Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 173

Cố Ngộ thề, đây là lần đầu tiên trong đời anh có xúc động muốn bóp chết một

người.

May mà Trần Thạc nhanh chóng im lặng, cũng rất biết điều cất món đồ trong

tay đi.

Cố Ngộ nhanh chóng trả tiền giúp anh ta rồi đi không ngoái đầu lại.

Trần Thạc đi theo sau anh, lại không cảm thấy có gì ngượng ngùng.

Anh ta chỉ khá tò mò, không ngờ Cố Ngộ trông có vẻ văn nhã thế mà chơi dữ

vậy, lại còn chuẩn bị đánh trận địa.

Nhưng Trần Thạc nhìn quanh, hầu như toàn là những cái lều dựng khá gần

nhau.

Chắc là không có cơ hội...

Tất nhiên, nghệ cao gan lớn, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất, có thể

người ta thích thế.

Khi hai người trở lại bên cạnh lều, Cố Lê đang rửa mặt qua loa bên ngoài.

"Hai người đi đâu vậy?" Cố Lê thấy hai người từ xa trở về liền hỏi.

Trần Thạc nhét cái quần lót dùng một lần vào túi áo khoác: "Đi nói chuyện nhân

sinh một lúc."

"Hai người còn nói chuyện nhân sinh cơ à?" Có gì khác với kỳ quan thứ tám

trên thế giới đâu.

Trần Thạc muốn nhìn sắc mặt Cố Ngộ để trả lời, nhưng ngoài liếc xéo ra thì Cố

Ngộ không cho anh ta nửa cái nhìn nào, anh ta chỉ có thể tự do phát huy: "Ừm,

nói chút chuyện riêng tư giữa đàn ông."

Cố Ngộ hắng giọng, chỉ vào trong lều nói: "Thang Ninh có ở trong đó không?"

"Dạ có, cậu ấy vệ sinh xong rồi." Cố Lê nói: "Đang trải giường đấy."

"Anh vào xem có cần giúp gì không." Cố Ngộ vừa nói vừa mở lều của Thang

Ninh đi vào.

Cố Lê liếc nhìn Trần Thạc, cô ấy không nghĩ và cũng chưa từng nghĩ hôm nay

Trần Thạc sẽ đến.

Vì có mặt Cố Ngộ, không tiện và cũng không thích hợp, nên cô ấy đã không nói

cho anh ta biết.

Thực ra trước đó cô ấy còn hơi tiếc một chút vì Trần Thạc không có mặt, dù sao

cũng là mưa sao băng hiếm gặp, vào thời khắc đặc biệt này cô ấy vẫn rất muốn

chia sẻ với anh ta.

Khi thấy anh ta xuất hiện ở đây, tim Cố Lê thực sự đã đập lỡ một nhịp.

Tất cả những khoảnh khắc rung động trong đời cô ấy, đều do Trần Thạc mang

đến.

Nhưng cô ấy là người cứng miệng, giống hệt Cố Ngộ.

Cố Lê giả vờ không quan tâm, thậm chí còn hơi chê bai nói: "Anh đâu phải bạn

của Lăng Lệ, đến hóng hớt làm gì."

"Bạn của em chính là bạn của anh mà." Trần Thạc chỉnh lại cổ áo khoác da,

nhìn chằm chằm Cố Lê: "Vừa hay có thể học hỏi chút kinh nghiệm cầu hôn, biết

đâu sau này dùng được."

"Tình cảm của người ta là từ đồng phục học sinh đến váy cưới, cầu hôn chỉ là

hình thức thôi." Mặt Cố Lê khó chịu: "Anh tưởng chỉ cần hoành tráng lãng mạn

là được à? Cái này vẫn phải xem tình cảm."

"Ừm, cũng đúng..." Trần Thạc suy nghĩ: "Bởi vì dù anh đã đốt pháo hoa bên bờ

biển cho người nào đó mà người đó cũng có bị lay động đâu, đúng thật là khó

theo đuổi hơn người bình thường."

"..."

Cố Lê không muốn đếm xỉa đến anh ta, chỉ vào lều nói: "Nếu không có chuyện

gì thì em vào đây."

"Này, bây giờ em mà về thì không thích hợp đâu." Trần Thạc nháy mắt với Cố

Lê: "Đừng phá hỏng chuyện tốt của anh trai em."

"Chuyện tốt của anh trai em?" Cố Lê khó hiểu: "Anh trai em có thể có chuyện

tốt gì chứ."

