Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 174

"Cậu nói bước tiếp theo là gì?" Mặt Thang Ninh lập tức đỏ bừng lên: "Là bước

tiếp theo mà tớ nghĩ sao?"

Cố Lê suy nghĩ một lúc, ngay khi sắp buột miệng thì vẫn từ bỏ: "Thôi, bạn trai

cậu là anh trai tớ, tuy tớ tò mò, nhưng thực sự không muốn biết quá nhiều chi

tiết, bởi vì tớ thấy bản thân hơi... Biến thái!!!"

Nếu nam chính là Cố Ngộ, cô ấy thực sự không thể tưởng tượng ra những cảnh

đó.

Thực ra Thang Ninh cũng chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, nghĩ một lúc rồi

nói: "Thực ra tớ cũng chưa nghĩ nhiều thế, trước đây tớ nghĩ với tính cách bảo

thủ như tớ, có lẽ sẽ là sau khi kết hôn, nhưng bây giờ... Thôi cứ để mọi chuyện

tự nhiên đi."

"Không được đâu, cậu không thể để cho đồ đàn ông chó chiếm hời được!" Cố

Lê nói xong phát hiện cái "chó" đó là anh trai ruột mình, sửa lại: "Ý tớ là, đàn

ông đều có mặt chó cả."

"Ừm ừm, tớ biết, nhưng chuyện này, khi không kiềm chế được thì vẫn sẽ không

kiềm chế được mà." Thang Ninh che miệng cười: "Nói thật với cậu, có vẻ tớ hơi

bị não yêu đương, chỉ sợ bị anh trai cậu lừa cho mê mẩn."

Nhớ lại lúc nãy Trần Thạc nói rằng chỉ cần là đàn ông thì đều không trong sạch

như vẻ bề ngoài.

Cố Lê lẩm bẩm: "Cũng đúng, anh trai tớ không chỉ như con cáo biết quyến rũ

người, mà còn vừa già vừa dẻo dai nữa..."

Giọng quá nhỏ, Thang Ninh không nghe rõ, hỏi lại: "Cậu nói gì?"

"Không có gì." Cố Lê phát hiện mình vô tình nói ra suy nghĩ trong lòng, vội

vàng lắc đầu: "Nói chung con gái bọn mình phải bảo vệ bản thân, tuy tớ biết

anh trai tớ là người đáng tin cậy, nhưng cũng không thể quá lơ là."

"Cậu đúng là đại nghĩa diệt thân, ngay cả lúc này cũng không nói giúp anh trai

cậu.”

"Cậu nói gì thế, cậu mới là "thân" của tớ! Anh ấy giờ chỉ là tên đàn ông xấu xa

cướp vợ yêu của tớ!" Cố Lê nói một cách nghiêm túc.

Thang Ninh cười cười, hỏi lại: "Vậy còn cậu với Trần Thạc..."

Cố Lê nhớ lại: "Tớ với anh ấy à... Chỉ hôn một lần, là lúc đi ngồi vòng quay

khổng lồ, anh ấy nhân lúc tớ không để ý lén hôn má tớ một cái."

"Chỉ vậy thôi à?" Thang Ninh nhớ ra lúc đó cô và Cố Ngộ còn chưa xác nhận

quan hệ mà đã nắm tay và qua đêm cùng nhau hai lần rồi.

Vốn tưởng hai người này đã "lửa cháy đổ thêm dầu" mấy lần, nào ngờ lại trong

sáng đến vậy.

"Phải, tớ cũng không ngờ, anh ấy lại... Thuần khiết hơn tớ tưởng tượng nhiều."

