Bên tai là hơi thở của anh, không khí chứa đựng hơi thở của anh.
Khi chăm chú nhìn nhau, đáy mắt anh lấp lánh tình cảm dịu dàng.
Thực ra Thang Ninh cũng biết tâm tư của mình đã bị anh nhìn thấu.
Giống như một câu hỏi sẽ ảnh hưởng đến cả đời mình cuối cùng sắp công bố
đáp án.
Thang Ninh cảm thấy hơi thở của mình cũng đang run rẩy: "Muốn."
"Vậy..." Cố Ngộ cố ý kéo dài sự hồi hộp: "Em gọi tên tôi một tiếng, tôi sẽ nói
cho em biết."
Thang Ninh không hiểu ý, chỉ làm theo: "...Anh Cố Ngộ."
Cố Ngộ lắc đầu, hạ thấp giọng, gần như thì thầm: "Đừng thêm chữ anh, chỉ gọi
tên tôi thôi."
Thang Ninh chưa bao giờ trực tiếp gọi tên anh.
Đối với cô, Cố Ngộ là bậc trưởng bối bên trên, luôn phải kèm theo tôn xưng.
Cô chưa bao giờ thử không kèm theo bất kỳ hậu tố nào, chỉ gọi tên anh.
Cô nhìn anh, không lộ vẻ gì.
Đèn đường lấp lánh ở xa như pháo hoa yên lặng lưu luyến nở rộ trong mắt anh.
Mỗi lần nhìn vào mắt anh Thang Ninh đều cảm thấy đây là thứ đẹp nhất trên thế
giới.
Thang Ninh mím môi, từ kẽ môi nói ra hai chữ, dùng hết tất cả sự dịu dàng và
nũng nịu cả đời cô: "Cố Ngộ."
"Ừm." Người đối diện khóe miệng hơi nhếch lên, cười như gió xuân, mắt đầy
tình yêu: "Thang Ninh."
Sự tình tứ đỉnh cao nhất là nghiêm túc gọi đầy đủ tên của đối phương.
Chỉ là gọi tên của đối phương thôi.
Nhưng như đã nói ngàn vạn lời.
Tất cả sự hoang mang trong lòng, dường như lúc này đã lắng xuống.
Thang Ninh lần đầu tiên đối diện với tình yêu sâu chôn trong đáy lòng này của
mình.
Ngoài cửa sổ, trên đường phố, ánh sáng và gió đang hôn nhau.
Cố Ngộ ép cô vào tường, một tay nắm lấy cổ tay cô, dùng giọng điệu tình cảm
nhất đời nói với cô: "Người tôi thích là em, Thang Ninh."
Niềm vui to lớn trong lòng, vượt qua tất cả các giác quan khác.
Hóa ra, những tình tứ trước đây đều không phải ảo tưởng.
Mỗi lần ánh mắt giao nhau, mỗi lần cơ thể chạm nhau, đều là một cuộc trốn
chạy tinh thần đã âm mưu từ lâu của cả hai.
Bây giờ nhớ lại, dáng vẻ trong mắt hai người chỉ có nhau không phải tình yêu
thì là gì.
Cố Ngộ vốn muốn chờ câu trả lời của cô, thấy cô lúc này lại đờ người ra không
phản ứng, hơi nóng ruột: "Em không có phản ứng gì sao?"
"Em..." Vành tai Thang Ninh đỏ ửng: "Em say rồi, sợ mình nghe nhầm."
Cố Ngộ bị chọc cười, lấy từ trong túi ra một viên kẹo: "Vậy ăn viên kẹo bạc hà
tỉnh rượu đi."
Thang Ninh ngoan ngoãn hé miệng.
Cố Ngộ nhìn biểu cảm của cô, ánh mắt mơ màng, quá sức quyến rũ và đáng
yêu.
Suốt 28 năm qua, anh luôn tự nhận rằng mình có định lực tốt, cũng có không ít
phụ nữ chủ động tìm đến, người có nhan sắc có vóc dáng không phải ít nhưng
anh dường như chưa từng có ý nghĩ không đúng mực nào.
Nhưng vào khoảnh khắc vừa rồi, lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác sinh
lòng tà niệm là gì.
Cố Ngộ bóc giấy kẹo ra, cho kẹo vào miệng mình.
Giây tiếp theo, môi Cố Ngộ ép xuống.
Một mùi bạc hà thoang thoảng phả vào mũi Thang Ninh, còn Cố Ngộ cảm thấy
trong máu mình hình như có dính chút cồn.
Khiến anh cũng có cảm giác hơi say.
Môi Cố Ngộ rất mềm, mang theo cảm giác mát lạnh.
Khoảnh khắc anh hôn xuống, Thang Ninh quá bất ngờ, không nhắm mắt.