Trần Thạc không nói hai lời, kéo cô ấy về lều của mình.

Rồi cho cô ấy vẻ mặt "Em cứ chờ mà xem".

-

Lúc này Thang Ninh đang trải túi ngủ trong lều, lần đầu tiên cắm trại kiểu này,

cô thấy khá thú vị.

Để có không khí, cô mang theo loa di động phát nhạc piano hơi lãng mạn, mở

máy tạo ẩm cầm tay, bên cạnh trải một số miếng thơm hình cánh hoa hồng có

mùi thơm.

Cả cái lều nhỏ tràn ngập không khí lãng mạn.

Cố Ngộ đi vào, vừa vào lều đã sửng sốt.

Đây đâu phải đi cắm trại, mà là đi hẹn hò.

Anh cùng lắm chỉ có thể tính là chu đáo, nhưng không bằng Thang Ninh chuẩn

bị tâm huyết.

Anh thán phục: "Lần sau nên đi cắm trại riêng với em một lần, em biết tạo

không khí lãng mạn quá mà."

Thang Ninh nghĩ bụng, thực ra những thứ này là cô đặc biệt chuẩn bị cho Cố

Lê.

Có vẻ chỉ có con gái mới có ý nghĩ tạo không khí lãng mạn nho nhỏ thế này.

Nếu là với Cố Ngộ, ngược lại cảm thấy bầu không khí này có vẻ hơi giả tạo...

Hơn nữa giống như đang ám chỉ điều gì đó.

Thang Ninh sợ lát nữa Cố Lê sẽ đột ngột quay lại, nên vẫn giữ khoảng cách

thích hợp với Cố Ngộ.

Thấy Thang Ninh không nói gì, Cố Ngộ chủ động tìm chủ đề: "À đúng rồi, cuối

tuần sau là kỷ niệm 30 năm ngày cưới của ba mẹ anh, sẽ tổ chức một bữa tiệc

gia đình, lúc đó em đến chơi nhé."

Thang Ninh theo bản năng từ chối trước: "Tiệc gia đình... Em đến không thích

hợp đâu?"

Cố Ngộ tiến lại gần hơn: "Con dâu tương lai còn không thích hợp thì ai thích

hợp?"

"Anh đang định nói thẳng với ba mẹ anh sao? Không được không được, em vẫn

chưa chuẩn bị tâm lý." Thang Ninh rụt lại thêm: "Cố Lê mới biết em còn chưa

đối phó xong nữa."

"Yên tâm, anh sẽ không nói với họ khi chưa có sự đồng ý của em đâu, là họ chủ

động nhắc đến em." Cố Ngộ nói: "Họ đã coi em là người nhà từ lâu rồi, những

buổi gặp mặt gia đình thế này không cần anh và Cố Lê nhắc, họ cũng sẽ chủ

động nghĩ đến em."

Ba mẹ Cố Ngộ thực sự là những người rất tốt, nhưng tham gia tiệc gia đình

người ta, nếu nói trước đây với tư cách bạn của Cố Lê còn có thể miễn cưỡng

chấp nhận được, thì bây giờ với tư cách bạn gái Cố Ngộ, thực sự hơi khó thuyết

phục bản thân.

Dù sao cũng có cảm giác "tội lỗi" như đã cướp con trai người ta đi.

Chuyện này, giấu càng lâu càng cảm thấy không chân thành.

Một mặt cảm thấy giấu ba mẹ đối phương không quang minh chính đại, mặt

khác lại thấy đây là ngày kỷ niệm ngày cưới của người ta, đến để nói thẳng

mình và Cố Ngộ yêu nhau thực sự không thích hợp.

Thang Ninh gần như đau đầu chết mất.

Cố Ngộ đoán được cô đang phân vân điều gì, quyết định làm trước báo sau lấy

điện thoại ra: "Vậy anh nhắn tin nói với ba mẹ là em đồng ý đến nhé."

"Ơ, đừng! Em vẫn chưa nghĩ kỹ mà!" Thang Ninh đưa tay định chộp lấy điện

thoại anh.

Về tốc độ và sức mạnh, Thang Ninh đều không phải đối thủ của Cố Ngộ, mặc

dù chỉ muốn trêu cô, nhưng anh vẫn cố tình giơ điện thoại lên cao quá đầu, chờ

đợi động tác Thang Ninh nhào về phía anh.

Toàn bộ sự chú ý của Thang Ninh đều đặt vào chiếc điện thoại Cố Ngộ đang

cầm, hoàn toàn không nhận ra anh đang nở nụ đầy đắc ý và yêu chiều với cô.