Cố Lê nghiêm túc nghĩ lại: "Giờ nghĩ lại trước đây, khi ở bên anh ấy, tớ thấy

thực sự giống như tình yêu thời học sinh vậy, chúng tớ chỉ đi chơi các nơi, mỗi

ngày đều dính lấy nhau nói chuyện gặp mặt, nhưng lại không có tiếp xúc thân

thể gì, vô tình chạm vào tay đối phương thôi tim đã đập nhanh thình thịch rất

lâu, cái đêm chúng tớ qua đêm ở Lộc Thành ấy, chúng tớ thực sự chỉ ngồi trên

giường nói chuyện cả đêm, anh ấy không có hành động vượt quá giới hạn nào

cả."

Thang Ninh nhớ lại đêm đó ở Lộc Thành, cô không chỉ nằm chung giường với

Cố Ngộ, mà còn mơ một giấc mơ có màu sắc.

So với Cố Lê và Trần Thạc, bản thân cô đúng là một kẻ háo sắc...

"Lần đó cậu còn hỏi tớ có mang bao cao su không!" Cố Lê đột nhiên nhớ ra,

truy cứu: "Tớ thực sự phục cậu luôn, còn nghi ngờ có phải cậu bị bắt cóc

không!"

"..." Đúng là bị bắt cóc tinh thần mà.

"Vì vậy, tuy có nhiều tin đồn về anh ấy, kiểu có nhiều bạn gái này, chỉ tình một

đêm không có tình cảm này, tớ đều cảm thấy không phải sự thật..." Cố Lê nói

xong thì thở dài: "Tớ cũng không biết nữa, có thể anh ấy chỉ cố tình diễn thôi,

mà tớ thì khá ngốc, dễ bị lừa."

"Tớ cũng không ngờ, lâu như vậy rồi mà các cậu vẫn chưa có chuyện gì xảy

ra..." Đâu như mình, ngày xác nhận quan hệ đã bị người ta hôn đến ngây ngất.

"Tớ cũng không biết, có khi anh ấy chỉ đang giăng lưới bắt cá lớn thôi, dù sao

cũng phải cẩn thận hơn, đàn ông chính là loại sinh vật dễ không trân trọng khi

có được." Cố Lê nói xong thì lắc đầu, dáng vẻ nhìn thấu hồng trần.

So với Cố Lê, Thang Ninh lại không có nhiều suy nghĩ đa sầu đa cảm như vậy,

đối với những chuyện khác cô đều khá bi quan, nhưng với tình cảm thì cô luôn

có một sự tự tin khó hiểu.

Cô cảm thấy mình và Cố Ngộ sinh ra đã hợp với nhau, thật lòng mà nói Thang

Ninh chưa bao giờ nghĩ đến bất kỳ khả năng nào có thể khiến hai người chia

tay.

Cô vốn không có cảm giác an toàn với những thứ khác, nhưng trong tình yêu lại

không cảm thấy lo được lo mất.

"Nhưng mà, vợ à..." Cố Lê nằm xuống, kéo dài giọng nói: "Đột nhiên tớ cảm

thấy rất kỳ diệu, sau này tớ thực sự sẽ thành người một nhà về mặt pháp lý với

cậu, cảm giác gắn bó hơn cả làm bạn bè đơn thuần, nghĩ đến việc sau này con

cậu sẽ gọi tớ là cô, ôi chao, cứu tớ với, cảnh tượng này đẹp quá, tớ không dám

tưởng tượng nữa!"

"Vậy thì đúng là cậu đang nghĩ hơi xa rồi đấy." Nhưng Thang Ninh cũng bị cô

ấy kích thích suy nghĩ: "Sau này con của chúng ta còn có quan hệ huyết thống

nữa cơ."

"Aaaa! Trời ơi, cậu nói thế làm tớ muốn sinh em bé chung với cậu ngay bây giờ

luôn! Sau này còn có thể cùng nhau chăm con nữa!!!"

Chủ đề trò chuyện giữa các cô gái luôn thuần khiết và đẹp đẽ như vậy.

Hoàn toàn khác với nội dung trò chuyện giữa đàn ông.

