Không Thể Rung Động - Hạ Nhật Lộc

Chương 177

"Vâng, cảm ơn." Cố Ngộ rất lịch sự gật đầu với cô ấy.

Cho đến khi hai người lên lầu, Thang Ninh mới dám nhỏ giọng nói: "Nơi này

cao cấp quá."

"Ừm, ở đây cơ bản đều là dịch vụ VIP, không nhận đặt lịch của người bình

thường."

"Vậy có nghĩa là chúng ta không phải người bình thường phải không?" Thang

Ninh hứng khởi nói: "Tuyệt quá, được hưởng lây nhờ anh rồi."

Cố Ngộ không nói với cô, ở đây chỉ riêng việc thử lễ phục một giờ đã có giá

bốn chữ số.

Nhưng anh cũng không quan tâm tiền bạc lắm.

Anh chỉ muốn mua cho Thang Ninh một bộ lễ phục đẹp nhất và độc nhất vô

nhị.

Sau khi lên tầng hai, Thang Ninh thầm nghĩ, đây đúng là một bữa tiệc thị giác.

Tất cả lễ phục ở đây đều có thể dùng từ "công phu" để mô tả, bởi vì ở đây toàn

là quần áo với đường thêu tinh xảo và những chiếc váy đuôi cá đính đầy kim

cương.

Các phong cách lộng lẫy chỉ có thể thấy trên thảm đỏ, bây giờ Thang Ninh đã

được tận mắt nhìn thấy lần đầu tiên ở nơi đây.

"Tuy những cái này đẹp thật, nhưng hình như hơi phô trương." Dù sao cô cũng

đâu có đi Cannes.

"Bên trong có một vài bộ đơn giản hơn." Cố Ngộ chỉ vào góc: "Vest nam cũng ở

trong đó."

Thang Ninh đi theo hướng anh chỉ, quả nhiên khi vào trong, bên trong toàn là

những lễ phục trông "đơn giản" hơn nhiều.

Tất nhiên "đơn giản" ở đây cũng chỉ giới hạn ở việc không quá công phu.

Từ chất liệu đến cách cắt may, ngay cả Thang Ninh là người ngoại đạo cũng có

thể nhìn ra sự phi thường.

Điểm khác biệt lớn nhất của quần áo ở đây so với bên ngoài là.

Nó không có giá.

Thang Ninh nhân lúc Cố Ngộ không để ý, tỉ mỉ tìm kiếm khắp nơi, nhưng

không tìm thấy bất kỳ bảng giá nào.

Được rồi, đúng là người giàu mua đồ không xem giá thật.

Nhưng không có giá, Thang Ninh chỉ đành quan tâm đến kiểu dáng.

Tuy khung xương Thang Ninh nhỏ, nhưng cô không thấp, thậm chí vì tỷ lệ cơ

thể khá đẹp nên trông cả người còn khá cao.

Cô có cổ thiên nga và vai ngang đẹp tự nhiên, nên rất hợp với kiểu áo trễ vai.

Chỉ là cô luôn cảm thấy kiểu này quá hở hang, không có cảm giác an toàn nên

chưa từng thử bao giờ.

Dù sao cũng là cơ hội hiếm có, không thử thì phí.

Thang Ninh chọn vài bộ lễ phục không quá "sang chảnh" để thử.

Lễ phục ở đây vốn vì chất liệu nên rất tôn dáng, cảm giác mặc vào là tự nhiên sẽ

có đường cong chữ S.

Vì đều là váy dài chạm đất, nên làm cho vóc dáng Thang Ninh trông cao ráo

mảnh mai hơn.

Lần đầu tiên Thang Ninh nhận ra, một bộ lễ phục cao cấp thực sự có thể nâng

tầm khí chất của cả con người lên vài bậc.

Thang Ninh thử hết mấy bộ trên tay, vì không có giá nên cô chỉ có thể đánh giá

thuần túy từ tính thẩm mỹ.

Trong số những bộ Thang Ninh thử, cô thích nhất là một chiếc váy dài trễ vai

màu hồng.

Nói là màu hồng, nhưng giống màu champagne pha màu hồng hơn, màu hồng

này không quá nổi bật, hơi ngả màu da, nên về màu sắc không quá chói mắt.

Nhìn kỹ, trong chất liệu màu hồng của chiếc váy có xen lẫn những sợi vàng ẩn

hiện, có lẽ chính vì công phu tinh tế như vậy mà chiếc váy này mới trông "cao

cấp" đến thế.

Thiết kế của váy không phức tạp, toàn bộ phần ngực trái hoàn toàn dùng nếp

gấp của vải để tạo hình một bông hồng, nhưng hình dáng hoàn toàn không quá

cầu kỳ, khiến người ta thoạt nhìn tưởng chỉ là một búi nếp gấp đơn thuần, theo

sự thay đổi biên độ chuyển động của cơ thể, hình dáng bông hồng đó mới ẩn

hiện.

Chiếc váy này thực sự có ma lực gì đó, khiến người ta muốn nhìn chằm chằm

để xem cho rõ.

Thang Ninh cũng thích chiếc váy này, cảm giác khi mặc vào, làm tóc trang điểm

thêm chút nữa là có thể đi thảm đỏ luôn rồi.