Không gian khá chật hẹp, Thang Ninh lại dùng sức quá mạnh, không giữ được

thăng bằng, loạng choạng ngã vào người Cố Ngộ.

-

Lúc này, cách đó hơn chục mét trong lều của Trần Thạc, hai cái đầu thò ra từ

bên trong.

Vừa rồi Trần Thạc nói vài câu mơ hồ, khiến Cố Lê sinh nghi.

Dưới sự thúc đẩy của tò mò, cô ấy kéo Trần Thạc nhìn lều của hai người với vẻ

nóng lòng muốn chứng minh "Anh trai em và bạn thân em trong sạch".

Còn vẻ mặt Trần Thạc thì rất bình tĩnh: "Anh nói cho em biết, rất nhiều đàn ông

bề ngoài trông có vẻ vô hại, nhưng thực ra đều là... Sói đấy."

Cố Lê "hứ" anh ta một tiếng: "Em thấy anh đang suy bụng ta ra bụng người thì

có."

Trần Thạc nhún vai với vẻ "Em không tin thì thôi": "Anh trai em là một người

đàn ông máu nóng, em không hiểu, anh hiểu, loại củi khô này chỉ cần chạm một

chút tia lửa là sẽ bốc cháy ngay."

Cố Lê rất tự tin nói: "Anh đi chỗ khác đi, dù anh trai em không kiềm chế được,

vợ em cũng sẽ kiềm chế được! Cậu ấy sẽ không phát ra tiếng động gì đâu!"

Đúng lúc đó, hai người thấy lều của Cố Ngộ và Thang Ninh lắc lư dữ dội.

Bên trong còn thỉnh thoảng nghe thấy tiếng Thang Ninh kêu lên: "Đừng mà!

Đưa cho em!"

Cố Lê: "..." Vợ ơi, mặt tớ đau quá.

Trần Thạc nhướng mày, vẻ mặt kiểu "Em thấy chưa?".

Hoàn toàn là vẻ mặt đắc ý.

Tuy Cố Lê nghĩ chắc chắn có uẩn khúc gì đó, nhưng vẫn thấy không nên nhìn

trộm.

Cô ấy đóng lều lại.

Trong lều nhìn nhau với Trần Thạc, giờ cô ấy về cũng không được, không về

cũng không xong.

May mà lúc này điện thoại của hai người cùng sáng lên, là tin nhắn từ Lăng Lệ.

Anh ta nói nhân vật chính sắp đến, yêu cầu mọi người cố gắng giữ yên lặng tự

nhiên, đừng để cô ấy nghi ngờ.

Nhớ không được nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến cầu hôn trong cuộc trò

chuyện.

Cố Lê cầm điện thoại lên định đi: "Em phải về lều của mình rồi, nếu không lát

nữa đi lại trông kỳ lắm."

Vẻ mặt Trần Thạc tủi thân: "Anh chạy từ xa đến đây để bầu bạn với em, em lại

để anh một mình ở đây sao?"

"Nếu anh cảm thấy trống vắng cô đơn quá thì lát nữa em bảo Trần Trác qua làm

bạn với anh nhé."

"Thôi." Trần Thạc xua tay: "Vậy anh thà ở một mình."

Trước khi về lều, Cố Lê cố tình đứng bên ngoài hắng giọng.

Hai người trong lều đột ngột dừng lại động tác đùa giỡn.

Khi Cố Lê kéo cửa lều ra thì thấy Thang Ninh đang kéo lại chiếc áo khoác vừa

rơi xuống vì động tác quá mạnh lên vai.

Cảnh tượng này thực sự rất dễ khiến người ta liên tưởng.

Thấy Cố Lê, Thang Ninh còn ấm ức nói: "Cố Lê! Anh trai cậu bắt nạt tớ!"

"Anh đâu có." Cố Ngộ làm động tác đầu hàng: "Không phải anh chủ động ra tay

trước."

Một bên khóe miệng của Cố Lê giật giật với tốc độ cực nhanh, nghĩ bụng đôi

tình nhân này cũng biết chơi nhỉ.

Cố Lê đi đến bên cạnh Cố Ngộ đá anh một cái: "Lăng Lệ sắp đến rồi, anh mau

về đi, đừng phá hỏng thời gian của bọn em nữa."

"Được." Cố Ngộ đi mà cứ ngoái đầu nhìn Thang Ninh: "Có chuyện gì thì gọi

anh."