Khi Cố Ngộ trở lại lều, Trần Trác đang nói to: "Cậu nói nghe xem, bọn họ yêu

đương thì yêu đương, sao còn phải giấu giếm chi vậy, như thể không dám để

người khác biết ấy."

"Đúng đấy, mà còn giấu giỏi thế, tôi chẳng phát hiện ra gì cả!" Doãn Sam nói.

Trần Trác nghẹn một chút: "Đó là do mắt cậu hơi kém..."

Cố Ngộ vừa thấy Trần Trác, lập tức truy cứu: "Ê, sao em gái tôi và tên tồi đó ở

bên nhau mà cậu không nói cho tôi biết?"

"Không phải, cậu không thể áp dụng tiêu chuẩn kép được, chuyện của cậu và

em Ninh tôi cũng đâu có nói ra ngoài!" Trần Trác lý sự phản bác.

"Tôi cũng đâu có không cho cậu nói." Cố Ngộ nghĩ chắc nói thế Trần Trác sẽ

sợ, nên chuyển hướng: "Không, ý tôi là, không giống nhau, chúng ta là anh em,

cậu giấu người khác thì được nhưng không thể giấu tôi."

Quả nhiên, nghe nửa câu sau, lông Trần Trác liền được vuốt xuôi, giọng điệu

cũng dịu đi: "Điều đó chứng minh tôi là người đáng tin cậy, không nói lung

tung."

Nhưng Cố Ngộ cũng không trách anh ta thật, việc này cũng không phải lỗi của

Trần Trác, anh chỉ tò mò hỏi: "Cậu biết từ khi nào vậy?"

"Hai người họ á?" Trần Trác nhớ lại: "Trước đây hình như là Trần Thạc tặng

quà cho em gái cậu, rồi em gái cậu muốn trả lại gì đó, khi tôi biết thì họ đã chia

tay rồi."

Cố Ngộ tính toán ngày tháng, nhớ lại vào ngày sinh nhật, sau khi nhận được

một món đồ, sắc mặt cô ấy liền thay đổi.

Anh đoán là vào sinh nhật của Cố Lê.

"Vậy giờ rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì?" Cố Ngộ hỏi.

Trần Trác nhún vai: "Tôi thực sự không biết, dù sao quan hệ của tôi với Trần

Thạc cũng không thân thiết như với cậu..."

"Được rồi, thôi vậy, không quan tâm đến họ nữa." Cố Ngộ nói xong thì nằm

xuống túi ngủ.

Thực ra bây giờ đã không còn sớm nữa, nhưng có lẽ vì có nhiệm vụ, cộng thêm

muốn đợi mưa sao băng, nên mọi người cũng không buồn ngủ lắm.

Sau khi ba người nằm cạnh nhau, Trần Trác thở dài nói: "Này, cậu nói xem,

hôm nay Lão Tiền không đến, hơi tiếc nhỉ."

"Hình như cậu ta đi Vân Thành chơi với bạn gái." Doãn Sam nói.

"Haiz, cậu ta cũng yêu đương rồi, Cố Ngộ cũng yêu đương luôn, qua đêm nay

thêm Lăng Lệ sắp kết hôn nữa, chỉ còn hai chúng ta là độc thân!"

Doãn Sam yếu ớt lên tiếng: "Thực ra dạo gần đây gia đình có giới thiệu cho tôi

một người, mọi mặt đều khá phù hợp, cũng đang phát triển..."

"Đệt!" Trần Trác bật dậy như điện giật: "Ngay cả cậu cũng có người yêu rồi à?"

"Chưa có, nhưng có lẽ sắp rồi." Doãn Sam cười trông rất ngốc nghếch.

"Không được, không thể chỉ mình tôi bị bỏ lại, tôi phải nhanh chóng tìm các cô

gái trong điện thoại để tán tỉnh lại."

Sau đó là phần mọi người tự xem điện thoại.
Bình Luận (0)
Comment