ chiếu sáng tất cả những gì vốn ở trong bóng tối.

Không chỗ nào để trốn.

Thang Ninh mở cửa vào nhà, Cố Ngộ theo sát phía sau.

Cố Ngộ đóng cửa định cởi giày thì bị Thang Ninh gọi lại: "Không cần cởi đâu,

em chỉ nói vài câu thôi."

Cố Ngộ dừng mọi động tác lại, chỉ nghiêm túc trả lời một chữ: "Được."

Sau đó là vài giây yên lặng, không ai nói gì.

Thang Ninh như đang ấp ủ chuyện gì, Cố Ngộ lại không biết có nên mở miệng

không.

Bầu không khí hơi ngượng ngùng và tế nhị, may mà lúc này Bạc Hà ngửi thấy

mùi của Cố Ngộ, chạy đến nũng nịu với anh.

Trong vài giây ngắn ngủi Cố Ngộ chơi với Bạc Hà, cuối cùng Thang Ninh cũng

điều chỉnh được cảm xúc.

Dường như Cố Ngộ cảm nhận được điều gì đó, anh đặt Bạc Hà xuống, nhìn cô,

chờ cô mở lời.

Một luồng ánh sáng yếu ớt từ trần nhà chiếu xuống, không soi rõ được biểu cảm

trên mặt cô.

Nhưng Cố Ngộ lại cảm thấy hôm nay cô thực sự có lời rất nghiêm túc muốn nói

với anh.

Không đoán ra được, hơi thở của anh cũng bắt đầu rối loạn.

Thang Ninh nín nhịn rất lâu, cuối cùng nói ra câu nói cô đã nghĩ rất lâu: "Anh

Cố Ngộ, sau này anh có thể... Đừng tốt với em như vậy được không?"

Thang Ninh cảm thấy nói ra mỗi câu mỗi chữ đều cực kỳ khó khăn.

Mỗi chữ đều như mang theo gai nhọn, nói đến đau cả họng, tim cũng đau theo.

Cố Ngộ nhíu mày, không hiểu hỏi: "Sao vậy?"

"Chỉ là..." Thang Ninh đang rất rối, cô cố gắng sắp xếp ngôn từ: "Em biết có lẽ

vì quan hệ với Cố Lê, anh luôn xem em như em gái nên sẽ đặc biệt chăm sóc

em... Nhưng mà..."

Rất nhiều lúc, những gì sau "Nhưng mà" là nội dung khó mở lời nhất.

Cố Ngộ nhíu chặt mày, căng thẳng nhưng kiên nhẫn chờ nửa câu sau của cô.

"Nhưng nếu anh có bạn gái thì sẽ không thích hợp." Giọng Thang Ninh càng lúc

càng nhỏ: "Em cũng không muốn phá hoại chuyện tình cảm của anh."

Nghe đến đây, Cố Ngộ đột nhiên thở phào.

Anh còn tưởng mình đã làm gì khiến cô có gánh nặng, hóa ra đang lo lắng

chuyện này.

Thang Ninh như một đứa trẻ làm sai chuyện, cúi đầu suốt, tất nhiên không thấy

được sự thay đổi trên biểu cảm của Cố Ngộ.

Cô cũng không muốn nhìn, sợ nhìn thấy mặt anh sẽ không nhịn được muốn

khóc.

Cố Ngộ cảm thấy vừa xót xa vừa muốn cười, một tay chống bên tường sau lưng

cô, hơi cúi người ngang tầm cô, giọng dịu dàng đến không tưởng: "Có phải vì

cả ngày hôm nay tôi không trả lời tin nhắn của em không?"

Tâm tư bị chọc trúng, không thể che giấu, Thang Ninh chỉ có thể thành thật khai

báo: "Có một chút..."

Cố Ngộ bật cười: "Tôi xin lỗi, hôm nay một người cô của mẹ tôi đột nhiên bị

xuất huyết não, cả ngày nay tôi bận rộn chuyện đưa đến bệnh viện, thực sự

không có thời gian nhắn tin cho em."

Nghe Cố Ngộ kiên nhẫn giải thích một cách chân thành hợp tình hợp lý như

vậy, tâm trạng Thang Ninh đỡ hơn một chút.

Nhưng vấn đề cô đưa ra vẫn chưa được giải quyết, ấp úng nửa ngày, vẫn mở

miệng lần nữa: "À mà... Anh tỏ tình thành công chưa?"