"Em biết rồi." Thang Ninh gật đầu.

Đợi Cố Ngộ đi rồi, Cố Lê thực sự không nhịn được mở miệng hỏi: "Ừm... Cậu

và anh trai tớ..."

Thang Ninh đang dọn dẹp đồ đạc, không quá để tâm đến câu hỏi của Cố Lê, chỉ

thuận miệng đáp: "Sao vậy?"

Cố Lê ở đó phân vân mãi.

Cảm giác chỉ trong mười giây đã làm tám trăm biểu cảm trên mặt.

Cuối cùng ra quyết định kiểu "thôi kệ, nói thẳng luôn", cô ấy vặn vặn vai nói:

"Tớ cũng không muốn tò mò, nhưng tớ thực sự không nhịn được nữa!"

Thang Ninh nghe giọng cô ấy hơi khác thường, dừng lại mọi động tác trên tay,

nghiêm túc nhìn cô ấy nói: "Sao vậy?"

"Là... Cậu và anh trai tớ... Đã tiến triển đến bước nào rồi?" Cố Lê vừa mở

miệng, lập tức giải thích: "Ban đầu tớ cũng phân vân có nên hỏi cậu câu này

không, nhưng tớ nghĩ nếu bạn trai cậu không phải anh trai tớ, thì tớ chắc chắn sẽ

tò mò, sẽ không có chỗ nào ngại cả, nhưng mà tớ không thể vì anh ấy là anh trai

tớ mà không quan tâm đến cậu được!"

Thực ra Cố Lê sợ Thang Ninh sẽ né tránh câu hỏi này, nên đã tìm rất nhiều lý

do và cớ cho mình.

Nhưng thực ra Thang Ninh không né tránh câu hỏi của Cố Lê, chỉ hơi ngượng

ngùng nói: "Bọn tớ… Đã hôn nhau."

"Đã hôn rồi?!?!" Mặc dù câu trả lời này không nằm ngoài dự đoán của cô ấy,

nhưng nghe chính đương sự nói ra, cô ấy vẫn thấy phấn khích khó kiểm soát:

"Khi nào vậy? Hôn như thế nào? Có dùng lưỡi không?!"

"Là vào ngày bọn tớ xác định quan hệ." Thang Ninh kể lại tỉ mỉ: "Hôm đó tớ

uống say, hình như anh ấy dùng kẹo bạc hà để giúp tớ tỉnh rượu, lần đầu tiên tớ

không nhớ có dùng lưỡi không nữa..."

Cố Lê hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề mà Thang Ninh đang vắt óc suy

nghĩ.

Cô ấy chỉ tìm ra từ khóa quan trọng trong đó: "Vậy những lần sau có?!??"

"Ừm, có..." Bị hỏi như vậy, Thang Ninh thậm chí cảm thấy hơi khó mở lời.

Dù sao Cố Lê cũng xem không ít tiểu thuyết ngôn tình và phim thần tượng,

trong nháy mắt đã tưởng tượng ra cảnh tượng này.

Ban đầu cảm thấy ngọt ngào đến chóng mặt, sau đó đột nhiên nhận ra nam

chính là anh trai ruột của mình, cảm thấy có hơi... Không ổn.

"Anh trai tớ..." Cố Lê gãi gãi chóp mũi mình: "Cũng khá biết cách nhỉ?"

"Đúng là mặt này là do anh ấy dẫn dắt..." Nói đến đây, Thang Ninh nhớ ra mình

cũng từng chủ động.

Nhưng quá trình hơi “Không thể nhìn thẳng", thôi thà không nói ra thì hơn.

Giữa bạn bè tốt nhất cũng nên có một chút bí mật.

Cố Lê cảm tưởng mình giống như đang "đẩy thuyền" vậy, từ khi biết anh trai

mình không phải là tay chơi mà là một người chung tình, cô ấy liền cảm thấy

tình cảm của hai người rất đáng để ủng hộ.

Cô ấy nghĩ mình như một fan cứng vậy, nhìn những tương tác nhỏ của hai

người thậm chí còn muốn hét lên vì ngọt ngào.

Cố Lê nằm sấp cả người trên túi ngủ, tựa cằm vào tay nhìn Thang Ninh, dùng

giọng rất nhỏ để chắc chắn người bên cạnh không nghe thấy nói: "Đã hôn nhau

rồi, cậu định, chừng nào… Làm bước tiếp theo với anh ấy?”
Bình Luận (0)
Comment