Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 176

Sau khi cầu hôn xong, Lăng Lệ đã tìm gặp Cố Ngộ một lần.

Một hôm Cố Ngộ đến văn phòng anh ta hỏi vài vấn đề pháp lý, hỏi xong Lăng

Lệ nói với anh: "Đi, xuống uống ly cà phê."

Khi xuống lầu, Cố Ngộ thuận miệng hỏi: "Sau khi cầu hôn thành công, gần đây

việc chuẩn bị đám cưới thế nào rồi?"

"Ôi chao, nhiều việc phiền phức lắm." Lăng Lệ bứt rứt gãi đầu: "Nào là tổ chức

tiệc cưới, xe hoa, địa điểm, lễ phục, mẹ nó ngày nào tôi cũng làm không hết

việc, tốn thời gian hơn cả công việc, lại còn tiêu không ít tiền."

"Vậy phải sắp xếp thật tốt, mấy việc này không thể chê phiền phức, cũng không

thể qua loa đại khái." Cố Ngộ rất nghiêm túc nói với anh ta: "Dù sao cũng chỉ

kết hôn có một lần trong đời, tất cả các cô gái đều rất mong đợi ngày đó, mọi

thứ phải dùng những đồ tốt nhất."

"Haiz, đúng vậy." Khi gọi món xong, Lăng Lệ tranh trả tiền.

"Hửm?" Cố Ngộ dừng động tác cầm điện thoại nhìn anh ta: "Hiếm khi anh mời

khách, sao tôi cảm thấy không có ý tốt..."

Lăng Lệ cũng nói thẳng: "Tôi có việc muốn nhờ cậu giúp."

Hai người đi đến một góc, Cố Ngộ dựa người vào quầy bar bên cạnh, khoanh

tay nhìn anh ta với ánh mắt dò xét: "Nói đi, chuyện gì?"

"Chuyện là tôi muốn nhờ cậu làm phù rể của tôi." Lăng Lệ nói.

Cố Ngộ còn tưởng là chuyện gì khó, không ngờ lại là chuyện tốt thế này: "Được

thôi, tôi rất sẵn lòng."

Lăng Lệ ôm ngực: "Ôi trời ơi, tôi còn sợ cậu không đồng ý, sao tôi căng thẳng

quá vậy nhỉ, cứ như đang cầu hôn vậy, đệt."

Cố Ngộ nhướng mày: "Sao anh lại nghĩ tôi sẽ không đồng ý?"

Lăng Lệ đương nhiên nói: "Cậu chưa từng làm phù rể phải không?"

Cố Ngộ gật đầu hiểu ra: "Bạn bè tôi hầu như đều chưa kết hôn, anh là người đầu

tiên."

"Đệt." Lăng Lệ kêu lên: "Cậu từ chùa ra à? Bạn tôi có mấy người đã sinh đứa

thứ hai rồi."

Cố Ngộ lắc đầu cười: "Có lẽ là do không được may mắn như anh, gặp được tình

yêu đích thực."

"Được, cậu chính là ứng cử viên phù rể trong lòng tôi, cậu đồng ý thì tôi yên

tâm rồi."

Lúc này cà phê đã xong, hai người cầm cà phê đi về.

Lúc đợi thang máy Lăng Lệ tiếp tục nói: "À đúng rồi, cậu và em Ninh thế nào

rồi?"

"Rất tốt, tình cảm ổn định và ngọt ngào." Trên mặt Cố Ngộ tràn đầy vẻ hạnh

phúc.

"Phải rồi, nếu cậu làm phù rể, vậy thì tiện hỏi em Ninh có muốn làm phù dâu

không đi." Lăng Lệ nói.

Cố Ngộ hơi khó hiểu: "Không phải phù dâu thường là bạn của cô dâu à?"

"Tôi cũng nghĩ vậy, có điều bạn thân nhất của cô ấy đang ở nước ngoài, sợ lúc

đó có trục trặc, với lại... Phù rể đẹp trai thế này..." Lăng Lệ đánh giá Cố Ngộ từ

trên xuống dưới: "Tôi sợ lúc đó có nhiều cô gái muốn xin số liên lạc của cậu,

khiến cậu rước phải một đống đào hoa, nên tôi muốn tiện thể lần này để công bố

cậu đã có chủ, cắt đứt ý nghĩ của họ... Hơn nữa bọn tôi dự định tìm ba phù rể ba

phù dâu, cậu không phải phù rể chính, em Ninh cũng không phải phù dâu chính,

chỉ cần cậu đến làm nổi bật cho tôi thôi."