Không khí trước mắt như tràn ngập sương mù, pha trộn giữa ẩm ướt và bụi
bặm.
Hàng mi Cố Ngộ gần trong gang tấc khẽ run, có thể thấy anh cũng rất căng
thẳng.
Cố Ngộ dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy viên kẹo bạc hà vào miệng Thang Ninh.
Động tác này tình tứ, nhưng không gợi dục, có lẽ vì khoảnh khắc đó tâm hồn cả
hai đều rất thuần khiết.
Thang Ninh cảm thấy môi Cố Ngộ dần trở nên ấm áp, lúc đầu anh chỉ nhẹ
nhàng ngậm lấy môi cô, nhưng dần dần có vẻ cảm thấy không thỏa mãn.
Có lẽ rượu và kẹo bạc hà kết hợp lại sẽ có phản ứng hóa học kỳ diệu, khiến cả
hai dần quên đi bản thân.
Tiếng thở dốc vang vọng bên tai, Thang Ninh cảm thấy chân hơi mềm, khi sắp
trượt xuống thì được một bàn tay nóng bỏng đỡ lấy lưng.
Thang Ninh cũng vòng tay ôm lấy eo anh.
Việc hôn nhau dường như không cần học từ khi sinh ra, đặc biệt là với người
mình thích.
Dường như tự nhiên đã biết nhịp điệu của đối phương, biết khi nào thở, khi nào
tách ra rồi tiếp tục.
Ánh đèn vàng ấm từ trên đỉnh đầu rọi xuống, khuôn mặt Cố Ngộ nhuốm màu
sáng tối rõ ràng.
Đường eo anh rất săn chắc, qua lớp áo có thể cảm nhận rõ ràng đường nét cơ
thể anh.
Môi Cố Ngộ mang theo vị rượu và bạc hà nhạt, trên người là mùi hương thanh
nhã đặc trưng của anh.
Hôn đến khi dưỡng khí cũng trở nên ít đi, Cố Ngộ từ từ rời khỏi môi Thang
Ninh, cô gái trước mắt e thẹn nhìn anh, khiến tất cả máu trong người anh đột
nhiên dồn hết lên não.
Anh chưa hôn đủ, còn lâu mới đủ, nếu có thể, anh có thể kéo dài nụ hôn này cả
đêm.
Cố Ngộ sợ ham muốn của mình quá mạnh sẽ làm cô sợ, nhẹ nhàng dùng đầu
mũi lướt theo đường cong cổ lên đến bên tai cô, thì thầm bên tai: "Em rất ngọt."
Lời tình tứ này, rõ ràng có ý nghĩa rất trong sáng, nhưng lúc này lại trở nên đặc
biệt gợi cảm.
Mặt Thang Ninh đỏ đến không thể tả, hơi nghiêng đầu không dám nhìn anh.
Vẻ dịu dàng trên mặt Cố Ngộ lan tỏa, mắt nhìn xuống, môi nhuốm ánh nước đỏ
thắm, không rời mắt khỏi cô, khóe miệng treo nụ cười: "Vừa rồi em đang đáp
lại tôi."
Thang Ninh định phản bác, mắt từ từ di chuyển lên người anh, nhìn khuôn mặt
gần trong gang tấc, đôi mắt chứa đựng cả vũ trụ, vẫn như dự đoán, đắm chìm
trong đó.
Chưa từng nghĩ có thể chạm vào anh, ôm anh, hôn anh, nghe anh nói lời tình tứ
bên tai.
Những điều trước đây chỉ có thể tưởng tượng trong mơ giờ đều thực sự xảy ra.
Hóa ra ôm hôn người mình yêu là chuyện hạnh phúc đến thế.
"Vậy... Tôi coi như em đã đồng ý nhé..." Trên mặt Cố Ngộ có sự chắc chắn tất
thắng: "Làm bạn gái tôi nhé?"
Thang Ninh không hiểu sao trong đầu đột nhiên vang lên vô số lời cảnh báo của
Cố Lê, theo phản xạ mở miệng: "Không được... Cố Lê không đồng ý."
Không ngờ còn có thể nghe thấy cuộc đối thoại phá hỏng bầu không khí như
vậy lúc này, Cố Ngộ cảm thấy tất cả không khí đều bị phá hủy trong chốc lát:
"Tại sao em ấy không đồng ý?"
Thang Ninh cảm thấy vài câu ngắn gọn không thể giải thích rõ lý thuyết “Lãng
tử không quay đầu, đừng sa đà quá sâu" của Cố Lê, chỉ nhấn mạnh: "Tóm lại là
cậu ấy không đồng ý."
Mặc dù Cố Ngộ rất bất lực, nhưng anh cũng không muốn tranh cãi với cô cho ra
lẽ.
Anh lơ đãng dụ dỗ: "Được rồi, vậy chúng ta lén lút yêu nhau sau lưng em ấy."