Nghe thấy Cố Ngộ bên ngoài dịu dàng hỏi "thế nào rồi", cô mới nhận ra mình

đã ở trong phòng thử đồ hơi lâu.

Lần đầu tiên ăn mặc trang trọng như vậy, cô cắn răng mở cửa đi ra.

Khoảnh khắc Thang Ninh bước ra, cô rõ ràng nhìn thấy trên mặt Cố Ngộ có

biểu hiện "mắt sáng lên" thường thấy trong sách.

Trong vài giây, Cố Ngộ thậm chí không chớp mắt lấy một cái, miệng hơi mở ra,

như muốn nói gì đó, nhưng dường như chưa sắp xếp được ngôn từ.

Tất nhiên, điều khiến anh choáng ngợp như vậy không phải bản thân chiếc váy,

mà là Thang Ninh chưa bao giờ mặc quần áo kiểu này. Tuy có thể tưởng tượng

ra cô rất đẹp, nhưng khi tận mắt nhìn thấy mới chân thực hơn nhiều.

Cố Ngộ hắng giọng nói: "Rất đẹp, vô cùng đẹp."

Thang Ninh vẫn cảm thấy không thoải mái, làm gì cũng gò bó: "Có phải cái này

rất đắt không, dù sao cũng là tiền của người ta, không thể tiêu phí bừa bãi, em

mua đại một cái trên mạng là được rồi."

Cố Ngộ đã đoán trước cô sẽ nói vậy, ung dung đáp: "Không còn cách nào, Lăng

Lệ chỉ định phải là cửa hàng này, không phải cửa hàng này anh ta sẽ không

vui."

Lúc này Thang Ninh mới chịu thỏa hiệp, thầm nghĩ sau này nhất định phải

truyền lại chiếc váy này cho con gái.

Nếu không thì thật lãng phí.

Sau khi cô chọn quần áo xong thì đến lượt Cố Ngộ chọn lễ phục.

Kiểu dáng lễ phục nam ít hơn nhiều, vest nam ở cửa hàng này cũng thuộc phong

cách kín đáo mà lộng lẫy.

Trông thì không có gì đặc biệt, nhưng khi mặc vào lại có cảm giác lấp lánh rực

rỡ.

Thang Ninh nghi ngờ không biết có phải mỗi bộ quần áo đều bí mật thêm sợi

vàng không.

Cố Ngộ không kén chọn kiểu dáng lễ phục lắm, dù sao kiểu dáng của nam giới

vốn đơn giản hơn nữ, hiệu quả khi mặc vào cũng không khác nhau nhiều.

Anh tùy tiện chọn một bộ màu đen rồi vào thay.

Khi anh vào phòng thử đồ, Thang Ninh lại một lần nữa xác nhận không có chỗ

nào ở đây có giá, cô lên mạng tìm kiếm thương hiệu này, bất ngờ phát hiện quần

áo ở đây đều từ 5 chữ số trở lên.

Không phải chỉ một hai vạn, cơ bản đều từ năm sáu vạn trở lên, một số bộ đắt

tiền thậm chí lên đến hàng trăm vạn.

Cô sợ hãi lập tức tắt điện thoại, sợ bộ dạng chưa từng thấy đời của mình bị

camera an ninh ghi lại.

"Thang Ninh."

Cô nghe thấy Cố Ngộ gọi từ bên trong.

Thang Ninh đáp: "Dạ."

"Em vào giúp anh xem thử."

Phản ứng đầu tiên của Thang Ninh là phòng thử đồ nam cô không tiện vào, rồi

mới nhận ra nơi này đã được hai người bao trọn.

Cũng không có phân biệt nam nữ gì.

Cô không suy nghĩ nhiều liền đi vào.

Phòng thử đồ ở đây rất rộng, giống như một phòng nghỉ nhỏ.

Đây cũng là nơi duy nhất không có camera giám sát.

Có thể tự điều chỉnh độ sáng và màu sắc của đèn để quan sát biểu hiện của quần

áo dưới các loại ánh sáng khác nhau.

Thang Ninh vừa vào thì lập tức nhìn chăm chú bộ quần áo trên người Cố Ngộ,

so với vest anh mặc đi làm thường ngày, bộ vest này được cắt may tinh xảo hơn,

chất liệu cũng cầu kỳ hơn.

Khiến Thang Ninh nghĩ đến loại quần áo mà những tỷ phú hàng đầu mặc trong

những buổi dạ hội như Gatsby.

Dù làm động tác gì cũng không có nếp nhăn, thẳng tắp đến mức khiến người ta

nghi ngờ.

Cố Ngộ không hỏi cô thấy bộ này thế nào, mà chỉ khóa cửa lại rồi điều chỉnh

ánh sáng tối đi.

Thang Ninh vẫn chưa hiểu ý nghĩa hành động này của anh.

Khoảnh khắc tiếp theo Cố Ngộ vùi vào hõm vai cô, giọng rất nhẹ, như đang thì

thầm âu yếm nũng nịu: "Thử mệt rồi, không muốn thử nữa, mua bộ này được

không?"

Thang Ninh lập tức gật đầu: "Dạ, rất đẹp."

"Cái gì đẹp?" Cố Ngộ áp sát tai cô, Thang Ninh cảm thấy hơi ngứa: "Anh đẹp

hay quần áo đẹp? Hửm?”
Bình Luận (0)
Comment