"Anh nghĩ thật chu đáo..." Cố Ngộ bất lực cười.

"Vậy cậu giúp tôi hỏi Thang Ninh nhé." Lăng Lệ vỗ vai Cố Ngộ: "Yên tâm, váy

phù dâu, mỹ phẩm, giày, túi, tôi lo hết."

"Trưởng phòng Lăng hào phóng quá." Cố Ngộ giơ ngón cái về phía anh ta.

"Không đúng." Lăng Lệ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó nói: "Cậu giàu thế, cho cậu

cơ hội thể hiện đi, cũng tiết kiệm cho tôi một khoản, bây giờ tôi tiết kiệm được

đồng nào hay đồng đó."

"Được." Cố Ngộ nói: "Cho tôi cơ hội thể hiện tốt thế này, vậy có cần tôi cảm ơn

anh không?!"

"Không cần không cần!" Lăng Lệ giả vờ xua tay: "Lúc đó phong bì cho nhiều

một chút, ngày cưới giúp tôi chắn rượu nữa là được."

Hai người vừa nói vừa cười ra khỏi thang máy.

Tan làm, Cố Ngộ đến công ty Thang Ninh đón cô đi ăn tối, rồi thuận miệng

nhắc: "Lăng Lệ muốn mời anh làm phù rể trong đám cưới."

"Thật ạ? Vậy thì tốt quá." Thang Ninh nói: "Em còn chưa từng tham dự đám

cưới của ai bao giờ."

Thang Ninh không có nhiều họ hàng, cũng không có bạn bè thân thiết đến mức

có thể đi dự đám cưới của đối phương, chỉ xem qua một hai lần ảnh cưới của

bạn học đồng nghiệp, dù là người không thân lắm, nhưng nhìn câu chuyện tình

yêu của họ cô cũng dễ dàng bị xúc động.

Cố Ngộ dẫn dắt nửa đầu câu là để nói nửa sau: "À, anh ta hỏi em có muốn làm

phù dâu không."

"Em ư?" Thang Ninh hơi vui mừng vì bất ngờ: "Sao lại tìm em, không phải

thông thường nên tìm bạn thân của cô dâu sao?"

Cố Ngộ giải thích lý do cho cô, sau đó Thang Ninh đột nhiên cảm thấy Lăng Lệ

nghĩ cũng kỹ lưỡng.

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em phải suy nghĩ đã."

"Được, nghĩ kỹ rồi nói với anh là được."

"Không đúng." Thang Ninh vỗ đùi: "Em phải hỏi Cố Lê đã."

"Sao..." Cố Ngộ nghẹn một chút: "Chuyện nhỏ này mà cũng phải xin ý kiến em

ấy à? Chẳng lẽ cần phải được em ấy đồng ý?"

"Không phải, trước đây bọn em đã hứa làm phù dâu cho nhau, nhưng không đề

cập đến có thể làm phù dâu cho người khác không, em phải hỏi cậu ấy chứ, lỡ

mà cậu ấy không đồng ý thì em sẽ không đi."

Cố Ngộ đành nhượng bộ.

May mà ít nhất không phải chuyện gì cũng phải xin ý kiến cô ấy.

Thang Ninh nhắn tin qua, đối phương trả lời bằng tin nhắn thoại.

Thang Ninh mở ra, không ngờ lại phát loa ngoài: "Được chứ, cậu muốn đi thì

đi, vừa hay cũng tích lũy kinh nghiệm làm phù dâu cho tương lai!"

Vừa nghe xong, Cố Lê lại gửi thêm một tin nhắn.

Cô ấy còn dặn dò thêm: "Nhưng váy phù dâu, giày dép túi xách quà tặng thì

không được thiếu cái nào đâu nhé! Đừng để Lăng Lệ chiếm hời!”

Cố Ngộ nghĩ bụng, lần nào cô em gái này cũng đều vô tình hỗ trợ vào thời điểm

quan trọng.