Sắc mặt Cố Ngộ nghiêm túc lại, nói: "Chưa."

Trong phút chốc cảm xúc của Thang Ninh dâng trào.

Có vẻ hơi mừng rỡ, lại có chút thất vọng.

Thấy cô há miệng định nói gì đó rồi lại thôi, Cố Ngộ nói nốt nửa câu sau mà

vừa rồi cố ý không nói: "Vẫn chưa tỏ tình."

Thang Ninh cảm thấy chỉ mấy câu ngắn ngủi này đã khiến tâm trạng cô như

chơi tàu lượn siêu tốc vậy.

"Em tưởng hôm nay anh... Đi tỏ tình." Thang Ninh vô tình nói ra điều mình

nghĩ trong lòng.

"Tưởng tôi đi tỏ tình với người khác à?" Cố Ngộ lại tiến gần thêm một tấc, hơi

thở phả lên mặt cô: "Vì chuyện này mà không vui, còn uống rượu nữa?"

Thang Ninh cảm thấy mình chưa đánh đã khai giờ khó mà thanh minh.

"Vậy em đang lo..." Cố Ngộ kéo dài giọng: "Tôi tỏ tình với người khác, sẽ

không còn tốt với em, không quan tâm em nữa phải không?"

"Cũng không hẳn..." Thang Ninh nói với giọng trầm trầm: "Em cảm thấy, nếu

anh có bạn gái rồi, lại đi xem phim ăn cơm với em sẽ không thích hợp, cô ấy

cũng sẽ không vui."

Cố Ngộ thực sự phải chịu thua sự "Hiểu chuyện" và "Tinh tế" của cô.

Cố Ngộ thấy cô lòng vòng nửa ngày, vẫn chưa đề cập đến trọng điểm.

Anh không định tiếp tục úp mở nữa, quyết định chủ động tấn công thẳng thắn.

Anh nghiêng người lại gần thêm một chút, môi di chuyển đến bên tai cô rồi

dừng lại, gần như dán sát nói: "Em chưa từng nghĩ, người tôi thích là em sao?"

Không biết có phải do tác dụng của rượu khiến mọi cảm giác đều không thật

hay không.

Thang Ninh cảm thấy câu nói này như đến từ đáy biển sâu, lại như đến từ bên

ngoài dải ngân hà.

Xa xôi và không thực.

Thang Ninh không biết anh đang hỏi ngược hay đang đùa, nhưng cô vẫn trả lời

rất nghiêm túc: "Thực ra... Lúc đầu có nghĩ đến, sau đó anh nói người anh thích

rất được hoan nghênh, em cảm thấy chắc không phải mình, nên không dám nghĩ

nhiều nữa."

Nụ cười của Cố Ngộ chứa đựng sự bất lực: "Em biết không, lần đầu Trần Trác

gặp em đã muốn xin số liên lạc của em, còn có anh chàng sinh viên Cố Lê giới

thiệu, ngày nào cũng hỏi cô ấy tại sao em không đáp lại cậu ta, nếu không có

cảm giác khủng hoảng, tôi cũng đâu đến nỗi..."

Nửa câu sau Cố Ngộ không nói hết.

Mà đối với Thang Ninh, nửa câu sau này mới là quan trọng nhất.

Dừng lại ở đây, không tránh khỏi hơi hành hạ người ta.

Thấy anh có vẻ "Em không hỏi anh sẽ không nói", Thang Ninh hơi nóng ruột:

"Đến nỗi gì ạ?"

Bầu không khí lúc này, vừa tình tứ mập mờ lại vừa căng thẳng.

Cố Ngộ vốn muốn tìm một thời điểm tốt để bày tỏ tâm ý của mình với Thang

Ninh một cách nghiêm túc, nhưng bây giờ hình như cung đã giương hết cỡ,

không thể không bắn.

Nhưng cây cung này, anh muốn để Thang Ninh kéo.

"Không có gì." Cố Ngộ nuốt nước bọt, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô:

"Vậy... Em thực sự không biết người tôi thích là ai sao?"

Thang Ninh lắc đầu, lắc mạnh đến mức cô còn thấy chóng mặt hơn cả say rượu.

Đuôi mắt Cố Ngộ mang theo ý cười, hơi thở thơm như hoa lan: "Vậy... Em

muốn biết không?"
Bình Luận (0)
Comment