Anh đang lo lắng nếu trực tiếp mở miệng nói thì trông cố ý quá, giờ vừa hay có

thể tiếp lời: "Lăng Lệ nói rồi, những thứ này anh ta sẽ lo hết."

Tất nhiên Thang Ninh sẽ cảm thấy không thoải mái: "Không cần đâu, kết hôn

một lần tốn nhiều tiền lắm, em tự mua một bộ là được rồi."

"Anh ta nói không được." Cố Ngộ nhanh trí bịa ra một lý do: "Anh ta đặc biệt

nhấn mạnh đây là phong tục ở quê anh ta, nói nếu không chuẩn bị cho phù dâu

sẽ gặp xui xẻo, hơn nữa còn nói càng đắt càng tốt."

"Tuy cảm thấy hơi kỳ lạ và ngại." Thang Ninh vừa nói vừa xoa xoa tay phấn

khích: "Nhưng có vẻ cũng không có lý do để từ chối nhỉ."

"Ừm, cuối tuần anh sẽ hẹn trước một cửa hàng may đo lễ phục của bạn anh,

chúng ta đến đó thử đồ." Cố Ngộ nói.

"Dạ được ạ." Thang Ninh vừa nói vừa mở Tiểu Hồng Thư bắt đầu tìm kiếm mẫu

váy phù dâu.

Trước đây cô luôn nghĩ váy phù dâu chỉ là loại váy hơi dài một chút, không ngờ

váy phù dâu bây giờ tinh xảo không thua kém gì váy cưới.

Đẹp đến mức có thể giữ lại truyền đời.

Loại lễ phục này rất đắt, nhưng ngoài ngày làm phù dâu ra, Thang Ninh cũng

không tìm ra dịp thứ hai để mặc.

Thấy hiệu quả giá cả thấp như vậy, đột nhiên cô cảm thấy để Lăng Lệ trả tiền

đúng là chuyện đương nhiên.

-

Cuối tuần Cố Ngộ đưa Thang Ninh đến cửa hàng lễ phục của bạn anh.

Cửa hàng mở ở một nơi khá kín đáo gần trung tâm thành phố, trông giống như

một biệt thự độc lập được cải tạo.

Tổng cộng có hai tầng, tầng một toàn là váy cưới, tầng hai chủ yếu là lễ phục và

vest.

Khi hai người vào cửa hàng, có một người phụ nữ đến tiếp đón họ.

Người phụ nữ trông có vẻ lớn tuổi hơn, mặc một chiếc áo dài trắng, cổ đeo một

sợi dây chuyền ngọc bích màu xanh lá cây.

Chỉ nhìn khí chất và phong thái đã thấy khác biệt.

Cố Ngộ giới thiệu đây là chị gái của một người bạn cũ, là người sáng lập

thương hiệu này, tất cả trang phục ở đây đều được may đo riêng, bất kỳ loại

quần áo nào cũng chỉ có duy nhất một bộ, phục vụ những khách hàng có giá trị

tài sản ròng cao.

Những người nổi tiếng và quý cô danh giá thường tham dự những bữa tiệc

chính thức, tuần lễ thời trang hoặc đấu giá, nên có rất nhiều dịp cần đến những

bộ lễ phục xa hoa như thế này.

Và phần lớn người giàu không thích người khác mặc đồ giống mình, đối với

những người thực sự giàu có, hàng cao cấp của các thương hiệu xa xỉ không có

gì là hiếm lạ, ngược lại slogan "chỉ có duy nhất một chiếc" ở đây mới là điểm

thu hút những khách hàng đó.

Người phụ nữ dẫn Cố Ngộ và Thang Ninh đến trước cầu thang nói: "Xin chào

hai vị, hai vị có thể tự do chọn lựa lễ phục ở tầng trên, nếu cần giúp đỡ có thể

trực tiếp tìm chúng tôi, nếu không có việc gì chúng tôi sẽ không lên làm phiền."

Ôi trời, quả nhiên là phục vụ người giàu, ngay cả điểm "coi trọng quyền riêng

tư không thích bị làm phiền" cũng được cô ấy hiểu rõ ràng.
Bình Luận (0)
Comment